Vừa thức dậy, trong lòng Long Ưng liền dâng lên một cảm giác ấm áp cùng thỏa mãn chưa từng có. Nhân Nhã đang nằm cuộn lại trong lòng hắn như con cừu non hiền lành. Hắn biết nàng tỉnh lại sớm hớn mình, chỉ là nàng lười biếng khống muốn động dù chỉ là ngón tay, hơn nữa là vì thẹn thùng không chịu mở đôi mắt dễ thương ra. Hắn nhịn không được mà khẽ vuốt tấm lưng trắng trẻo nõn nà của nàng.
Tên đề bảng vàng, động phòng hoa chúc chính là khát vọng hàng đầu của rất nhiều người, cái phía trước vô duyên với hắn, cái sau lại vừa mới xảy ra đêm qua. Nhân sinh đến đây, còn cầu gì hơn?
Từ lúc bị ép rời khỏi phòng nhỏ trong hoang cốc, hắn như bước vào giấc mơ vô tận, dù là lúc chĩa kiếm đánh nhau thì vẫn luôn có cảm giác như đang mơ. Thế nhưng dốc sức triền miên với Nhân Nhã, ân ái nam nữ lại làm cho tất cả trở nên chân thật, sinh mệnh để lộ ra khuôn mặt thật với hắn ở mức rõ rệt nhất có thể.
Lửa tình đốt cháy thân thể, quét sạch tâm hồn hai người.
Đêm qua, sau khi tắm xong hắn đi vào phòng tân hôn. Dưới ánh nến thấp thoáng, Nhân Nhã đắp chăn ngủ say, mái tóc đen nhánh lóng lánh xõa tung tự do trên gối thêu. Chỗ giao điểm giữa vai và gáy nàng có một điểm đen giống như vết mực nhỏ, hắn nhịn không được mà hôn một cái.
Nhân Nhã "ừ" một tiếng giống như cảm giác được nhưng nàng không chịu xoay người lại, làn da như ngọc như ngà sau cổ cùng với đôi tai nhỏ đỏ bừng lên giống như bị nung vậy, hiện ra màu sắc mà Long Ưng thích nhìn thấy nhất trên người nàng.
Khi hắn tiến vào trong tấm chăn ấm áp sạch sẽ thơm tho thì lại phát hiện người yêu thân không một mảnh vải. Tất cả không thể kiểm soát, đêm nay không giống với bất kỳ đêm nào trước đây, yêu đương nồng cháy đã khiến màn đêm có ý nghĩa hoàn toàn khác. Bọn hắn mở mình ra chẳng bận tâm gì, tâm hồn hợp nhất chặt chẽ với nhau cho đến không thể nào phân biệt.
Nhân Nhã run run nằm trong lòng hắn.
Long Ưng dùng chóp mũi khẽ chạm vào mũi nàng, gọi một tiếng "Này".
Nhân Nhã "A ừm" một tiếng, lông mi rung khẽ như đang phản đối lại việc bị quấy rối.
Long Ưng nói đùa với nàng: "Ta nghe được chị em của Nhân Nhã đang nói chuyện, nói về Nhân Nhã xinh đẹp của ta."
Nhân Nhã cố gắng mở hé mi mắt ra, thấy Long Ưng đang nhìn chằm chằm mình liền sợ tới mức vội vàng nhắm lại, hỏi với giọng ngây thơ: "Các nàng nói chuyện gì vậy?"
Long Ưng nhịn cười nói: "Các nàng đều nói giống nhau, cô bé Nhân Nhã kia rên(haha) thật ghê gớm, rên từ ban ngày đến đêm, từ đêm rên đến bình minh, làm cho người khác không được ngủ ngon."
Nhân Nhã rốt cuộc cũng mở đôi mắt đẹp ra, nàng trừng mắt giận dữ nói: "Chàng bịa chuyện."
Long Ưng bày ra một bộ dạng vô lại, ung dung nói: "Sự thật là như vậy, sao lại là bịa chuyện được."
Con mắt Nhân Nhã chuyển động hỗn loạn, cuối cùng cũng tìm được sơ hở của hắn, nàng cười duyên một tiếng rồi nói: "Còn nói là không phải bịa chuyện, người ta có làm cùng chàng ban ngày bao giờ đâu?"
Long Ưng không đổi sắc mặt nói: "Bây giờ không phải là ban ngày sao?"
Nhân Nhã rốt cuộc cũng biết đã trúng gian kế.
Nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Long Ưng lấy ý chí thật lớn mới rời được giường, đến dưới lầu lại để cho Lệ Lệ cùng Tú Thanh dốc lòng hầu hạ. Rồi hắn lấy túi tiền rút mười một đĩnh vàng ra đặt trên mặt bàn, nói: "Các nàng cất kỹ số vàng này, mai này chúng ta ly khai Thần Đô, có thể để cho cho chúng ta an cư lạc nghiệp."
Hai người đều hô lên rất đáng yêu: "Nhiều vàng quá!"
Long Ưng lại móc ra một đĩnh, vui vẻ nói: "Đỉnh này để sử dụng hiện thời, các nàng quyết định cần thứ gì thì cứ bảo Lý công công sai người ra ngoài cung mua sắm."
Tú Thanh hạ giọng nói: "Chúng ta thật sự có thể rời khỏi Thần Đô sao?"
Long Ưng mỉm cười nói: "Bây giờ không phải lúc, khi thời điểm đến đương nhiên ta sẽ mang các ngươi rời kinh. Trước tiên cứ đi du lịch thiên hạ đã, tìm được chỗ phúc địa có phong cảnh khí hậu tột nhất sẽ chọn làm nơi an cư."
Hai đại mỹ nhân nghe xong đôi mắt liền sáng lên, tràn đầy mong đợi về tương lai tươi đẹp.
Ba người đến phòng khách chính ăn sáng, hai nàng vốn không dám ngồi cùng bàn với hắn nhưng dưới sự "Ép buộc" của hắn nên cuối cùng cũng ngồi xuống ăn. Sẽ tự có người hầu vào trong thu dọn và hầu hạ cho Nhân Nhã.
Tú Thanh chợt lén huých Lệ Lệ ở dưới bàn, dĩ nhiên không thể qua mắt được Long Ưng. Hắn cũng không vạch trần, bởi vì đó cũng chỉ là mấy chuyện đùa vui.
Khuôn mặt Lệ Lệ ửng đỏ, nàng tiến sát lại gần Long Ưng một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Hai ta đã thương lượng qua! Đêm nay cùng nhau hầu hạ Ưng gia."
Long Ưng vui vẻ nói: "Mấy ngày qua bất kể là đại chiến hay tiểu chiến, lão tử mở miệng hay ngậm miệng đều nói đại chiến ba trăm hiệp, đáng tiếc là trận chiến dài nhất cũng không qua được hai trăm hiệp, không thể tưởng được..."
Lờ còn chưa nói hết thì Lệ Lệ đã che miệng hắn, hờn dỗi nói: "Ưng gia thật xấu xa!"
Đang thời khắc náo nhiệt thì Lý công công đến báo có Trương Giản Chi đại nhân xin gặp.
Long Ưng thực sự kinh ngạc, đầu tiên Thượng Dương Cung là cấm địa trong cấm địa, không có Võ Chiêu cho phép thì đừng nghĩ đến việc đặt chân vào; thứ hai là hắn không đoán được lý do mà Trương Giản Chi đến gặp hắn.
Lý công công hiển nhiên không phải là thái giám bình thường, thấy thề liền thấp giọng nói: "Trương Giản Chi là học trò của Quốc Lão, xuất thân là tiến sĩ, hiện là Giám Sát Ngự Sử. Nếu Ưng gia không muốn gặp ông ấy, nô tài..."
Long Ưng vội nói: "Mời ông ấy đến phòng khách, ta sẽ lập tức đến."
Trương Giản Chi tuổi hơn năm mươi, vóc người bậc trung, khuôn mặt chính trực, tinh thần phấn chấn, sống lưng thẳng tắp, tuy không thông thạo võ kỹ nhưng vẫn tự có một cổ khí thế bức nhân, thấy Long Ưng vào phòng liền đứng dậy làm lễ.
Long Ưng mời ông ta ngồi xuống, uống qua trà thơm rồi mới hỏi: "Trương đại nhân không cần phải vào triều sớm sao?"
Trương Giản Chi vuốt chùm râu dài dưới cằm, nói: "Sáng nay có tình huống đặc biệt, Thánh Thượng phải đến Vạn Tượng Thần Cung để tiếp nhận cống phẩm của sứ giả ngoại quốc cho nên đã hủy buổi triều sớm."
Long Ưng kinh ngạc nói: "Hai chuyện này vốn không có xung đột, sau buổi triều sớm có thể tiến hành nhận cống phẩm cũng được mà."
Trương Giản Chi mỉm cười nói: "Cho nên hạ quan mới nói là tình huống đặc biệt. Hủy bỏ buổi triều sớm là để tỏ vẻ tôn trọng cùng thành ý với đối phương, sự tình tuyệt đối không bình thường. Quốc Lão cũng được mời tham dự, càng hi hữu nữa là Thái Tử điện hạ cũng dự thính."
Thái Tử Đại Chu là Dự Vương Lý Đán ở Đông cung, Lý Long Cơ ở cùng một chỗ với Vạn Nhận Vũ tại Bát Phương Quán đêm nọ chính là con trai của Lý Đán. Từ lời nói của Trương Giản Chi thì có thể hiểu, Lý Đán mặc dù là thái tử tôn quý nhưng lại không được tham dự chính sự. Lần này bởi vì thuận theo lễ tiết ngoại giao cho nên hắn mang danh nghĩa người kế vị nên cần phải có mặt.
Long Ưng buột miệng hỏi: "Có phần tên khốn Võ Thừa Tự hay không?"
Trương Giản Chi bật cười khanh khách nói: "Đương nhiên là có phần tên khốn này. Long tiên sinh đúng là người hào sảng nói chuyện sảng khoái, làm cho hạ quan cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có, khó trách Quốc Lão rất yêu thích tiên sinh."
Long Ưng đối với chuyện sử giá ngoại quốc không có hứng thú liền nói ngay vào điểm chính: "Lần này Trương đại nhân tìm đến bản tiểu tử có gì chỉ giáo?"
Trương Giản Chi cười ha ha nói: "Đây là lần đầu tiên Trương mỗ nghe người ta tự xưng là bản tiểu tử, có thể thấy được tác phong của Long tiên sinh là không rập khuôn. Lần này hạ quan phụng lệnh Quốc Lão đến có ba vì có ba chuyện. Đầu tiên Quốc Lão muốn biết kết quả truy đuổi hung thủ đêm qua của Long tiên sinh."
Long Ưng nói: "Ta đuổi được hơm mười dặm thì phát hiện đối phương có bố trí cạm bẫy đợi ta mắc câu. Thứ nhất ta còn có việc khác, thứ hai là còn có nhiều thời gian không lo không có cơ hội bắt đối phương, cho nên trở về Thượng Dương Cung."
Trương Giản Chi hỏi: "Có biết được đối phương là người nào không?"
Long Ưng nói: "Ta nghe lén được bọn hắn nói chuyện, một trong số đó là Chử Nguyên Thiên cao thủ số một của Võ Thừa Tự, một người khác thì chỉ cần ta nghe được âm thanh của hắn là có thể lập tức nhận ra."
Trương Giản Chi thở dài một hỏi nói: "Long tiên sinh có thể không đem bọn đạo chích này để trong lòng nhưng đối với bọn ta lại rất quan trọng. Quốc Lão luôn hoài nghi trên tay tên khốn kia có một tập đoàn chuyên ám sát chính trị, tạo thành nhiều nghi án uống thuốc độc, treo cổ tự sát liên quan đến những danh công đại thần cùng với hoàng tộc tôn thất có ảnh hưởng rất quan trọng trong chính trị, chỉ là không có chứng cớ. Vừa rồi Long tiên sinh nói như vậy khiến cho bọn ta giống như xua tan sương mù thấy được trời xanh. Long tiên sinh tốt nhất không nên nói chuyện này cho bất kỳ ai."
Long Ưng thầm nghĩ việc này khẳng định liên lụy đến Võ Chiêu, có thể là nàng ngấm ngầm ưng thuận nên gật đầu đồng ý.
Trương Giản Chi cân nhắc một lát, rồi nói một cách khó khăn: "Chuyện thứ hai thực sự không muốn nói ra nhưng không thể không nói."
Long Ưng ung dung nói: "Không có chuyện gì mà tiểu tử không đón nhận được đấy."
Trương Giản Chi cười khổ nói: "Đảm bảo ngươi đoán không được việc ta muốn nói. Quốc Lão cử ta nói rõ với Long tiên sinh, một ngày tiên sinh còn không chịu nói cho ông ấy về lai lịch xuất thân của tiên sinh thì còn không cho phép tiên sinh đi trêu chọc tiểu thư Ngẫu Tiên nhà ông ấy."
Long Ưng thất thanh nói: "Sao vậy?"
Trương Giản Chi bất đắc dĩ nói: "Cũng khó trách Quốc Lão được, Ngẫu Tiên là cô con gái yêu mà ông ấy xem như châu như ngọc. Ông ấy..."
Long Ưng bật cười nói: "Đại nhân đã hiểu lầm mà Quốc Lão cũng hiểu lầm rồi! Tiểu tử cùng tiểu ma nữ chỉ là đọ sức chứ không có chuyện tình cảm, mà tiểu thư đối với ta chỉ có ác cảm chứ không có hảo cảm. Xin nói với Quốc Lão không cần lo lắng, ta sẽ không đi trêu ghẹo nàng."
Trương Giản chi nói: "Tuy rằng võ kỹ của Long tiên sinh kinh thiên động địa nhưng đối với tâm lý của con gái thì lại chỉ hiểu sơ sài. Chớ trách hạ quan quen sơ mà nói nhiều, bởi vì hạ quan cũng yêu thích Long tiên sinh như Quốc Lão. Quốc Lão lo lắng là có lý do cả, trước kia Ngẫu Tiên mỗi lần đánh bại đối thủ liền đều khoe khoang với Quốc Lão, chỉ có tiên sinh là ngoại lệ duy nhất, một chữ cũng không đề cập tới. Quốc Lão rất muốn biết việc gì xẩy ra."
Long Ưng không phản bác được, chẳng lẽ nói cho Trương Giản Chi là tiểu ma nữ đánh trúng hắn một chiêu sao? May mắn kế hay đã có trong đầu, hắn hạ giọng nói: "Ta quả thật đánh trúng nàng một chiêu, là một chiêu vào mông cho nên nàng mắc cỡ không nói ra. Haha!"
Trương Giản Chi qua nhiên bị gạt, giật mình hiện ra vẻ thì ra là vậy rồi nói tiếp: "Tiếp theo là tối hôm qua nàng lấy được danh kiếm 'Thần Sơn Chi Tinh' giá trị liên thành do Hoành Không Mục Dã tặng dân tộc Thổ Phiên, ưa thích đến mức ôm kiếm lên giường ngủ cùng mình. Sáng sớm dậy liền đeo kiếm mới đi ra cửa, không cần ta nói rõ, Long tiên sinh cũng nên hiểu được Quốc Lão nghĩ đến chuyện gì."
Trong lòng Long Ưng vui mừng, Hoàng Không Mục Dã quả nhiên là người đáng tin, không cần phải nói thì tất nhiên vỏ kiếm, chuôi kiếm được khảm đầy châu báu, không thì sao lại gọi là giá trị liên thành chứ. Không biết công chúa Thái Bình lấy được thứ gì nhỉ?
Long Ưng thở dài nói: "Hiểu rồi! Sau này tiểu tử tuyệt đối sẽ không đi tìm tiểu thư Ngẫu Tiên, lấy tính nết của nàng thì tất nhiên cũng sẽ không tới tìm tiểu đệ."
Trương Giản Chi kinh ngạc nói: "Trong tình huống như hiện nay mà Long tiên sinh vẫn không chịu nói về lai lịch xuất thân của mình cho Quốc Lão sao? Ngài nói có thể giữ bí mật cho tiên sinh."
Long Ưng nghe được trong lòng xao động nhưng trước tiên vẫn cần trưng cầu ý kiến của Bàn công công đã. Hắn nói: "Sẽ có một ngày ta nói ra. Hiện tại chỉ có thể nói cho Quốc Lão chính là Long Ưng ta tuyệt đối không phải là kẻ địch của ông ấy. Cho dù ông ấy sai người tới giết tiểu tử thì tiểu tử cũng chỉ tránh né mà sẽ không đánh trả, việc thương thiên hại lý càng sẽ không làm. Hắc! Chuyện thứ ba là gì vậy?"
Trương Giản Chi quan sát hắn một lúc rồi gật đầu nói: "Hạ quan tin tưởng những lời tâm huyết này của Long tiên sinh. Chuyện thứ ba Quốc Lão chỉ nhắn đại nhân một lời. Tiểu thư Đoạn Mộc Lăng đã rời khỏi phủ Quốc Lão, hiện đang tạm ở trong Tố Tịnh Am rất nổi tiếng ở phía đông Lạc Thủy. Tiểu thư nói nếu như Long tiên sinh muốn trả lại năm lượng vàng còn nợ nàng thì có thể tới đó tìm nàng."
Tên đề bảng vàng, động phòng hoa chúc chính là khát vọng hàng đầu của rất nhiều người, cái phía trước vô duyên với hắn, cái sau lại vừa mới xảy ra đêm qua. Nhân sinh đến đây, còn cầu gì hơn?
Từ lúc bị ép rời khỏi phòng nhỏ trong hoang cốc, hắn như bước vào giấc mơ vô tận, dù là lúc chĩa kiếm đánh nhau thì vẫn luôn có cảm giác như đang mơ. Thế nhưng dốc sức triền miên với Nhân Nhã, ân ái nam nữ lại làm cho tất cả trở nên chân thật, sinh mệnh để lộ ra khuôn mặt thật với hắn ở mức rõ rệt nhất có thể.
Lửa tình đốt cháy thân thể, quét sạch tâm hồn hai người.
Đêm qua, sau khi tắm xong hắn đi vào phòng tân hôn. Dưới ánh nến thấp thoáng, Nhân Nhã đắp chăn ngủ say, mái tóc đen nhánh lóng lánh xõa tung tự do trên gối thêu. Chỗ giao điểm giữa vai và gáy nàng có một điểm đen giống như vết mực nhỏ, hắn nhịn không được mà hôn một cái.
Nhân Nhã "ừ" một tiếng giống như cảm giác được nhưng nàng không chịu xoay người lại, làn da như ngọc như ngà sau cổ cùng với đôi tai nhỏ đỏ bừng lên giống như bị nung vậy, hiện ra màu sắc mà Long Ưng thích nhìn thấy nhất trên người nàng.
Khi hắn tiến vào trong tấm chăn ấm áp sạch sẽ thơm tho thì lại phát hiện người yêu thân không một mảnh vải. Tất cả không thể kiểm soát, đêm nay không giống với bất kỳ đêm nào trước đây, yêu đương nồng cháy đã khiến màn đêm có ý nghĩa hoàn toàn khác. Bọn hắn mở mình ra chẳng bận tâm gì, tâm hồn hợp nhất chặt chẽ với nhau cho đến không thể nào phân biệt.
Nhân Nhã run run nằm trong lòng hắn.
Long Ưng dùng chóp mũi khẽ chạm vào mũi nàng, gọi một tiếng "Này".
Nhân Nhã "A ừm" một tiếng, lông mi rung khẽ như đang phản đối lại việc bị quấy rối.
Long Ưng nói đùa với nàng: "Ta nghe được chị em của Nhân Nhã đang nói chuyện, nói về Nhân Nhã xinh đẹp của ta."
Nhân Nhã cố gắng mở hé mi mắt ra, thấy Long Ưng đang nhìn chằm chằm mình liền sợ tới mức vội vàng nhắm lại, hỏi với giọng ngây thơ: "Các nàng nói chuyện gì vậy?"
Long Ưng nhịn cười nói: "Các nàng đều nói giống nhau, cô bé Nhân Nhã kia rên(haha) thật ghê gớm, rên từ ban ngày đến đêm, từ đêm rên đến bình minh, làm cho người khác không được ngủ ngon."
Nhân Nhã rốt cuộc cũng mở đôi mắt đẹp ra, nàng trừng mắt giận dữ nói: "Chàng bịa chuyện."
Long Ưng bày ra một bộ dạng vô lại, ung dung nói: "Sự thật là như vậy, sao lại là bịa chuyện được."
Con mắt Nhân Nhã chuyển động hỗn loạn, cuối cùng cũng tìm được sơ hở của hắn, nàng cười duyên một tiếng rồi nói: "Còn nói là không phải bịa chuyện, người ta có làm cùng chàng ban ngày bao giờ đâu?"
Long Ưng không đổi sắc mặt nói: "Bây giờ không phải là ban ngày sao?"
Nhân Nhã rốt cuộc cũng biết đã trúng gian kế.
Nàng lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, Long Ưng lấy ý chí thật lớn mới rời được giường, đến dưới lầu lại để cho Lệ Lệ cùng Tú Thanh dốc lòng hầu hạ. Rồi hắn lấy túi tiền rút mười một đĩnh vàng ra đặt trên mặt bàn, nói: "Các nàng cất kỹ số vàng này, mai này chúng ta ly khai Thần Đô, có thể để cho cho chúng ta an cư lạc nghiệp."
Hai người đều hô lên rất đáng yêu: "Nhiều vàng quá!"
Long Ưng lại móc ra một đĩnh, vui vẻ nói: "Đỉnh này để sử dụng hiện thời, các nàng quyết định cần thứ gì thì cứ bảo Lý công công sai người ra ngoài cung mua sắm."
Tú Thanh hạ giọng nói: "Chúng ta thật sự có thể rời khỏi Thần Đô sao?"
Long Ưng mỉm cười nói: "Bây giờ không phải lúc, khi thời điểm đến đương nhiên ta sẽ mang các ngươi rời kinh. Trước tiên cứ đi du lịch thiên hạ đã, tìm được chỗ phúc địa có phong cảnh khí hậu tột nhất sẽ chọn làm nơi an cư."
Hai đại mỹ nhân nghe xong đôi mắt liền sáng lên, tràn đầy mong đợi về tương lai tươi đẹp.
Ba người đến phòng khách chính ăn sáng, hai nàng vốn không dám ngồi cùng bàn với hắn nhưng dưới sự "Ép buộc" của hắn nên cuối cùng cũng ngồi xuống ăn. Sẽ tự có người hầu vào trong thu dọn và hầu hạ cho Nhân Nhã.
Tú Thanh chợt lén huých Lệ Lệ ở dưới bàn, dĩ nhiên không thể qua mắt được Long Ưng. Hắn cũng không vạch trần, bởi vì đó cũng chỉ là mấy chuyện đùa vui.
Khuôn mặt Lệ Lệ ửng đỏ, nàng tiến sát lại gần Long Ưng một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Hai ta đã thương lượng qua! Đêm nay cùng nhau hầu hạ Ưng gia."
Long Ưng vui vẻ nói: "Mấy ngày qua bất kể là đại chiến hay tiểu chiến, lão tử mở miệng hay ngậm miệng đều nói đại chiến ba trăm hiệp, đáng tiếc là trận chiến dài nhất cũng không qua được hai trăm hiệp, không thể tưởng được..."
Lờ còn chưa nói hết thì Lệ Lệ đã che miệng hắn, hờn dỗi nói: "Ưng gia thật xấu xa!"
Đang thời khắc náo nhiệt thì Lý công công đến báo có Trương Giản Chi đại nhân xin gặp.
Long Ưng thực sự kinh ngạc, đầu tiên Thượng Dương Cung là cấm địa trong cấm địa, không có Võ Chiêu cho phép thì đừng nghĩ đến việc đặt chân vào; thứ hai là hắn không đoán được lý do mà Trương Giản Chi đến gặp hắn.
Lý công công hiển nhiên không phải là thái giám bình thường, thấy thề liền thấp giọng nói: "Trương Giản Chi là học trò của Quốc Lão, xuất thân là tiến sĩ, hiện là Giám Sát Ngự Sử. Nếu Ưng gia không muốn gặp ông ấy, nô tài..."
Long Ưng vội nói: "Mời ông ấy đến phòng khách, ta sẽ lập tức đến."
Trương Giản Chi tuổi hơn năm mươi, vóc người bậc trung, khuôn mặt chính trực, tinh thần phấn chấn, sống lưng thẳng tắp, tuy không thông thạo võ kỹ nhưng vẫn tự có một cổ khí thế bức nhân, thấy Long Ưng vào phòng liền đứng dậy làm lễ.
Long Ưng mời ông ta ngồi xuống, uống qua trà thơm rồi mới hỏi: "Trương đại nhân không cần phải vào triều sớm sao?"
Trương Giản Chi vuốt chùm râu dài dưới cằm, nói: "Sáng nay có tình huống đặc biệt, Thánh Thượng phải đến Vạn Tượng Thần Cung để tiếp nhận cống phẩm của sứ giả ngoại quốc cho nên đã hủy buổi triều sớm."
Long Ưng kinh ngạc nói: "Hai chuyện này vốn không có xung đột, sau buổi triều sớm có thể tiến hành nhận cống phẩm cũng được mà."
Trương Giản Chi mỉm cười nói: "Cho nên hạ quan mới nói là tình huống đặc biệt. Hủy bỏ buổi triều sớm là để tỏ vẻ tôn trọng cùng thành ý với đối phương, sự tình tuyệt đối không bình thường. Quốc Lão cũng được mời tham dự, càng hi hữu nữa là Thái Tử điện hạ cũng dự thính."
Thái Tử Đại Chu là Dự Vương Lý Đán ở Đông cung, Lý Long Cơ ở cùng một chỗ với Vạn Nhận Vũ tại Bát Phương Quán đêm nọ chính là con trai của Lý Đán. Từ lời nói của Trương Giản Chi thì có thể hiểu, Lý Đán mặc dù là thái tử tôn quý nhưng lại không được tham dự chính sự. Lần này bởi vì thuận theo lễ tiết ngoại giao cho nên hắn mang danh nghĩa người kế vị nên cần phải có mặt.
Long Ưng buột miệng hỏi: "Có phần tên khốn Võ Thừa Tự hay không?"
Trương Giản Chi bật cười khanh khách nói: "Đương nhiên là có phần tên khốn này. Long tiên sinh đúng là người hào sảng nói chuyện sảng khoái, làm cho hạ quan cảm thấy sảng khoái trước nay chưa từng có, khó trách Quốc Lão rất yêu thích tiên sinh."
Long Ưng đối với chuyện sử giá ngoại quốc không có hứng thú liền nói ngay vào điểm chính: "Lần này Trương đại nhân tìm đến bản tiểu tử có gì chỉ giáo?"
Trương Giản Chi cười ha ha nói: "Đây là lần đầu tiên Trương mỗ nghe người ta tự xưng là bản tiểu tử, có thể thấy được tác phong của Long tiên sinh là không rập khuôn. Lần này hạ quan phụng lệnh Quốc Lão đến có ba vì có ba chuyện. Đầu tiên Quốc Lão muốn biết kết quả truy đuổi hung thủ đêm qua của Long tiên sinh."
Long Ưng nói: "Ta đuổi được hơm mười dặm thì phát hiện đối phương có bố trí cạm bẫy đợi ta mắc câu. Thứ nhất ta còn có việc khác, thứ hai là còn có nhiều thời gian không lo không có cơ hội bắt đối phương, cho nên trở về Thượng Dương Cung."
Trương Giản Chi hỏi: "Có biết được đối phương là người nào không?"
Long Ưng nói: "Ta nghe lén được bọn hắn nói chuyện, một trong số đó là Chử Nguyên Thiên cao thủ số một của Võ Thừa Tự, một người khác thì chỉ cần ta nghe được âm thanh của hắn là có thể lập tức nhận ra."
Trương Giản Chi thở dài một hỏi nói: "Long tiên sinh có thể không đem bọn đạo chích này để trong lòng nhưng đối với bọn ta lại rất quan trọng. Quốc Lão luôn hoài nghi trên tay tên khốn kia có một tập đoàn chuyên ám sát chính trị, tạo thành nhiều nghi án uống thuốc độc, treo cổ tự sát liên quan đến những danh công đại thần cùng với hoàng tộc tôn thất có ảnh hưởng rất quan trọng trong chính trị, chỉ là không có chứng cớ. Vừa rồi Long tiên sinh nói như vậy khiến cho bọn ta giống như xua tan sương mù thấy được trời xanh. Long tiên sinh tốt nhất không nên nói chuyện này cho bất kỳ ai."
Long Ưng thầm nghĩ việc này khẳng định liên lụy đến Võ Chiêu, có thể là nàng ngấm ngầm ưng thuận nên gật đầu đồng ý.
Trương Giản Chi cân nhắc một lát, rồi nói một cách khó khăn: "Chuyện thứ hai thực sự không muốn nói ra nhưng không thể không nói."
Long Ưng ung dung nói: "Không có chuyện gì mà tiểu tử không đón nhận được đấy."
Trương Giản Chi cười khổ nói: "Đảm bảo ngươi đoán không được việc ta muốn nói. Quốc Lão cử ta nói rõ với Long tiên sinh, một ngày tiên sinh còn không chịu nói cho ông ấy về lai lịch xuất thân của tiên sinh thì còn không cho phép tiên sinh đi trêu chọc tiểu thư Ngẫu Tiên nhà ông ấy."
Long Ưng thất thanh nói: "Sao vậy?"
Trương Giản Chi bất đắc dĩ nói: "Cũng khó trách Quốc Lão được, Ngẫu Tiên là cô con gái yêu mà ông ấy xem như châu như ngọc. Ông ấy..."
Long Ưng bật cười nói: "Đại nhân đã hiểu lầm mà Quốc Lão cũng hiểu lầm rồi! Tiểu tử cùng tiểu ma nữ chỉ là đọ sức chứ không có chuyện tình cảm, mà tiểu thư đối với ta chỉ có ác cảm chứ không có hảo cảm. Xin nói với Quốc Lão không cần lo lắng, ta sẽ không đi trêu ghẹo nàng."
Trương Giản chi nói: "Tuy rằng võ kỹ của Long tiên sinh kinh thiên động địa nhưng đối với tâm lý của con gái thì lại chỉ hiểu sơ sài. Chớ trách hạ quan quen sơ mà nói nhiều, bởi vì hạ quan cũng yêu thích Long tiên sinh như Quốc Lão. Quốc Lão lo lắng là có lý do cả, trước kia Ngẫu Tiên mỗi lần đánh bại đối thủ liền đều khoe khoang với Quốc Lão, chỉ có tiên sinh là ngoại lệ duy nhất, một chữ cũng không đề cập tới. Quốc Lão rất muốn biết việc gì xẩy ra."
Long Ưng không phản bác được, chẳng lẽ nói cho Trương Giản Chi là tiểu ma nữ đánh trúng hắn một chiêu sao? May mắn kế hay đã có trong đầu, hắn hạ giọng nói: "Ta quả thật đánh trúng nàng một chiêu, là một chiêu vào mông cho nên nàng mắc cỡ không nói ra. Haha!"
Trương Giản Chi qua nhiên bị gạt, giật mình hiện ra vẻ thì ra là vậy rồi nói tiếp: "Tiếp theo là tối hôm qua nàng lấy được danh kiếm 'Thần Sơn Chi Tinh' giá trị liên thành do Hoành Không Mục Dã tặng dân tộc Thổ Phiên, ưa thích đến mức ôm kiếm lên giường ngủ cùng mình. Sáng sớm dậy liền đeo kiếm mới đi ra cửa, không cần ta nói rõ, Long tiên sinh cũng nên hiểu được Quốc Lão nghĩ đến chuyện gì."
Trong lòng Long Ưng vui mừng, Hoàng Không Mục Dã quả nhiên là người đáng tin, không cần phải nói thì tất nhiên vỏ kiếm, chuôi kiếm được khảm đầy châu báu, không thì sao lại gọi là giá trị liên thành chứ. Không biết công chúa Thái Bình lấy được thứ gì nhỉ?
Long Ưng thở dài nói: "Hiểu rồi! Sau này tiểu tử tuyệt đối sẽ không đi tìm tiểu thư Ngẫu Tiên, lấy tính nết của nàng thì tất nhiên cũng sẽ không tới tìm tiểu đệ."
Trương Giản Chi kinh ngạc nói: "Trong tình huống như hiện nay mà Long tiên sinh vẫn không chịu nói về lai lịch xuất thân của mình cho Quốc Lão sao? Ngài nói có thể giữ bí mật cho tiên sinh."
Long Ưng nghe được trong lòng xao động nhưng trước tiên vẫn cần trưng cầu ý kiến của Bàn công công đã. Hắn nói: "Sẽ có một ngày ta nói ra. Hiện tại chỉ có thể nói cho Quốc Lão chính là Long Ưng ta tuyệt đối không phải là kẻ địch của ông ấy. Cho dù ông ấy sai người tới giết tiểu tử thì tiểu tử cũng chỉ tránh né mà sẽ không đánh trả, việc thương thiên hại lý càng sẽ không làm. Hắc! Chuyện thứ ba là gì vậy?"
Trương Giản Chi quan sát hắn một lúc rồi gật đầu nói: "Hạ quan tin tưởng những lời tâm huyết này của Long tiên sinh. Chuyện thứ ba Quốc Lão chỉ nhắn đại nhân một lời. Tiểu thư Đoạn Mộc Lăng đã rời khỏi phủ Quốc Lão, hiện đang tạm ở trong Tố Tịnh Am rất nổi tiếng ở phía đông Lạc Thủy. Tiểu thư nói nếu như Long tiên sinh muốn trả lại năm lượng vàng còn nợ nàng thì có thể tới đó tìm nàng."
/435
|