Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 39 - Chương 39

/79


Vở kịch của câu lạc bộ Chính Kịch Thất Trung biểu diễn ở trong kịch viện Thượng Nghĩa. Mặc dù Kịch Viện Thượng Nghĩa không tính là kịch viện mang tính chất tiêu chí lớn gì, nhưng đặt ở niên đại nào, kịch viện cũ cũng có uy vọng của kịch viện cũ.

Cho dù là cho học sinh cao trung thuê không phải là diễn xuất chuyên nghiệp, nhưng cũng có không ít người đến xem. Sáng sớm diễn viên cũng đã ở phía sau hậu đài chuẩn bị đợi lên sân khấu rồi.

Doãn Manh ăn cơm trưa xong lúc đến phía sau hậu đài tìm được Trần Tư Dĩnh, Tư Dĩnh đã mặc đồ hóa trang, hóa trang xong hết rồi.

Hóa trang xong đôi mắt Tư Dĩnh rất sáng, cặp mắt nhấp nha nhấp nháy như cánh bướm, áo bào màu xanh lam nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bức người, chỉ có điều trang điểm đậm, vừa dày vừa đậm từng lớp phủ lên mặt, nhìn qua so với tuổi thật lớn hơn nhiều. Nhưng mà điều này cũng là vì hiệu quả sân khấu, trang điểm và đồ trang sức trang nhã nhìn kỹ không có sơ hở, nhưng người ngồi ở xa thính phòng có thể ngay cả mắt mũi miệng của diễn viên cũng đều không thấy rõ.

Tư Dĩnh vừa thấy Doãn Manh tới, ánh mắt sáng lên: Manh Manh cậu mang cơm tới cho tớ sao? Thật đúng lúc ~ cô nàng len lén kê vào lỗ tai nói, Phó Hội Trưởng gọi cơm thật là khó ăn muốn chết. . . . . .

Nói xong cô ấy cầm lấy phần cơm chiên trứng Doãn Manh mang tới, ăn: Ôi chao, gọi cậu tới thật là quá sáng suốt rồi!

Doãn Manh: Sớm như vậy mà các cậu đã chuẩn bị xong rồi hả ?

Trần Tư Dĩnh vừa ăn vừa đáp: Bởi vì một lát nữa trước 11 giờ sẽ diễn tập, thời gian sẽ khá lâu.

Doãn Manh nhìn Trần Tư Dĩnh ăn ngon: Tớ nói cậu ăn mạnh như vậy, không lo lắng hóa trang bị phai à. . . . . .

Không sao, đến lúc đó sữa lại lần nữa cũng còn kịp.

Hai người hàn huyên một hồi, Trần Tư Dĩnh cười xấu xa nhìn Doãn Manh: Tớ cướp cậu tới đây, Lâm Kha có thể tức chết hay không?

À? Doãn Manh liếc mắt xem thường, Sao cậu cảm thấy tớ và cậu ta như có một chân vậy, nhiều người như vậy, cậu ta cũng sẽ không để ý một mình tớ.

Trần Tư Dĩnh lắc đầu một: Tớ cá với cậu Lâm Kha sẽ tức giận.

Doãn Manh há miệng thở dốc, cảm thấy mình nuôi con nhỏ trước thời hạn. Bản tính làm cho trong nhận thức cố hữu của Doãn Manh, cô và Trần Tư Dĩnh quen thuộc hơn Lâm Kha nhiều.

Bạn bè khác phái quen thuộc đi nữa cũng so ra kém hơn bạn thân cùng phái, chuyện giữa phụ nữ với nhau, chỉ có phụ nữ mới có thể làm rõ ràng, ngoại trừ gay.

Cho nên ngay cả Trần Tư Dĩnh yêu cầu hay không yêu cầu, Doãn Manh gõ một phát quyết định lựa chọn Trần Tư Dĩnh từ bỏ Lâm Kha. Trong này tất nhiên có một nguyên nhân là không thiếu một mình cô vì trận đấu bóng rổ mà cố gắng trợ trận, nhưng thử nghĩ chuyện Lâm Kha và Trần Tư Dĩnh cùng tới đây, cô có thể sẽ do dự.

Trần Tư Dĩnh nhắc tới như vậy, đột nhiên Doãn Manh cảm thấy mình có chút không đạo nghĩa. Dù sao ngay trước mặt Lâm Kha cô đã đồng ý, không đi quả thật không tốt lắm.

Nghĩ như vậy, Doãn Manh liền lấy điện thoại di động gửi cho Lâm Kha một tin nhắn, kể lại chuyện của Trần Tư Dĩnh một lần, cô có thể cũng không đi xem được trận đấu của cậu ta.

Nửa tiếng trôi qua, như cục đá rơi xuống biển, không chút tin tức.

Trần Tư Dĩnh lo lắng: Sẽ không giận thật chứ?

Doãn Manh phất tay một: Cậu ta còn chưa có dễ giận như vậy, có thể là không nhìn thấy ~

Người điều chỉnh ánh sáng điều chỉnh ánh đèn xong, Phó Hội Trưởng Vinh Oánh thở hổn hển chạy tới gọi: Trần Tư Dĩnh! Nữ chính vào vị trí! Đừng ở chỗ này nói dông dài nữa!

Đi đi đi đi, tớ đi dạo xung quanh. Doãn Manh phất tay một, để Trần Tư Dĩnh đi nhanh.

Doãn Manh nghiên cứu các loại đạo cụ kỳ quái của câu lạc bộ chính kịch hồi lâu, cuối cùng còn ở trong ngăn tủ lật ra Ngân hồn Elizabeth.

Đồ chơi này hẳn là phải ở câu lạc bộ Anime hay câu lạc bộ Cosplay chứ. . . . . .

Đi qua đi lại nửa ngày, cô cũng chơi mệt rồi.

Đi qua ghế ngồi xuống, lại nghe thấy một giọng nam: Cô cũng là trợ thủ Hội phó tuyển tới sao?

Doãn Manh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một nam sinh cao gầy, thoạt nhìn so với mấy nam sinh cùng lớp thành thục hơn một chút. Da rất trắng, tóc màu nâu, tay chân lèo khèo, vừa nhìn đã biết là người phương nam, cô nghĩ một chút, mặc dù mình không phải Hội phó gọi tới, nhưng dù sao cũng không có chuyện gì, qua giúp một tay cũng không sao.

Tôi có thể giúp một tay.

Nam sinh gật đầu một: Được, cô đến đây đi.

Doãn Manh đi theo qua, nam sinh vòng tới vòng lui dẫn cô đến trước sân khấu: Giúp tôi nhìn ánh đèn phụ trợ số 2 một chút, lúc chiếu không tới mặt người thì điều chỉnh xuống.

Doãn Manh: Nhưng tôi không biết lắm á!

Không sao, trong này có ghi rõ đấy. Dựa theo làm là được, rất đơn giản, chỉ là diễn tập nhỏ, lúc diễn xuất có người khác tới làm. Cho nên coi như làm sai cũng không sao. Cám ơn cô.

Nam sinh giải thích xong vội vã đi xuống,


/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status