Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 52 - Chương 52

/79




Doãn Manh nhìn thấy Lâm Kha đầu tiên là sửng sốt mấy giây mới phản ứng được: Ơ kìa?

Lâm Kha trừng mắt nhìn.

Lô Thiên Hào kêu to lên trước, răng mèo vừa lộ: Chị Manh Manh! Anh Lâm Kha này biết chị đó! Có người tới liền gọi chị, trình độ giả bộ ngoan ngoãn của thằng nhóc này thật điêu luyện!

Nói xong nó lại kéo chocolate trong tay ra có lẽ là của Lâm Kha mang tới, lưu loát lột ra một viên bỏ vào trong miệng, miệng lầu bầu nói không rõ: Anh trai này còn nói chị quả thực là tàn phá! Tàn phá nhi đồng! Ngược đãi nhi đồng! Ngược đãi nhi đồng!

Nó nói xong liền nhảy bật lên, làm cho lỗ tai Doãn Manh vang lên ong ong, xông tới cho nó một cốc đầu: Câm miệng đọc sách! Mẹ em lập tức trở về!

Ở dưới uy lực của cô nhỏ Doãn trấn áp xuống, Lô Thiên Hào mới có thể an tĩnh lại.

Doãn Manh tìm được cơ hội một đường túm lấy Lâm Kha kéo đến phía sau bệ: Sao cậu tới đây?

Trái lại Lâm Kha không khách khí chút nào, kéo cái ghế tự mình ngồi xuống: Tôi đi ngang qua, nhìn thấy cậu.

Doãn Manh nghiêng thân thể nhìn ra ngoài, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen khí phái: Tôi nhổ vào. . . . . .

Lâm Kha vốn đầy bụng oán khí, nhưng không biết vì sao nhìn thấy Doãn Manh liền đều biến mất, nhưng chuyện này cũng không chỉ ra cậu ta cứ như vậy sẽ bỏ qua cho cô: Cậu nói tới tìm tôi, kết quả cũng sắp được một tháng. . . . . .

Doãn Manh nghe xong lời này, đây là tới hỏi tội sao? ? ?

Một tháng chỗ nào á! Nhiều nhất chỉ nửa tháng thôi ~ gần đây tôi bận rộn muốn chết, cậu không thấy tôi còn một tiểu tổ tông ở bên ngoài kia sao. . . . . .

Lâm Kha cũng không tiếp nhận lý do này: Hai ngày trước không phải cậu cùng với Trần Tư Dĩnh ăn cơm sao? Ngụ ý có cả thời gian cùng khuê mật ăn cơm cậu đặt tôi ở nơi nào? ? ?

Cậu đây là bức tôi tới lớp một sao? Lâm Kha nói ra lời băng lãnh này, nhưng không hiểu sao có chút chua xót đáng thương.

Nè nè đừng nha đại thần! Doãn Manh có thể đoán ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, kéo cánh tay Lâm Kha túm cậu ta đến cái bàn lớn nhất: Đại thần ở trên cao! Bây giờ tôi mời cậu ăn cơm! Chẳng những mời, tôi còn đặc biệt phục vụ ngài vẫn không được sao?

Rốt cuộc trên mặt Lâm Kha cũng xuất hiện nụ cười, kéo ghế ra ngồi xuống như một đại gia.

Doãn Manh mới vừa Hầu hạ thằng nhãi này ngồi xuống, vừa định đứng dậy muốn rót ly cà phê chận miệng của cậu ta lại, liền bị Lâm Kha kéo lại: Cậu làm gì thế?

Doãn Manh quay đầu lại: Phục vụ đồ uống cho ngài.

Lâm Kha duỗi chân một cái: Quay lại.

Dạ dạ dạ dạ dạ. Doãn Manh nhăn mặt kéo cái ghế ngồi xuống. Lão gia ngài có dặn dò gì nữa ah, rãnh rỗi lại đau trứng à?

Lâm Kha liếc xéo một cái: Ai là Hoàng đế?

Doãn Manh nghẹn họng một cái, không ngờ cậu ta lại còn nghiện cái loại này, bất đắc dĩ vẫn phải nhường cậu ta: Ngài ngài ngài!

Lâm Kha hài lòng: Đi xuống đi.

Muốn ăn gì xem thực đơn một chút!

Ra lệnh một tiếng, Doãn Manh biến thành nô tài chạy vội ra ngoài trở về phòng bếp.

Lăn qua lăn lại cả buổi rót cà phê, ép nước trái cây, một thân một mình bưng một ấm một bình qua.

Đẩy cửa phòng bao ra, lại phát hiện đang ngồi đó không chỉ có thằng nhãi Lâm Kha bỉ ổi kia, mà còn có con gấu con Lô Thiên Hào cầm sách ở trong đó nữa, chân mở ra, nhìn thấy Doãn Manh đi vào, bịch bịch bịch chạy tới bên cạnh Lâm Kha: Sao chị lại tới nữa?

Doãn Manh để nước trái cây và cà phê xuống xông tới nhéo lỗ tai Lô Thiên Hào: Em qua đây làm gì! Đọc sách đi á!

Lô Thiên Hào kêu lên: Chị gạt người! Tiểu Lưu nói mẹ em đi nhập hàng, trong vòng một tiếng đồng hồ cũng không về được! Chị lớn mà còn gạt người! Tiểu Lưu là chủ quản phục vụ mẹ Doãn tuyển, bình thường đầu óc linh quang, gặp phải lời nói khách sáo mang điệu bộ một đứa trẻ con của con gấu con Lô Thiên Hào này, hoàn toàn không phải là đối thủ.

Lâm Kha phất phất tay: Để cho nó nghỉ một lát đi, mới bây lớn phải đọc sách. Lúc tôi đi nhà trẻ một chữ cũng không biết. . . . . .

Đúng đó! Lô Thiên Hào ném sách nói năng hùng hồn.

Em có thể giống như cậu ta à. . . . . . Doãn Manh tận tình khuyên bảo, cuối cùng vẫn ở dưới uy lực của Kha Thần Dư không có níu lấy Lô Thiên Hào nữa.

Lô Thiên Hào – cái người tự tới làm quen này, cầm nước trái cây lên uống rồi cùng Lâm Kha xen lẫn vào chung một chỗ.

Lô Thiên Hào nó xem như đã tìm được cái lồng có thể bao bọc được nó . . . . . Bị Doãn Manh hung ác ức hiếp, chỉ bằng hai ba lời này của Lâm Kha chặn lại, làm cho nó dường như được sống lại, bội phục đến sát đất.

Doãn Manh trợn trắng mắt nhìn hai người này bb, đột nhiên cảm thấy mình giống như cô vợ nhỏ vậy.

Lâm Kha cũng không gọi thức ăn, nhìn một chút: Cậu xem làm đi. Dù sao cậu cũng biết khẩu vị của tôi rồi.

Doãn Manh: ! ! ! Cô làm sao biết chứ ? Cô biết chỗ nào hả ? Đáng tiếc lời này hỏi không ra lời, hôm nay chính là ngày chết của cô rồi. . . . . .

Biết rõ – Doãn Manh cầm thực đơn chạy ra ngoài báo cho phòng bếp chuẩn bị, lúc trở lại Lô Thiên Hào thế mà lại dán cái mông ngồi trên ghế, đàng hoàng đến mức cô cho là cô nhìn thấy không phải là Lô Thiên Hào.

Không lâu sau, món ăn được bưng lên. Doãn Manh là tới chịu lỗi, món ăn đương nhiên rất phong phú, người Trung Quốc chính là sĩ diện, mặc dù trong phòng bao chỉ có ba người bọn họ, nhưng cô vẫn gọi 5 món ăn, còn cầu sư phụ thâm niên nhất làm. Món cá quế to nhất đỏ au thơm ngào ngạt, Lô Thiên Hào cầm chiếc đũa đặt ở trong miệng chảy nước miếng trước tiên.

Doãn Manh đoạt lấy chiếc đũa từ trong miệng Lô Thiên Hào: Không phải em đã ăn cơm trưa rồi sao?

Lô Thiên Hào: Nhưng em vẫn còn đói!

Lâm Kha nhìn tình hình này một chút: Ăn đi. Anh lại ăn không hết nhiều như vậy.

Lô Thiên Hào nghe xong lời này, khuôn mặt tươi cười mắt đều híp cả lại, quay về phía Doãn Manh làm mặt quỷ cầm đũa lên liền khai đao, hiển nhiên giống như là đang nói chị xem anh Lâm Kha người ta rộng lượng bao nhiêu! Chị chỉ là một người chị keo kiệt bủn xỉn, làm cho Doãn Manh tức muốn ngã ngửa.

Lâm Kha nhếch khóe miệng một cái, cắt đứt ánh mắt đại chiến giữa con gấu con và Doãn Manh: Cậu ngồi xuống, tôi hỏi cậu một chút.

Trong lòng chuông báo động vang lên, Doãn Manh như ngồi trên chông ngồi xuống, nhìn nước trái cây Lâm Kha xua đuổi như rác, chìa tay lấy qua nhấp một miếng: Gì?

Lâm Kha chống cằm che kín vẻ mặt của mình: Cậu nghĩ như thế nào mà đi gặp phụ


/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status