Nếu như nơi này bị người phát hiện, chắc hẳn bảy cảnh đẹp của Hoàn Thần sẽ có thêm một cảnh nữa. Hiên Khâu Thiên Giác vừa duỗi tay nâng Long Tiểu Chi thò nửa người ra vừa nói.
Long Tiểu Chi mở to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ yêu thích, hồ Ngọc Bích này quá xinh đẹp, tựa như tiên cảnh, cây cối sống trong nước, hồ phát sáng, lại còn trong suốt thấy đáy, hai loại đất kỳ lạ phân chia ranh giới nơi đáy hồ khiến hồ Ngọc Bích có hai loại màu sắc, khiến nó thêm vài phần mỹ lệ thần bí.
Thấy mặc dù hồ Ngọc Bích thay đổi, lại không xuất hiện sinh linh khác , Hiên Khâu Thiên Giác hiểu, hẳn là khí linh kia ở dưới đáy hồ. Vì vậy cất bước bước vào trong hồ Ngọc Bích .
Vừa tiến vào hồ Ngọc Bích, đã bị nước hồ trong suốt vây quanh, nước hồ này hết sức kỳ lạ, gần như không thấy sức cản, sức nổi cũng không lớn, mặc dù nước hồ dán lên người có cảm giác mát mẻ lại không thấm ướt áo, hơn nữa nhiệt độ cũng khác thành Thương An lạnh như băng, nước hồ ấm áp, khiến người ta toàn thân thoải mái.
Sau khi vào nước hồ, Long Tiểu Chi cảm thấy nhiệt độ thoải mái nên cũng leo ra khỏi tà áo Hiên Khâu Thiên Giác, mở cánh của mình quạt nước, khi đóng khi mở đã bơi ra rất xa, sau đó lại xoay một vòng, bơi về bên cạnh Hiên Khâu Thiên Giác , còn thay đổi tư thế bơi, ngửa mặt nằm ở trong hồ nước, thong thả vỗ cánh, ưu nhã dị thường.
Vừa vào hồ Ngọc Bích, ba thầy trò chậm rãi đi về phía đáy hồ, chỉ chốc lát sau, cuối cùng dẫm lên lớp đất nơi đáy hồ, sau khi đến gần, ba người Hiên Khâu Thiên Giác mới phát hiện, sở dĩ hồ Ngọc Bích được thắp sáng, hơn phân nửa là do đất dưới đáy hồ tạo thành, thổ nhưỡng này giống như cát mịn, từng hạt rõ ràng, mỗi một hạt như được mài dũa tỉ mỉ , có vẻ bóng loáng, ánh sáng này nhìn qua vô cùng yếu ớt, lại có thể chiếu sáng cả mặt hồ.
Đứng giữa ranh giới cát mịn hai màu, Long Tiểu Chi cúi đầu nhìn nhìn cát mịn dưới chân, ngồi xổm xuống dùng hai tay nâng một nắm cát mịn chỗ đường ranh giới, sau đó thả ra, quả nhiên cát mịn chậm rãi tản ra trong hồ đúng như dự liệu, tự động bay tới đáy hồ cùng màu, tốc độ cát mịn bay xuống vô cùng chậm rãi, lúc rơi lả tả giống như hai sợi chỉ nhạt màu treo trong hồ nước.
Sư phụ, đây là đất gì vậy? Thật là đặc biệt. Long Tiểu Chi lộp độp đi theo bên người Hiên Khâu Thiên Giác, để lại sau lưng một chuỗi dấu chân nhỏ xíu.
Hiên Khâu Thiên Giác đi rất thanh thản, động tác không nhanh nhưng cũng không quá chậm, nghe vậy cúi đầu nhìn nhìn bé con dưới chân đang ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn hắn, cánh sau lưng bé cưng đã hóa thành áo choàng, áo choàng tím nhạt chính thong thả lay động theo gợn nước.
Vi sư cũng chưa từng thấy, có điều trong truyền thuyết của người phàn, Nữ Oa nặn người bằng đất năm màu, năm màu là thanh xích hoàng bạc hắc, chia ứng theo ngũ hành mộc hỏa thổ kim thủy, đây cũng nguyên tắc vận hành cơ bản của vạn vật thế gian, đương nhiên, những truyền thuyết này đa số do người phàm bịa đặt, tính là chân thật thế nào, dù là tu sĩ cũng không rõ ràng.
Niên đại của những chuyện thần thoại không chỉ rất là cổ xưa, thượng cổ, viễn cổ cũng chỉ là tin đồn, tuổi thọ người tu chân rất dài, lại không dài bằng trời đất, cho dù là người phi thăng thì thọ nguyên bọn họ cũng không phải trường sinh thật sự, chỉ là tuổi thọ bị kéo dài vô hạn , dài đến mức nhìn không thấy cuối cùng, những cuối cùng vẫn có điểm cuối .
Hiên Khâu Thiên Giác vừa mới nói xong, thì thấy ánh mắt tiểu đồ đệ nhà mình sáng lên, đang lúc không hiểu, cánh sau lưng bé con nhoáng lên, nhanh chóng từ xẹt qua mặt hắn, bay thẳng lên phía trên, lúc Hiên Khâu Thiên Giác ngẩng đầu nhìn lại, bé con đã bơi tới trên một cành cây màu xanh biếc, hai tay ôm một chiếc lá cây hình giọt nước liều mạng rút ra.
Nhưng lá cây này rất chắc chắn, thân hình Long Tiểu Chi đã cong thành một đường cong ra phía sau , lá cây vẫn không nhúc nhích như cũ , vỗ cánh nửa ngày, mặc kệ Long Tiểu Chi cố gắng thế nào, đổi hướng ra sao, vẫn chẳng rút được chiếc lá nào, Long Tiểu Chi bơi một vòng quanh nhánh cây, sờ sờ cằm nhỏ của mình , lại duỗi thân tay chọc chọc vào lá cây, phiến lá màu xanh biếc bị chọc nghiêng
Long Tiểu Chi mở to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ yêu thích, hồ Ngọc Bích này quá xinh đẹp, tựa như tiên cảnh, cây cối sống trong nước, hồ phát sáng, lại còn trong suốt thấy đáy, hai loại đất kỳ lạ phân chia ranh giới nơi đáy hồ khiến hồ Ngọc Bích có hai loại màu sắc, khiến nó thêm vài phần mỹ lệ thần bí.
Thấy mặc dù hồ Ngọc Bích thay đổi, lại không xuất hiện sinh linh khác , Hiên Khâu Thiên Giác hiểu, hẳn là khí linh kia ở dưới đáy hồ. Vì vậy cất bước bước vào trong hồ Ngọc Bích .
Vừa tiến vào hồ Ngọc Bích, đã bị nước hồ trong suốt vây quanh, nước hồ này hết sức kỳ lạ, gần như không thấy sức cản, sức nổi cũng không lớn, mặc dù nước hồ dán lên người có cảm giác mát mẻ lại không thấm ướt áo, hơn nữa nhiệt độ cũng khác thành Thương An lạnh như băng, nước hồ ấm áp, khiến người ta toàn thân thoải mái.
Sau khi vào nước hồ, Long Tiểu Chi cảm thấy nhiệt độ thoải mái nên cũng leo ra khỏi tà áo Hiên Khâu Thiên Giác, mở cánh của mình quạt nước, khi đóng khi mở đã bơi ra rất xa, sau đó lại xoay một vòng, bơi về bên cạnh Hiên Khâu Thiên Giác , còn thay đổi tư thế bơi, ngửa mặt nằm ở trong hồ nước, thong thả vỗ cánh, ưu nhã dị thường.
Vừa vào hồ Ngọc Bích, ba thầy trò chậm rãi đi về phía đáy hồ, chỉ chốc lát sau, cuối cùng dẫm lên lớp đất nơi đáy hồ, sau khi đến gần, ba người Hiên Khâu Thiên Giác mới phát hiện, sở dĩ hồ Ngọc Bích được thắp sáng, hơn phân nửa là do đất dưới đáy hồ tạo thành, thổ nhưỡng này giống như cát mịn, từng hạt rõ ràng, mỗi một hạt như được mài dũa tỉ mỉ , có vẻ bóng loáng, ánh sáng này nhìn qua vô cùng yếu ớt, lại có thể chiếu sáng cả mặt hồ.
Đứng giữa ranh giới cát mịn hai màu, Long Tiểu Chi cúi đầu nhìn nhìn cát mịn dưới chân, ngồi xổm xuống dùng hai tay nâng một nắm cát mịn chỗ đường ranh giới, sau đó thả ra, quả nhiên cát mịn chậm rãi tản ra trong hồ đúng như dự liệu, tự động bay tới đáy hồ cùng màu, tốc độ cát mịn bay xuống vô cùng chậm rãi, lúc rơi lả tả giống như hai sợi chỉ nhạt màu treo trong hồ nước.
Sư phụ, đây là đất gì vậy? Thật là đặc biệt. Long Tiểu Chi lộp độp đi theo bên người Hiên Khâu Thiên Giác, để lại sau lưng một chuỗi dấu chân nhỏ xíu.
Hiên Khâu Thiên Giác đi rất thanh thản, động tác không nhanh nhưng cũng không quá chậm, nghe vậy cúi đầu nhìn nhìn bé con dưới chân đang ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn hắn, cánh sau lưng bé cưng đã hóa thành áo choàng, áo choàng tím nhạt chính thong thả lay động theo gợn nước.
Vi sư cũng chưa từng thấy, có điều trong truyền thuyết của người phàn, Nữ Oa nặn người bằng đất năm màu, năm màu là thanh xích hoàng bạc hắc, chia ứng theo ngũ hành mộc hỏa thổ kim thủy, đây cũng nguyên tắc vận hành cơ bản của vạn vật thế gian, đương nhiên, những truyền thuyết này đa số do người phàm bịa đặt, tính là chân thật thế nào, dù là tu sĩ cũng không rõ ràng.
Niên đại của những chuyện thần thoại không chỉ rất là cổ xưa, thượng cổ, viễn cổ cũng chỉ là tin đồn, tuổi thọ người tu chân rất dài, lại không dài bằng trời đất, cho dù là người phi thăng thì thọ nguyên bọn họ cũng không phải trường sinh thật sự, chỉ là tuổi thọ bị kéo dài vô hạn , dài đến mức nhìn không thấy cuối cùng, những cuối cùng vẫn có điểm cuối .
Hiên Khâu Thiên Giác vừa mới nói xong, thì thấy ánh mắt tiểu đồ đệ nhà mình sáng lên, đang lúc không hiểu, cánh sau lưng bé con nhoáng lên, nhanh chóng từ xẹt qua mặt hắn, bay thẳng lên phía trên, lúc Hiên Khâu Thiên Giác ngẩng đầu nhìn lại, bé con đã bơi tới trên một cành cây màu xanh biếc, hai tay ôm một chiếc lá cây hình giọt nước liều mạng rút ra.
Nhưng lá cây này rất chắc chắn, thân hình Long Tiểu Chi đã cong thành một đường cong ra phía sau , lá cây vẫn không nhúc nhích như cũ , vỗ cánh nửa ngày, mặc kệ Long Tiểu Chi cố gắng thế nào, đổi hướng ra sao, vẫn chẳng rút được chiếc lá nào, Long Tiểu Chi bơi một vòng quanh nhánh cây, sờ sờ cằm nhỏ của mình , lại duỗi thân tay chọc chọc vào lá cây, phiến lá màu xanh biếc bị chọc nghiêng
/147
|