editor: coki
Thấy Giang Ly không trả lời, ánh mắt của Lưu Thấm Nhã rất buồn bực, khóe miệng hơi mím lại, thầm hận Giang Ly không biết suy xét, suốt đoạn đường này nếu không có cô ta âm thầm giúp đỡ thì Giang Ly có thể bình yên sống đến khi tới căn cứ Thanh Long sao? Lúc trước khi bọn họ đi đến căn cứ Thanh Long thì Hình Liệt Phong định chiêu mộ Giang Ly vào trong đội của anh ta. Dù sao bọn họ cùng đi với nhau từ khi ở Miêu Trại nên Giang Ly hiểu rõ năng lực của rất nhiều người trong đội bọn họ.
Ở tận thế, biết được dị năng của người khác đồng nghĩa với biết được nhược điểm của đối phương. Hình Liệt Phong làm việc cẩn thận, tất nhiên là không muốn buông tha cho Giang Ly, thực lực của Giang Ly lại không kém, lực công kích của dị năng giả hệ hỏa lại rất mạnh mẽ, không nghĩ tới Hình Liệt Phong vừa nhắc tới chuyện này thì Giang Ly lập tức từ chối Hình Liệt Phong.
Việc này không khác gì rước họa vào thân, về sau Lưu Thấm Nhã ở chính giữa hòa giải nên mới khiến cho Hình Liệt Phong từ bỏ ý định hạ độc thủ với Giang Ly. Lần này đến Thanh Hải, Lưu Thấm Nhã khuyên Giang Ly đi cùng vì là muốn kéo Giang Ly vào trong đội Hình Liệt Phong, một là vì tăng thêm lợi thế cho bản thân mình, thứ hai là muốn loại bỏ hoàn toàn khả năng Hình Liệt Phong ra tay với Giang Ly. Cô ta đã nghe được bọn Đỗ Dương nói với Hình Liệt Phong nên loại bỏ quả bom hẹn giờ Giang Ly không chỉ một lần.
Cô ta không sợ hãi khi ra tay với Đường Yên và Hạ Dĩnh vì cô ta biết sau chuyến đi Thanh Hải này thì Hình Liệt Phong sẽ ra tay đoạt quyền ở căn cứ Thanh Long. Bác sĩ Đường không biết tốt xấu từ chối cành trám nhà họ Hình đưa ra thì sớm hay muộn trung tâm nghiên cứu sinh hóa cũng sẽ bị hủy ở trong tay anh ta. Vì vậy sớm loại bỏ Đường Yên và Hạ Dĩnh đối với kế hoạch nhà họ Hình ngày sau chỉ trăm lợi mà không có một hại. Cho nên cho dù trong đội có nhiều người không ủng hộ việc cô ra tay thì Hình Liệt Phong luôn ra mặt thay cô bịt miệng của những người này lại.
Vẻ mặt Lưu Thấm Nhã oán hận đảo qua Đường Yên. Dựa vào cái gì mà bên cạnh Đường Yên toàn những người đối xử thật tâm thật ý với cô ta? Ngay cả Giang Ly cũng rời khỏi cô ta, nghĩ đến đây, tâm tư của Lưu Thấm Nhã phập phồng, trong cổ họng không khỏi dâng lên mùi vị ngai ngái, cô ta cố gắng đè xuống rồi hỏi Giang Ly: Giang Ly, tại sao lại không thấy Hạ Dĩnh?
Vừa mới nói xong thì có mấy cơn gió lướt qua sau đó có mấy bóng dáng đi đến trước mặt mọi người.
Thế nào, cô nhớ tôi như vậy nếu tôi không đến chẳng phải là sẽ làm cô đau lòng sao? Tư thế của Hạ Dĩnh oai hùng hiên ngang, mặc bộ quân trang màu xanh lá cây đậm, tóc ngắn ngang vai lộ ra khuôn mặt khí khái nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái. Thân hình đầy đặn ở dưới lớp quân trang có một hương vị riêng làm cho mọi người nhất thời bị hoa mắt.
Hạ Dĩnh! Lưu Thấm Nhã nghẹn lời, bị lời nói lạnh lùng, châm chọc của Hạ Dĩnh dọa tới mức sợ không nhẹ.
Hạ Dĩnh nhíu mày, liếc Lưu Thấm Nhã một cái sau đó nhìn quét một vòng, dừng lại ở trên người Hình Liệt Phong, Phùng Khải Dương một lát sau đó đặt súng tự động do trung tâm nghiên cứu sinh hóa chế tạo ra lên vai, nhắm vào Hình Liệt Phong, mạnh mẽ bóp cò súng.
Pằng...
Bạc đạn vụt ra với tốc độ cực nhanh, Hình Liệt Phong từ từ nhắm hai mắt, gò má bị viên đạn sượt qua, mấy sợi tóc bên mang tai cũng bị đạn cắt đứt, từ từ rơi xuống mắt đất! “pằng ....pằng Phía sau khoảng năm mươi mét có hai tên tang thi ngã xuống.
Sự tình chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, đợi đến khi mọi người lấy lại tinh thần giờ thì sự đã rồi. Đám người Đỗ Dương Đỗ Mộng ào ào lấy vũ khí ra, nhắm vào Hạ Dĩnh, lạnh giọng chất vấn: Hạ Dĩnh, cô có ý gì?
Hạ Dĩnh cười thản nhiên, không nhanh không chậm nói: Chào hỏi thôi, ở bến tàu Thanh Ninh và Chương Hóa mấy người đều tặng cho tôi lễ vật long trọng như vậy không phải tôi nên thay nhà họ Hạ cám ơn nhà họ Hình sao? Đồng thời cũng nhờ mọi người chuyển lời đến ông Hình, nhà họ Hạ không trèo lên nổi cây cao nhà họ Hình vì vậy nên hủy bỏ hôn sự của hai nhà Hình, Hạ thôi!
Nhiều lần bị người ta hãm hại, nếu Hạ Dĩnh có thể nhịn được thì cô sẽ không gọi là Hạ Dĩnh nữa. Trải qua lần này thì cô xem như hoàn toàn rõ ràng rồi, Hình Liệt Phong đang muốn mượn tay cô để cướp quyền khống chế căn cứ của nhà họ Hạ. Trước kia, ba đã từng nhắc nhở cô tuy nhiên khi đó cô không để ở trong lòng. Bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại thì Hình Liệt Phong cực kì xuất sắc, không có người phụ nữ nào không động tâm với anh ta nhưng chuyện này không có nghĩa là cô ngu ngốc!
Hạ Dĩnh, tôi nghĩ giữ chúng ta có chút hiểu lầm, việc này chờ chúng ta về căn cứ rồi bàn lại. Việc cấp bách bây giờ là nên thảo luận làm như thế nào để tiến vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, cô thấy có đúng không? Hình Liệt Phong không nóng không lạnh đẩy gọng kính trên sống mũi nói, anh ta mượn đôi kính kia để che giấu sự thâm trầm và tối tăm cùng với sát khí đang lóe lên trong đáy mắt làm cho người ta sợ hãi. Lời nói của Hạ Dĩnh có khả năng sẽ phá vỡ kế hoạch mànhà họ Hình đã tỉ mỉ xây dựng trong nửa năm quá, người yêu thích nắm mọi thứ trong tay như Hình Liệt Phong nhất định sẽ không cho phép xuất hiện ngoại lệ này.
Hạ Dĩnh nhún vai, xem như đồng ý với lời nói của Hình Liệt Phong.
Ở bên cạnh, Phùng Khải Dương ôm Chu Thiến, đôi tay không an phận lên xuống trên người Chu Thiến nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đường Yên, tầm mắt dâm tà, tham lam làm cho mọi người chán ghét. Chu Thiến trong lòng Phùng Khải Dương cúi đầu, trong mắt tràn đầy tức giận, tuy nhiên trên mặt vẫn treo một nụ cười lấy lòng như trước, hùa theo động tác của Phùng Khải Dương.
Đúng lúc này, người được phái đi dò đường đỡ một dị năng giả bị thương nặng đi tới: “Đội trưởng Hình, bên trong tòa nhà có không ít tang thi biến dị và thú biến dị, thực lực rất mạnh. Dứt lời thì người đó kín đáo trao đổi bằng mắt với Lưu Thấm Nhã rồi gật nhẹ làm cho mọi người không thể nhận ra.
Cái gì? Hình Liệt Phong kinh ngạc, ngồi xổm xuống nhìn dị năng giả bị thương nặng.
Nhìn mệng vết thương thì giống như bị thú biến dị linh trưởng tập kích, anh lui về sau một chút để tôi chữa trị cho anh ta. Lưu Thấm Nhã tiến lên, ngồi xổm xuống xem xét vết thương của dị năng giả đó.
Phùng Khải Dương chen lên trước kia, ánh mắt tối tăm nhìn dị năng giả bị thương nặng không rõ sống chết nằm trên mắt đất, người nọ là bên dị năng giả bên gã. Lần này gã không mãng theo nhiều người, thật vất vả mới đến được thành phố Thanh Hải nên không muốn tay không mà về, gã ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Thấm Nhã: “Lưu tiểu thư, xin cô nhất định phải cứu cậu ta!
Lưu Thấm Nhã cẩn thận xem xét vết thương, bụng, lưng, đùi... Từ trên xuống dưới không có mấy chỗ hoàn hảo, có vài vết thương sâu thấy cả xương, lục phủ ngũ tạng bị dập nát. Nếu là người bình thường thì chỉ sợ là đã chết từ lâu rồi.
Người này có thể kéo dài hơi thở đến bây giờ là do trước đó đã có dị năng giả hệ thủy dùng dị năng để giảm bớt đau đớn cho anh ta. Bây giờ Lưu Thấm Nhã không thể tùy tiện sử dụng dị năng chữa khỏi vì mỗi lần sử dụng dị năng chữa khỏi thì thân thể đều bị tổn thương không ít, số lần sử dụng mỗi ngày cũng có hạn chế, nếu vượt qua số đó thì hiệu quả chữa khỏi cực kì chậm, may mà cô ta là dị năng giả hệ thủy, tính chất ôn hòa có thể hỗ trợ thêm có dị năng chữa khỏi nếu không thì chỗ thiếu sót trong dị năng chữa khỏi của cô ta rất khó che giấu.
Lưu Thấm Nhã ngẩng đầu nhìn Đường Yên đang đứng ở bên cạnh, trong mắt mang theo khẩn cầu, nói: Vết thương của anh ta quá nặng, mất máu rất nhiều, dị năng chữa khỏi chỉ có thể chữa được miệng vết thương nhưng lại không có tác dụng gì với mất máu. Nghe nói bác sĩ Đường có nghiên cứu chế tạo một loại thuốc cầm máu, không chỉ có tác dụng chữa trị mà còn có thể bù lại được lượng máu trong cơ thể. Mọi người trong căn cứ đều biết bác sĩ Đường thương Yên Nhi nhất, như vậy chắc trên người Yên Nhi có không thuốc cầm máu này đúng không? Không biết Yên Nhi có đồng ý bỏ ra thứ mình yêu thích hay không?
Lưu Thấm Nhã vừa nói xong thì mọi người đều dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm Đường Yên đồng thời nhớ tới lúc nãy Đường Yên đã cho Miêu Trạch và Mạnh Lộ một viên thuốc bổ huyết, nói vậy trên người Đường Yên hẳn là không thiếu thứ này. Tận thế bị thương là việc nhỏ, các thiết bị và dược phẩm chữa bệnh lại thiếu thốn, lúc này nghe được trên tay Đường Yên có đồ tốt thì nhất thời có nhiều người nổi lên lòng tham.
Đường Yên bình tĩnh nhìn Lưu Thấm Nhã, cô cảm thấy chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy. Lúc bị tang thi chuột đánh lén ở quốc lộ 107 thì cô đã lấy thuốc cầm máu ra, khi đó cũng không thấy Lưu Thấm Nhã kích động như vậy. Rốt cuộc là vì sao? Đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió thì Lưu Thấm Nhã có được lợi gì? Quả thật trên người cô có không ít thuốc bổ huyết nhưng chỉ với thứ này thì vẫn chưa đủ làm cho Lưu Thấm Nhã nhớ thương được.
Quả thật trên người tôi có thuốc bổ huyết do ông chế tạo, tuy nhiên như vậy sao? Đường Yên nhàn nhạt nói, lấy ra một cái bình sứ trắng nhẹ nhàng vân vê ở trong lòng bàn tay: “Hơn nữa, thuốc bổ huyết lại không cứu được mạng người, cô có dị năng giả chữa khỏi lại không cần mà mơ ước thuốc bổ huyết của tôi làm cái gì? Hay là dị năng chữa khỏi của cô không dùng được...
Những lời này của Đường Yên không chỉ làm cho Lưu Thấm Nhã biến sắc mà ngay cả đám người Hình Liệt Phong cũng gấp gáp đến xoay quanh, nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã. Nếu không có dị năng chữa khỏi thì chẳng qua Lưu Thấm Nhã cũng chỉ là một dị năng giả bình thường, như vậy giá trị của cô ta sẽ thấp đi rất nhiều.
Chu Thiến lắc lắc eo thon nhỏ, ôm tay Phùng Khải Dương cười duyên, nói: Dị năng chữa khỏi quá mức nghịch thiên, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không phải là kì quái. Tôi thấy sắc mặt của Lưu tiểu thư tái nhợt, bước chân thì lảo đảo, chắc là thiếu máu đúng không? Chu Thiến là bác sĩ, tuy rằng không thức tỉnh dị năng tuy nhiên chỉ cần dựa vào cái danh bác sĩ và gương mặt xinh đẹp nên cô ta vẫn sống rất tốt ở tận thế.
Từ lúc Phùng Khải Dương gặp Lưu Thấm Nhã thì ánh mắt của Phùng Khải Dương luôn rơi trên người Lưu Thấm Nhã. Chu Thiến đã theo Phùng Khải Dương hơn nửa năm, làm sao có thể không rõ chút tâm tư này của Phùng Khải Dương được. Cô ta không thể hành động quá trắng trợn với Lưu Thấm Nhã tuy nhiên hành động bỏ đá xuống giếng này thì không sao cả.
Chu Thiến vừa lên tiếng thì sắc mặt của đám người Hình Liệt Phong trở nên cực kì nghiêm túc. Đường Yên vỗ tay ở trong lòng, âm thầm khen ngợi Chu Thiến, lúc ánh mắt lướt qua Chu Thiến thì trên mặt hiện lên nụ cười.
Thấy Giang Ly không trả lời, ánh mắt của Lưu Thấm Nhã rất buồn bực, khóe miệng hơi mím lại, thầm hận Giang Ly không biết suy xét, suốt đoạn đường này nếu không có cô ta âm thầm giúp đỡ thì Giang Ly có thể bình yên sống đến khi tới căn cứ Thanh Long sao? Lúc trước khi bọn họ đi đến căn cứ Thanh Long thì Hình Liệt Phong định chiêu mộ Giang Ly vào trong đội của anh ta. Dù sao bọn họ cùng đi với nhau từ khi ở Miêu Trại nên Giang Ly hiểu rõ năng lực của rất nhiều người trong đội bọn họ.
Ở tận thế, biết được dị năng của người khác đồng nghĩa với biết được nhược điểm của đối phương. Hình Liệt Phong làm việc cẩn thận, tất nhiên là không muốn buông tha cho Giang Ly, thực lực của Giang Ly lại không kém, lực công kích của dị năng giả hệ hỏa lại rất mạnh mẽ, không nghĩ tới Hình Liệt Phong vừa nhắc tới chuyện này thì Giang Ly lập tức từ chối Hình Liệt Phong.
Việc này không khác gì rước họa vào thân, về sau Lưu Thấm Nhã ở chính giữa hòa giải nên mới khiến cho Hình Liệt Phong từ bỏ ý định hạ độc thủ với Giang Ly. Lần này đến Thanh Hải, Lưu Thấm Nhã khuyên Giang Ly đi cùng vì là muốn kéo Giang Ly vào trong đội Hình Liệt Phong, một là vì tăng thêm lợi thế cho bản thân mình, thứ hai là muốn loại bỏ hoàn toàn khả năng Hình Liệt Phong ra tay với Giang Ly. Cô ta đã nghe được bọn Đỗ Dương nói với Hình Liệt Phong nên loại bỏ quả bom hẹn giờ Giang Ly không chỉ một lần.
Cô ta không sợ hãi khi ra tay với Đường Yên và Hạ Dĩnh vì cô ta biết sau chuyến đi Thanh Hải này thì Hình Liệt Phong sẽ ra tay đoạt quyền ở căn cứ Thanh Long. Bác sĩ Đường không biết tốt xấu từ chối cành trám nhà họ Hình đưa ra thì sớm hay muộn trung tâm nghiên cứu sinh hóa cũng sẽ bị hủy ở trong tay anh ta. Vì vậy sớm loại bỏ Đường Yên và Hạ Dĩnh đối với kế hoạch nhà họ Hình ngày sau chỉ trăm lợi mà không có một hại. Cho nên cho dù trong đội có nhiều người không ủng hộ việc cô ra tay thì Hình Liệt Phong luôn ra mặt thay cô bịt miệng của những người này lại.
Vẻ mặt Lưu Thấm Nhã oán hận đảo qua Đường Yên. Dựa vào cái gì mà bên cạnh Đường Yên toàn những người đối xử thật tâm thật ý với cô ta? Ngay cả Giang Ly cũng rời khỏi cô ta, nghĩ đến đây, tâm tư của Lưu Thấm Nhã phập phồng, trong cổ họng không khỏi dâng lên mùi vị ngai ngái, cô ta cố gắng đè xuống rồi hỏi Giang Ly: Giang Ly, tại sao lại không thấy Hạ Dĩnh?
Vừa mới nói xong thì có mấy cơn gió lướt qua sau đó có mấy bóng dáng đi đến trước mặt mọi người.
Thế nào, cô nhớ tôi như vậy nếu tôi không đến chẳng phải là sẽ làm cô đau lòng sao? Tư thế của Hạ Dĩnh oai hùng hiên ngang, mặc bộ quân trang màu xanh lá cây đậm, tóc ngắn ngang vai lộ ra khuôn mặt khí khái nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái. Thân hình đầy đặn ở dưới lớp quân trang có một hương vị riêng làm cho mọi người nhất thời bị hoa mắt.
Hạ Dĩnh! Lưu Thấm Nhã nghẹn lời, bị lời nói lạnh lùng, châm chọc của Hạ Dĩnh dọa tới mức sợ không nhẹ.
Hạ Dĩnh nhíu mày, liếc Lưu Thấm Nhã một cái sau đó nhìn quét một vòng, dừng lại ở trên người Hình Liệt Phong, Phùng Khải Dương một lát sau đó đặt súng tự động do trung tâm nghiên cứu sinh hóa chế tạo ra lên vai, nhắm vào Hình Liệt Phong, mạnh mẽ bóp cò súng.
Pằng...
Bạc đạn vụt ra với tốc độ cực nhanh, Hình Liệt Phong từ từ nhắm hai mắt, gò má bị viên đạn sượt qua, mấy sợi tóc bên mang tai cũng bị đạn cắt đứt, từ từ rơi xuống mắt đất! “pằng ....pằng Phía sau khoảng năm mươi mét có hai tên tang thi ngã xuống.
Sự tình chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, đợi đến khi mọi người lấy lại tinh thần giờ thì sự đã rồi. Đám người Đỗ Dương Đỗ Mộng ào ào lấy vũ khí ra, nhắm vào Hạ Dĩnh, lạnh giọng chất vấn: Hạ Dĩnh, cô có ý gì?
Hạ Dĩnh cười thản nhiên, không nhanh không chậm nói: Chào hỏi thôi, ở bến tàu Thanh Ninh và Chương Hóa mấy người đều tặng cho tôi lễ vật long trọng như vậy không phải tôi nên thay nhà họ Hạ cám ơn nhà họ Hình sao? Đồng thời cũng nhờ mọi người chuyển lời đến ông Hình, nhà họ Hạ không trèo lên nổi cây cao nhà họ Hình vì vậy nên hủy bỏ hôn sự của hai nhà Hình, Hạ thôi!
Nhiều lần bị người ta hãm hại, nếu Hạ Dĩnh có thể nhịn được thì cô sẽ không gọi là Hạ Dĩnh nữa. Trải qua lần này thì cô xem như hoàn toàn rõ ràng rồi, Hình Liệt Phong đang muốn mượn tay cô để cướp quyền khống chế căn cứ của nhà họ Hạ. Trước kia, ba đã từng nhắc nhở cô tuy nhiên khi đó cô không để ở trong lòng. Bây giờ bình tĩnh suy nghĩ lại thì Hình Liệt Phong cực kì xuất sắc, không có người phụ nữ nào không động tâm với anh ta nhưng chuyện này không có nghĩa là cô ngu ngốc!
Hạ Dĩnh, tôi nghĩ giữ chúng ta có chút hiểu lầm, việc này chờ chúng ta về căn cứ rồi bàn lại. Việc cấp bách bây giờ là nên thảo luận làm như thế nào để tiến vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, cô thấy có đúng không? Hình Liệt Phong không nóng không lạnh đẩy gọng kính trên sống mũi nói, anh ta mượn đôi kính kia để che giấu sự thâm trầm và tối tăm cùng với sát khí đang lóe lên trong đáy mắt làm cho người ta sợ hãi. Lời nói của Hạ Dĩnh có khả năng sẽ phá vỡ kế hoạch mànhà họ Hình đã tỉ mỉ xây dựng trong nửa năm quá, người yêu thích nắm mọi thứ trong tay như Hình Liệt Phong nhất định sẽ không cho phép xuất hiện ngoại lệ này.
Hạ Dĩnh nhún vai, xem như đồng ý với lời nói của Hình Liệt Phong.
Ở bên cạnh, Phùng Khải Dương ôm Chu Thiến, đôi tay không an phận lên xuống trên người Chu Thiến nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đường Yên, tầm mắt dâm tà, tham lam làm cho mọi người chán ghét. Chu Thiến trong lòng Phùng Khải Dương cúi đầu, trong mắt tràn đầy tức giận, tuy nhiên trên mặt vẫn treo một nụ cười lấy lòng như trước, hùa theo động tác của Phùng Khải Dương.
Đúng lúc này, người được phái đi dò đường đỡ một dị năng giả bị thương nặng đi tới: “Đội trưởng Hình, bên trong tòa nhà có không ít tang thi biến dị và thú biến dị, thực lực rất mạnh. Dứt lời thì người đó kín đáo trao đổi bằng mắt với Lưu Thấm Nhã rồi gật nhẹ làm cho mọi người không thể nhận ra.
Cái gì? Hình Liệt Phong kinh ngạc, ngồi xổm xuống nhìn dị năng giả bị thương nặng.
Nhìn mệng vết thương thì giống như bị thú biến dị linh trưởng tập kích, anh lui về sau một chút để tôi chữa trị cho anh ta. Lưu Thấm Nhã tiến lên, ngồi xổm xuống xem xét vết thương của dị năng giả đó.
Phùng Khải Dương chen lên trước kia, ánh mắt tối tăm nhìn dị năng giả bị thương nặng không rõ sống chết nằm trên mắt đất, người nọ là bên dị năng giả bên gã. Lần này gã không mãng theo nhiều người, thật vất vả mới đến được thành phố Thanh Hải nên không muốn tay không mà về, gã ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Thấm Nhã: “Lưu tiểu thư, xin cô nhất định phải cứu cậu ta!
Lưu Thấm Nhã cẩn thận xem xét vết thương, bụng, lưng, đùi... Từ trên xuống dưới không có mấy chỗ hoàn hảo, có vài vết thương sâu thấy cả xương, lục phủ ngũ tạng bị dập nát. Nếu là người bình thường thì chỉ sợ là đã chết từ lâu rồi.
Người này có thể kéo dài hơi thở đến bây giờ là do trước đó đã có dị năng giả hệ thủy dùng dị năng để giảm bớt đau đớn cho anh ta. Bây giờ Lưu Thấm Nhã không thể tùy tiện sử dụng dị năng chữa khỏi vì mỗi lần sử dụng dị năng chữa khỏi thì thân thể đều bị tổn thương không ít, số lần sử dụng mỗi ngày cũng có hạn chế, nếu vượt qua số đó thì hiệu quả chữa khỏi cực kì chậm, may mà cô ta là dị năng giả hệ thủy, tính chất ôn hòa có thể hỗ trợ thêm có dị năng chữa khỏi nếu không thì chỗ thiếu sót trong dị năng chữa khỏi của cô ta rất khó che giấu.
Lưu Thấm Nhã ngẩng đầu nhìn Đường Yên đang đứng ở bên cạnh, trong mắt mang theo khẩn cầu, nói: Vết thương của anh ta quá nặng, mất máu rất nhiều, dị năng chữa khỏi chỉ có thể chữa được miệng vết thương nhưng lại không có tác dụng gì với mất máu. Nghe nói bác sĩ Đường có nghiên cứu chế tạo một loại thuốc cầm máu, không chỉ có tác dụng chữa trị mà còn có thể bù lại được lượng máu trong cơ thể. Mọi người trong căn cứ đều biết bác sĩ Đường thương Yên Nhi nhất, như vậy chắc trên người Yên Nhi có không thuốc cầm máu này đúng không? Không biết Yên Nhi có đồng ý bỏ ra thứ mình yêu thích hay không?
Lưu Thấm Nhã vừa nói xong thì mọi người đều dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn chằm chằm Đường Yên đồng thời nhớ tới lúc nãy Đường Yên đã cho Miêu Trạch và Mạnh Lộ một viên thuốc bổ huyết, nói vậy trên người Đường Yên hẳn là không thiếu thứ này. Tận thế bị thương là việc nhỏ, các thiết bị và dược phẩm chữa bệnh lại thiếu thốn, lúc này nghe được trên tay Đường Yên có đồ tốt thì nhất thời có nhiều người nổi lên lòng tham.
Đường Yên bình tĩnh nhìn Lưu Thấm Nhã, cô cảm thấy chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy. Lúc bị tang thi chuột đánh lén ở quốc lộ 107 thì cô đã lấy thuốc cầm máu ra, khi đó cũng không thấy Lưu Thấm Nhã kích động như vậy. Rốt cuộc là vì sao? Đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió thì Lưu Thấm Nhã có được lợi gì? Quả thật trên người cô có không ít thuốc bổ huyết nhưng chỉ với thứ này thì vẫn chưa đủ làm cho Lưu Thấm Nhã nhớ thương được.
Quả thật trên người tôi có thuốc bổ huyết do ông chế tạo, tuy nhiên như vậy sao? Đường Yên nhàn nhạt nói, lấy ra một cái bình sứ trắng nhẹ nhàng vân vê ở trong lòng bàn tay: “Hơn nữa, thuốc bổ huyết lại không cứu được mạng người, cô có dị năng giả chữa khỏi lại không cần mà mơ ước thuốc bổ huyết của tôi làm cái gì? Hay là dị năng chữa khỏi của cô không dùng được...
Những lời này của Đường Yên không chỉ làm cho Lưu Thấm Nhã biến sắc mà ngay cả đám người Hình Liệt Phong cũng gấp gáp đến xoay quanh, nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã. Nếu không có dị năng chữa khỏi thì chẳng qua Lưu Thấm Nhã cũng chỉ là một dị năng giả bình thường, như vậy giá trị của cô ta sẽ thấp đi rất nhiều.
Chu Thiến lắc lắc eo thon nhỏ, ôm tay Phùng Khải Dương cười duyên, nói: Dị năng chữa khỏi quá mức nghịch thiên, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không phải là kì quái. Tôi thấy sắc mặt của Lưu tiểu thư tái nhợt, bước chân thì lảo đảo, chắc là thiếu máu đúng không? Chu Thiến là bác sĩ, tuy rằng không thức tỉnh dị năng tuy nhiên chỉ cần dựa vào cái danh bác sĩ và gương mặt xinh đẹp nên cô ta vẫn sống rất tốt ở tận thế.
Từ lúc Phùng Khải Dương gặp Lưu Thấm Nhã thì ánh mắt của Phùng Khải Dương luôn rơi trên người Lưu Thấm Nhã. Chu Thiến đã theo Phùng Khải Dương hơn nửa năm, làm sao có thể không rõ chút tâm tư này của Phùng Khải Dương được. Cô ta không thể hành động quá trắng trợn với Lưu Thấm Nhã tuy nhiên hành động bỏ đá xuống giếng này thì không sao cả.
Chu Thiến vừa lên tiếng thì sắc mặt của đám người Hình Liệt Phong trở nên cực kì nghiêm túc. Đường Yên vỗ tay ở trong lòng, âm thầm khen ngợi Chu Thiến, lúc ánh mắt lướt qua Chu Thiến thì trên mặt hiện lên nụ cười.
/107
|