*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không biết tốt xấu.” Triệu Tôn cười khẽ, thuận thế kéo nàng nằm sấp trên người mình, nhìn vào đôi mắt đang đảo tới đảo lui của nàng, hắn ngẩng đầu lên hôn nàng một cái, rồi nói, “Lão gia ta thấy nàng bị con gái bắt nạt quá nên muốn giúp nàng... Thế này đi, ban ngày nàng hầu hạ con gái của chúng ta, tối đến lão gia lại hầu hạ nàng?”
Hạ Sơ Thất nghe hắn nói hai chữ “hầu hạ” liền đỏ mặt, đẩy nhẹ hắn một cái.
“Chàng có điểm không?”
“… Không có.”
“Thế thì ai cần chàng hầu hạ chứ?”
“Hử?” Triệu Tôn nhướng mày, đặt lòng bàn tay lên eo nàng, ngắt nhẹ một cái rồi ôm chặt người nàng, ghé môi bên vành tai3nàng rồi cười khẽ, “Có muốn không?”
Hơi thở nóng hổi thổi vào tai, Hạ Sơ Thất thấy hơi ngứa, nàng nhịn cười, giãy giụa.
“Được rồi được rồi… người khác thấy bây giờ.”
Triệu Thập Cửu nghiêm mặt, “Rốt cuộc có muốn hay không?”
“Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất cắn răng nghiến lợi.
“Lão gia đang hỏi nàng đấy.”
“Muốn muốn muốn…”
Hạ Sơ Thất không chịu được ngứa, ngả trên người hắn cười không ngừng, sau khi giãy giụa đùa giỡn một lúc, nàng trông hệt như một con vịt rơi xuống nước. Triệu Tôn ôm người đẹp trong lòng, ánh mắt sâu thẳm, vì con gái mà phải nhịn vài ngày trời, nỗi dục vọng ấy dâng lên lan ra từ bên dưới.
“A Thất…” Hắn ôm chặt nàng, thuận thế làm2một cú lật người đè lấy nàng, ánh mắt lấp lánh chứa đầy sự nóng bỏng sau khi đã động tình, hắn lại gọi tên nàng rồi cúi đầu xuống định hôn nàng. Nhưng không may, khi miệng của hắn vừa mới ghé xuống, “thể chất bị cắt ngang trong lúc đang thân mật” của hai người lại phát huy tác dụng, hắn còn chưa kịp vuốt ve âu yếm đã nghe thấy có một giọng nói non nớt trong veo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng:
“Ê! Ê!”
Không gọi cha không gọi nương, đúng là chỉ có Tiểu Bảo Âm.
Tiếng của con gái vừa lọt vào tai, Triệu Tôn như bị sét đánh mà lật người ngay tức thì, cũng kéo Hạ Sơ Thất ngồi dậy, chỉnh1sửa quần áo, rồi đen mặt gào lên, “Giáp Nhất!”
Giáp Nhất vốn luôn canh giữ ngoài lều, nửa bước không rời. Giờ đây hắn ta không vào, nhưng Bảo Âm lại vào… còn để tiểu nha đầu nhìn thấy “hình ảnh khiếm nhã” của cha mẹ nó, điều này khiến người làm cha như hắn, và cả người làm mẹ như A Thất, biết phải làm sao đây?
“Triệu Thập Cửu!” Bị con gái bắt gặp, Hạ Sơ Thất sốt ruột, lúng túng trợn mắt lên, sau đó hắng giọng, vội vàng giải thích với Bảo Âm, “Bảo Âm, ta với cha con đang so võ nghệ… À, giống với kiểu cha con và A Mộc Cổ Lang so tài với nhau…”
Bảo Âm không hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Lấy1ví dụ kiểu gì đấy?” Triệu Tôn hiểu, nhưng hắn lại nghiêm mặt giả vờ như không hiểu, than thầm “gia môn bất hạnh”, sau đó lại gọi Giáp Nhất, muốn chuyển đi sự chú ý của con bé.
Hắn lại kêu thêm một tiếng, song Giáp Nhất vẫn không xuất hiện.
Hắn biến sắc, nhưng lại thấy Bảo Âm cau mày.
“Cái tên xấu xí kia… đi lấy thuốc cho ta rồi.”
Tên xấu xí? Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc. Giáp Nhất đang bưng thuốc vào cũng vừa hay nghe thấy câu này, thế là cả khuôn mặt đen thui.
Từ lúc bị thương tại hoàng lăng Âm Sơn, vết sẹo trên mặt hắn ta chưa từng được xử lý, hắn ta cũng không quá1để tâm, thậm chí còn nhiều lần từ chối lòng tốt của Hạ Sơ Thất. Nhưng hắn ta chưa bao giờ ngờ đến có ngày lại bị một tiểu nha đầu hai tuổi ghét bỏ. Hắn mím môi, nuốt nước bọt, mặt lúc đỏ lúc xanh, nhưng lại không thốt nên lời.
“Ha ha ha!”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy hắn ta như thế thì bỗng cười to.
Nàng tặng cho Giáp Nhất một ánh mắt “ai kêu ngươi không trị, đáng đời” sau đó đi tới dắt Tiểu Bảo Âm ngồi lên chiếc ghế con, rồi mới nhận lấy chén thuốc trong tay Giáp Nhất lúc này đang đơ như khúc gỗ, nàng dùng thìa khuấy đều, cười híp mắt và nói, “Bảo Âm ngoan quá, uống thuốc không sợ đắng, nương chưa bao giờ thấy đứa bé nào nghe lời như con....”
“A Mộc Cổ Lang nói bị bệnh phải uống thuốc… Bảo Âm nghe lời.”
Tiểu nha đầu không hề nể mặt người mẹ ruột là nàng đây, trong câu trả lời non nớt của con bé chỉ toàn là sự quyến luyến và tin tưởng Đông Phương Thanh Huyền. Hạ Sơ Thất bĩu môi, lại thấy nhói lòng. Nàng nghĩ đến đứa con gái mình mang thai mười tháng, suýt nữa mất cả mạng, vất vả lắm mới sinh ra được lại không xem mình ra gì, cái cảm giác chua xót ấy rất khó diễn tả bằng lời.
“Người có muốn cho con uống thuốc nữa không đây?”
Tiểu Bảo Âm thấy nàng im lặng thất thần, cau mày.
Khóe môi Hạ Sơ Thất co giật, không thể miêu tả được cảm giác trong lòng, nhưng vẫn cười gượng đặt bát thuốc xuống, bế con bé lại, đặt nó ngồi trong lòng. Tiểu Bảo Âm để mặc cho nàng bế, không hề kháng cự, chỉ có điều trong đôi mắt to kia lại chứa sự bình tĩnh mà một đứa bé ở độ tuổi này không nên có.
Hạ Sơ Thất bón từng thìa một, rồi lại tận tình dạy con bé.
“Bảo Âm, ta là nương của con. Không phải ê, cũng không phải này…”
“À.” Bảo Âm uống một ngụm thuốc.
Hạ Sơ Thất thấy hơi đau lòng, “Vậy con gọi một tiếng nương đi!”
Bảo Âm mở mắt nhìn nàng, con bé không nói gì mà chỉ uống thêm một ngụm thuốc nữa.
“Bảo Âm, gọi một tiếng đi! Một tiếng thôi là được!”
Bảo Âm bĩu môi, lắc đầu, “Không biết.”
“Chẳng phải nương đang dạy con đây ư? Gọi theo một tiếng. Nương, nương…” Hạ Sơ Thất nhìn lông mi của con bé cử động, không từ chối cũng không đồng ý thì càng lúc càng cảm thấy đứa bé này giống hệt Triệu Thập Cửu, nàng thở dài, không ép con bé nữa, chỉ có thể dụ dỗ, “Vậy thì như vậy nhé, nếu con gọi một tiếng nương, lát nữa nương sẽ xuống bếp làm món ngon cho con ăn... thế nào?”
“Không biết tốt xấu.” Triệu Tôn cười khẽ, thuận thế kéo nàng nằm sấp trên người mình, nhìn vào đôi mắt đang đảo tới đảo lui của nàng, hắn ngẩng đầu lên hôn nàng một cái, rồi nói, “Lão gia ta thấy nàng bị con gái bắt nạt quá nên muốn giúp nàng... Thế này đi, ban ngày nàng hầu hạ con gái của chúng ta, tối đến lão gia lại hầu hạ nàng?”
Hạ Sơ Thất nghe hắn nói hai chữ “hầu hạ” liền đỏ mặt, đẩy nhẹ hắn một cái.
“Chàng có điểm không?”
“… Không có.”
“Thế thì ai cần chàng hầu hạ chứ?”
“Hử?” Triệu Tôn nhướng mày, đặt lòng bàn tay lên eo nàng, ngắt nhẹ một cái rồi ôm chặt người nàng, ghé môi bên vành tai3nàng rồi cười khẽ, “Có muốn không?”
Hơi thở nóng hổi thổi vào tai, Hạ Sơ Thất thấy hơi ngứa, nàng nhịn cười, giãy giụa.
“Được rồi được rồi… người khác thấy bây giờ.”
Triệu Thập Cửu nghiêm mặt, “Rốt cuộc có muốn hay không?”
“Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất cắn răng nghiến lợi.
“Lão gia đang hỏi nàng đấy.”
“Muốn muốn muốn…”
Hạ Sơ Thất không chịu được ngứa, ngả trên người hắn cười không ngừng, sau khi giãy giụa đùa giỡn một lúc, nàng trông hệt như một con vịt rơi xuống nước. Triệu Tôn ôm người đẹp trong lòng, ánh mắt sâu thẳm, vì con gái mà phải nhịn vài ngày trời, nỗi dục vọng ấy dâng lên lan ra từ bên dưới.
“A Thất…” Hắn ôm chặt nàng, thuận thế làm2một cú lật người đè lấy nàng, ánh mắt lấp lánh chứa đầy sự nóng bỏng sau khi đã động tình, hắn lại gọi tên nàng rồi cúi đầu xuống định hôn nàng. Nhưng không may, khi miệng của hắn vừa mới ghé xuống, “thể chất bị cắt ngang trong lúc đang thân mật” của hai người lại phát huy tác dụng, hắn còn chưa kịp vuốt ve âu yếm đã nghe thấy có một giọng nói non nớt trong veo nhưng lạnh lùng vang lên sau lưng:
“Ê! Ê!”
Không gọi cha không gọi nương, đúng là chỉ có Tiểu Bảo Âm.
Tiếng của con gái vừa lọt vào tai, Triệu Tôn như bị sét đánh mà lật người ngay tức thì, cũng kéo Hạ Sơ Thất ngồi dậy, chỉnh1sửa quần áo, rồi đen mặt gào lên, “Giáp Nhất!”
Giáp Nhất vốn luôn canh giữ ngoài lều, nửa bước không rời. Giờ đây hắn ta không vào, nhưng Bảo Âm lại vào… còn để tiểu nha đầu nhìn thấy “hình ảnh khiếm nhã” của cha mẹ nó, điều này khiến người làm cha như hắn, và cả người làm mẹ như A Thất, biết phải làm sao đây?
“Triệu Thập Cửu!” Bị con gái bắt gặp, Hạ Sơ Thất sốt ruột, lúng túng trợn mắt lên, sau đó hắng giọng, vội vàng giải thích với Bảo Âm, “Bảo Âm, ta với cha con đang so võ nghệ… À, giống với kiểu cha con và A Mộc Cổ Lang so tài với nhau…”
Bảo Âm không hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Lấy1ví dụ kiểu gì đấy?” Triệu Tôn hiểu, nhưng hắn lại nghiêm mặt giả vờ như không hiểu, than thầm “gia môn bất hạnh”, sau đó lại gọi Giáp Nhất, muốn chuyển đi sự chú ý của con bé.
Hắn lại kêu thêm một tiếng, song Giáp Nhất vẫn không xuất hiện.
Hắn biến sắc, nhưng lại thấy Bảo Âm cau mày.
“Cái tên xấu xí kia… đi lấy thuốc cho ta rồi.”
Tên xấu xí? Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn nhìn nhau, cảm thấy kinh ngạc. Giáp Nhất đang bưng thuốc vào cũng vừa hay nghe thấy câu này, thế là cả khuôn mặt đen thui.
Từ lúc bị thương tại hoàng lăng Âm Sơn, vết sẹo trên mặt hắn ta chưa từng được xử lý, hắn ta cũng không quá1để tâm, thậm chí còn nhiều lần từ chối lòng tốt của Hạ Sơ Thất. Nhưng hắn ta chưa bao giờ ngờ đến có ngày lại bị một tiểu nha đầu hai tuổi ghét bỏ. Hắn mím môi, nuốt nước bọt, mặt lúc đỏ lúc xanh, nhưng lại không thốt nên lời.
“Ha ha ha!”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy hắn ta như thế thì bỗng cười to.
Nàng tặng cho Giáp Nhất một ánh mắt “ai kêu ngươi không trị, đáng đời” sau đó đi tới dắt Tiểu Bảo Âm ngồi lên chiếc ghế con, rồi mới nhận lấy chén thuốc trong tay Giáp Nhất lúc này đang đơ như khúc gỗ, nàng dùng thìa khuấy đều, cười híp mắt và nói, “Bảo Âm ngoan quá, uống thuốc không sợ đắng, nương chưa bao giờ thấy đứa bé nào nghe lời như con....”
“A Mộc Cổ Lang nói bị bệnh phải uống thuốc… Bảo Âm nghe lời.”
Tiểu nha đầu không hề nể mặt người mẹ ruột là nàng đây, trong câu trả lời non nớt của con bé chỉ toàn là sự quyến luyến và tin tưởng Đông Phương Thanh Huyền. Hạ Sơ Thất bĩu môi, lại thấy nhói lòng. Nàng nghĩ đến đứa con gái mình mang thai mười tháng, suýt nữa mất cả mạng, vất vả lắm mới sinh ra được lại không xem mình ra gì, cái cảm giác chua xót ấy rất khó diễn tả bằng lời.
“Người có muốn cho con uống thuốc nữa không đây?”
Tiểu Bảo Âm thấy nàng im lặng thất thần, cau mày.
Khóe môi Hạ Sơ Thất co giật, không thể miêu tả được cảm giác trong lòng, nhưng vẫn cười gượng đặt bát thuốc xuống, bế con bé lại, đặt nó ngồi trong lòng. Tiểu Bảo Âm để mặc cho nàng bế, không hề kháng cự, chỉ có điều trong đôi mắt to kia lại chứa sự bình tĩnh mà một đứa bé ở độ tuổi này không nên có.
Hạ Sơ Thất bón từng thìa một, rồi lại tận tình dạy con bé.
“Bảo Âm, ta là nương của con. Không phải ê, cũng không phải này…”
“À.” Bảo Âm uống một ngụm thuốc.
Hạ Sơ Thất thấy hơi đau lòng, “Vậy con gọi một tiếng nương đi!”
Bảo Âm mở mắt nhìn nàng, con bé không nói gì mà chỉ uống thêm một ngụm thuốc nữa.
“Bảo Âm, gọi một tiếng đi! Một tiếng thôi là được!”
Bảo Âm bĩu môi, lắc đầu, “Không biết.”
“Chẳng phải nương đang dạy con đây ư? Gọi theo một tiếng. Nương, nương…” Hạ Sơ Thất nhìn lông mi của con bé cử động, không từ chối cũng không đồng ý thì càng lúc càng cảm thấy đứa bé này giống hệt Triệu Thập Cửu, nàng thở dài, không ép con bé nữa, chỉ có thể dụ dỗ, “Vậy thì như vậy nhé, nếu con gọi một tiếng nương, lát nữa nương sẽ xuống bếp làm món ngon cho con ăn... thế nào?”
/1583
|