Editor: coki
Diệp Quân ầm ĩ khiến Việt Kỳ bình tĩnh lại. Điều này làm bọn An Lộ nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên chỉ có người hung ác như Diệp Quân mới đối phó được với đại ca khi đang mất khống chế. Tên sát thủ này thử trăm lần trăm được, cho tới bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện không may nào.
Việt Kỳ, chuyện biển sâu quá khẩn cấp, tôi hi vọng anh nhanh chóng liên lạc với quân khu trung tâm để tìm biện pháp đối phó. Đường Yên vội vàng nói vì cô nhìn thấy vẻ mặt của đám người An Lộ rất thoải mái, hiển nhiên sự việc này không khiến cho bọn họ lo lắng lắm, chắc hẳn bọn họ nghĩ tuy rằng biển sâu khó đối phó nhưng không phải là không đối phó được!
Không phải chỉ là mấy con sâu thôi sao, có cái gì to tát đâu? An Lộ cười nhạt, cho rằng Đường Yên có chút chuyện bé xé ra to. Vừa rồi tuy rằng biển sâu trên màn hình rất dữ tợn đáng sợ nhưng không phải không giải quyết được, vì chút chuyện nhỏ này mà kinh động đến quân khu trung tâm thì không đáng.
Mấy con sâu? Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Đường Yên đảo qua An Lộ sau đó cố định trên người anh ta, giọng nói nặng nề: Mọi người đều cho là như vậy phải không? Cho rằng chẳng qua chỉ là mấy con sâu nhỏ?
Trong giọng nói của Đường Yên mang theo tức giận, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao chuyện biển sâu càng ngày càng không thể cứu vãn được. Nguyên nhân chủ yếu chính là ngay từ đầu khi phát hiện biển sâu thì mọi người hoàn toàn không có để ý đến nó. Chờ tới khi sự tình khó có thể cứu vãn được thì mới đột nhiên lấy lại tinh thần, hối hận lúc trước nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
Sao vậy? Việt Kỳ lên tiếng hỏi. Anh nhận ra giọng điệu của Đường Yên có chút không đúng nên quay sang nhìn cô, khi thấy đôi mắt Đường Yên hơi đỏ lên thì giọng nói mang theo chần chừ, ánh mắt dừng ở biển sâu trên màn hình: “Biển sâu rất nguy hiểm sao?
Những người khác không biết đang có chuyện gì xảy ra nên bọn họ đều im lặng không xen vào. Hai tay Từ Mục lướt trên bàn phím điều khiển một cái rađa đi theo sau biển sâu, hình ảnh trên máy tính trước mặt Từ Mục không ngừng thay đổi. Vẻ mặt Từ Mục dần dần trở nên nghiêm túc, khóe miệng mím lại và mười ngón tay hơi run tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng anh ta giờ phút này.
Mấy con sao, mọi người có nghĩ tới nếu như là ngàn vạn, thậm chí triệu vạn biển sâu xuất hiện thì sẽ là cảnh tượng như thế nào không? Đây là tận thế, đừng nói với tôi rằng điều này không có khả năng... Chắc hẳn mọi người ở đây đều đã đọc qua lịch sử, trong lịch sử không ít triều đại đã từng ghi lại sự xuất hiện của nạn châu chấu, nơi châu chấu đi qua không còn một ngọn cỏ.. Đường Yên lạnh lùng nói. Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, những người này nghĩ biển sâu quá mức đơn giản nên sau này mới thất kinh, hoảng sợ.
Cái gì? An Du kinh ngạc hô lên, cô che miệng, liếc mắt nhìn hình ảnh trên màn hình. Nghĩ tới cảnh tượng đó cô lập tức cảm thấy lạnh cả người, Đường Yên nói không sai, chỉ mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn... Quả thật không đủ để gây sợ hãi nhưng nếu hơn mười vạn, mấy trăm vạn, mấy triệu vạn... Khi đó chính là diệt thế của nhân loại!
Đường Yên nói không sai, mọi người nhìn nơi này... Từ Mục đang cúi đầu đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng trong buồng xe. Anh xoay laptop trước mặt về phía mọi người, trên màn hình là vô số con sâu lớn nhỏ trải rộng ra xun quanh. Hình ảnh trên màn hình liên tục thay đổi, càng vào sâu bên trong, những con sâu này càng lớn dần, lúc trước thì bằng nắm tay sau đó dần dần bằng con mèo cuối cùng là khoảng bằng con báo săn...
Xoẹt..xoẹt! Màn hình chớp tắt liên tục, hình ảnh xẹt qua trước mắt mọi người trước khi màn hình tắt hẳn là một sâu to bằng con sư tử. Thân hình to lớn của nó được bọc bởi một lớp vỏ cứng màu đen, chân trước giơ lên giống như vũ khí sắc bén, cái miệng xấu xí há to để lộ răng nhọn lạnh lẽo bên trong. Rađa bị chân trước của nó quét qua, trong khoảnh khắc bị phá hủy có bốc lên một luồng khói mỏn.
Vừa rồi... Chắc là không nhìn lầm chứ! Con đó thật sự là con sâu sao? Sâu gì mà còn lớn hơn cả sư tử, đùa kiểu gì vậy, ánh mắt của nó màu đỏ tươi, lóe lên sát khí tàn nhẫn, vừa thấy đã biết lực sát thương của thứ này không nhỏ.
Làm sao bây giờ? An Lộ vuốt cằm, dáng vẻ lười nhác lúc trước hoàn toàn biến mất, lúc này cả người tản ra hơi thở chém giết.
Đường Yên bảo Từ Mục tua lại đoạn video lúc này vài lần, chân mày nhíu chặt, mục đích của cô chẳng qua chỉ là vật tư quân nhu bên trong nhà xưởng mà thôi nhưng cuối cùng lại gặp phải biển sâu cực kì khó giải quyết. Cô hiểu được nếu không giải quyết biển sâu này thì ngày sau chắc chắn nó sẽ trở thành tai họa cho nhân loại, nguy hiểm nên bóp chết từ trong trứng nước. Từ đoạn hình ảnh vừa rồi không khó để nhận ra những con sâu ẩn núp trong nhà xưởng công nghiệp quân sự đã phát triển tới một kích thước nhất định, nếu cứ để biển sâu này tiếp tục phát triển thì họa hay phúc rất khó đoán trước được!
Từ Mục, có thể tra được địa điểm cuối cùng biển sâu biến mất hay không? Đường Yên hỏi.
Từ Mục gật đầu, nói: Có thể, nhưng mà tôi phải căn cứ vào bản kết cấu kiến trúc nhà xưởng mà Tướng quân đã đưa, đại khái cần khoảng ba giờ
Diệp Quân ầm ĩ khiến Việt Kỳ bình tĩnh lại. Điều này làm bọn An Lộ nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên chỉ có người hung ác như Diệp Quân mới đối phó được với đại ca khi đang mất khống chế. Tên sát thủ này thử trăm lần trăm được, cho tới bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện không may nào.
Việt Kỳ, chuyện biển sâu quá khẩn cấp, tôi hi vọng anh nhanh chóng liên lạc với quân khu trung tâm để tìm biện pháp đối phó. Đường Yên vội vàng nói vì cô nhìn thấy vẻ mặt của đám người An Lộ rất thoải mái, hiển nhiên sự việc này không khiến cho bọn họ lo lắng lắm, chắc hẳn bọn họ nghĩ tuy rằng biển sâu khó đối phó nhưng không phải là không đối phó được!
Không phải chỉ là mấy con sâu thôi sao, có cái gì to tát đâu? An Lộ cười nhạt, cho rằng Đường Yên có chút chuyện bé xé ra to. Vừa rồi tuy rằng biển sâu trên màn hình rất dữ tợn đáng sợ nhưng không phải không giải quyết được, vì chút chuyện nhỏ này mà kinh động đến quân khu trung tâm thì không đáng.
Mấy con sâu? Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Đường Yên đảo qua An Lộ sau đó cố định trên người anh ta, giọng nói nặng nề: Mọi người đều cho là như vậy phải không? Cho rằng chẳng qua chỉ là mấy con sâu nhỏ?
Trong giọng nói của Đường Yên mang theo tức giận, cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao chuyện biển sâu càng ngày càng không thể cứu vãn được. Nguyên nhân chủ yếu chính là ngay từ đầu khi phát hiện biển sâu thì mọi người hoàn toàn không có để ý đến nó. Chờ tới khi sự tình khó có thể cứu vãn được thì mới đột nhiên lấy lại tinh thần, hối hận lúc trước nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
Sao vậy? Việt Kỳ lên tiếng hỏi. Anh nhận ra giọng điệu của Đường Yên có chút không đúng nên quay sang nhìn cô, khi thấy đôi mắt Đường Yên hơi đỏ lên thì giọng nói mang theo chần chừ, ánh mắt dừng ở biển sâu trên màn hình: “Biển sâu rất nguy hiểm sao?
Những người khác không biết đang có chuyện gì xảy ra nên bọn họ đều im lặng không xen vào. Hai tay Từ Mục lướt trên bàn phím điều khiển một cái rađa đi theo sau biển sâu, hình ảnh trên máy tính trước mặt Từ Mục không ngừng thay đổi. Vẻ mặt Từ Mục dần dần trở nên nghiêm túc, khóe miệng mím lại và mười ngón tay hơi run tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng anh ta giờ phút này.
Mấy con sao, mọi người có nghĩ tới nếu như là ngàn vạn, thậm chí triệu vạn biển sâu xuất hiện thì sẽ là cảnh tượng như thế nào không? Đây là tận thế, đừng nói với tôi rằng điều này không có khả năng... Chắc hẳn mọi người ở đây đều đã đọc qua lịch sử, trong lịch sử không ít triều đại đã từng ghi lại sự xuất hiện của nạn châu chấu, nơi châu chấu đi qua không còn một ngọn cỏ.. Đường Yên lạnh lùng nói. Sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, những người này nghĩ biển sâu quá mức đơn giản nên sau này mới thất kinh, hoảng sợ.
Cái gì? An Du kinh ngạc hô lên, cô che miệng, liếc mắt nhìn hình ảnh trên màn hình. Nghĩ tới cảnh tượng đó cô lập tức cảm thấy lạnh cả người, Đường Yên nói không sai, chỉ mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn... Quả thật không đủ để gây sợ hãi nhưng nếu hơn mười vạn, mấy trăm vạn, mấy triệu vạn... Khi đó chính là diệt thế của nhân loại!
Đường Yên nói không sai, mọi người nhìn nơi này... Từ Mục đang cúi đầu đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự yên lặng trong buồng xe. Anh xoay laptop trước mặt về phía mọi người, trên màn hình là vô số con sâu lớn nhỏ trải rộng ra xun quanh. Hình ảnh trên màn hình liên tục thay đổi, càng vào sâu bên trong, những con sâu này càng lớn dần, lúc trước thì bằng nắm tay sau đó dần dần bằng con mèo cuối cùng là khoảng bằng con báo săn...
Xoẹt..xoẹt! Màn hình chớp tắt liên tục, hình ảnh xẹt qua trước mắt mọi người trước khi màn hình tắt hẳn là một sâu to bằng con sư tử. Thân hình to lớn của nó được bọc bởi một lớp vỏ cứng màu đen, chân trước giơ lên giống như vũ khí sắc bén, cái miệng xấu xí há to để lộ răng nhọn lạnh lẽo bên trong. Rađa bị chân trước của nó quét qua, trong khoảnh khắc bị phá hủy có bốc lên một luồng khói mỏn.
Vừa rồi... Chắc là không nhìn lầm chứ! Con đó thật sự là con sâu sao? Sâu gì mà còn lớn hơn cả sư tử, đùa kiểu gì vậy, ánh mắt của nó màu đỏ tươi, lóe lên sát khí tàn nhẫn, vừa thấy đã biết lực sát thương của thứ này không nhỏ.
Làm sao bây giờ? An Lộ vuốt cằm, dáng vẻ lười nhác lúc trước hoàn toàn biến mất, lúc này cả người tản ra hơi thở chém giết.
Đường Yên bảo Từ Mục tua lại đoạn video lúc này vài lần, chân mày nhíu chặt, mục đích của cô chẳng qua chỉ là vật tư quân nhu bên trong nhà xưởng mà thôi nhưng cuối cùng lại gặp phải biển sâu cực kì khó giải quyết. Cô hiểu được nếu không giải quyết biển sâu này thì ngày sau chắc chắn nó sẽ trở thành tai họa cho nhân loại, nguy hiểm nên bóp chết từ trong trứng nước. Từ đoạn hình ảnh vừa rồi không khó để nhận ra những con sâu ẩn núp trong nhà xưởng công nghiệp quân sự đã phát triển tới một kích thước nhất định, nếu cứ để biển sâu này tiếp tục phát triển thì họa hay phúc rất khó đoán trước được!
Từ Mục, có thể tra được địa điểm cuối cùng biển sâu biến mất hay không? Đường Yên hỏi.
Từ Mục gật đầu, nói: Có thể, nhưng mà tôi phải căn cứ vào bản kết cấu kiến trúc nhà xưởng mà Tướng quân đã đưa, đại khái cần khoảng ba giờ
/107
|