*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tồn không trả lời nàng, hắn gỡ hai tay đang ôm lấy eo của nàng ra, từ từ xoay đầu lại. Hắn nhìn nàng một lúc, đứng yên bất động. Hạ Sơ Thất cho rằng hắn sẽ nói gì đó, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ hất tay nàng ra, như thể thấy rất thất vọng rồi sải bước ra khỏi lều.
Nghe thấy tiếng vang lên khi rèm cửa buông xuống, nhìn hai tay trống rỗng, nàng bỗng thấy sững sờ. Nàng rất quá đáng... Nàng biết chứ.
Ánh nắng chiều tà chưa tắt, trên giáo trường lúc chạng vạng, gió lạnh thổi từng cơn. Mọi người vây lại ở giữa giáo trường, ba người chạy trốn ở núi Ngưỡng Thiên lần trước bị trói ngược hai tay ra sau, quỳ dưới đất giống2hệt như phạm nhân sắp bị hành hình, sau lưng có một tướng sĩ hành hình, dưới ánh nắng mặt trời thành đạo trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lùng khát máu. Các tướng sĩ xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Triệu Tôn đứng trên đài điểm tướng lạnh lùng uy nghiêm, mũ giáp chỉnh tề, chiếc áo choàng đen bay lất phất trong gió lạnh.
Hắn ra hiệu, quan kinh lịch Châu Văn Chất bèn hắng giọng tuyên đọc. Sau một tràng dài những từ ngữ văn vẻ cũ rích, gã thốt lên những chữ cuối cùng. “... Truy xét theo luật, giết trước quân doanh để răn đe cảnh cáo!”
Trên giáo trường im lặng một lúc lâu, Triệu Tôn nghiêm giọng hỏi, “Các vị tướng sĩ, lính đào ngũ nên giết hay không8nên giết?” “Nên giết!”
“Lớn tiếng lên!” “Giết! Giết! Giết! Nên giết!”
Vô số chữ “giết” đinh tai nhức óc. Cờ bay phấp phới, tiếng gào từng cơn, Tiểu Bố quỳ dưới đất mặt mày xám ngắt, nước mắt rơi lã chã, cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy. Bỗng nhiên cậu ta nhìn thấy Hạ Sơ Thất trong đám đông. Như thể thấy được cứu tinh, cậu ta gào lên mang theo nỗi tuyệt vọng trước lúc chết.
“Tiểu Tề, cứu ta...”
Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta, mím môi lại, không nói gì. “Tiểu Tề, ngươi cứu ta, ta biết người có cách mà... Cứu ta với... Ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết... Ta biết người có quan hệ tốt với Đại đô đốc... Người cầu xin Đại đô đốc giúp ta với...6Tiểu Tề... Tiểu Tề... Ta sợ quá...” Hạ Sơ Thất ngoảnh mặt đi. Triệu Tôn đứng trên đài điểm tướng, con ngươi rét lạnh.
“Hành hình!”
Phụt một ngụm rượu nồng phun trên thanh đao, người hành hình giơ đao lên cao, vung thành một đường cong hoàn mỹ giữa không trung, lại một tiếng “phụt” vang lên, tiếng kêu “Tiểu Tề” kia bỗng dưng im bặt, máu đỏ bắn tung tóe. Khi Hạ Sơ Thất nhìn lại, đứa bé nhỏ nhắn kia đã đầu mình hai nơi, cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất bùn lầy, đôi mắt khiếp sợ trừng to.
“Giờ Tuất hôm nay xuất phát đến Đại Ninh, quận Đại Yến ta không dung nạp kẻ tham sống sợ chết, từ lúc xuất phát, chỉ cho phép tiến về phía trước, không cho3phép lùi về phía sau. Hễ là kẻ có ý đồ khác hay kẻ lâm trận bỏ trốn, giết hết không tha, quyết không khoan dung!”
“Chúng thuộc hạ cẩn tuân hiệu lệnh của Đại tướng quân vương, không phá Bắc Địch thề không trở về!”
Nghe từng tiếng khẩu hiệu nhiệt huyết, ngửi mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, Hạ Sơ Thất lẳng lặng nhìn nam nhân trên đài điểm tướng. Suy cho cùng nàng vẫn là người đến từ hậu thế, trên người mang theo quá nhiều lòng nhân từ của người hiện đại, và cả tình mẹ trời sinh của phụ nữ. Chiến tranh không phải diễn tập, chiến tranh thật sự là tàn nhẫn, là máu tanh, là chém giết. Nàng hiểu Triệu Tôn, sát phạt quả đoán, hắn sẽ không5thay đổi vì bất kỳ ai, kể cả nàng cũng không thể.
Cùng với Lão Mạnh thu dọn qua loa thi thể ba người Tiểu Bố, vài người còn lại của kỳ Đinh bái tế đơn giản rồi tự giải tán, chuẩn bị nhổ trại vào giờ Tuất. Tiểu Bổ mãi mãi ở lại bên bờ sông Loan.
Khi Hạ Sơ Thất chậm rãi trở về quân doanh, đang định đi đến kho vũ khí thì bất ngờ nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền đứng ở cổng doanh trại. Sau buổi tối hôm đó khi nàng trở về từ miếu Dược Vương chất vấn thì hai người không còn gặp mặt nhau nữa.
Hơn hai tháng rồi, Đông Phương đại đô đốc vẫn diễm lệ như vậy, nhưng khi nhìn nàng chằm chằm, sắc mặc hắn lại nặng nề hơn một chút, “Nàng muốn đi theo đại quân Bắc phạt?” Vấn đề kỳ lạ của hắn ta khiến Hạ Sơ Thất hồi phục tinh thần lại sau cái chết của Tiểu Bố, “Điều này chẳng phải rất rõ ràng ư?” Nghe nàng hỏi ngược lại, Đông Phương Thanh Huyền phát ống tay áo đỏ rực, xoay đầu lại nhìn một đám tùy tùng đi theo bên cạnh, “Ngươi trở về trước, ta có lời muốn nói với Sở thị vệ: “Vâng thưa Đại đô đốc.” Một nhóm Cẩm Y Vệ lui xuống.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn về phía thủ vệ nơi cổng doanh trại, hắn ta chỉ về một phía.
“Qua bên kia nói chuyện.”
Mặt mày của hắn ta hiểm khi nặng nề như thế, nói xong liền sải bước đi đầu. Hạ Sơ Thất không có lý do từ chối, bèn đi theo. Đến một bờ tường lõm khuất gió, hắn ta dừng lại, nhìn nàng nhưng không nói gì. Hạ Sơ Thất khẽ cười, “Rốt cuộc có chuyện gì?” “Bổn tọa cho rằng nàng không tiện đi theo.”
“Lý do?” Nàng hỏi.
Hắn ta không đáp.
“Đừng lại nói rằng ta là thân nữ nhi, các người có thể coi ta là nam nhi.”
Triệu Tồn không trả lời nàng, hắn gỡ hai tay đang ôm lấy eo của nàng ra, từ từ xoay đầu lại. Hắn nhìn nàng một lúc, đứng yên bất động. Hạ Sơ Thất cho rằng hắn sẽ nói gì đó, nhưng hắn không nói gì cả, chỉ hất tay nàng ra, như thể thấy rất thất vọng rồi sải bước ra khỏi lều.
Nghe thấy tiếng vang lên khi rèm cửa buông xuống, nhìn hai tay trống rỗng, nàng bỗng thấy sững sờ. Nàng rất quá đáng... Nàng biết chứ.
Ánh nắng chiều tà chưa tắt, trên giáo trường lúc chạng vạng, gió lạnh thổi từng cơn. Mọi người vây lại ở giữa giáo trường, ba người chạy trốn ở núi Ngưỡng Thiên lần trước bị trói ngược hai tay ra sau, quỳ dưới đất giống2hệt như phạm nhân sắp bị hành hình, sau lưng có một tướng sĩ hành hình, dưới ánh nắng mặt trời thành đạo trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lùng khát máu. Các tướng sĩ xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Triệu Tôn đứng trên đài điểm tướng lạnh lùng uy nghiêm, mũ giáp chỉnh tề, chiếc áo choàng đen bay lất phất trong gió lạnh.
Hắn ra hiệu, quan kinh lịch Châu Văn Chất bèn hắng giọng tuyên đọc. Sau một tràng dài những từ ngữ văn vẻ cũ rích, gã thốt lên những chữ cuối cùng. “... Truy xét theo luật, giết trước quân doanh để răn đe cảnh cáo!”
Trên giáo trường im lặng một lúc lâu, Triệu Tôn nghiêm giọng hỏi, “Các vị tướng sĩ, lính đào ngũ nên giết hay không8nên giết?” “Nên giết!”
“Lớn tiếng lên!” “Giết! Giết! Giết! Nên giết!”
Vô số chữ “giết” đinh tai nhức óc. Cờ bay phấp phới, tiếng gào từng cơn, Tiểu Bố quỳ dưới đất mặt mày xám ngắt, nước mắt rơi lã chã, cơ thể nhỏ bé run lẩy bẩy. Bỗng nhiên cậu ta nhìn thấy Hạ Sơ Thất trong đám đông. Như thể thấy được cứu tinh, cậu ta gào lên mang theo nỗi tuyệt vọng trước lúc chết.
“Tiểu Tề, cứu ta...”
Hạ Sơ Thất nhìn cậu ta, mím môi lại, không nói gì. “Tiểu Tề, ngươi cứu ta, ta biết người có cách mà... Cứu ta với... Ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết... Ta biết người có quan hệ tốt với Đại đô đốc... Người cầu xin Đại đô đốc giúp ta với...6Tiểu Tề... Tiểu Tề... Ta sợ quá...” Hạ Sơ Thất ngoảnh mặt đi. Triệu Tôn đứng trên đài điểm tướng, con ngươi rét lạnh.
“Hành hình!”
Phụt một ngụm rượu nồng phun trên thanh đao, người hành hình giơ đao lên cao, vung thành một đường cong hoàn mỹ giữa không trung, lại một tiếng “phụt” vang lên, tiếng kêu “Tiểu Tề” kia bỗng dưng im bặt, máu đỏ bắn tung tóe. Khi Hạ Sơ Thất nhìn lại, đứa bé nhỏ nhắn kia đã đầu mình hai nơi, cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất bùn lầy, đôi mắt khiếp sợ trừng to.
“Giờ Tuất hôm nay xuất phát đến Đại Ninh, quận Đại Yến ta không dung nạp kẻ tham sống sợ chết, từ lúc xuất phát, chỉ cho phép tiến về phía trước, không cho3phép lùi về phía sau. Hễ là kẻ có ý đồ khác hay kẻ lâm trận bỏ trốn, giết hết không tha, quyết không khoan dung!”
“Chúng thuộc hạ cẩn tuân hiệu lệnh của Đại tướng quân vương, không phá Bắc Địch thề không trở về!”
Nghe từng tiếng khẩu hiệu nhiệt huyết, ngửi mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, Hạ Sơ Thất lẳng lặng nhìn nam nhân trên đài điểm tướng. Suy cho cùng nàng vẫn là người đến từ hậu thế, trên người mang theo quá nhiều lòng nhân từ của người hiện đại, và cả tình mẹ trời sinh của phụ nữ. Chiến tranh không phải diễn tập, chiến tranh thật sự là tàn nhẫn, là máu tanh, là chém giết. Nàng hiểu Triệu Tôn, sát phạt quả đoán, hắn sẽ không5thay đổi vì bất kỳ ai, kể cả nàng cũng không thể.
Cùng với Lão Mạnh thu dọn qua loa thi thể ba người Tiểu Bố, vài người còn lại của kỳ Đinh bái tế đơn giản rồi tự giải tán, chuẩn bị nhổ trại vào giờ Tuất. Tiểu Bổ mãi mãi ở lại bên bờ sông Loan.
Khi Hạ Sơ Thất chậm rãi trở về quân doanh, đang định đi đến kho vũ khí thì bất ngờ nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền đứng ở cổng doanh trại. Sau buổi tối hôm đó khi nàng trở về từ miếu Dược Vương chất vấn thì hai người không còn gặp mặt nhau nữa.
Hơn hai tháng rồi, Đông Phương đại đô đốc vẫn diễm lệ như vậy, nhưng khi nhìn nàng chằm chằm, sắc mặc hắn lại nặng nề hơn một chút, “Nàng muốn đi theo đại quân Bắc phạt?” Vấn đề kỳ lạ của hắn ta khiến Hạ Sơ Thất hồi phục tinh thần lại sau cái chết của Tiểu Bố, “Điều này chẳng phải rất rõ ràng ư?” Nghe nàng hỏi ngược lại, Đông Phương Thanh Huyền phát ống tay áo đỏ rực, xoay đầu lại nhìn một đám tùy tùng đi theo bên cạnh, “Ngươi trở về trước, ta có lời muốn nói với Sở thị vệ: “Vâng thưa Đại đô đốc.” Một nhóm Cẩm Y Vệ lui xuống.
Đông Phương Thanh Huyền nhìn về phía thủ vệ nơi cổng doanh trại, hắn ta chỉ về một phía.
“Qua bên kia nói chuyện.”
Mặt mày của hắn ta hiểm khi nặng nề như thế, nói xong liền sải bước đi đầu. Hạ Sơ Thất không có lý do từ chối, bèn đi theo. Đến một bờ tường lõm khuất gió, hắn ta dừng lại, nhìn nàng nhưng không nói gì. Hạ Sơ Thất khẽ cười, “Rốt cuộc có chuyện gì?” “Bổn tọa cho rằng nàng không tiện đi theo.”
“Lý do?” Nàng hỏi.
Hắn ta không đáp.
“Đừng lại nói rằng ta là thân nữ nhi, các người có thể coi ta là nam nhi.”
/1583
|