Sư phụ, đây là đất bồi Nam Cực sao? Vậy chúng ta về Vân Khuyết tông thế nào? Địa vị của đất bồi Nam Cực trên đại lục Nam Cảnh hết sức kỳ lạ, có phần như bị cô lập, không chỉ là bởi vì hoàn cảnh đất bồi Nam Cực ác liệt, mà vì tu sĩ không thích, cũng vì sa mạc trên đất bồi Nam Cực không biết đã biến hóa bao lâu , tự hình thành bình phong, sau đó Thương Lăng lập quốc, tăng cường cho bình phong, từ đó hoàn toàn phân hóa, Thương Lăng quốc là quốc gia có diện tích cực bát ngát trên Nam Cảnh, nhưng bị hoàn cảnh hạn chế, tu sĩ Thương Lăng quốc phần lớn lấy thể tu làm chủ.
Giờ chúng ta ở sâu trong đất bồi, không bằng trực tiếp đi Thương Lăng, Thương Lăng quốc có truyền tống trận thông tới Kim thành của đất bồi Nam Cực, muốn quay về cũng không phải việc khó. Hiên Khâu Thiên Giác ôm người trong lòng, không đợi Long Tiểu Chi nhảy xuống, đã trực tiếp bay về phía nam.
Hai ngày sau đó, cuối cùng hai thầy trò gặp một thành trấn, hoàn toàn khác với phong cách tràn trề hơi thở biển cả của thành Linh Tịch, trong thành trấn này là màu vàng thống nhất , vật liệu xây dựng đa số lấy từ khoáng thạch trên đất bồi cát vàng , ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mỏ kim tinh màu vàng hơi mờ, xa xa nhìn lại, quả nhiên là xanh vàng rực rỡ, ngang ngược mà đẹp đẽ.
Dọc đường đi, Long Tiểu Chi cũng hỏi về chuyện của Linh Tịch, rồi cả Đằng Xà và người áo lam, Long Phong Triệt nàng nhớ mãi không quên. Mà Hiên Khâu Thiên Giác cặn kẽ nói suy đoán của mình.
Có lẽ lúc trước Linh Tịch diệt tộc, thần thú Huyền Vũ không thể bảo vệ chọ Linh Tịch, nhưng lại cất giữ một luồng thần thức của Nhan Uyên, qua vài ngàn năm liên tục Uẩn Dưỡng trong thành Linh Tịch, bởi vì chấp niệm của Nhan Uyên, cho nên mới phải biến hóa dưới cửa thành, còn Đằng Xà thì có khả năng đã từng có khúc mắc gì với Nhan Uyên nên mới lưu luyến, trông giữ Linh Tịch, bảo vệ ảo ảnh vừa thật vừa giả kia.
Suy đoán của Hiên Khâu Thiên Giác vừa muốn an ủi Long Tiểu Chi, nhưng quả thực cũng có tồn tại khả năng như vậy, ảo ảnh của Nhan Uyên rõ ràng không giống dân chúng trong thành Linh Tịch, mới đầu cho vì Nhan Uyên rất đặc thù biệt nên ảo ảnh của Huyền Vũ xuất hiện vấn đề, giờ nhìn lại thì có lẽ Huyền Vũ chỉ cung cấp thể xác, bên trong là một tia hồn phách không hoàn chỉnh Nhan Uyên còn để lại, cho nên mới có phản ứng chậm chạp, ký ức không hoàn toàn.
Còn Long Phong Triệt thì Tiểu Chi không cần lo lắng, đương nhiên Linh Tịch sẽ bảo vệ hắn. Hiên Khâu Thiên Giác một câu lướt qua, giọng nói lạnh nhạt khiến người ta không tự chủ được an tâm.
Ở thành Linh Tịch mười năm, Long Tiểu Chi chưa tìm được Long Phong Triệt tung tích, nhưng thật ra đã có chút suy đoán. Lúc trước khi đi vào Linh Tịch, Long Phong Triệt đã nói không có thời gian, việc hắn muốn đồng quy vu tận cũng giải thích rõ, Long Phong Triệt đã dự cảm được cái chết của mình.
Nhưng thành Linh Tịch lại cho Long Phong Triệt một đường sinh cơ, cho dù không gặp mặt, nhưng Long Tiểu Chi lại có một loại trực giác kỳ diệu, hoặc là có thể nói là ăn ý, Long Phong Triệt còn sống, đang Uẩn Dưỡng trong thành Linh Tịch.
Sư phụ, chúng ta vào thành đi, Tiểu Chi muốn tự đi. Long Tiểu Chi níu lấy tà áo của Hiên Khâu Thiên Giác, nghiêm mặt, cố hết sức khiến mình nhìn có vẻ nghiêm túc hơn.
Hai thầy trò dừng cách thành trì không xa, bất kể là thành trì nào cũng không thể tùy tiện trực tiếp ngự không đi vào, đây là một quy tắc ngầm và cũng là một loại tôn trọng.
Được. Hiên Khâu Thiên Giác cũng rất tự nhiên buông tay, thả Long Tiểu Chi trên mặt đất, Long Tiểu Chi lập tức giẫm lên những hạt cát màu vàng kim ấm áp.
Đã gần chạng vạng, ánh nắng chiều bùng cháy phía chân trời trong Nam Cực bát ngát này có vẻ bi tráng, trời chiều màu vàng kim ngay trong biển cát mênh mông lại lộ vẻ kinh diễm, nhưng thành trì trước mắt giống như một viên minh châu trong trong biển cả màu vàng kim này.
Long Tiểu Chi nhúc nhích ngón chân trắng non mềm của mình một cái , cảm giác cát mịn trượt qua dưới chân, xúc cảm này vô cùng mới lạ, nhưng không đi được vài bước, Long Tiểu Chi đã bị Hiên Khâu Thiên Giác gọi lại, ngừng lại, không hiểu gì nhìn Hiên Khâu Thiên Giác.
Hiên Khâu Thiên Giác lấy một đôi ủng ngắn có đường vân màu trắng từ trong không gian ra ngoài, giầy được chế tác vô cùng tinh xảo, cả đôi giày màu trắng tinh khiết , đồ án mây lành trên đó lại giống như một đóa hoa màu trắng vừa nở rộ , tự nhiên mà lịch sự tao nhã. Tiểu Chi lớn lên , không thể lại đi chân không , thử một lần xem có hợp không.
Mặc dù đã sớm quen với Hiên Khâu Thiên Giác không gì làm không được, nhưng thế nhưng
Giờ chúng ta ở sâu trong đất bồi, không bằng trực tiếp đi Thương Lăng, Thương Lăng quốc có truyền tống trận thông tới Kim thành của đất bồi Nam Cực, muốn quay về cũng không phải việc khó. Hiên Khâu Thiên Giác ôm người trong lòng, không đợi Long Tiểu Chi nhảy xuống, đã trực tiếp bay về phía nam.
Hai ngày sau đó, cuối cùng hai thầy trò gặp một thành trấn, hoàn toàn khác với phong cách tràn trề hơi thở biển cả của thành Linh Tịch, trong thành trấn này là màu vàng thống nhất , vật liệu xây dựng đa số lấy từ khoáng thạch trên đất bồi cát vàng , ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mỏ kim tinh màu vàng hơi mờ, xa xa nhìn lại, quả nhiên là xanh vàng rực rỡ, ngang ngược mà đẹp đẽ.
Dọc đường đi, Long Tiểu Chi cũng hỏi về chuyện của Linh Tịch, rồi cả Đằng Xà và người áo lam, Long Phong Triệt nàng nhớ mãi không quên. Mà Hiên Khâu Thiên Giác cặn kẽ nói suy đoán của mình.
Có lẽ lúc trước Linh Tịch diệt tộc, thần thú Huyền Vũ không thể bảo vệ chọ Linh Tịch, nhưng lại cất giữ một luồng thần thức của Nhan Uyên, qua vài ngàn năm liên tục Uẩn Dưỡng trong thành Linh Tịch, bởi vì chấp niệm của Nhan Uyên, cho nên mới phải biến hóa dưới cửa thành, còn Đằng Xà thì có khả năng đã từng có khúc mắc gì với Nhan Uyên nên mới lưu luyến, trông giữ Linh Tịch, bảo vệ ảo ảnh vừa thật vừa giả kia.
Suy đoán của Hiên Khâu Thiên Giác vừa muốn an ủi Long Tiểu Chi, nhưng quả thực cũng có tồn tại khả năng như vậy, ảo ảnh của Nhan Uyên rõ ràng không giống dân chúng trong thành Linh Tịch, mới đầu cho vì Nhan Uyên rất đặc thù biệt nên ảo ảnh của Huyền Vũ xuất hiện vấn đề, giờ nhìn lại thì có lẽ Huyền Vũ chỉ cung cấp thể xác, bên trong là một tia hồn phách không hoàn chỉnh Nhan Uyên còn để lại, cho nên mới có phản ứng chậm chạp, ký ức không hoàn toàn.
Còn Long Phong Triệt thì Tiểu Chi không cần lo lắng, đương nhiên Linh Tịch sẽ bảo vệ hắn. Hiên Khâu Thiên Giác một câu lướt qua, giọng nói lạnh nhạt khiến người ta không tự chủ được an tâm.
Ở thành Linh Tịch mười năm, Long Tiểu Chi chưa tìm được Long Phong Triệt tung tích, nhưng thật ra đã có chút suy đoán. Lúc trước khi đi vào Linh Tịch, Long Phong Triệt đã nói không có thời gian, việc hắn muốn đồng quy vu tận cũng giải thích rõ, Long Phong Triệt đã dự cảm được cái chết của mình.
Nhưng thành Linh Tịch lại cho Long Phong Triệt một đường sinh cơ, cho dù không gặp mặt, nhưng Long Tiểu Chi lại có một loại trực giác kỳ diệu, hoặc là có thể nói là ăn ý, Long Phong Triệt còn sống, đang Uẩn Dưỡng trong thành Linh Tịch.
Sư phụ, chúng ta vào thành đi, Tiểu Chi muốn tự đi. Long Tiểu Chi níu lấy tà áo của Hiên Khâu Thiên Giác, nghiêm mặt, cố hết sức khiến mình nhìn có vẻ nghiêm túc hơn.
Hai thầy trò dừng cách thành trì không xa, bất kể là thành trì nào cũng không thể tùy tiện trực tiếp ngự không đi vào, đây là một quy tắc ngầm và cũng là một loại tôn trọng.
Được. Hiên Khâu Thiên Giác cũng rất tự nhiên buông tay, thả Long Tiểu Chi trên mặt đất, Long Tiểu Chi lập tức giẫm lên những hạt cát màu vàng kim ấm áp.
Đã gần chạng vạng, ánh nắng chiều bùng cháy phía chân trời trong Nam Cực bát ngát này có vẻ bi tráng, trời chiều màu vàng kim ngay trong biển cát mênh mông lại lộ vẻ kinh diễm, nhưng thành trì trước mắt giống như một viên minh châu trong trong biển cả màu vàng kim này.
Long Tiểu Chi nhúc nhích ngón chân trắng non mềm của mình một cái , cảm giác cát mịn trượt qua dưới chân, xúc cảm này vô cùng mới lạ, nhưng không đi được vài bước, Long Tiểu Chi đã bị Hiên Khâu Thiên Giác gọi lại, ngừng lại, không hiểu gì nhìn Hiên Khâu Thiên Giác.
Hiên Khâu Thiên Giác lấy một đôi ủng ngắn có đường vân màu trắng từ trong không gian ra ngoài, giầy được chế tác vô cùng tinh xảo, cả đôi giày màu trắng tinh khiết , đồ án mây lành trên đó lại giống như một đóa hoa màu trắng vừa nở rộ , tự nhiên mà lịch sự tao nhã. Tiểu Chi lớn lên , không thể lại đi chân không , thử một lần xem có hợp không.
Mặc dù đã sớm quen với Hiên Khâu Thiên Giác không gì làm không được, nhưng thế nhưng
/147
|