Nhật Ký Bá Chủ Học Đường

Chương 76 - Chương 76

/79


Có phần mở màn trước, tiết tấu chủ trì của hội diễn đương nhiên càng ngày càng thuận lợi.

Chỉ có điều tốt xấu của một hội diễn văn nghệ, không nói người chủ trì có tác dụng quan trọng nhất, nhưng cũng là một nhân vật mang tính then chốt, có thể vận động tính tích cực của người xem, làm chủ sân khấu —— để các loại tiết mục có thể tiếp tục diễn ra.

Lần đầu làm người chủ trì hội diễn văn nghệ, hiển nhiên đám người Doãn Manh đã vượt xa suy nghĩ của các giáo viên lúc trước.

Chủ nhiệm Hàn đứng ở trong phòng chiếu ánh sáng, chăm chú nhìn các thiếu niên và thiếu nữ linh hoạt sinh động được ánh sáng chiếu xạ trên sân khấu. Tràn đầy sức sống cùng cảm xúc mãnh liệt, mang theo sự nhiệt huyết cùng dũng cảm chỉ có ở tuổi thanh xuân, giống như chiếu rọi đến nghĩa trang đóng băng đã lâu, hé ra bông hoa tươi đẹp chưa từng biết đến.

Làm một người bảo thủ không hoàn toàn ủng hộ những thay đổi mạnh mẽ của hiệu trưởng mới lắm, bỗng nhiên chủ nhiệm Hàn cảm thấy cho phép làm điều này cũng không phải là một chuyện xấu.

Ít nhất thanh xuân không phải chỉ là trang giấy tẻ nhạt và bài khóa khô khan.

Thật ra giáo viên có mặt tại hiện trường cũng không phải chỉ có một mình cô nghĩ như vậy, cô Lý đứng ở dưới sân khấu hài lòng gật đầu.

Trên sân khấu Giang Mạn Hi đã đến giới thiệu tiết mục tiếp theo: Tiếp theo sau đây, tôi xin mời vũ đoàn Vung Cánh của trường, trình diễn cho mọi người một điệu nhảy mang tên 《 đại hồng kỳ 》!

Lốp bốp lốp bốp lốp bốp lốp bốp! Lời nói vừa dứt, khán phòng truyền đến tiếng vỗ tay, vũ đoàn Vung Cánh của Thất Trung cũng không phải chỉ là đoàn múa bình thường, ở trên mảnh đất thành phố B này, cũng được coi là tiếng tăm lừng lẫy, liên tục lấy được giải nhất nội thành hai năm.

Giang Mạn Hi và Hậu Nghiêu Sở xuống sân khấu, Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh mới vừa cổ vũ Lý Lộ xong, vũ đoàn đã nhanh chóng vào vị trí, sau một lúc lâu, theo âm nhạc vang lên lên sân khấu.

Thợ trang điểm tới trang điểm lại cho mấy nữ chủ trì, Doãn Manh sờ lên bóng mắt màu đỏ sậm thật sâu cảm thấy màu sắc này nổi bật lên vẻ chững chạc của cô rồi.

Chỉ có điều hết cách rồi, hiệu quả hóa trang sân khấu, từ trước đến nay đều không phải để nhìn gần. Từ xa nhìn lại, nếu không vẽ khoa trương một chút, mắt mũi miệng đều không thấy rõ. Đây cũng là lý do tại sao Doãn Manh mặc màu đen, Trần Tư Dĩnh mặc màu phấn hồng, còn Giang Mạn Hi mặc màu vàng nhạt.

Người chủ trì mặc màu sắc tươi sáng khác nhau, dễ cho người xem phân biệt ra bọn họ ai là ai.

Chớ nói chi là cho Lâm Kha mặc loại màu trắng nguy hiểm này, không phải nói đầu thợ trang điểm chạm mạch, mà là đạo lý giống vậy.

Trần Tư Dĩnh bịch bịch bịch chạy tới, lôi kéo tay của cô, trịnh trọng nói: Manh Manh, thật ra thì tớ vẫn do dự rốt cuộc có nên nói chuyện này hay không.

Doãn Manh quay đầu lại, kéo cái ghế để cho Trần Tư Dĩnh ngồi xuống. Lúc trước cô ấy vẫn ấp a ấp úng, thoạt nhìn muốn nói, nhưng lại giống như chần chừ cái gì đó.

Doãn Manh không thúc ép cô ấy, muốn đợi cô ấy chủ động tới nói cho cô biết. Cũng may trước lúc cô chờ không kịp nữa, Trần Tư Dĩnh đã chủ động lên tiếng, nếu không Doãn Manh cũng không biết lúc nào thì cô sẽ trực tiếp hỏi ra miệng.

Từ trước tới nay Trần Tư Dĩnh không phải là một cô nàng có thể kìm nén được, cô ấy nín lâu như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ gì.

Doãn Manh. Tớ vốn định đợi sau khi tớ đi rồi mới nói cho cậu, bởi vì, tớ cảm thấy, nếu bây giờ, bây giờ, nói, tớ hoàn toàn không đi được. . . . . . Vành mắt Trần Tư Dĩnh đỏ lên, báo hiệu muốn rơi nước mắt. Mặc dù cô ấy mạnh mẽ, nhưng trong nội tâm từ trước đến nay đều mềm mại cảm tính hơn bất kỳ cô gái nào.

Thật ra thì Doãn Manh đã đoán được cô ấy muốn nói gì, nắm chặt tay của cô ấy: Đừng khóc, đừng khóc, một lát chúng ta còn lên sân khấu nữa, khóc lem hết hóa trang cũng không hay.

Trần Tư Dĩnh gật đầu một cái: Tớ biết, bởi vì hóa trang rồi không thể khóc, nên bây giờ mới nói với cậu. Nếu không có cố kỵ tớ còn không phải khóc chết ha ha ha!

Nói xong hai cô nàng này cười lên, cười đến cuối cùng lại mang theo chút chua xót.

Tớ cảm thấy cậu cũng có thể đoán được. Tớ xin không thuận lợi lắm, hơn nữa vì vấn đề công việc của ba tớ, mẹ tớ tính để cho tớ ra nước ngoài học một năm cao trung rồi thi lên đại học, cho nên cao tam, tớ sẽ không học ở Thất Trung nữa rồi. Thủ tục cũng, cũng làm xong. . . . . . Giọng nói Trần Tư


/79

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status