Nhìn Đằng Xà không ngừng rên rỉ, đột nhiên nhớ tới Long Tiểu Chi lần đầu tiên mình gặp nam tử áo lam kia.
Vì sao ngươi lại đứng ở đây vậy?
Ta đang chờ người.
Ngươi đang đợi ai?
Ta quên rồi.
Nếu như đã quên, vì sao còn chờ ở đây.
Bởi vì ta đang đợi một người.
Chờ ai?
Ta quên rồi.
Câu chuyện nghe có vẻ không có tí logic nào thậm chí khiến người ta không nói được lời nào, lúc này nhớ lại, lại khiến cho người có không nhịn được xúc động muốn rơi lệ. Long Tiểu Chi không tự chủ được muốn đi lên, muốn chữa khỏi thương thế cho Đằng Xà, nhưng đột nhiên trông thấy thân thể khổng lồ của Đằng Xà bị một ánh sáng màu lam dịu dàng của nước bao lấy, miệng vết thương nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ kia bắt đầu chậm rãi khép lại.
Bước chân của Long Tiểu Chi ngừng lại, ngừng chỗ cách đó không xa, trong ánh sáng màu lam kia, cuối cùng miệng vết thương Đằng Xà đã khép lại hết, Đằng Xà khổng lồ đảo mắt cũng thu nhỏ lại, biến thành bé rắn lớn bằng ngón tay cái, mà sau khi chữa khỏi ánh sáng màu lam như làn nước kia cũng không biến mất, mà xẹt qua những đường cong như sợi tơ giữa không trung, tụ lại nhất chỗ, vị trí đó, đúng là vị trí của nam tử áo lam trước kia.
Tất cả ánh sáng màu lam hợp thành một điểm, phát ra hơi thở mềm mại, sau đó làn nước lộng lẫy dần dần hóa thành hình người, một nam tử áo lam tuấn mỹ phi phàm xuất hiện dưới cửa thành , dung mạo quen thuộc kia không khỏi nhắc nhở Long Tiểu Chi, nam tử áo lam này đúng là người trước kia nàng đã gặp.
Sự xuất hiện của áo lam nam tử khiến mấy người Vân Khuyết tông thấy kinh ngạc, nhưng phản ứng nhanh nhất vẫn là tiểu Bạch xà, trong nháy mắt nam tử xuất hiện nàng đã vỗ cánh bay lên trước cọ vào mặt hắn, cái đầu nhỏ trơn bóng một lần rồi lại một lần cọ vào gò má của nam tử áo lam kia, nam tử áo lam vẫn chậm chạp và khô khan như trước, ngay lúc Long Tiểu Chi cho rằng nam tử kia sẽ không đáp lại hành động của tiểu Bạch xà thì, nam tử áo lam cứng ngắc nâng tay phải lên, động tác vô cùng thong thả mà sờ sờ đầu rắn của tiểu bạch.
Động tác vô cùng đơn giản này lại khiến tiểu bạch xà sôi trào trong nháy mắt, bay tầm vài vòng quanh nam tử áo lam , cuối cùng chủ động bay vào tay nam tử, cứ dụi dụi vào tay hắn mãi.
Long Tiểu Chi như có điều suy nghĩ, nam tử áo lam giống như pho tượng này thế nhưng có phản ứng, giải thích rõ việc gì? Nhưng Long Tiểu Chi lại không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì bình phong của thành Linh Tịch vừa vỡ, linh lực trong cơ thể bọn họ bộc phát, cứ như trước kia ở trong thành Linh Tịch thì linh lực liên tục bị áp chế, bây giờ bình phong vỡ ra, linh lực mãnh liệt trong cơ thể khiến mấy người Vân Khuyết tông trở tay không kịp.
Ở thành Linh tịch này mười năm, mấy người Long Tiểu Chi chưa bao giờ bỏ lỡ việc tu luyện, tu vi tăng trưởng ổn địn , nhưng đại khái bởi vì bình phong của thành Linh Tịch nên cơ hội lên cấp chậm chạp không tới, bây giờ đột nhiên bộc phát, lúc này mấy người khoanh chân mà ngồi, chải chuốt linh lực trong cơ thể , trừ Hiên Khâu Thiên Giác, mấy người còn lại đều nghênh đón cơ hội lên cấp, ngay cả tiểu Hoàng điểu ngoài thành cũng không ngoại lệ.
Chuyện không hỏi qua cũng đến theo là, việc bình phong vỡ vụn chẳng những giúp mấy người tiến vào trạng thái lên cấp, đồng thời cũng lần nữa tác động lên trận pháp truyền tống của thành Linh Tịch, hình như cuối cùng thành Linh Tịch cũng muốn tiễn nhóm người ngoài cuối cùng là bọn họ đi khỏi đây, bọt khí trong suốt lần nữa bao phủ mọi người, Hiên Khâu Thiên Giác liên tục canh giữ bên cạnh mấy người , thấy thế lập tức đi đến bên cạnh Long Tiểu Chi, trong nháy mắt Long Tiểu Chi biến mất đã kịp dán một miếng phù triện lên người Long Tiểu Chi.
Dưới cửa thành Linh Tịch, vài bóng người áo trắng chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy gì nữa, trước cửa thành vẫn bình tĩnh như trước, thoáng như bóng người vừa nãy chỉ là ảo giác, có điều hơi chuyển tầm nhìn, thì nhìn thấy ngoài cửa thành có một hình bóng màu lam đứng lặng im, trên vai người áo lam còn một con rắn nhỏ màu trắng có hai cánh cũng bé xinh, con rắn nhỏ co mình thành một cục, thò đầu nhỏ ra sít sao dán lên cổ người áo lam trên.
Long Tiểu Chi không nghĩ tới truyền tống này lại đến đột nhiên như thế, hơn nữa còn đến trước mắt nàng lên cấp, cũng may nàng chỉ lên cấp đến ấu sinh hậu kỳ, không có lôi kiếp phủ xuống, nghĩ tới đây, lòng Long Tiểu Chi căng thẳng hơn, nếu như nàng nhớ không lầm, Mặc Bạch sẽ tiến giai Xuất Khiếu kỳ, Nguyễn Thanh Tuyết sẽ tiến giai Nguyên Anh kỳ, còn Hoa Vũ Lâu thì tiến giai Kim Đan kỳ.
Lôi kiếp mà tu sĩ lên phải trải qua gồm có Trúc cơ kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ và lôi kiếp phi thăng cuối cùng, chuyện này cũng có nghĩa là Nguyễn Thanh Tuyết là phải độ lôi kiếp , mà trước khi bọt khí vỡ vụn thì bọt khí này cũng không phải an toàn tuyệt đối, đột nhiên Long Tiểu Chi thấy hơi lo lắng, không biết tình huống của Nguyễn Thanh Tuyết giờ ra sao.
Bọt khí chở Long Tiểu Chi dần dần bay ra khỏi thành Linh Tịch, trôi ra biển rộng xanh thẳm, bay rất lâu
Vì sao ngươi lại đứng ở đây vậy?
Ta đang chờ người.
Ngươi đang đợi ai?
Ta quên rồi.
Nếu như đã quên, vì sao còn chờ ở đây.
Bởi vì ta đang đợi một người.
Chờ ai?
Ta quên rồi.
Câu chuyện nghe có vẻ không có tí logic nào thậm chí khiến người ta không nói được lời nào, lúc này nhớ lại, lại khiến cho người có không nhịn được xúc động muốn rơi lệ. Long Tiểu Chi không tự chủ được muốn đi lên, muốn chữa khỏi thương thế cho Đằng Xà, nhưng đột nhiên trông thấy thân thể khổng lồ của Đằng Xà bị một ánh sáng màu lam dịu dàng của nước bao lấy, miệng vết thương nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ kia bắt đầu chậm rãi khép lại.
Bước chân của Long Tiểu Chi ngừng lại, ngừng chỗ cách đó không xa, trong ánh sáng màu lam kia, cuối cùng miệng vết thương Đằng Xà đã khép lại hết, Đằng Xà khổng lồ đảo mắt cũng thu nhỏ lại, biến thành bé rắn lớn bằng ngón tay cái, mà sau khi chữa khỏi ánh sáng màu lam như làn nước kia cũng không biến mất, mà xẹt qua những đường cong như sợi tơ giữa không trung, tụ lại nhất chỗ, vị trí đó, đúng là vị trí của nam tử áo lam trước kia.
Tất cả ánh sáng màu lam hợp thành một điểm, phát ra hơi thở mềm mại, sau đó làn nước lộng lẫy dần dần hóa thành hình người, một nam tử áo lam tuấn mỹ phi phàm xuất hiện dưới cửa thành , dung mạo quen thuộc kia không khỏi nhắc nhở Long Tiểu Chi, nam tử áo lam này đúng là người trước kia nàng đã gặp.
Sự xuất hiện của áo lam nam tử khiến mấy người Vân Khuyết tông thấy kinh ngạc, nhưng phản ứng nhanh nhất vẫn là tiểu Bạch xà, trong nháy mắt nam tử xuất hiện nàng đã vỗ cánh bay lên trước cọ vào mặt hắn, cái đầu nhỏ trơn bóng một lần rồi lại một lần cọ vào gò má của nam tử áo lam kia, nam tử áo lam vẫn chậm chạp và khô khan như trước, ngay lúc Long Tiểu Chi cho rằng nam tử kia sẽ không đáp lại hành động của tiểu Bạch xà thì, nam tử áo lam cứng ngắc nâng tay phải lên, động tác vô cùng thong thả mà sờ sờ đầu rắn của tiểu bạch.
Động tác vô cùng đơn giản này lại khiến tiểu bạch xà sôi trào trong nháy mắt, bay tầm vài vòng quanh nam tử áo lam , cuối cùng chủ động bay vào tay nam tử, cứ dụi dụi vào tay hắn mãi.
Long Tiểu Chi như có điều suy nghĩ, nam tử áo lam giống như pho tượng này thế nhưng có phản ứng, giải thích rõ việc gì? Nhưng Long Tiểu Chi lại không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì bình phong của thành Linh Tịch vừa vỡ, linh lực trong cơ thể bọn họ bộc phát, cứ như trước kia ở trong thành Linh Tịch thì linh lực liên tục bị áp chế, bây giờ bình phong vỡ ra, linh lực mãnh liệt trong cơ thể khiến mấy người Vân Khuyết tông trở tay không kịp.
Ở thành Linh tịch này mười năm, mấy người Long Tiểu Chi chưa bao giờ bỏ lỡ việc tu luyện, tu vi tăng trưởng ổn địn , nhưng đại khái bởi vì bình phong của thành Linh Tịch nên cơ hội lên cấp chậm chạp không tới, bây giờ đột nhiên bộc phát, lúc này mấy người khoanh chân mà ngồi, chải chuốt linh lực trong cơ thể , trừ Hiên Khâu Thiên Giác, mấy người còn lại đều nghênh đón cơ hội lên cấp, ngay cả tiểu Hoàng điểu ngoài thành cũng không ngoại lệ.
Chuyện không hỏi qua cũng đến theo là, việc bình phong vỡ vụn chẳng những giúp mấy người tiến vào trạng thái lên cấp, đồng thời cũng lần nữa tác động lên trận pháp truyền tống của thành Linh Tịch, hình như cuối cùng thành Linh Tịch cũng muốn tiễn nhóm người ngoài cuối cùng là bọn họ đi khỏi đây, bọt khí trong suốt lần nữa bao phủ mọi người, Hiên Khâu Thiên Giác liên tục canh giữ bên cạnh mấy người , thấy thế lập tức đi đến bên cạnh Long Tiểu Chi, trong nháy mắt Long Tiểu Chi biến mất đã kịp dán một miếng phù triện lên người Long Tiểu Chi.
Dưới cửa thành Linh Tịch, vài bóng người áo trắng chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy gì nữa, trước cửa thành vẫn bình tĩnh như trước, thoáng như bóng người vừa nãy chỉ là ảo giác, có điều hơi chuyển tầm nhìn, thì nhìn thấy ngoài cửa thành có một hình bóng màu lam đứng lặng im, trên vai người áo lam còn một con rắn nhỏ màu trắng có hai cánh cũng bé xinh, con rắn nhỏ co mình thành một cục, thò đầu nhỏ ra sít sao dán lên cổ người áo lam trên.
Long Tiểu Chi không nghĩ tới truyền tống này lại đến đột nhiên như thế, hơn nữa còn đến trước mắt nàng lên cấp, cũng may nàng chỉ lên cấp đến ấu sinh hậu kỳ, không có lôi kiếp phủ xuống, nghĩ tới đây, lòng Long Tiểu Chi căng thẳng hơn, nếu như nàng nhớ không lầm, Mặc Bạch sẽ tiến giai Xuất Khiếu kỳ, Nguyễn Thanh Tuyết sẽ tiến giai Nguyên Anh kỳ, còn Hoa Vũ Lâu thì tiến giai Kim Đan kỳ.
Lôi kiếp mà tu sĩ lên phải trải qua gồm có Trúc cơ kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ và lôi kiếp phi thăng cuối cùng, chuyện này cũng có nghĩa là Nguyễn Thanh Tuyết là phải độ lôi kiếp , mà trước khi bọt khí vỡ vụn thì bọt khí này cũng không phải an toàn tuyệt đối, đột nhiên Long Tiểu Chi thấy hơi lo lắng, không biết tình huống của Nguyễn Thanh Tuyết giờ ra sao.
Bọt khí chở Long Tiểu Chi dần dần bay ra khỏi thành Linh Tịch, trôi ra biển rộng xanh thẳm, bay rất lâu
/147
|