Lạc Phong Tử cũng cảm thấy mọi người đến gần, nóng lòng đến gần Nhan Uyên đứng bất động gần cửa thành như một tượng đá, nhưng lúc nào cũng bị Đằng Xà ngăn cản tay chân, mặc dù Đằng Xà không địch lại Lạc Phong Tử, nhưng vẫn là thần thú, huống chi vẫn còn trong trạng thái nổi điên, muốn đánh chết trong nháy mắt là điều vô cùng khó khăn.
Long Phong Triệt cấp tốc chạy đến, hành động của Lạc Phong Tử đã giải thích rõ người này không đơn giản, nhưng dù là vì thành Linh hay là vì tiểu bạch xà, hắn cũng không thể không ra tay.
Hai mắt Đằng Xà màu trắng đã chuyển sang màu đỏ tươi, vẻ hung ác khiến đôi mắt gần như không nhìn thấy gì nữa, như chỉ còn lại ý thức công kích, dù bị đánh bay ra ngoài bao nhiêu lần, lại luôn nhào lên trong chớp mắt, trong lòng Lạc Phong Tử đang trù tính thu phục Đằng Xà thế nào, lại nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang lên trong thành, hoàn hồn nhìn lại, thì thấy một con rồng màu đỏ sậm đang bay đến nhanh như điện xẹt, hung hăng đụng lên.
Dù dưới tình thế như thế, Lạc Phong Tử cũng không lùi bước, một tay phòng ngự, trong nháy mắt Ứng Long bay đến, một lường linh lực cực lớn bùng nổ giữa hai người, mặt đất xung quanh rạn nứt, giằng co trong chốc lát, Ứng Long lui ra ngoài, hóa thành một bóng người màu đỏ.
Long Tiểu Chi thấy thế lập tức vỗ cánh bay về trước, muốn đón lấy Long Phong Triệt, nhưng không ngờ rằng, sức lực đánh lui Long Phong Triệt quá mạnh mẽ, mặc kệ Long Tiểu Chi vỗ cánh thế nào cũng không cách nào ngăn cản xu thế lùi lại của Long Phong Triệt , cuối cùng vẫn là Hiên Khâu Thiên Giác đi lên, kéo hai người xuống.
Tu sĩ sau ào ào im lặng , Long Phong Triệt dùng bản thể xông lên, lại bị một bàn tay của Lạc Phong Tử cản lại! Dự cảm không tốt bao phủ bọn họ, thực lực của Lạc Phong Tử đã vượt qua hiểu biết của bọn họ, mà bọn họ phát hiện bí mật của Lạc Phong Tử rồi, nếu như Long Phong Triệt và Hiên Khâu Thiên Giác bại, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ chết ở đây.
Long Phong Triệt xoay người một cái, mượn linh lực của Hiên Khâu Thiên Giác trung hòa sức mạnh của Lạc Phong Tử, đồng thời ôm bé con sau lưng vào trong lòng, vừa mới Long Tiểu Chi pằng một cái đã đụng vào, tốc độ của hắn quá nhanh, hắn rất sợ mình đè bẹp Long Tiểu Chi. Tiểu Chi không sao chứ?
Không có việc gì. Long Tiểu Chi bỏ tay khẽ nâng lên xuống , nghiêm túc trả lời.
Hiên Khâu Thiên Giác nghiêng đầu nhìn lại, cái mũi nhỏ của Long Tiểu Chi đỏ hồng, rõ ràng là vừa nãy đã bị đụng vào, hai mắt cũng ngập sương mù mịt mờ , nghe thấy Long Phong Triệt hỏi thăm thì lại không biến sắc nén nước mắt về. Trong lòng Hiên Khâu Thiên Giác khẽ chua xót, nhưng chỉ trong chớp mắtngắn ngủi, sau một khắc, Hiên Khâu Thiên Giác đã chậm rãi tiến lên, áo trắng mờ mịt khẽ bay lên, ngăn cản trước người Long Phong Triệt và Long Tiểu Chi.
Long Tiểu Chi đưa tay mập ra, muốn níu lấy quần áo đang tung bay của Hiên Khâu Thiên Giác .
Sư phụ? Trong lòng Long Tiểu Chi vô cùng bất an, sư phụ có phải đối thủ của Lạc Phong Tử không? Bản thể của Long Phong Triệt cũng không đánh lại Lạc Phong Tử, hai đại thần thú Đằng Xà, Ứng Long đều không làm gì được nhân vật này, vậy trên đời này ông ta còn có địch thủ sao?
Mặt Lạc Phong Tử không chút biểu cảm nhìn Hiên Khâu Thiên Giác, lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói cũng không có tâm trạng gì, chỉ có trần thuật sự thật. Ngươi không phải là đối thủ của ta .
Giọng nói nhẹ nhàng của Hiên Khâu Thiên Giác vang lên. Ta biết rõ.
Lạc Phong Tử mở to mắt, hình như cảm thấy ngoài ý muốn về sự thẳng thắn của Hiên Khâu Thiên Giác, đang muốn nói chuyện, tiểu bạch lại vọt lên lần nữa, Lạc Phong Tử nhướng mày, trong mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, trở tay kéo một cái, đã lấy cự kiếm sau lưng ra, bước sang bên cạnh , xoay người, cự kiếm mang sức mạnh ghê người và sự uy lực tột đỉnh bổ tới.
Hiên Khâu Thiên Giác cũng hành động, băng lam nổ tung, băng kiếm bay đi, một tay giữ lấy đàn cầm, tiếng đàn boong boong vang tận mây xanh. Lúc này Lạc Phong Tử chỉ có hai sự lựa chọn, rút công kích về ngăn cản công kích sau lưng đến từ Hiên Khâu Thiên Giác, hoặc là tiếp tục công kích, chém Đằng Xà.
Ánh mắt Lạc Phong Tử tối sầm lại, cuối cùng lựa chọn đề phòng, nếu như là công kích khác thì ông ta có thể không để ý, nhưng đàn cầm này sao lại? Kiếm phong quay lại, đỡ tất cả băng kiếm của Hiên Khâu Thiên Giác, cự kiếm vung lên, chắn hết lưỡi dao âm thanh không nhìn thấy, công kích của Đằng Xà sau lưng đã tới, Đằng Xà trực tiếp cắn xuống, răng nanh sắc bén vô cùng tinh chuẩn cắn vào cổ Lạc Phong Tử.
Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn là tốc độ của Lạc Phong Tử cực nhanh, tránh thoát một kích trí mạng này của Đằng Xà , nhưng trên cổ lại xuất hiện một vết máu dài nhỏ , từng giọt máu đỏ chậm rãi rỉ ra, rõ ràng là bị răng nanh Đằng Xà quẹt bị thương.
Lạc Phong Tử đưa tay sờ sờ cổ máu trên cổ mình , nhìn vết máu dính vào đầu ngón tay, sự u ám trong mắt bắt đầu lan ra, cuối cùng hóa thành một màu đen nhánh. Ta đổ máu ! Vẻ mặt Lạc Phong Tử vặn vẹo, sau đó nhìn về phía Hiên Khâu Thiên Giác bay giữa không trung . Hiên Khâu Cổ Cầm! Ha ha! Ngay cả Hiên Khâu Huyền Ca cũng không làm gì được ta, dựa vào ngươi thì có thể làm thế nào?
Tay Hiên Khâu Thiên Giác dừng lại, nhìn về phía Lạc Phong Tử, như đang muốn tìm được nét nào đó quen thuộc trên mặt Lạc Phong Tử, lại không thu hoạch được gì. Ngón tay đặt trên dây đàn cầm , không dám chủ quan.
Mặc dù Long Phong Triệt không có cam lòng, lại biết thực lực mình chênh lệch quá xa, lúc này tiến lên chỉ thêm phiền, Long Tiểu Chi nắm chặt kiếm gỗ, mắt không dám nháy nhìn bóng dáng màu trắng vững như bàn thạch phía trước.
Người ra tay trước vẫn là Lạc Phong Tử, bởi vì tiểu bạch một kích không thành đã quay đầu lại , cắn xuống một lần nữa, Lạc Phong Tử lạnh
Long Phong Triệt cấp tốc chạy đến, hành động của Lạc Phong Tử đã giải thích rõ người này không đơn giản, nhưng dù là vì thành Linh hay là vì tiểu bạch xà, hắn cũng không thể không ra tay.
Hai mắt Đằng Xà màu trắng đã chuyển sang màu đỏ tươi, vẻ hung ác khiến đôi mắt gần như không nhìn thấy gì nữa, như chỉ còn lại ý thức công kích, dù bị đánh bay ra ngoài bao nhiêu lần, lại luôn nhào lên trong chớp mắt, trong lòng Lạc Phong Tử đang trù tính thu phục Đằng Xà thế nào, lại nghe thấy một tiếng rồng ngâm vang lên trong thành, hoàn hồn nhìn lại, thì thấy một con rồng màu đỏ sậm đang bay đến nhanh như điện xẹt, hung hăng đụng lên.
Dù dưới tình thế như thế, Lạc Phong Tử cũng không lùi bước, một tay phòng ngự, trong nháy mắt Ứng Long bay đến, một lường linh lực cực lớn bùng nổ giữa hai người, mặt đất xung quanh rạn nứt, giằng co trong chốc lát, Ứng Long lui ra ngoài, hóa thành một bóng người màu đỏ.
Long Tiểu Chi thấy thế lập tức vỗ cánh bay về trước, muốn đón lấy Long Phong Triệt, nhưng không ngờ rằng, sức lực đánh lui Long Phong Triệt quá mạnh mẽ, mặc kệ Long Tiểu Chi vỗ cánh thế nào cũng không cách nào ngăn cản xu thế lùi lại của Long Phong Triệt , cuối cùng vẫn là Hiên Khâu Thiên Giác đi lên, kéo hai người xuống.
Tu sĩ sau ào ào im lặng , Long Phong Triệt dùng bản thể xông lên, lại bị một bàn tay của Lạc Phong Tử cản lại! Dự cảm không tốt bao phủ bọn họ, thực lực của Lạc Phong Tử đã vượt qua hiểu biết của bọn họ, mà bọn họ phát hiện bí mật của Lạc Phong Tử rồi, nếu như Long Phong Triệt và Hiên Khâu Thiên Giác bại, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ chết ở đây.
Long Phong Triệt xoay người một cái, mượn linh lực của Hiên Khâu Thiên Giác trung hòa sức mạnh của Lạc Phong Tử, đồng thời ôm bé con sau lưng vào trong lòng, vừa mới Long Tiểu Chi pằng một cái đã đụng vào, tốc độ của hắn quá nhanh, hắn rất sợ mình đè bẹp Long Tiểu Chi. Tiểu Chi không sao chứ?
Không có việc gì. Long Tiểu Chi bỏ tay khẽ nâng lên xuống , nghiêm túc trả lời.
Hiên Khâu Thiên Giác nghiêng đầu nhìn lại, cái mũi nhỏ của Long Tiểu Chi đỏ hồng, rõ ràng là vừa nãy đã bị đụng vào, hai mắt cũng ngập sương mù mịt mờ , nghe thấy Long Phong Triệt hỏi thăm thì lại không biến sắc nén nước mắt về. Trong lòng Hiên Khâu Thiên Giác khẽ chua xót, nhưng chỉ trong chớp mắtngắn ngủi, sau một khắc, Hiên Khâu Thiên Giác đã chậm rãi tiến lên, áo trắng mờ mịt khẽ bay lên, ngăn cản trước người Long Phong Triệt và Long Tiểu Chi.
Long Tiểu Chi đưa tay mập ra, muốn níu lấy quần áo đang tung bay của Hiên Khâu Thiên Giác .
Sư phụ? Trong lòng Long Tiểu Chi vô cùng bất an, sư phụ có phải đối thủ của Lạc Phong Tử không? Bản thể của Long Phong Triệt cũng không đánh lại Lạc Phong Tử, hai đại thần thú Đằng Xà, Ứng Long đều không làm gì được nhân vật này, vậy trên đời này ông ta còn có địch thủ sao?
Mặt Lạc Phong Tử không chút biểu cảm nhìn Hiên Khâu Thiên Giác, lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói cũng không có tâm trạng gì, chỉ có trần thuật sự thật. Ngươi không phải là đối thủ của ta .
Giọng nói nhẹ nhàng của Hiên Khâu Thiên Giác vang lên. Ta biết rõ.
Lạc Phong Tử mở to mắt, hình như cảm thấy ngoài ý muốn về sự thẳng thắn của Hiên Khâu Thiên Giác, đang muốn nói chuyện, tiểu bạch lại vọt lên lần nữa, Lạc Phong Tử nhướng mày, trong mắt xẹt qua một tia không kiên nhẫn, trở tay kéo một cái, đã lấy cự kiếm sau lưng ra, bước sang bên cạnh , xoay người, cự kiếm mang sức mạnh ghê người và sự uy lực tột đỉnh bổ tới.
Hiên Khâu Thiên Giác cũng hành động, băng lam nổ tung, băng kiếm bay đi, một tay giữ lấy đàn cầm, tiếng đàn boong boong vang tận mây xanh. Lúc này Lạc Phong Tử chỉ có hai sự lựa chọn, rút công kích về ngăn cản công kích sau lưng đến từ Hiên Khâu Thiên Giác, hoặc là tiếp tục công kích, chém Đằng Xà.
Ánh mắt Lạc Phong Tử tối sầm lại, cuối cùng lựa chọn đề phòng, nếu như là công kích khác thì ông ta có thể không để ý, nhưng đàn cầm này sao lại? Kiếm phong quay lại, đỡ tất cả băng kiếm của Hiên Khâu Thiên Giác, cự kiếm vung lên, chắn hết lưỡi dao âm thanh không nhìn thấy, công kích của Đằng Xà sau lưng đã tới, Đằng Xà trực tiếp cắn xuống, răng nanh sắc bén vô cùng tinh chuẩn cắn vào cổ Lạc Phong Tử.
Nhưng khiến người ta ngoài ý muốn là tốc độ của Lạc Phong Tử cực nhanh, tránh thoát một kích trí mạng này của Đằng Xà , nhưng trên cổ lại xuất hiện một vết máu dài nhỏ , từng giọt máu đỏ chậm rãi rỉ ra, rõ ràng là bị răng nanh Đằng Xà quẹt bị thương.
Lạc Phong Tử đưa tay sờ sờ cổ máu trên cổ mình , nhìn vết máu dính vào đầu ngón tay, sự u ám trong mắt bắt đầu lan ra, cuối cùng hóa thành một màu đen nhánh. Ta đổ máu ! Vẻ mặt Lạc Phong Tử vặn vẹo, sau đó nhìn về phía Hiên Khâu Thiên Giác bay giữa không trung . Hiên Khâu Cổ Cầm! Ha ha! Ngay cả Hiên Khâu Huyền Ca cũng không làm gì được ta, dựa vào ngươi thì có thể làm thế nào?
Tay Hiên Khâu Thiên Giác dừng lại, nhìn về phía Lạc Phong Tử, như đang muốn tìm được nét nào đó quen thuộc trên mặt Lạc Phong Tử, lại không thu hoạch được gì. Ngón tay đặt trên dây đàn cầm , không dám chủ quan.
Mặc dù Long Phong Triệt không có cam lòng, lại biết thực lực mình chênh lệch quá xa, lúc này tiến lên chỉ thêm phiền, Long Tiểu Chi nắm chặt kiếm gỗ, mắt không dám nháy nhìn bóng dáng màu trắng vững như bàn thạch phía trước.
Người ra tay trước vẫn là Lạc Phong Tử, bởi vì tiểu bạch một kích không thành đã quay đầu lại , cắn xuống một lần nữa, Lạc Phong Tử lạnh
/147
|