Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 40 - Chương 40

/79


Cái gì? Lâm Kha tức giận? Trần Tư Dĩnh ngồi ở trên xe taxi tháo trang sức sợ hết hồn.

Doãn Manh phất phất tay: Không nghiêm trọng như vậy, không chừng chỉ là kiêu ngạo mà thôi. . . . . .

Trần Tư Dĩnh nhìn hai chữ Không được thật to trên điện thoại di động của Doãn Manh kia một, thương hại nhìn Doãn Manh: Cậu nghĩ kỹ chưa, đắc tội Lâm đại học thần hậu quả gì. . . . . .

Tớ đây còn không phải là vì cậu! Cậu không có lương tâm ~ Doãn Manh vừa nghe Trần Tư Dĩnh nói như thế, suy nghĩ hậu quả đắc tội Lâm Kha một chút. Làm bài tập không ai tìm lỗi giúp, đề suy nghĩ không ai giúp nghĩ dùm, quan trọng nhất trước cuộc thi không ai góp vốn nấu cơm chung!

Cô lập tức hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này: Bây giờ mấy giờ rồi Tư Dĩnh!

Trần Tư Dĩnh dán lông mi lên, liếc mắt nhìn cô: Bây giờ cậu biết sốt ruột rồi à? Đã quá trễ, 4 giờ rưỡi rồi ~

Bác tài! Có thể chạy nhanh một chút hay không! Có việc gấp! Doãn Manh duỗi cổ nắm chặt tay nói với bác tài xế.

Trần Tư Dĩnh tháo trang sức cũng không quên nhạo báng Doãn Manh: Đúng vậy, bác tài. Bạn trai cô ấy đấu bóng rổ, cũng sắp kết thúc rồi!

Bác tài xế nghe xong lời này, Fuck một tiếng: Ô, sao không nói sớm ah. Chúng ta đi đường tắt sẽ gần hơn ~ bảo đảm nhanh ヽ(≧Д≦)ノ.

Nói xong tài xế rẽ ngoặc vào khúc quanh chen vào giữa hai làn xe chạy, làm cho hai trái tim nhỏ của Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh bị dọa sắp vọt ra ngoài: Trần Tư Dĩnh cậu nói xằng cái quỷ gì vậy á!

Bác tài! Doãn Manh nắm lưng ghế trước mặt, Chậm một chút cũng không có sao!

Cửa sổ đóng một nửa, bởi vì tốc độ quá nhanh mang theo cuồng phong gào thét thổi qua, lấp đi giọng nói của Doãn Manh.

Bác tài đầy nhiệt tình nói đi đôi với làm, ông ấy hắng giọng: Gì? Cô nói cái gì?

10 phút sau, Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh đã đứng ở trước cửa Thất Trung.

Lúc Doãn Manh trả tiền xe chân đều run rẫy. Bác tài cho cô một vẻ mặt Cố gắng lên, đi nhanh đi , rồi đi mất.

Còn chưa đi vào sân trường, hai người đã nghe thấy tiếng hoan hô cùng tiếng cổ động cố lên sôi nổi từ bên trong truyền ra.

Trần Tư Dĩnh: Nhanh lên một chút, còn chưa có kết thúc! Nói xong hai người liền chạy về phía sân bóng rỗ. Đừng thấy là trận đấu vào cuối tuần, người vây quanh hai bên trái phải sân bóng rỗ được gọi là một biển người, chứng tỏ rằng Doãn Manh tuyên truyền thành công.

Hai người chen lấn cả buổi khó khăn lắm mới tìm ra một khe hở chen vào.

Trong sân vang lên tiếng còi phạt bóng, vừa vặn Doãn Manh nhìn thấy Lâm Kha đứng ở trước ba phần vạch.

Tầm mắt hai người đối diện nhau, khóe miệng Lâm Kha nhếch lên, nhìn thấy Doãn Manh chen chúc trong đám người vẫy tay với cậu ta xuy một tiếng, cầm bóng rỗ lên ném thẳng về phía trước.

Mọi người tập trung nhìn theo đường bay của trái bóng rỗ, trên sân bóng rỗ Lâm Kha thấp nhất trong phút chốc dường như trở thành người cao lớn nhất.

Xoạt!

Bóng vào rồi!

Toàn sân bùng lên tiếng hoan hô vang dội, các học sinh Thất Trung bắt đầu reo hò \(≧▽≦)/, tâm tình kích động lây sang Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh, vừa đặt mông xuống cũng chưa ngồi vững vàng liền nhảy dựng lên: Kha Thần quá tuyệt!

Thất Trung quá tuyệt ~! Thất Trung mạnh nhất! Cố lên cố lên cố lên ~~~↖(^w^)↗~~~

Thanh xuân đúng là nhiệt huyết sôi trào, thanh xuân đúng là cảm xúc mãnh liệt vô hạn.

Âm thanh kích động dần dần trở lại yên tĩnh, Doãn Manh liền nhìn thấy Phùng Linh Khải mặc đồng phục bóng rỗ ở cuối lan can ra sức vẩy vẩy tay, phía sau cậu ta toàn là các bạn nhỏ lớp 7.

Không chỉ có đám người Hàn Siêu, Trịnh Gia Thạc, Lý Lộ, còn có đám người ngày đó đi ngang qua Trâu Chân Phái, Phạm Lỵ Lỵ và Vi Mẫn. Vài người cầm tấm biểu ngữ màu đỏ cũng không biết là tự mang theo hay là được phát quơ múa, trên mặt viết đầy hưng phấn.

Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh vội vàng chạy tới, Phùng Linh Khải uống miếng nước, oán trách nói: Các cậu tới cũng thật biết chọn thời gian, tớ mới vừa ra sân đổi với người khác các cậu đã tới rồi.

Trần Tư Dĩnh cũng mặc kệ cậu ta: Mấy với mấy rồi mấy với mấy rồi!

Không trách Trần Tư Dĩnh hỏi như thế, hôm nay người tới thật là khá nhiều, trên căn bản dọc theo bên ngoài lằn ranh sân bóng rỗ đều là người, trọng tài và bảng ghi điểm hoàn toàn bị đám người chặn lại.

Phùng Linh Khải che trái tim nhỏ, đau lòng nói: Còn có thể thế nào, các cậu đều không tới, không có tinh thần chống chỏi, sắp thua rồi.

Tôi nhổ vào? Thua? Trần Tư Dĩnh kéo Doãn Manh lại, Mau mau, chúng ta thừa dịp mọi người không có chú ý nhanh đi đứng vào trong đám người trường A.

Phùng Linh Khải làm ra vẻ đau đớn chửi Trần Tư Dĩnh không có lương tâm, Doãn Manh cuồng tiếu.

Trịnh Gia Thạc nhìn trò cười đủ rồi, suy tính cho phúc lợi tương lai, căn cứ trên nguyên tắc không thể đắc tội nữ thần bèn nói thật: Hắc hắc, thật ra là bởi vì hai người các cậu đều không tới, Hàn Siêu thương lượng với Phùng Linh Khải nếu các cậu chạy tới phải nói là thua ~

Trong nháy mắt Hàn Siêu bị Trịnh Gia Thạc bán mở to hai mắt: Này! Cậu thật khốn kiếp, rõ ràng đã nói với nhau rồi!

Lý Lộ và Vi Mẫn trò chuyện nhìn thấy Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh đã tới, vội vàng chạy tới: Các cậu tới thật là trễ a ~ hiệp đấu sau cũng đã bắt đầu lâu rồi.

Doãn Manh nhìn mấy người này mặt đỏ lừ lừ, rãnh rang ngồi nói chuyện phiếm, bộ dạng không có chút


/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status