Ở Toronto, dì làm bữa sáng trong bếp, để Thiểm Thiểm trong phòng chat video với bọn họ trên Ipad, Thiểm Thiểm vừa rời giường không lâu, còn vừa xuống giường, mặc áo ngủ liền thân màu vàng nhạt dụi dụi mắt, chưa chải đầu rửa mặt đã toét miệng cười vui vẻ, hai bàn tay nhỏ ôm gối, chào buổi sáng Đa Ninh: “Good morning, Đa Ninh!”
Nghe thấy tiếng Thiểm Thiểm truyền ra, ba Chu cùng cô giáo Đỗ nhanh chóng đi tới đứng phía sau Đa Ninh, còn có anh cả Chu và Chu Diệu, đứng hai bên cô, năm khuôn mặt ghé vào trước màn hình 5.5 inch của Ipad.
Màn hình chỉ có hạn, ba Chu và cô giáo Đỗ đẩy hai thằng con ra, nhất là lúc cô giáo Đỗ đẩy Chu Diệu, ánh mắt rõ ràng mang theo sự ghét bỏ.
Sau đó, lập tức chuyển sang vẻ mặt hòa ái dễ gần mỉm cười với Thiểm Thiểm: “Thiểm Thiểm à, cháu vừa ngủ dậy sao?”
Chu Diệu vừa bị đẩy ra nhẹ nhàng cong môi, anh không thèm so đo với mẹ.
Không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy nhiều người như vậy, lại còn có cả ba Chu và cô giáo Đỗ, Thiểm Thiểm vừa tỉnh ngủ vừa vui sướng vừa ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Thiểm Thiểm, mau chào mọi người đi.” Đa Ninh nhẹ nhàng nhắc nhở bé.
“Uncle… Bác, dì, chào hai người ạ!” Hi hi hi, sau một tiếng uncle, Thiểm Thiểm gọi ba Chu và cố giáo Đỗ là bác và dì bằng tiếng Trung, phát âm rất rõ ràng. Xưng hô giống như lúc gặp mặt hai người, nhất là tiếng dì này, là do cô giáo Đỗ tự mình dạy bé.
Trong nháy mắt cô giáo Đỗ thật hối hận, giương mắt nhìn đứa cháu nhỏ đáng yêu trong màn hình… Bà không phải dì, mà là bà nội cơ.
Ba Chu cũng hơi nghẹn ngào, đôi mắt già nua chớp chớp, ông cũng không phải bác, là ông nội mà.
Anh cả Chu bên cạnh nghe thấy cách gọi như vậy thì bật cười cong khóe miệng, he he, anh mới đúng là bác cả.
Đa Ninh nhanh chóng dạy Thiểm Thiểm đổi xưng hô, ba Chu là ông nội, cô giáo Đỗ là bà nội. Thiểm Thiểm trên màn hình dường như không hiểu có phải mình vừa gọi sai hay không, hơi le lưỡi, sau đó chậm rãi gọi từng tiếng ông nội, bà nội.
Ôi cháu gái bé bỏng của họ…
Cô giáo Đõ cảm động sắp khóc, ba Chu lại càng xúc động, nói không nên lời, sau đó hỏi Thiểm Thiểm một câu thông dụng nhất:”… Thiểm Thiểm, cháu ăn cơm chưa?”
Cái gì? Thiểm Thiểm nâng Ipad không nói gì, chỉ cười, lúc sau lầm bầm một câu tiếng Anh.
Ba Chu hơi sốt ruột hỏi Đa Ninh: “Ninh Ninh, hay là ta hỏi bằng tiếng Anh nhé?”
Không cần. Đa Ninh lắc đầu, có thể là do Thiểm Thiểm mới ngủ dậy còn đang lơ mơ, mỗi lần ngủ dậy đều nói lẫn lộn cả Trung lẫn Anh. Vừa rồi bé nói là: “… Hôm qua con mơ một giấc mơ.”
Chắc là do rất vui mừng khi nhìn thấy ba Chu và cô giáo Đỗ, nên bé muốn chia sẻ cùng họ giấc mơ hôm qua.
“Thiểm Thiểm, em mơ thấy gì vậy?” Đa Ninh hỏi Thiểm Thiểm. Sau đó cô đứng lên, đổi chỗ cho ba Chu và cô giáo Đỗ, để bọn họ ngồi ở phía trước, cô và Chu Diệu đứng đằng sau.
Sau đó, Thiểm Thiểm chỉ vào màn hình, chỉ chỉ hai lần vào bé và Chu Diệu. Chu Diệu cao lớn đứng sau ba Chu, cuối cùng bé cũng thấy được.
Chẳng lẽ, tối hôm qua Thiểm Thiểm mơ thấy bé và Chu Diệu à?
“Em đi xem Betty… Không biết nó đã dậy chưa?” Thiểm Thiểm lại lầm bầm, vui vẻ nói tên Betty.
“Betty là ai?” Ba Chu hỏi. Không phải dượng bé tên là Putte à? Sao lại biến thành Betty rồi?
Betty là bạn mới đáng yêu nhất của Thiểm Thiểm, một con thỏ xám. Sau đó Thiểm Thiểm bò hẳn xuống giường, trong video không nhìn thấy bé, chỉ nghe tiếng nói chuyện rầm rì.
Càng nói càng hăng, nói cho bọn họ biết mỗi ngày Betty ăn gì.
Một lắt sau, Thiểm Thiểm mới nhớ đến chưa cầm Ipad theo, lại bò về, trên màn hình lại xuất hiện mặt bé.
Ha ha, bé đã trở lại!
Thiểm Thiểm lại cầm Ipad, cười với mọi người đang chờ bé quay lại.
Thật tốt quá, lại có thể nhìn thấy nhau.
…
Hôm nay, toàn bộ quá trình nói chuyện Thiểm Thiểm đều dùng tiếng Trung, tiến bộ rất nhanh. Sau đó dượng Putte tiến vào, cũng dùng tiếng Trung không lưu loát lắm của mình nói chuyện với bé, Đa Ninh thấy vậy đã hiểu nguyên do. Chắc hẳn trong khoảng thời gian này, dì dượng đều trao đổi trò chuyện với bé bằng tiếng Trung, bởi nếu theo thói quen thì dượng sẽ nói chuyện với bé bằng tiếng Anh.
Trời tối dần, Thiểm Thiểm ở bên kia Toronto cũng được dượng ôm xuống tầng ăn sáng. Chat video kết thúc, cô giáo Đỗ lau hốc mắt, không kìm được rơi lệ.
Đa Ninh cúi đầu thấp hơn, có chút khó xử.
Cô giáo Đỗ nhanh chóng lau khô nước mắt, giải thích với cô: “Đa Ninh, ta rất vui… Thật sự, ta thực sự rất vui!”
“Đúng vậy, chúng ta thực sự rất vui.” Ba Chu xúc động nói.
Nhà họ Chu bọn họ tích bao nhiêu phúc đức mới được một đứa cháu gái ngoan như thế, ông chủ Chu nhà họ thật may mắn mới có thể thắng ở ngay lúc bắt đầu như vậy.
“Tóc Thiểm Thiểm, là xoăn tự nhiên giống ta đúng không?” Cô giáo Đỗ cười vui vẻ sờ tóc của mình hỏi.
Đa Ninh gật gật đầu. Đúng vậy.
Cô giáo Đỗ cong môi, trông thật đắc ý vui vẻ, cúi xuống hỏi Đa Ninh: “Ninh Ninh à… Bao giờ Thiểm Thiểm trở về?” Họ sẽ không thúc giục, chỉ cần mỗi tuần cho họ được nói chuyện qua mạng một lần. Nhưng là, vẫn cần cho bọn họ một chút để mong chờ.
Vấn đề này, Đa Ninh truyền lại lời dì dượng trước khi đi với cô giáo Đỗ và ba Chu: “… Dì dượng con muốn để Thiểm Thiểm học xong học kì này bên đấy.”
Chuyện Thiểm Thiểm bị đưa về Toronto, Đa Ninh không muốn người nhà họ Chu hiểu lầm dì dượng cô.
“Được, tốt rồi tốt rồi.” Cô giáo Đỗ gật đầu, sau đó nói: “Như vậy là, về sau Thiểm Thiểm sẽ về học trong nước à?”
Đa Ninh đưa mắt nhìn Chu Diệu, Chu Diệu trả lời cha mẹ mình: “Con đã liên hệ với trường học quốc tế rồi ạ.” Thành phố A có rất nhiều trường quốc tế học từ nhà trẻ đến thẳng trung học, rất thích hợp với Thiểm Thiểm.
Thật tốt quá, cô giáo Đỗ tiếp tục gật đầu, vui vẻ không thôi: “Được, chúng ta cho Thiểm Thiểm học trường quốc tế… Chương trình thi cử giáo dục trong nước quá khổ cho bọn nhỏ, Thiểm Thiểm nhà chúng ta không học, không học!”
Đây là lời một nhà giáo nhân dân công tác hơn ba mươi năm ở chế độ giáo dục thi cử trong nước này nên nói ra sao?
Cô giáo Đỗ ho khan, lấy giọng điệu cực kì chắc chắn nói: “Chắc là các con không biết, bây giờ các trường tiểu học trọng điểm ở thành phố này, từ giáo viên cho đến phụ huynh đều oán giận nói, chạy theo điểm số thành tích quá đáng, bọn nhỏ tiểu học còn khổ hơn cả học sinh trung học.”
Càng thảo luận về sau, không khí càng trở nên nhẹ nhàng ngập tràn vui vẻ hạnh phúc.
Khóe miệng Đa Ninh khẽ cười, nghe cô giáo Đỗ nhấn mạnh sau này sẽ dạy Thiểm Thiểm như thế nào, trong lòng càng thêm hạnh phúc. Có khi cô giáo Đỗ nhìn cô, ánh mắt ngơ ngẩn đầy từ ái và áy náy: “Đa Ninh, con sinh hạ chăm sóc
Nghe thấy tiếng Thiểm Thiểm truyền ra, ba Chu cùng cô giáo Đỗ nhanh chóng đi tới đứng phía sau Đa Ninh, còn có anh cả Chu và Chu Diệu, đứng hai bên cô, năm khuôn mặt ghé vào trước màn hình 5.5 inch của Ipad.
Màn hình chỉ có hạn, ba Chu và cô giáo Đỗ đẩy hai thằng con ra, nhất là lúc cô giáo Đỗ đẩy Chu Diệu, ánh mắt rõ ràng mang theo sự ghét bỏ.
Sau đó, lập tức chuyển sang vẻ mặt hòa ái dễ gần mỉm cười với Thiểm Thiểm: “Thiểm Thiểm à, cháu vừa ngủ dậy sao?”
Chu Diệu vừa bị đẩy ra nhẹ nhàng cong môi, anh không thèm so đo với mẹ.
Không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy nhiều người như vậy, lại còn có cả ba Chu và cô giáo Đỗ, Thiểm Thiểm vừa tỉnh ngủ vừa vui sướng vừa ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Thiểm Thiểm, mau chào mọi người đi.” Đa Ninh nhẹ nhàng nhắc nhở bé.
“Uncle… Bác, dì, chào hai người ạ!” Hi hi hi, sau một tiếng uncle, Thiểm Thiểm gọi ba Chu và cố giáo Đỗ là bác và dì bằng tiếng Trung, phát âm rất rõ ràng. Xưng hô giống như lúc gặp mặt hai người, nhất là tiếng dì này, là do cô giáo Đỗ tự mình dạy bé.
Trong nháy mắt cô giáo Đỗ thật hối hận, giương mắt nhìn đứa cháu nhỏ đáng yêu trong màn hình… Bà không phải dì, mà là bà nội cơ.
Ba Chu cũng hơi nghẹn ngào, đôi mắt già nua chớp chớp, ông cũng không phải bác, là ông nội mà.
Anh cả Chu bên cạnh nghe thấy cách gọi như vậy thì bật cười cong khóe miệng, he he, anh mới đúng là bác cả.
Đa Ninh nhanh chóng dạy Thiểm Thiểm đổi xưng hô, ba Chu là ông nội, cô giáo Đỗ là bà nội. Thiểm Thiểm trên màn hình dường như không hiểu có phải mình vừa gọi sai hay không, hơi le lưỡi, sau đó chậm rãi gọi từng tiếng ông nội, bà nội.
Ôi cháu gái bé bỏng của họ…
Cô giáo Đõ cảm động sắp khóc, ba Chu lại càng xúc động, nói không nên lời, sau đó hỏi Thiểm Thiểm một câu thông dụng nhất:”… Thiểm Thiểm, cháu ăn cơm chưa?”
Cái gì? Thiểm Thiểm nâng Ipad không nói gì, chỉ cười, lúc sau lầm bầm một câu tiếng Anh.
Ba Chu hơi sốt ruột hỏi Đa Ninh: “Ninh Ninh, hay là ta hỏi bằng tiếng Anh nhé?”
Không cần. Đa Ninh lắc đầu, có thể là do Thiểm Thiểm mới ngủ dậy còn đang lơ mơ, mỗi lần ngủ dậy đều nói lẫn lộn cả Trung lẫn Anh. Vừa rồi bé nói là: “… Hôm qua con mơ một giấc mơ.”
Chắc là do rất vui mừng khi nhìn thấy ba Chu và cô giáo Đỗ, nên bé muốn chia sẻ cùng họ giấc mơ hôm qua.
“Thiểm Thiểm, em mơ thấy gì vậy?” Đa Ninh hỏi Thiểm Thiểm. Sau đó cô đứng lên, đổi chỗ cho ba Chu và cô giáo Đỗ, để bọn họ ngồi ở phía trước, cô và Chu Diệu đứng đằng sau.
Sau đó, Thiểm Thiểm chỉ vào màn hình, chỉ chỉ hai lần vào bé và Chu Diệu. Chu Diệu cao lớn đứng sau ba Chu, cuối cùng bé cũng thấy được.
Chẳng lẽ, tối hôm qua Thiểm Thiểm mơ thấy bé và Chu Diệu à?
“Em đi xem Betty… Không biết nó đã dậy chưa?” Thiểm Thiểm lại lầm bầm, vui vẻ nói tên Betty.
“Betty là ai?” Ba Chu hỏi. Không phải dượng bé tên là Putte à? Sao lại biến thành Betty rồi?
Betty là bạn mới đáng yêu nhất của Thiểm Thiểm, một con thỏ xám. Sau đó Thiểm Thiểm bò hẳn xuống giường, trong video không nhìn thấy bé, chỉ nghe tiếng nói chuyện rầm rì.
Càng nói càng hăng, nói cho bọn họ biết mỗi ngày Betty ăn gì.
Một lắt sau, Thiểm Thiểm mới nhớ đến chưa cầm Ipad theo, lại bò về, trên màn hình lại xuất hiện mặt bé.
Ha ha, bé đã trở lại!
Thiểm Thiểm lại cầm Ipad, cười với mọi người đang chờ bé quay lại.
Thật tốt quá, lại có thể nhìn thấy nhau.
…
Hôm nay, toàn bộ quá trình nói chuyện Thiểm Thiểm đều dùng tiếng Trung, tiến bộ rất nhanh. Sau đó dượng Putte tiến vào, cũng dùng tiếng Trung không lưu loát lắm của mình nói chuyện với bé, Đa Ninh thấy vậy đã hiểu nguyên do. Chắc hẳn trong khoảng thời gian này, dì dượng đều trao đổi trò chuyện với bé bằng tiếng Trung, bởi nếu theo thói quen thì dượng sẽ nói chuyện với bé bằng tiếng Anh.
Trời tối dần, Thiểm Thiểm ở bên kia Toronto cũng được dượng ôm xuống tầng ăn sáng. Chat video kết thúc, cô giáo Đỗ lau hốc mắt, không kìm được rơi lệ.
Đa Ninh cúi đầu thấp hơn, có chút khó xử.
Cô giáo Đỗ nhanh chóng lau khô nước mắt, giải thích với cô: “Đa Ninh, ta rất vui… Thật sự, ta thực sự rất vui!”
“Đúng vậy, chúng ta thực sự rất vui.” Ba Chu xúc động nói.
Nhà họ Chu bọn họ tích bao nhiêu phúc đức mới được một đứa cháu gái ngoan như thế, ông chủ Chu nhà họ thật may mắn mới có thể thắng ở ngay lúc bắt đầu như vậy.
“Tóc Thiểm Thiểm, là xoăn tự nhiên giống ta đúng không?” Cô giáo Đỗ cười vui vẻ sờ tóc của mình hỏi.
Đa Ninh gật gật đầu. Đúng vậy.
Cô giáo Đỗ cong môi, trông thật đắc ý vui vẻ, cúi xuống hỏi Đa Ninh: “Ninh Ninh à… Bao giờ Thiểm Thiểm trở về?” Họ sẽ không thúc giục, chỉ cần mỗi tuần cho họ được nói chuyện qua mạng một lần. Nhưng là, vẫn cần cho bọn họ một chút để mong chờ.
Vấn đề này, Đa Ninh truyền lại lời dì dượng trước khi đi với cô giáo Đỗ và ba Chu: “… Dì dượng con muốn để Thiểm Thiểm học xong học kì này bên đấy.”
Chuyện Thiểm Thiểm bị đưa về Toronto, Đa Ninh không muốn người nhà họ Chu hiểu lầm dì dượng cô.
“Được, tốt rồi tốt rồi.” Cô giáo Đỗ gật đầu, sau đó nói: “Như vậy là, về sau Thiểm Thiểm sẽ về học trong nước à?”
Đa Ninh đưa mắt nhìn Chu Diệu, Chu Diệu trả lời cha mẹ mình: “Con đã liên hệ với trường học quốc tế rồi ạ.” Thành phố A có rất nhiều trường quốc tế học từ nhà trẻ đến thẳng trung học, rất thích hợp với Thiểm Thiểm.
Thật tốt quá, cô giáo Đỗ tiếp tục gật đầu, vui vẻ không thôi: “Được, chúng ta cho Thiểm Thiểm học trường quốc tế… Chương trình thi cử giáo dục trong nước quá khổ cho bọn nhỏ, Thiểm Thiểm nhà chúng ta không học, không học!”
Đây là lời một nhà giáo nhân dân công tác hơn ba mươi năm ở chế độ giáo dục thi cử trong nước này nên nói ra sao?
Cô giáo Đỗ ho khan, lấy giọng điệu cực kì chắc chắn nói: “Chắc là các con không biết, bây giờ các trường tiểu học trọng điểm ở thành phố này, từ giáo viên cho đến phụ huynh đều oán giận nói, chạy theo điểm số thành tích quá đáng, bọn nhỏ tiểu học còn khổ hơn cả học sinh trung học.”
Càng thảo luận về sau, không khí càng trở nên nhẹ nhàng ngập tràn vui vẻ hạnh phúc.
Khóe miệng Đa Ninh khẽ cười, nghe cô giáo Đỗ nhấn mạnh sau này sẽ dạy Thiểm Thiểm như thế nào, trong lòng càng thêm hạnh phúc. Có khi cô giáo Đỗ nhìn cô, ánh mắt ngơ ngẩn đầy từ ái và áy náy: “Đa Ninh, con sinh hạ chăm sóc
/92
|