Chu Diệu buông lỏng bàn tay vừa cầm nhầm ra, quay đầu trừng mắt nhìn Đa Ninh. Đa Ninh chỉ vừa lui về phía sau một bước, không nghĩ tới Chu Diệu lại nắm lấy tay Nhan Nghệ, cô còn tưởng rằng Chu Diệu đang đùa đấy…
Ha Ha… Nhan Nghệ rút bàn tay của mình lại, lúng túng cười một tiếng, quả nhiên không có khả năng nhờ vả người đàn ông như Chu tổng để xài tạm. Lúc trước khi cô vô sỉ đưa ra thỉnh cầu, đại não cũng không suy nghĩ nhiều, tùy ý để tâm tư khống chế lý trí.
Nếu phân tích để tìm nguyên nhân trong đó, lòng cô cũng rất rõ ràng: Đối mặt với Vương Diệp và Ngô Tâm, cô có một sự tự ti khó có thể buông xuống được.
Tự ti. . . Nhan Nghệ không muốn thừa nhận nhưng đó lại là sự thật. Ly hôn do cô chủ động nói ra, nhưng không phải vì để hoàn toàn giải thoát bản thân, mà là bị thất bại đến quân lính đều tan rã, chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ hết khí giới áo giáp, chật vật trốn khỏi chiến trường hôn nhân.
Đối với một người chiến bại mà nói, ngoài không đủ thực lực và sức mạnh, còn thường xuyên đối mặt với những suy nghĩ không cam lòng, chỉ có thể dựa vào một ít hành vi không ngay thẳng để cởi bỏ gút mắt trong lòng. Ví như lần trước cô tìm Cố Gia Thụy và đưa ra thỉnh cầu như thế.
Xét đến cùng, cô không tin rằng chỉ dựa vào khả năng của chính mình có thể đả kích Ngô Tâm và Vương Diệp. . . Và sự thật cũng là như vậy.
Lần đầu tiên là Đa Ninh giúp cô.
Lần thứ hai cô tìm Cố Gia Thụy.
Lúc này đây, cô còn lựa chọn phương thức mù quáng như vậy nữa. . .
Thế nhưng Vương Diệp và Ngô Tâm cũng đã nhìn thấy cô, đứng song song với cô, cùng nhìn về phía bên này. Nhất là Ngô Tâm, khóe miệng hơi cười mỉm, tựa như một người quen lên tiếng chào hỏi cô.
Nhan Nghệ: . . .
Đi tới đi. Chu Diệu nói với hai cô gái bên cạnh, bởi vì người nào đó bất động, lại nói tiếp, Chẳng lẽ, chờ bọn họ đi tới diễu võ dương oai với cô sao?
Chu tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ngô Tâm ngoài ý muốn nhận ra Chu Diệu, sau đó giải thích một tiếng với Vương Diệp, giới thiệu thân phận và công ty mà Chu Diệu sáng lập. Nhẹ nhàng giới thiệu một chút, trận gặp mặt cẩu huyết này lại biến thành một cuộc gặp thương vụ.
Cô còn chưa giới thiệu, đối phương đã chủ động chào hỏi rồi.
. . . Vị Ngô tiểu thư này đúng là một người khéo léo. Chu Diệu đã có chút hiểu ra, tại sao Trịnh Nhan Nghệ phải ly hôn, đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, giống như người hầu và vương giả luôn có sự khác biệt vậy.
Vương Diệp thay đổi vẻ mặt, lễ phép đưa tay ra với Chu Diệu.
Chu Diệu cũng bắt tay, thong thả mở miệng: Trăm nghe không bằng mắt thấy, đúng là Vương thiếu so với tưởng tượng của tôi giống y như đúc, thật may mắn mới gặp được.
Vương Diệp:. . . Nhất thời không có cách nào đáp lời.
Bởi vì đây không phải là câu nói tốt lành gì, anh ta và vị Chu tổng này không quen không biết. Ngô Tâm nhận ra Chu tổng của giới tài chính ở thành phố A thông qua bạn bè, biết người đàn ông này gần như đứng đầu ngành tài chính gần đây, năm ngoái công ty còn được đưa ra thị trường nữa. Nhưng giữa Chu tổng và anh ta làm gì có liên quan, chắc chắn là đều nghe được từ vợ trước Nhan Nghệ của anh ta.
Nhất định sẽ không nói mấy câu tốt lành.
Được rồi, sao vị Chu tổng này lại cùng vợ trước của anh ta và Đa Ninh cùng xuất hiện ở Thiên Sơn Hải thành chứ. Trong lòng Vương Diệp có chút nghi hoặc, sắc mặt cũng có chút quái dị, làm bộ khách khí đặt câu hỏi với Đa Ninh và Nhan Nghệ vẫn luôn im lặng: Nhan Nhan, Đa Ninh, sao các cô lại tới đây?
Đây chính là khu công nghiệp kỹ nghệ, lẽ nào các cô cũng đi tìm đơn đặt hàng? Vương Diệp không mấy tin tưởng.
Vương Diệp và Ngô tiểu thư dối trá, cuối cùng Đa Ninh cũng hiểu được, hiện tại có Chu Diệu ở đây cô hoàn toàn không cần mở miệng, chỉ giương mắt, trực tiếp lướt qua câu hỏi của Vương Diệp.
Nhan Nghệ cũng lười đáp lại, may là Chu tổng không nghe cô an bài, nếu không cô sẽ bị Ngô Tâm chê cười. Tựa như trước khi ly hôn cô đã tìm và đánh nhau với vị Ngô tiểu thư này, sự tức giận không thuyên giảm, ngược lại còn bị Ngô tiểu thư sắp đặt chen ngang.
Không biết Chu tổng đến Thiên Sơn Hải thành làm gì đấy ạ? Ngô Tâm thay Vương Diệp hỏi. Cười mỉm, giúp giảm bớt xấu hổ cho Vương Diệp. Chỉ có phụ nữ ngốc nghếch mới muốn đối phó phụ nữ, còn phụ nữ thông minh chỉ cần đối phó với đàn ông thôi.
Không làm gì, tôi chỉ là tài xế, theo hai bà chủ đây đi bàn chuyện làm ăn. Chu Diệu đáp lời Ngô Tâm. Ngô Tâm có ý định bỏ qua vợ trước của Vương Diệp, hết lần này tới lần khác anh lại nhắc tới, một lần nữa đặt trọng tâm trở lại Nhan Nghệ và Đa Ninh.
Lúc này Chu Diệu đơn giản tự nhiên giới thiệu, nhất thời giúp cho Đa Ninh đứng thẳng lưng*, đừng nói tới Nhan Nghệ, hẳn là mười phần ngấm ngầm khoái trá.
(* giống như ‘đem lại mặt mũi/hãnh diện’ như tiếng Việt ý)
Ngô Tâm giả tạo nghênh đón Chu Diệu như vậy, kết quả Chu Diệu đáp lời chỉ là tài xế của các cô. . . Quả thật là làm người ta rất có sĩ diện nha.
Sau đó, không đợi Ngô Tâm đặt câu hỏi, Chu Diệu tiên hạ thủ vi cường, hoàn toàn bỏ qua Ngô Tâm, trực tiếp hỏi Vương Diệp: Nói vậy vị tiểu thư này, là người mới của Vương thiếu. . . Cô dâu mới à.
Vị tiểu thư này, cô dâu mới. . . Chu Diệu dùng từ rất trực tiếp, nhưng lại không có gì sai.
Vương Diệp lập tức muốn giải thích.
Không có ý gì. Chu Diệu cười, còn nói, Mới vừa nghe danh Vương thiếu, nhất là chuyện trong nhà của cậu mọi người đều biết, tôi ở thành phố A nghe nói Vương thiếu lại muốn tái hôn. . . Thật sự chúc mừng chúc mừng! Xã hội bây giờ cảm tình nam nữ dối trá không đáng tin cậy, mỗi người đều e dè cẩn thận với chuyện hôn nhân, khó có được ai như Vương tổng nhanh như vậy đã tìm được người mới, quả là lợi hại, thật sự mang lại thể diện cho cánh đàn ông chúng ta.
Vương Diệp: Chu tổng. . .
Chu Diệu cúi đầu cười, một chút cũng không phát hiện lời vui đùa của anh đã làm người đàn ông trước mắt này lúng túng không thôi, lại nói tiếp một câu: Nhưng mà tốc độ của Vương thiếu nhanh như vậy, chẳng lẽ là song hỷ lâm môn?
Nói xong, nhẹ nhàng nhìn xẹt qua Ngô Tâm đứng một bên, quét mắt nói: Phụng tử thành hôn*?
(* Nghĩa là “bác sĩ bảo cưới”).
Vương Diệp: . . .
Ngô Tâm: . . .
Lời nên nói đều nói rồi, nói móc cũng đã móc luôn rồi, liền cáo từ rời đi. Miễn cho vẽ quá nhiều chuyện, như mấy bác gái khua môi múa mép cãi nhau đầu đường. Chu Diệu thu nụ cười châm biếm lại, kết thúc tất cả: Chúng tôi còn có việc, không tiếp chuyện với hai người được nữa, tạm biệt.
Tạm biệt. . .
Chuyện cưới xin bị Chu Diệu trong ngoài nói một chập... Nói xong lại khách khí uyển chuyển như vậy, còn hai mặt ‘khen’ đối phương bạc tình bạc nghĩa. Lần này Đa Ninh rất hài lòng với biểu hiện Chu Diệu, thật là muốn khen cho ba mươi sáu kế của anh. Lúc cả nhóm đi vào nhà xưởng, cô chủ động nắm lấy tay Chu Diệu.
Kết quả, bị hất ra rồi.
Nếu như không biết anh là người đàn ông của ai, vậy trước hết đừng nắm tay loạn. . . Không nên như vậy. Chu Diệu nói với cô, sau đó đưa tay ra, giọng nói rụt rè làm bộ làm tịch.
Đa Ninh: . . .
Nhan Nghệ không nhịn cười được, hạ mi mắt nhìn Đa Ninh.
Hiếm lạ lắm à. Đa Ninh làm bộ không nhìn thấy, đi về phía trước, sau đó Chu Diệu tiến lên, choàng cánh tay đặt trên đầu vai của cô, kéo cô đi vào bên trong. Trên đường, nhẹ nhàng nói một câu: Giúp được một lần hai lần nhưng không giúp được cả đời đâu.
Đa Ninh hiểu rõ sự nhắc nhở của Chu Diệu, nhưng không phải bạn bè là chỗ dựa tinh thần cho đối phương sao? Nếu cô có cần gì thì Nhan Nghệ cũng sẽ vì cô suy nghĩ biện pháp, luôn vô điều kiện đứng bên cạnh cô mà.
Không phải như vậy. . . Chu Diệu giải thích ý tứ của mình cụ thể một lần: Nếu muốn trút giận, phải tự mình cố gắng mới đúng. Không thì lúc này thắng chồng trước và tiểu tam một lần, lần chạm mặt thứ hai thì sao? Chắc chắn sẽ bị đả kích, sau đó tiếp tục thấy khó mà nản chí.
Bạn bè có thể là chỗ dựa, thế nhưng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình tạo ra năng lực thật sự.
Chu Diệu nói hai câu, câu nói thứ hai Nhan Nghệ đã nghe được. Thật ra từ
Ha Ha… Nhan Nghệ rút bàn tay của mình lại, lúng túng cười một tiếng, quả nhiên không có khả năng nhờ vả người đàn ông như Chu tổng để xài tạm. Lúc trước khi cô vô sỉ đưa ra thỉnh cầu, đại não cũng không suy nghĩ nhiều, tùy ý để tâm tư khống chế lý trí.
Nếu phân tích để tìm nguyên nhân trong đó, lòng cô cũng rất rõ ràng: Đối mặt với Vương Diệp và Ngô Tâm, cô có một sự tự ti khó có thể buông xuống được.
Tự ti. . . Nhan Nghệ không muốn thừa nhận nhưng đó lại là sự thật. Ly hôn do cô chủ động nói ra, nhưng không phải vì để hoàn toàn giải thoát bản thân, mà là bị thất bại đến quân lính đều tan rã, chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ hết khí giới áo giáp, chật vật trốn khỏi chiến trường hôn nhân.
Đối với một người chiến bại mà nói, ngoài không đủ thực lực và sức mạnh, còn thường xuyên đối mặt với những suy nghĩ không cam lòng, chỉ có thể dựa vào một ít hành vi không ngay thẳng để cởi bỏ gút mắt trong lòng. Ví như lần trước cô tìm Cố Gia Thụy và đưa ra thỉnh cầu như thế.
Xét đến cùng, cô không tin rằng chỉ dựa vào khả năng của chính mình có thể đả kích Ngô Tâm và Vương Diệp. . . Và sự thật cũng là như vậy.
Lần đầu tiên là Đa Ninh giúp cô.
Lần thứ hai cô tìm Cố Gia Thụy.
Lúc này đây, cô còn lựa chọn phương thức mù quáng như vậy nữa. . .
Thế nhưng Vương Diệp và Ngô Tâm cũng đã nhìn thấy cô, đứng song song với cô, cùng nhìn về phía bên này. Nhất là Ngô Tâm, khóe miệng hơi cười mỉm, tựa như một người quen lên tiếng chào hỏi cô.
Nhan Nghệ: . . .
Đi tới đi. Chu Diệu nói với hai cô gái bên cạnh, bởi vì người nào đó bất động, lại nói tiếp, Chẳng lẽ, chờ bọn họ đi tới diễu võ dương oai với cô sao?
Chu tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ngô Tâm ngoài ý muốn nhận ra Chu Diệu, sau đó giải thích một tiếng với Vương Diệp, giới thiệu thân phận và công ty mà Chu Diệu sáng lập. Nhẹ nhàng giới thiệu một chút, trận gặp mặt cẩu huyết này lại biến thành một cuộc gặp thương vụ.
Cô còn chưa giới thiệu, đối phương đã chủ động chào hỏi rồi.
. . . Vị Ngô tiểu thư này đúng là một người khéo léo. Chu Diệu đã có chút hiểu ra, tại sao Trịnh Nhan Nghệ phải ly hôn, đẳng cấp hoàn toàn khác nhau, giống như người hầu và vương giả luôn có sự khác biệt vậy.
Vương Diệp thay đổi vẻ mặt, lễ phép đưa tay ra với Chu Diệu.
Chu Diệu cũng bắt tay, thong thả mở miệng: Trăm nghe không bằng mắt thấy, đúng là Vương thiếu so với tưởng tượng của tôi giống y như đúc, thật may mắn mới gặp được.
Vương Diệp:. . . Nhất thời không có cách nào đáp lời.
Bởi vì đây không phải là câu nói tốt lành gì, anh ta và vị Chu tổng này không quen không biết. Ngô Tâm nhận ra Chu tổng của giới tài chính ở thành phố A thông qua bạn bè, biết người đàn ông này gần như đứng đầu ngành tài chính gần đây, năm ngoái công ty còn được đưa ra thị trường nữa. Nhưng giữa Chu tổng và anh ta làm gì có liên quan, chắc chắn là đều nghe được từ vợ trước Nhan Nghệ của anh ta.
Nhất định sẽ không nói mấy câu tốt lành.
Được rồi, sao vị Chu tổng này lại cùng vợ trước của anh ta và Đa Ninh cùng xuất hiện ở Thiên Sơn Hải thành chứ. Trong lòng Vương Diệp có chút nghi hoặc, sắc mặt cũng có chút quái dị, làm bộ khách khí đặt câu hỏi với Đa Ninh và Nhan Nghệ vẫn luôn im lặng: Nhan Nhan, Đa Ninh, sao các cô lại tới đây?
Đây chính là khu công nghiệp kỹ nghệ, lẽ nào các cô cũng đi tìm đơn đặt hàng? Vương Diệp không mấy tin tưởng.
Vương Diệp và Ngô tiểu thư dối trá, cuối cùng Đa Ninh cũng hiểu được, hiện tại có Chu Diệu ở đây cô hoàn toàn không cần mở miệng, chỉ giương mắt, trực tiếp lướt qua câu hỏi của Vương Diệp.
Nhan Nghệ cũng lười đáp lại, may là Chu tổng không nghe cô an bài, nếu không cô sẽ bị Ngô Tâm chê cười. Tựa như trước khi ly hôn cô đã tìm và đánh nhau với vị Ngô tiểu thư này, sự tức giận không thuyên giảm, ngược lại còn bị Ngô tiểu thư sắp đặt chen ngang.
Không biết Chu tổng đến Thiên Sơn Hải thành làm gì đấy ạ? Ngô Tâm thay Vương Diệp hỏi. Cười mỉm, giúp giảm bớt xấu hổ cho Vương Diệp. Chỉ có phụ nữ ngốc nghếch mới muốn đối phó phụ nữ, còn phụ nữ thông minh chỉ cần đối phó với đàn ông thôi.
Không làm gì, tôi chỉ là tài xế, theo hai bà chủ đây đi bàn chuyện làm ăn. Chu Diệu đáp lời Ngô Tâm. Ngô Tâm có ý định bỏ qua vợ trước của Vương Diệp, hết lần này tới lần khác anh lại nhắc tới, một lần nữa đặt trọng tâm trở lại Nhan Nghệ và Đa Ninh.
Lúc này Chu Diệu đơn giản tự nhiên giới thiệu, nhất thời giúp cho Đa Ninh đứng thẳng lưng*, đừng nói tới Nhan Nghệ, hẳn là mười phần ngấm ngầm khoái trá.
(* giống như ‘đem lại mặt mũi/hãnh diện’ như tiếng Việt ý)
Ngô Tâm giả tạo nghênh đón Chu Diệu như vậy, kết quả Chu Diệu đáp lời chỉ là tài xế của các cô. . . Quả thật là làm người ta rất có sĩ diện nha.
Sau đó, không đợi Ngô Tâm đặt câu hỏi, Chu Diệu tiên hạ thủ vi cường, hoàn toàn bỏ qua Ngô Tâm, trực tiếp hỏi Vương Diệp: Nói vậy vị tiểu thư này, là người mới của Vương thiếu. . . Cô dâu mới à.
Vị tiểu thư này, cô dâu mới. . . Chu Diệu dùng từ rất trực tiếp, nhưng lại không có gì sai.
Vương Diệp lập tức muốn giải thích.
Không có ý gì. Chu Diệu cười, còn nói, Mới vừa nghe danh Vương thiếu, nhất là chuyện trong nhà của cậu mọi người đều biết, tôi ở thành phố A nghe nói Vương thiếu lại muốn tái hôn. . . Thật sự chúc mừng chúc mừng! Xã hội bây giờ cảm tình nam nữ dối trá không đáng tin cậy, mỗi người đều e dè cẩn thận với chuyện hôn nhân, khó có được ai như Vương tổng nhanh như vậy đã tìm được người mới, quả là lợi hại, thật sự mang lại thể diện cho cánh đàn ông chúng ta.
Vương Diệp: Chu tổng. . .
Chu Diệu cúi đầu cười, một chút cũng không phát hiện lời vui đùa của anh đã làm người đàn ông trước mắt này lúng túng không thôi, lại nói tiếp một câu: Nhưng mà tốc độ của Vương thiếu nhanh như vậy, chẳng lẽ là song hỷ lâm môn?
Nói xong, nhẹ nhàng nhìn xẹt qua Ngô Tâm đứng một bên, quét mắt nói: Phụng tử thành hôn*?
(* Nghĩa là “bác sĩ bảo cưới”).
Vương Diệp: . . .
Ngô Tâm: . . .
Lời nên nói đều nói rồi, nói móc cũng đã móc luôn rồi, liền cáo từ rời đi. Miễn cho vẽ quá nhiều chuyện, như mấy bác gái khua môi múa mép cãi nhau đầu đường. Chu Diệu thu nụ cười châm biếm lại, kết thúc tất cả: Chúng tôi còn có việc, không tiếp chuyện với hai người được nữa, tạm biệt.
Tạm biệt. . .
Chuyện cưới xin bị Chu Diệu trong ngoài nói một chập... Nói xong lại khách khí uyển chuyển như vậy, còn hai mặt ‘khen’ đối phương bạc tình bạc nghĩa. Lần này Đa Ninh rất hài lòng với biểu hiện Chu Diệu, thật là muốn khen cho ba mươi sáu kế của anh. Lúc cả nhóm đi vào nhà xưởng, cô chủ động nắm lấy tay Chu Diệu.
Kết quả, bị hất ra rồi.
Nếu như không biết anh là người đàn ông của ai, vậy trước hết đừng nắm tay loạn. . . Không nên như vậy. Chu Diệu nói với cô, sau đó đưa tay ra, giọng nói rụt rè làm bộ làm tịch.
Đa Ninh: . . .
Nhan Nghệ không nhịn cười được, hạ mi mắt nhìn Đa Ninh.
Hiếm lạ lắm à. Đa Ninh làm bộ không nhìn thấy, đi về phía trước, sau đó Chu Diệu tiến lên, choàng cánh tay đặt trên đầu vai của cô, kéo cô đi vào bên trong. Trên đường, nhẹ nhàng nói một câu: Giúp được một lần hai lần nhưng không giúp được cả đời đâu.
Đa Ninh hiểu rõ sự nhắc nhở của Chu Diệu, nhưng không phải bạn bè là chỗ dựa tinh thần cho đối phương sao? Nếu cô có cần gì thì Nhan Nghệ cũng sẽ vì cô suy nghĩ biện pháp, luôn vô điều kiện đứng bên cạnh cô mà.
Không phải như vậy. . . Chu Diệu giải thích ý tứ của mình cụ thể một lần: Nếu muốn trút giận, phải tự mình cố gắng mới đúng. Không thì lúc này thắng chồng trước và tiểu tam một lần, lần chạm mặt thứ hai thì sao? Chắc chắn sẽ bị đả kích, sau đó tiếp tục thấy khó mà nản chí.
Bạn bè có thể là chỗ dựa, thế nhưng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình tạo ra năng lực thật sự.
Chu Diệu nói hai câu, câu nói thứ hai Nhan Nghệ đã nghe được. Thật ra từ
/92
|