*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Sơ Thất cười ha ha, “Đùa thôi đùa thôi! Theo cách hiểu của ta, tình yêu là sự dung hòa về thể xác và linh hồn của hai người. Tình bạn có thể trộn lẫn nhiều thứ, nhưng tình yêu thì không thể. Trong Kinh Thánh có nói, nữ nhân được tạo ra từ xương sườn của nam nhân, vì thế tình yêu đối với nam nữ, nữ nhân đối với nam nhân, nam nhân đối với nữ nhân, chính là cốt nhục của đối phương. Đợi đến một ngày biểu ca huynh cũng quen một nữ nhân, nàng ấy đau huynh cũng đau, nàng ấy buồn huynh cũng buồn, vậy thì nàng ấy chính là bến cuối tình yêu của huynh2rồi.”
“Kinh Thánh là kinh gì?” Nguyễn Hữu nhìn nàng đầy khó hiểu.
“À, cũng na ná như Kinh Phật.” Hạ Sơ Thất giải thích qua loa. “Muội viết à? Sao tiểu gia chưa nghe thấy bao giờ?” Hề hề, chuyện vặt vãnh đó mà...”
***
Hai ngày sau.
Hạ Sơ Thất đi theo một đội quân mang theo vũ khí hạng nặng vượt sông Loan, rất nhanh là có thể đến cửa ải Lư Long. Hôm nay Nguyên tiểu công gia có tâm trạng tốt, cưỡi ngựa dùng sáo ngọc thổi bài “Túy Ngư Xướng Vãn” suốt một đường, ý nhạc sâu sắc, tiêu sái phong lưu, tiếng sáo trải dài theo ánh nắng chiều vụn vỡ, khiến tâm trạng của đội quân sáng sủa hơn không8ít.
Mùa này phương Bắc đã sắp vào thu, ánh nắng chiều tà vẫn ấm áp, nhưng gió sáng và tối lại se lạnh. Hạ Sơ Thất siết chặt quần áo trên người, nhìn về phía Nguyễn Hữu đang thổi sáo, trong lòng cảm thán, “Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm công tử nhà giàu được, chỉ dựa vào khúc nhạc này...” Nàng nhướng mày, ngừng nói. Nguyễn Hữu liếc nhìn, dừng thổi sáo, “Nói đi, khúc nhạc này thế nào?” “Chỉ dựa vào khúc nhạc này, thổi sao mà... ông đây không hiểu một câu nào, là có thể biết được độ nông sâu ra sao rồi đấy.” “Quả nhiên không phải là phụ nhân*.” Nguyên tiểu công gia vung6sáo nhét ngang eo. “May mà không phải phụ nhân.” Hạ Sơ Thất liếc hắn ta, cực kỳ có khí khái nữ vương.
“Tiểu gia cũng chưa bao giờ xem muội là phụ nhân.”
“Đa tạ đa tạ! Tốt nhất là như thế!”
(*) Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng
Hai người đang nói chuyện, bỗng có một người chạy đến từ phía ngược chiều ánh nắng, người ấy hình như rất vội, chùm tua rua trên mũ giáp giống hệt như một chú cá vàng đang bơi lội trong gió. Hạ Sơ Thất nhìn bóng người kia càng ngày càng đến gần, nàng cau mày lại.
“Lão Mạnh?”
Từ sau lần làm nổ kho lương thảo của đại doanh Bắc Địch, Lão Mạnh và Hắc Bì3không về doanh trại quân nhu của Hạ Thường nữa. Hai người này đều là lão binh hơn mười năm, có gan dám liều, lại còn đột nhập vào địch doanh với Hạ Sơ Thất, hoàn thành nhiệm vụ nến Triệu Tôn rất xem trọng giữ hai người họ ở lại trong quân doanh. Hắc Bì trở thành một tiểu kỳ dẫn binh, Lão Mạnh thì thăng lên chức tổng kỳ, cuộc sống khá thuận lợi, nhưng vì sao Lão Mạnh lại hoảng hốt đến thế? Không đợi nàng hỏi, Lão Mạnh nhảy xuống ngựa, nói cực nhanh. “Tiểu Tề, Đại tướng quân vương muốn giết nhóm người Tiểu Bố...” “Tiểu Bố? Bắt lại được rồi à?”
“Bắt được rồi! Bắt được vào tối5hôm qua.” Khuôn mặt đen đúa của Lão Mạnh rất sốt ruột, “Đại quân sắp xuất phát rồi, Đại tướng quân vương muốn giết lính đào ngũ... tổ cờ!”
Khi Hạ Sơ Thất vẫn còn trong doanh trại quân nhu, mười mấy người kỳ Đinh chung sống với nhau rất hòa thuận. Rõ ràng họ biết tối đó nàng mắng chửi nên mới bị Hạ Thường làm khó dễ, nhưng không ai tố giác nàng, cũng chẳng bắt nàng làm những công việc nặng nhọc vất vả thường ngày trong quân doanh, đối xử khá tốt với nàng. Nhất là Tiểu Bố, Hạ Sơ Thất sống chung với cậu ta hơn một tháng, tình cảm thân thiết hơn một chút.
Nhưng...
Nàng cau mày, “Lão Mạnh, thời chiến đào ngũ, theo luật phải trảm.” “Ta biết.” Lão Mạnh là một lão binh, tất nhiên là hiểu quy tắc này hơn nàng. Ông nuốt nước bọt, giọng nói nghẹn ngào, “Tiểu Tề, thằng bé Tiểu Bố này là một đứa số khổ. Không giấu gì ngươi, nhà nó chung thân với ta, nhà nó cũng đi theo lính, ta và cha nó quen biết nhau, đồng thời cũng cùng nhập ngũ. Khi bệ hạ Bắc phạt lần ba, cha nó vì cứu ta nên mới chết dưới đạo người Bắc Địch. Ông nội nó thời còn trẻ đã bị mất một chân trên chiến trường, sau này thì bệnh nằm liệt giường, họ hàng trong nhà không ai nhờ vả được. Lần này Tiểu Bổ khai gian tuổi nhập ngũ cũng vì muốn kiếm chút lương bổng bù vào chi tiêu trong nhà. Nó vào được doanh trại quân nhu cũng do ta giúp đỡ. Thằng bé này đầu óc không nhanh nhạy cho lắm, lại nhát gan, nhưng là một đứa cực kỳ hiếu thảo, nhận được lương bổng không bao giờ giữ lại cho bản thân mà mang hết về nhà... Bây giờ nếu chém đầu nó thật thì ta biết ăn nói với cha nó thế nào đây. Đều là lỗi của ta, lúc đó khi nó chạy trốn ta phải ngăn nó lại. Nhưng ta ích kỷ, nghĩ rằng thát tử Bắc Địch nhiều, để nó chạy thoát cũng tốt...”
Lão Mạnh tự trách, xoa mặt, nôn nóng đến mức nói năng lộn xộn, nhưng khi nói xong, ông ta thấy trên mặt Hạ Sơ Thất không có biểu cảm gì thì không khỏi thấy hơi lúng túng, “Tiểu Tề, ta biết người và điện hạ có quan hệ tốt, có thể... nói giúp ta không?” “Lão Mạnh, không phải ta không giúp chú. Chuyện này, ngài ấy sẽ không nghe theo lời ta đâu.”
“Ngươi... không có cách ư?”
“Không có.” Giọng nói của Hạ Sơ Thất nặng nề. Cánh tay đang túm lấy bờm ngựa của Lão Mạnh từ từ rũ xuống, đầu cũng cúi xệ xuống, trông già đi hơn mười tuổi, đôi mắt đục ngầu, ánh mắt thê lương. Ông ta biết mình yêu cầu quá đáng, cánh môi run rẩy vài cái nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Sau hai tháng trời, một lần nữa Hạ Sơ Thất lại đặt chân vào cửa ải Lư Long. Doanh trại, thủ vệ, tuần tra, mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng bầu không khí rõ ràng trong căng thẳng hơn nhiều khi cuộc chiến lớn sắp bắt đầu. Buộc ngựa lại, nàng đi về phía lều chủ soái của Triệu Tôn. Quân Bắc phạt sắp sửa hành quân đến Đại Ninh, quân doanh bận tối mặt tối mày, khi nàng đến, hắn vẫn đang triệu kiển các tướng quân làm công tác sắp xếp cuối cùng trước trận đại chiến. “Chà, Sở Tiểu Lang đến rồi à?”
Trịnh Nhị Bảo đứng ngoài lều, cậu ta thấy nàng đến cứ như thấy người thân lâu ngày không gặp, giọng điệu rất thất thiết. Những ngày qua, Trịnh Nhị Bảo hầu hạ chủ tử nhà cậu ta, tất nhiên là đau lòng khi thấy hắn bận rộn và cô độc, nên hôm nay thấy tâm can bảo bối của hắn đến rồi, Trịnh Nhị Bảo có cảm giác như gặp được cứu tinh.
“Gia vẫn còn bận ở bên trong, ngươi chờ một chút.” “Được.” Tất nhiên là Hạ Sơ Thất biết chuyện lớn quan trọng, nàng mỉm cười trả lời, ngồi ở bên ngoài yên lặng chờ đợi, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu với Trịnh Nhị Bảo. Sau khoảng nửa chung trà, một nhóm tướng quân lần lượt đi ra khỏi lều, vừa đi vừa trò chuyện rồi từ từ đi xa. Trịnh Nhị Bảo cười tủm tỉm vén cửa lều lên cho nàng, chu miệng.
Sở Tiểu Lang vào đi, gia đợi ngươi lâu rồi.”
Trong lều tràn ngập bầu không khí căng thẳng và nặng nề, chỉ có một mình Triệu Tôn ngồi yên lặng bên bàn, trên người hắn khoác một bộ áo giáp, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng. Hắn không ngẩng đầu, hình như không hề phát hiện ra nàng bước vào, tầm mắt sắc bén dừng lại trên tập công văn trên tay, im lặng một lúc lâu.
“Triệu Thập Cửu, hình như chàng lại gầy rồi?” Nàng đứng ở vị trí cửa lều, mỉm cười cất tiếng nói. Người ngồi trên ghế nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ lóe sáng, “A Thất...”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau giữa không trung, khóe môi của Hạ Sơ Thất hơi cong lên, nàng chạy về phía hắn như hệt một con thú nhỏ xổng chuồng. Hắn cũng đứng lên, nhanh chóng đón lấy nàng, ôm chặt nàng vào lòng, không nói gì một lúc lâu. Mãi đến khi nàng ngẩng đầu lên, chu môi muốn hôn hắn nhưng chiều cao lại không đủ, hắn mới cúi đầu cười, hất công văn trên bàn qua một bên rồi ôm nàng đặt nhẹ xuống bàn.
“Sao bây giờ mới đến?” “Thử nghiệm pháo liên châu ở xưởng binh khí.” Nàng cười khẽ, cánh môi ghé sát tới, chạm vào bờ môi hắn, nhưng chỉ mới vừa chạm nhẹ thì lại ghét bỏ rút người về. Bờ môi hắn vẫn ấm áp như thế nhưng lại khô khốc, không hề mềm mại một chút nào, xem ra những ngày qua hắn thượng hỏa, cũng không hề thoải mái, “Triệu Thập Cửu, chàng không chịu chăm sóc tốt cho mình sao?” Nàng giơ tay lên mân mê bờ môi khô của hắn, nghĩ đến việc đại quân sắp hành quân đến Đại Ninh thì không khỏi thấy đau lòng. “Ta nhớ chàng, chàng có nhớ ta không?”
Hắn nhìn nàng, ngậm lấy đôi môi của nàng, rũ mí mắt xuống, giữ lấy khuôn mặt của nàng, luồn lưỡi vào trong. Hai người chia cách đã lâu, mỗi lần đều cứ như tiểu biệt thắng tân hôn. Con tim của nàng đập rất nhanh, hắn cũng rất kích động, hơi thở nặng nề, thấy nếm thử đã không còn đủ nữa. Trong lúc tình cảm đang nồng nàn, nụ hôn mất đi kỹ thuật biến thành một động tác đơn giản, nhiệt độ nóng rực như lửa khi hai người dán chặt vào nhau cũng đã có thể làm người kia chết thèm.
Nàng không kiềm được, cả người run lên, “Gia...”
Dán chặt vào nhau hơn. Nụ hôn càng nồng nàn hơn.
Con tim của nàng đập càng ngày càng nhanh trong hơi thở càng ngày càng nồng của hắn. Cuối cùng hai chân bất giác giơ lên, quấn chặt lấy eo hắn, giống như thể muốn kéo hắn vào nơi sâu thẳm trong linh hồn, động tác có người khó kiềm chế kia khiến Triệu Tôn bật cười, “A Thất, thời gian không đủ rồi.”
Mặt nàng nóng bừng quấn lấy cổ hắn, “chàng muốn đi làm gì à?” Triệu Tôn cúi đầu, tì vào trán nàng, “Đi giám trảm”
Con tim Hạ Sơ Thất run rẩy, nàng hôn hắn, hỏi nhỏ, “Có thể không giết không?”
Triệu Tôn khẽ sửng sốt, siết chặt bả vai của nàng, “Không thể.” “Nếu ta muốn cầu xin giúp họ thì sao? Triệu Thập Cửu, đánh họ một trận được không? Đánh thật mạnh vào, đánh vào chỗ yếu hại, đánh tàn phế cũng không sao, chỉ cần giữ lại mạng, có được không?” Cánh môi và chiếc lưỡi nóng hổi của nàng hôn lên bờ môi của hắn, từ từ trượt đến thùy tại, lại trượt trở về, đến yết hầu, khám phá từ tấc một, mang theo vẻ khẩn cầu. Con người sau không thấy đáy của Triệu Tôn càng ngày càng u ám, hắn thở dốc đẩy nàng ra.
“Chuyện này không thể thương lượng.” Phát giác được sự lạnh lùng đột nhiên của hắn, Cơn nhiệt tình của Hạ Sơ Thất bị dội tắt, “Thế này đi, chàng giết hai người, giữ lại Tiểu Bố được không? Triệu Tôn, Tiểu Bố cũng được xem là đời sau của liệt sĩ, phụ thân y chết trên chiến trường Bắc phạt, cũng xem như hy sinh cho quốc gia, gia gia y cũng từng mất đi một chân trong cuộc chiến với Bắc Địch, tha cho y một mạng, không quá đáng chứ?” “A Thất...” Triệu Tôn bóp chặt vai nàng, ngón tay như muốn cắm vào trong thịt nàng, trong giọng nói không cho phép thương lượng thêm, “Nếu như không phải ở trong thời chiến, ta có thể tha cho y một mạng, hai mươi gậy là được. Nhưng bây giờ là thời chiến, quốc có quốc pháp, quân có quân quy, tha cho y một mạng, lên chiến trường ai nấy đều làm lính đào ngũ thì phải làm sao đây?”
“Gia...”
Hạ Sơ Thất cười ha ha, “Đùa thôi đùa thôi! Theo cách hiểu của ta, tình yêu là sự dung hòa về thể xác và linh hồn của hai người. Tình bạn có thể trộn lẫn nhiều thứ, nhưng tình yêu thì không thể. Trong Kinh Thánh có nói, nữ nhân được tạo ra từ xương sườn của nam nhân, vì thế tình yêu đối với nam nữ, nữ nhân đối với nam nhân, nam nhân đối với nữ nhân, chính là cốt nhục của đối phương. Đợi đến một ngày biểu ca huynh cũng quen một nữ nhân, nàng ấy đau huynh cũng đau, nàng ấy buồn huynh cũng buồn, vậy thì nàng ấy chính là bến cuối tình yêu của huynh2rồi.”
“Kinh Thánh là kinh gì?” Nguyễn Hữu nhìn nàng đầy khó hiểu.
“À, cũng na ná như Kinh Phật.” Hạ Sơ Thất giải thích qua loa. “Muội viết à? Sao tiểu gia chưa nghe thấy bao giờ?” Hề hề, chuyện vặt vãnh đó mà...”
***
Hai ngày sau.
Hạ Sơ Thất đi theo một đội quân mang theo vũ khí hạng nặng vượt sông Loan, rất nhanh là có thể đến cửa ải Lư Long. Hôm nay Nguyên tiểu công gia có tâm trạng tốt, cưỡi ngựa dùng sáo ngọc thổi bài “Túy Ngư Xướng Vãn” suốt một đường, ý nhạc sâu sắc, tiêu sái phong lưu, tiếng sáo trải dài theo ánh nắng chiều vụn vỡ, khiến tâm trạng của đội quân sáng sủa hơn không8ít.
Mùa này phương Bắc đã sắp vào thu, ánh nắng chiều tà vẫn ấm áp, nhưng gió sáng và tối lại se lạnh. Hạ Sơ Thất siết chặt quần áo trên người, nhìn về phía Nguyễn Hữu đang thổi sáo, trong lòng cảm thán, “Quả nhiên không phải ai cũng có thể làm công tử nhà giàu được, chỉ dựa vào khúc nhạc này...” Nàng nhướng mày, ngừng nói. Nguyễn Hữu liếc nhìn, dừng thổi sáo, “Nói đi, khúc nhạc này thế nào?” “Chỉ dựa vào khúc nhạc này, thổi sao mà... ông đây không hiểu một câu nào, là có thể biết được độ nông sâu ra sao rồi đấy.” “Quả nhiên không phải là phụ nhân*.” Nguyên tiểu công gia vung6sáo nhét ngang eo. “May mà không phải phụ nhân.” Hạ Sơ Thất liếc hắn ta, cực kỳ có khí khái nữ vương.
“Tiểu gia cũng chưa bao giờ xem muội là phụ nhân.”
“Đa tạ đa tạ! Tốt nhất là như thế!”
(*) Phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng
Hai người đang nói chuyện, bỗng có một người chạy đến từ phía ngược chiều ánh nắng, người ấy hình như rất vội, chùm tua rua trên mũ giáp giống hệt như một chú cá vàng đang bơi lội trong gió. Hạ Sơ Thất nhìn bóng người kia càng ngày càng đến gần, nàng cau mày lại.
“Lão Mạnh?”
Từ sau lần làm nổ kho lương thảo của đại doanh Bắc Địch, Lão Mạnh và Hắc Bì3không về doanh trại quân nhu của Hạ Thường nữa. Hai người này đều là lão binh hơn mười năm, có gan dám liều, lại còn đột nhập vào địch doanh với Hạ Sơ Thất, hoàn thành nhiệm vụ nến Triệu Tôn rất xem trọng giữ hai người họ ở lại trong quân doanh. Hắc Bì trở thành một tiểu kỳ dẫn binh, Lão Mạnh thì thăng lên chức tổng kỳ, cuộc sống khá thuận lợi, nhưng vì sao Lão Mạnh lại hoảng hốt đến thế? Không đợi nàng hỏi, Lão Mạnh nhảy xuống ngựa, nói cực nhanh. “Tiểu Tề, Đại tướng quân vương muốn giết nhóm người Tiểu Bố...” “Tiểu Bố? Bắt lại được rồi à?”
“Bắt được rồi! Bắt được vào tối5hôm qua.” Khuôn mặt đen đúa của Lão Mạnh rất sốt ruột, “Đại quân sắp xuất phát rồi, Đại tướng quân vương muốn giết lính đào ngũ... tổ cờ!”
Khi Hạ Sơ Thất vẫn còn trong doanh trại quân nhu, mười mấy người kỳ Đinh chung sống với nhau rất hòa thuận. Rõ ràng họ biết tối đó nàng mắng chửi nên mới bị Hạ Thường làm khó dễ, nhưng không ai tố giác nàng, cũng chẳng bắt nàng làm những công việc nặng nhọc vất vả thường ngày trong quân doanh, đối xử khá tốt với nàng. Nhất là Tiểu Bố, Hạ Sơ Thất sống chung với cậu ta hơn một tháng, tình cảm thân thiết hơn một chút.
Nhưng...
Nàng cau mày, “Lão Mạnh, thời chiến đào ngũ, theo luật phải trảm.” “Ta biết.” Lão Mạnh là một lão binh, tất nhiên là hiểu quy tắc này hơn nàng. Ông nuốt nước bọt, giọng nói nghẹn ngào, “Tiểu Tề, thằng bé Tiểu Bố này là một đứa số khổ. Không giấu gì ngươi, nhà nó chung thân với ta, nhà nó cũng đi theo lính, ta và cha nó quen biết nhau, đồng thời cũng cùng nhập ngũ. Khi bệ hạ Bắc phạt lần ba, cha nó vì cứu ta nên mới chết dưới đạo người Bắc Địch. Ông nội nó thời còn trẻ đã bị mất một chân trên chiến trường, sau này thì bệnh nằm liệt giường, họ hàng trong nhà không ai nhờ vả được. Lần này Tiểu Bổ khai gian tuổi nhập ngũ cũng vì muốn kiếm chút lương bổng bù vào chi tiêu trong nhà. Nó vào được doanh trại quân nhu cũng do ta giúp đỡ. Thằng bé này đầu óc không nhanh nhạy cho lắm, lại nhát gan, nhưng là một đứa cực kỳ hiếu thảo, nhận được lương bổng không bao giờ giữ lại cho bản thân mà mang hết về nhà... Bây giờ nếu chém đầu nó thật thì ta biết ăn nói với cha nó thế nào đây. Đều là lỗi của ta, lúc đó khi nó chạy trốn ta phải ngăn nó lại. Nhưng ta ích kỷ, nghĩ rằng thát tử Bắc Địch nhiều, để nó chạy thoát cũng tốt...”
Lão Mạnh tự trách, xoa mặt, nôn nóng đến mức nói năng lộn xộn, nhưng khi nói xong, ông ta thấy trên mặt Hạ Sơ Thất không có biểu cảm gì thì không khỏi thấy hơi lúng túng, “Tiểu Tề, ta biết người và điện hạ có quan hệ tốt, có thể... nói giúp ta không?” “Lão Mạnh, không phải ta không giúp chú. Chuyện này, ngài ấy sẽ không nghe theo lời ta đâu.”
“Ngươi... không có cách ư?”
“Không có.” Giọng nói của Hạ Sơ Thất nặng nề. Cánh tay đang túm lấy bờm ngựa của Lão Mạnh từ từ rũ xuống, đầu cũng cúi xệ xuống, trông già đi hơn mười tuổi, đôi mắt đục ngầu, ánh mắt thê lương. Ông ta biết mình yêu cầu quá đáng, cánh môi run rẩy vài cái nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Sau hai tháng trời, một lần nữa Hạ Sơ Thất lại đặt chân vào cửa ải Lư Long. Doanh trại, thủ vệ, tuần tra, mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi, nhưng bầu không khí rõ ràng trong căng thẳng hơn nhiều khi cuộc chiến lớn sắp bắt đầu. Buộc ngựa lại, nàng đi về phía lều chủ soái của Triệu Tôn. Quân Bắc phạt sắp sửa hành quân đến Đại Ninh, quân doanh bận tối mặt tối mày, khi nàng đến, hắn vẫn đang triệu kiển các tướng quân làm công tác sắp xếp cuối cùng trước trận đại chiến. “Chà, Sở Tiểu Lang đến rồi à?”
Trịnh Nhị Bảo đứng ngoài lều, cậu ta thấy nàng đến cứ như thấy người thân lâu ngày không gặp, giọng điệu rất thất thiết. Những ngày qua, Trịnh Nhị Bảo hầu hạ chủ tử nhà cậu ta, tất nhiên là đau lòng khi thấy hắn bận rộn và cô độc, nên hôm nay thấy tâm can bảo bối của hắn đến rồi, Trịnh Nhị Bảo có cảm giác như gặp được cứu tinh.
“Gia vẫn còn bận ở bên trong, ngươi chờ một chút.” “Được.” Tất nhiên là Hạ Sơ Thất biết chuyện lớn quan trọng, nàng mỉm cười trả lời, ngồi ở bên ngoài yên lặng chờ đợi, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu với Trịnh Nhị Bảo. Sau khoảng nửa chung trà, một nhóm tướng quân lần lượt đi ra khỏi lều, vừa đi vừa trò chuyện rồi từ từ đi xa. Trịnh Nhị Bảo cười tủm tỉm vén cửa lều lên cho nàng, chu miệng.
Sở Tiểu Lang vào đi, gia đợi ngươi lâu rồi.”
Trong lều tràn ngập bầu không khí căng thẳng và nặng nề, chỉ có một mình Triệu Tôn ngồi yên lặng bên bàn, trên người hắn khoác một bộ áo giáp, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng. Hắn không ngẩng đầu, hình như không hề phát hiện ra nàng bước vào, tầm mắt sắc bén dừng lại trên tập công văn trên tay, im lặng một lúc lâu.
“Triệu Thập Cửu, hình như chàng lại gầy rồi?” Nàng đứng ở vị trí cửa lều, mỉm cười cất tiếng nói. Người ngồi trên ghế nhanh chóng ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ lóe sáng, “A Thất...”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau giữa không trung, khóe môi của Hạ Sơ Thất hơi cong lên, nàng chạy về phía hắn như hệt một con thú nhỏ xổng chuồng. Hắn cũng đứng lên, nhanh chóng đón lấy nàng, ôm chặt nàng vào lòng, không nói gì một lúc lâu. Mãi đến khi nàng ngẩng đầu lên, chu môi muốn hôn hắn nhưng chiều cao lại không đủ, hắn mới cúi đầu cười, hất công văn trên bàn qua một bên rồi ôm nàng đặt nhẹ xuống bàn.
“Sao bây giờ mới đến?” “Thử nghiệm pháo liên châu ở xưởng binh khí.” Nàng cười khẽ, cánh môi ghé sát tới, chạm vào bờ môi hắn, nhưng chỉ mới vừa chạm nhẹ thì lại ghét bỏ rút người về. Bờ môi hắn vẫn ấm áp như thế nhưng lại khô khốc, không hề mềm mại một chút nào, xem ra những ngày qua hắn thượng hỏa, cũng không hề thoải mái, “Triệu Thập Cửu, chàng không chịu chăm sóc tốt cho mình sao?” Nàng giơ tay lên mân mê bờ môi khô của hắn, nghĩ đến việc đại quân sắp hành quân đến Đại Ninh thì không khỏi thấy đau lòng. “Ta nhớ chàng, chàng có nhớ ta không?”
Hắn nhìn nàng, ngậm lấy đôi môi của nàng, rũ mí mắt xuống, giữ lấy khuôn mặt của nàng, luồn lưỡi vào trong. Hai người chia cách đã lâu, mỗi lần đều cứ như tiểu biệt thắng tân hôn. Con tim của nàng đập rất nhanh, hắn cũng rất kích động, hơi thở nặng nề, thấy nếm thử đã không còn đủ nữa. Trong lúc tình cảm đang nồng nàn, nụ hôn mất đi kỹ thuật biến thành một động tác đơn giản, nhiệt độ nóng rực như lửa khi hai người dán chặt vào nhau cũng đã có thể làm người kia chết thèm.
Nàng không kiềm được, cả người run lên, “Gia...”
Dán chặt vào nhau hơn. Nụ hôn càng nồng nàn hơn.
Con tim của nàng đập càng ngày càng nhanh trong hơi thở càng ngày càng nồng của hắn. Cuối cùng hai chân bất giác giơ lên, quấn chặt lấy eo hắn, giống như thể muốn kéo hắn vào nơi sâu thẳm trong linh hồn, động tác có người khó kiềm chế kia khiến Triệu Tôn bật cười, “A Thất, thời gian không đủ rồi.”
Mặt nàng nóng bừng quấn lấy cổ hắn, “chàng muốn đi làm gì à?” Triệu Tôn cúi đầu, tì vào trán nàng, “Đi giám trảm”
Con tim Hạ Sơ Thất run rẩy, nàng hôn hắn, hỏi nhỏ, “Có thể không giết không?”
Triệu Tôn khẽ sửng sốt, siết chặt bả vai của nàng, “Không thể.” “Nếu ta muốn cầu xin giúp họ thì sao? Triệu Thập Cửu, đánh họ một trận được không? Đánh thật mạnh vào, đánh vào chỗ yếu hại, đánh tàn phế cũng không sao, chỉ cần giữ lại mạng, có được không?” Cánh môi và chiếc lưỡi nóng hổi của nàng hôn lên bờ môi của hắn, từ từ trượt đến thùy tại, lại trượt trở về, đến yết hầu, khám phá từ tấc một, mang theo vẻ khẩn cầu. Con người sau không thấy đáy của Triệu Tôn càng ngày càng u ám, hắn thở dốc đẩy nàng ra.
“Chuyện này không thể thương lượng.” Phát giác được sự lạnh lùng đột nhiên của hắn, Cơn nhiệt tình của Hạ Sơ Thất bị dội tắt, “Thế này đi, chàng giết hai người, giữ lại Tiểu Bố được không? Triệu Tôn, Tiểu Bố cũng được xem là đời sau của liệt sĩ, phụ thân y chết trên chiến trường Bắc phạt, cũng xem như hy sinh cho quốc gia, gia gia y cũng từng mất đi một chân trong cuộc chiến với Bắc Địch, tha cho y một mạng, không quá đáng chứ?” “A Thất...” Triệu Tôn bóp chặt vai nàng, ngón tay như muốn cắm vào trong thịt nàng, trong giọng nói không cho phép thương lượng thêm, “Nếu như không phải ở trong thời chiến, ta có thể tha cho y một mạng, hai mươi gậy là được. Nhưng bây giờ là thời chiến, quốc có quốc pháp, quân có quân quy, tha cho y một mạng, lên chiến trường ai nấy đều làm lính đào ngũ thì phải làm sao đây?”
“Gia...”
/1583
|