editor: coki
Thuần thú sư? Hình Liệt Phong lặp lại ba chữ kia, nghi ngờ nhìn về phía Lưu Thấm Nhã. Lưu Hãn Vũ và Phùng Khải Dương cũng đầy mê mang, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã còn Việt Kỳ đang đứng ở xa thì cau chặt mày, ánh mắt sâu âm u nhìn Lưu Thấm Nhã, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười có vẻ sắc bén.
Đúng vậy, thuần thú sư! Đối mặt với sự đánh giá của mọi người, Lưu Thấm Nhã không có một chút luống cuống nào, khuôn mặt đẹp đẽ, thanh tao, lịch sự, hơi tái nhợt, con ngươi như nước trong suốt lóe lên sự tài trí và kiên định.
Nhìn Lưu Thấm Nhã bình tĩnh thong dong, cả người hiện lên sự thanh tao, kiêu ngạo thì Đường Yên híp mắt, tay phải vuốt ve vòng bạch ngọc chỗ cổ tay, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười trào phúng.
Đầu tiên Lưu Thấm Nhã thể hiện dị năng chữa khỏi hiếm thấy, sau đó thỉnh thoảng lại biểu lộ trí tuệ bất phàm, như vậy thì làm sao mọi người không chú ý cho được? Kiếp trước Lưu Thấm Nhã cũng dùng chiêu thức ấy làm cho tất cả mọi người ái mộ cô ta không thôi. Bất kể là Hình Liệt Phong, Giang Ly hay là Cao Phong thì người nào cũng không đơn giản nhưng vẫn bị Lưu Thấm Nhã xoay quanh. Quả nhiên nữ chính luôn có bàn tay vàng còn những người khác đều là vật hi sinh!
Làm cho Đường Yên thân là nữ phụ cực kì tức giận bất bình, cô híp mắt, nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã đang mở rộng bàn tay vàng, đáy lòng tức giận đến quay cuồng.
Nói thử mộ chút, thuần thú sư là gì vậy? Trong đôi mắt sâu thẳm của Lưu Hãn Vũ nổi lên một chút hứng thú, tiến lên hỏi.
Lưu Thấm Nhã này chẳng những thức tỉnh dị năng chữa khỏi hiếm thấy mà dung mạo còn xuất chúng, ngay cả tính tình cũng rất tốt, hoàn toàn không giống người phụ nữ chỉ biết nũng nịu, khoe khoang sắc đẹp của mình ở tận thế, đồng thời vẻ yên tĩnh, thanh cao này cũng không giống như đang giả bộ, ngay cả khuôn mặt cũng giống người cô đã mất tích của hắn. Năm đó cô hắn và em họ bỏ nhà ra đi, đi một lần gần hai mươi mấy năm, không nghĩ tới hai mươi mấy năm sau hắn lại gặp một cô gái có khuôn mặt tương tự như cô của mình ở tận thế.
Lưu Thấm Nhã không nhanh không chậm băng bó vết thương cho dị năng giả sau đó cầm miếng vải lau vết máu dính trên tay rồi chậm rì rì mở miệng nói: Linh trưởng biến dị rất thông minh vì vậy rất khó trong việc bắt hay giết nó. Ở tận thế, các dị năng lần lượt xuất hiện trong đó có một loại người có năng lực đặc biệt, bọn họ được gọi là ....thuần thú sư. Không biết ở đây có người nào chơi game online hay không, trong game online, thuần thú sư có thể làm cho thần thú phục tùng mình.
Đúng vậy, quả thật trong game online có loại người này. Phùng Khải Dương gật đầu nói, gã rất thích các loại game online nên khi Lưu Thấm Nhã nói ra cái tên thuần thú sư thì gã cũng không xa lạ gì, gã còn nhiều lần chơi nhân vật thuần thú sư nữa là.
Ý của Thấm Nhã chính là trong mấy người chúng ta có người có năng lực đặc biệt này sao? Hình Liệt Phong nghi ngờ hỏi. Tận thế có rất nhiều dị năng giả thức tỉnh, có thuần thú sư thì cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên không biết thuần thú sư có thật sự thần kí như vậy không? Thú biến dị có thực lực mạnh, làm sao cam tâm phục tùng con người được?
Vâng! Hai mươi mấy ngày trước kia, ở tại Miêu Trại em đã từng tận mắt nhìn thấy có một người điều khiển được thú biến dị, thú biến dị cũng phục tùng người đó. Lưu Thấm Nhã nói xong thì trong con ngươi trong trẻo bị bịt kín bởi một tầng hơi nước làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp một cách mơ màng và yếu ớt, lông mi dài cong vút nhẹ nhàng lay động làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Tất cả đàn ông chung quanh đều bất giác nuốt nước miếng, theo tầm mắt của Lưu Thấm Nhã thì ánh mắt của mọi người đều dừng ở Đường Yên trên người. Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết, hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết chỉ sợ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
Thấy dáng vẻ này của Lưu Thấm Nhã, trong lòng Đường Yên thầm giơ ngón tay cái lên, kĩ thuật diễn xuất này e là tượng vàng Oscar cũng không xứng với cô ta. Lưu Thấm Nhã dung hợp nhu nhược và thông mình lại làm một tạo nên một họa thủy đặc biệt xuất sắc làm cho ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người cô ta, còn ai chú đến việc dị năng chữa khỏi lúc nãy nữa? Không chỉ có vậy, sự vật hay sự việc mới đều làm cho người ta chú ý, nếu đổi lại là cô nói những lời này thì chỉ sợ là không bằng một phần ngàn của Lưu Thấm Nhã.
Người khác không hiểu Lưu Thấm Nhã nhưng cô bị cô ta hại vô số lần còn không hiểu sao? Người chết đều có thể bị cô ta nói thành người sống thì có gì kì lạ? Thuần thú sư là cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là lời nói của Lưu Thấm Nhã mà thôi. Đường Yên không ngừng rít gào ở trong lòng nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn lạnh băng giống như trước, giả bộ hoàn toàn không nghe thấy Lưu Thấm Nhã nói cái gì.
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Đường Yên. Nếu như chuyện thuần thú sư là thật, vậy thì thật sự rất khó lường, nếu ở tận thế có thể thu phục một con thú biến dị mạnh mẽ sau đó nuôi ở bên người thì ngày sau không khác gì có thêm một mạng, những người ở đây đều biết về thú biến dị nên cũng hiểu được chúng nó rất mạnh mẽ. Thú biến dị có thực lực cao còn mạnh hơn cả dị năng giả, loại chuyện tốt này ai mà không muốn chứ.
Đường Yên, cô là thuần thú sư sao? Hình Liệt Phong ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Yên, trong đáy mắt Hình Liệt Phong chợt lóe lên cái gì đó rồi biến mất, nếu thật sự là vậy thì đến lúc đó nhất định phải lôi kéo được Đường Yên, có Đường Yên thì lo gì không đoạt được quân khu trung tâm. Các nhà khác đã chiếm lấy quân khu trung tâm quá lâu rồi. Tục ngữ nói: phong thuỷ luân chuyển, năm nay đến nhà của tôi. Bây giờ là lúc nhà họ Hình leo lên ngôi cao, đầu tiên là phải diệt trừ căn cơ của nhà họ Hạ ở căn cứ Thanh Long sau đó nắm lấy quyền khống chế căn cứ, kế tiếp đó sẽ là quân khu trung tâm, quyền lực thay đổi, từ xưa đến nay không phải đều là gió nổi mây vần sao?
Trong khoảnh khắc này Hình Liệt Phong cũng không thèm che giấu dã tâm của mình nữa. Lưu Hãn Vũ không có nhiều lời tuy nhiên trong con ngươi đen sâu thẳm lại tiết lộ khát vọng trong nội tâm hắn, hắn đứng rất gần Hình Liệt Phong, từ đó không khó để nhận ra trong hai người này ai chiếm thế thượng phong.
Con ngươi Đường Yên tối lại, hơi lộ ra vẻ châm chọc. Lưu Thấm Nhã, đây chính là mục đích của cô sao ta, chỉ ra và xác nhận cô là thuần thú sư sau đó ép cô đi vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181. Nếu cô thật sự là thuần thú sư thì nhất định có thể thu phục được linh trưởng biến dị bên trong, chứng tỏ cô ta không nói dối, nếu là giả thì vẫn có thể quang minh chính đại khiến cô đi chịu chết. Kế rất hay! Đúng là rất thủ đoạn! Có lẽ từ lúc Lưu Thấm Nhã thấy cô đứng ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì cô ta đã giăng sẵn cạm bẫy rồi. Vừa tìm hiểu xung quanh để chiếm lấy tiên cơ nhưng cũng vừa xoi mói nhược điểm của người khác, quả thật là quan sát rất tỉ mỉ!
Miêu Trạch và Mạnh Lộ đều im lặng không lên tiếng, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Lưu Thấm Nhã lại hàm chứa tức giận đến tận xương. Người phụ nữ này thật sự là một tai họa! Sau khi Đường Yên rơi xuống nước, không phải bọn họ không muốn xuống tay với Lưu Thấm Nhã nhưng vì Hình Liệt Phong cảnh giác rất cao, thực lực của Lưu Thấm Nhã cũng không tầm thường nên bọn họ hoàn toàn không có cơ hội.
Mọi người thấy Đường Yên im lặng khác thường thì trong lòng càng thêm vội vàng. Việt Kỳ nhíu mày, lắc đầu với An Lộ, ý bảo anh ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh tin tưởng chỉ chút chuyện nhỏ này thì Đường Yên vẫn có thể tự giải quyết được. Đây là tận thế, không có khả năng bảo vệ Đường Yên trong nhà ấm mãi được, suy sụp, đau khổ, những thứ này đều cô đều phải trải qua.
Lưu Thấm Nhã, cô muốn tôi chết nhanh như vậy, nếu không thành toàn cho cô thì chẳng phải lãng phí ý tốt của cô sao? Vừa hay bản thân cũng có thể mượn cơ hội này để thể hiện toàn bộ thực lực của mình. Ở tận thế, nắm tay ai to thì người đó chính là đại ca. Đường Yên liếc nhìn Lưu Thấm Nhã một cái thật sâu sau đó quay đầu nhìn mọi người chung quanh một vòng, đối diện với ánh mắt sốt ruột của những người này thì Đường Yên lạnh lùng nói: Về thuần thú sư thì tôi cũng đã nghe người ta nhắc qua.
Sắc mặt Phùng Khải Dương thay đổi, vội hỏi: Thực sự cô đã nghe người ta nói về nó sao?
Những người khác đều dựng thẳng hai tai lên, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Đường Yên. Vừa rồi có người mơ ước đến thuốc cầm máu của Đường Yên hoàn thì bàn tay sét vừa rồi vẫn còn rất mới mẻ cho nên nhất thời không ai dám coi thường cho cô. Huống chi lúc này bên cạnh Đường Yên còn có vài dị năng giả.
Lưu Thấm Nhã thấy ánh mắt Đường Yên nhìn mình có ý tứ sâu xa thì trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Tính tình Đường Yên thay đổi rất nhiều khiến cô ta không thể đoán trước được.
Đường Yên cúi đầu không thèm quan tâm, chỉ lau chùi vũ khí trong tay rồi thong thả mở miệng nói: Về việc thuần thú sư thì tôi cũng có nghe Lưu Thấm Nhã nhắc tơi, lần đó ở cấm địa phía sau núi Miêu Trại, tôi và Lưu Thấm Nhã đang tranh đoạt một vật ở cấm địa Miêu Trại thì đột nhiên có một con mèo xuất hiện. Lúc đó Lưu Thấm Nhã đột nhiên hô to thuần thú sư... Khi đó Miêu Trạch và Giang Ly cũng có ở đó, bọn họ đều biết. Kỳ thực... Tôi cũng rất tò mò rốt cuộc người được gọi là thuần thú sư là gì? Hi vọng cô có thể giải thích nghi ngờ cho chúng tôi.
Đường Yên nói nửa thật nửa giả, lúc ấy sự việc phát sinh
Thuần thú sư? Hình Liệt Phong lặp lại ba chữ kia, nghi ngờ nhìn về phía Lưu Thấm Nhã. Lưu Hãn Vũ và Phùng Khải Dương cũng đầy mê mang, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã còn Việt Kỳ đang đứng ở xa thì cau chặt mày, ánh mắt sâu âm u nhìn Lưu Thấm Nhã, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười có vẻ sắc bén.
Đúng vậy, thuần thú sư! Đối mặt với sự đánh giá của mọi người, Lưu Thấm Nhã không có một chút luống cuống nào, khuôn mặt đẹp đẽ, thanh tao, lịch sự, hơi tái nhợt, con ngươi như nước trong suốt lóe lên sự tài trí và kiên định.
Nhìn Lưu Thấm Nhã bình tĩnh thong dong, cả người hiện lên sự thanh tao, kiêu ngạo thì Đường Yên híp mắt, tay phải vuốt ve vòng bạch ngọc chỗ cổ tay, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười trào phúng.
Đầu tiên Lưu Thấm Nhã thể hiện dị năng chữa khỏi hiếm thấy, sau đó thỉnh thoảng lại biểu lộ trí tuệ bất phàm, như vậy thì làm sao mọi người không chú ý cho được? Kiếp trước Lưu Thấm Nhã cũng dùng chiêu thức ấy làm cho tất cả mọi người ái mộ cô ta không thôi. Bất kể là Hình Liệt Phong, Giang Ly hay là Cao Phong thì người nào cũng không đơn giản nhưng vẫn bị Lưu Thấm Nhã xoay quanh. Quả nhiên nữ chính luôn có bàn tay vàng còn những người khác đều là vật hi sinh!
Làm cho Đường Yên thân là nữ phụ cực kì tức giận bất bình, cô híp mắt, nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã đang mở rộng bàn tay vàng, đáy lòng tức giận đến quay cuồng.
Nói thử mộ chút, thuần thú sư là gì vậy? Trong đôi mắt sâu thẳm của Lưu Hãn Vũ nổi lên một chút hứng thú, tiến lên hỏi.
Lưu Thấm Nhã này chẳng những thức tỉnh dị năng chữa khỏi hiếm thấy mà dung mạo còn xuất chúng, ngay cả tính tình cũng rất tốt, hoàn toàn không giống người phụ nữ chỉ biết nũng nịu, khoe khoang sắc đẹp của mình ở tận thế, đồng thời vẻ yên tĩnh, thanh cao này cũng không giống như đang giả bộ, ngay cả khuôn mặt cũng giống người cô đã mất tích của hắn. Năm đó cô hắn và em họ bỏ nhà ra đi, đi một lần gần hai mươi mấy năm, không nghĩ tới hai mươi mấy năm sau hắn lại gặp một cô gái có khuôn mặt tương tự như cô của mình ở tận thế.
Lưu Thấm Nhã không nhanh không chậm băng bó vết thương cho dị năng giả sau đó cầm miếng vải lau vết máu dính trên tay rồi chậm rì rì mở miệng nói: Linh trưởng biến dị rất thông minh vì vậy rất khó trong việc bắt hay giết nó. Ở tận thế, các dị năng lần lượt xuất hiện trong đó có một loại người có năng lực đặc biệt, bọn họ được gọi là ....thuần thú sư. Không biết ở đây có người nào chơi game online hay không, trong game online, thuần thú sư có thể làm cho thần thú phục tùng mình.
Đúng vậy, quả thật trong game online có loại người này. Phùng Khải Dương gật đầu nói, gã rất thích các loại game online nên khi Lưu Thấm Nhã nói ra cái tên thuần thú sư thì gã cũng không xa lạ gì, gã còn nhiều lần chơi nhân vật thuần thú sư nữa là.
Ý của Thấm Nhã chính là trong mấy người chúng ta có người có năng lực đặc biệt này sao? Hình Liệt Phong nghi ngờ hỏi. Tận thế có rất nhiều dị năng giả thức tỉnh, có thuần thú sư thì cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên không biết thuần thú sư có thật sự thần kí như vậy không? Thú biến dị có thực lực mạnh, làm sao cam tâm phục tùng con người được?
Vâng! Hai mươi mấy ngày trước kia, ở tại Miêu Trại em đã từng tận mắt nhìn thấy có một người điều khiển được thú biến dị, thú biến dị cũng phục tùng người đó. Lưu Thấm Nhã nói xong thì trong con ngươi trong trẻo bị bịt kín bởi một tầng hơi nước làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp một cách mơ màng và yếu ớt, lông mi dài cong vút nhẹ nhàng lay động làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn.
Tất cả đàn ông chung quanh đều bất giác nuốt nước miếng, theo tầm mắt của Lưu Thấm Nhã thì ánh mắt của mọi người đều dừng ở Đường Yên trên người. Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết, hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết chỉ sợ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
Thấy dáng vẻ này của Lưu Thấm Nhã, trong lòng Đường Yên thầm giơ ngón tay cái lên, kĩ thuật diễn xuất này e là tượng vàng Oscar cũng không xứng với cô ta. Lưu Thấm Nhã dung hợp nhu nhược và thông mình lại làm một tạo nên một họa thủy đặc biệt xuất sắc làm cho ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người cô ta, còn ai chú đến việc dị năng chữa khỏi lúc nãy nữa? Không chỉ có vậy, sự vật hay sự việc mới đều làm cho người ta chú ý, nếu đổi lại là cô nói những lời này thì chỉ sợ là không bằng một phần ngàn của Lưu Thấm Nhã.
Người khác không hiểu Lưu Thấm Nhã nhưng cô bị cô ta hại vô số lần còn không hiểu sao? Người chết đều có thể bị cô ta nói thành người sống thì có gì kì lạ? Thuần thú sư là cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là lời nói của Lưu Thấm Nhã mà thôi. Đường Yên không ngừng rít gào ở trong lòng nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn lạnh băng giống như trước, giả bộ hoàn toàn không nghe thấy Lưu Thấm Nhã nói cái gì.
Mọi người ở đây đều nhìn về phía Đường Yên. Nếu như chuyện thuần thú sư là thật, vậy thì thật sự rất khó lường, nếu ở tận thế có thể thu phục một con thú biến dị mạnh mẽ sau đó nuôi ở bên người thì ngày sau không khác gì có thêm một mạng, những người ở đây đều biết về thú biến dị nên cũng hiểu được chúng nó rất mạnh mẽ. Thú biến dị có thực lực cao còn mạnh hơn cả dị năng giả, loại chuyện tốt này ai mà không muốn chứ.
Đường Yên, cô là thuần thú sư sao? Hình Liệt Phong ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Yên, trong đáy mắt Hình Liệt Phong chợt lóe lên cái gì đó rồi biến mất, nếu thật sự là vậy thì đến lúc đó nhất định phải lôi kéo được Đường Yên, có Đường Yên thì lo gì không đoạt được quân khu trung tâm. Các nhà khác đã chiếm lấy quân khu trung tâm quá lâu rồi. Tục ngữ nói: phong thuỷ luân chuyển, năm nay đến nhà của tôi. Bây giờ là lúc nhà họ Hình leo lên ngôi cao, đầu tiên là phải diệt trừ căn cơ của nhà họ Hạ ở căn cứ Thanh Long sau đó nắm lấy quyền khống chế căn cứ, kế tiếp đó sẽ là quân khu trung tâm, quyền lực thay đổi, từ xưa đến nay không phải đều là gió nổi mây vần sao?
Trong khoảnh khắc này Hình Liệt Phong cũng không thèm che giấu dã tâm của mình nữa. Lưu Hãn Vũ không có nhiều lời tuy nhiên trong con ngươi đen sâu thẳm lại tiết lộ khát vọng trong nội tâm hắn, hắn đứng rất gần Hình Liệt Phong, từ đó không khó để nhận ra trong hai người này ai chiếm thế thượng phong.
Con ngươi Đường Yên tối lại, hơi lộ ra vẻ châm chọc. Lưu Thấm Nhã, đây chính là mục đích của cô sao ta, chỉ ra và xác nhận cô là thuần thú sư sau đó ép cô đi vào tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181. Nếu cô thật sự là thuần thú sư thì nhất định có thể thu phục được linh trưởng biến dị bên trong, chứng tỏ cô ta không nói dối, nếu là giả thì vẫn có thể quang minh chính đại khiến cô đi chịu chết. Kế rất hay! Đúng là rất thủ đoạn! Có lẽ từ lúc Lưu Thấm Nhã thấy cô đứng ở tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 thì cô ta đã giăng sẵn cạm bẫy rồi. Vừa tìm hiểu xung quanh để chiếm lấy tiên cơ nhưng cũng vừa xoi mói nhược điểm của người khác, quả thật là quan sát rất tỉ mỉ!
Miêu Trạch và Mạnh Lộ đều im lặng không lên tiếng, tuy nhiên ánh mắt nhìn về phía Lưu Thấm Nhã lại hàm chứa tức giận đến tận xương. Người phụ nữ này thật sự là một tai họa! Sau khi Đường Yên rơi xuống nước, không phải bọn họ không muốn xuống tay với Lưu Thấm Nhã nhưng vì Hình Liệt Phong cảnh giác rất cao, thực lực của Lưu Thấm Nhã cũng không tầm thường nên bọn họ hoàn toàn không có cơ hội.
Mọi người thấy Đường Yên im lặng khác thường thì trong lòng càng thêm vội vàng. Việt Kỳ nhíu mày, lắc đầu với An Lộ, ý bảo anh ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh tin tưởng chỉ chút chuyện nhỏ này thì Đường Yên vẫn có thể tự giải quyết được. Đây là tận thế, không có khả năng bảo vệ Đường Yên trong nhà ấm mãi được, suy sụp, đau khổ, những thứ này đều cô đều phải trải qua.
Lưu Thấm Nhã, cô muốn tôi chết nhanh như vậy, nếu không thành toàn cho cô thì chẳng phải lãng phí ý tốt của cô sao? Vừa hay bản thân cũng có thể mượn cơ hội này để thể hiện toàn bộ thực lực của mình. Ở tận thế, nắm tay ai to thì người đó chính là đại ca. Đường Yên liếc nhìn Lưu Thấm Nhã một cái thật sâu sau đó quay đầu nhìn mọi người chung quanh một vòng, đối diện với ánh mắt sốt ruột của những người này thì Đường Yên lạnh lùng nói: Về thuần thú sư thì tôi cũng đã nghe người ta nhắc qua.
Sắc mặt Phùng Khải Dương thay đổi, vội hỏi: Thực sự cô đã nghe người ta nói về nó sao?
Những người khác đều dựng thẳng hai tai lên, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Đường Yên. Vừa rồi có người mơ ước đến thuốc cầm máu của Đường Yên hoàn thì bàn tay sét vừa rồi vẫn còn rất mới mẻ cho nên nhất thời không ai dám coi thường cho cô. Huống chi lúc này bên cạnh Đường Yên còn có vài dị năng giả.
Lưu Thấm Nhã thấy ánh mắt Đường Yên nhìn mình có ý tứ sâu xa thì trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. Tính tình Đường Yên thay đổi rất nhiều khiến cô ta không thể đoán trước được.
Đường Yên cúi đầu không thèm quan tâm, chỉ lau chùi vũ khí trong tay rồi thong thả mở miệng nói: Về việc thuần thú sư thì tôi cũng có nghe Lưu Thấm Nhã nhắc tơi, lần đó ở cấm địa phía sau núi Miêu Trại, tôi và Lưu Thấm Nhã đang tranh đoạt một vật ở cấm địa Miêu Trại thì đột nhiên có một con mèo xuất hiện. Lúc đó Lưu Thấm Nhã đột nhiên hô to thuần thú sư... Khi đó Miêu Trạch và Giang Ly cũng có ở đó, bọn họ đều biết. Kỳ thực... Tôi cũng rất tò mò rốt cuộc người được gọi là thuần thú sư là gì? Hi vọng cô có thể giải thích nghi ngờ cho chúng tôi.
Đường Yên nói nửa thật nửa giả, lúc ấy sự việc phát sinh
/107
|