Kịch đã lên sàn rồi, dù sao cũng phải có khán giả.
Nàng nghĩ, nàng là khán giả thích hợp nhất. Bây giờ, dưới sự chỉ tội của Linh Nhi thì chuyện như ván đã đóng thuyền rồi. Ở thời đại khoa học kỹ thuật chưa phát triển, dồn một người vào chỗ chết thực sự rất dễ. Có điều, nàng2không hiểu cho lắm, ngọn nguồn của chuyện “thất lễ đánh rắm” ấy - trời biết đất biết, nàng biết, Triệu Tôn cũng biết, tại sao hắn lại không nói đỡ câu nào cho Ta thị
“Nói láo, tất cả các ngươi đều đang nói xằng nói bậy, các ngươi muốn hãm hại ta, muốn hãm hại ta...”
Khóe môi Tạ thị8run rẩy, tức giận đến cả người phát run, khó khăn lắm mới ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên được, răng trên răng dưới bị dọa đến va vào nhau cầm cập: “Gia, thiếp xin thể, thiếp không hề hãm hại Đông Phương tỷ tỷ, nếu có nửa lời nói dối thì sẽ bị sét đánh, chết không6tử tế.”
Lại thề thốt, lại xin thề, cổ nhân hình như rất tin vào cái trò này nhỉ?
Dáng vẻ hận không thể lấy cái chết để minh oan của Tạ thì rất dễ khiến người ta cảm thấy việc này là do Đông Phương Uyển Nghi cố ý vu oan cho nàng ta. Mà trên thực tế, Hạ Sơ Thất3lúc này cũng thật sự nghĩ như vậy. Nhưng hoàn toàn không thể ngờ rằng, Tạ thị bên này vừa mới thề độc xong, Đông Phương Uyển Nghi bên kia cũng không chịu thua kém người khác chút nào, nàng ta hung tợn trừng mắt lườm Tạ thị, cũng dập đầu thề độc. “Gia, thiếp cũng vậy, nếu có nửa5câu gian dối, thiếp cũng chết không được tử tế”
cả hai người đều thể độc? Là người chân chính gây ra họa, Hạ Sơ Thất thẩm cười lạnh.
Đại viện Vương phủ quả nhiên có rất nhiều cao thủ trạch đấu. Màn kịch đổi trắng thay đen này chính là diễn cho Triệu Tôn xem. Đông Phương Uyển Nghi mặc dù tính tình điêu ngoa nhưng đầu óc lại rất đơn giản, nếu dám thề độc như thế thì chắc chắn không phải nàng ta hãm hại Tá thị, mà Tạ thị có hạ dược khiển Đông Phương Uyển Nghi thất lễ hay không, Hạ Sơ Thất nàng đương nhiên hiểu rõ nhất.
Chỉ là... “cao thủ” kia là ai?
Nàng ta có được cái gì từ vụ này? Trong viện khóc lóc ẩmi, cuối cùng Triệu Tôn không kiên nhẫn được nữa. Hắn vừa mở miệng, giọng nói đã lạnh thấu xương. “Ta thị lòng dạ ác độc hay ghen tị, không tuân thủ phụ đức, trục xuất về Tạ phủ. Nha hoàn dính dáng đến chuyện này, phạt năm mươi trượng, đuổi khỏi phủ Tấn Vương.” Tiếp đó, hắn lại quay đầu hô một tiếng. “Vu Hồng Hỉ.”
“Gia, có nô tài.” Một thiếu niên tầm mười tám, mười chín tuổi đi lên phía trước, cậu ta là quan thư đường của phủ Tấn Vương.
Triệu Tồn không nhìn cậu ta, cũng không nhìn bất kì kẻ nào, chỉ nghiêm mặt, âm thanh lạnh buốt nói: “Thay bổn vương viết một lá thư cho Binh bộ tả thị lang Tạ đại nhân, viết lại chuyện Tạ thị làm, nói phủ Tấn Vương không chứa được loại người độc ác cỡ này. Còn nữa, năm phụ nhân mấy ngày trước bệ hạ ban thưởng, cho một ít bạc, đuối cùng luôn.”
“Da!” Vu Hồng Hỉ lui xuống.
Vận mệnh của những nữ nhân đó cứ thể được quyết định.
Triệu Tôn nói xong, vẻ mặt không hề có chút cảm xúc nào mà phẩy tay áo bỏ đi.
Bà tử trong viện dường như đã quen làm chuyện như vậy, hồng hộc chạy lại kéo người đi. Đông Phương Uyển Nghi hớn hở ra mặt, hừ lạnh trừng mắt nhìn Tạ thị đang run rẩy cả người, nói một câu “đáng đời” xong lại bắt đầu vênh váo tự đắc. Nhất thời, trong viện tuyết trắng tung bay, tiếng khóc, tiếng huyên náo, tiếng cầu xin tha thứ ồn ào lẫn lộn với nhau.
Hạ Sơ Thất nhất thời không nói gì, cảm thấy trái tim trùng xuống.
Ta thị vốn chỉ là một thị thiếp, còn chưa thị tẩm, lại càng không có tình nghĩa gì với Triệu Tôn, dù có bị trục xuất khỏi phủ cũng chỉ có thể trách vận mệnh nàng ta không tốt. Nhưng bây giờ Triệu Tôn lại sai người viết một lá thư cho cha nàng ta, còn sai người đưa nàng ta hồi phủ, đoán chừng cũng vì xem trọng địa vị của cha nàng ta. Còn về phần năm nữ nhân kia thì càng không có địa vị gì. Cho nên, hắn sắp xếp như thế, sẽ không có ai ngạc nhiên, sẽ không có ai đồng tình, càng không có ai cầu tình, mà chỉ có những ánh mắt phấn khích như điên cuồng.
Vận mệnh phụ nữ thời phong kiến thật sự bạc bẽo. Nàng luôn cảm thấy trên người lạnh lẽo, luôn cảm thấy chuyện này là lạ. Tại sao Triệu Tôn biết rõ Ta thị vô tội mà vẫn thuận nước đẩy thuyền đuổi nàng ta đi? “Gia... Xin hãy tha cho thiếp... Thiếp không muốn đi...” “Đông Phương Uyển Nghi, ngươi chết không được tử tế, ngươi hại ta! Đều là do ngươi hại ta!” Ta thị gào khóc thảm thiết, sắc mặt trắng bệch như quỷ đang bị hai bà tử lôi xuống, nàng ta liều mạng giãy giụa, nền tuyết bị cào loạn tứ tung. Bóng dáng Triệu Tôn càng đi càng xa, tựa như hoàn toàn không nghe thấy. Quả là một nam nhân lạnh lùng vô tình.
Nhưng khi nhìn màn lội lôi kéo kéo này, não Hạ Sơ Thất chợt lóe lên, đột nhiên hiểu ra!
Thì ra là thế...
“Cao thủ” ấy cũng thật là lợi hại, chơi màn này chính là một mũi tên trúng ba con chim? Lúc trước phủ Tấn Vương không tiện đuổi ba vị Như phu nhân đi, nên liền nhẹ nhàng xử lý từng người một đúng không? Hợp tình hợp lý trục xuất Tạ thị không nói, còn thuận tiện đuổi được năm mỹ nhân cơ đấy?
Quan trọng nhất chính là, cực kì tự nhiên không dấu vết mà chơi Hạ Sơ Thất nàng một lần nhỉ? Suýt chút nữa, nàng đã bị người ta chỉnh trong âm thầm rồi. Nếu như hôm nay nàng không lên tiếng, không ra mặt, chỉ coi như đến xem trò hay, như vậy thì cái tội danh “Trước hãm hại Đông Phương Uyển Nghi, sau hãm hại Tạ thị” này, Triệu Tôn sẽ tự động đặt trên đầu Hạ Sơ Thất nàng, hơn nữa dựa vào tính tình của hắn thì sẽ không hỏi nàng.
Tại sao ban nãy Triệu Tôn lại không lên tiếng, có phải hắn tưởng rằng là nàng làm không? Hạ Sơ Thất không tiện suy đoán tâm tư của vị gia ấy, nhưng nàng lại không thể không nói, đây thật sự là kế hay! Nàng không phải là người tốt, cũng không muốn giúp Triệu Tôn lưu thêm mấy thị thiếp diễn trò ở trước mắt. Nhưng nàng cũng không muốn để người ta chơi đùa, về sau có miệng cũng không thể nói rõ ràng. Nhất là loại chuyện làm lót đường cho người khác như thế này, từ trước tới giờ nàng không bao giờ làm. “Điện hạ, chờ chút đã!” Thấy Triệu Tôn sắp rời khỏi viện tử, Hạ Sơ Thất đột nhiên cao giọng nói.
Triệu Tôn dừng bước, mặt không cảm xúc nhìn nàng. Hắn không nói gì, Hạ Sơ Thất lại cười híp mắt đi đến phía trước, không nhanh không chậm nói: “Gia, hôm nay ta thấy chuyện này thì khẳng định là có hiểu lầm gì đó.” Triệu Tôn còn chưa lên tiếng, Tạ thị đã giống như gặp được cứu tinh, xoẹt xoẹt bò tới. “Sở Y quan, hãy giúp ta, ngươi hãy giúp ta... Ta không thể về được, cha ta sẽ đánh chết ta mất!”
Hạ Sơ Thất cho nàng ta ánh mắt “bình tĩnh đừng vội”, rồi liếc nhìn những người trong viện, quan sát từng người từng người một, cuối cùng, ánh mắt rơi trên người Linh Nhi, “Muội tử, ngươi nói Như phu nhân bảo ngươi hạ dược, là dược gì? Ở đâu?”
Linh Nhi quỳ trên mặt đất, không dám nhìn vào mắt nàng.
“Nguyệt Dục tỷ tỷ đã khám xét rồi, đang ở chỗ tỷ ấy.” Hạ Sơ Thất nhíu mày lại, cười tủm tỉm nhìn Nguyệt Dục: “Nguyệt đại tỷ, thuốc gì lợi hại vậy, có thể làm cho người uống vào liền nằm liệt giường không dậy nổi? Không bằng lấy ra cho Sở mỗ mở mang tầm mắt?” Nguyệt Dục gật đầu, đưa lên một bọc giấy. Hạ Sơ Thất mở ra, ngửi một chút, liền hiểu rõ.
Đây không phải thuốc chí mạng gì, cũng chỉ là hạt ba đậu nghiền thành bột, khiến cho người ta bị tiêu chảy. Vị “cao nhân” ấy cố ý muốn ly gián nàng và Triệu Tôn, nhưng nàng không muốn để ả được như ý đấy, nàng cứ muốn để cho Triệu Tôn thương nàng.
Hạ Sơ Thất nhếch môi, không để ý mà dùng ngón tay gảy gảy bọc giấy, không nói gì, cuốn giấy bọc thuốc lại, đổ chỗ bột ba đậu không nhiều nhặn gì này vào trong miệng. Nàng nhai mấy cái, rồi nấc cụt, sau đó lập tức nhoẻn miệng cười.
“Đây đâu phải thuốc độc gì? Chỉ là tinh bột dùng trong bếp mà thôi. Ta nói mà, tuy ta chưa vào phủ Tấn vương được mấy ngày, nhưng nhìn các cô nương đều có tinh thần dồi dào, thân thiết nhiệt tình thì tâm địa không phải Bồ Tát cũng là Quan Công, sao có thể làm ra loại chuyện hạ độc người khác được chứ?”
Nàng ăn “thuốc độc” tại chỗ. Nàng ăn rồi mà vẫn không có chuyện gì.
Nếu bột ấy không phải thuốc độc thì Ta thị đương nhiên cũng sẽ không có khả năng hại Đông Phương Uyển Nghi
Trong viện, rất lâu không có người lên tiếng.
Nhưng rất nhiều người đều đang dùng ánh mắt “không thể tưởng tượng nổi” nhìn nàng. Nữ nhân trong Vương phủ, ai ai cũng tranh giành tình cảm, ai ai cũng muốn giẫm đạp người khác mà trèo lên, nào có chuyện giúp người khác chứ? Sở Thất này rõ ràng chính là người của điện hạ nhưng lại giúp thị thiếp của điện hạ, vậy không phải đồ ngốc hay sao? Nhưng Triệu Tôn lại biết sự rõ tình, gương mặt lạnh lùng xị ra, giống như đang cực kì khó chịu. Hạ Sơ Thất liếc hắn một cái, cảm thấy khó hiểu, nàng gượng cười bổ sung một câu. “Gia, ngài xem, vị Như phu nhân này không hề hạ độc, chắc không cần trục xuất về nhà mẹ đẻ nữa nhỉ?” Triệu Tôn yên lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy càng ngày càng lạnh, dáng người anh tuấn cao lớn đứng trong tuyết càng lúc càng toát lên vẻ cao ngạo lạnh lùng, xa cách khó gần. Không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Một hồi lâu, hắn mới khoát tay áo, thờ ơ dặn dò. “Lôi nha hoàn nói bậy đặt điều kia xuống, đánh chết!”
“Đa tạ... Sở y quan” Tại thị trút được gánh nặng ngồi sụp xuống đất, nước mắt giàn giụa, lúc nhìn về phía Hạ Sơ Thất thì cả gương mặt tràn ngập vẻ cảm động. “Ngươi không cần cảm ơn ta.” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm cúi người xuống, trầm giọng nói, “Cứu ngươi một mạng, một trăm lượng bạc, không quá đáng chứ?”
Tạ thị ngẩn người, ngơ ngác nhìn nàng một lúc mới phản ứng được, sau đó gật đầu.
“Nên vậy.” “Vậy thì quyết định rồi nhé?” Lại kiếm được một trăm lượng, Hạ Sở Thất cười đến híp cả mắt.
Sự tình cứ kết thúc như vậy, ai nấy đều lui xuống, có người khó chịu, có người không thoải mái, có người không hiểu, nhưng họ đều tự mình giấu trong lòng mà rời đi. Hạ Sơ Thất không ngờ Triệu Tôn đứng hồi lâu bỗng quay lại. Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng nói còn lạnh hơn tuyết.
“A Thất mà cũng tốt bụng vậy sao?”
“Sao chàng lại nói vậy chứ?” Hạ Sơ Thất vểnh môi lên cười: “Chút chuyện nhỏ thôi, không đáng để chàng nổi giận. Chuyện khác không tiện nói, nhưng chàng đầu phải không biết, chuyện Đông Phương Uyển Nghi thất lễ, thật ra là do ta làm, không phải chàng còn được chia chiến lợi phẩm rồi hay sao? Chàng nói xem, sao ta có thể không biết xấu hổ để người khác chịu tội thay ta được?” “Không phải nàng không thích thị thiếp của gia hay sao? Bây giờ đuổi rồi, không phải càng tốt ư?” Hắn lại hỏi, âm thanh vẫn hờ hững, lạnh lùng, không chút cảm xúc.
Nàng nghĩ, nàng là khán giả thích hợp nhất. Bây giờ, dưới sự chỉ tội của Linh Nhi thì chuyện như ván đã đóng thuyền rồi. Ở thời đại khoa học kỹ thuật chưa phát triển, dồn một người vào chỗ chết thực sự rất dễ. Có điều, nàng2không hiểu cho lắm, ngọn nguồn của chuyện “thất lễ đánh rắm” ấy - trời biết đất biết, nàng biết, Triệu Tôn cũng biết, tại sao hắn lại không nói đỡ câu nào cho Ta thị
“Nói láo, tất cả các ngươi đều đang nói xằng nói bậy, các ngươi muốn hãm hại ta, muốn hãm hại ta...”
Khóe môi Tạ thị8run rẩy, tức giận đến cả người phát run, khó khăn lắm mới ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên được, răng trên răng dưới bị dọa đến va vào nhau cầm cập: “Gia, thiếp xin thể, thiếp không hề hãm hại Đông Phương tỷ tỷ, nếu có nửa lời nói dối thì sẽ bị sét đánh, chết không6tử tế.”
Lại thề thốt, lại xin thề, cổ nhân hình như rất tin vào cái trò này nhỉ?
Dáng vẻ hận không thể lấy cái chết để minh oan của Tạ thì rất dễ khiến người ta cảm thấy việc này là do Đông Phương Uyển Nghi cố ý vu oan cho nàng ta. Mà trên thực tế, Hạ Sơ Thất3lúc này cũng thật sự nghĩ như vậy. Nhưng hoàn toàn không thể ngờ rằng, Tạ thị bên này vừa mới thề độc xong, Đông Phương Uyển Nghi bên kia cũng không chịu thua kém người khác chút nào, nàng ta hung tợn trừng mắt lườm Tạ thị, cũng dập đầu thề độc. “Gia, thiếp cũng vậy, nếu có nửa5câu gian dối, thiếp cũng chết không được tử tế”
cả hai người đều thể độc? Là người chân chính gây ra họa, Hạ Sơ Thất thẩm cười lạnh.
Đại viện Vương phủ quả nhiên có rất nhiều cao thủ trạch đấu. Màn kịch đổi trắng thay đen này chính là diễn cho Triệu Tôn xem. Đông Phương Uyển Nghi mặc dù tính tình điêu ngoa nhưng đầu óc lại rất đơn giản, nếu dám thề độc như thế thì chắc chắn không phải nàng ta hãm hại Tá thị, mà Tạ thị có hạ dược khiển Đông Phương Uyển Nghi thất lễ hay không, Hạ Sơ Thất nàng đương nhiên hiểu rõ nhất.
Chỉ là... “cao thủ” kia là ai?
Nàng ta có được cái gì từ vụ này? Trong viện khóc lóc ẩmi, cuối cùng Triệu Tôn không kiên nhẫn được nữa. Hắn vừa mở miệng, giọng nói đã lạnh thấu xương. “Ta thị lòng dạ ác độc hay ghen tị, không tuân thủ phụ đức, trục xuất về Tạ phủ. Nha hoàn dính dáng đến chuyện này, phạt năm mươi trượng, đuổi khỏi phủ Tấn Vương.” Tiếp đó, hắn lại quay đầu hô một tiếng. “Vu Hồng Hỉ.”
“Gia, có nô tài.” Một thiếu niên tầm mười tám, mười chín tuổi đi lên phía trước, cậu ta là quan thư đường của phủ Tấn Vương.
Triệu Tồn không nhìn cậu ta, cũng không nhìn bất kì kẻ nào, chỉ nghiêm mặt, âm thanh lạnh buốt nói: “Thay bổn vương viết một lá thư cho Binh bộ tả thị lang Tạ đại nhân, viết lại chuyện Tạ thị làm, nói phủ Tấn Vương không chứa được loại người độc ác cỡ này. Còn nữa, năm phụ nhân mấy ngày trước bệ hạ ban thưởng, cho một ít bạc, đuối cùng luôn.”
“Da!” Vu Hồng Hỉ lui xuống.
Vận mệnh của những nữ nhân đó cứ thể được quyết định.
Triệu Tôn nói xong, vẻ mặt không hề có chút cảm xúc nào mà phẩy tay áo bỏ đi.
Bà tử trong viện dường như đã quen làm chuyện như vậy, hồng hộc chạy lại kéo người đi. Đông Phương Uyển Nghi hớn hở ra mặt, hừ lạnh trừng mắt nhìn Tạ thị đang run rẩy cả người, nói một câu “đáng đời” xong lại bắt đầu vênh váo tự đắc. Nhất thời, trong viện tuyết trắng tung bay, tiếng khóc, tiếng huyên náo, tiếng cầu xin tha thứ ồn ào lẫn lộn với nhau.
Hạ Sơ Thất nhất thời không nói gì, cảm thấy trái tim trùng xuống.
Ta thị vốn chỉ là một thị thiếp, còn chưa thị tẩm, lại càng không có tình nghĩa gì với Triệu Tôn, dù có bị trục xuất khỏi phủ cũng chỉ có thể trách vận mệnh nàng ta không tốt. Nhưng bây giờ Triệu Tôn lại sai người viết một lá thư cho cha nàng ta, còn sai người đưa nàng ta hồi phủ, đoán chừng cũng vì xem trọng địa vị của cha nàng ta. Còn về phần năm nữ nhân kia thì càng không có địa vị gì. Cho nên, hắn sắp xếp như thế, sẽ không có ai ngạc nhiên, sẽ không có ai đồng tình, càng không có ai cầu tình, mà chỉ có những ánh mắt phấn khích như điên cuồng.
Vận mệnh phụ nữ thời phong kiến thật sự bạc bẽo. Nàng luôn cảm thấy trên người lạnh lẽo, luôn cảm thấy chuyện này là lạ. Tại sao Triệu Tôn biết rõ Ta thị vô tội mà vẫn thuận nước đẩy thuyền đuổi nàng ta đi? “Gia... Xin hãy tha cho thiếp... Thiếp không muốn đi...” “Đông Phương Uyển Nghi, ngươi chết không được tử tế, ngươi hại ta! Đều là do ngươi hại ta!” Ta thị gào khóc thảm thiết, sắc mặt trắng bệch như quỷ đang bị hai bà tử lôi xuống, nàng ta liều mạng giãy giụa, nền tuyết bị cào loạn tứ tung. Bóng dáng Triệu Tôn càng đi càng xa, tựa như hoàn toàn không nghe thấy. Quả là một nam nhân lạnh lùng vô tình.
Nhưng khi nhìn màn lội lôi kéo kéo này, não Hạ Sơ Thất chợt lóe lên, đột nhiên hiểu ra!
Thì ra là thế...
“Cao thủ” ấy cũng thật là lợi hại, chơi màn này chính là một mũi tên trúng ba con chim? Lúc trước phủ Tấn Vương không tiện đuổi ba vị Như phu nhân đi, nên liền nhẹ nhàng xử lý từng người một đúng không? Hợp tình hợp lý trục xuất Tạ thị không nói, còn thuận tiện đuổi được năm mỹ nhân cơ đấy?
Quan trọng nhất chính là, cực kì tự nhiên không dấu vết mà chơi Hạ Sơ Thất nàng một lần nhỉ? Suýt chút nữa, nàng đã bị người ta chỉnh trong âm thầm rồi. Nếu như hôm nay nàng không lên tiếng, không ra mặt, chỉ coi như đến xem trò hay, như vậy thì cái tội danh “Trước hãm hại Đông Phương Uyển Nghi, sau hãm hại Tạ thị” này, Triệu Tôn sẽ tự động đặt trên đầu Hạ Sơ Thất nàng, hơn nữa dựa vào tính tình của hắn thì sẽ không hỏi nàng.
Tại sao ban nãy Triệu Tôn lại không lên tiếng, có phải hắn tưởng rằng là nàng làm không? Hạ Sơ Thất không tiện suy đoán tâm tư của vị gia ấy, nhưng nàng lại không thể không nói, đây thật sự là kế hay! Nàng không phải là người tốt, cũng không muốn giúp Triệu Tôn lưu thêm mấy thị thiếp diễn trò ở trước mắt. Nhưng nàng cũng không muốn để người ta chơi đùa, về sau có miệng cũng không thể nói rõ ràng. Nhất là loại chuyện làm lót đường cho người khác như thế này, từ trước tới giờ nàng không bao giờ làm. “Điện hạ, chờ chút đã!” Thấy Triệu Tôn sắp rời khỏi viện tử, Hạ Sơ Thất đột nhiên cao giọng nói.
Triệu Tôn dừng bước, mặt không cảm xúc nhìn nàng. Hắn không nói gì, Hạ Sơ Thất lại cười híp mắt đi đến phía trước, không nhanh không chậm nói: “Gia, hôm nay ta thấy chuyện này thì khẳng định là có hiểu lầm gì đó.” Triệu Tôn còn chưa lên tiếng, Tạ thị đã giống như gặp được cứu tinh, xoẹt xoẹt bò tới. “Sở Y quan, hãy giúp ta, ngươi hãy giúp ta... Ta không thể về được, cha ta sẽ đánh chết ta mất!”
Hạ Sơ Thất cho nàng ta ánh mắt “bình tĩnh đừng vội”, rồi liếc nhìn những người trong viện, quan sát từng người từng người một, cuối cùng, ánh mắt rơi trên người Linh Nhi, “Muội tử, ngươi nói Như phu nhân bảo ngươi hạ dược, là dược gì? Ở đâu?”
Linh Nhi quỳ trên mặt đất, không dám nhìn vào mắt nàng.
“Nguyệt Dục tỷ tỷ đã khám xét rồi, đang ở chỗ tỷ ấy.” Hạ Sơ Thất nhíu mày lại, cười tủm tỉm nhìn Nguyệt Dục: “Nguyệt đại tỷ, thuốc gì lợi hại vậy, có thể làm cho người uống vào liền nằm liệt giường không dậy nổi? Không bằng lấy ra cho Sở mỗ mở mang tầm mắt?” Nguyệt Dục gật đầu, đưa lên một bọc giấy. Hạ Sơ Thất mở ra, ngửi một chút, liền hiểu rõ.
Đây không phải thuốc chí mạng gì, cũng chỉ là hạt ba đậu nghiền thành bột, khiến cho người ta bị tiêu chảy. Vị “cao nhân” ấy cố ý muốn ly gián nàng và Triệu Tôn, nhưng nàng không muốn để ả được như ý đấy, nàng cứ muốn để cho Triệu Tôn thương nàng.
Hạ Sơ Thất nhếch môi, không để ý mà dùng ngón tay gảy gảy bọc giấy, không nói gì, cuốn giấy bọc thuốc lại, đổ chỗ bột ba đậu không nhiều nhặn gì này vào trong miệng. Nàng nhai mấy cái, rồi nấc cụt, sau đó lập tức nhoẻn miệng cười.
“Đây đâu phải thuốc độc gì? Chỉ là tinh bột dùng trong bếp mà thôi. Ta nói mà, tuy ta chưa vào phủ Tấn vương được mấy ngày, nhưng nhìn các cô nương đều có tinh thần dồi dào, thân thiết nhiệt tình thì tâm địa không phải Bồ Tát cũng là Quan Công, sao có thể làm ra loại chuyện hạ độc người khác được chứ?”
Nàng ăn “thuốc độc” tại chỗ. Nàng ăn rồi mà vẫn không có chuyện gì.
Nếu bột ấy không phải thuốc độc thì Ta thị đương nhiên cũng sẽ không có khả năng hại Đông Phương Uyển Nghi
Trong viện, rất lâu không có người lên tiếng.
Nhưng rất nhiều người đều đang dùng ánh mắt “không thể tưởng tượng nổi” nhìn nàng. Nữ nhân trong Vương phủ, ai ai cũng tranh giành tình cảm, ai ai cũng muốn giẫm đạp người khác mà trèo lên, nào có chuyện giúp người khác chứ? Sở Thất này rõ ràng chính là người của điện hạ nhưng lại giúp thị thiếp của điện hạ, vậy không phải đồ ngốc hay sao? Nhưng Triệu Tôn lại biết sự rõ tình, gương mặt lạnh lùng xị ra, giống như đang cực kì khó chịu. Hạ Sơ Thất liếc hắn một cái, cảm thấy khó hiểu, nàng gượng cười bổ sung một câu. “Gia, ngài xem, vị Như phu nhân này không hề hạ độc, chắc không cần trục xuất về nhà mẹ đẻ nữa nhỉ?” Triệu Tôn yên lặng nhìn nàng, đôi mắt sâu không thấy đáy càng ngày càng lạnh, dáng người anh tuấn cao lớn đứng trong tuyết càng lúc càng toát lên vẻ cao ngạo lạnh lùng, xa cách khó gần. Không ai biết hắn đang suy nghĩ gì. Một hồi lâu, hắn mới khoát tay áo, thờ ơ dặn dò. “Lôi nha hoàn nói bậy đặt điều kia xuống, đánh chết!”
“Đa tạ... Sở y quan” Tại thị trút được gánh nặng ngồi sụp xuống đất, nước mắt giàn giụa, lúc nhìn về phía Hạ Sơ Thất thì cả gương mặt tràn ngập vẻ cảm động. “Ngươi không cần cảm ơn ta.” Hạ Sơ Thất cười tủm tỉm cúi người xuống, trầm giọng nói, “Cứu ngươi một mạng, một trăm lượng bạc, không quá đáng chứ?”
Tạ thị ngẩn người, ngơ ngác nhìn nàng một lúc mới phản ứng được, sau đó gật đầu.
“Nên vậy.” “Vậy thì quyết định rồi nhé?” Lại kiếm được một trăm lượng, Hạ Sở Thất cười đến híp cả mắt.
Sự tình cứ kết thúc như vậy, ai nấy đều lui xuống, có người khó chịu, có người không thoải mái, có người không hiểu, nhưng họ đều tự mình giấu trong lòng mà rời đi. Hạ Sơ Thất không ngờ Triệu Tôn đứng hồi lâu bỗng quay lại. Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng nói còn lạnh hơn tuyết.
“A Thất mà cũng tốt bụng vậy sao?”
“Sao chàng lại nói vậy chứ?” Hạ Sơ Thất vểnh môi lên cười: “Chút chuyện nhỏ thôi, không đáng để chàng nổi giận. Chuyện khác không tiện nói, nhưng chàng đầu phải không biết, chuyện Đông Phương Uyển Nghi thất lễ, thật ra là do ta làm, không phải chàng còn được chia chiến lợi phẩm rồi hay sao? Chàng nói xem, sao ta có thể không biết xấu hổ để người khác chịu tội thay ta được?” “Không phải nàng không thích thị thiếp của gia hay sao? Bây giờ đuổi rồi, không phải càng tốt ư?” Hắn lại hỏi, âm thanh vẫn hờ hững, lạnh lùng, không chút cảm xúc.
/1583
|