editor: coki
Chị Yên, tình huống có biến! Tới gần hoàng hôn, ánh sáng ở chân trời dần dần mờ nhạt, chỉ còn lại vài tia nắng màu vàng ấm chiếu sáng toàn bộ mặt đất. Rừng rậm tĩnh lặng không một tiếng động, dường như ngay cả không khí cũng đều yên lặng thì đột nhiên vang lên giọng nói vô cùng lo lắng của Mạnh Lộ đánh thức Đường Yên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mọi người xun quanh cũng lập tức bừng tỉnh, mở mắt ra, nhìn về phía Mạnh Lộ. Mạnh Lộ đứng ở trong xe, vẻ mặt lo âu sợ hãi khó đè nén, không ngừng vẫy tay với Đường Yên. Đêm đen sắp tới, đây là thời khắc quần ma loạn vũ, là truyền thuyết từ xưa lưu truyền lại, Đường Yên lập tức đứng dậy ngắm nhìn cảnh hoàng hôn, trong lòng có chút nặng nề.
Tình huống thế nào rồi? Đường Yên tiến lên, bước vào trong xe. Việt Kỳ nhắm mắt theo đuôi Đường Yên cùng vào trong xe, những người khác thì nhìn nhau sau đó cũng đồng thời đi qua xem xét.
Cách xe không xa có một cái lều, lúc này Diệp Quân đang đeo bao tay tập trung xem xét xác tang thi chuột trước mặt, cái xác tang thi chuột thi này chính là con Đường Yên giết chết ở cửa số 3 sau đó thuận tay mang ra ngoài. Sau khi Diệp Quân phát hiện ra nó thì lập tức đi qua xem xét. An Lộ, Hoàng Mô yên lặng ngồi ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Quân đang kiểm tra, xem xét, càng xem sắc mặt càng khó coi, mọi chuyện còn hỏng bét hơn so với dự đoán của bọn họ rất nhiều...
Chị Yên, mọi người nhìn này. Mạnh Lộ đứng dậy, chỉ vào màn ảnh máy vi tính thứ hai bên phải, trên màn hình vừa bắt được một hình ảnh cực kì khủng khiếp. Máy vi tính này theo dõi căn tin ở tòa nhà phía bắc, trong căn tin là biển sâu chật kín không một khe hở nhưng lại khác với biển sâu mà Đường Yên nhìn thấy vừa rồi, lần này con nhỏ nhất trong biển sâu ước chừng khoảng bằng ngón trỏ. Biển sâu len lỏi theo khe hở đụng phải tang thi chuột đang ẩn núp trong căn tin, tám con tang thi chuột lập tức nhe răng nhếch miệng đỏ lòm như máu lộ ra răng nhọn dữ tợn, con cầm đầu là một con tang thi chuột cấp ba, nó nhanh chóng gào lên ra lệnh cho các con tang thi chuột khác ngăn chặn biển sâu khiến hai bên lâm vào thế giằng co.
Con tang thi chuột cấp ba đó đã thức tỉnh dị năng hệ phong, nó liên tục tạo ra cơn lốc đánh về phía biển sâu đồng thời không ngừng tạo lưỡi dao gió chém tới tấp về phía biển sâu, mặc dù biển sâu người ngã ngựa đổ tuy nhiên lực sát thương lại không lớn. Đột nhiên con tang thi chuột sơ sẩy, trong nháy mắt không biết năm sáu con sâu bò tới từ góc nào đã chui vào trong thân thể tang thi chuột. Biển sâu đang bị con tang thi chuột đầu đàn chặn lại bỗng nhiên ùn ùn kéo tới, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ bảy con tang thi chuột còn lại.
Đột nhiên con tang thi chuột cấp ba giống như phát điên, nó dùng móng vuốt tự cấu xé bản thân mình, chỉ trong chốc lát nó đã ngã xuống đất giãy chết... Ngay sau đó mấy con sâu chui ra khỏi cơ thể tang thi chuột, những con sâu lớn cỡ bằng ngón trỏ bị vết máu nhuộm đỏ, vung vẫy chân trước làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
…... Trong buồng xe lập tức xuất hiện tiếng hít khí.
Xác ướp nguyền rủa ....ôn dịch! Không biết là ai thì thầm một câu như vậy, lúc này trên màn hình chỉ còn vài cái xương rải rác xung quanh, căn tin đã lại khôi phục lại yên lặng, biển sâu cũng đã biến mất theo các theo khe hở, nếu không phải chính mắt bọn họ nhìn thấy hình ảnh vừa rồi thì làm thế nào cũng không thể tin đây là thật được!
Cảm thấy sao? Lúc mấy con sâu kia chui vào trong cơ thể con tang thi chuột đó thì tôi có thể cảm thấy được bọn nó đang ngọ nguậy trong mạch máu của mình... An Du nuốt nước miếng nói, sau khi thấy rõ cảnh này thì tất cả mọi người đều tin vào lời của Đường Yên là biển sâu rất nguy hiểm! Bọn họ không có cách nào tưởng tượng được nếu lúc chiến đấu đột nhiên mấy con sâu này chui vào lòng bàn chân tiến vào cơ thể thì sẽ có cảm giác như thế nào, mới chỉ suy nghĩ một chút đã khiến mọi người không rét mà run rồi.
Đường Yên không mở miệng nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm xác con tang thi chuột bị đàn sâu giết chết, cô bảo phóng Từ Mục lớn hình ảnh lên sau đó so sánh với biển sâu ở tòa nhà phía Bắc. Sau khi so sánh thì cô phát hiện ngoại trừ kích thước khác nhau thì không còn điểm nào khác nhau nữa. Phát hiện này càng thêm chứng minh bên trong nhà xưởng có một con sâu mẹ hơn nữa thực lực của con sâu mẹ này không thấp, rất có khả năng đã tiến hóa thành là thú biến dị cao cấp, thực lực sâu mẹ càng mạnh thì khả năng đẻ trứng càng cao, thực lực sâu con cũng càng mạnh!
Từ Mục, đã xác định được vị trí tổ sâu chưa? Việt Kỳ vừa nói vừa đưa tay khoát lên vai Đường Yên, anh không rõ vì sao Đường Yên lại lo âu như vậy, tuy rằng biển sâu đáng sợ nhưng chỉ cần giải quyếtchúng nó trước khi chúng gây ra chuyện thì không có gì đáng sợ cả tuy nhiên những lời như thế anh không nói ra miệng được vì từ nhỏ đến lớn anh chưa an ủi người ta bao giờ.
Đường Yên cảm nhận được cánh tay của Việt Kỳ đang đặt trên vai mình, sức lực không nặng không nhẹ mang theo lo lắng nhưng kiên định truyền qua đầu vai khiến những kinh hoảng khi phát hiện biển sâu dần dần giảm bớt. Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Việt Kỳ, khuôn mặt của anh không biểu hiện cảm xúc gì cả nhưng chính vẻ lạnh lùng, cứng nhắc của anh lại vô tình làm cho người ta có loại cảm giác tuyệt đối an toàn và tin cậy.
Đường Yên nhìn mọi người đang cứng ngắc ở trong xe, đột nhiên cười, nói: Đừng khẩn trương, biển sâu tuy rằng đáng sợ nhưng chỉ cần biết được hang ổ của bọn nó và giải quyết trước khi chúng ta gây sóng gió thì sẽ không có chuyện gì. Tuy nhiên chuyện nguyên nhận lây nhiễm ám hệ mà Việt Kỳ nói đến tương đối phiền toái, chúng ta không cách nào biết được nguồn lây ám hệ là vật gì. Việc không phát hiện được đàn tang thi ở tòa nhà phía bắc rất không bình thường, tòa nhà phía bắc đã bị biển sâu chiếm lấy, sợ là chúng ta phải ra tay từ cửa số 1 thôi.
Sau khi nghe Đường Yên nói thì sự căng thẳng của mọi người nhất thời giảm xuống một chút, không cứng ngắc, không biết làm sao như vừa rồi nữa. Lúc đối mặt với những sự vật không biết thì loài người luôn tìm kiếm chỗ dựa theo bản năng, lời nói của Đường Yên có trật tự rõ ràng, giọng điệu kiên định nên làm cho mọi người có cảm giác yên tâm, Việt Kỳ tán thưởng nhìn Đường Yên, anh không am hiểu về việc an ủi tâm tình của mọi người nhưng Đường Yên lại làm việc này rất tốt, vào thời khắc mấu chốt thì càng cần phải giữ tâm trí bình tĩnh.
Ba phút... Từ Mục cúi đầu, hai tay không ngừng gõ bàn phím nhập tư liệu vào máy tính trước mặt, những cái máy vi tính khác cũng đang hoạt động hết công suất.
Hạ Bác vuốt cằm, nhìn chằm chằm máy tính thứ ba bên trái, thì thào lẩm bẩm: Vì sao, không đúng...
Không đúng, cái gì không đúng? Miêu Trạch dùng khuỷu tay chọt Hạ Bác, suốt cả buổi chiều Hạ Bác đều không rời màn hình máy tính, thỉnh thoảng lẩm bẩm nhắc tới cái gì đó.
Miêu Trạch, cậu không thấy cái xác tang thi chuột nằm ở chỗ này rất kì lạ sao? Miệng vết thương của con tang thi chuột này cũng rất kỳ quái, giống như là bị một kiếm mất mạng... Nói xong thì Hạ Bác quay đầu nhìn Đường Yên. Trong bọn họ cũng chỉ có Đường Yên am hiểu sử dụng kiếm mà cái chết của con tang thi chuột này rất giống bị một vũ khí sắc bén giết chết.
Miêu Trạch trợn trừng mắt, tức giận trả lời: Kỳ lạ thật, vì sao đám sâu đó không ăn con tang thi chuột này? Rõ ràng ở chỗ khác mặc kệ sống hay chết đều bị bọn nó ăn hết mà... Sau khi nói xong, Miêu Trạch không nhịn được ghé sát vào màn hình, nhìn chằm chằm bị màn hình máy tính đang chiếu hình ảnh con tang thi chuột bị chém thành hai nửa, thỉnh thoảng lại khoa tay múa chân nói gì đó.
Miêu Trạch còn chưa nói hết thì vai đã bị Hạ Bác đập một cái, Hạ Bác lớn tiếng nói: Đúng vậy, chỗ này rất kỳ quái! Vì sao con tang thi chuột này không bị biển sâu ăn luôn? Cậu xem các máy theo dõi khác đều không phát hiện xác tang thi chuột, chỉ có nơi này... Hạ Bác chỉ vào máy tính theo dõi thứ ba bên trái, là do vị trí này đặc biệt hay là có nguyên nhân khác.
Hạ Bác vừa nói xong thì đám người Đường Yên cũng nhanh chóng phản ứng kịp, quả thực ở gần cửa có xác một con tang thi chuột đang nằm trên mặt đất, ngay cả vết máu màu đen xung quanh cũng được bảo tồn hoàn hảo. Chuyện này cực kì không bình thường! Việt Kỳ nhìn chằm chằm vết chém trên người tang thi chuột qua màn hình, vẻ mặt dần dần chìm xuống.
Đại ca, vết chém này có chút quen mắt. Giọng nói khàn khàn của Lâm Tam vang lên trong xe. Mọi người nghe có tiếng người nói thì lập tức nhìn sang, khi phát hiện Lâm Tam đang đứng ở một góc trong xe thì trên trán không khỏi xuất hiện một đống vạch đen, trong xe thật sự có người này sao? Vì sao bọn họ hoàn toàn không có cảm giác người này tồn tại...
Lâm Mông nghiêm túc gật đầu, sau khi nhìn chằm chằm tang thi chuột qua màn hình một hồi thì nói: “Lâm Tam nói rất đúng, vết chém này nhìn rất quen mắt. Chẳng lẽ việc biển sâu xuất hiện là do bọn họ làm?
Là ai? Đường Yên lập tức nhìn về phía Lâm Mông, chẳng lẽ thứ giết chết tang thi chuột này không phải là thú biến dị hoặc là tang thi mà là người? Khả năng này làm cho trong lòng Đường Yên dâng lên cảm giác không tốt, nếu đó là thật vậy không phải người này đã phát hiện hành tung của bọn họ ngay từ đầu nhưng lại không lên tiếng sao, người này có gì ý đồ đây?
Phùng Khải Dương, ở bên ngoài thì là một người phóng đãng, nhìn có vẻ lỗ mãng, chơi bời lêu lổng nhưng thực chất thân thủ bất phàm, là cao thủ sử dụng kiếm. Cho tới nay không ai biết hắn thức tỉnh dị năng hệ nào, cũng chưa có ai thấy hắn ra tay cả. Việt Kỳ lạnh lùng nói. Nếu không phải bọn họ đã từng ở chung một huấn luyện thì anh thật sự không có cách nào tưởng tượng được Phùng Khải Dương trong mắt người đời cùng với Phùng Khải Dương trong trại huấn luyện là một người cả.
Là hắn! Đường Yên hơi kinh ngạc, trong đầu hiện lên bóng dáng của Phùng Khải Dương mà cô đã gặp ở thành phố Thanh Hải, ấn tượng sâu nhất đó chính là cặp mắt tràn ngập tham muốn. Cô nhớ lúc ấy quả thật không có nhìn thấy Phùng Khải Dương ra tay, hắn luôn luôn ôm Chu Thiến, không làm gì cả, thỉnh thoảng dùng ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm những người phụ nữ xuất hiện chung quanh mình, thậm chí ngay cả người đàn ông có bộ dạng tuấn tú cũng không tha.
Lúc ở trại huấn luyện hắn được xưng là “Báo săn”, hắn che giấu quá kỹ, nếu không phải trong lúc vô ý phát hiện Báo săn là Phùng Khải Dương thì bọn tôi cũng không thể nào tưởng tượng được hoa hoa công tử mà mọi người đồn đãi bên ngoài lại chính là Báo săn chung một trại huấn luyện với chúng tôi được. Lâm Mông có chút than thở, nói đến Báo săn quả thật Lâm Mông có chút bội phục, bạo lực máu tanh, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ chỉ thấp hơn đại ca một bậc, luôn chiếm vị trí thứ hai trong trại huấn luyện, ngay cả Lão quỷ Diệp Quân đã từng khen hắn, nếu Báo săn không lạc lối thì chắc chắn sẽ là một tướng tài.
Đáng tiếc Báo săn chỉ ở trại huấn luyện ba năm, sau ba năm thì biến mất một cách thần bí!
Hắn rất mạnh sao? An Du cau chặt mày, cô không tư cách tham gia trại huấn luyện nhưng mà chuyện của trại huấn luyện thì cô cũng biết một ít nên khi Lâm Mông tôn sùng Báo săn như vậy thì bất giác có chút tò mò.
Năm đó ở trại huấn luyện hắn chỉ thua đại ca một chút thôi, ngoại trừ đại ca thì ngay cả huấn luyện viên ở trại huấn luyện cũng không thể áp chế hắn. Một người như vậy, em nói mạnh hay không? Lâm Mông trầm giọng nói, khuôn mặt hàm hậu có phần tục tằng thô lỗ lộ ra nghiêm túc trước nay chưa từng có.
... An Du không nhịn được hít một hơi khí lạnh, bên cạnh cô có mấy tên biến thái ở trại huấn luyện nên cô là người hiểu rõ so năng lực của những người trong trại huấn luyện so với bất cứ ai khác. An Du suy nghĩ một ltá rồi nói: Nhưng mà Phùng Khải Dương không ở căn cứ Chu Tước lại đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu
Chị Yên, tình huống có biến! Tới gần hoàng hôn, ánh sáng ở chân trời dần dần mờ nhạt, chỉ còn lại vài tia nắng màu vàng ấm chiếu sáng toàn bộ mặt đất. Rừng rậm tĩnh lặng không một tiếng động, dường như ngay cả không khí cũng đều yên lặng thì đột nhiên vang lên giọng nói vô cùng lo lắng của Mạnh Lộ đánh thức Đường Yên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mọi người xun quanh cũng lập tức bừng tỉnh, mở mắt ra, nhìn về phía Mạnh Lộ. Mạnh Lộ đứng ở trong xe, vẻ mặt lo âu sợ hãi khó đè nén, không ngừng vẫy tay với Đường Yên. Đêm đen sắp tới, đây là thời khắc quần ma loạn vũ, là truyền thuyết từ xưa lưu truyền lại, Đường Yên lập tức đứng dậy ngắm nhìn cảnh hoàng hôn, trong lòng có chút nặng nề.
Tình huống thế nào rồi? Đường Yên tiến lên, bước vào trong xe. Việt Kỳ nhắm mắt theo đuôi Đường Yên cùng vào trong xe, những người khác thì nhìn nhau sau đó cũng đồng thời đi qua xem xét.
Cách xe không xa có một cái lều, lúc này Diệp Quân đang đeo bao tay tập trung xem xét xác tang thi chuột trước mặt, cái xác tang thi chuột thi này chính là con Đường Yên giết chết ở cửa số 3 sau đó thuận tay mang ra ngoài. Sau khi Diệp Quân phát hiện ra nó thì lập tức đi qua xem xét. An Lộ, Hoàng Mô yên lặng ngồi ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Quân đang kiểm tra, xem xét, càng xem sắc mặt càng khó coi, mọi chuyện còn hỏng bét hơn so với dự đoán của bọn họ rất nhiều...
Chị Yên, mọi người nhìn này. Mạnh Lộ đứng dậy, chỉ vào màn ảnh máy vi tính thứ hai bên phải, trên màn hình vừa bắt được một hình ảnh cực kì khủng khiếp. Máy vi tính này theo dõi căn tin ở tòa nhà phía bắc, trong căn tin là biển sâu chật kín không một khe hở nhưng lại khác với biển sâu mà Đường Yên nhìn thấy vừa rồi, lần này con nhỏ nhất trong biển sâu ước chừng khoảng bằng ngón trỏ. Biển sâu len lỏi theo khe hở đụng phải tang thi chuột đang ẩn núp trong căn tin, tám con tang thi chuột lập tức nhe răng nhếch miệng đỏ lòm như máu lộ ra răng nhọn dữ tợn, con cầm đầu là một con tang thi chuột cấp ba, nó nhanh chóng gào lên ra lệnh cho các con tang thi chuột khác ngăn chặn biển sâu khiến hai bên lâm vào thế giằng co.
Con tang thi chuột cấp ba đó đã thức tỉnh dị năng hệ phong, nó liên tục tạo ra cơn lốc đánh về phía biển sâu đồng thời không ngừng tạo lưỡi dao gió chém tới tấp về phía biển sâu, mặc dù biển sâu người ngã ngựa đổ tuy nhiên lực sát thương lại không lớn. Đột nhiên con tang thi chuột sơ sẩy, trong nháy mắt không biết năm sáu con sâu bò tới từ góc nào đã chui vào trong thân thể tang thi chuột. Biển sâu đang bị con tang thi chuột đầu đàn chặn lại bỗng nhiên ùn ùn kéo tới, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ bảy con tang thi chuột còn lại.
Đột nhiên con tang thi chuột cấp ba giống như phát điên, nó dùng móng vuốt tự cấu xé bản thân mình, chỉ trong chốc lát nó đã ngã xuống đất giãy chết... Ngay sau đó mấy con sâu chui ra khỏi cơ thể tang thi chuột, những con sâu lớn cỡ bằng ngón trỏ bị vết máu nhuộm đỏ, vung vẫy chân trước làm cho người ta lạnh cả sống lưng.
…... Trong buồng xe lập tức xuất hiện tiếng hít khí.
Xác ướp nguyền rủa ....ôn dịch! Không biết là ai thì thầm một câu như vậy, lúc này trên màn hình chỉ còn vài cái xương rải rác xung quanh, căn tin đã lại khôi phục lại yên lặng, biển sâu cũng đã biến mất theo các theo khe hở, nếu không phải chính mắt bọn họ nhìn thấy hình ảnh vừa rồi thì làm thế nào cũng không thể tin đây là thật được!
Cảm thấy sao? Lúc mấy con sâu kia chui vào trong cơ thể con tang thi chuột đó thì tôi có thể cảm thấy được bọn nó đang ngọ nguậy trong mạch máu của mình... An Du nuốt nước miếng nói, sau khi thấy rõ cảnh này thì tất cả mọi người đều tin vào lời của Đường Yên là biển sâu rất nguy hiểm! Bọn họ không có cách nào tưởng tượng được nếu lúc chiến đấu đột nhiên mấy con sâu này chui vào lòng bàn chân tiến vào cơ thể thì sẽ có cảm giác như thế nào, mới chỉ suy nghĩ một chút đã khiến mọi người không rét mà run rồi.
Đường Yên không mở miệng nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm xác con tang thi chuột bị đàn sâu giết chết, cô bảo phóng Từ Mục lớn hình ảnh lên sau đó so sánh với biển sâu ở tòa nhà phía Bắc. Sau khi so sánh thì cô phát hiện ngoại trừ kích thước khác nhau thì không còn điểm nào khác nhau nữa. Phát hiện này càng thêm chứng minh bên trong nhà xưởng có một con sâu mẹ hơn nữa thực lực của con sâu mẹ này không thấp, rất có khả năng đã tiến hóa thành là thú biến dị cao cấp, thực lực sâu mẹ càng mạnh thì khả năng đẻ trứng càng cao, thực lực sâu con cũng càng mạnh!
Từ Mục, đã xác định được vị trí tổ sâu chưa? Việt Kỳ vừa nói vừa đưa tay khoát lên vai Đường Yên, anh không rõ vì sao Đường Yên lại lo âu như vậy, tuy rằng biển sâu đáng sợ nhưng chỉ cần giải quyếtchúng nó trước khi chúng gây ra chuyện thì không có gì đáng sợ cả tuy nhiên những lời như thế anh không nói ra miệng được vì từ nhỏ đến lớn anh chưa an ủi người ta bao giờ.
Đường Yên cảm nhận được cánh tay của Việt Kỳ đang đặt trên vai mình, sức lực không nặng không nhẹ mang theo lo lắng nhưng kiên định truyền qua đầu vai khiến những kinh hoảng khi phát hiện biển sâu dần dần giảm bớt. Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Việt Kỳ, khuôn mặt của anh không biểu hiện cảm xúc gì cả nhưng chính vẻ lạnh lùng, cứng nhắc của anh lại vô tình làm cho người ta có loại cảm giác tuyệt đối an toàn và tin cậy.
Đường Yên nhìn mọi người đang cứng ngắc ở trong xe, đột nhiên cười, nói: Đừng khẩn trương, biển sâu tuy rằng đáng sợ nhưng chỉ cần biết được hang ổ của bọn nó và giải quyết trước khi chúng ta gây sóng gió thì sẽ không có chuyện gì. Tuy nhiên chuyện nguyên nhận lây nhiễm ám hệ mà Việt Kỳ nói đến tương đối phiền toái, chúng ta không cách nào biết được nguồn lây ám hệ là vật gì. Việc không phát hiện được đàn tang thi ở tòa nhà phía bắc rất không bình thường, tòa nhà phía bắc đã bị biển sâu chiếm lấy, sợ là chúng ta phải ra tay từ cửa số 1 thôi.
Sau khi nghe Đường Yên nói thì sự căng thẳng của mọi người nhất thời giảm xuống một chút, không cứng ngắc, không biết làm sao như vừa rồi nữa. Lúc đối mặt với những sự vật không biết thì loài người luôn tìm kiếm chỗ dựa theo bản năng, lời nói của Đường Yên có trật tự rõ ràng, giọng điệu kiên định nên làm cho mọi người có cảm giác yên tâm, Việt Kỳ tán thưởng nhìn Đường Yên, anh không am hiểu về việc an ủi tâm tình của mọi người nhưng Đường Yên lại làm việc này rất tốt, vào thời khắc mấu chốt thì càng cần phải giữ tâm trí bình tĩnh.
Ba phút... Từ Mục cúi đầu, hai tay không ngừng gõ bàn phím nhập tư liệu vào máy tính trước mặt, những cái máy vi tính khác cũng đang hoạt động hết công suất.
Hạ Bác vuốt cằm, nhìn chằm chằm máy tính thứ ba bên trái, thì thào lẩm bẩm: Vì sao, không đúng...
Không đúng, cái gì không đúng? Miêu Trạch dùng khuỷu tay chọt Hạ Bác, suốt cả buổi chiều Hạ Bác đều không rời màn hình máy tính, thỉnh thoảng lẩm bẩm nhắc tới cái gì đó.
Miêu Trạch, cậu không thấy cái xác tang thi chuột nằm ở chỗ này rất kì lạ sao? Miệng vết thương của con tang thi chuột này cũng rất kỳ quái, giống như là bị một kiếm mất mạng... Nói xong thì Hạ Bác quay đầu nhìn Đường Yên. Trong bọn họ cũng chỉ có Đường Yên am hiểu sử dụng kiếm mà cái chết của con tang thi chuột này rất giống bị một vũ khí sắc bén giết chết.
Miêu Trạch trợn trừng mắt, tức giận trả lời: Kỳ lạ thật, vì sao đám sâu đó không ăn con tang thi chuột này? Rõ ràng ở chỗ khác mặc kệ sống hay chết đều bị bọn nó ăn hết mà... Sau khi nói xong, Miêu Trạch không nhịn được ghé sát vào màn hình, nhìn chằm chằm bị màn hình máy tính đang chiếu hình ảnh con tang thi chuột bị chém thành hai nửa, thỉnh thoảng lại khoa tay múa chân nói gì đó.
Miêu Trạch còn chưa nói hết thì vai đã bị Hạ Bác đập một cái, Hạ Bác lớn tiếng nói: Đúng vậy, chỗ này rất kỳ quái! Vì sao con tang thi chuột này không bị biển sâu ăn luôn? Cậu xem các máy theo dõi khác đều không phát hiện xác tang thi chuột, chỉ có nơi này... Hạ Bác chỉ vào máy tính theo dõi thứ ba bên trái, là do vị trí này đặc biệt hay là có nguyên nhân khác.
Hạ Bác vừa nói xong thì đám người Đường Yên cũng nhanh chóng phản ứng kịp, quả thực ở gần cửa có xác một con tang thi chuột đang nằm trên mặt đất, ngay cả vết máu màu đen xung quanh cũng được bảo tồn hoàn hảo. Chuyện này cực kì không bình thường! Việt Kỳ nhìn chằm chằm vết chém trên người tang thi chuột qua màn hình, vẻ mặt dần dần chìm xuống.
Đại ca, vết chém này có chút quen mắt. Giọng nói khàn khàn của Lâm Tam vang lên trong xe. Mọi người nghe có tiếng người nói thì lập tức nhìn sang, khi phát hiện Lâm Tam đang đứng ở một góc trong xe thì trên trán không khỏi xuất hiện một đống vạch đen, trong xe thật sự có người này sao? Vì sao bọn họ hoàn toàn không có cảm giác người này tồn tại...
Lâm Mông nghiêm túc gật đầu, sau khi nhìn chằm chằm tang thi chuột qua màn hình một hồi thì nói: “Lâm Tam nói rất đúng, vết chém này nhìn rất quen mắt. Chẳng lẽ việc biển sâu xuất hiện là do bọn họ làm?
Là ai? Đường Yên lập tức nhìn về phía Lâm Mông, chẳng lẽ thứ giết chết tang thi chuột này không phải là thú biến dị hoặc là tang thi mà là người? Khả năng này làm cho trong lòng Đường Yên dâng lên cảm giác không tốt, nếu đó là thật vậy không phải người này đã phát hiện hành tung của bọn họ ngay từ đầu nhưng lại không lên tiếng sao, người này có gì ý đồ đây?
Phùng Khải Dương, ở bên ngoài thì là một người phóng đãng, nhìn có vẻ lỗ mãng, chơi bời lêu lổng nhưng thực chất thân thủ bất phàm, là cao thủ sử dụng kiếm. Cho tới nay không ai biết hắn thức tỉnh dị năng hệ nào, cũng chưa có ai thấy hắn ra tay cả. Việt Kỳ lạnh lùng nói. Nếu không phải bọn họ đã từng ở chung một huấn luyện thì anh thật sự không có cách nào tưởng tượng được Phùng Khải Dương trong mắt người đời cùng với Phùng Khải Dương trong trại huấn luyện là một người cả.
Là hắn! Đường Yên hơi kinh ngạc, trong đầu hiện lên bóng dáng của Phùng Khải Dương mà cô đã gặp ở thành phố Thanh Hải, ấn tượng sâu nhất đó chính là cặp mắt tràn ngập tham muốn. Cô nhớ lúc ấy quả thật không có nhìn thấy Phùng Khải Dương ra tay, hắn luôn luôn ôm Chu Thiến, không làm gì cả, thỉnh thoảng dùng ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm những người phụ nữ xuất hiện chung quanh mình, thậm chí ngay cả người đàn ông có bộ dạng tuấn tú cũng không tha.
Lúc ở trại huấn luyện hắn được xưng là “Báo săn”, hắn che giấu quá kỹ, nếu không phải trong lúc vô ý phát hiện Báo săn là Phùng Khải Dương thì bọn tôi cũng không thể nào tưởng tượng được hoa hoa công tử mà mọi người đồn đãi bên ngoài lại chính là Báo săn chung một trại huấn luyện với chúng tôi được. Lâm Mông có chút than thở, nói đến Báo săn quả thật Lâm Mông có chút bội phục, bạo lực máu tanh, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ chỉ thấp hơn đại ca một bậc, luôn chiếm vị trí thứ hai trong trại huấn luyện, ngay cả Lão quỷ Diệp Quân đã từng khen hắn, nếu Báo săn không lạc lối thì chắc chắn sẽ là một tướng tài.
Đáng tiếc Báo săn chỉ ở trại huấn luyện ba năm, sau ba năm thì biến mất một cách thần bí!
Hắn rất mạnh sao? An Du cau chặt mày, cô không tư cách tham gia trại huấn luyện nhưng mà chuyện của trại huấn luyện thì cô cũng biết một ít nên khi Lâm Mông tôn sùng Báo săn như vậy thì bất giác có chút tò mò.
Năm đó ở trại huấn luyện hắn chỉ thua đại ca một chút thôi, ngoại trừ đại ca thì ngay cả huấn luyện viên ở trại huấn luyện cũng không thể áp chế hắn. Một người như vậy, em nói mạnh hay không? Lâm Mông trầm giọng nói, khuôn mặt hàm hậu có phần tục tằng thô lỗ lộ ra nghiêm túc trước nay chưa từng có.
... An Du không nhịn được hít một hơi khí lạnh, bên cạnh cô có mấy tên biến thái ở trại huấn luyện nên cô là người hiểu rõ so năng lực của những người trong trại huấn luyện so với bất cứ ai khác. An Du suy nghĩ một ltá rồi nói: Nhưng mà Phùng Khải Dương không ở căn cứ Chu Tước lại đến nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu
/107
|