Vừa tới giờ Sửu, bóng đêm đã đặc lại, oan hồn lêu lổng trong thành Thương An, tiếng quỷ khóc liên tiếp vang lên, trong ngõ phố nhìn có vẻ rất tưng bừng, lúc Hiên Khâu Thiên Giác và Mặc Bạch đi trên phố, quỷ quái không dám đến gần người, khiến ba người vô cùng thoải mái.
Chẳng biết người của tiểu đội Thương Lăng đã đi đâu, có lẽ là núp trong góc nào đó của Thành Thương An, có lẽ còn đang tìm cách đi khỏi đây, còn ba người Hiên Khâu Thiên Giác muốn rời khỏi Thành Thương An, thật ra cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, trước kia sở dĩ Mặc Bạch nói như vậy , chỉ muốn hạ phòng bị của tiểu đội Thương Lăng xuống, dù sao ở cùng một hoàn cảnh khó khăn sẽ khiến người ta không tự chủ được bỏ đi một chút giác.
Khí lạnh của Thành Thương An không thể dùng linh lực để chống đỡ, nhưng linh phủ của Mặc Bạch lại có một thuộc tính kỳ lạ là có thể kí gửi sinh linh , Long Tiểu Chi chỉ cần trốn vào linh phủ của Mặc Bạch là có thể đi, còn Mặc Bạch và Hiên Khâu Thiên Giác, chút lạnh lẽo này không đủ khiến bọn họ sợ hãi.
Linh phủ của sư phụ là thế nào vậy? Trong lúc đi đường, Long Tiểu Chi hơi tò mò hỏi thăm, bởi vì Vãn Cung Tán là do Hiên Khâu Thiên Giác tạo ra, cho nên mặc dù Hiên Khâu Thiên Giác không nói rõ thân phận của mình thì Long Tiểu Chi cũng đoán được Hiên Khâu Thiên Giác cũng không phải nhân loại.
Đại lục Hoàn Thần linh lực đầy đủ, chủng loại yêu linh phong phú, nhưng cũng không phải là mỗi một yêu linh đều có linh phủ, mà linh phủ cũng không phải liên miên bất tận, nó cũng có khác biệt về phẩm chất và thuộc tính.
Linh phủ của Long Tiểu Chi đã vô cùng hiếm thấy, không gian rất lớn, không gian được mây khói màu tím vờn quanh, hơn nữa còn có hai loại thuộc tính hiếm có là trưởng thành và ngưng thời gian, linh phủ của Long Tiểu Chi có thể lớn lên theo sự trưởng thành của Long Tiểu Chi, ngưng thời gian chính là vật được bỏ vào linh phủ sẽ giữ được trạng thái mới vừa bỏ vào, không rữa nát, không tan biến.
Bởi vì lúc trước ngoài ý muốn đi vào xem linh phủ Mặc Bạch nên biết linh phủ của Mặc Bạch cũng hết sức kỳ lạ, thế nhưng có thể chứa được sinh linh, điểm này thì đừng nói là linh phủ, đa số linh khí trữ vật cũng rất khó có được, trong lúc nhất thời, Long Tiểu Chi vô cùng hứng thú với linh phủ của Hiên Khâu Thiên Giác.
Giọng nói Hiên Khâu Thiên Giác nhẹ nhàng chậm chạp, cho người ta cảm giác an toàn kì lạ trong Thành Thương An u ám đáng sợ. Linh phủ của vi sư một nửa là địa ngục hàn băng, một nửa là biển lửa vô tận , sinh linh không thể sống trong đó , sợ là Tiểu Chi không thể tận mắt thấy được. Hiên Khâu Thiên Giác nói tới chỗ này, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Là vậy? Sư phụ giỏi quá đi! Long Tiểu Chi thấy hơi kinh ngạc, sự hình thành linh phủ có liên quan đến ý chí của bản thân yêu linh, linh phủ Long Tiểu Chi mây tím mờ mịt, là vì nàng yêu thích màu tím, linh phủ Mặc Bạch không gian mênh mông, là bởi vì hắn yêu thích cất giữ, không nghĩ tới Hiên Khâu Thiên Giác dịu dàng như nước, linh phủ lại là thuộc tính công kích hiếm thấy, hơn nữa nghe tên là biết thuộc tính này không yếu.
Hiên Khâu Thiên Giác hơi sững sờ, sau đó tiếng cười sung sướng mà thanh nhã nhẹ nhàng vang lên, Hiên Khâu Thiên Giác đưa tay xoa đầu của Long Tiểu Chi, giữa lông mày lộ vẻ dịu dàng. Hiên Khâu Thiên Giác biết rõ mình cũng không phải là người hoàn mỹ và ấm áp như vẻ ngoài, hắn cũng không gấp, cứ từng chút từng chút lột bỏ ngụy trang của mình , chậm rãi đi vào thế giới của tiểu đồ đệ nhà mình .
Ba thầy trò đi dọc theo đường phố, ma trơi ngẫu nhiên thổi qua trong ngõ phố tối tăm là chút ánh sáng hiếm hoi của Thành Thương An, ngõ nhỏ đường phố, oan hồn khắp nơi, cảnh tượng giống như địa phủ thế này, sợ là có một không hai trên đời , không biết có giống rèn luyện chi địa U Minh Hoàng Tuyền của Mặc Đan Môn không nữa
Nhưng ba người hiểu ra rất nhanh, suy nghĩ của bọn họ còn quá lạc quan, bởi vì địa ngục thật sự vẫn còn ở ngoài thành Thương An , đứng trên tường thành cao ngất ngưỡng, cánh đồng bát ngát xa xôi ngoài thành, ánh trăng treo giữa trời rất hòa nhã, cảnh tượng vốn nên thanh nhã mà lạnh lùng lại vì từng đợt hài cốt trắng xóa chồng chất lên nhau mà có vẻ phức tạp huyên náo.
Dưới tường thành, mấy vạn vạn bạch cốt không đầu không thể phát ra tiếng, lại cố hết sức leo lên tường thành, tường thành nặng nề này giống như một bức tường hiểm yếu không thể vượt qua, ngăn cản không cam lòng và oán hận của bọn họ ngoài thành.
Từng bộ hài cốt giẫm lên nhau, cố sức dùng cánh tay chỉ còn lại xương trắng cố gắng leo lên, hình như chỉ cần bò lên đó thì hành hạ và trói buộc vài ngàn năm nay sẽ tan thành mây khói, nhưng mọi
Chẳng biết người của tiểu đội Thương Lăng đã đi đâu, có lẽ là núp trong góc nào đó của Thành Thương An, có lẽ còn đang tìm cách đi khỏi đây, còn ba người Hiên Khâu Thiên Giác muốn rời khỏi Thành Thương An, thật ra cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, trước kia sở dĩ Mặc Bạch nói như vậy , chỉ muốn hạ phòng bị của tiểu đội Thương Lăng xuống, dù sao ở cùng một hoàn cảnh khó khăn sẽ khiến người ta không tự chủ được bỏ đi một chút giác.
Khí lạnh của Thành Thương An không thể dùng linh lực để chống đỡ, nhưng linh phủ của Mặc Bạch lại có một thuộc tính kỳ lạ là có thể kí gửi sinh linh , Long Tiểu Chi chỉ cần trốn vào linh phủ của Mặc Bạch là có thể đi, còn Mặc Bạch và Hiên Khâu Thiên Giác, chút lạnh lẽo này không đủ khiến bọn họ sợ hãi.
Linh phủ của sư phụ là thế nào vậy? Trong lúc đi đường, Long Tiểu Chi hơi tò mò hỏi thăm, bởi vì Vãn Cung Tán là do Hiên Khâu Thiên Giác tạo ra, cho nên mặc dù Hiên Khâu Thiên Giác không nói rõ thân phận của mình thì Long Tiểu Chi cũng đoán được Hiên Khâu Thiên Giác cũng không phải nhân loại.
Đại lục Hoàn Thần linh lực đầy đủ, chủng loại yêu linh phong phú, nhưng cũng không phải là mỗi một yêu linh đều có linh phủ, mà linh phủ cũng không phải liên miên bất tận, nó cũng có khác biệt về phẩm chất và thuộc tính.
Linh phủ của Long Tiểu Chi đã vô cùng hiếm thấy, không gian rất lớn, không gian được mây khói màu tím vờn quanh, hơn nữa còn có hai loại thuộc tính hiếm có là trưởng thành và ngưng thời gian, linh phủ của Long Tiểu Chi có thể lớn lên theo sự trưởng thành của Long Tiểu Chi, ngưng thời gian chính là vật được bỏ vào linh phủ sẽ giữ được trạng thái mới vừa bỏ vào, không rữa nát, không tan biến.
Bởi vì lúc trước ngoài ý muốn đi vào xem linh phủ Mặc Bạch nên biết linh phủ của Mặc Bạch cũng hết sức kỳ lạ, thế nhưng có thể chứa được sinh linh, điểm này thì đừng nói là linh phủ, đa số linh khí trữ vật cũng rất khó có được, trong lúc nhất thời, Long Tiểu Chi vô cùng hứng thú với linh phủ của Hiên Khâu Thiên Giác.
Giọng nói Hiên Khâu Thiên Giác nhẹ nhàng chậm chạp, cho người ta cảm giác an toàn kì lạ trong Thành Thương An u ám đáng sợ. Linh phủ của vi sư một nửa là địa ngục hàn băng, một nửa là biển lửa vô tận , sinh linh không thể sống trong đó , sợ là Tiểu Chi không thể tận mắt thấy được. Hiên Khâu Thiên Giác nói tới chỗ này, đột nhiên trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Là vậy? Sư phụ giỏi quá đi! Long Tiểu Chi thấy hơi kinh ngạc, sự hình thành linh phủ có liên quan đến ý chí của bản thân yêu linh, linh phủ Long Tiểu Chi mây tím mờ mịt, là vì nàng yêu thích màu tím, linh phủ Mặc Bạch không gian mênh mông, là bởi vì hắn yêu thích cất giữ, không nghĩ tới Hiên Khâu Thiên Giác dịu dàng như nước, linh phủ lại là thuộc tính công kích hiếm thấy, hơn nữa nghe tên là biết thuộc tính này không yếu.
Hiên Khâu Thiên Giác hơi sững sờ, sau đó tiếng cười sung sướng mà thanh nhã nhẹ nhàng vang lên, Hiên Khâu Thiên Giác đưa tay xoa đầu của Long Tiểu Chi, giữa lông mày lộ vẻ dịu dàng. Hiên Khâu Thiên Giác biết rõ mình cũng không phải là người hoàn mỹ và ấm áp như vẻ ngoài, hắn cũng không gấp, cứ từng chút từng chút lột bỏ ngụy trang của mình , chậm rãi đi vào thế giới của tiểu đồ đệ nhà mình .
Ba thầy trò đi dọc theo đường phố, ma trơi ngẫu nhiên thổi qua trong ngõ phố tối tăm là chút ánh sáng hiếm hoi của Thành Thương An, ngõ nhỏ đường phố, oan hồn khắp nơi, cảnh tượng giống như địa phủ thế này, sợ là có một không hai trên đời , không biết có giống rèn luyện chi địa U Minh Hoàng Tuyền của Mặc Đan Môn không nữa
Nhưng ba người hiểu ra rất nhanh, suy nghĩ của bọn họ còn quá lạc quan, bởi vì địa ngục thật sự vẫn còn ở ngoài thành Thương An , đứng trên tường thành cao ngất ngưỡng, cánh đồng bát ngát xa xôi ngoài thành, ánh trăng treo giữa trời rất hòa nhã, cảnh tượng vốn nên thanh nhã mà lạnh lùng lại vì từng đợt hài cốt trắng xóa chồng chất lên nhau mà có vẻ phức tạp huyên náo.
Dưới tường thành, mấy vạn vạn bạch cốt không đầu không thể phát ra tiếng, lại cố hết sức leo lên tường thành, tường thành nặng nề này giống như một bức tường hiểm yếu không thể vượt qua, ngăn cản không cam lòng và oán hận của bọn họ ngoài thành.
Từng bộ hài cốt giẫm lên nhau, cố sức dùng cánh tay chỉ còn lại xương trắng cố gắng leo lên, hình như chỉ cần bò lên đó thì hành hạ và trói buộc vài ngàn năm nay sẽ tan thành mây khói, nhưng mọi
/147
|