Hồng Hồng cả người chật kín vết thương, nằm xoài trên mặt đất. Hai mắt tràn đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng nhìn Lạp Lan trước mắt.
Lạp Lan hai mắt tràn đầy lạnh lùng, vô cảm, dẫm nát bàn tay của Hồng Hồng đang nằm trên mặt đất.
“Aaaaaa...”
Một tiếng thét đau đớn, thê lương vang lên. Lạp Lan lạnh lùng cúi đầu. Vô cảm nói.
“Ngươi nên suy nghĩ kỹ những lời của ta. Một theo ta tạo phản, hai là chết”
Hồng Hồng cố gắng nén đau đớn của bản thân, cắn răng nói.
“Nhưng dù chúng ta có hợp lực cũng không phải đối thủ của Huyết Nữ Vương”
Lạp Lan nghe xong không khỏi bật cười, nở một nụ cười điên dại.
“Ngươi nghĩ Huyết Nữ Vương có thể giết hết người trong thiên hạ được sao. Đến cuối cùng cô ta sẽ là người thua cuộc, mất hết tất cả”
Hồng Hồng nhịn không được rùng mình sợ hãi, Huyết Nữ Vương có mạnh, cũng không thể giết hết người trong thiên hạ. Đến cuối cùng, người chiến thắng sẽ là phản quân. Quá đáng sợ. Hồng Hồng cắn răng, tuyệt vọng nói.
“Được, ta theo ngươi”
Một viên độc dược lập tức được bỏ vào miệng Hồng Hồng. Hồng Hồng muốn phản kháng như vô dụng. Viên đan dược đã bị Lạp Lan cưỡng ép phải nuốt xuống.
“Ngươi cho ta uống gì...”
“Ngươi không cần phải biết, chỉ cần biết nếu dám làm trái lời ta nói, ngươi sẽ chết rất thống khổ.”
Hồng Hồng nắm chặt hai tay, cắn răng cam chịu, nàng đã không còn đường để quay đầu.
“Vậy tiếp theo ngươi muốn ta làm gì”
Lạp Lan không khỏi mỉn cười nói.
“Đơn giản thôi. Huyết Nữ Vương không phải bảo ngươi in thêm tiền để kích thích tăng trưởng kinh tế sao. Vậy ngươi hãy in thật nhiều tiền cho ta, in cho nó trở thành một đống giấy vụn nhiều vô kể, in càng nhiều càng tốt”
Hồng Hồng tuy không hiểu ý định của Lạp Lan, nhưng nàng cũng hiểu được việc này sẽ gây hậu quả đáng sợ như thế nào.
Một tháng sau.
“Bệ hạ, do việc in tiền quá mức đã dẫn đến việc đồng tiền mất đi giá trị. Trước kia một quả trứng có giá một huyết thạch. Nay một quả trứng đã có giá tới mười nghìn huyết thạch. Giá cả đắt hơn mười nghìn lần chỉ trong vòng một tháng. Thậm chí có tiền cũng không mua được. Người dân vì việc này mà tán gia bại sản, không còn sử dụng đồng tiền của triều đình, quân đội thì đào ngũ, mọi nơi đều không bán hàng hóa, tiền bạc trở thành một mớ giấy vụn không ai sử dụng, khiến tình hình ngày càng loạn lạc”
“Rầm...”
“Hồng Hồng, tại sao chuyện này lại xảy ra...”
Hồng Hồng hai mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn bệ hạ đang nổi trận lôi đình, sát khí cô đặc như đóng băng cả không gian khiến nàng nghẹt thở. Hồng Hồng lập tức quỳ xuống đất. Cả người run rẩy nói.
“Bệ Hạ, là lỗi của thần. Xin bệ hạ tránh tội”
Huyết Nữ Vương nhìn Hồng Hồng, hai mắt tràn đầy mệt mỏi.
“Lạp Lan, ngươi đi xử lý chuyện này đi. Còn Hồng Hồng, tạm thời giam vào Huyết Ngục chờ ngày xét xử. Hạ Lam Phong tình hình quân phản loạn đến đâu rồi.”
Hạ Lam Phong cúi đầu, hổ thẹn nói.
“Bệ hạ, thứ lỗi cho thần vô năng vẫn chưa dẹp yên được quân phản loạn”
“Các ngươi lui hết ra đi”
Hạ Lam Phong ngồi một mình dưới ngọn đèn u ám, cầm bút rồi lại đặt xuống, viết hết tờ giấy này rồi lại đến tờ giấy khác. Nàng cảm thấy sự việc lần này không đơn giản. Sau nhiều lần dẹp quân phản loạn, nàng đã thu được một số manh mối vô cùng đáng sợ. Việc này hệ lụy quá lớn, có lẽ hơn một nửa số quan binh triều đình đã tạo phản. Kẻ đứng sau tất cả có lẽ là Lạp Lan. Nhưng nàng không dám tin đây là sự thật. Nhiều lúc nàng muốn nói hết tất cả suy nghĩ trong lòng nàng cho Huyết Nữ Vương bệ hạ, nhưng nàng không đủ cam đảm, Lạp Lan tạo phản là chuyện không thể nào.
“Cạch...”
“Ai...”
Cánh cửa phòng được mở ra, Lạp Lan một mặt bình tĩnh lạnh lùng bước vào bên trong, đi theo phía sau là Hồng Hồng đang cúi đầu, đầy hổ thẹn.
“Lạp Lan, Hồng Hồng...Ta vốn đã nghi ngờ các ngươi tạo phản. Nhưng không ngờ điều này lại là thật.”
Trước lời mắng chửi tức giận giận của Hạ Lam Phong, Lạp Lan chỉ mỉn cười vô cảm, ung dung nói.
“Theo ta hoặc chết”
“Nằm mơ đi, ta sẽ không bao giờ đi theo các ngươi làm những chuyện táng tận lương tâm, không bằng cầm thú”
Hạ Lam Phong không do dự rút thanh đại kiếm trên lưng, như một con mãnh thú khát máu, điên cuồng lao tới tấn công Lạp Lan.
Lạp Lan nhìn Hạ Lam Phong đang điên cuồng lao tới, không khỏi mỉn cười.
“Đáng tiếc...”
Ngọn đèn vút tắt, mùi máu tươi phiêu đãng khắp xung quanh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Huyết Nữ Vương hai tay nắm chặt, cắn nát bờ môi đến rỉ máu, ngẩng đầu dấu đi giọt nước mắt đang rơi xuống, nhìn thi thể của Hạ Lam Phong. Tứ chi bị chặt bỏ, hai mắt bị móc rỗng, rõ ràng là đã bị tra tấn, hành hạ trước lúc chết. Liên tục là những người thân cận bên cạch nàng bị ám sát. Ngay cả Hạ Lam Phong cũng rời bỏ nàng mà đi. Nhưng nàng biết lúc này bản thân mình không thể sụp đổ, nếu nàng gục ngã, tất cả sẽ chấm dứt, huyết giới sẽ chìm trong bóng tối, đau khổ mãi mãi.
Huyết Nữ Vương cắn răng quay đầu, cố gắng bình tĩnh, run rẩy bước đi từng bước.
“Người đâu, cử hành nghi thức an táng long trọng nhất cho Hạ Lam Phong tướng quân, vì những cống hiến của người cho Huyết Giới”
Đứng trước ngôi mộ Hạ Lam Phong, Huyết Nữ Vương cô đơn một mình đốt từng tờ tiền giấy, Lâm Vũ nhịn không được thở dài.
“Hà Kỳ, chúng ta nên về thôi”
“Ngươi về trước đi, ta muốn ở đây một mình”
Lâm Vũ thở dài nhìn bầu trời u ám trước mặt.
“Đến bây giờ, nàng vẫn không chịu tin ta sao”
Huyết Nữ Vương nhịn không được gào thét, mất kiểm soát, điên cuồng hét lớn.
“Ngươi muốn ta tin ngươi điều gì. Ngươi muốn ta tin Hồng Hồng, Lạp Lan phản bội ta sao. Không thể nào. Lạp Lan, Hồng Hồng sẽ không bao giờ phản bội ta, không bao giờ...”
Lâm Vũ cúi đầu thở dài rời đi. Một người đã không tin mình thì có giải thích cũng vô dụng. Có lẽ sự việc đã không thể cứu vãn.
Trong căn hầm bí mật, Lạp Lan hai mắt tràn đầy cung kính nhìn vị nam tử trước mắt. Đầy sùng bái nói.
“Chủ nhân, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào”
Vô Diện mỉn cười.
“Đương nhiên là gia tăng tuyên truyền chống phá, tung tài liệu giả, kích động bạo loạn, chia rẽ, gây xung đột, mâu thuẫn càng thêm nghiêm trọng”
“Thứ lỗi cho Lạp Lan ngu dốt, vẫn chưa nghĩ ra được cách”
Vô Diện không khỏi mỉn cười.
“Ngươi nghĩ thử xem, nếu cho nổ một kho vũ khí lớn của triều đình sẽ có bao nhiêu người xung quanh phải chết”
Lạp Lan không khỏi rùng mình, trong kho vũ khí có những loại phù trú, pháp bảo vô cùng kinh khủng, có thể dễ dàng xóa sổ cả một quốc gia trong nháy mắt. Nếu cho nổ dù chỉ một kho trong số đó. Cũng đủ giết hàng trăm triệu người. Gây ra những mảnh đất chết dài vô tận. Hậu quả kinh khủng sau đó có thể dễ dàng hình dung. Lạp Lan không khỏi mỉn cười vô cảm.
“Ta hiểu, thưa chủ nhân”
/266
|