Trong nháy mắt tinh thần lực của Đường Yên đã bao trùm khắp cả tầng hầm ngầm, khóe miệng cô hơi cong lên, quả nhiên phía sau tường trống rỗng. Tinh thần lực men theo cầu thang đi xuống phía dưới, càng xuống thì càng cảm thấy tà khí âm u lạnh lẽo. Tin tức mà tinh thần lực truyền về làm cho Đường Yên cảm thấy không khoẻ, hơi thở kia khiến cô cực kì không thoải mái.
Em thấy thế nào? Việt Kỳ sờ vào vách tường, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh tầng hầm ngầm.
Đường Yên hơi lui về phía sau, ánh mắt dừng ở trên người Mạnh Lộ: “Trong đó trống rỗng, Mạnh Lộ, em làm đi! Ý của Đường Yên là bảo Mạnh Lộ dùng dị năng mở một cánh cửa ở trên bức tường này.
Hai tay Mạnh Lộ hiện lên tia sáng màu vàng đất, ngay sau đó chính giữa vách tường bắt đầu bị ăn mòn, một cái cửa rộng khoảng hai mét lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người. Ngay sau đó có một mùi thối rữa từ trong bóng tối truyền đến, Mạnh Lộ thu tay lại, ánh mắt cẩn thận nhìn xuống phía dưới cầu thang.
Vách tường rất ẩm ướt, nhựa đường dính đầy trên hành lang, trong không khí thoang thoảng mùi mặn đặc trưng của biển. Bởi vì vách tường rất ẩm ướt nên rong rêu mọc đầy trên đó đồng thời tản ra mùi hôi thối. Cả cầu thang đều bị bao trùm bởi những dây mây kì lạ, những dây mây này bò lan ra khắp xung quanh. Lúc tinh thần lực của Đường Yên chạm vào những dây mây thì cảm nhận được có đang co rút lại.
Đường Yên kéo Mạnh Lộ lại, dùng kiếm chỉ dây mây to bằng cánh tay ở trên bậc thang gần đó, dây mây này đang quấn quanh một cái xác, cái xác này đã bốc mùi hôi thối không chịu nổi, bị những dây mây quấn rất chặt. Chỗ này quá ẩm ướt, người này chết cũng đã lâu nên cái xác trở nên trắng bệch phù thũng, hai mắt lồi lên nhìn có vẻ rất đáng sợ!
Những sợi dây mây này rất quái dị, cẩn thận đừng tới gần nó! Đường Yên vừa mới nói xong thì đột nhiên có một tiếng hét vang lên. A! Một cái bóng màu xanh nhanh như tia chớp quét qua chỗ An Du đang đứng, nhìn kĩ thì là một sợi dây mây mềm dẻo đang bò lên mắt cá chân trái An Du, những cái gai tên đó thì đâm vào da thịt cô ấy muốn kéo cô ấy vào trong cầu thang tối tăm kia.
Quá nhanh!
Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ trong chớp mắt, Việt Kỳ hồi phục tinh thần lại trước tiên, anh nhanh chóng ngưng tụ đao băng trong tay rồi chém mạnh xuống. Chỗ sợi dây mây bị chém đứt rỉ ra một chất dịch màu xanh biếc, chỉ trong nháy mắt những dây mây đang bò đầy trên cầu thang đã biến mất. Trên mặt đất chỉ còn lại một đoạn dây mây dài khoảng nửa mét màu xanh đang không ngừng vặn vẹo và vẫn cố quấn quanh mắt cá chân trái của An Du.
An Du kinh hoảng, ngồi xổm xuống vén ống quần lên, trên mắt cá cô xuất hiện vô số lỗ nhỏ, ở những lỗ nhỏ đó có chất dịch màu xanh biếc hòa lẫn với mà, rất là kì lạ! An Du lắc đầu muốn thoát khỏi tình trạng choáng váng, Lâm Mông lập tức phát hiện ra An Du không thích hợp nên nhanh chóng đỡ An Du chỉ chực ngã xuống.
Thực vật, là thực vật biến dị. Đường Yên bình tĩnh nói rồi mở ba lô lấy ra một lọ thuốc giải độc, bảo Lâm Mông cho An Du uống vào: “Trong những cái gai của dây mây này có độc tố, nếu bị nó đâm thì sẽ choáng váng rồi ngất đi, không ngờ những loại thực vật cũng bắt đầu mơ ước đến loại người rồi. Đường Yên lấy một bình thuốc khác ra phân phát cho mọi người, người thay đổi, động vật thay đổi, hiện tại đến phiên thực vật sao?
Việt Kỳ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đoạn dây mây đang vặn vẹo trên mặt đất kia, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nhất định phải mang thứ kia đi, dị biến ở Thanh Hải đã vượt xa dự đoán lúc đầu rồi. Sau đó Việt Kỳ khởi động dị năng hệ hỏa, thiêu trụi đoạn dây mây kia thành một đống tro tàn.
Thực vật sợ lửa, dị năng giả hệ hỏa đi trước để giải quyết chúng nó! Mặc kệ những người đó có kế hoạch cái gì, chuyện dị biến này không chỉ thúc đẩy tang thi, thú biến dị phát triển trí tuệ mà ngay cả thực vật cũng đều biến dị, nếu không nhanh chóng tiêu hủy thứ kia thì chỉ sợ kế tiếp sẽ tổn thất rất nặng nề.
Việt Kỳ nhắm mắt lại sau khi mở mắt ra thì trong đó chỉ còn lạnh lùng: “An Lộ, mau liên lạc với các lão, bảo bên kia nhanh chóng chuẩn bị tiếp nhận thứ đó, việc này nhà họ Việt không nhúng tay vào không được đồng thời cũng bảo bọn họ đề phòng nhà họ Hình và nhà họ Lưu, chuyện lần này hai nhà bọn họ không thoát được liên quan.
Em đã biết! An Lộ xoay người, lấy ra một cái máy truyền tin nhỏ sau đó liên lạc với các lão của quân khu trung tâm, nhân tiện để cho nhà họ An và nhà họ Việt trao đổi.
Trong không gian âm u ẩm ướt, bốn phía có không ít các thi thể, từ quần áo của những người này thì không khó để nhận ra bọn họ là nhân viên nghiên cứu của tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, cái chính là tại sao bọn họ lại chết ở chỗ này? Lúc tận thế mới chỉ bắt đầu thì những giáo sư thuộc viện nghiên cứu đều được mang đi đầu tiên, không có lí gì lại chết ở chỗ này cả, trừ phi bọn họ từ chối cành oliu của chính phủ.
Tiếng bước chân của mọi người cứ như quanh quẩn trong hành lang dài âm u, tĩnh lặng. Mọi người cẩn thận cầm chặt đèn pin, đánh giá xung quanh, không gian rất rộng rãi, hẳn là phòng nghiên cứu ở dưới đất.
Cẩn thận!
Việt Kỳ đột nhiên lên tiếng, nghe thấy giọng nói của anh, Đường Yên lập tức lùi lại mấy bước, ngay sau đó nhìn thấy một khối băng xuất hiện bao trùm không gian phía trước trong phạm vi hai mét. Mọi người ngừng thở, mượn ánh sáng từ đèn pin, cúi đầu nhìn xuống thì thấy bên trong khối băng là một dây mây màu xanh, trên sợi dây mây này là vô số các gai nhọn hoắt.
Ngay sau đó có hàng hà sa số dây mây bị phủ kín bởi đám gai nhọn bò tới từ bốn phương tám hướng, bọn nó như những mũi tên sắc bén đã rời cung, tấn công thẳng về phía đám người Đường Yên. Nhìn những sợi dây mây đang bò chen chúc nhau thì mọi người không khỏi rùng mình nhưng đã lấy lại tinh thần và lập tức ra tay.
Đường Yên vung tay lên, ném một tia sét vào sâu trong hành lang: “Ầm .... Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Việt Kỳ dùng lửa đốt cháy những dây mây đang có ý đồ quấn quanh lấy mình, ngọn lửa bò dọc theo sợi dây mây, không bao lâu sau bên tai liền nghe thấy được tiếng gào thét bén nhọn: “Gào gào ....
Có thể là bị chọc giận nên càng đi vào bên trong, dây mây càng dày đặc, tấn công cũng càng thêm điên cuồng. Đường Yên vung kiếm được phủ dị năng lên, dứt khoát chém đứt tất cả dây mây cản đường mình.
Không bao lâu sau mọi người đã đi tới một đại sảnh trống trải, bên trong đại sảnh đầy những dụng cụ thí nghiệm rỉ sắt loang lổ, nằm lộn xộn trên mặt đất. Ở góc sâu nhất trong đại sảnh có một cây đại thụ. Gốc của cây đại thụ này ở bên trong một cái rãnh chứa chất dinh dưỡng, trong cái rãnh đó có một người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt cũng trắng dã, tay chân bị gốc cây quấn quanh, dây mây màu xanh đều xuất phát từ cái cây này.
An Lộ nghi ngờ nhìn cái rãnh rãnh dinh dưỡng và cả khuôn mặt của người bị cái cây quấn lấy kia: “Đại ca, hình như người kia là Tương Quốc Huy. Hóa ra là ông ta đã chết, khó trách tìm khắp nơi mà không thấy ông ta.
Những dây mây bị lửa đốt cháy đều điên cuồng vùng vẫy mong muốn thoát khỏi ngọn lửa đang thiêu trọi mình. Khuôn mặt người trắng bệch kia không ngừng phát ra tiếng thét thê lương chói tai, dây mây cũng không ngừng vùng vẫy muốn dập tắt ngọn lửa trên những sợi dây mây đang bị đốt cháy. Không thể nghi ngờ cây đại thụ biến dị này đã sinh ra trí tuệ, mọi người liếc nhìn Tương Quốc Huy đang bị đại thụ quấn lấy thì toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo. Cũng may là bọn họ đang ở tầng hầm, nếu là ở bên ngoài thì chẳng phải là cây đại thụ này càng thêm lợi hại sau...
Nhìn vị trí bên cạnh rãnh dinh dưỡng đi. Đột nhiên giọng nói cứng nhắc, lạnh lẽo của Lâm Tam vang lên làm mọi người đều hoảng sợ đưa mắt nhìn sang. Nhất thời sắc mặt mọi người trở nên xám xịt vì thứ mọi người nhìn thấy chính là ở bên cạnh rễ cây chỗ rảnh dinh dưỡng có rất nhiều thi thể chồng chất lên nhau, khuôn mặt của mỗi người đều rất sợ hãi, ngoại trừ mặt thì cả người đều dây mây quấn quanh, ở huyệt thái dương của mỗi thi thể đều bị một cái rễ cây đâm vào. Có người, có tang thi, có thú biến dị, khó tránh cây đại thụ biến dị này bị giới hạn ở tầng hầm nhưng thực lực vẫn mạnh như vậy, thì ra cây đại thụ biến dị này đã hấp thu rất nhiều năng lượng của tang thi, thú biến dị!
Khó trách xung quanh tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 lại tụ tập vô số tang thi, thú biến dị. Đoán chắc là do thứ này giở trò quỷ đây. Lúc đầu thì phát ra năng lượng dụ dỗ tang thi và thú biến dị tới sau đó cắn nuốt chúng nó, thật là giảo hoạt!
Hình như cây đại thụ biến dị này cảm nhận được uy hiếp nên mặt người ở chính giữa gốc cây há mồm gào thét hai tiếng, ngay sau đó có vô số dây mây dữ tợn tấn công đám người Đường Yên. Việt Kỳ đứng ở trước gốc cây đại thụ biến dị, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa có.
Trí tuệ của cây đại thụ biến dị này không thua gì nhân loại, mọi người hãy cẩn thận một chút. Thực lực của đám dây mây này đã gần bằng dị năng giả cấp ba, còn thân cây biến dị thì khả năng không thua kém một dị năng giả cấp năm. Việt Kỳ không quay đầu lại, trong lòng bàn tay hiện lên ngọn lửa, cho dù có biến dị thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng vẫn là thực vật, hỏa khắc mộc, đây là chân lý không thay đổi được!
Đường Yên lui về phía sau, Khô mộc quyết trong cơ thể không ngừng vận chuyển, cô phải nắm chặt thời gian để khôi phục lại tinh thần lực vừa mới tiêu hao. Lúc rời khỏi căn cứ Thanh Long thì ông đã cho cô vũ khí sinh hóa kiểu mới, chỉ trong nháy mắt vũ khí đã bao lấy cánh tay Đường Yên đồng thời cô cũng lấy tinh hạch ra để nạp năng lượng. Vũ khí sinh hóa kiểu mới có thể trực tiếp chuyển hóa tinh hạch thành năng lượng, đây là điểm khác nhau với vũ khí sinh hóa thế hệ đầu hơn nữa lực sát thương cũng lớn hơn rất nhiều.
Nhìn cây đại thụ biến dị đột nhiên yên tĩnh lại, vẻ mặt của mọi người càng thêm nghiêm túc.
Ánh mắt Đường Yên sắc bén, im lặng vòng ra phía sau đánh lén hai cái rễ cây màu nâu: “Bang bang .... hai tiếng súng vang lên, xung lực cực lớn làm rễ cây bị chặt đứt. Rễ cây bị đứt vặn vẹo vài cái sau đó hóa thành tro tàn, đây mới là điểm bá đạo nhất của vũ khí sinh hóa kiểu mới. Những người khác đều khiếp sợ nhìn vũ khí trong tay Đường Yên, đáy mắt tràn đầy sự hoảng hốt.
Đây là vũ khí sinh hóa mới nhất do trung tâm nghiên cứu sinh hóa ở căn cứ Thanh Long chế tạo ra, tổng cộng có ba cái, trong tay Hình Liệt Phong và Hạ
Em thấy thế nào? Việt Kỳ sờ vào vách tường, cẩn thận quan sát tình huống xung quanh tầng hầm ngầm.
Đường Yên hơi lui về phía sau, ánh mắt dừng ở trên người Mạnh Lộ: “Trong đó trống rỗng, Mạnh Lộ, em làm đi! Ý của Đường Yên là bảo Mạnh Lộ dùng dị năng mở một cánh cửa ở trên bức tường này.
Hai tay Mạnh Lộ hiện lên tia sáng màu vàng đất, ngay sau đó chính giữa vách tường bắt đầu bị ăn mòn, một cái cửa rộng khoảng hai mét lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người. Ngay sau đó có một mùi thối rữa từ trong bóng tối truyền đến, Mạnh Lộ thu tay lại, ánh mắt cẩn thận nhìn xuống phía dưới cầu thang.
Vách tường rất ẩm ướt, nhựa đường dính đầy trên hành lang, trong không khí thoang thoảng mùi mặn đặc trưng của biển. Bởi vì vách tường rất ẩm ướt nên rong rêu mọc đầy trên đó đồng thời tản ra mùi hôi thối. Cả cầu thang đều bị bao trùm bởi những dây mây kì lạ, những dây mây này bò lan ra khắp xung quanh. Lúc tinh thần lực của Đường Yên chạm vào những dây mây thì cảm nhận được có đang co rút lại.
Đường Yên kéo Mạnh Lộ lại, dùng kiếm chỉ dây mây to bằng cánh tay ở trên bậc thang gần đó, dây mây này đang quấn quanh một cái xác, cái xác này đã bốc mùi hôi thối không chịu nổi, bị những dây mây quấn rất chặt. Chỗ này quá ẩm ướt, người này chết cũng đã lâu nên cái xác trở nên trắng bệch phù thũng, hai mắt lồi lên nhìn có vẻ rất đáng sợ!
Những sợi dây mây này rất quái dị, cẩn thận đừng tới gần nó! Đường Yên vừa mới nói xong thì đột nhiên có một tiếng hét vang lên. A! Một cái bóng màu xanh nhanh như tia chớp quét qua chỗ An Du đang đứng, nhìn kĩ thì là một sợi dây mây mềm dẻo đang bò lên mắt cá chân trái An Du, những cái gai tên đó thì đâm vào da thịt cô ấy muốn kéo cô ấy vào trong cầu thang tối tăm kia.
Quá nhanh!
Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ trong chớp mắt, Việt Kỳ hồi phục tinh thần lại trước tiên, anh nhanh chóng ngưng tụ đao băng trong tay rồi chém mạnh xuống. Chỗ sợi dây mây bị chém đứt rỉ ra một chất dịch màu xanh biếc, chỉ trong nháy mắt những dây mây đang bò đầy trên cầu thang đã biến mất. Trên mặt đất chỉ còn lại một đoạn dây mây dài khoảng nửa mét màu xanh đang không ngừng vặn vẹo và vẫn cố quấn quanh mắt cá chân trái của An Du.
An Du kinh hoảng, ngồi xổm xuống vén ống quần lên, trên mắt cá cô xuất hiện vô số lỗ nhỏ, ở những lỗ nhỏ đó có chất dịch màu xanh biếc hòa lẫn với mà, rất là kì lạ! An Du lắc đầu muốn thoát khỏi tình trạng choáng váng, Lâm Mông lập tức phát hiện ra An Du không thích hợp nên nhanh chóng đỡ An Du chỉ chực ngã xuống.
Thực vật, là thực vật biến dị. Đường Yên bình tĩnh nói rồi mở ba lô lấy ra một lọ thuốc giải độc, bảo Lâm Mông cho An Du uống vào: “Trong những cái gai của dây mây này có độc tố, nếu bị nó đâm thì sẽ choáng váng rồi ngất đi, không ngờ những loại thực vật cũng bắt đầu mơ ước đến loại người rồi. Đường Yên lấy một bình thuốc khác ra phân phát cho mọi người, người thay đổi, động vật thay đổi, hiện tại đến phiên thực vật sao?
Việt Kỳ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đoạn dây mây đang vặn vẹo trên mặt đất kia, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nhất định phải mang thứ kia đi, dị biến ở Thanh Hải đã vượt xa dự đoán lúc đầu rồi. Sau đó Việt Kỳ khởi động dị năng hệ hỏa, thiêu trụi đoạn dây mây kia thành một đống tro tàn.
Thực vật sợ lửa, dị năng giả hệ hỏa đi trước để giải quyết chúng nó! Mặc kệ những người đó có kế hoạch cái gì, chuyện dị biến này không chỉ thúc đẩy tang thi, thú biến dị phát triển trí tuệ mà ngay cả thực vật cũng đều biến dị, nếu không nhanh chóng tiêu hủy thứ kia thì chỉ sợ kế tiếp sẽ tổn thất rất nặng nề.
Việt Kỳ nhắm mắt lại sau khi mở mắt ra thì trong đó chỉ còn lạnh lùng: “An Lộ, mau liên lạc với các lão, bảo bên kia nhanh chóng chuẩn bị tiếp nhận thứ đó, việc này nhà họ Việt không nhúng tay vào không được đồng thời cũng bảo bọn họ đề phòng nhà họ Hình và nhà họ Lưu, chuyện lần này hai nhà bọn họ không thoát được liên quan.
Em đã biết! An Lộ xoay người, lấy ra một cái máy truyền tin nhỏ sau đó liên lạc với các lão của quân khu trung tâm, nhân tiện để cho nhà họ An và nhà họ Việt trao đổi.
Trong không gian âm u ẩm ướt, bốn phía có không ít các thi thể, từ quần áo của những người này thì không khó để nhận ra bọn họ là nhân viên nghiên cứu của tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, cái chính là tại sao bọn họ lại chết ở chỗ này? Lúc tận thế mới chỉ bắt đầu thì những giáo sư thuộc viện nghiên cứu đều được mang đi đầu tiên, không có lí gì lại chết ở chỗ này cả, trừ phi bọn họ từ chối cành oliu của chính phủ.
Tiếng bước chân của mọi người cứ như quanh quẩn trong hành lang dài âm u, tĩnh lặng. Mọi người cẩn thận cầm chặt đèn pin, đánh giá xung quanh, không gian rất rộng rãi, hẳn là phòng nghiên cứu ở dưới đất.
Cẩn thận!
Việt Kỳ đột nhiên lên tiếng, nghe thấy giọng nói của anh, Đường Yên lập tức lùi lại mấy bước, ngay sau đó nhìn thấy một khối băng xuất hiện bao trùm không gian phía trước trong phạm vi hai mét. Mọi người ngừng thở, mượn ánh sáng từ đèn pin, cúi đầu nhìn xuống thì thấy bên trong khối băng là một dây mây màu xanh, trên sợi dây mây này là vô số các gai nhọn hoắt.
Ngay sau đó có hàng hà sa số dây mây bị phủ kín bởi đám gai nhọn bò tới từ bốn phương tám hướng, bọn nó như những mũi tên sắc bén đã rời cung, tấn công thẳng về phía đám người Đường Yên. Nhìn những sợi dây mây đang bò chen chúc nhau thì mọi người không khỏi rùng mình nhưng đã lấy lại tinh thần và lập tức ra tay.
Đường Yên vung tay lên, ném một tia sét vào sâu trong hành lang: “Ầm .... Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Việt Kỳ dùng lửa đốt cháy những dây mây đang có ý đồ quấn quanh lấy mình, ngọn lửa bò dọc theo sợi dây mây, không bao lâu sau bên tai liền nghe thấy được tiếng gào thét bén nhọn: “Gào gào ....
Có thể là bị chọc giận nên càng đi vào bên trong, dây mây càng dày đặc, tấn công cũng càng thêm điên cuồng. Đường Yên vung kiếm được phủ dị năng lên, dứt khoát chém đứt tất cả dây mây cản đường mình.
Không bao lâu sau mọi người đã đi tới một đại sảnh trống trải, bên trong đại sảnh đầy những dụng cụ thí nghiệm rỉ sắt loang lổ, nằm lộn xộn trên mặt đất. Ở góc sâu nhất trong đại sảnh có một cây đại thụ. Gốc của cây đại thụ này ở bên trong một cái rãnh chứa chất dinh dưỡng, trong cái rãnh đó có một người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt cũng trắng dã, tay chân bị gốc cây quấn quanh, dây mây màu xanh đều xuất phát từ cái cây này.
An Lộ nghi ngờ nhìn cái rãnh rãnh dinh dưỡng và cả khuôn mặt của người bị cái cây quấn lấy kia: “Đại ca, hình như người kia là Tương Quốc Huy. Hóa ra là ông ta đã chết, khó trách tìm khắp nơi mà không thấy ông ta.
Những dây mây bị lửa đốt cháy đều điên cuồng vùng vẫy mong muốn thoát khỏi ngọn lửa đang thiêu trọi mình. Khuôn mặt người trắng bệch kia không ngừng phát ra tiếng thét thê lương chói tai, dây mây cũng không ngừng vùng vẫy muốn dập tắt ngọn lửa trên những sợi dây mây đang bị đốt cháy. Không thể nghi ngờ cây đại thụ biến dị này đã sinh ra trí tuệ, mọi người liếc nhìn Tương Quốc Huy đang bị đại thụ quấn lấy thì toàn thân đều cảm thấy lạnh lẽo. Cũng may là bọn họ đang ở tầng hầm, nếu là ở bên ngoài thì chẳng phải là cây đại thụ này càng thêm lợi hại sau...
Nhìn vị trí bên cạnh rãnh dinh dưỡng đi. Đột nhiên giọng nói cứng nhắc, lạnh lẽo của Lâm Tam vang lên làm mọi người đều hoảng sợ đưa mắt nhìn sang. Nhất thời sắc mặt mọi người trở nên xám xịt vì thứ mọi người nhìn thấy chính là ở bên cạnh rễ cây chỗ rảnh dinh dưỡng có rất nhiều thi thể chồng chất lên nhau, khuôn mặt của mỗi người đều rất sợ hãi, ngoại trừ mặt thì cả người đều dây mây quấn quanh, ở huyệt thái dương của mỗi thi thể đều bị một cái rễ cây đâm vào. Có người, có tang thi, có thú biến dị, khó tránh cây đại thụ biến dị này bị giới hạn ở tầng hầm nhưng thực lực vẫn mạnh như vậy, thì ra cây đại thụ biến dị này đã hấp thu rất nhiều năng lượng của tang thi, thú biến dị!
Khó trách xung quanh tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 lại tụ tập vô số tang thi, thú biến dị. Đoán chắc là do thứ này giở trò quỷ đây. Lúc đầu thì phát ra năng lượng dụ dỗ tang thi và thú biến dị tới sau đó cắn nuốt chúng nó, thật là giảo hoạt!
Hình như cây đại thụ biến dị này cảm nhận được uy hiếp nên mặt người ở chính giữa gốc cây há mồm gào thét hai tiếng, ngay sau đó có vô số dây mây dữ tợn tấn công đám người Đường Yên. Việt Kỳ đứng ở trước gốc cây đại thụ biến dị, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa có.
Trí tuệ của cây đại thụ biến dị này không thua gì nhân loại, mọi người hãy cẩn thận một chút. Thực lực của đám dây mây này đã gần bằng dị năng giả cấp ba, còn thân cây biến dị thì khả năng không thua kém một dị năng giả cấp năm. Việt Kỳ không quay đầu lại, trong lòng bàn tay hiện lên ngọn lửa, cho dù có biến dị thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng vẫn là thực vật, hỏa khắc mộc, đây là chân lý không thay đổi được!
Đường Yên lui về phía sau, Khô mộc quyết trong cơ thể không ngừng vận chuyển, cô phải nắm chặt thời gian để khôi phục lại tinh thần lực vừa mới tiêu hao. Lúc rời khỏi căn cứ Thanh Long thì ông đã cho cô vũ khí sinh hóa kiểu mới, chỉ trong nháy mắt vũ khí đã bao lấy cánh tay Đường Yên đồng thời cô cũng lấy tinh hạch ra để nạp năng lượng. Vũ khí sinh hóa kiểu mới có thể trực tiếp chuyển hóa tinh hạch thành năng lượng, đây là điểm khác nhau với vũ khí sinh hóa thế hệ đầu hơn nữa lực sát thương cũng lớn hơn rất nhiều.
Nhìn cây đại thụ biến dị đột nhiên yên tĩnh lại, vẻ mặt của mọi người càng thêm nghiêm túc.
Ánh mắt Đường Yên sắc bén, im lặng vòng ra phía sau đánh lén hai cái rễ cây màu nâu: “Bang bang .... hai tiếng súng vang lên, xung lực cực lớn làm rễ cây bị chặt đứt. Rễ cây bị đứt vặn vẹo vài cái sau đó hóa thành tro tàn, đây mới là điểm bá đạo nhất của vũ khí sinh hóa kiểu mới. Những người khác đều khiếp sợ nhìn vũ khí trong tay Đường Yên, đáy mắt tràn đầy sự hoảng hốt.
Đây là vũ khí sinh hóa mới nhất do trung tâm nghiên cứu sinh hóa ở căn cứ Thanh Long chế tạo ra, tổng cộng có ba cái, trong tay Hình Liệt Phong và Hạ
/107
|