*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ đang chuẩn bị cho đại hôn của Hạ Sơ Thất, bản thân nàng cũng bận rộn.
Nhưng nàng không phải đang bận các lễ nghĩa ma ma dạy bảo mà nàng bận ăn cơm, ngủ, cải tạo A Kiều, bạn đọc sách, viết chữ, trêu chim, thêu hoa
Nàng buộc phải khiến mình bận rộn, như vậy nàng mới không lo lắng chuyện chiến sự của biên giới phía Nam, sẽ không nghĩ ngợi tình hình gần đây của Triệu Tôn, càng sẽ không lo lắng hắn rốt cuộc có nhận được thư của nàng không, và còn cả mấy bộ y phục mùa đông đó
Đại Mã vẫn chưa bay về.
Thế là, trong lo lắng của nàng lại có thêm một con Đại Mã
Nhưng bất luận sự việc phát triển thể nào, ngày mười bảy tháng Chạp năm Hồng Thái3thứ hai mươi bảy cuối cùng cũng tới
Ngày này, có mưa có gió, hoa tuyết trắng mênh mông bao phủ lên hoàng thành, đẹp đẽ, nhưng không diêm dúa
Khí hậu lạnh vô cùng, nhưng khung cảnh trong phủ Ngụy quốc công đang chuẩn bị cho đại hôn lại tràn đầy sự vui mừng, màu sắc đỏ rực phá tan sự lạnh lẽo mà mùa đông đem lại, từ tiền đường tới hậu viện, từ chủ tử tới a hoàn, không ai không mang nụ cười
Gấm đỏ đã trải dài từ cửa vào, dường như kéo dài tới cuối trời.
“Đẹp!”
“Quá đẹp!”
“Thật sự quá đẹp!”
“Không được, ta sắp ngất rồi!” Trời còn chưa sáng, một đám a hoàn ở trong viện Sở Từ đã vây quanh một cô nương, trên mặt ai cũng đều là vẻ ngưỡng mộ
“Hôm nay là ngày gì,1mấy người các ngươi còn vây một chỗ lười biếng hả? Còn không mau đi làm việc đi!” Lời của Ngô ma ma vừa dứt, mấy a hoàn đó cười oang một tiếng rồi tản đi mất
Ngô ma ma liếc Cố A Kiều đang ngượng ngùng ngồi trên ghế tròn một cái, hừ lạnh một tiếng.
“Chim sẻ là chim sẻ, trang điểm đẹp cỡ nào đi nữa cũng không biến thành phượng hoàng được!”
Nói rồi, bà ta hất mạnh chậu nước Hạ Sơ Thất rửa mặt súc miệng ra máng xối trước cửa.
“Phận a hoàn, làm bộ chủ tử gì chứ.” Giọng bà ta lầm rầm rất nhỏ, nhưng Cố A Kiều vẫn nghe thấy
Nàng ta giả bộ không biết, túm lấy quần áo trên người, sờ lên lớp hóa trang tinh tế trên mặt, tâm trạng trầm xuống
Hôm nay6là đại hôn của Sở Thất, nàng ta là a hoàn thân cận của Sở Thất nên cùng vào hoàng cung, đi tới nơi mà nghe nói gạch đều làm từ vàng đó
Ban đầu trong lòng nàng ta còn có chút vui vẻ, nhưng khi chậu nước lạnh của Ngô ma ma hất ra thì lòng nàng ta cũng nguội lạnh theo.
Trang điểm đẹp hơn nữa thì sao?
Mặc quần áo mới thì sao?
Số mệnh là số mệnh, nàng ta chỉ là nô tỳ của Sở Thất, như mẹ của nàng ta vậy, vĩnh viễn là a hoàn của Ngụy quốc công phu nhân
Hoàng để anh tuấn kia sẽ không bao giờ ngắm nàng ta
Trong lúc ngẩn ngơ, nàng ta nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên khi gặp Triệu Miên Trạch trong Nguyễn Lâm Đường
Lúc đó hắn ta là hoàng4thái tôn cũng đã tao nhã hơn người rồi, nay là hoàng đế thì không biết còn rực rỡ như thế nào nữa.
“Ma ma, A Kiều, mau vào đây đi.”
Một giọng nói lanh lảnh từ trong phòng truyền ra, khiến Cố A Kiều giật mình, nàng ta đáp “vâng”, chỉnh đốn lại quần áo mới tinh trên người, đổi lại nét mặt tươi cười ngọt ngào rồi bước vào trong phòng.
“A Thất, hôm nay tỷ thật đẹp!” Hạ Sơ Thất hôm nay cũng rất đẹp
Trên người nàng đang mặc phượng bào của triều Đại Yến long trọng nhất
Trên mũ phượng, chín con rồng vàng ngậm hạt ngọc, phát ra một vầng sáng rực rỡ vô cùng; bên dưới có tám con phượng phỉ thúy và một con phượng vàng, đều ngầm hạt ngọc; dưới long phụng trái mây phỉ thúy,3dưới mũ điểm xuyết hoa ngọc và lá phỉ thúy; phần để là vòng vàng, điểm thêm ngọc quý; phía sau có sợi tua rua điểm phỉ thúy chia đều trái phải
Khăn quàng vai thêu khổng tước, tổng cộng có một trăm bốn mươi tám đối
Cánh tay, vạt trước, trên váy đều thêu mây ngũ sắc vấn rồng
Ngoài ra áo trong, che gối, đai da ngọc, đai lớn, dải lụa, ngọc bội, giống như một đám mây đỏ quấn quanh vườn hoa nắng xuân ấm áp, càng giống một bông hoa mẫu đơn đang nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, sắc đẹp nghiêng thành, xinh đẹp như tiên nữ.
Nếu nói đến cái không đẹp thì chính là mặt của nàng.
Khuôn mặt nàng trắng bệch, trang điểm đậm, lông mày rậm, môi đỏ chót, giống như một diễn viên kịch sắp lên sân khấu, rất có không khí vui vẻ của tân nương, nhưng lại thiếu đi chút yêu kiều của con gái
Đặc biệt là ánh mắt nàng nhìn qua, dường như đã trải qua một quãng thời gian dài thay đổi, thể hiện rõ sự xa cách thờ ơ không đếm xỉa.
“A Kiều, nếu đã theo ta vào cung thì không thể ra ngoài được, muội đã nghĩ kĩ chưa?”
Cố A Kiều cắn môi, trên da thịt được Hạ Sơ Thất bỏ công sức tạo nên kia hơi mang một chút ửng đỏ, mắt ngấn nước khẽ nhìn, vái lạy dưới đất, giọng điệu dường như hơi buồn, càng như mang ơn đội nghĩa.
“Tỷ đổi với muội ân trọng như núi, tỷ ở đâu, muội sẽ ở đó.”
Hạ Sơ Thất im lặng nhìn nàng ta, dường như đang nhìn bức họa tự tay mình sẽ ra vậy, lại giống như đang nhìn quân cờ trên bàn cờ
Ánh nhìn rơi trên mặt nàng ta như xuyên qua năm tháng, về tới Hồi Xuân Đường của huyện Thanh Cương
Thời gian dễ trôi, người việc cũng vậy
Cùng một người nhưng theo thời gian thì tâm trạng cũng khác.
“Sở Thất...” Cố A Kiều bị nàng nhìn thì có chút sợ hãi.
“Ha, thật xinh đẹp!” Hạ Sơ Thất cười một tiếng, trên khuôn mặt trắng bệch không nhìn ra bất cứ tâm trạng nào
Giọng của nàng cũng bình thản, dường như mỗi một chữ đều là dùng cùng một âm điệu mà nói ra
“Tới các biệt cha muội đi
Sau này muốn gặp lại chắc sẽ khó”
Trời vừa sáng, kinh sư đã thổi một trận gió lớn
Thời tiết đâu biết nể mặt Kiến Chương Đế, tuyết trắng rơi xuống, khiến cho khung cảnh màu đỏ vui mừng trước cửa phủ Ngụy quốc công thêm từng sợi vằn trắng ai oán.
Hàng loạt lễ nghi phức tạp, tới hôm nay chỉ còn lại một bước cuối cùng đón dâu
Đại hôn của hoàng để không giống với người khác, hoàng đế sẽ không giống người bình thường đón dâu về phủ, mà chỉ do người phụ trách đại hôn tới đón
Người phụ trách đại hôn của để hậu là hữu thị lang Lễ Bộ - Lan Tử An, tất cả sáu lễ đều do gã làm, phủ Ngụy quốc công đã không còn lạ lẫm với gã nữa
Hôm nay, gã mặc một bộ áo quan mới tinh, thắt thêm một dải lụa đỏ đây không khí vui mừng, cả người rất có khí chất
Nhưng khi gã khẽ nhướng mày thì trong đôi mắt lại xuất hiện một chút tăm tối khó hiểu.
Tiếng nhạc vang lên, đoàn người quỳ rạp trước cửa.
Tiếng nhạc hết, Lan Tử An lớn tiếng đọc
“Trẫm nhận ý trời, nối tiếp nghiệp lớn, lấy đạo trị quốc, gia đình hòa thuận là gốc
Đạo vợ chồng chính là nghĩa càn khôn
Vì tỏ lòng thành kính với tổ tiên cùng công ơn nuôi dưỡng nên đã suy nghĩ hết sức thận trọng
Nay, sắc phong cho Thất tiểu thư Hạ thị của phủ Ngụy quốc công làm hoàng hậu, lệnh hữu thị lang Lễ Bộ Lan Tử An chủ trì buổi lễ sắc phong, hành lễ đón dâu...”
Bọn họ đang chuẩn bị cho đại hôn của Hạ Sơ Thất, bản thân nàng cũng bận rộn.
Nhưng nàng không phải đang bận các lễ nghĩa ma ma dạy bảo mà nàng bận ăn cơm, ngủ, cải tạo A Kiều, bạn đọc sách, viết chữ, trêu chim, thêu hoa
Nàng buộc phải khiến mình bận rộn, như vậy nàng mới không lo lắng chuyện chiến sự của biên giới phía Nam, sẽ không nghĩ ngợi tình hình gần đây của Triệu Tôn, càng sẽ không lo lắng hắn rốt cuộc có nhận được thư của nàng không, và còn cả mấy bộ y phục mùa đông đó
Đại Mã vẫn chưa bay về.
Thế là, trong lo lắng của nàng lại có thêm một con Đại Mã
Nhưng bất luận sự việc phát triển thể nào, ngày mười bảy tháng Chạp năm Hồng Thái3thứ hai mươi bảy cuối cùng cũng tới
Ngày này, có mưa có gió, hoa tuyết trắng mênh mông bao phủ lên hoàng thành, đẹp đẽ, nhưng không diêm dúa
Khí hậu lạnh vô cùng, nhưng khung cảnh trong phủ Ngụy quốc công đang chuẩn bị cho đại hôn lại tràn đầy sự vui mừng, màu sắc đỏ rực phá tan sự lạnh lẽo mà mùa đông đem lại, từ tiền đường tới hậu viện, từ chủ tử tới a hoàn, không ai không mang nụ cười
Gấm đỏ đã trải dài từ cửa vào, dường như kéo dài tới cuối trời.
“Đẹp!”
“Quá đẹp!”
“Thật sự quá đẹp!”
“Không được, ta sắp ngất rồi!” Trời còn chưa sáng, một đám a hoàn ở trong viện Sở Từ đã vây quanh một cô nương, trên mặt ai cũng đều là vẻ ngưỡng mộ
“Hôm nay là ngày gì,1mấy người các ngươi còn vây một chỗ lười biếng hả? Còn không mau đi làm việc đi!” Lời của Ngô ma ma vừa dứt, mấy a hoàn đó cười oang một tiếng rồi tản đi mất
Ngô ma ma liếc Cố A Kiều đang ngượng ngùng ngồi trên ghế tròn một cái, hừ lạnh một tiếng.
“Chim sẻ là chim sẻ, trang điểm đẹp cỡ nào đi nữa cũng không biến thành phượng hoàng được!”
Nói rồi, bà ta hất mạnh chậu nước Hạ Sơ Thất rửa mặt súc miệng ra máng xối trước cửa.
“Phận a hoàn, làm bộ chủ tử gì chứ.” Giọng bà ta lầm rầm rất nhỏ, nhưng Cố A Kiều vẫn nghe thấy
Nàng ta giả bộ không biết, túm lấy quần áo trên người, sờ lên lớp hóa trang tinh tế trên mặt, tâm trạng trầm xuống
Hôm nay6là đại hôn của Sở Thất, nàng ta là a hoàn thân cận của Sở Thất nên cùng vào hoàng cung, đi tới nơi mà nghe nói gạch đều làm từ vàng đó
Ban đầu trong lòng nàng ta còn có chút vui vẻ, nhưng khi chậu nước lạnh của Ngô ma ma hất ra thì lòng nàng ta cũng nguội lạnh theo.
Trang điểm đẹp hơn nữa thì sao?
Mặc quần áo mới thì sao?
Số mệnh là số mệnh, nàng ta chỉ là nô tỳ của Sở Thất, như mẹ của nàng ta vậy, vĩnh viễn là a hoàn của Ngụy quốc công phu nhân
Hoàng để anh tuấn kia sẽ không bao giờ ngắm nàng ta
Trong lúc ngẩn ngơ, nàng ta nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên khi gặp Triệu Miên Trạch trong Nguyễn Lâm Đường
Lúc đó hắn ta là hoàng4thái tôn cũng đã tao nhã hơn người rồi, nay là hoàng đế thì không biết còn rực rỡ như thế nào nữa.
“Ma ma, A Kiều, mau vào đây đi.”
Một giọng nói lanh lảnh từ trong phòng truyền ra, khiến Cố A Kiều giật mình, nàng ta đáp “vâng”, chỉnh đốn lại quần áo mới tinh trên người, đổi lại nét mặt tươi cười ngọt ngào rồi bước vào trong phòng.
“A Thất, hôm nay tỷ thật đẹp!” Hạ Sơ Thất hôm nay cũng rất đẹp
Trên người nàng đang mặc phượng bào của triều Đại Yến long trọng nhất
Trên mũ phượng, chín con rồng vàng ngậm hạt ngọc, phát ra một vầng sáng rực rỡ vô cùng; bên dưới có tám con phượng phỉ thúy và một con phượng vàng, đều ngầm hạt ngọc; dưới long phụng trái mây phỉ thúy,3dưới mũ điểm xuyết hoa ngọc và lá phỉ thúy; phần để là vòng vàng, điểm thêm ngọc quý; phía sau có sợi tua rua điểm phỉ thúy chia đều trái phải
Khăn quàng vai thêu khổng tước, tổng cộng có một trăm bốn mươi tám đối
Cánh tay, vạt trước, trên váy đều thêu mây ngũ sắc vấn rồng
Ngoài ra áo trong, che gối, đai da ngọc, đai lớn, dải lụa, ngọc bội, giống như một đám mây đỏ quấn quanh vườn hoa nắng xuân ấm áp, càng giống một bông hoa mẫu đơn đang nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, sắc đẹp nghiêng thành, xinh đẹp như tiên nữ.
Nếu nói đến cái không đẹp thì chính là mặt của nàng.
Khuôn mặt nàng trắng bệch, trang điểm đậm, lông mày rậm, môi đỏ chót, giống như một diễn viên kịch sắp lên sân khấu, rất có không khí vui vẻ của tân nương, nhưng lại thiếu đi chút yêu kiều của con gái
Đặc biệt là ánh mắt nàng nhìn qua, dường như đã trải qua một quãng thời gian dài thay đổi, thể hiện rõ sự xa cách thờ ơ không đếm xỉa.
“A Kiều, nếu đã theo ta vào cung thì không thể ra ngoài được, muội đã nghĩ kĩ chưa?”
Cố A Kiều cắn môi, trên da thịt được Hạ Sơ Thất bỏ công sức tạo nên kia hơi mang một chút ửng đỏ, mắt ngấn nước khẽ nhìn, vái lạy dưới đất, giọng điệu dường như hơi buồn, càng như mang ơn đội nghĩa.
“Tỷ đổi với muội ân trọng như núi, tỷ ở đâu, muội sẽ ở đó.”
Hạ Sơ Thất im lặng nhìn nàng ta, dường như đang nhìn bức họa tự tay mình sẽ ra vậy, lại giống như đang nhìn quân cờ trên bàn cờ
Ánh nhìn rơi trên mặt nàng ta như xuyên qua năm tháng, về tới Hồi Xuân Đường của huyện Thanh Cương
Thời gian dễ trôi, người việc cũng vậy
Cùng một người nhưng theo thời gian thì tâm trạng cũng khác.
“Sở Thất...” Cố A Kiều bị nàng nhìn thì có chút sợ hãi.
“Ha, thật xinh đẹp!” Hạ Sơ Thất cười một tiếng, trên khuôn mặt trắng bệch không nhìn ra bất cứ tâm trạng nào
Giọng của nàng cũng bình thản, dường như mỗi một chữ đều là dùng cùng một âm điệu mà nói ra
“Tới các biệt cha muội đi
Sau này muốn gặp lại chắc sẽ khó”
Trời vừa sáng, kinh sư đã thổi một trận gió lớn
Thời tiết đâu biết nể mặt Kiến Chương Đế, tuyết trắng rơi xuống, khiến cho khung cảnh màu đỏ vui mừng trước cửa phủ Ngụy quốc công thêm từng sợi vằn trắng ai oán.
Hàng loạt lễ nghi phức tạp, tới hôm nay chỉ còn lại một bước cuối cùng đón dâu
Đại hôn của hoàng để không giống với người khác, hoàng đế sẽ không giống người bình thường đón dâu về phủ, mà chỉ do người phụ trách đại hôn tới đón
Người phụ trách đại hôn của để hậu là hữu thị lang Lễ Bộ - Lan Tử An, tất cả sáu lễ đều do gã làm, phủ Ngụy quốc công đã không còn lạ lẫm với gã nữa
Hôm nay, gã mặc một bộ áo quan mới tinh, thắt thêm một dải lụa đỏ đây không khí vui mừng, cả người rất có khí chất
Nhưng khi gã khẽ nhướng mày thì trong đôi mắt lại xuất hiện một chút tăm tối khó hiểu.
Tiếng nhạc vang lên, đoàn người quỳ rạp trước cửa.
Tiếng nhạc hết, Lan Tử An lớn tiếng đọc
“Trẫm nhận ý trời, nối tiếp nghiệp lớn, lấy đạo trị quốc, gia đình hòa thuận là gốc
Đạo vợ chồng chính là nghĩa càn khôn
Vì tỏ lòng thành kính với tổ tiên cùng công ơn nuôi dưỡng nên đã suy nghĩ hết sức thận trọng
Nay, sắc phong cho Thất tiểu thư Hạ thị của phủ Ngụy quốc công làm hoàng hậu, lệnh hữu thị lang Lễ Bộ Lan Tử An chủ trì buổi lễ sắc phong, hành lễ đón dâu...”
/1583
|