Long Ưng nghe thế thì ngẩn cả người, nhớ lại Võ Chiếu từng nói vận mệnh của bọn họ nhất định là đại địch, trốn cũng không thoát.
Trương Giản Chi nói: "Nếu không còn chuyện gì khác thì hạ quan xin cáo lui."
Long Ưng chợt nhớ ra, hỏi: "Trong số những người Trương đại nhân quen biết có ai tinh thông dã sử không?"
Trương Giản Chi vui vẻ nói: "Bất kể là chính sử hay dã sử, hạ quan cũng có đọc qua nên hiện giờ đang làm Trưởng Sử"
Long Ưng mừng rỡ nói: "Trương đại nhân có từng nghe đến một người tên Yến Phi chưa?"
Trương Giản Chi thản nhiên nói: "Long tiên sinh sao lại hứng thú với người này vậy?"
Long Ưng thầm kêu khổ, Trương Giản Chi thông minh lợi hai chẳng kém gì Địch Nhân Kiệt, rõ ràng là nhân cơ hội này nói bóng nói gió để biết rõ lai lịch của mình nhưng mình không trả lời không được.
Hắn nói: "Người này có quan hệ với trưởng bối của tiểu đệ, trong phần bút ký thứ hai của ông có đề cập đến người này."
Trương Giản Chi nói: "Người này có gì đặc biệt mà khiến Long tiên sinh luôn lưu ý vậy?"
Long Ưng gạt sạch lo âu, nói: "Bởi vì mỗi lần đề cập đến hắn đều nói Yến Phi là người có duyên tiên, nên khiến lòng hiếu kỳ của tiểu tử nổi lên, nhưng hỏi khắp mà chưa từng thấy người biết đến hắn."
Trương Giản Chi nói: "Danh tính trưởng bối của Long huynh là gì?"
Long Ưng không né tránh được, đành cười khổ nói: "Trương đại nhân bỏ qua cho tiểu đệ được không?"
Trương Giản Chi cười ha ha, liếc hắn một cái đầy thâm ý mà nói: "Nể chuyện Long huynh giải vây cho Lư Lăng Vương, hạ quan có gì sẽ nói hết."
Long Ưng mừng rỡ nói: "Trương đại nhân thực sự biết được Yến Phi là thần thánh phương nào à?"
Trương Giản Chi gật đầu nói: "Long tiên sinh hỏi đúng người rồi. Yến Phi này không thấy trong chính sử, dã sử, chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Vì hạ quan từ nhỏ đã thích sưu tầm các chuyện truyền thuyết nên không chỉ từng nghe qua về người này mà còn bỏ sức khảo chứng một phen."
Long Ưng mừng rỡ, rất vui vì tìm đúng người, nói: "Xin lắng tai nghe."
Trương Giản Chi ung dung nói: "Long tiên sinh không sợ hạ quan từ người này suy đoán ra xuất thân của tiên sinh ư?"
Long Ưng thản nhiên nói: "Nếu thế thì tiểu đệ phải chấp nhận."
Trương Giản Chi suy nghĩ một chút, giống như sắp xếp lại các dữ liệu liên quan trong trí nhớ rồi nói: "Chuyện về Yến Phi đại khái có khoảng hơn mười phiên bản bất đồng, tục truyền tất cả các phiên bản cùng có nguồn gốc từ một câu chuyện tên là 'Biên hoang truyền thuyết', tên tuổi tác giả đã bị chôn vùi từ lâu. Có một ý kiến khá hoang đường nói rằng vị vua khai quốc nước Nam Lưu Dụ từng có cuốn sách này, còn đặt ở trên bàn để thỉnh thoảng đọc qua. Theo hạ quan thấy, đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, tiên sinh lấy đó để mở mang thêm cho mình chứ đừng coi là thật."
Long Ưng hỏi: "Bản gốc của nó vẫn còn chứ?"
Trương Giản Chi nói: "Từ thời Lưu Dụ trở về sau, trải qua Tống, Tề, Lương, Trần, Tùy, Đường đều chiến hỏa không ngớt, số điển tịch bị hủy nhiều vô kể. Hạ quan đã tra khắp chính sử, dã sử có liên quan nhưng không có ai đề cập đến cuốn sách này, xem ra đã bị chiến hỏa phá hủy từ lâu rồi."
Long Ưng vắt trán suy nghĩ nói: "Nếu quả thực cuốn sách này như truyền thuyết nói, Tống Vũ Đế Lưu Dụ từng có, vậy thời gian hoàn thành sách cũng phải ở thời Ngụy Tấn. Ôi! Mẹ ôi!"
Trương Giản Chi nói: "Long Tiên Sinh không muốn biết nội dung ư?"
Long Ưng đãng trí hỏi: "Là nội dung gì?"
Trương Giản Chi nói: "Chuyện kể về một vùng đất tên là Biên Hoang, mà đúng là nó có thật, ở giữa vùng Hoài Thủy và Tứ Thủy. Lúc ấy, Triều Tấn nằm chếch phái trái An Giang, chiến sự liên miên, vùng đất giữa nhị Thủy (Hoài Thủy và Tứ Thủy) bị tàn phá tan tành, trở thành khu vực không người. Tại nơi ngỡ như đất quỷ này, lãng khách nam bắc đã dùng một tòa thành hoang phế để kiến thiết nên Biên Hoang Tập, phồn hoa hưng thịnh đến mức khiến người ta khó tin được, mà Yến Phi chính là tay kiếm số một Biên Hoang. Câu chuyện có vẻ rất hay nhưng ta thấy khả năng Yến Phi là hư cấu rất lớn, ngay cả Biên Hoang Tập cũng không tồn tại."
Long Ưng thở dài ra một luồng khí lành, đè sự kích động trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Sao đại nhân lại có ý nghĩ này?"
Trương Giản Chi nói: "Bởi vì câu chuyện vô cùng ly kỳ hoang đường, lại nói nói rằng Lưu Dụ, Yến Phi cùng vua khai quốc Bắc triều Thác Bạt Khuê từng bắt tay tác chiến ở đây, cùng chống đại địch từ nam chí bắc, đã hai lần mất đi Biên Hoang Tập mà cuối cùng vẫn có thể phản công thu hồi. Xem xét theo góc độ quân sự là chuyện tuyệt đối không có khả năng."
Long Ưng nói: "Thật sự không thể được sao?"
Trương Giản Chi nói: "Ngươi có biết kẻ địch của Biên Hoang Tập là người nào không? Chính là những người mạnh nhất nam bắc lúc bấy giờ, bao gồm cả Mộ Dung Thùy, Hoàn Huyền và Tư Mã Đạo Tử. Vớ vẩn nhất chính là cuối cùng đội quân tinh nhuệ của Biên Hoang cùng Thác Bạt Khuê liên thủ đánh bại Mộ Dung Thùy, không phải là trải qua một trận đại chiến mà là Yến Phi luận võ cùng Mộ Dung Thùy. Yến Phi chỉ một chiêu đánh trúng, Mộ Dung Thùy lăn lông lốc như cục đá, mâu thép gãy làm đôi. Chuyện vớ vẩn nhất đời cũng đến mức như thế thôi."
Long Ưng gãi đầu nói: "Vớ vẩn thật. Sau đó Yến Phi đi đâu?"
Trương Giản Chi lại cười nói: "Đương nhiên là thành tiên thành thánh, nếu không phải thần tiên thì sao có thể bằng chỉ một chiêu đánh bại Mộ Dung Thùy được xưng vô địch lúc bấy giờ? Ha ha ha!"
Long Ưng ngây người nhìn hắn.
Trương Giản Chi nói: "Long tiên sinh còn có vấn đề gì cần hỏi sao?"
Long Ưng chậm rãi nói: "Từ lúc Lưu Tống khai quốc đến Tùy đã trải qua bao nhiêu năm?"
Trương Giản Chi kinh ngạc nói: "Xem ra Long tiên sinh cho rằng Biên Hoang Tập và Yến Phi là có thật. Để hạ quan tính thử xem... đại khái là một trăm sáu mươi năm."
Long Ưng chấn động mãnh liệt nói: "Một trăm sáu mươi năm!"
Trương Giản Chi thực sự kinh ngạc nói: "Tiên sinh sao lại kinh hãi như thế?"
Long Ưng hít sâu một hơi nói: "Không có gì. Cảm ơn Trương đại nhân đã chỉ bảo."
Ngự Thư Phòng.
Long Ưng đang vùi đầu ghi chép. Võ Chiếu vẻ mặt vui sướng đi đến, nàng đi thẳng đến trước bàn Long Ưng, vui vẻ nói: "Long tiên sinh có biết đêm qua ngươi đánh bậy đánh bạ mà đã lập được đại công cho trẫm không?"
Long Ưng tiếp tục ghi chép, không hiểu ra sao bèn nói: "Đêm qua tiểu dân chỉ đi đánh đấm chém giết, sao lại có thể lập công cho thánh thượng chứ?"
Võ Chiếu lại cười nói: "Long tiên sinh có điểm không biết, lần này Hoành Không Mục Dã đông tiến rất không đơn giản, mang theo nhiệm vụ bí mật do Thổ Phiên Vương Tán Phổ giao cho, thám thính tình hình Đại Chu ta. Người Thổ Phiên từ khi Tùng Tán Can Bố quật khởi, binh hùng tướng mạnh, các quốc gia lân cận chẳng phải là đối thủ, lần lượt bị họ tiêu diệt, thống nhất cao nguyên, thực lực quốc gia càng tăng lên, trừ thời Thái Tông bị Hầu Quân Tập Sở đánh bại mới thu lại dã tâm đông xâm, nhưng thực lực quốc gia không suy yếu, binh lực đạt đến mấy chục vạn, khiến Thái Tông không thể không gả công chúa Văn Thành."
Long Ưng nói: "Không phải bọn họ vừa bị thánh thượng điều binh đánh bại sao?"
Võ Chiếu thở dài: "Ý tiên sinh là chiến dịch Thanh Hải chăng. Trẫm sai đại tướng Hắc Xỉ Thường chiến tích lẫy lừng của triều ta dẫn đại quân thảo phạt đại quân Thổ Phiên xâm lược biên giới, dù binh lực quân ta cao hơn chúng nhưng chính thức giao phong lại không phải đối thủ, bại ngay trong trận chiến mở mà, may mắn Hắc Xỉ Thường điều quân khéo, bại mà không bại. Về sau, Hắc Xỉ Thường tự mình dẫn năm nghìn tử sĩ, ban đêm đánh lén doanh trại Thổ Phiên, khiến bọn chúng tan tác rút lui, thắng được cực hiểm. Cộng với việc Tán Phổ thừa cơ mạnh mẽ đoạt quyền bính trên tay quyền thần, nên Thổ Phiên nhất thời vô lực xâm phạm."
Long Ưng nghe thế kính phục trong lòng, từ hai mươi năm trước, Võ Chiếu đã nắm rõ tình thế địch ta tái ngoại trung thổ như lòng bàn tay, đổi lại là một hôn quân thì sợ rằng không làm rõ được tên đất, tên nước, còn muốn điều quân khiển tướng như thế nào chứ?
Hiển nhiên Võ Chiếu đã bị sự kiện Hoành Không Mục Dã đông tiến khơi gợi suy nghĩ về Tây Tắc, cực kỳ hứng thú với chuyện này, nàng nói tiếp: "Vào năm Điều Lộ thứ nhất cách đây mười hai năm, Đột Quyết phía tây liên thủ cùng Thổ Phiên xâm chiếm Đô hộ phủ An Tây của ta, tuy quân ta đánh lui được nhưng cũng làm quân biên phòng đại thương nguyên khí, không thể không từ bỏ An Tây. Từ đó, quyền khống chế thung lũng Tháp Lí Mộc rơi hết vào tay Thổ Phiên. Bại trận Thanh Hải thực sự không làm tổn hao gì quốc lực Thổ Phiên, có thể thấy được nếu trung thổ ta hơi yếu chút thì đại quân Thổ Phiên chắc chắn sẽ lại tiến đến. Nếu lần này Hoành Không Mục Dã đánh bại hết tất cả các cao thủ trung thổ, tất sẽ khiến lòng dân thổ Phiên vốn tôn trọng sức mạnh anh hùng sinh ra lòng khinh thường, hậu quả có thể đoán được, đó là chuyện trẫm tuyệt đối không muốn gặp phải."
Long Ưng thực sự kinh ngạc nói: "Thế thì vì sao thánh thượng lại không cho tiểu dân xuất chiến?"
Võ Chiếu nhìn xoáy vào Long Ưng, mỉm cười nói: "Vì để đối phó hành động thăm dò có cái mỹ danh dùng võ kết bạn của Hoành Không Mục Dã, ta không tiếc điều động nhân lực để áp chế nhuệ khí của hắn, nào ngờ kẻ này kiếm thuật cao hơn hẳn những gì trẫm dự đoán, cái gọi là danh gia cao thủ bình thường uy chấn một phương chẳng có một ai trụ được quá mười chiêu với hắn. Người có thể phân cao thấp với hắn ở trung thổ chỉ còn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có một số vì thân phận địa vị nên không xuất chiến, một số thì khinh thường công khai luận võ như thế, người có độ tuổi tương đương và có lực đánh một trận chỉ còn lại ba đại cao thủ trẻ tuổi Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ và Phù Quân Hầu, bọn họ ai cũng có sở trường riêng, cũng có đủ thực lực chia hào quang với Hoành Không Mục Dã."
Long Ưng quên mất Võ Chiếu chưa trả lời vấn đề của hắn, hỏi: "Phù Quân Hầu là ai?"
Võ Chiếu nói: "Phù Quân Hầu chính là cao thủ mới nổi lên ở phía nam mấy năm gần đây, ngoại hiệu là 'Thương Quân' dũng mãnh phi thường hơn người, không ai địch nổi. Trẫm đã sai người sắp xếp để hắn phân cao thấp với Hoành Không Mục Dã ở Dương Châu, nên trước kia cũng chẳng bận tâm về chuyện luận võ ở thần đô."
Long Ưng lấy làm lạ, hỏi: "Vạn Nhận Vũ ở ngay tại thần đô, vì sao thánh thượng lại bỏ gần tìm xa, không cho hắn nghênh chiến?"
Võ Chiếu lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Vạn Nhận Vũ được vinh danh là cao thủ dùng đao đệ nhất trung thổ nối bước Thiếu soái Khấu Trọng, nếu có bất kỳ sơ suất gì thì sẽ là đả kích nghiêm trọng khó có thể lường đối với võ lâm trung thổ. Trẫm thực không muốn mạo hiểm như thế, nên đã mời quốc lão lén khuyên bảo, khiến hắn bỏ đi suy nghĩ xuất chiến trong đầu." Nàng nói tiếp: "Về phần Phong Quá Đình, hắn chính là ngự tiền kiếm sĩ của trẫm, lại là người văn võ song toàn trong các học sĩ bắc môn, thân là cao thủ đệ nhất triều đình, nếu như hắn bại trên tay ngoại tộc thì ảnh hưởng đến tinh thần quân Đại Chu ta lớn như thế nào là có thể đoán được."
Long Ưng không ngờ rằng đằng sau chuyện Hoành Không Mục Dã dùng võ kết bạn lại ẩn chứa nhiều tính toán và cân nhắc như thế. Hắn vò đầu nói: "Thế còn tiểu dân thì sao? Có thua cũng sẽ không có chuyện gì."
Võ Chiếu cười khúc khích nói: "Long tiên sinh rất hay vò đầu, dáng vẻ ngốc nghếch nhìn rất thú vị."
Long Ưng thấy vẻ mặt nàng tươi cười như hoa, đâu còn là Nữ Đế uy trùm thiên hạ. Hắn cảm thấy thoải mái hơn, cười nói: "Hôm nay tâm tình thánh thượng tốt quá."
Võ Chiếu gật đầu nói: "Từ khi đăng cơ tới nay, trẫm chưa có cảm giác mừng vui như thế này, ở trước mặt Long tiên sinh cũng không cần phải che dấu gì. À! Về phần vì sao ngươi..."
Long Ưng bị nàng úp mở khiến trong lòng ngứa ngáy, hỏi dồn: "Tiểu dân thì sao?"
Võ Chiếu dịu dàng nói: "Ma Chủng của Long tiên sinh thay đổi khôn lường, thần thông quảng đại, nếu có thể gạt bỏ tất cả quyết chiến sinh tử với Hoành Không Mục Dã, trẫm tin ngươi sẽ thắng. Nhưng nếu lập đài luận võ, vì nhiều hạn chế nên Hoành Không Mục Dã sẽ có phần thắng lớn hơn. Trẫm không muốn thấy Phong Quá Đình hay Vạn Nhận Vũ thua, lại càng không muốn thấy tiên sinh bị đánh bại."
Trương Giản Chi nói: "Nếu không còn chuyện gì khác thì hạ quan xin cáo lui."
Long Ưng chợt nhớ ra, hỏi: "Trong số những người Trương đại nhân quen biết có ai tinh thông dã sử không?"
Trương Giản Chi vui vẻ nói: "Bất kể là chính sử hay dã sử, hạ quan cũng có đọc qua nên hiện giờ đang làm Trưởng Sử"
Long Ưng mừng rỡ nói: "Trương đại nhân có từng nghe đến một người tên Yến Phi chưa?"
Trương Giản Chi thản nhiên nói: "Long tiên sinh sao lại hứng thú với người này vậy?"
Long Ưng thầm kêu khổ, Trương Giản Chi thông minh lợi hai chẳng kém gì Địch Nhân Kiệt, rõ ràng là nhân cơ hội này nói bóng nói gió để biết rõ lai lịch của mình nhưng mình không trả lời không được.
Hắn nói: "Người này có quan hệ với trưởng bối của tiểu đệ, trong phần bút ký thứ hai của ông có đề cập đến người này."
Trương Giản Chi nói: "Người này có gì đặc biệt mà khiến Long tiên sinh luôn lưu ý vậy?"
Long Ưng gạt sạch lo âu, nói: "Bởi vì mỗi lần đề cập đến hắn đều nói Yến Phi là người có duyên tiên, nên khiến lòng hiếu kỳ của tiểu tử nổi lên, nhưng hỏi khắp mà chưa từng thấy người biết đến hắn."
Trương Giản Chi nói: "Danh tính trưởng bối của Long huynh là gì?"
Long Ưng không né tránh được, đành cười khổ nói: "Trương đại nhân bỏ qua cho tiểu đệ được không?"
Trương Giản Chi cười ha ha, liếc hắn một cái đầy thâm ý mà nói: "Nể chuyện Long huynh giải vây cho Lư Lăng Vương, hạ quan có gì sẽ nói hết."
Long Ưng mừng rỡ nói: "Trương đại nhân thực sự biết được Yến Phi là thần thánh phương nào à?"
Trương Giản Chi gật đầu nói: "Long tiên sinh hỏi đúng người rồi. Yến Phi này không thấy trong chính sử, dã sử, chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Vì hạ quan từ nhỏ đã thích sưu tầm các chuyện truyền thuyết nên không chỉ từng nghe qua về người này mà còn bỏ sức khảo chứng một phen."
Long Ưng mừng rỡ, rất vui vì tìm đúng người, nói: "Xin lắng tai nghe."
Trương Giản Chi ung dung nói: "Long tiên sinh không sợ hạ quan từ người này suy đoán ra xuất thân của tiên sinh ư?"
Long Ưng thản nhiên nói: "Nếu thế thì tiểu đệ phải chấp nhận."
Trương Giản Chi suy nghĩ một chút, giống như sắp xếp lại các dữ liệu liên quan trong trí nhớ rồi nói: "Chuyện về Yến Phi đại khái có khoảng hơn mười phiên bản bất đồng, tục truyền tất cả các phiên bản cùng có nguồn gốc từ một câu chuyện tên là 'Biên hoang truyền thuyết', tên tuổi tác giả đã bị chôn vùi từ lâu. Có một ý kiến khá hoang đường nói rằng vị vua khai quốc nước Nam Lưu Dụ từng có cuốn sách này, còn đặt ở trên bàn để thỉnh thoảng đọc qua. Theo hạ quan thấy, đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, tiên sinh lấy đó để mở mang thêm cho mình chứ đừng coi là thật."
Long Ưng hỏi: "Bản gốc của nó vẫn còn chứ?"
Trương Giản Chi nói: "Từ thời Lưu Dụ trở về sau, trải qua Tống, Tề, Lương, Trần, Tùy, Đường đều chiến hỏa không ngớt, số điển tịch bị hủy nhiều vô kể. Hạ quan đã tra khắp chính sử, dã sử có liên quan nhưng không có ai đề cập đến cuốn sách này, xem ra đã bị chiến hỏa phá hủy từ lâu rồi."
Long Ưng vắt trán suy nghĩ nói: "Nếu quả thực cuốn sách này như truyền thuyết nói, Tống Vũ Đế Lưu Dụ từng có, vậy thời gian hoàn thành sách cũng phải ở thời Ngụy Tấn. Ôi! Mẹ ôi!"
Trương Giản Chi nói: "Long Tiên Sinh không muốn biết nội dung ư?"
Long Ưng đãng trí hỏi: "Là nội dung gì?"
Trương Giản Chi nói: "Chuyện kể về một vùng đất tên là Biên Hoang, mà đúng là nó có thật, ở giữa vùng Hoài Thủy và Tứ Thủy. Lúc ấy, Triều Tấn nằm chếch phái trái An Giang, chiến sự liên miên, vùng đất giữa nhị Thủy (Hoài Thủy và Tứ Thủy) bị tàn phá tan tành, trở thành khu vực không người. Tại nơi ngỡ như đất quỷ này, lãng khách nam bắc đã dùng một tòa thành hoang phế để kiến thiết nên Biên Hoang Tập, phồn hoa hưng thịnh đến mức khiến người ta khó tin được, mà Yến Phi chính là tay kiếm số một Biên Hoang. Câu chuyện có vẻ rất hay nhưng ta thấy khả năng Yến Phi là hư cấu rất lớn, ngay cả Biên Hoang Tập cũng không tồn tại."
Long Ưng thở dài ra một luồng khí lành, đè sự kích động trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Sao đại nhân lại có ý nghĩ này?"
Trương Giản Chi nói: "Bởi vì câu chuyện vô cùng ly kỳ hoang đường, lại nói nói rằng Lưu Dụ, Yến Phi cùng vua khai quốc Bắc triều Thác Bạt Khuê từng bắt tay tác chiến ở đây, cùng chống đại địch từ nam chí bắc, đã hai lần mất đi Biên Hoang Tập mà cuối cùng vẫn có thể phản công thu hồi. Xem xét theo góc độ quân sự là chuyện tuyệt đối không có khả năng."
Long Ưng nói: "Thật sự không thể được sao?"
Trương Giản Chi nói: "Ngươi có biết kẻ địch của Biên Hoang Tập là người nào không? Chính là những người mạnh nhất nam bắc lúc bấy giờ, bao gồm cả Mộ Dung Thùy, Hoàn Huyền và Tư Mã Đạo Tử. Vớ vẩn nhất chính là cuối cùng đội quân tinh nhuệ của Biên Hoang cùng Thác Bạt Khuê liên thủ đánh bại Mộ Dung Thùy, không phải là trải qua một trận đại chiến mà là Yến Phi luận võ cùng Mộ Dung Thùy. Yến Phi chỉ một chiêu đánh trúng, Mộ Dung Thùy lăn lông lốc như cục đá, mâu thép gãy làm đôi. Chuyện vớ vẩn nhất đời cũng đến mức như thế thôi."
Long Ưng gãi đầu nói: "Vớ vẩn thật. Sau đó Yến Phi đi đâu?"
Trương Giản Chi lại cười nói: "Đương nhiên là thành tiên thành thánh, nếu không phải thần tiên thì sao có thể bằng chỉ một chiêu đánh bại Mộ Dung Thùy được xưng vô địch lúc bấy giờ? Ha ha ha!"
Long Ưng ngây người nhìn hắn.
Trương Giản Chi nói: "Long tiên sinh còn có vấn đề gì cần hỏi sao?"
Long Ưng chậm rãi nói: "Từ lúc Lưu Tống khai quốc đến Tùy đã trải qua bao nhiêu năm?"
Trương Giản Chi kinh ngạc nói: "Xem ra Long tiên sinh cho rằng Biên Hoang Tập và Yến Phi là có thật. Để hạ quan tính thử xem... đại khái là một trăm sáu mươi năm."
Long Ưng chấn động mãnh liệt nói: "Một trăm sáu mươi năm!"
Trương Giản Chi thực sự kinh ngạc nói: "Tiên sinh sao lại kinh hãi như thế?"
Long Ưng hít sâu một hơi nói: "Không có gì. Cảm ơn Trương đại nhân đã chỉ bảo."
Ngự Thư Phòng.
Long Ưng đang vùi đầu ghi chép. Võ Chiếu vẻ mặt vui sướng đi đến, nàng đi thẳng đến trước bàn Long Ưng, vui vẻ nói: "Long tiên sinh có biết đêm qua ngươi đánh bậy đánh bạ mà đã lập được đại công cho trẫm không?"
Long Ưng tiếp tục ghi chép, không hiểu ra sao bèn nói: "Đêm qua tiểu dân chỉ đi đánh đấm chém giết, sao lại có thể lập công cho thánh thượng chứ?"
Võ Chiếu lại cười nói: "Long tiên sinh có điểm không biết, lần này Hoành Không Mục Dã đông tiến rất không đơn giản, mang theo nhiệm vụ bí mật do Thổ Phiên Vương Tán Phổ giao cho, thám thính tình hình Đại Chu ta. Người Thổ Phiên từ khi Tùng Tán Can Bố quật khởi, binh hùng tướng mạnh, các quốc gia lân cận chẳng phải là đối thủ, lần lượt bị họ tiêu diệt, thống nhất cao nguyên, thực lực quốc gia càng tăng lên, trừ thời Thái Tông bị Hầu Quân Tập Sở đánh bại mới thu lại dã tâm đông xâm, nhưng thực lực quốc gia không suy yếu, binh lực đạt đến mấy chục vạn, khiến Thái Tông không thể không gả công chúa Văn Thành."
Long Ưng nói: "Không phải bọn họ vừa bị thánh thượng điều binh đánh bại sao?"
Võ Chiếu thở dài: "Ý tiên sinh là chiến dịch Thanh Hải chăng. Trẫm sai đại tướng Hắc Xỉ Thường chiến tích lẫy lừng của triều ta dẫn đại quân thảo phạt đại quân Thổ Phiên xâm lược biên giới, dù binh lực quân ta cao hơn chúng nhưng chính thức giao phong lại không phải đối thủ, bại ngay trong trận chiến mở mà, may mắn Hắc Xỉ Thường điều quân khéo, bại mà không bại. Về sau, Hắc Xỉ Thường tự mình dẫn năm nghìn tử sĩ, ban đêm đánh lén doanh trại Thổ Phiên, khiến bọn chúng tan tác rút lui, thắng được cực hiểm. Cộng với việc Tán Phổ thừa cơ mạnh mẽ đoạt quyền bính trên tay quyền thần, nên Thổ Phiên nhất thời vô lực xâm phạm."
Long Ưng nghe thế kính phục trong lòng, từ hai mươi năm trước, Võ Chiếu đã nắm rõ tình thế địch ta tái ngoại trung thổ như lòng bàn tay, đổi lại là một hôn quân thì sợ rằng không làm rõ được tên đất, tên nước, còn muốn điều quân khiển tướng như thế nào chứ?
Hiển nhiên Võ Chiếu đã bị sự kiện Hoành Không Mục Dã đông tiến khơi gợi suy nghĩ về Tây Tắc, cực kỳ hứng thú với chuyện này, nàng nói tiếp: "Vào năm Điều Lộ thứ nhất cách đây mười hai năm, Đột Quyết phía tây liên thủ cùng Thổ Phiên xâm chiếm Đô hộ phủ An Tây của ta, tuy quân ta đánh lui được nhưng cũng làm quân biên phòng đại thương nguyên khí, không thể không từ bỏ An Tây. Từ đó, quyền khống chế thung lũng Tháp Lí Mộc rơi hết vào tay Thổ Phiên. Bại trận Thanh Hải thực sự không làm tổn hao gì quốc lực Thổ Phiên, có thể thấy được nếu trung thổ ta hơi yếu chút thì đại quân Thổ Phiên chắc chắn sẽ lại tiến đến. Nếu lần này Hoành Không Mục Dã đánh bại hết tất cả các cao thủ trung thổ, tất sẽ khiến lòng dân thổ Phiên vốn tôn trọng sức mạnh anh hùng sinh ra lòng khinh thường, hậu quả có thể đoán được, đó là chuyện trẫm tuyệt đối không muốn gặp phải."
Long Ưng thực sự kinh ngạc nói: "Thế thì vì sao thánh thượng lại không cho tiểu dân xuất chiến?"
Võ Chiếu nhìn xoáy vào Long Ưng, mỉm cười nói: "Vì để đối phó hành động thăm dò có cái mỹ danh dùng võ kết bạn của Hoành Không Mục Dã, ta không tiếc điều động nhân lực để áp chế nhuệ khí của hắn, nào ngờ kẻ này kiếm thuật cao hơn hẳn những gì trẫm dự đoán, cái gọi là danh gia cao thủ bình thường uy chấn một phương chẳng có một ai trụ được quá mười chiêu với hắn. Người có thể phân cao thấp với hắn ở trung thổ chỉ còn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có một số vì thân phận địa vị nên không xuất chiến, một số thì khinh thường công khai luận võ như thế, người có độ tuổi tương đương và có lực đánh một trận chỉ còn lại ba đại cao thủ trẻ tuổi Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ và Phù Quân Hầu, bọn họ ai cũng có sở trường riêng, cũng có đủ thực lực chia hào quang với Hoành Không Mục Dã."
Long Ưng quên mất Võ Chiếu chưa trả lời vấn đề của hắn, hỏi: "Phù Quân Hầu là ai?"
Võ Chiếu nói: "Phù Quân Hầu chính là cao thủ mới nổi lên ở phía nam mấy năm gần đây, ngoại hiệu là 'Thương Quân' dũng mãnh phi thường hơn người, không ai địch nổi. Trẫm đã sai người sắp xếp để hắn phân cao thấp với Hoành Không Mục Dã ở Dương Châu, nên trước kia cũng chẳng bận tâm về chuyện luận võ ở thần đô."
Long Ưng lấy làm lạ, hỏi: "Vạn Nhận Vũ ở ngay tại thần đô, vì sao thánh thượng lại bỏ gần tìm xa, không cho hắn nghênh chiến?"
Võ Chiếu lạnh nhạt bình tĩnh nói: "Vạn Nhận Vũ được vinh danh là cao thủ dùng đao đệ nhất trung thổ nối bước Thiếu soái Khấu Trọng, nếu có bất kỳ sơ suất gì thì sẽ là đả kích nghiêm trọng khó có thể lường đối với võ lâm trung thổ. Trẫm thực không muốn mạo hiểm như thế, nên đã mời quốc lão lén khuyên bảo, khiến hắn bỏ đi suy nghĩ xuất chiến trong đầu." Nàng nói tiếp: "Về phần Phong Quá Đình, hắn chính là ngự tiền kiếm sĩ của trẫm, lại là người văn võ song toàn trong các học sĩ bắc môn, thân là cao thủ đệ nhất triều đình, nếu như hắn bại trên tay ngoại tộc thì ảnh hưởng đến tinh thần quân Đại Chu ta lớn như thế nào là có thể đoán được."
Long Ưng không ngờ rằng đằng sau chuyện Hoành Không Mục Dã dùng võ kết bạn lại ẩn chứa nhiều tính toán và cân nhắc như thế. Hắn vò đầu nói: "Thế còn tiểu dân thì sao? Có thua cũng sẽ không có chuyện gì."
Võ Chiếu cười khúc khích nói: "Long tiên sinh rất hay vò đầu, dáng vẻ ngốc nghếch nhìn rất thú vị."
Long Ưng thấy vẻ mặt nàng tươi cười như hoa, đâu còn là Nữ Đế uy trùm thiên hạ. Hắn cảm thấy thoải mái hơn, cười nói: "Hôm nay tâm tình thánh thượng tốt quá."
Võ Chiếu gật đầu nói: "Từ khi đăng cơ tới nay, trẫm chưa có cảm giác mừng vui như thế này, ở trước mặt Long tiên sinh cũng không cần phải che dấu gì. À! Về phần vì sao ngươi..."
Long Ưng bị nàng úp mở khiến trong lòng ngứa ngáy, hỏi dồn: "Tiểu dân thì sao?"
Võ Chiếu dịu dàng nói: "Ma Chủng của Long tiên sinh thay đổi khôn lường, thần thông quảng đại, nếu có thể gạt bỏ tất cả quyết chiến sinh tử với Hoành Không Mục Dã, trẫm tin ngươi sẽ thắng. Nhưng nếu lập đài luận võ, vì nhiều hạn chế nên Hoành Không Mục Dã sẽ có phần thắng lớn hơn. Trẫm không muốn thấy Phong Quá Đình hay Vạn Nhận Vũ thua, lại càng không muốn thấy tiên sinh bị đánh bại."
/435
|