Một vụ lớn vang lên rung chuyển cả Huyết Giới. Cả một mảnh đất trù phú biến thành cát bụi. Từng tòa nhà tan nát trở thành từng bãi phế tích không còn sự sống. Xác người, tro cốt nằm dải rác trên mặt đất. Mùi xác chết, cháy khét lan tỏa khắp xung quanh thu hút từng loài sinh vật ăn xác chết bay tới tha hồ mổ xẻ chật kín cả bầu trời. Từng hố người được đào lên chôn xuống như không có điểm dừng lại. Dòng nước trở nên đen ngòm, đục ngầu bộc mùi hôi thối. Sự sống đã hoàn toàn biến mất trên một mảnh đất từng giàu có, tươi tốt, trù phú.
“Bệ hạ, việc nổ kho vũ khí đã dẫn đến cả một vùng đất rộng lớn biến thành tử địa. Hàng trăm triệu người phải chết vì sự hủy diệt của nó. Cộng thêm dịch bệnh hoành hoành khiến số người chết còn không ngừng ra tăng. Nếu tin tức này truyền đi. Ta sợ...”
“Rầmm...”
“Phế vật...”
Huyết Nữ Vương lập tức đập nát tan tành chiếc bàn trước mặt, cả người tức giận bốc hỏa hét lớn. Sự việc ngày càng ngoài tầm kiểm soát của nàng. Khiến nàng vô cùng mệt mỏi, khó chịu, một cảm giác bất lực, tuyệt vọng hiện lên trong lòng nàng.
“Bệ hạ, chúng ta nên làm sao bây giờ”
“Phong tỏa, lập tức phong tỏa tin tức, phong tỏa khu vực xung quanh đó, không được cho phép bất kỳ ai biết đến việc này, làm ngay cho ta”
Huyết Nữ Vương mệt mỏi cúi đầu, quân đội ngày càng nhiều người đào ngũ, binh lính thì không còn sĩ khí. Đồng tiền thì mất giá, hàng hóa thì kham hiếm, nạn đói và dịch bệnh hoành hoành không thể kiểm soát. Nàng đã làm tất cả khả năng nhưng vô dụng. Tất cả là lỗi của nàng sao. Huyết Nữ Vương mệt mỏi nhìn vào cuốn sách được quân phản loạn điên cuồng làm ra chống phá không khỏi bật cười cay đắng.
Cuốn sách có tên “Lật đổ Huyết Nữ Vương độc tài, tiến tới tự do và giàu có”. Một nghìn năm trước nàng là người cứu Huyết Giới khỏi ách nô lệ. Một nghìn năm sau, nàng trở thành kẻ độc ác, xấu xa trong mắt thiên hạ. Lật đổ nàng tiến tới tự do, giàu có. Huyết Nữ Vương càng nghĩ càng cay đắng. Tự do giàu có nàng đâu thấy. Thứ nàng thấy bây giờ chỉ là tang thương, chết chóc, đau khổ, nghèo đói và tuyệt vọng.
Buổi họp rất nhanh liền kết thúc. Lạp Lan ung dung, bình tĩnh rời khỏi đại điện, một mình đi xuống căn hầm bí mật, cung kính nhìn chủ nhân của nàng như một vị vương giả thống trị tất cả. Không khỏi mỉn cười ngọt ngào nói.
“Chủ nhân, Huyết Nữ Vương đã cho phong tỏa tin tức. Bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào” — QUẢNG CÁO —
Vô Diệm không khỏi mỉn cười, tự tin nói.
“Giấy không gói được lửa, sớm muộn người trong thiên hạ cũng biết về việc này. Nhưng chúng ta cần làm cho nó nhanh hơn. Ngươi hãy tung tin tức ra ngoài, công bố tài liệu giả nói Huyết Nữ Vương cố ý giết người rồi phong tỏa tin tức. Dịch bệnh, nạn đói, đau khổ, tất cả đều do một mình Huyết Nữ Vương gây ra”
“Vâng, thưa chủ nhân”
Vài ngày sau khi tin tức được tung ra, những cuộc bạo loạn, chiến tranh, chém giết ngày càng xuất hiện dày đặc, diễn ra ở khắp mọi nơi trên Huyết Giới. Những dồn nén, đau khổ, bất công, oán hận tích tụ bấy lâu nay đã không thể kiềm nén được nữa. Mọi thứ đã vượt qua giới hạn chịu đựng của nó. Sự cân bằng của thế giới này đã bị đánh vỡ thì việc nó sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Bệ hạ, quân phản loạn đã đánh đến cổng thành. Chúng thần xin bệ hạ đích thân ra trận dẹp bỏ quân phản loạn”
Huyết Nữ Vương ngồi trong đại điện nghe xong không khỏi bật cười cay đắng.
“Ha ha...Các ngươi bảo ta giết chính người dân của mình sao. Ta có thể làm được sao. Nếu ta muốn làm thì ta đã giết sạch từ lâu rồi. Lấy đâu ra quân phản loạn được nữa ha ha...”
Cả đại điện rơi vào im lặng. Nếu Huyết Nữ Vương độc ác, máu lạnh thì đã sớm giết sạch tất cả. Chẳng qua là bệ hạ không thể xuống tay được. Giết sạch người trong Huyết Giới đối với Huyết Nữ Vương không phải chuyện khó.
“Bệ hạ, hay bệ hạ thoái vị nhường ngôi cho một trong số thủ lĩnh quân phản loạn. Đợi chuyện này qua đi rồi lấy lại ngai vị cũng không muộn.
— QUẢNG CÁO —
“Ngậm miệng, ngu dốt...”
Huyết Nữ Vương nhịn không được tức giận hét lớn.
“Các ngươi có biết sau khi ta rời khỏi ngôi vị điều gì sẽ xảy ra không. Chiến tranh sẽ càng thêm điên cuồng tiếp diễn, những nhóm quân phản loạn sẽ vì lợi ích mà điên cuồng chém giết lẫn nhau, ra sức cướp bóc của cải một cách vô pháp vô thiên. Vì lúc đó không ai có thể cản được lòng tham không đáy của bọn chúng. Các ngươi nghĩ xem kẻ nào gây ra chuyện này. Kẻ gây ra những chuyện súc sinh này lên nắm quyền thì bọn chúng sẽ đối xử tốt với người khác sao. Hay bọn chúng sẽ chỉ vì lợi ích của bản thân mà không từ thủ đoạn làm ra những chuyện táng tận lương tâm”
Cả đại điện lần nữa im lặng, không một ai dám nói lời nào. Bởi vì tất cả đã không thể vãn hồi kết cục được nữa. Tất cả đã chấm dứt. Không có cách nào có thể xoay chuyển tình thế hiện tại. Mọi thứ đều đã kết thúc. Trong tâm mỗi người ai cũng hiểu được điều này.
Thời gian từ từ trôi đi. Huyết Nữ Vương mệt mỏi ngồi bên cạnh Lâm Vũ. Lúc này nàng đã không còn là một Huyết Nữ Vương bá đạo, lạnh lùng như trước. Mà là một Huyết Nữ Vương mệt mỏi, yếu đuối. Không hiểu sao, những lúc yếu đuối mệt mỏi nhất, nàng lại tìm đến Lâm Vũ than thở với hắn, có lẽ do Lâm Vũ giỏi làm nàng bật cười, khiến nàng có thể vơi đi nỗi mệt mỏi trong lòng. Cũng có thể chỉ có Lâm Vũ mới hiểu nàng đang nghĩ gì. Hoặc cũng có thể do cả hai. Càng nghĩ Huyết Nữ Vương càng cảm thấy mệt mỏi ngồi gục xuống đất, đầy chán nản nhìn Lâm Vũ hỏi.
“Lâm Vũ, chuyện này là lỗi của ta sao”
Lâm Vũ nhìn bầu trời vẫn đang một màu xanh tươi dưới sự tham lam, điên cuồng, chết chóc không khỏi thở dài.
“ Trong chuyện này tất cả mọi người đều có lỗi, không riêng gì mình nàng. Cả ta cũng không ngoại lệ”
“Lâm Vũ, cảm ơn ngươi đã luôn ở bên ta lúc ta mệt mỏi nhất”
Cả hai người ngồi bên nhau dần dần chìm vào trong im lặng, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh thanh bình ít ỏi còn sót lại trước mắt. Thời gian có lẽ như dừng trôi trước khung cảnh thanh bình này, nhưng nó sẽ mãi trôi đi như sự vô tình của nó. — QUẢNG CÁO —
“Lâm Vũ, ngươi có buồn không nếu ta không còn tồn tại trên cõi đời này nữa”
Lâm Vũ im lặng, không trả lời câu hỏi của Huyết Nữ Vương. Lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời trước mắt, từ từ chờ đợi thời gian chậm rãi trôi đi.
Cuối cùng điều gì tới cũng phải tới. Lâm Vũ đứng trên tòa lầu cao vời vợi. Ngắm nhìn bầu trời u ám, xám xịt trước mắt. Trước mắt hắn, là hình ảnh vô số người chen chúc nhau, kéo sập bức tượng Huyết Nữ Vương nát vụn, rơi trên mặt đất. Từng hàng người dài như vô tận, liên tục đạp đổ vào bức tường Vương Cung kiên cố rắn chắc như không thể phá vỡ.
“Rầm...”.
Bức tường Vương Cung sụp đổ, từng hàng người điên cuồng ùa vào bên trong. Kết thúc triều đại của nó.
Lâm Vũ lặng lẽ quay đầu, đã đến lúc hắn phải rời đi.
Huyết Nữ Vương đứng trên tòa lầu cao vời vợi. Ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt. Bức tường Vương Cung sụp đổ. Tất cả người dân lẫn quân đội đều đang chĩa vũ khí về nàng. Nàng đã mất đi tất cả.
Huyết Nữ Vương ngửa mặt lên trời lặng lẽ rơi lệ. Tất cả đã kết thúc. Đã đến lúc nàng phải giết kẻ đã gây ra tất cả chuyện này. Lâm Vũ.
/266
|