*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới ánh mắt nhẹ nhõm của Lư Huy, Hạ Sơ Thất ôm túi làm ấm tay, dẫn theo Tinh Lam trở lại theo đường cũ
A Kỷ cầm đao ngồi trên bậc thềm trước viện Sở Từ
Dường như nàng ta không cảm giác được tuyết đang rơi, cũng không cảm giác được sự ướt át trên bậc thềm, cả người không động đậy, cho tới khi nàng tới gần, nàng ta mới bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn, dường như có chút bất ngờ.
“Sao ngươi lại quay về?”
Hạ Sơ Thất im lặng đứng trước mặt nàng ta, ánh mắt chăm chú, không động đậy.
Trước đó nàng rời khỏi viện Sở Từ, vốn không phải vì muốn bỏ trốn
Nếu như muốn bỏ trốn thì nàng có rất nhiều cách, cho3dù đi thông đạo dưới đất kia cũng sẽ nhanh hơn như thế này
Trước khi chưa rời khỏi viện Sở Từ, nàng càng không biết Triệu Miên Trạch đã giam lỏng nàng, trong ngoài phủ Ngụy quốc công cộng lại, chí ít cũng có năm nghìn người ngựa canh gác
Trước đó nàng vẫn luôn hiểu kỳ, nàng rời khỏi viện Sở Từ, tại sao A Kỳ không bám theo? Bây giờ nhìn dáng vẻ “ngồi chờ chết” này của nàng ta, nàng mới hiểu ra, nữ giả nam “Hoa Mộc Lan phiên bản Đại Yến” này thật ra có ý muốn thả năng đi, cũng tưởng là nàng sẽ vĩnh viễn rời đi thật xa.
Bất chấp nguy hiểm mất đầu, tại sao chứ? Hạ Sơ Thất cong môi,1giọng nói bình thản: “Tại sao người lại để ta đi?” A Ký nhìn nàng, chầm chậm đứng lên, nhưng lại không trả lời vào câu hỏi
“Về rồi thì vào trong đi, bên ngoài lạnh
Ta đi đây.” Hạ Sơ Thất nghiêng vai, chắn trước mặt nàng ta, lại hỏi, “Ngươi không sợ chết ư?”
A Ký hơi sững người, phủi quần áo dính bùn, đóng vỏ kiếm lại
“Sống, còn không bằng chết đi.”
Nói xong câu này, nàng ta tránh người muốn rời đi.
Hạ Sơ Thất nhìn bóng dáng của nàng ta, cười lạnh một tiếng, “Người đó, rốt cuộc có gì tốt? Hắn ta ngoài quyền lực lớn một chút, đẹp trai một chút thì chỉ là một tên đàn ông xấu xa, một con ngựa đực
Người yêu thương6hắn ta như vậy, nhưng hắn ta lại chẳng biết gì, có đáng không? Ngươi là một người tốt, tại sao phải làm tội bản thân như vậy?” Nàng nói liến thoắng một tràng dài.
Bóng dáng của A Ký dùng trước của viện, rất lâu sau mới đáp
“Không phải cá, thì sao biết được tình cảm của cá?” Nàng ta không quay đầu nên Hạ Sơ Thất cũng không nghe thấy lời của nàng ta chỉ than
“Diệp Công thích rồng mà thôi*!” (*) Tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng
Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ
Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy
Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế4lại không như vậy.
SH
Tháng Chạp năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, cả kinh sư đều ở trong không khí sục sôi.
Lão bách tính mong chờ ngày cuối năm, đặt mua hàng Tết, cũng chờ mong khung cảnh long trọng và mười dặm thảm đỏ của kinh sư trong ngày đại hôn của đế hậu
Ngoài ra, trên phố cũng có chuyện cười về đại hôn của Tấn vương..
Không ai ngờ được rằng Tấn vương không về kinh sư kịp, lại do Nguyễn Hữu - công tử phong nguyệt nổi danh Tấn Hoài đi đón tân nương thay.
Từ xưa hoàng gia đã nhiều chuyện, đây cũng coi là một chuyện lạ thiên cổ
Từ lúc được truyền ra dân gian, rất nhanh đã dẫn tới một làn sóng bình luận3cao trào, thậm chí vượt lên náo nhiệt của “Đại hôn của đế hậu”, mức độ cẩu huyết còn hơn cả việc tân quân lên ngôi trước năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy đã nạp sủng phi triệu trước vào cung.
Tháng Chạp lạnh vô cùng
Nhưng bất luận nhân gian bàn luận thế nào thì người trong cuộc vẫn cứ im lặng
Từ tháng mười một, Ô Nhân Tiêu Tiêu luôn ở trong viện Yến Tân không ra khỏi cửa, Nguyễn Hữu đã sắp xếp của hồi môn hậu hĩnh của nàng ta từ Bắc Địch tới kinh sư trong viện Yến Tần
Giữa hai người dường như không có bất cứ qua lại nào
Tuy có người nói tận mắt trông thấy Nguyên tiểu công gia chập tối trèo tường vào viện Yến Tần, nhưng chuyện này ngoài việc góp thêm một chuyện cười cho chuyện chơi bời của Nguyên tiểu công gia ra thì cũng không làm ra động tĩnh gì lớn lắm.
Ngoài ra, Trần Đại Ngưu tiên về Liêu Đông thay quyền phòng ngự, vẫn chưa hồi kinh
Có người truyền tin, e là y đã bị cha vợ ở nước Cao Thương đem qua sông, tới nước Cao Thương làm khách, vui quên trời đất rồi
Nhưng đây là lời đồn trong nhân gian, triều đình biết rõ
Hiện giờ biên giới phía Nam có chiến sự, biên giới phía bắc có Định An hầu, cũng khiến Kiến Chương Đế yên tâm phần nào.
Bất luận thế nào, y cũng không thể quay về tham gia đại hôn khiến người đời trầm trồ này.
Trong phủ Định An hầu, thêm một tiểu khuê nữ, trên mặt Triệu Như Na dường như thêm chút vui vẻ
Nhưng lão phu nhân thấy nàng không chịu để ý tới bụng mình mà cả ngày chăm lo “con gái nuôi”, càng tức tới không để đầu hết, quan hệ mẹ chồng con dâu vẫn căng thẳng như trước
Nhưng Triệu Như Na là Trưởng công chúa, hàm tước này đủ để nàng ngang dọc như con cua trong hầu phủ rồi
Nhất là từ lần nàng tỏ ra uy phong, tới cả chị dâu chua ngoa đanh đá kia của nàng cũng không dám ngang ngạnh nữa, dù có oán giận bao nhiêu, cũng không dám cãi vã trước mặt nàng.
Còn về Lý Mạc mà Hạ Sơ Thất vẫn luôn lo lắng không thôi lại thường tới phủ Ngụy quốc công thăm nàng, đồng thời, cũng lo lắng cho nàng
Hai người là chị em họ, đại hôn của Hạ Sơ Thất, Lý Mạc tất sẽ quan tâm hơn bất kì người nào
Nàng ta còn quan tâm đến cả việc rõ ràng Hạ Sơ Thất rất ghét Triệu Miên Trạch, mà vẫn phải gả vào cung để chịu tội.
Lý Mạc không đồng ý, nhưng bất luận nàng ta khuyên thể nào, Hạ Sơ Thất dường như cũng không thèm để ý
“Gã đi thôi mà, gả cho ai thì chả là gả chứ.”
Câu này Hạ Sơ Thất thường dùng để nói cho qua chuyện với Lý Mạc.
“Cho muội rìu thép, rìu đá, rìu gỗ, muội đồng ý hay không?”
Lý Mạc nhìn dáng vẻ không yêu bản thân mình của nàng ép cho tức điên, nên thỉnh thoảng lại mắng nàng mấy câu
Nhưng Hạ Sơ Thất trước giờ miệng lưỡi lanh lợi, hơn nữa trên tay nàng còn nắm được “điểm yếu” của Lý Mạc, lúc nào cũng nói, “Muội không phải là tỷ, tỷ ngoài Sa Mạc ca ca của tỷ ra thì không thèm lấy ai khác nữa
Tỷ nghĩ xem, làm Tấn vương phi sao cao quý bằng làm hoàng hậu của Đại Yến chứ? Muội bám được lên cành cao, tỷ nên chúc phúc cho muội mới đúng.” “Hơn nữa, muội vào cung không phải càng gần hơn một bước đến việc báo thù sao?”
Một câu mềm, một câu cứng, khiến mọi tức giận của Lý Mạc đều nuốt lại trong bụng.
Người rơi sâu vào tình kiếp, ắt sẽ hiểu được nỗi khổ.
Vì nàng nói mãi nên về sau Lý Mạc cũng không nói gì nữa.
Tình yêu là một thanh kiếm hai lưỡi, nó có thể khiến người ta vì nó mà vượt qua mọi chông gai, tăng thêm năng lượng vô tận, nhưng nó cũng có thể cứa người tới máu tươi đầm đìa, có thể nào cũng không yêu được nữa
Nhưng yêu không có đúng sai, chỉ là có lúc bị thương quá nặng
Rõ ràng đối phương không sai, mình cũng không sai, chỉ là không tiếp tục đi về một nơi nữa, giống như nàng ta và Cáp Tát Nhĩ vậy, cái rãnh vạn trượng ngăn cách ở giữa kia, không phải bị “vô tình” đào ra, mà hoàn toàn do “có tình” đúc thành.
Dưới ánh mắt nhẹ nhõm của Lư Huy, Hạ Sơ Thất ôm túi làm ấm tay, dẫn theo Tinh Lam trở lại theo đường cũ
A Kỷ cầm đao ngồi trên bậc thềm trước viện Sở Từ
Dường như nàng ta không cảm giác được tuyết đang rơi, cũng không cảm giác được sự ướt át trên bậc thềm, cả người không động đậy, cho tới khi nàng tới gần, nàng ta mới bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn, dường như có chút bất ngờ.
“Sao ngươi lại quay về?”
Hạ Sơ Thất im lặng đứng trước mặt nàng ta, ánh mắt chăm chú, không động đậy.
Trước đó nàng rời khỏi viện Sở Từ, vốn không phải vì muốn bỏ trốn
Nếu như muốn bỏ trốn thì nàng có rất nhiều cách, cho3dù đi thông đạo dưới đất kia cũng sẽ nhanh hơn như thế này
Trước khi chưa rời khỏi viện Sở Từ, nàng càng không biết Triệu Miên Trạch đã giam lỏng nàng, trong ngoài phủ Ngụy quốc công cộng lại, chí ít cũng có năm nghìn người ngựa canh gác
Trước đó nàng vẫn luôn hiểu kỳ, nàng rời khỏi viện Sở Từ, tại sao A Kỳ không bám theo? Bây giờ nhìn dáng vẻ “ngồi chờ chết” này của nàng ta, nàng mới hiểu ra, nữ giả nam “Hoa Mộc Lan phiên bản Đại Yến” này thật ra có ý muốn thả năng đi, cũng tưởng là nàng sẽ vĩnh viễn rời đi thật xa.
Bất chấp nguy hiểm mất đầu, tại sao chứ? Hạ Sơ Thất cong môi,1giọng nói bình thản: “Tại sao người lại để ta đi?” A Ký nhìn nàng, chầm chậm đứng lên, nhưng lại không trả lời vào câu hỏi
“Về rồi thì vào trong đi, bên ngoài lạnh
Ta đi đây.” Hạ Sơ Thất nghiêng vai, chắn trước mặt nàng ta, lại hỏi, “Ngươi không sợ chết ư?”
A Ký hơi sững người, phủi quần áo dính bùn, đóng vỏ kiếm lại
“Sống, còn không bằng chết đi.”
Nói xong câu này, nàng ta tránh người muốn rời đi.
Hạ Sơ Thất nhìn bóng dáng của nàng ta, cười lạnh một tiếng, “Người đó, rốt cuộc có gì tốt? Hắn ta ngoài quyền lực lớn một chút, đẹp trai một chút thì chỉ là một tên đàn ông xấu xa, một con ngựa đực
Người yêu thương6hắn ta như vậy, nhưng hắn ta lại chẳng biết gì, có đáng không? Ngươi là một người tốt, tại sao phải làm tội bản thân như vậy?” Nàng nói liến thoắng một tràng dài.
Bóng dáng của A Ký dùng trước của viện, rất lâu sau mới đáp
“Không phải cá, thì sao biết được tình cảm của cá?” Nàng ta không quay đầu nên Hạ Sơ Thất cũng không nghe thấy lời của nàng ta chỉ than
“Diệp Công thích rồng mà thôi*!” (*) Tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng
Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ
Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy
Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế4lại không như vậy.
SH
Tháng Chạp năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, cả kinh sư đều ở trong không khí sục sôi.
Lão bách tính mong chờ ngày cuối năm, đặt mua hàng Tết, cũng chờ mong khung cảnh long trọng và mười dặm thảm đỏ của kinh sư trong ngày đại hôn của đế hậu
Ngoài ra, trên phố cũng có chuyện cười về đại hôn của Tấn vương..
Không ai ngờ được rằng Tấn vương không về kinh sư kịp, lại do Nguyễn Hữu - công tử phong nguyệt nổi danh Tấn Hoài đi đón tân nương thay.
Từ xưa hoàng gia đã nhiều chuyện, đây cũng coi là một chuyện lạ thiên cổ
Từ lúc được truyền ra dân gian, rất nhanh đã dẫn tới một làn sóng bình luận3cao trào, thậm chí vượt lên náo nhiệt của “Đại hôn của đế hậu”, mức độ cẩu huyết còn hơn cả việc tân quân lên ngôi trước năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy đã nạp sủng phi triệu trước vào cung.
Tháng Chạp lạnh vô cùng
Nhưng bất luận nhân gian bàn luận thế nào thì người trong cuộc vẫn cứ im lặng
Từ tháng mười một, Ô Nhân Tiêu Tiêu luôn ở trong viện Yến Tân không ra khỏi cửa, Nguyễn Hữu đã sắp xếp của hồi môn hậu hĩnh của nàng ta từ Bắc Địch tới kinh sư trong viện Yến Tần
Giữa hai người dường như không có bất cứ qua lại nào
Tuy có người nói tận mắt trông thấy Nguyên tiểu công gia chập tối trèo tường vào viện Yến Tần, nhưng chuyện này ngoài việc góp thêm một chuyện cười cho chuyện chơi bời của Nguyên tiểu công gia ra thì cũng không làm ra động tĩnh gì lớn lắm.
Ngoài ra, Trần Đại Ngưu tiên về Liêu Đông thay quyền phòng ngự, vẫn chưa hồi kinh
Có người truyền tin, e là y đã bị cha vợ ở nước Cao Thương đem qua sông, tới nước Cao Thương làm khách, vui quên trời đất rồi
Nhưng đây là lời đồn trong nhân gian, triều đình biết rõ
Hiện giờ biên giới phía Nam có chiến sự, biên giới phía bắc có Định An hầu, cũng khiến Kiến Chương Đế yên tâm phần nào.
Bất luận thế nào, y cũng không thể quay về tham gia đại hôn khiến người đời trầm trồ này.
Trong phủ Định An hầu, thêm một tiểu khuê nữ, trên mặt Triệu Như Na dường như thêm chút vui vẻ
Nhưng lão phu nhân thấy nàng không chịu để ý tới bụng mình mà cả ngày chăm lo “con gái nuôi”, càng tức tới không để đầu hết, quan hệ mẹ chồng con dâu vẫn căng thẳng như trước
Nhưng Triệu Như Na là Trưởng công chúa, hàm tước này đủ để nàng ngang dọc như con cua trong hầu phủ rồi
Nhất là từ lần nàng tỏ ra uy phong, tới cả chị dâu chua ngoa đanh đá kia của nàng cũng không dám ngang ngạnh nữa, dù có oán giận bao nhiêu, cũng không dám cãi vã trước mặt nàng.
Còn về Lý Mạc mà Hạ Sơ Thất vẫn luôn lo lắng không thôi lại thường tới phủ Ngụy quốc công thăm nàng, đồng thời, cũng lo lắng cho nàng
Hai người là chị em họ, đại hôn của Hạ Sơ Thất, Lý Mạc tất sẽ quan tâm hơn bất kì người nào
Nàng ta còn quan tâm đến cả việc rõ ràng Hạ Sơ Thất rất ghét Triệu Miên Trạch, mà vẫn phải gả vào cung để chịu tội.
Lý Mạc không đồng ý, nhưng bất luận nàng ta khuyên thể nào, Hạ Sơ Thất dường như cũng không thèm để ý
“Gã đi thôi mà, gả cho ai thì chả là gả chứ.”
Câu này Hạ Sơ Thất thường dùng để nói cho qua chuyện với Lý Mạc.
“Cho muội rìu thép, rìu đá, rìu gỗ, muội đồng ý hay không?”
Lý Mạc nhìn dáng vẻ không yêu bản thân mình của nàng ép cho tức điên, nên thỉnh thoảng lại mắng nàng mấy câu
Nhưng Hạ Sơ Thất trước giờ miệng lưỡi lanh lợi, hơn nữa trên tay nàng còn nắm được “điểm yếu” của Lý Mạc, lúc nào cũng nói, “Muội không phải là tỷ, tỷ ngoài Sa Mạc ca ca của tỷ ra thì không thèm lấy ai khác nữa
Tỷ nghĩ xem, làm Tấn vương phi sao cao quý bằng làm hoàng hậu của Đại Yến chứ? Muội bám được lên cành cao, tỷ nên chúc phúc cho muội mới đúng.” “Hơn nữa, muội vào cung không phải càng gần hơn một bước đến việc báo thù sao?”
Một câu mềm, một câu cứng, khiến mọi tức giận của Lý Mạc đều nuốt lại trong bụng.
Người rơi sâu vào tình kiếp, ắt sẽ hiểu được nỗi khổ.
Vì nàng nói mãi nên về sau Lý Mạc cũng không nói gì nữa.
Tình yêu là một thanh kiếm hai lưỡi, nó có thể khiến người ta vì nó mà vượt qua mọi chông gai, tăng thêm năng lượng vô tận, nhưng nó cũng có thể cứa người tới máu tươi đầm đìa, có thể nào cũng không yêu được nữa
Nhưng yêu không có đúng sai, chỉ là có lúc bị thương quá nặng
Rõ ràng đối phương không sai, mình cũng không sai, chỉ là không tiếp tục đi về một nơi nữa, giống như nàng ta và Cáp Tát Nhĩ vậy, cái rãnh vạn trượng ngăn cách ở giữa kia, không phải bị “vô tình” đào ra, mà hoàn toàn do “có tình” đúc thành.
/1583
|