*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đã nhiều năm trôi qua… Một trăm hai mươi tám món ngon, hắn mới chỉ mới được ăn một lần thịt dê nướng mà thôi.
Hắn nhìn nàng đắc ý cười tươi như hoa, rồi nhìn con gái rõ ràng đã bị thu hút lúc này đang cảm thấy tò mò, ánh mắt hắn hơi lóe sáng lên, sau đó xoa trán rồi trầm giọng xuống.
“Trịnh Nhị Bảo…”
“Có nô tài!” Giọng nói khàn đầy tủi thân của Nhị Bảo công công vọng vào từ bên ngoài.
Không lâu sau cậu ta vén rèm chui vào, đầu đội một chiếc nón của người Mông Tộc, che đi kiểu tóc bị đốt thành hình ổ gà. Nhưng xét từ vành mắt đỏ bừng và sắc mặt tái nhợt của cậu ta… rất giống như vừa khóc rống một trận xong.
Đầu có thể rơi, nhưng kiểu tóc3không thể rối… Quả nhiên nhân vật trong truyền thuyết.
Hạ Sơ Thất nghĩ thầm, cảm thấy buồn cười.
Triệu Tôn liếc nàng, hắng giọng, hỏi Trịnh Nhị Bảo một câu:
“Ngươi vẫn còn sống à?”
Cánh môi của Trịnh Nhị Bảo run lên, mếu máo, “Bẩm chủ tử, hôm nay… nô tài vẫn còn sống.”
“Hôm nay còn sống là được, vậy thì làm chuyện của hôm nay đi.” Triệu Tôm nhìn cậu ta, ra lệnh, “Lui xuống, chuẩn bị nhiều nguyên liệu một chút. Tối nay vương phi nhà ngươi muốn nấu một trăm hai mươi tám món ngon dinh dưỡng cho hai cha con ta...”
“Nô tài… tuân mệnh.” Trịnh Nhị Bảo ngẩn ra một lúc, hóa bi thương thành sức mạnh, cười tươi lui ra.
“A!” Hạ Sơ Thất nghĩ đến con số “128”, nàng thấy da đầu tê rần, nghiến răng thật mạnh, trừng2mắt với người đang cười trên nỗi đau của người khác kia, “Triệu Thập Cửu!”
“Lão gia cho A Thất cơ hội, không cần cảm tạ!” Triệu Tôn nhìn Bảo Âm đang trề môi không nói gì, hắn bế bé con đặt ngồi bên cạnh, yêu thương vỗ đầu con, “Con ngoan nhé, lát nữa hai cha con ta đi giúp nương con một tay, tối đến là sẽ có món ngon ăn rồi. Nương con lợi hại lắm, đảm bảo những món nương con làm đều là thứ con chưa từng ăn bao giờ, thế nào?”
“Vâng.”
Bảo Âm ấy vậy mà gật đầu thật mạnh, điều này nằm ngoài dự liệu của Hạ Sơ Thất.
Xem ra dù là một đứa bé thông minh đến cỡ nào… thì vẫn là một đứa “nhớ ăn không nhớ đánh, lo cái miệng chứ không lo cái1đầu”.
Có sữa tức là mẹ, xem ra nàng phải luyện tài nấu nướng rồi!
Nàng xắn tay áo, đen mặt, nhấc mông ra khỏi lều, chuẩn bị vào bếp.
Tiểu Bảo Âm nhăn mũi, mặc cho Triệu Tôn dắt tay, thong thả đi theo sau lưng nàng.
Hạ Sơ Thất cảm thấy rầu rĩ.
Nói là có thể làm một trăm hai mươi tám món ngon, nhưng khi nhìn một đống nguyên liệu bày ngày trước mặt thì nàng lại hoa cả mắt, không biết bắt đầu từ đâu.
Những năm qua cơ hội để nàng thể hiện tài nấu ăn không nhiều, lâu không luyện sẽ sượng tay, dù là đầu bếp cũng phải hoang mang chứ đừng nói đến nàng chẳng phải “cao thủ”.
Hơn nữa, suy cho cùng Mạc Bắc vẫn là Mạc Bắc, tuy Triệu Thập Cửu đã dặn dò Trịnh Nhị Bảo phải1“chuẩn bị nhiều nguyên liệu”, nhưng ở cái nơi nghèo nàn như Âm Sơn, lại còn ở một cái thôn như thôn Dát Tra, cho dù họ có dùng nhiều ngân lượng hơn cũng không tìm ra được thứ gì hay ho.
Vả lại, xuống bếp vào ngày nóng nực là một sự thử thách.
Nóng! Nóng! Nóng! Nhưng vì con gái, nàng quyết liều đến cùng!
Nàng thái đồ ăn trên thớt đến nỗi vang “ầm ầm” không ngừng, mồ hôi đầm đìa, đến khi chuẩn bị xong thì cả người đã bị xông đến mức chảy cả mỡ.
Nàng lau tay vào tạp dề, bước đến trước bếp, lườm Trịnh Nhị Bảo đang nhóm củi.
“Ối, sao nồi vẫn chưa nóng… Nhị Bảo công công, rốt cuộc ngươi có biết nhóm củi không?”
“Không biết.” Một cái đầu ló ra khỏi bếp. Chiếc mũ nỉ trên1đầu rơi mất, trên khuôn mặt trắng trắng tròn tròn là đầy những vệt tro đen nằm ngổn ngang, trông vô cùng buồn cười.
“Ngươi…” Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta chằm chằm, miệng há thành hình chữ O, “Nhóm củi hay người vậy?”
“Hì hì!” Trịnh Nhị Bảo vừa cười vừa nghiêng đầu, “Bẩm chủ tử, nô tài nhóm… tim ạ.”
“Ha ha ha…” Tiểu Bảo Âm đứng trước cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ hài hước của cậu ta thì cười không ngừng được.
Những ngày qua, tiểu nha đầu chưa cười to như thế này bao giờ, Nhị Bảo công công phải nói là rất kích động, cậu ta rất muốn vớ thêm vài mớ nhọ nồi trét lên mặt để khiến tiểu chủ tử cười. Chỉ đáng tiếc… Hạ Sơ Thất không nghe thấy tiếng cười của Bảo Âm, cũng không có cơ hội nhìn thấy. Nàng vung tay với Trịnh Nhị Bảo, xoay đầu lại hô lên.
“Triệu Thập Cửu, Nhị Bảo công công không được, chàng đến thay đi.”
“Ai nói nô tài không được…” Nhị Bảo công công nhăn mặt biện luận lại một câu, song, không biết cậu ta nghĩ đến điều gì lại cụp tai xuống, lúng túng gãi cổ, “Khụ, nô tài… hình như không được thật.”
Triệu Tôn đang ngồi trên một chiếc ghế cách bếp không xa thưởng thức tài nghệ của nàng, hắn nghe thấy bèn nhướng mày:
“Quân tử tránh xa nhà bếp, gia đường đường là đại trượng phu, sao có thể nhóm củi chứ?”
Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn khuôn mặt kiêu căng của hắn, nàng bất lực thở một hơi, xoay sang nhìn Trịnh Nhị Bảo:
“Thôi ngươi làm tiếp đi… hắn là đại trượng phu…”
Nhị Bảo công công khóc ròng, “Gia… nô tài cũng là nam tử!”
“Hử?” Triệu Tôn nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, “Ờ. Ha ha.”
Khẳng định như thế chi bằng không khẳng định cho rồi. Cả khuôn mặt nhăn nhó của Nhị Bảo công công từ màu đen đổi sang màu xanh tím.
“Hức… nô tài bị chủ tử bắt nạt, nô tài không thiết sống nữa!”
Đã nhiều năm trôi qua… Một trăm hai mươi tám món ngon, hắn mới chỉ mới được ăn một lần thịt dê nướng mà thôi.
Hắn nhìn nàng đắc ý cười tươi như hoa, rồi nhìn con gái rõ ràng đã bị thu hút lúc này đang cảm thấy tò mò, ánh mắt hắn hơi lóe sáng lên, sau đó xoa trán rồi trầm giọng xuống.
“Trịnh Nhị Bảo…”
“Có nô tài!” Giọng nói khàn đầy tủi thân của Nhị Bảo công công vọng vào từ bên ngoài.
Không lâu sau cậu ta vén rèm chui vào, đầu đội một chiếc nón của người Mông Tộc, che đi kiểu tóc bị đốt thành hình ổ gà. Nhưng xét từ vành mắt đỏ bừng và sắc mặt tái nhợt của cậu ta… rất giống như vừa khóc rống một trận xong.
Đầu có thể rơi, nhưng kiểu tóc3không thể rối… Quả nhiên nhân vật trong truyền thuyết.
Hạ Sơ Thất nghĩ thầm, cảm thấy buồn cười.
Triệu Tôn liếc nàng, hắng giọng, hỏi Trịnh Nhị Bảo một câu:
“Ngươi vẫn còn sống à?”
Cánh môi của Trịnh Nhị Bảo run lên, mếu máo, “Bẩm chủ tử, hôm nay… nô tài vẫn còn sống.”
“Hôm nay còn sống là được, vậy thì làm chuyện của hôm nay đi.” Triệu Tôm nhìn cậu ta, ra lệnh, “Lui xuống, chuẩn bị nhiều nguyên liệu một chút. Tối nay vương phi nhà ngươi muốn nấu một trăm hai mươi tám món ngon dinh dưỡng cho hai cha con ta...”
“Nô tài… tuân mệnh.” Trịnh Nhị Bảo ngẩn ra một lúc, hóa bi thương thành sức mạnh, cười tươi lui ra.
“A!” Hạ Sơ Thất nghĩ đến con số “128”, nàng thấy da đầu tê rần, nghiến răng thật mạnh, trừng2mắt với người đang cười trên nỗi đau của người khác kia, “Triệu Thập Cửu!”
“Lão gia cho A Thất cơ hội, không cần cảm tạ!” Triệu Tôn nhìn Bảo Âm đang trề môi không nói gì, hắn bế bé con đặt ngồi bên cạnh, yêu thương vỗ đầu con, “Con ngoan nhé, lát nữa hai cha con ta đi giúp nương con một tay, tối đến là sẽ có món ngon ăn rồi. Nương con lợi hại lắm, đảm bảo những món nương con làm đều là thứ con chưa từng ăn bao giờ, thế nào?”
“Vâng.”
Bảo Âm ấy vậy mà gật đầu thật mạnh, điều này nằm ngoài dự liệu của Hạ Sơ Thất.
Xem ra dù là một đứa bé thông minh đến cỡ nào… thì vẫn là một đứa “nhớ ăn không nhớ đánh, lo cái miệng chứ không lo cái1đầu”.
Có sữa tức là mẹ, xem ra nàng phải luyện tài nấu nướng rồi!
Nàng xắn tay áo, đen mặt, nhấc mông ra khỏi lều, chuẩn bị vào bếp.
Tiểu Bảo Âm nhăn mũi, mặc cho Triệu Tôn dắt tay, thong thả đi theo sau lưng nàng.
Hạ Sơ Thất cảm thấy rầu rĩ.
Nói là có thể làm một trăm hai mươi tám món ngon, nhưng khi nhìn một đống nguyên liệu bày ngày trước mặt thì nàng lại hoa cả mắt, không biết bắt đầu từ đâu.
Những năm qua cơ hội để nàng thể hiện tài nấu ăn không nhiều, lâu không luyện sẽ sượng tay, dù là đầu bếp cũng phải hoang mang chứ đừng nói đến nàng chẳng phải “cao thủ”.
Hơn nữa, suy cho cùng Mạc Bắc vẫn là Mạc Bắc, tuy Triệu Thập Cửu đã dặn dò Trịnh Nhị Bảo phải1“chuẩn bị nhiều nguyên liệu”, nhưng ở cái nơi nghèo nàn như Âm Sơn, lại còn ở một cái thôn như thôn Dát Tra, cho dù họ có dùng nhiều ngân lượng hơn cũng không tìm ra được thứ gì hay ho.
Vả lại, xuống bếp vào ngày nóng nực là một sự thử thách.
Nóng! Nóng! Nóng! Nhưng vì con gái, nàng quyết liều đến cùng!
Nàng thái đồ ăn trên thớt đến nỗi vang “ầm ầm” không ngừng, mồ hôi đầm đìa, đến khi chuẩn bị xong thì cả người đã bị xông đến mức chảy cả mỡ.
Nàng lau tay vào tạp dề, bước đến trước bếp, lườm Trịnh Nhị Bảo đang nhóm củi.
“Ối, sao nồi vẫn chưa nóng… Nhị Bảo công công, rốt cuộc ngươi có biết nhóm củi không?”
“Không biết.” Một cái đầu ló ra khỏi bếp. Chiếc mũ nỉ trên1đầu rơi mất, trên khuôn mặt trắng trắng tròn tròn là đầy những vệt tro đen nằm ngổn ngang, trông vô cùng buồn cười.
“Ngươi…” Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta chằm chằm, miệng há thành hình chữ O, “Nhóm củi hay người vậy?”
“Hì hì!” Trịnh Nhị Bảo vừa cười vừa nghiêng đầu, “Bẩm chủ tử, nô tài nhóm… tim ạ.”
“Ha ha ha…” Tiểu Bảo Âm đứng trước cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ hài hước của cậu ta thì cười không ngừng được.
Những ngày qua, tiểu nha đầu chưa cười to như thế này bao giờ, Nhị Bảo công công phải nói là rất kích động, cậu ta rất muốn vớ thêm vài mớ nhọ nồi trét lên mặt để khiến tiểu chủ tử cười. Chỉ đáng tiếc… Hạ Sơ Thất không nghe thấy tiếng cười của Bảo Âm, cũng không có cơ hội nhìn thấy. Nàng vung tay với Trịnh Nhị Bảo, xoay đầu lại hô lên.
“Triệu Thập Cửu, Nhị Bảo công công không được, chàng đến thay đi.”
“Ai nói nô tài không được…” Nhị Bảo công công nhăn mặt biện luận lại một câu, song, không biết cậu ta nghĩ đến điều gì lại cụp tai xuống, lúng túng gãi cổ, “Khụ, nô tài… hình như không được thật.”
Triệu Tôn đang ngồi trên một chiếc ghế cách bếp không xa thưởng thức tài nghệ của nàng, hắn nghe thấy bèn nhướng mày:
“Quân tử tránh xa nhà bếp, gia đường đường là đại trượng phu, sao có thể nhóm củi chứ?”
Hạ Sơ Thất trừng mắt nhìn khuôn mặt kiêu căng của hắn, nàng bất lực thở một hơi, xoay sang nhìn Trịnh Nhị Bảo:
“Thôi ngươi làm tiếp đi… hắn là đại trượng phu…”
Nhị Bảo công công khóc ròng, “Gia… nô tài cũng là nam tử!”
“Hử?” Triệu Tôn nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, “Ờ. Ha ha.”
Khẳng định như thế chi bằng không khẳng định cho rồi. Cả khuôn mặt nhăn nhó của Nhị Bảo công công từ màu đen đổi sang màu xanh tím.
“Hức… nô tài bị chủ tử bắt nạt, nô tài không thiết sống nữa!”
/1583
|