Đột nhiên Long Phong Triệt xoay người lại, bay thẳng đến chỗ tháp Không Cảnh, mọi chuyện xảy ra thay đổi trong chớp mắt.
Sắc mặt Hiên Khâu Thiên Giác trầm xuống, lập tức tiến lên, ôm lấy Long Tiểu Chi, ánh mắt Long Tiểu Chi nhìn về phía vang lên tiếng gào, đó là nơi nàng vào thành.
Ánh mắt không ít người bị tiếng gầm thét kia hấp dẫn, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một thân rắn khổng lồ toàn thân trắng muốt như ngọc phóng lên cao, uy áp thần thú mạnh mẽ lan đến, đôi cánh khổng lồ trên lưng bạch xà khiến không trung cuồn cuộn nổi gió, thành Linh Tịch lập tức vang lên tiếng gió xào xạc.
Sư phụ! Đó là Đằng Xà sao? Long Tiểu Chi kinh hãi, níu lấy tà áo Hiên Khâu Thiên Giác hỏi thăm, trong giọng nói có vẻ khó tin. Hình tượng trước kia của tiểu bạch xà mặc dù giống với Đằng Xà, thế nhưng hình thể thì không có sức uy hiếp, hơn nữa trên người ở tiểu bạch xà không có cảm uy áp của thần thú, chỉ có điều, hẳn là không có ai nghĩ rằng, thần thú thượng cổ lại còn tồn tại trên thế gian.
Là tiểu bạch xà đó. Giọng của Hiên Khâu Thiên Giác rất thấp, trong lòng có dự cảm không hay, hình như có chuyện gì đó không bị khống chế sắp xảy ra, cảm giác hoảng loạn này đã quá lâu không trải qua.
Sau khi thất thần ngắn ngủi, trận chiến vẫn không dừng lại, có người thậm chí muốn thừa thời cơ này đánh lén Long Tiểu Chi, sương mù băng lam lượn lờ dưới chân Hiên Khâu Thiên Giác, đóng băng kẻ dám đánh lén, rồi tiện tay đánh nát.
Hành động này của Hiên Khâu Thiên Giác khiến những kẻ muốn đánh lén lần nữa phải cứng đờ, dù sao ai cũng không muốn biến thành một đống vụn băng.
Trong tháp Không Cảnh , hai mắt Long Phong Triệt đỏ tươi, vung đao đánh xuống, nhưng đã không kịp , tu vi Tần Tông Nguy cao cỡ nào , muốn tự bạo chỉ là chuyện trong nháy mắt, tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo nguyên thần, đủ để phá hủy một thành trì, cho dù là thành Linh Tịch , cũng không cách nào chịu nổi một tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo.
Đôi mắt Hiên Khâu Thiên Giác tối sầm lại, một tay nhanh chóng bấm pháp quyết, ánh sáng băng bỗng sáng lên, tạo ra một hình cầu bao bọc mình và Long Tiểu Chi lại, cơ hồ ngay lúc pháp quyết hoàn thành, một luồng linh lực khủng bố bộc phát từ trong tháp Không Cảnh ra, tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo, người ở khoảng cách gần thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, hóa thành tro bụi trong nháy mắt .
Thành Linh Tịch , lấy tháp Không Cảnh làm tâm, ầm ầm vỡ vụn, nhưng lúc Tần Tông Nguy tự bạo, một màn nước màu lam dịu dàng bao trùm lên, bao phủ tháp Không Cảnh , ngăn cản làn sóng năng lượng khổng lồ do tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo mang đến, nhưng cho dù như thế, vẫn có không ít người thất khiếu chảy máu, thần hồn tổn hại.
Trong hình cầu băng lam, Long Tiểu Chi sững sờ nhìn tháp Không Cảnh biến mất mà trong chớp mắt không kịp phản ứng, Hiên Khâu Thiên Giác cũng không nói gì, chờ đợi năng lượng tự bạo của Tần Tông Nguy biến mất.
Ánh mắt ngây ngốc của Long Tiểu Chi đột nhiên sáng ngời, tháp Không Cảnh bị một bán cầu nước bao trùm, xuyên thấu qua màn nước có thể nhìn thấy tình hình bên trong, tháp Không Cảnh đã hóa thành hư ảo dưới linh lực cực lớn, bên trong trống rỗng, hình như mọi thứ đã biến mất , nhưng là nháy mắt tiếp theo, một bóng dáng khổng lồ đẩy một đống hoang tàn ra, nhảy vào giữa không trung.
Tu sĩ đứng gần Không Cảnh tháp hài cốt không còn trong một lần tự bạo kia, mà những tông môn đứng tại chỗ, không tiến lên vây công mặc dù chịu ảnh hưởng nhất định , lại không có nguy hiểm sinh mệnh, là màn nước kia cứu bọn họ.
Đột nhiên lúc trong màn nước nổi lên một bóng dáng khổng lồ lập tức hấp dẫn tâm thần bọn họ, bóng dáng kia bay lên trời, bay giữa không trung, một trảo nắm chặt, hình như đang bóp cái gì, nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, đó là một con rồng! Một con rồng màu đỏ sậm, hơn nữa còn có một đôi cánh màu đỏ sậm !
Đó, đó là Ứng, Ứng Long sao? Có người ngập ngừng hỏi thăm, con rồng mà có một đôi cánh? Từ xưa đến nay, chỉ nghe nói một loại, Ứng Long! Kinh hãi hôm nay quả thực quá nhiều, chỉ sợ có nhiều người cả đời cũng không rung động lòng người như thế .
Đầu tiên là một con thần thú Đằng Xà, sau có tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo, ngay lúc bọn họ cho rằng hẳn phải chết, một màn nước đột nhiên xuất hiện ngăn cản năng lượng tự bạo, ngay sau đó, lại xuất hiện một con Ứng Long, có phải bọn
Sắc mặt Hiên Khâu Thiên Giác trầm xuống, lập tức tiến lên, ôm lấy Long Tiểu Chi, ánh mắt Long Tiểu Chi nhìn về phía vang lên tiếng gào, đó là nơi nàng vào thành.
Ánh mắt không ít người bị tiếng gầm thét kia hấp dẫn, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một thân rắn khổng lồ toàn thân trắng muốt như ngọc phóng lên cao, uy áp thần thú mạnh mẽ lan đến, đôi cánh khổng lồ trên lưng bạch xà khiến không trung cuồn cuộn nổi gió, thành Linh Tịch lập tức vang lên tiếng gió xào xạc.
Sư phụ! Đó là Đằng Xà sao? Long Tiểu Chi kinh hãi, níu lấy tà áo Hiên Khâu Thiên Giác hỏi thăm, trong giọng nói có vẻ khó tin. Hình tượng trước kia của tiểu bạch xà mặc dù giống với Đằng Xà, thế nhưng hình thể thì không có sức uy hiếp, hơn nữa trên người ở tiểu bạch xà không có cảm uy áp của thần thú, chỉ có điều, hẳn là không có ai nghĩ rằng, thần thú thượng cổ lại còn tồn tại trên thế gian.
Là tiểu bạch xà đó. Giọng của Hiên Khâu Thiên Giác rất thấp, trong lòng có dự cảm không hay, hình như có chuyện gì đó không bị khống chế sắp xảy ra, cảm giác hoảng loạn này đã quá lâu không trải qua.
Sau khi thất thần ngắn ngủi, trận chiến vẫn không dừng lại, có người thậm chí muốn thừa thời cơ này đánh lén Long Tiểu Chi, sương mù băng lam lượn lờ dưới chân Hiên Khâu Thiên Giác, đóng băng kẻ dám đánh lén, rồi tiện tay đánh nát.
Hành động này của Hiên Khâu Thiên Giác khiến những kẻ muốn đánh lén lần nữa phải cứng đờ, dù sao ai cũng không muốn biến thành một đống vụn băng.
Trong tháp Không Cảnh , hai mắt Long Phong Triệt đỏ tươi, vung đao đánh xuống, nhưng đã không kịp , tu vi Tần Tông Nguy cao cỡ nào , muốn tự bạo chỉ là chuyện trong nháy mắt, tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo nguyên thần, đủ để phá hủy một thành trì, cho dù là thành Linh Tịch , cũng không cách nào chịu nổi một tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo.
Đôi mắt Hiên Khâu Thiên Giác tối sầm lại, một tay nhanh chóng bấm pháp quyết, ánh sáng băng bỗng sáng lên, tạo ra một hình cầu bao bọc mình và Long Tiểu Chi lại, cơ hồ ngay lúc pháp quyết hoàn thành, một luồng linh lực khủng bố bộc phát từ trong tháp Không Cảnh ra, tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo, người ở khoảng cách gần thậm chí ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, hóa thành tro bụi trong nháy mắt .
Thành Linh Tịch , lấy tháp Không Cảnh làm tâm, ầm ầm vỡ vụn, nhưng lúc Tần Tông Nguy tự bạo, một màn nước màu lam dịu dàng bao trùm lên, bao phủ tháp Không Cảnh , ngăn cản làn sóng năng lượng khổng lồ do tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo mang đến, nhưng cho dù như thế, vẫn có không ít người thất khiếu chảy máu, thần hồn tổn hại.
Trong hình cầu băng lam, Long Tiểu Chi sững sờ nhìn tháp Không Cảnh biến mất mà trong chớp mắt không kịp phản ứng, Hiên Khâu Thiên Giác cũng không nói gì, chờ đợi năng lượng tự bạo của Tần Tông Nguy biến mất.
Ánh mắt ngây ngốc của Long Tiểu Chi đột nhiên sáng ngời, tháp Không Cảnh bị một bán cầu nước bao trùm, xuyên thấu qua màn nước có thể nhìn thấy tình hình bên trong, tháp Không Cảnh đã hóa thành hư ảo dưới linh lực cực lớn, bên trong trống rỗng, hình như mọi thứ đã biến mất , nhưng là nháy mắt tiếp theo, một bóng dáng khổng lồ đẩy một đống hoang tàn ra, nhảy vào giữa không trung.
Tu sĩ đứng gần Không Cảnh tháp hài cốt không còn trong một lần tự bạo kia, mà những tông môn đứng tại chỗ, không tiến lên vây công mặc dù chịu ảnh hưởng nhất định , lại không có nguy hiểm sinh mệnh, là màn nước kia cứu bọn họ.
Đột nhiên lúc trong màn nước nổi lên một bóng dáng khổng lồ lập tức hấp dẫn tâm thần bọn họ, bóng dáng kia bay lên trời, bay giữa không trung, một trảo nắm chặt, hình như đang bóp cái gì, nhưng những chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, đó là một con rồng! Một con rồng màu đỏ sậm, hơn nữa còn có một đôi cánh màu đỏ sậm !
Đó, đó là Ứng, Ứng Long sao? Có người ngập ngừng hỏi thăm, con rồng mà có một đôi cánh? Từ xưa đến nay, chỉ nghe nói một loại, Ứng Long! Kinh hãi hôm nay quả thực quá nhiều, chỉ sợ có nhiều người cả đời cũng không rung động lòng người như thế .
Đầu tiên là một con thần thú Đằng Xà, sau có tu sĩ Độ Kiếp kỳ tự bạo, ngay lúc bọn họ cho rằng hẳn phải chết, một màn nước đột nhiên xuất hiện ngăn cản năng lượng tự bạo, ngay sau đó, lại xuất hiện một con Ứng Long, có phải bọn
/147
|