Editor: coki
Tình huống của Thấm Nhã như thế nào rồi? Hình Liệt Phong tháo mắt kính, xoa nhẹ đôi mắt cay xè sau đó quay sang nhìn về phía Đỗ Dương đang đứng ở chỗ tối. Gần đây hắn vội vàng muốn tăng thực lực nên đã lơ là cô. Lúc trước vì lo lắng đám người nhà họ Hạ nên Hình Liệt Phong luôn luôn anh tĩnh che giấu khát vọng đối với sức mạnh cho nên dị năng của hắn còn thấp hơn Lưu Hãn Vũ hai cấp.
Lúc trước kế hoạch đoạt quyền căn cứ Thanh Long là do một tay hắn bày ra, bên gia tộc cũng nhất trí thông qua, chỉ cần hắn thành công đoạt được quyền khống chế căn cứ Thanh Long thì có thể trở về quân khu trung tâm tiếp quản nhà họ Hình từ trong tay ba hắn thế nhưng tất cả những điều này đều bị Đường Yên và Việt Kỳ phá hỏng khiến gia tộc xảy ra tranh cãi, ngay cả vị trí chủ nhân nhà họ Hình của hắn cũng trở nên tràn đầy nguy cơ.
Cảm thụ được năng lượng mênh mông trong cơ thể, khuôn mặt luôn nhu hòa của Hình Liệt Phong bỗng chốc trở nên vặn vẹo, đầy dữ tợn. Lần này dù làm thế nào cũng không thể để Đường Yên còn sống trở về và còn Việt Kỳ nữa. Đồ vật ở tầng hầm ngầm trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở Thanh Hải chắc chắn đã bị Việt Kỳ mang về quân khu trung tâm. Hiện giờ Nhà họ Hình bị hạn chế khắp nơi trong quân khu trung tâm, chuyện này không có khả năng nhà họ Việt không làm gì cả được.
Lúc Hình Liệt Phong nghĩ đến vẻ mặt điên cuồng đáng sợ của Tương Quốc Huy thì khóe miệng tràn ra nụ cười lạnh lẽo. Thứ mà lão già kia để lại không chỉ có mình đồ vật ở Thanh Hải kia. Ánh mắt Hình Liệt Phong chứa đựng điên cuồng ngắm nhìn nhà xưởng công nghiệp quân sự to lớn, cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới lão già Tương Quốc Huy kia lại có nhiều mưu kế như vậy. Hắn thật sự tò mò rốt cuộc trong căn cứ quân sự dưới đất này chứa thứ gì? Đến nay hắn còn nhớ rõ sựđiên cuồng của Tương Quốc Huy khi nhắc đến căn cứ quân sự phía dưới nhà xưởng công nghiệp quân sự.
Dị năng chữa khỏi không thể khôi phục được, tình thế nguy cấp. Giọng nói của Đỗ Dương rất bình thản, không phát hiện được sự khác thường nào trong đó ngoại trừ ác ý chợt lóe lên trong mắt thì cả người hắn vẫn giống như thường ngày.
Bàn tay đang chơi với cây sáo dọc của Lưu Hãn Vũ thoáng ngừng lại một chút, hắn cười như không cười liếc Đỗ Dương một cái. Lúc này trong đầu hiện lên bộ ngực đẫy đà của Lưu Thấm Nhã, dưới bụng bất chợt dâng lên ngọn lửa. Hắn đói khát nuốt nước miếng hai cái, hầu kết nhẹ nhàng trượt lên xuống, hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó hắn đã thấy qua cánh cửa (giờ biết ai đứng sau cánh cửa chưa nè). Nếu không phải Phùng Khải Dương rất đáng sợ thì hắn thật sự muốn xông vào xem hai người biến sắc như thế nào.
Cậu hãy trông chừng Thấm Nhã cẩn thận, đừng để cô ấy bị uất ức đồng thời nhắc nhở mọi người đừng tùy tiện đi xuống căn cứ quân sự dưới đất. Chờ thêm một thời gian nữa đã! Hình Liệt Phong nắm chặt tay, rất nhanh hắn có thể rửa mối nhục và đoạt lại những thứ thuộc về hắn. Hình Liệt Phong nói xong thì không thèm quay đầu lại mà xoay người vào phòng hấp thu tinh hạch để tăng dị năng.
Tôi hiêu. Đỗ Dương cúi đầu đáp một cách nghiêm túc, không một ai phát hiện lúc này khóe mắt Đỗ Dương đột nhiên hiện lên sát ý.
Lưu Hãn Vũ cười như không cười nhìn Đỗ Dương chằm chằm, không nóng không lạnh nói: Có một số việc nhớ là phải có chừng có mực, Thấm Nhã là người nhà họ Lưu, mấy lần trước tôi có thể làm bộ như không phát hiện nhưng nếu có lần sau thì đừng trách tôi không nể tình Hình Liệt Phong.
A... Thân thể Đỗ Dương cứng đờ, vành tai bị Lưu Hãn Vũ phả hơi thở nóng rực, hắn tiến lên trước hai bước để tránh tiếp xúc cự li gần với Lưu Hãn Vũ sau đó bình tĩnh nói: Tôi không hiểu anh đang nói gì cả, thân thể Mộng Nhi vẫn chưa khôi phục, tôi phải đi thăm em ấy.
Ha ha... Lưu Hãn Vũ cười khẽ hai tiếng, không nhìn Đỗ Dương rời đi mà đi đến phòng Lưu Thấm Nhã, hiện giờ Phùng Khải Dương sẽ phải rời đi một đoạn thời gian nên hắn sẽ có cơ hội ôn chuyện với Lưu Thấm Nhã, nói như thế nào thì bọn họ cũng là người một nhà, cũng không thể vì người ngoài mà xa cách được!
Lưu Hãn Vũ ửa sang lại quần áo trên người, che giấu sự khác thường giữa hai chân, vẻ mặt vô hại đi đến phòng Lưu Thấm Nhã, sáo dọc bị hắn đút vào trong túi, bước chân có chút vội vàng gấp gáp.
Lúc Đỗ Dương đi ra khỏi phòng thì bị Chu Thiến ngăn lại chỗ khúc quanh. Chu Thiến kéo Đỗ Dương nép vào một góc tối sau đó dán cả người mình lên người Đỗ Dương, phả ra hơi thở đầy ái muội, bàn tay Chu Thiến chậm rãi vuốt ve người Đỗ Dương, khóe mắt mang theo vẻ khác thường. Khi nghe thấy hô hấp Đỗ Dương trở nên gấp gáp thì khóe miệng Chu Thiến cong lên thành một nụ cười chế giễu: “Đỗ Dương, anh vẫn không chịu được trêu chọc giống như trước kia, nhất là chỗ xương cùng (nói chung là cái mông).
Bàn tay cô ta tiến vào trong quần áo Đỗ Dương, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng và xương cùng. Đỗ Dương hơi híp mắt, thở dốc đầy hưởng thụ. Trước tận thế cô ta và Đỗ Dương đã quen biết nhau, hai người đã từng qua lại hơn bán năm sau đó tận thế đột nhiên bùng nổ, Chu Thiến có đi tìm Đỗ Dương nhưng đáng tiếc khi đó Đỗ Dương đã rời đi.
Lần gặp ở Thanh Hải là ngoài ý muốn nên không ai tiến lên chào hỏi nhau. Đỗ Dương biết hắn không có khả năng vì một người phụ nữ mà đắc tội với Phùng Khải Dương, về phần Chu Thiến thì từ lúc cô ta không tìm được Đỗ Dương cô ta đã hiểu được mình bị bỏ rơi, cô ta là một người phụ nữ thông minh nên sẽ không ở lại chờ một người đàn ông. Không lâu sau đó cô ta đã dính dáng với Phùng Khải Dương, tuy nhiên điều này không tỏ vẻ cô ta đã thật sự quên Đỗ Dương.
Hừ... Cô muốn làm cái gì? Giọng nói của Đỗ Dương hơi khàn đặc. Hai tay đặt ở bên người, không đẩy ra cũng không tới gần, thân hình dán chặt lên vách tường tùy ý để cho Chu Thiến đùa giỡn trên người mình. Ánh mắt phiếm hồng và cái trán đang toát ra mồ hôi hột tiết lộ cảm tình chân thực của hắn, hắn là một người đàn ông bình thường, sau tận thế lại không tìm người được phụ nữ để giải phóng tinh lực nên khi bị Chu Thiến làm vậy thì không thể không có cảm giác được tuy nhiên hắn cũng hiểu Chu Thiến là người phụ nữ khôn khéo, không có khả năng không có việc gì mà lại tới tìm hắn được.
Nhanh như vậy đã đứng lên... Chu Thiến kinh ngạc liếc nhìn bụng dưới của Đỗ Dương, cô ta dựa sát vào người Đỗ Dương, cảm nhận nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ người hắn. Trong mắt Chu Thiến tràn đầy dịu dàng, cô ngẩng đầu cắn lên môi Đỗ Dương, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc Đỗ Dương: “Không có việc gì thì không thể tới
Tình huống của Thấm Nhã như thế nào rồi? Hình Liệt Phong tháo mắt kính, xoa nhẹ đôi mắt cay xè sau đó quay sang nhìn về phía Đỗ Dương đang đứng ở chỗ tối. Gần đây hắn vội vàng muốn tăng thực lực nên đã lơ là cô. Lúc trước vì lo lắng đám người nhà họ Hạ nên Hình Liệt Phong luôn luôn anh tĩnh che giấu khát vọng đối với sức mạnh cho nên dị năng của hắn còn thấp hơn Lưu Hãn Vũ hai cấp.
Lúc trước kế hoạch đoạt quyền căn cứ Thanh Long là do một tay hắn bày ra, bên gia tộc cũng nhất trí thông qua, chỉ cần hắn thành công đoạt được quyền khống chế căn cứ Thanh Long thì có thể trở về quân khu trung tâm tiếp quản nhà họ Hình từ trong tay ba hắn thế nhưng tất cả những điều này đều bị Đường Yên và Việt Kỳ phá hỏng khiến gia tộc xảy ra tranh cãi, ngay cả vị trí chủ nhân nhà họ Hình của hắn cũng trở nên tràn đầy nguy cơ.
Cảm thụ được năng lượng mênh mông trong cơ thể, khuôn mặt luôn nhu hòa của Hình Liệt Phong bỗng chốc trở nên vặn vẹo, đầy dữ tợn. Lần này dù làm thế nào cũng không thể để Đường Yên còn sống trở về và còn Việt Kỳ nữa. Đồ vật ở tầng hầm ngầm trong tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở Thanh Hải chắc chắn đã bị Việt Kỳ mang về quân khu trung tâm. Hiện giờ Nhà họ Hình bị hạn chế khắp nơi trong quân khu trung tâm, chuyện này không có khả năng nhà họ Việt không làm gì cả được.
Lúc Hình Liệt Phong nghĩ đến vẻ mặt điên cuồng đáng sợ của Tương Quốc Huy thì khóe miệng tràn ra nụ cười lạnh lẽo. Thứ mà lão già kia để lại không chỉ có mình đồ vật ở Thanh Hải kia. Ánh mắt Hình Liệt Phong chứa đựng điên cuồng ngắm nhìn nhà xưởng công nghiệp quân sự to lớn, cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới lão già Tương Quốc Huy kia lại có nhiều mưu kế như vậy. Hắn thật sự tò mò rốt cuộc trong căn cứ quân sự dưới đất này chứa thứ gì? Đến nay hắn còn nhớ rõ sựđiên cuồng của Tương Quốc Huy khi nhắc đến căn cứ quân sự phía dưới nhà xưởng công nghiệp quân sự.
Dị năng chữa khỏi không thể khôi phục được, tình thế nguy cấp. Giọng nói của Đỗ Dương rất bình thản, không phát hiện được sự khác thường nào trong đó ngoại trừ ác ý chợt lóe lên trong mắt thì cả người hắn vẫn giống như thường ngày.
Bàn tay đang chơi với cây sáo dọc của Lưu Hãn Vũ thoáng ngừng lại một chút, hắn cười như không cười liếc Đỗ Dương một cái. Lúc này trong đầu hiện lên bộ ngực đẫy đà của Lưu Thấm Nhã, dưới bụng bất chợt dâng lên ngọn lửa. Hắn đói khát nuốt nước miếng hai cái, hầu kết nhẹ nhàng trượt lên xuống, hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó hắn đã thấy qua cánh cửa (giờ biết ai đứng sau cánh cửa chưa nè). Nếu không phải Phùng Khải Dương rất đáng sợ thì hắn thật sự muốn xông vào xem hai người biến sắc như thế nào.
Cậu hãy trông chừng Thấm Nhã cẩn thận, đừng để cô ấy bị uất ức đồng thời nhắc nhở mọi người đừng tùy tiện đi xuống căn cứ quân sự dưới đất. Chờ thêm một thời gian nữa đã! Hình Liệt Phong nắm chặt tay, rất nhanh hắn có thể rửa mối nhục và đoạt lại những thứ thuộc về hắn. Hình Liệt Phong nói xong thì không thèm quay đầu lại mà xoay người vào phòng hấp thu tinh hạch để tăng dị năng.
Tôi hiêu. Đỗ Dương cúi đầu đáp một cách nghiêm túc, không một ai phát hiện lúc này khóe mắt Đỗ Dương đột nhiên hiện lên sát ý.
Lưu Hãn Vũ cười như không cười nhìn Đỗ Dương chằm chằm, không nóng không lạnh nói: Có một số việc nhớ là phải có chừng có mực, Thấm Nhã là người nhà họ Lưu, mấy lần trước tôi có thể làm bộ như không phát hiện nhưng nếu có lần sau thì đừng trách tôi không nể tình Hình Liệt Phong.
A... Thân thể Đỗ Dương cứng đờ, vành tai bị Lưu Hãn Vũ phả hơi thở nóng rực, hắn tiến lên trước hai bước để tránh tiếp xúc cự li gần với Lưu Hãn Vũ sau đó bình tĩnh nói: Tôi không hiểu anh đang nói gì cả, thân thể Mộng Nhi vẫn chưa khôi phục, tôi phải đi thăm em ấy.
Ha ha... Lưu Hãn Vũ cười khẽ hai tiếng, không nhìn Đỗ Dương rời đi mà đi đến phòng Lưu Thấm Nhã, hiện giờ Phùng Khải Dương sẽ phải rời đi một đoạn thời gian nên hắn sẽ có cơ hội ôn chuyện với Lưu Thấm Nhã, nói như thế nào thì bọn họ cũng là người một nhà, cũng không thể vì người ngoài mà xa cách được!
Lưu Hãn Vũ ửa sang lại quần áo trên người, che giấu sự khác thường giữa hai chân, vẻ mặt vô hại đi đến phòng Lưu Thấm Nhã, sáo dọc bị hắn đút vào trong túi, bước chân có chút vội vàng gấp gáp.
Lúc Đỗ Dương đi ra khỏi phòng thì bị Chu Thiến ngăn lại chỗ khúc quanh. Chu Thiến kéo Đỗ Dương nép vào một góc tối sau đó dán cả người mình lên người Đỗ Dương, phả ra hơi thở đầy ái muội, bàn tay Chu Thiến chậm rãi vuốt ve người Đỗ Dương, khóe mắt mang theo vẻ khác thường. Khi nghe thấy hô hấp Đỗ Dương trở nên gấp gáp thì khóe miệng Chu Thiến cong lên thành một nụ cười chế giễu: “Đỗ Dương, anh vẫn không chịu được trêu chọc giống như trước kia, nhất là chỗ xương cùng (nói chung là cái mông).
Bàn tay cô ta tiến vào trong quần áo Đỗ Dương, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng và xương cùng. Đỗ Dương hơi híp mắt, thở dốc đầy hưởng thụ. Trước tận thế cô ta và Đỗ Dương đã quen biết nhau, hai người đã từng qua lại hơn bán năm sau đó tận thế đột nhiên bùng nổ, Chu Thiến có đi tìm Đỗ Dương nhưng đáng tiếc khi đó Đỗ Dương đã rời đi.
Lần gặp ở Thanh Hải là ngoài ý muốn nên không ai tiến lên chào hỏi nhau. Đỗ Dương biết hắn không có khả năng vì một người phụ nữ mà đắc tội với Phùng Khải Dương, về phần Chu Thiến thì từ lúc cô ta không tìm được Đỗ Dương cô ta đã hiểu được mình bị bỏ rơi, cô ta là một người phụ nữ thông minh nên sẽ không ở lại chờ một người đàn ông. Không lâu sau đó cô ta đã dính dáng với Phùng Khải Dương, tuy nhiên điều này không tỏ vẻ cô ta đã thật sự quên Đỗ Dương.
Hừ... Cô muốn làm cái gì? Giọng nói của Đỗ Dương hơi khàn đặc. Hai tay đặt ở bên người, không đẩy ra cũng không tới gần, thân hình dán chặt lên vách tường tùy ý để cho Chu Thiến đùa giỡn trên người mình. Ánh mắt phiếm hồng và cái trán đang toát ra mồ hôi hột tiết lộ cảm tình chân thực của hắn, hắn là một người đàn ông bình thường, sau tận thế lại không tìm người được phụ nữ để giải phóng tinh lực nên khi bị Chu Thiến làm vậy thì không thể không có cảm giác được tuy nhiên hắn cũng hiểu Chu Thiến là người phụ nữ khôn khéo, không có khả năng không có việc gì mà lại tới tìm hắn được.
Nhanh như vậy đã đứng lên... Chu Thiến kinh ngạc liếc nhìn bụng dưới của Đỗ Dương, cô ta dựa sát vào người Đỗ Dương, cảm nhận nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ người hắn. Trong mắt Chu Thiến tràn đầy dịu dàng, cô ngẩng đầu cắn lên môi Đỗ Dương, đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc Đỗ Dương: “Không có việc gì thì không thể tới
/107
|