Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 48 - Chương 48

/79




Doãn Manh ngậm nhân bánh bà xã gạo nếp lên tới. Đồ tham ăn Phùng Linh Khải kia đi theo ở đằng sau, bưng một mâm đựng bánh bà xã nóng hổi và bốn ly cà phê, trong miệng vừa nhai vừa lầu bầu: Lâm Kha thật là sanh ở trong ổ phúc. Tớ thật sự muốn đoạt lấy dì Mai quá đi!

Hai người lần lượt tiến vào phòng của Lâm Kha.

Doãn Manh đối mặt với vẻ mặt có chút kỳ quái của Trần Tư Dĩnh. Lâm Kha thì ngược lại cầm bài thi hai chân bắt chéo vẻ mặt thích ý, không khí có chút vi diệu.

Khụ khụ, nhà các cậu có thói quen gì ngộ vậy, ban đêm ban hôm uống cà phê, không sợ không ngủ được sao? Trần Tư Dĩnh châm chọc.

Lâm Kha cầm lấy tách cà phê màu xanh đậm của cậu ta: Emma vẫn uống, chắc là thói quen của dì Mai, cho nên pha giúp các cậu mỗi người một ly.

Doãn Manh nhìn tư thế thuần thục của cậu ta, rõ ràng là cậu thích uống thì phải!

Trần Tư Dĩnh nhấp một miếng liền không uống nữa, nói là thân thể tương đối nhạy cảm, uống sẽ mất ngủ. Phùng Linh Khải này là tiểu tử điên ngược lại không thèm để ý, uống luôn tách Trần Tư Dĩnh cho.

Đến khi Lâm Kha rốt cuộc cũng “Thuộc” đầy đủ bài Quy Điền Viên Cư xong, Doãn Manh gần như là nước mắt giàn giụa.

Ăn cơm đi, rốt cuộc cũng có thể ăn cơm rồi! Phùng Linh Khải cũng kêu gào lên rồi.

Lâm Kha liếc mắt xem thường: Tham ăn.

Emma đi ra ngoài gặp bạn. Ăn cơm cũng chỉ có Lâm Kha và mấy người Doãn Manh.

Dì Mai làm cơm ăn rất là ngon, đám tham ăn trên cơ bản đều ăn đến miệng bóng loáng. Ngay cả bệnh nhân như Lâm Kha, cũng bởi vì bọn Doãn Manh đến ăn thật là nhiều, nhìn cũng không giống bệnh nhân. Sau khi ăn uống no đủ, Doãn Manh nhìn Lâm Kha mặt đỏ lừ lừ kỳ quái hỏi: Không phải cậu bị bệnh sao? Thế nào cảm thấy một chút cũng không có sao. . . . . .

Lâm Kha nghiêng đầu: Đây không phải là nhìn thấy các cậu, tâm tình tốt sao?

Cậu thật sự không cần nghỉ ngơi sao, chúng tôi đã ngây ngô từ giữa trưa đến bây giờ rồi. Cậu không muốn nghỉ ngơi một chút sao? Doãn Manh thử hỏi.

Lâm Kha: Ah hả? Đã tối rồi à ~ đồng hồ ở phòng khách tí tách, đã gần 9 giờ rồi. Bọn họ ở chỗ này ngây ngô quá lâu.

Trần Tư Dĩnh là người đầu tiên nhảy dựng lên: Nguy rồi! Cũng đã trễ thế này! Mẹ tớ sẽ nóng ruột muốn chết, thế nào lại không gọi điện thoại? Cô nàng lấy điện thoại di động ra nhìn lên, ngũ quan đều cau lại với nhau, Hỏng rồi! Điện thoại di động của tớ hết pin, cho nên điện thoại vẫn không có kêu. Nói xong cô nàng liền nhảy dựng lên đi tìm dì Mai mượn điện thoại nhà Lâm Kha.

Doãn Manh nhìn điện thoại di động của mình, không ai điện tới, đoán chừng là ba mẹ cũng chưa có về, nhưng cũng đã muộn rồi: Kha thần, cậu xem nếu không chúng tôi đi về trước, tôi cảm thấy tinh thần cậu không tệ, trên mặt này. . . . . . Mấy ngày nữa cũng sẽ lặn mất, đến lúc đó là có thể đi học. Kỳ thi cuối kỳ cuối tuần tới, nhất định cậu có thể vượt qua.

Lâm Kha cũng không biết là bởi vì bọn họ sắp đi, hay là giằng co một ngày mệt mỏi, tinh thần cũng có chút uể oải: Oh, tôi gọi chú Lưu tới đưa cậu, các cậu về. Sách lược kéo dài của mình thất bại ~

Chú Lưu là tài xế của công ty ba Lâm Kha, bình thường đều là ba cậu ta trở về mới gọi ông ấy. Emma thì thích tự mình lái xe chạy khắp nơi hơn.

Doãn Manh vội xua tay, bịt kín miệng của Phùng Linh Khải muốn bật thốt lên Vậy thì tốt : Đừng làm phiền người ta, cậu đi lên ngủ một chút đi. Hiện tại tuyến xe điện ngầm số 2 bên cạnh còn chạy mà ~

Đúng lúc này Trần Tư Dĩnh đi gọi điện thoại về: Mẹ tớ đến rồi! Bà nói đúng lúc có thể đưa các cậu đến trạm xe điện ngầm.

Ok! Thật là làm phiền mẹ cậu! Doãn Manh cảm kích nói.

Lâm Kha nhún vai một cái, không nói gì.

Không bao lâu sau, mẹ Trần Tư Dĩnh đã tới rồi. Khí chất của bà ấy vẫn giống như trước, thấy được bóng dáng của Trần Tư Dĩnh vẻ mặt lập tức liền buông lỏng, nhìn thấy trừ Trần Tư Dĩnh chỉ có hai người Doãn Manh và Phùng Linh Khải, lập tức quyết định: Dì đưa các con về nhà luôn, dù sao cũng đều là ngồi xe, cũng đã trễ thế này.

Doãn Manh và Phùng Linh Khải ( hiện tại trái lại cậu ta đã biết khách khí ) từ chối hồi lâu cũng bị nhiệt tình của mẹ Trần Tư Dĩnh ngăn chặn: Khách khí cái gì? Lái xe rất nhanh, mau nói chỗ ở nào.

Xe chạy quả thật nhanh, đầu tiên mẹ Trần lái xe đưa Phùng Linh Khải về nhà ở gần đây.

Chỗ ngồi sau xe còn dư lại Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cuối cùng có thể nói chút chuyện riêng của mình: Nói đến Doãn Manh, cậu có kế hoạch cho kỳ nghỉ không?

Đợi chút cái vấn đề này hình như quen quen.

Doãn Manh tạm dừng lại: À? Tớ còn chưa có sắp xếp, cậu có kế hoạch gì?

Trần Tư Dĩnh nhận được câu trả lời muốn nghe, hắng giọng một cái cười nói: Tớ có một chị họ đi học ở California Mĩ, cho nên ngày nghỉ rủ tớ đi Mĩ chơi ah!

Doãn Manh táng tụng: Vậy thật tốt á ~ hiện tại bên kia khẳng định ấm áp hơn bên này á, chừng nào cậu đi? Trước khi cậu đi, tớ phải hoạch định xong cùng nhau chơi cái gì.

Trần Tư Dĩnh liếc mắt nhìn mẹ Trần, mẹ Trần gật đầu một cái, cô nàng liền mở miệng: Tớ muốn rủ cậu cùng đi với tớ á ~ ba mẹ tớ có thể không đi được, một mình tớ đi lại không yên tâm, vé máy bay đơn vị của mẹ tớ chi trả rồi! Cho nên chi phí ở bên kia cậu hoàn toàn không cần chi trả. Vì thế. . . . . Cậu muốn đi cùng không?

Nói xong cô ấy nhìn xem nét


/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status