“Đại đô đốc, tạm biệt!”
Hạ Sơ Thất cười liếc nhìn hắn ta, rồi chắp tay xuống xe. Ngoài trời, tuyết đang rơi, trời quả thực rất lạnh. Nàng ôm hai tay, chỉ thấy xe ngựa của Triệu Tốn nhưng không nhìn thấy Triệu Tổn đâu, rèm xe màu đen che kín, không biết hắn có ở trên xe ngựa hay không.
Hôm nay nàng lén lút gặp Triệu Miên Trạch, lại ngồi xe ngựa của Đông Phương Thanh Huyền, mặc dù nàng cũng chẳng làm gì hết,2lại còn là vì chính sự, nhưng vẫn hơi nhấp nhổm chột dạ. Nàng ho khan một tiếng, chỉnh lại vành mũ ngay ngắn, liếc mắt với Lý Mạc, khi đến gần thùng xe, nàng mất tự nhiên gọi một tiếng.
“Sở Thất tham kiến điện hạ.”
Không có ai trả lời, nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại kéo rèm xe ra, cười dịu dàng nói: “Tấn Vương điện hạ nếu đã đích thân đến đón người rồi thì cần gì phải tránh gặp mặt? Hôm nay thời8tiết rất đẹp, sao không vén rèm lên, nói đôi lời với Thanh Huyền, cho Thanh Huyền được diện kiến phong thái khi điện hạ sủng ái giai nhân ra sao?”
Người này đang khiêu khích! Hạ Sơ Thất thầm thở dài, đang nghĩ tuyệt đối đừng có trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết thì cửa xe ngựa trước mặt mở ra, ông lớn ở bên trong đang ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ quăng cho nàng ánh mắt “Đi lên” rét căm, rồi6nghiêng người vén rèm lên, không nhanh không chậm nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền.
“Đông Phương đại nhân ngày tuyết còn ăn mặc diêm dúa như vậy, là muốn dụ dỗ bổn vương chăng?”
“Khụ khụ!” Hạ Sơ Thất suýt chút nữa bị sặc nước bọt.
Tấn Vương điện hạ quả nhiên uy phong khí phách, chỉ một câu nói vừa cay độc vừa cợt nhả thôi đã đủ để đùa giỡn Đông Phương Đại đô đốc rồi. Hơn nữa hắn còn có thể đùa giỡn thản3nhiên, đàng hoàng trịnh trọng, khí thể cao ngời như vậy, khiến người ta sửng sốt không thốt thành lời.
Nàng ngồi ở bên cạnh hắn, tâm trạng căng thẳng không rõ nguyên nhân.
Nhưng Triệu Tôn lại không hề nhìn nàng dù chỉ là cái liếc mắt, hắn vẫn mang biểu cảm ung dung cao ngạo lạnh lùng vốn có trước giờ mà nhìn Đông Phương Thanh Huyền, không hề khách khi mà bồi thêm một câu cay độc: “Chỉ tiếc, sợ là Đông Phương đại nhân5đã tính lầm rồi. Ngươi không phải gu của bổn vương, nhưng Tam hoàng huynh...” Còn chưa nói xong tục danh của Ninh Vương thì sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền đã lập tức trở nên khó coi. Nhưng mà hắn ta cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, sao có thể để mặc người khác chọc giận mình? Hắn ta liếc nhìn Hạ Sơ Thất, khóe môi cong lên: “Điện hạ nói đùa rồi, Thanh Huyền và Ninh Vương điện hạ không hề có quan hệ gì, trái lại, ta có giao tình rất sâu đậm với Sở tiếu lang, nói chuyện cũng rất vui vẻ hợp ý, lúc trước, hắn còn nói muốn mời Thanh Huyền đến quý phủ tìm hắn chơi, không biết điện hạ có hoan nghênh không?”
Triệu Tôn bình tĩnh nhìn hắn ta: “Hậu viện của bổn vương cũng chỉ là để đó thôi, nhưng không biết Đông Phương đại nhân có bản lĩnh gì để có thể làm bổn vương vui vẻ đây?”
Mie nó, hai thằng đàn ông mà nói đùa không biết xấu hổ như vậy à?
Cứ thế mà biển hạ lưu thành phong lưu!
Hạ Sơ Thất không nhìn Triệu Tôn đang có vẻ mặt gì, nàng đang suy nghĩ lung tung. Còn đối mắt nàng thì nhìn chằm chằm gương mặt đang cười vô cùng yêu nghiệt, không ngừng phóng ra sát khí của Đông Phương Thanh Huyền. Nàng sợ tên kia lại châm ngòi vài câu nữa thì Triệu Tôn lúc về sẽ giết chết nàng mất.
May mà Đông Phương Thanh Huyền nhận được ánh mắt sát thương của nàng, mấp máy khóe môi đầy yêu khí, cho nàng một ánh nhìn quyến rũ, hắn ta khẽ cười một tiếng rồi tao nhã buông rèm. Nhưng động tác đó của hắn ta... Chẳng phải biến thành khung cảnh hai người muốn nói lại thôi hay sao?
Sống lưng Hạ Sơ Thất nóng rát, nghĩ đến bản thân vẫn còn chút “ước hẹn xa xăm” với Triệu Tôn, nghĩ đến có khi nào hắn cảm thấy nàng mập mờ với người đàn ông khác sau lưng hắn hay không, nàng cảm thấy vừa oan uổng vừa sợ hãi, còn oan hơn cả con ngỗng họ đậu* kia nữa.
(*) Chơi chữ: chữ ngỗng (Hán Việt: Nga) đồng âm với Nga trong Đậu Nga of Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ đến suốt dọc đường về phủ Tấn Vương, Triệu Tôn không hề nhìn nàng. Hắn không hề nói chuyện với nàng, không hỏi nàng đi đâu, gặp ai, đã làm những gì, chứ đừng nói gì đến muốn trừng phạt nàng. Hắn hoàn toàn coi nàng như không tồn tại, chỉ bày ra mặt lạnh, cái kiểu sĩ diện này khiến Hạ Sơ Thất rất muốn ném cái giày vào mặt hắn.
“Này...”
Nàng biết người này vẫn còn đang giận dỗi nên dứt khoát cho hắn chút mặt mũi. Quả nhiên không trả lời.
“Làm gì mà ngây người ra vậy? Vẫn còn giận hả?” Vẫn không trả lời. “Hôm nay ngài tới đón ta, hay là trùng hợp gặp được?” Vẫn không trả lời như cũ.
Mẹ kiếp! Nàng liếc xéo hắn, thu lại nụ cười trên mặt.
Nàng là người lương thiện à? Nàng không thoải mái thì người khác cũng đừng hòng được thoải mái. Nàng sờ mũi, cũng không thèm để ý đến hắn nữa, ngâm nga điệu dân ca, ngắm nhìn đường phố tưng bừng. Điệu hát của nàng muốn dở bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng nàng thế mà lại hát đến tận lúc về phủ Tấn Vương, tên kia cũng thật là biết nhẫn nại, sắc mặt càng ngày càng đen nhưng vẫn nghiêm mặt, không hề có chút dấu hiệu nào là muốn để ý đến nàng.
Nàng liếc hắn một cái, rồi lại quay đầu lại, cũng không vội vàng đi tìm ngược, nàng và hắn một trước một sau xuống xe ngựa, tựa như hai người xa lạ. Đám người theo hầu nhìn tình hình ấy, chỉ cảm thấy thời tiết hôm nay biến hóa thật lớn. Nhất là chủ nhân nhà bọn gã, hơi lạnh tỏa ra vọt thẳng lên tận trời cao.
Hấy! Lăn lộn thời cổ đại thật không dễ dàng! Hạ Sơ Thất cảm khái Vương gia thời phong kiến thật là tính cách thay đổi thất thường, vốn tưởng rằng chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, về nhà tìm một cơ hội nói chuyện là được, nhưng không ngờ trong phủ vẫn còn một vở kịch khác đang chờ nàng.
Vừa vào nội viện, bên trong liền truyền đến tiếng phụ nữ khóc lóc và tiếng cãi vã. Triệu Tôn vừa lộ diện, một nữ nhân tóc tai bù xù lập tức lao đến, “bịch” một tiếng, quỳ ở trước mặt hắn, khóc nức nở vô cùng đau lòng.
“Gia, cuối cùng người cũng về rồi, người phải làm chủ cho thiếp.” Từng người một đều khóc lóc thảm thiết, tại sao đều yếu đuối như vậy?
Hạ Sơ Thất xem màn này như đang xem kịch, không biết lại có vở gì mới đây.
Cô nương đang quỳ dưới đất để kiểu tóc hồi tâm kết, mặc một bộ áo trắng mỏng manh đáng thương. Đó là Như phu nhân thứ hai của Triệu Tôn, cũng chính là Thập Tam tiểu thư của Binh bộ tả thị lang Tạ Trường Tấn, Tạ thị. Nàng ta dập đầu trên nền tuyết, tiếng “cồm cộp” vang lên, âm thanh chân thật không hề có chút giả dối. Nhưng bản mặt vốn đang đen sì của Triệu Tôn lại càng lạnh hơn vài phần.
(*) Hồi tâm kế: kiểu tóc xoăn một lọn tóc thành vòng tròn trước tràn “Đã xảy ra chuyện gì?” Sát khí trên người hắn vô cùng nặng nề, nhóm nha hoàn bà tử trong sân đều cảm như hển. Nguyệt Dục nghiêm mặt đi tới phúc thân với hắn, bẩm báo tình huống. Ba người đàn bà thành cái chợ, càng đông đàn bà càng nhiều chuyện. Vốn là Đông Phương Uyển Nghi buồn bực ở trong viện Nam Lại mấy ngày, chuyện “thất lễ đánh rắm” coi như qua. Nhưng hôm nay, nha hoàn Hương Thúy của Đông Phương Uyển Nghi lại trùng hợp tóm được nha hoàn Linh Nhi của Tạ thị hạ dược trong trà dưỡng nhan mà ngày nào Đông Phương Uyển Nghi cũng uống. Nàng ta nổi giận đùng đùng cho Linh Nhi một bạt tai, đi tìm Nguyệt Dục, Ngụy thị và Tạ thị lại đây thẩm vấn ở trước mặt tất cả mọi người. Linh Nhi vậy mà lại khai cung, nói rằng mục đích hạ dược đúng là để cho nàng ta không thể nào quyến rũ gia được. Mặt khác, Linh Nhi còn khai, mấy ngày trước, ở trên đại yến, cũng là Ta thị sai khiến nàng ta hạ dược Đông Phương Uyển Nghi, cố ý hại Đông Phương Uyển Nghi thất lễ đánh rắm trước mặt gia.
Bây giờ người bày trò đã bị tóm, Linh Nhi đã nói rõ rành rành là chịu sai bảo của chủ nhân, Ta thị tuy có lý cũng không thể giải thích rõ ràng. Đông Phương Uyển Nghi vốn là người xảo quyệt tùy hứng, ỷ vào thể lực làm mưa làm gió của Đông Phương gia trên triều đình. Lần này, nàng ta kiểu gì cũng phải lỗi Tạ thị đến tìm Triệu Tôn nói rõ lí lẽ, tiện thể cứu vãn ấn tượng xấu “thất lễ” về nàng ta trong lòng hắn.
Nghe xong những lời này, Hạ Sơ Thất mù mờ. Sao lại làm như chuyện không có liên quan gì đến nàng thế này?
Nếu không phải ngày đó do nàng đích thân hạ thủ với Đông Phương Uyển Nghi thì đoán chừng nàng cũng tin rồi.
“Gia, thiếp từ khi vào Vương phủ vẫn luôn an phận thủ thường, xưa nay không hề dám có tâm tư vượt quá giới hạn. Gia vừa đi là đi liền hơn hai năm, bây giờ đắc thắng trở về triều, thiếp và các tỷ muội đều rất vui vẻ, nhưng thiếp tự biết dung nhan thô kệch, không dám có ý đồ xấu, có thể gặp được gia là đã thỏa mãn rồi, sao lại dám sinh ra tâm địa ác độc hãm hại Đông Phương tỷ tỷ chứ?”
Tạ thị khóc đến nước mắt giàn giụa, vẫn luôn dập đầu.
Nhưng nàng ta càng oan ức khóc lóc kể lể, Đông Phương Uyển Nghi càng không đè được cơn giận xuống. Đông Phương Uyển Nghi mắng một tiếng, vùng ra khỏi nha hoàn đang giữ nàng ta, cũng quỳ xuống trước mặt Triệu Tôn, bộ dạng nhỏ bé đáng thương, so với cái dáng vẻ vênh váo tự đắc ngày thường thì cứ như hai người khác nhau.
“Mong gia minh xét, tiểu tiện nhân này hãm hại thiếp một lần không tính, còn muốn hãm hại lần thứ hai. Gia tuyệt đối không thể tha cho người phụ nữ ác độc thế này được. Hôm nay nàng ta dám hạ dược thiếp, ngày mai không biết chừng cũng dám hạ loại dược gì đó với gia nữa, không thể nuôi ong tay áo được!”
Triệu Tổn từ đầu tới cuối đều không nói gì, Hạ Sơ Thất cũng giống đại đa số mọi người, thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ có Nguyệt Dục nhìn mặt đoán ý trong chốc lát, thở dài một hơi: “Hai vị Như phu nhân đều nói vô tội, vậy chuyện này biết để gia định đoạt thế nào đây?”
Đông Phương Uyển Nghi trừng mắt nhìn Nguyệt Dục, đứng dậy kéo tiểu nha hoàn cùng quỳ trước mặt Triệu Tốn.
“Hương Thúy, ngươi tới nói cho gia đi, hai năm rõ mười, không được nói láo.”
Nha hoàn tên Hương Thủy tuổi không lớn lắm, chỉ dập đầu, cũng không dám liếc mắt nhìn Triệu Tôn.
“Gia, nô tỳ tận mắt nhìn thấy Linh Nhi hạ dược, gia có thể hỏi nàng ta.”
Tiểu nha hoàn Linh Nhi giờ phút này đã bị hai bà tử bắt lại, hai bên mặt sưng húp, nhất định là đã là bị người khác đánh cho một trận rồi. Lúc này, nàng ta đang quỳ trên tuyết ở một bên, cơ thể run lên một cái, đầu cúi rạp xuống, dập đầu rất mạnh.
“Gia tha mạng! Chuyện này không hề liên quan đến nổ tỳ, gia tha mạng, đều là Nhị phu nhân dặn dò nô tỳ làm như vậy.”
Nguyệt Dục nhíu mày, “Linh Nhi, ngươi không được vu oan Như phu nhân ở trước mặt gia.”
“Nô tỳ không dám! Nô tỳ có lá gan lớn tày trời cũng không dám, thật... thật sự là Nhị phu nhân dặn dò nô tỳ làm. Nhị phu nhân nói với nô tỳ, Đại phu nhân xinh đẹp, lần này gia quay về nhất định sẽ triệu nàng đi thị tẩm. Đại phu nhân tính tình vốn ngang ngược, bình thường ở trong phủ vẫn luôn ức hiếp Nhị phu nhân và Tam phu nhân, nếu lúc này Đại phu nhân được gia sủng ái thì không biết sẽ còn gây khó dễ cho Nhị phu nhân đến mức nào nữa. Vì vậy, lần trước hãm hại Đại phu nhân thất lễ trên đại yến vẫn chưa đủ, nên lần này hạ dược cho Đại phu nhân uống, nhất định phải để cho Đại phu nhân nằm liệt giường một thời gian, để cho Đại phu nhân không thể đứng dậy mà quyến rũ trong lúc gia ở kinh thành được. Gia tha mạng, tất cả lời Linh Nhi nói đều là sự thật, thật sự không hề nói láo...”
Nha hoàn này, một lời hai ý ư? Có người dạy ư?
Một câu không những chỉ rõ là Hạ hạ dược, mà còn nói Đông Phương Uyển Nghi ức hiếp người khác trong phủ? Hạ Sơ Thất thản nhiên nhìn nàng ta, kéo chặt áo khoác mà Lý Mạc vừa trở về phòng lấy cho nàng, suy đoán ý tứ trong vở kịch này, còn trên mặt vẫn chỉ bày ra nụ cười thản nhiên.
Hạ Sơ Thất cười liếc nhìn hắn ta, rồi chắp tay xuống xe. Ngoài trời, tuyết đang rơi, trời quả thực rất lạnh. Nàng ôm hai tay, chỉ thấy xe ngựa của Triệu Tốn nhưng không nhìn thấy Triệu Tổn đâu, rèm xe màu đen che kín, không biết hắn có ở trên xe ngựa hay không.
Hôm nay nàng lén lút gặp Triệu Miên Trạch, lại ngồi xe ngựa của Đông Phương Thanh Huyền, mặc dù nàng cũng chẳng làm gì hết,2lại còn là vì chính sự, nhưng vẫn hơi nhấp nhổm chột dạ. Nàng ho khan một tiếng, chỉnh lại vành mũ ngay ngắn, liếc mắt với Lý Mạc, khi đến gần thùng xe, nàng mất tự nhiên gọi một tiếng.
“Sở Thất tham kiến điện hạ.”
Không có ai trả lời, nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại kéo rèm xe ra, cười dịu dàng nói: “Tấn Vương điện hạ nếu đã đích thân đến đón người rồi thì cần gì phải tránh gặp mặt? Hôm nay thời8tiết rất đẹp, sao không vén rèm lên, nói đôi lời với Thanh Huyền, cho Thanh Huyền được diện kiến phong thái khi điện hạ sủng ái giai nhân ra sao?”
Người này đang khiêu khích! Hạ Sơ Thất thầm thở dài, đang nghĩ tuyệt đối đừng có trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết thì cửa xe ngựa trước mặt mở ra, ông lớn ở bên trong đang ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ quăng cho nàng ánh mắt “Đi lên” rét căm, rồi6nghiêng người vén rèm lên, không nhanh không chậm nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền.
“Đông Phương đại nhân ngày tuyết còn ăn mặc diêm dúa như vậy, là muốn dụ dỗ bổn vương chăng?”
“Khụ khụ!” Hạ Sơ Thất suýt chút nữa bị sặc nước bọt.
Tấn Vương điện hạ quả nhiên uy phong khí phách, chỉ một câu nói vừa cay độc vừa cợt nhả thôi đã đủ để đùa giỡn Đông Phương Đại đô đốc rồi. Hơn nữa hắn còn có thể đùa giỡn thản3nhiên, đàng hoàng trịnh trọng, khí thể cao ngời như vậy, khiến người ta sửng sốt không thốt thành lời.
Nàng ngồi ở bên cạnh hắn, tâm trạng căng thẳng không rõ nguyên nhân.
Nhưng Triệu Tôn lại không hề nhìn nàng dù chỉ là cái liếc mắt, hắn vẫn mang biểu cảm ung dung cao ngạo lạnh lùng vốn có trước giờ mà nhìn Đông Phương Thanh Huyền, không hề khách khi mà bồi thêm một câu cay độc: “Chỉ tiếc, sợ là Đông Phương đại nhân5đã tính lầm rồi. Ngươi không phải gu của bổn vương, nhưng Tam hoàng huynh...” Còn chưa nói xong tục danh của Ninh Vương thì sắc mặt Đông Phương Thanh Huyền đã lập tức trở nên khó coi. Nhưng mà hắn ta cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, sao có thể để mặc người khác chọc giận mình? Hắn ta liếc nhìn Hạ Sơ Thất, khóe môi cong lên: “Điện hạ nói đùa rồi, Thanh Huyền và Ninh Vương điện hạ không hề có quan hệ gì, trái lại, ta có giao tình rất sâu đậm với Sở tiếu lang, nói chuyện cũng rất vui vẻ hợp ý, lúc trước, hắn còn nói muốn mời Thanh Huyền đến quý phủ tìm hắn chơi, không biết điện hạ có hoan nghênh không?”
Triệu Tôn bình tĩnh nhìn hắn ta: “Hậu viện của bổn vương cũng chỉ là để đó thôi, nhưng không biết Đông Phương đại nhân có bản lĩnh gì để có thể làm bổn vương vui vẻ đây?”
Mie nó, hai thằng đàn ông mà nói đùa không biết xấu hổ như vậy à?
Cứ thế mà biển hạ lưu thành phong lưu!
Hạ Sơ Thất không nhìn Triệu Tôn đang có vẻ mặt gì, nàng đang suy nghĩ lung tung. Còn đối mắt nàng thì nhìn chằm chằm gương mặt đang cười vô cùng yêu nghiệt, không ngừng phóng ra sát khí của Đông Phương Thanh Huyền. Nàng sợ tên kia lại châm ngòi vài câu nữa thì Triệu Tôn lúc về sẽ giết chết nàng mất.
May mà Đông Phương Thanh Huyền nhận được ánh mắt sát thương của nàng, mấp máy khóe môi đầy yêu khí, cho nàng một ánh nhìn quyến rũ, hắn ta khẽ cười một tiếng rồi tao nhã buông rèm. Nhưng động tác đó của hắn ta... Chẳng phải biến thành khung cảnh hai người muốn nói lại thôi hay sao?
Sống lưng Hạ Sơ Thất nóng rát, nghĩ đến bản thân vẫn còn chút “ước hẹn xa xăm” với Triệu Tôn, nghĩ đến có khi nào hắn cảm thấy nàng mập mờ với người đàn ông khác sau lưng hắn hay không, nàng cảm thấy vừa oan uổng vừa sợ hãi, còn oan hơn cả con ngỗng họ đậu* kia nữa.
(*) Chơi chữ: chữ ngỗng (Hán Việt: Nga) đồng âm với Nga trong Đậu Nga of Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ đến suốt dọc đường về phủ Tấn Vương, Triệu Tôn không hề nhìn nàng. Hắn không hề nói chuyện với nàng, không hỏi nàng đi đâu, gặp ai, đã làm những gì, chứ đừng nói gì đến muốn trừng phạt nàng. Hắn hoàn toàn coi nàng như không tồn tại, chỉ bày ra mặt lạnh, cái kiểu sĩ diện này khiến Hạ Sơ Thất rất muốn ném cái giày vào mặt hắn.
“Này...”
Nàng biết người này vẫn còn đang giận dỗi nên dứt khoát cho hắn chút mặt mũi. Quả nhiên không trả lời.
“Làm gì mà ngây người ra vậy? Vẫn còn giận hả?” Vẫn không trả lời. “Hôm nay ngài tới đón ta, hay là trùng hợp gặp được?” Vẫn không trả lời như cũ.
Mẹ kiếp! Nàng liếc xéo hắn, thu lại nụ cười trên mặt.
Nàng là người lương thiện à? Nàng không thoải mái thì người khác cũng đừng hòng được thoải mái. Nàng sờ mũi, cũng không thèm để ý đến hắn nữa, ngâm nga điệu dân ca, ngắm nhìn đường phố tưng bừng. Điệu hát của nàng muốn dở bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng nàng thế mà lại hát đến tận lúc về phủ Tấn Vương, tên kia cũng thật là biết nhẫn nại, sắc mặt càng ngày càng đen nhưng vẫn nghiêm mặt, không hề có chút dấu hiệu nào là muốn để ý đến nàng.
Nàng liếc hắn một cái, rồi lại quay đầu lại, cũng không vội vàng đi tìm ngược, nàng và hắn một trước một sau xuống xe ngựa, tựa như hai người xa lạ. Đám người theo hầu nhìn tình hình ấy, chỉ cảm thấy thời tiết hôm nay biến hóa thật lớn. Nhất là chủ nhân nhà bọn gã, hơi lạnh tỏa ra vọt thẳng lên tận trời cao.
Hấy! Lăn lộn thời cổ đại thật không dễ dàng! Hạ Sơ Thất cảm khái Vương gia thời phong kiến thật là tính cách thay đổi thất thường, vốn tưởng rằng chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, về nhà tìm một cơ hội nói chuyện là được, nhưng không ngờ trong phủ vẫn còn một vở kịch khác đang chờ nàng.
Vừa vào nội viện, bên trong liền truyền đến tiếng phụ nữ khóc lóc và tiếng cãi vã. Triệu Tôn vừa lộ diện, một nữ nhân tóc tai bù xù lập tức lao đến, “bịch” một tiếng, quỳ ở trước mặt hắn, khóc nức nở vô cùng đau lòng.
“Gia, cuối cùng người cũng về rồi, người phải làm chủ cho thiếp.” Từng người một đều khóc lóc thảm thiết, tại sao đều yếu đuối như vậy?
Hạ Sơ Thất xem màn này như đang xem kịch, không biết lại có vở gì mới đây.
Cô nương đang quỳ dưới đất để kiểu tóc hồi tâm kết, mặc một bộ áo trắng mỏng manh đáng thương. Đó là Như phu nhân thứ hai của Triệu Tôn, cũng chính là Thập Tam tiểu thư của Binh bộ tả thị lang Tạ Trường Tấn, Tạ thị. Nàng ta dập đầu trên nền tuyết, tiếng “cồm cộp” vang lên, âm thanh chân thật không hề có chút giả dối. Nhưng bản mặt vốn đang đen sì của Triệu Tôn lại càng lạnh hơn vài phần.
(*) Hồi tâm kế: kiểu tóc xoăn một lọn tóc thành vòng tròn trước tràn “Đã xảy ra chuyện gì?” Sát khí trên người hắn vô cùng nặng nề, nhóm nha hoàn bà tử trong sân đều cảm như hển. Nguyệt Dục nghiêm mặt đi tới phúc thân với hắn, bẩm báo tình huống. Ba người đàn bà thành cái chợ, càng đông đàn bà càng nhiều chuyện. Vốn là Đông Phương Uyển Nghi buồn bực ở trong viện Nam Lại mấy ngày, chuyện “thất lễ đánh rắm” coi như qua. Nhưng hôm nay, nha hoàn Hương Thúy của Đông Phương Uyển Nghi lại trùng hợp tóm được nha hoàn Linh Nhi của Tạ thị hạ dược trong trà dưỡng nhan mà ngày nào Đông Phương Uyển Nghi cũng uống. Nàng ta nổi giận đùng đùng cho Linh Nhi một bạt tai, đi tìm Nguyệt Dục, Ngụy thị và Tạ thị lại đây thẩm vấn ở trước mặt tất cả mọi người. Linh Nhi vậy mà lại khai cung, nói rằng mục đích hạ dược đúng là để cho nàng ta không thể nào quyến rũ gia được. Mặt khác, Linh Nhi còn khai, mấy ngày trước, ở trên đại yến, cũng là Ta thị sai khiến nàng ta hạ dược Đông Phương Uyển Nghi, cố ý hại Đông Phương Uyển Nghi thất lễ đánh rắm trước mặt gia.
Bây giờ người bày trò đã bị tóm, Linh Nhi đã nói rõ rành rành là chịu sai bảo của chủ nhân, Ta thị tuy có lý cũng không thể giải thích rõ ràng. Đông Phương Uyển Nghi vốn là người xảo quyệt tùy hứng, ỷ vào thể lực làm mưa làm gió của Đông Phương gia trên triều đình. Lần này, nàng ta kiểu gì cũng phải lỗi Tạ thị đến tìm Triệu Tôn nói rõ lí lẽ, tiện thể cứu vãn ấn tượng xấu “thất lễ” về nàng ta trong lòng hắn.
Nghe xong những lời này, Hạ Sơ Thất mù mờ. Sao lại làm như chuyện không có liên quan gì đến nàng thế này?
Nếu không phải ngày đó do nàng đích thân hạ thủ với Đông Phương Uyển Nghi thì đoán chừng nàng cũng tin rồi.
“Gia, thiếp từ khi vào Vương phủ vẫn luôn an phận thủ thường, xưa nay không hề dám có tâm tư vượt quá giới hạn. Gia vừa đi là đi liền hơn hai năm, bây giờ đắc thắng trở về triều, thiếp và các tỷ muội đều rất vui vẻ, nhưng thiếp tự biết dung nhan thô kệch, không dám có ý đồ xấu, có thể gặp được gia là đã thỏa mãn rồi, sao lại dám sinh ra tâm địa ác độc hãm hại Đông Phương tỷ tỷ chứ?”
Tạ thị khóc đến nước mắt giàn giụa, vẫn luôn dập đầu.
Nhưng nàng ta càng oan ức khóc lóc kể lể, Đông Phương Uyển Nghi càng không đè được cơn giận xuống. Đông Phương Uyển Nghi mắng một tiếng, vùng ra khỏi nha hoàn đang giữ nàng ta, cũng quỳ xuống trước mặt Triệu Tôn, bộ dạng nhỏ bé đáng thương, so với cái dáng vẻ vênh váo tự đắc ngày thường thì cứ như hai người khác nhau.
“Mong gia minh xét, tiểu tiện nhân này hãm hại thiếp một lần không tính, còn muốn hãm hại lần thứ hai. Gia tuyệt đối không thể tha cho người phụ nữ ác độc thế này được. Hôm nay nàng ta dám hạ dược thiếp, ngày mai không biết chừng cũng dám hạ loại dược gì đó với gia nữa, không thể nuôi ong tay áo được!”
Triệu Tổn từ đầu tới cuối đều không nói gì, Hạ Sơ Thất cũng giống đại đa số mọi người, thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ có Nguyệt Dục nhìn mặt đoán ý trong chốc lát, thở dài một hơi: “Hai vị Như phu nhân đều nói vô tội, vậy chuyện này biết để gia định đoạt thế nào đây?”
Đông Phương Uyển Nghi trừng mắt nhìn Nguyệt Dục, đứng dậy kéo tiểu nha hoàn cùng quỳ trước mặt Triệu Tốn.
“Hương Thúy, ngươi tới nói cho gia đi, hai năm rõ mười, không được nói láo.”
Nha hoàn tên Hương Thủy tuổi không lớn lắm, chỉ dập đầu, cũng không dám liếc mắt nhìn Triệu Tôn.
“Gia, nô tỳ tận mắt nhìn thấy Linh Nhi hạ dược, gia có thể hỏi nàng ta.”
Tiểu nha hoàn Linh Nhi giờ phút này đã bị hai bà tử bắt lại, hai bên mặt sưng húp, nhất định là đã là bị người khác đánh cho một trận rồi. Lúc này, nàng ta đang quỳ trên tuyết ở một bên, cơ thể run lên một cái, đầu cúi rạp xuống, dập đầu rất mạnh.
“Gia tha mạng! Chuyện này không hề liên quan đến nổ tỳ, gia tha mạng, đều là Nhị phu nhân dặn dò nô tỳ làm như vậy.”
Nguyệt Dục nhíu mày, “Linh Nhi, ngươi không được vu oan Như phu nhân ở trước mặt gia.”
“Nô tỳ không dám! Nô tỳ có lá gan lớn tày trời cũng không dám, thật... thật sự là Nhị phu nhân dặn dò nô tỳ làm. Nhị phu nhân nói với nô tỳ, Đại phu nhân xinh đẹp, lần này gia quay về nhất định sẽ triệu nàng đi thị tẩm. Đại phu nhân tính tình vốn ngang ngược, bình thường ở trong phủ vẫn luôn ức hiếp Nhị phu nhân và Tam phu nhân, nếu lúc này Đại phu nhân được gia sủng ái thì không biết sẽ còn gây khó dễ cho Nhị phu nhân đến mức nào nữa. Vì vậy, lần trước hãm hại Đại phu nhân thất lễ trên đại yến vẫn chưa đủ, nên lần này hạ dược cho Đại phu nhân uống, nhất định phải để cho Đại phu nhân nằm liệt giường một thời gian, để cho Đại phu nhân không thể đứng dậy mà quyến rũ trong lúc gia ở kinh thành được. Gia tha mạng, tất cả lời Linh Nhi nói đều là sự thật, thật sự không hề nói láo...”
Nha hoàn này, một lời hai ý ư? Có người dạy ư?
Một câu không những chỉ rõ là Hạ hạ dược, mà còn nói Đông Phương Uyển Nghi ức hiếp người khác trong phủ? Hạ Sơ Thất thản nhiên nhìn nàng ta, kéo chặt áo khoác mà Lý Mạc vừa trở về phòng lấy cho nàng, suy đoán ý tứ trong vở kịch này, còn trên mặt vẫn chỉ bày ra nụ cười thản nhiên.
/1583
|