Phiêu Vũ: Tác giả viết cực chắc tay, bố cục hợp lý, tạo ra cả một thế giới với bối cảnh rộng lớn mang tên Ai Thụy An. Đó là một thế giới chứa đầy âm mưu và bí mật được tác giả dần dần vạch trần theo những khám phá/trưởng thành của nữ chính. Những bí mật và âm mưu này cũng được xây dựng một cách thông minh, logic và hoàn toàn nằm trong khống chế của tác giả (không giống một số bộ truyện mà âm mưu với bí mật được miêu tả hoành tá tràng nhưng cuối cùng lại chả ra đâu vào đâu)
Về nữ chính. Nữ chính Tasa/Tháp Sa, khi còn sống là một cô gái thông minh, mạnh mẽ, thích tự mình giải quyết mọi việc (thay vì giao cho người khác rồi phải mất công sửa lại sau đó). Sau khi chết vì tai nạn ô tô, nàng xuyên đến Ai Thụy An và trở thành một tòa Địa Hạ Thành (Ngầm Thành/Dungeon). Địa Hạ Thành vốn được xem là căn cứ tiền tiêu của Vực Sâu (Thâm Uyên - nơi ở của Ác Ma) để tấn công Chủ Vật Chất Vị Diện (Ai Thụy An). Tuy nhiên, đó là quá khứ của hơn 400 năm trước. Hiện tại, đây chỉ là di tích của một tòa Địa Hạ hành đổ nát. Bước đường xây dựng và phát triển của nữ chính bắt đầu.
Về nam chủ. Nam chủ Victor, là một Đại Ác Ma (tương đương với Thần về mặt sức mạnh), với biệt danh Nói Dối Chi Xà. Hắn từng là một trong những Đại Ác Ma hùng mạnh và xảo trá nhất Vực Sâu cách đây 400 năm. Tuy nhiên, hiện tại, hắn chỉ còn là một mảnh tàn hồn bám vào một quyển sách trong Địa Hạ Thành. Hắn quên đi nguyên nhân mình chết, cũng không biết thế giới đã xảy ra chuyện gì. Vì linh hồn bị tổn thương, thành ra trí thông minh của nam chính/quyển sách cũng bị sụt giảm nghiêm trọng, thường xuyên đóng vai trò bán manh/ngạo kiều/thoát tuyến/điệu liên tử ở bên cạnh nữ chính.
Malem: Tuyến tình cảm trong truyện rất ít nhưng rõ ràng, diễn biến tình cảm chặt chẽ đủ để người đọc có thể cảm nhận được ác ma cũng biết yêu.
Thế giới được xây dựng chi tiết, tỉ mỉ, với 1 hệ thống các thế giới chặt chẽ hợp lý, có lịch sử, có truyền thuyết, có hoàn cảnh địa lý, văn hóa lịch sử, và các giống loài đa dạng.
Hệ thống nhân vật phụ được xây dựng đa dạng, có bản sắc riêng, mỗi người lại có 1 câu chuyện riêng của mình, không phải chỉ biết quay quanh nữ chính mà mỗi người có suy nghĩ, lựa chọn riêng mình.
Đọc truyện như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, t đã bật khóc khi đọc đến đoạn nữ chính tìm được đường đến Tinh cảnh, gặp được Tinh linh Vương, chỉ kịp giao cho nữ chính hạt giống sinh mệnh rồi chìm dần vào gốc cây và biến mất. Có những giống loài vì tương lai của thế giới mà nghĩa vô phản cố rời đi, chết dần chết mòn nhưng vẫn trông chờ một tia hi vọng cho tương lai con cháu. T cũng ko nhịn được cười khi nghĩ đến cảnh các Thánh đấu sĩ cầm thương nhưng thay vì cưỡi ngựa nay lại zỉn zỉn phóng xe máy xông vào chiến trường. Một cuốn truyện tuyệt vời, rất muốn cho điểm 10, mở đầu đầy sáng tạo, kết thúc gọn gàng chặt chẽ.
------------------
Chương 1: Xuyên qua thành một tòa thành ngầm
Không hề nghi ngờ là Tasa đã xuyên qua .
Trước mắt cô là một đại sảnh cực kì tối tăm, không có cửa sổ, lối đi xung quanh đều bị đất đá sụp xuống phá hỏng. Bên trong không có lấy một ngọn nến để chiếu sáng nhưng Tasa lại có thể thấy rõ bóng ma trong mỗi ngóc ngách, từng hạt cát, hạt bụi. Thậm chí cô có thể nhìn thấy rõ gạch trên mặt đất có màu gì. Cô có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong đại sảnh bao gồm cả phần bị vùi lấp của những cây cột bị sập.
Nhưng mà đoạn văn ở trên có một chữ dùng không được đúng lắm.
“Trước mắt.”
Không có “Trước mắt”, Tasa thẫn thờ nhìn đại sảnh ít nhất là ba, bốn phút nhưng vẫn không có cảm giác muốn chớp mắt. Cô không cảm giác được mí mắt cũng như con mắt của mình.
Thực ra mà nói thì cả người đều không có cảm giác.
Vậy làm sao cô nhìn thấy được?
Tasa có một cảm giác rất kỳ quái, ở trong đại sảnh này cô giống như có Thị giác của Thượng đế” hoặc là đang chơi một game nhập vai của máy vi tính nhưng không chức năng điều khiển tầm nhìn từ xa tới gần. Tasa có thị giác nhìn được tất cả mọi thứ nhưng lại không biết mình đang đứng ở đâu để nhìn.
Tasa nhớ rất rõ là mình đã chết rồi, do tai nạn giao thông, không có ân oán tình thù gì cả, chỉ là xui xẻo chết đi mà thôi. Trong chớp mắt cuối cùng trước khi chết, cô bất hạnh thấy được mình nửa người dưới của mình bị nghiền nát, bộ dạng cực kì thê thảm giống quỷ, nếu dựa vào khoa học kỹ thuật hiện giờ thì tuyệt đối không thể cứu sống cô được, tình cảnh hiện tại đại khái có thể dùng ảo giác trước khi chết, bị người ngoài hành tinh bắt cóc hoặc xuyên không để giải thích nhưng mặc kệ là cái nào thì cũng tốt hơn là một đống thịt bầy nhầy. Tasa có chút thương cảm vì sẽ không còn được gặp lại mấy người bạn bè thân thiết, một con mèo, một con chó, một hồ cá và mấy bồn hoa….. Sau khi ổn định tâm trạng lại thì cô mới dời sự chú ý đến tình cảnh hiện tại.
Tasa không thể cảm giác được thân thể của mình nhưng cô vẫn có thể thấy , không biết có thể nghe hay không nhưng nơi này thật yên tĩnh. Hình như toàn bộ không gian cô có thể cảm nhận được chỉ có đại sảnh phủ đầy bụi này, cô có thể lờ mờ phân biệt các hoa văn được chạm khắc hoa mỹ đồng thời giống như có thể cảm nhận được những cơn động đất đã biến nơi này thành một đống đổ nát rồi vùi lấp thời xa xưa.
Đại sảnh rất trống trải, to gần bằng đại sảnh của viện bảo tàng, không có bất kỳ đồ trang trí nào, chính giữa là một hồ nước lát đá bể nát đã khô cạn. Mấy cây cột đổ ngã, dáng vẻ giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ nát vụn. Cũng may là bốn cây cột to nhất ở bốn góc vẫn còn khá tốt, chắc là nhờ chúng nên đại sảnh này mới không bị sụp đổ.
Tasa cẩn thận tìm khắp đại sảnh nhưng không có tìm được một bộ hài cốt cũng không có tìm được một vật sống nào, đến cả sâu bọ cũng không có lấy một con.... Cảm ơn trời đất, cô cảm thấy mình rất khó chấp nhận việc có động vật chân đốt bò qua bò lại thân thể mới của mình. Cô cảm thấy đại sảnh này giống như bị bọc trong một kén bằng đất đá khiến nó ngăn cách với bên ngoài, bên ngoài không vào được mà cảm giác của Tasa cũng không ra được.
Đột nhiên dưới đáy hồ nước có vật gì đó lóe lên.
Sau này nghĩ lại không phải là có vật gì đó lóe lên mà là có một thứ gì đó đang hấp dẫn sự chú ý của cảm giác . Dưới đáy hồ nước giống như xuất hiện một dòng xoáy khiến cô bị cuốn qua bên đó. Tasa bất giác nhìn sang bên kia, cô lập tức cảm thấy như mình bị hụt chân, ý thức trải rộng khắp cả đại sảnh bỗng nhiên kiềm chế sau đó ùa vào một tảng đá dưới đáy hồ nước.
Cảm giác này giống như bị đất đá vùi lấp, trước mắt tối đen như mực, không thể động đậy được, sức lực từ bốn phương tám hướng vọt tới đủ để khiến cho người ta ngạt thở. Trong lòng cô giật mình, bất giác chống lại nó.
Đây là vài phút dài thê lê, buồn chán nhất cho đến tận bây giờ của Tasa, cô như một con rắn vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ đông đang cố gắng thoát khỏi bóng ma của diều hâu, cố gắng huy động toàn bộ tinh thần muốn điều khiển thân thể không nghe theo sự sai bảo của mình. Linh hồn cô ham muốn sống sót một cách mạnh mẽ dưới sự thiêu đốt mãnh liệt, ánh sáng trong hòn đá va đập vào nhau, liều mạng nện vào lồng giam u ám cứng rắn chung quanh đến khi mắt thường có thể thấy được tia sáng lộ ra từ đó. Dưới sự cố gắng của cô, cát bụi chung quanh tảng đá rơi xuống đất, tảng đá giống như một viên Ruby đang bong ra từng lớp một, màu đen nặng nề xung quanh dần hóa thành màu đỏ. Giữa cát bụi lại sinh ra một hạt lựu sặc sỡ loá mắt (chỉ viên Ruby), nhẹ nhàng bay lên.
Giống như kẻ ngốc được mở mang tầm mắt, giống như đứa trẻ phát hiện ra tác dụng của đôi chân, Tasa đột nhiên ý thức được sự hiện hữu của chính cô. Cô dần dần có thể điều khiển được linh hồn của mình giống như cô điều khiển thân thể mình trong quá khứ.... Nói thì mơ hồ nhưng làm lại rất đơn giản giống như rót nước từ một cái ly sang một cái ly khác mà thôi.
Cô xoay người trong viên Ruby, nhìn thấy xung quanh hồ nước có bốn kí hiệu. Rõ ràng chỉ là những đường cong trừu tượng nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô đã biết chúng nó tượng trưng cho cái gì: Một cái
Về nữ chính. Nữ chính Tasa/Tháp Sa, khi còn sống là một cô gái thông minh, mạnh mẽ, thích tự mình giải quyết mọi việc (thay vì giao cho người khác rồi phải mất công sửa lại sau đó). Sau khi chết vì tai nạn ô tô, nàng xuyên đến Ai Thụy An và trở thành một tòa Địa Hạ Thành (Ngầm Thành/Dungeon). Địa Hạ Thành vốn được xem là căn cứ tiền tiêu của Vực Sâu (Thâm Uyên - nơi ở của Ác Ma) để tấn công Chủ Vật Chất Vị Diện (Ai Thụy An). Tuy nhiên, đó là quá khứ của hơn 400 năm trước. Hiện tại, đây chỉ là di tích của một tòa Địa Hạ hành đổ nát. Bước đường xây dựng và phát triển của nữ chính bắt đầu.
Về nam chủ. Nam chủ Victor, là một Đại Ác Ma (tương đương với Thần về mặt sức mạnh), với biệt danh Nói Dối Chi Xà. Hắn từng là một trong những Đại Ác Ma hùng mạnh và xảo trá nhất Vực Sâu cách đây 400 năm. Tuy nhiên, hiện tại, hắn chỉ còn là một mảnh tàn hồn bám vào một quyển sách trong Địa Hạ Thành. Hắn quên đi nguyên nhân mình chết, cũng không biết thế giới đã xảy ra chuyện gì. Vì linh hồn bị tổn thương, thành ra trí thông minh của nam chính/quyển sách cũng bị sụt giảm nghiêm trọng, thường xuyên đóng vai trò bán manh/ngạo kiều/thoát tuyến/điệu liên tử ở bên cạnh nữ chính.
Malem: Tuyến tình cảm trong truyện rất ít nhưng rõ ràng, diễn biến tình cảm chặt chẽ đủ để người đọc có thể cảm nhận được ác ma cũng biết yêu.
Thế giới được xây dựng chi tiết, tỉ mỉ, với 1 hệ thống các thế giới chặt chẽ hợp lý, có lịch sử, có truyền thuyết, có hoàn cảnh địa lý, văn hóa lịch sử, và các giống loài đa dạng.
Hệ thống nhân vật phụ được xây dựng đa dạng, có bản sắc riêng, mỗi người lại có 1 câu chuyện riêng của mình, không phải chỉ biết quay quanh nữ chính mà mỗi người có suy nghĩ, lựa chọn riêng mình.
Đọc truyện như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, t đã bật khóc khi đọc đến đoạn nữ chính tìm được đường đến Tinh cảnh, gặp được Tinh linh Vương, chỉ kịp giao cho nữ chính hạt giống sinh mệnh rồi chìm dần vào gốc cây và biến mất. Có những giống loài vì tương lai của thế giới mà nghĩa vô phản cố rời đi, chết dần chết mòn nhưng vẫn trông chờ một tia hi vọng cho tương lai con cháu. T cũng ko nhịn được cười khi nghĩ đến cảnh các Thánh đấu sĩ cầm thương nhưng thay vì cưỡi ngựa nay lại zỉn zỉn phóng xe máy xông vào chiến trường. Một cuốn truyện tuyệt vời, rất muốn cho điểm 10, mở đầu đầy sáng tạo, kết thúc gọn gàng chặt chẽ.
------------------
Chương 1: Xuyên qua thành một tòa thành ngầm
Không hề nghi ngờ là Tasa đã xuyên qua .
Trước mắt cô là một đại sảnh cực kì tối tăm, không có cửa sổ, lối đi xung quanh đều bị đất đá sụp xuống phá hỏng. Bên trong không có lấy một ngọn nến để chiếu sáng nhưng Tasa lại có thể thấy rõ bóng ma trong mỗi ngóc ngách, từng hạt cát, hạt bụi. Thậm chí cô có thể nhìn thấy rõ gạch trên mặt đất có màu gì. Cô có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong đại sảnh bao gồm cả phần bị vùi lấp của những cây cột bị sập.
Nhưng mà đoạn văn ở trên có một chữ dùng không được đúng lắm.
“Trước mắt.”
Không có “Trước mắt”, Tasa thẫn thờ nhìn đại sảnh ít nhất là ba, bốn phút nhưng vẫn không có cảm giác muốn chớp mắt. Cô không cảm giác được mí mắt cũng như con mắt của mình.
Thực ra mà nói thì cả người đều không có cảm giác.
Vậy làm sao cô nhìn thấy được?
Tasa có một cảm giác rất kỳ quái, ở trong đại sảnh này cô giống như có Thị giác của Thượng đế” hoặc là đang chơi một game nhập vai của máy vi tính nhưng không chức năng điều khiển tầm nhìn từ xa tới gần. Tasa có thị giác nhìn được tất cả mọi thứ nhưng lại không biết mình đang đứng ở đâu để nhìn.
Tasa nhớ rất rõ là mình đã chết rồi, do tai nạn giao thông, không có ân oán tình thù gì cả, chỉ là xui xẻo chết đi mà thôi. Trong chớp mắt cuối cùng trước khi chết, cô bất hạnh thấy được mình nửa người dưới của mình bị nghiền nát, bộ dạng cực kì thê thảm giống quỷ, nếu dựa vào khoa học kỹ thuật hiện giờ thì tuyệt đối không thể cứu sống cô được, tình cảnh hiện tại đại khái có thể dùng ảo giác trước khi chết, bị người ngoài hành tinh bắt cóc hoặc xuyên không để giải thích nhưng mặc kệ là cái nào thì cũng tốt hơn là một đống thịt bầy nhầy. Tasa có chút thương cảm vì sẽ không còn được gặp lại mấy người bạn bè thân thiết, một con mèo, một con chó, một hồ cá và mấy bồn hoa….. Sau khi ổn định tâm trạng lại thì cô mới dời sự chú ý đến tình cảnh hiện tại.
Tasa không thể cảm giác được thân thể của mình nhưng cô vẫn có thể thấy , không biết có thể nghe hay không nhưng nơi này thật yên tĩnh. Hình như toàn bộ không gian cô có thể cảm nhận được chỉ có đại sảnh phủ đầy bụi này, cô có thể lờ mờ phân biệt các hoa văn được chạm khắc hoa mỹ đồng thời giống như có thể cảm nhận được những cơn động đất đã biến nơi này thành một đống đổ nát rồi vùi lấp thời xa xưa.
Đại sảnh rất trống trải, to gần bằng đại sảnh của viện bảo tàng, không có bất kỳ đồ trang trí nào, chính giữa là một hồ nước lát đá bể nát đã khô cạn. Mấy cây cột đổ ngã, dáng vẻ giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ nát vụn. Cũng may là bốn cây cột to nhất ở bốn góc vẫn còn khá tốt, chắc là nhờ chúng nên đại sảnh này mới không bị sụp đổ.
Tasa cẩn thận tìm khắp đại sảnh nhưng không có tìm được một bộ hài cốt cũng không có tìm được một vật sống nào, đến cả sâu bọ cũng không có lấy một con.... Cảm ơn trời đất, cô cảm thấy mình rất khó chấp nhận việc có động vật chân đốt bò qua bò lại thân thể mới của mình. Cô cảm thấy đại sảnh này giống như bị bọc trong một kén bằng đất đá khiến nó ngăn cách với bên ngoài, bên ngoài không vào được mà cảm giác của Tasa cũng không ra được.
Đột nhiên dưới đáy hồ nước có vật gì đó lóe lên.
Sau này nghĩ lại không phải là có vật gì đó lóe lên mà là có một thứ gì đó đang hấp dẫn sự chú ý của cảm giác . Dưới đáy hồ nước giống như xuất hiện một dòng xoáy khiến cô bị cuốn qua bên đó. Tasa bất giác nhìn sang bên kia, cô lập tức cảm thấy như mình bị hụt chân, ý thức trải rộng khắp cả đại sảnh bỗng nhiên kiềm chế sau đó ùa vào một tảng đá dưới đáy hồ nước.
Cảm giác này giống như bị đất đá vùi lấp, trước mắt tối đen như mực, không thể động đậy được, sức lực từ bốn phương tám hướng vọt tới đủ để khiến cho người ta ngạt thở. Trong lòng cô giật mình, bất giác chống lại nó.
Đây là vài phút dài thê lê, buồn chán nhất cho đến tận bây giờ của Tasa, cô như một con rắn vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ đông đang cố gắng thoát khỏi bóng ma của diều hâu, cố gắng huy động toàn bộ tinh thần muốn điều khiển thân thể không nghe theo sự sai bảo của mình. Linh hồn cô ham muốn sống sót một cách mạnh mẽ dưới sự thiêu đốt mãnh liệt, ánh sáng trong hòn đá va đập vào nhau, liều mạng nện vào lồng giam u ám cứng rắn chung quanh đến khi mắt thường có thể thấy được tia sáng lộ ra từ đó. Dưới sự cố gắng của cô, cát bụi chung quanh tảng đá rơi xuống đất, tảng đá giống như một viên Ruby đang bong ra từng lớp một, màu đen nặng nề xung quanh dần hóa thành màu đỏ. Giữa cát bụi lại sinh ra một hạt lựu sặc sỡ loá mắt (chỉ viên Ruby), nhẹ nhàng bay lên.
Giống như kẻ ngốc được mở mang tầm mắt, giống như đứa trẻ phát hiện ra tác dụng của đôi chân, Tasa đột nhiên ý thức được sự hiện hữu của chính cô. Cô dần dần có thể điều khiển được linh hồn của mình giống như cô điều khiển thân thể mình trong quá khứ.... Nói thì mơ hồ nhưng làm lại rất đơn giản giống như rót nước từ một cái ly sang một cái ly khác mà thôi.
Cô xoay người trong viên Ruby, nhìn thấy xung quanh hồ nước có bốn kí hiệu. Rõ ràng chỉ là những đường cong trừu tượng nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô đã biết chúng nó tượng trưng cho cái gì: Một cái
/24
|