Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 73 - Chương 61

/92


Sữa đậu nành bánh quẩy và bánh bao trong xe đã sớm không ăn được nữa, Chu Diệu nhìn nhìn vết máu sặc sỡ ở ghế sau, phiền chán ném bữa sáng ở ghế lái phụ vào thùng rác ven đường.

Nếu không phải lúc này xe cứu thương không tới kịp được, chắc chắn anh sẽ không xuống xe hỗ trợ làm cả người mình dính phải mùi tanh.

Cũng may đưa đến đúng lúc, người phụ nữ có thai kia không có việc gì. Có lẽ, bây giờ đứa nhỏ đã được sinh ra. Tốt lắm, trên đời này lại có thêm một tiểu thiên sứ hoặc. . . Tiểu ác ma.

Về chuyện sinh Thiểm Thiểm ra, Đa Ninh không nhiều lời với anh, nhưng anh muốn nghe nhiều hơn, sau đó Đa Ninh chôn mặt trong lòng anh, giọng nói rầu rĩ cường điệu: Lúc ấy có rất nhiều người đã giúp em, bọn họ không chỉ đưa em đến bệnh viện, còn chờ ở bệnh viện đến tận lúc em sinh Thiểm Thiểm. . . Chu Diệu, em cảm thấy thế giới này, dù cho ở đâu cũng có người tốt và người xấu, nhưng người tốt luôn nhiều hơn người xấu một chút.

Em cũng thấy vô cùng may mắn, chúng ta không ở cùng nhau năm năm, cuối cùng em có thể gặp được rất nhiều rất nhiều người tốt.

. . .

Anh cũng rất cảm kích, trong năm năm anh không ở đó, có nhiều người tốt đến giúp Đa Ninh như vậy. Chính cô, Đa Ninh cũng là người vô cùng thiện lương, hoàn toàn khác biệt với con người luôn cứng rắn lạnh lùng là anh.

Chu Diệu không thể lái xe này đi tìm Đa Ninh, tựa vào ghế lái nhắn một tin qua WeChat cho Đa Ninh: Anh không mua được sữa đậu nành bánh quẩy, em tự mua cho mình hoặc làm chút đồ ăn. . . Gặp nhau ở chỗ làm.

Lúc Đa Ninh nhận được tin nhắn này của Chu Diệu thì đã ngồi ở phòng làm việc đợi bữa sáng nửa ngày, sáng tinh mơ có người nhắn tin cho cô bảo đợi bữa sáng của anh, anh đến cửa tiệm cũ trước kia hai người đều thích ăn mua sữa đậu nành và bánh quẩy.

Kết quả cô đợi nửa ngày, anh không mua?

Đa Ninh cầm di động soạn một chữ “Uh”, trước khi nhấn gửi lại xóa đi, nghe theo cảm nhận chân thật của nội tâm, đổi thành thành một chữ khác —— Hừ .

Chu Diệu về chỗ ở đổi một bộ quần áo, lại lái xe đi rửa; đánh xe đi vào khu phòng làm việc, trước khi vào công ty thì đi tới phòng làm việc thú bông của Đa Ninh một chuyến, bên trong Đa Ninh đang ngồi vẽ mẫu thú bông mới.

Đã ăn chưa? Chu Diệu cười hỏi.

Ăn rồi. Đa Ninh tức giận đáp, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “. . . Bằng không đã sớm đói đến bất tỉnh.

Đột nhiên được thông báo không có điểm tâm, tạm thời cô chỉ có thể ăn bánh mì nướng với sữa; một bịch bánh mì cô chỉ ăn hai lát, còn lại hơn phân nửa cô đặt ở bàn làm việc, sữa cũng còn dư lại nửa hộp. Chu Diệu thấy được chúng, hoàn toàn không khách khí lấy đi: Anh lấy hết nhé.

Đa Ninh: . . .

Anh cũng chưa ăn điểm tâm sao? Cô mở miệng hỏi anh.

Chu Diệu gật đầu nói: Trên đường gặp phải một chuyện, chậm trễ.

Đa Ninh: . . . Ô.

Chuyện xui như sáng nay, Đa Ninh không hỏi, Chu Diệu cũng không hưng trí nhiều lời, cầm bánh mì và sữa còn thừa của Đa Ninh trở về công ty; lúc đến công ty chuyện thứ nhất chính là mở hội nghị thảo luận phương án hợp tác mới nhất với đối tác mới hợp tác bên Mỹ.

Một bên hút sữa, một bên đưa ra ý kiến.

Chấm dứt hội nghị sáng sớm, tất cả các quản lí phó quản lí và nhân viên dưới trướng của Nhất Nguyên đều tiến vào trạng thái làm việc siêu tốc, Chu Diệu cầm bịch bánh mì mới chỉ bị ăn mất hai lát lên lầu.

Ba bước thành hai, bước chân dài về tới văn phòng, trợ lý đi theo sau Chu Diệu lên lầu, bước chân cố hết sức, không quên thân thiết hỏi: Chu tổng, có cần tôi mua cho anh phần điểm tâm không?

Chu Diệu nghiêng mắt: Anh rất rảnh rỗi sao?

Trợ lý: . . . Cũng tạm.

Nếu có thời gian, anh sang công ty đối diện hẹn gặp ông chủ Hoàng giúp tôi, tôi có việc muốn nói với ông ta. Chu Diệu dựa ra sau ghế, nói với trợ lí.

Được! Trợ lý gật đầu mạnh. Thì ra là Chu tổng có chuyện khác sai anh ta làm, nghe câu trước, anh ta còn tưởng rằng Chu tổng không hài lòng với tình hình làm việc gần đây của anh ta.

Hắc hắc, còn tốt còn tốt.

Tất cả nhân viên làm việc trong công ty, Chu Diệu không hài lòng nhất là với trợ lí của mình, đã vậy trực giác của trợ lí còn rất tệ, nhắc kiểu gì cũng không nhận ra được. Chu Diệu cũng lười ngẩng đầu, quét vân tay mở máy tính, mở tư liệu của hạng mục tối qua còn chưa xem xong ra, lúc nhìn thấy một phần thời gian biểu của hạng mục Nghiễm Hồng, hơi nhăn mày một chút.

Trợ lý đã đi liên hệ ông chủ Hoàng của công ty xuất bản sách Koala ở đối diện, hôm nay ông chủ Hoàng tự mình chạy đến nhà máy in ấn giám sát tiến độ in ấn sách của Nhất Thành Đại Sư, lúc trở về còn mang theo mấy quyển sách mẫu.

Không biết ông chủ của Nhất Nguyên tìm ông chủ nhỏ như ông ta làm gì, lúc tới gặp mặt, ông chủ Hoàng còn mang theo một quyển sách mẫu của Nhất Thành Đại Sư, để tặng cho Chu tổng ở phía đối diện.

Còn hai quyển nữa, đưa cho hai vị mỹ nữ dưới lầu.

Dù sao bọn họ cũng quen biết Nhất Thành Đại Sư. Chắc chắn cũng chờ mong được nhận sách mới của đại sư.

Công viên khởi nghiệp có hàng trăm công ty, quy mô cũng có lớn có nhỏ. Lúc ông chủ Hoàng sang bên Nhất Nguyên trong lòng cũng có chút chênh lệch, mức tiêu thụ cả năm của ông ta cũng không bằng khoản tiền đối phương cho vay một ngày. Nghĩ đến phòng làm việc phòng làm việc bán thỏ bông dưới lầu, trong lòng lại cân bằng hơn một chút.

. . . Không nghĩ tới tiểu Hứa tổng làm công tử thỏ cũng ở bên chỗ Nhất Nguyên, chẳng lẽ là cùng nhau chờ ông ta tới đây sao?

Oh, đúng. Chu Diệu bảo cô tới, nói anh mời ông chủ Hoàng đến cùng nhau thương lượng chuyện xuất bản truyện tranh về mấy con thú bông. Đối mặt với Hoàng tổng nho nhã phi phàm, Đa Ninh đang ngồi trên sofa trong văn phòng của Chu Diệu đứng lên, mời Hoàng tổng ngồi xuống.

Hoàng tổng cười cười nhìn về phía Đa Ninh, thản nhiên ngồi xuống.

Chu Diệu cũng đi từ chỗ làm việc tới, đi tới chỗ Đa Ninh, đối mặt với Hoàng tổng hôm nào cũng có tâm trạng tốt.

Chu tổng, anh tìm tôi có chuyện gì? Hoàng tổng cười ha ha hỏi, sau đó đưa sách mới của Nhất Thành Đại Sư ra. Chu Diệu nói cảm ơn xong rồi cầm lấy, nhìn lướt qua đề mục 《 một trái tim 》 cũng không hứng thú, đưa cho Đa Ninh ở bên cạnh đang tò mò ngó nghiêng.

Hai tay Đa Ninh nhận lấy, ôm tâm tình kính ngưỡng nhìn về phía sách mới《 một trái tim 》của học trưởng Cố, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã bị một dòng chữ ở giữa làm cho kinh sợ —— Một quyển sách ghi lại tâm tình của Nhất Thành Đại Sư trong năm năm cầu phật.

Không hề lãng phí thời gian, Chu Diệu đi thẳng vào vấn đề nói đến chuyện xuất bản truyện tranh của mấy con thú bông, xuất bản như thế nào, mở rộng như thế nào. Anh không biết phương diện xuất bản ra sao, nhưng mà hiểu rõ hiện tại sách mới xuất bản có


/92

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status