*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người đều xôn xao, cảm thấy bộ dạng của nó bây giờ tương phản quá lớn so với lúc đầu. Lẽ nào những gì bọn họ nhìn thấy trước đó đều là ảo giác sao? Người đàn ông đối diện thấy vậy, sắc mặt đã không thể nói là khó coi nữa, phải nói là tối tăm mới đúng.
Không bị con trăn lớn rõ uy hiếp, cơ thể Lý Tiểu Tửu đang căng thẳng lập tức thả lỏng. Cũng không biết do cậu sử dụng hạt cườm hay vì nguyên nhân gì khác, cậu đầu với người đàn ông lâu như vậy, cũng không hề cảm thấy mệt nhọc.
Mà cho dù vẻ mặt đối phương vẫn thản nhiên, những làn da đã bắt đầu trắng lên một cách không bình thường, rõ2ràng là do sử dụng dị năng quá mức. Mặc dù Đại Bạch có thể giữ chân con trăn lớn, nhưng bởi vì cơ thể của nó thực sự quá nhỏ, căn bản không tạo ra tổn thực quá lớn đối với con trăn lớn. Có qua có lại, ngược lại nó bị tiếng kêu của con trăn này làm chói tai.
Mà Lý Tiểu Tửu không ngừng tấn công, cũng làm cho người đàn ông dần dần không nhịn được, trực tiếp bị cậu dồn đến sát sân thi đấu. Hắn quay đầu nhìn mọi người phía dưới, sắc mặt càng thêm khó coi. Thua không hề đáng sợ, đáng sợ chính là đối tượng thẳng mình vừa vặn là người lúc đầu mình đã không để ý tới.
Hắn vẫn không thể tin7được, mình còn không bằng một đứa trẻ mười tuổi. Ngay cả thú biến dị vẫn khiến hắn kiêu ngạo cũng bị một con mèo trắng nhỏ của đối phương trấn áp. Chưa nói tới Lý Tiểu Tửu còn chưa thả con hổ lớn ra. Đây căn bản không phải là người mà hắn có thể đối phó. Cho dù đã hứa với cha cố gắng *** con hổ lớn của đối phương ra, nhưng xét tình hình hiện nay có thể thấy, mình không thể nào làm được. Mắt thấy Lý Tiểu Tửu lại muốn phát động công kích, sắc mặt của hắn vặn vẹo vài giây, như đang đấu tranh tư tưởng quyết định chuyện gì đó. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, hô lớn: “Tôi đầu hàng!” Tiếng này vừa1vang lên, phía dưới lập tức yên tĩnh.
Không chỉ có Lý Tiểu Tửu ngây người, ngay cả người phía dưới cũng lộ vẻ không dám tin.
Một giây qua đi, mọi người phía dưới đột nhiên xôn xao. Ánh mắt cũng những giám khảo cũng khó tránh khỏi kinh ngạc. “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi ngất, đầu óc của hắn hỏng hay sao mà tự nhiên đầu hàng vậy?” Đám người phía dưới châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán. Phần lớn bọn họ cảm thấy đầu óc của người đàn ông kia bị rút gân, cho dù đánh không nổi người ta, anh là
một người đàn ông, đầu hàng như vậy thật sự không biết xấu hổ sao? Còn chưa kể đối thủ chỉ là một đứa trẻ. Mọi người đều7che mặt trước nội dung quá máu chó này, không thể nhìn nổi nữa.
Đủ những lời nói vọng vào trong tại của người đàn ông, khiến cho sắc mặt của hắn càng thêm khó coi. Lý Tiểu Tửu hết lòng bàn tay nóng rực đi, thật sự không hiểu vì sao hắn làm như vậy.
Đại Bạch trên đầu của con trăn lớn còn đang phát huy Phật Sơn Vô Ảnh Cước của nó, tạo thành từng vết cào trên đầu con trăn lớn.
Người nữ chủ trì nhìn thấy bọn họ không đâu nữa thì thở phào, vỗ nhẹ vào ngực và đi lên sân thi đấu. Người đàn ông kia thấy vậy, vung tay với con trăn lớn, một người một trăn nhanh chóng đi xuống dưới. Đại Bạch thấy con trăn lớn0dưới chân không giãy giụa nữa thì vẻ mặt tương đối đắc ý, đang muốn đại triển thần uy. Nhưng không nghĩ tới con trăn lớn đột nhiên lao vọt ra ngoài. “Đại Bạch, mau trở lại đây.” Lý Tiểu Tửu thấy nó vẫn nắm thật chặt lấy đầu con trăn không chịu thả, cuối cùng không nhịn được đành gọi một tiếng. Đại Bạch quay đầu liếc nhìn cậu, thấy cậu không công kích nữa, đạp một cái về phía sau, xoay tròn trong không trung, trước sau vẫn là cách rơi như vậy. Lý Tiểu Tửu nhận được huy hiệu người dũng cảm dành riêng cho mình, tâm trạng không thể không tốt được. Ngay cả Đại Bạch cũng ôm lấy huy hiệu đưa vào miệng gặm, khiến người chủ trì vô cùng bất đắc dĩ. Lý Tiểu Tửu đang chuẩn bị đi xuống, không ngờ bị dưới đài gọi đành phải dừng lại. Không phải là bốn gia tộc lớn, mà là người đứng đầu quân đội, Vương Hoành.
Anh ta đứng dậy, băn khoăn hỏi Lý Tiểu Tửu: “Cháu có muốn gia nhập quân đội không? Ở đây sẽ cho cháu cách rèn luyện và huấn luyện thực chiến tốt nhất.”
Đúng vậy, rèn luyện chính là mỗi ngày tất cả mọi người trong quân đội hẹn nhau ra đánh, thực chiến chính là ra ngoài đánh zombie.
Khóe miệng Lý Tiểu Tửu kéo lên đang định mở miệng, người của Lưu gia bên kia đã muốn tham dự cùng. Lý Tiểu Tửu còn nhìn thấy người đàn ông vừa tranh tài với cậu đang ngồi ở vị trí của Lưu gia với vẻ lo lắng. Chẳng trách, xem ra cậu đã đoán không sai. Hắn quả nhiên là người của bốn gia tộc lớn.
Mọi người đều xôn xao, cảm thấy bộ dạng của nó bây giờ tương phản quá lớn so với lúc đầu. Lẽ nào những gì bọn họ nhìn thấy trước đó đều là ảo giác sao? Người đàn ông đối diện thấy vậy, sắc mặt đã không thể nói là khó coi nữa, phải nói là tối tăm mới đúng.
Không bị con trăn lớn rõ uy hiếp, cơ thể Lý Tiểu Tửu đang căng thẳng lập tức thả lỏng. Cũng không biết do cậu sử dụng hạt cườm hay vì nguyên nhân gì khác, cậu đầu với người đàn ông lâu như vậy, cũng không hề cảm thấy mệt nhọc.
Mà cho dù vẻ mặt đối phương vẫn thản nhiên, những làn da đã bắt đầu trắng lên một cách không bình thường, rõ2ràng là do sử dụng dị năng quá mức. Mặc dù Đại Bạch có thể giữ chân con trăn lớn, nhưng bởi vì cơ thể của nó thực sự quá nhỏ, căn bản không tạo ra tổn thực quá lớn đối với con trăn lớn. Có qua có lại, ngược lại nó bị tiếng kêu của con trăn này làm chói tai.
Mà Lý Tiểu Tửu không ngừng tấn công, cũng làm cho người đàn ông dần dần không nhịn được, trực tiếp bị cậu dồn đến sát sân thi đấu. Hắn quay đầu nhìn mọi người phía dưới, sắc mặt càng thêm khó coi. Thua không hề đáng sợ, đáng sợ chính là đối tượng thẳng mình vừa vặn là người lúc đầu mình đã không để ý tới.
Hắn vẫn không thể tin7được, mình còn không bằng một đứa trẻ mười tuổi. Ngay cả thú biến dị vẫn khiến hắn kiêu ngạo cũng bị một con mèo trắng nhỏ của đối phương trấn áp. Chưa nói tới Lý Tiểu Tửu còn chưa thả con hổ lớn ra. Đây căn bản không phải là người mà hắn có thể đối phó. Cho dù đã hứa với cha cố gắng *** con hổ lớn của đối phương ra, nhưng xét tình hình hiện nay có thể thấy, mình không thể nào làm được. Mắt thấy Lý Tiểu Tửu lại muốn phát động công kích, sắc mặt của hắn vặn vẹo vài giây, như đang đấu tranh tư tưởng quyết định chuyện gì đó. Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, hô lớn: “Tôi đầu hàng!” Tiếng này vừa1vang lên, phía dưới lập tức yên tĩnh.
Không chỉ có Lý Tiểu Tửu ngây người, ngay cả người phía dưới cũng lộ vẻ không dám tin.
Một giây qua đi, mọi người phía dưới đột nhiên xôn xao. Ánh mắt cũng những giám khảo cũng khó tránh khỏi kinh ngạc. “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi ngất, đầu óc của hắn hỏng hay sao mà tự nhiên đầu hàng vậy?” Đám người phía dưới châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán. Phần lớn bọn họ cảm thấy đầu óc của người đàn ông kia bị rút gân, cho dù đánh không nổi người ta, anh là
một người đàn ông, đầu hàng như vậy thật sự không biết xấu hổ sao? Còn chưa kể đối thủ chỉ là một đứa trẻ. Mọi người đều7che mặt trước nội dung quá máu chó này, không thể nhìn nổi nữa.
Đủ những lời nói vọng vào trong tại của người đàn ông, khiến cho sắc mặt của hắn càng thêm khó coi. Lý Tiểu Tửu hết lòng bàn tay nóng rực đi, thật sự không hiểu vì sao hắn làm như vậy.
Đại Bạch trên đầu của con trăn lớn còn đang phát huy Phật Sơn Vô Ảnh Cước của nó, tạo thành từng vết cào trên đầu con trăn lớn.
Người nữ chủ trì nhìn thấy bọn họ không đâu nữa thì thở phào, vỗ nhẹ vào ngực và đi lên sân thi đấu. Người đàn ông kia thấy vậy, vung tay với con trăn lớn, một người một trăn nhanh chóng đi xuống dưới. Đại Bạch thấy con trăn lớn0dưới chân không giãy giụa nữa thì vẻ mặt tương đối đắc ý, đang muốn đại triển thần uy. Nhưng không nghĩ tới con trăn lớn đột nhiên lao vọt ra ngoài. “Đại Bạch, mau trở lại đây.” Lý Tiểu Tửu thấy nó vẫn nắm thật chặt lấy đầu con trăn không chịu thả, cuối cùng không nhịn được đành gọi một tiếng. Đại Bạch quay đầu liếc nhìn cậu, thấy cậu không công kích nữa, đạp một cái về phía sau, xoay tròn trong không trung, trước sau vẫn là cách rơi như vậy. Lý Tiểu Tửu nhận được huy hiệu người dũng cảm dành riêng cho mình, tâm trạng không thể không tốt được. Ngay cả Đại Bạch cũng ôm lấy huy hiệu đưa vào miệng gặm, khiến người chủ trì vô cùng bất đắc dĩ. Lý Tiểu Tửu đang chuẩn bị đi xuống, không ngờ bị dưới đài gọi đành phải dừng lại. Không phải là bốn gia tộc lớn, mà là người đứng đầu quân đội, Vương Hoành.
Anh ta đứng dậy, băn khoăn hỏi Lý Tiểu Tửu: “Cháu có muốn gia nhập quân đội không? Ở đây sẽ cho cháu cách rèn luyện và huấn luyện thực chiến tốt nhất.”
Đúng vậy, rèn luyện chính là mỗi ngày tất cả mọi người trong quân đội hẹn nhau ra đánh, thực chiến chính là ra ngoài đánh zombie.
Khóe miệng Lý Tiểu Tửu kéo lên đang định mở miệng, người của Lưu gia bên kia đã muốn tham dự cùng. Lý Tiểu Tửu còn nhìn thấy người đàn ông vừa tranh tài với cậu đang ngồi ở vị trí của Lưu gia với vẻ lo lắng. Chẳng trách, xem ra cậu đã đoán không sai. Hắn quả nhiên là người của bốn gia tộc lớn.
/143
|