Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 47 - Chương 47

/79


Nhà Lâm Kha quả thật là gần. Căn bản cách trường học chỉ có ba bốn trạm.

Doãn Manh ôm bài thi ngó lên trên, cô cũng không biết bên cạnh khu buôn bán phồn hoa thế này lại xuất hiện một khu biệt thự đơn độc như thế, bọn họ căn cứ theo địa chỉ tìm kiếm vòng quanh bên ngoài thoạt nhìn cũng không phải loại Bungalow bắt mắt lắm.

Biệt thự xây ở bên trong khu vực thành thị, thế nhưng không có chút nào keo kiệt chỗ dùng, tất cả đều là những ngôi nhà tách rời, không có một biệt thự nào liên kết với nhau. Mỗi một nhà có cửa riêng sân vườn còn khá lớn, trên căn bản phóng tầm mắt nhìn tới đều là đất trống, khoảng cách giữa biệt thự và biệt thự rất xa.

Đừng nói Doãn Manh, ngay cả Trần Tư Dĩnh loại x nhị đại này cũng kinh hãi. Cô đúng là biết khu biệt thự này, chẳng qua là không biết bên trong là như vậy: Mẹ nó. Thật là nhìn không ra ah, xa xỉ ah xa xỉ. . . . . . .

Sau đó cô ấy đối mặt với vẻ mặt táo bón của Phùng Linh Khải, quả thật rất khó tìm ra một từ để hình dung cảm thụ bây giờ.

Bình thường thoạt nhìn Lâm Kha cao lãnh, nhưng chưa bao giờ thể hiện ra loại cao lãnh bức bách ấy. Cho nên cũng không có nhìn ra bản chất phú nhị đại của cậu ta. Cho dù biết bối cảnh của Lâm Kha không tầm thường, Doãn Manh cũng sợ hết hồn. Dù sao biết cùng tiếp xúc là hai chuyện khác nhau, chuyện ở khu nhà cao cấp trong khu biệt thự này quả thật làm cho cô cảm thụ cảm giác khoảng cách viết như thế nào.

Chân đi cũng sắp gãy, bao nhiêu nhân tài đi tới bảng số nhà theo lời cô Lý, ba người dừng chân ở chỗ này. Nhà Lâm Kha ở Chính Đông, biệt thự đơn thoạt nhìn cũng không cao chót vót, nhưng so với vài căn bên cạnh thì xây thêm một lầu, càng nổi bậc hơn những căn biệt thự đơn kia là hoa cỏ trong sân, xây dựng ngay thẳng có chuẩn mực, trong đó có mấy mô hình điêu khắc nhỏ, giống như tác phẩm nghệ thuật xếp đặt ở lối đi nhỏ, có mấy thợ làm vườn đẩy máy cắt cỏ di chuyển qua lại ở trên bãi cỏ.

Nhưng coi như không thu hút đi nữa, thì đây cũng là nội thành tất đất tất vàng, nói thế nào cũng là nơi giá ngàn vạn.

Bình thường tích cực nhất - Trần Tư Dĩnh cũng không chủ động, cô ấy ra hiệu cho Doãn Manh đi trước, bản thân mình núp ở sau lưng Phùng Linh Khải.

Doãn Manh: =_=

Cô mới vừa bước một bước, sân sau liền truyền tới tiếng chó sủa thanh thế thật lớn, dọa mấy người đều không dám bước lên phía trước.

Đây là chó gì á! Cô còn cách xa căn biệt thự này đến tám trượng đấy!

Cho dù cách xa tám trượng cô cũng có thể nghe thấy tiếng dây xích tác động ở phía sau, cũng may không đợi Doãn Manh bị hù dọa đến tiểu ra, cánh cửa đã mở ra.

Một phụ nữ trung niên mặc tạp dề đẩy cửa ra, quay về phía Doãn Manh gọi với: Đừng tới đây! Tôi đi xích chó lại! Nói xong bà ấy nện từng bước nhỏ vào phòng. Liếc mắt nhìn ra sân sau xông tới.

Doãn Manh: . . . . . . Sân sau truyền đến một trận tiếng chó sủa ồn ào náo động lớn hơn.

Một hồi lâu sau, một mỹ nữ tóc rối bù chạy tới, chính là Emma, bà ấy kéo cửa ra cho bọn họ: Đến đây đi đến đây đi. Ô! Manh Manh à? Đã lâu không gặp nhá, không ngờ là con đưa tới.

Doãn Manh gật đầu một, vui vẻ chào hỏi Emma.

Mấy người có chút câu nệ chào hỏi, lúc trước bọn họ có nghe Doãn Manh nói mẹ Lâm Kha là người ngoại quốc, cho nên cũng không quá kinh ngạc.

Trần Tư Dĩnh yên lặng khẽ nói với Doãn Manh: Mẹ Lâm Kha là đại mỹ nữ á!

Doãn Manh gật đầu thật mạnh.

Nhà Lâm Kha vô cùng lớn, nội thất lại thật đơn giản, gọn gàng theo phong cách Châu Âu đơn giản, phong cách điển hình của Emma, đồ trang trí lớn trên trần nhà nối thẳng đến lầu hai, bởi vì phòng cao hai tầng, cho nên vào phòng khách giống như là vào lễ đường vậy.

Emma đón mấy người bọn họ vào, mời ngồi xuống ghế sofa: Dì tên là Emma, rất vui khi gặp được các con. Tiếng chó sủa liên tiếp cắt lời của bà ấy, Emma cười một tiếng, ba Nicolas thích nuôi chó, lúc trước ôm về một con chó ngao Tây Tạng, gọi là Jen, chỉ cần trong nhà có người ngoài là dùng sức kêu lên. Thật là dọa các con sợ rồi ah.

Không sai, từ lúc vào cửa đến bây giờ đều sủa miết.

Chờ bọn họ ngồi trên ghế sofa rốt cuộc mới không sủa nữa.

Dĩ nhiên cái mông của bọn họ vừa nhấc lên, lại bắt đầu sủa.

Emma cười hì hì: Đừng để ý, nó vẫn luôn như vậy.

Người phụ nữ trung niên kia gọi là dì Mai, là dì giúp việc nhà Lâm Kha. Chính dì ấy bưng nước trái cây và bánh cookie mới ra lò đến cho bọn Doãn Manh ăn. Doãn Manh thắm môi, liền lôi một xấp bài thi vừa dầy vừa nặng từ trong cặp xách ra, như trút được gánh nặng đặt ở trong phòng khách: Đây là bài thi phát mấy ngày nay. . . . . .

Emma nhìn một chút, đồng tình nhìn Doãn Manh: Thật là vất vả, nặng như vậy để con mang tới. Để nơi này đi, dì đưa cho Lâm Kha sau. Nó đang nghỉ ngơi ở trên lầu, tuy rằng có nghe cô Lý nói các con đều đã từng bị bệnh thuỷ đậu, không có vấn đề gì, nhưng vẫn vì để ngừa ngộ nhỡ, cho nên cũng không bảo Lâm Kha xuống. . . . . .

Lời nói vừa dứt, nơi cầu thang truyền đến tiếng xuống lầu bịch bịch bịch, giọng nói của Lâm Kha vang lên: Ai tới vậy ạ? Qúy cô Schmid?

Qúy cô Schmid này đương nhiên là gọi Emma, bèn thấy Emma cười rực rỡ: Người bạn nhỏ Doãn Manh


/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status