Bước chân anh cuối cùng cũng rời khỏi cánh cửa không thể mở ra này, anh tìm từng phòng khách một, cuối cùng trong bóng tối đã nghe được tiếng thở đều đều của cô.
Anh nhè nhẹ đến gần, dưới ánh sáng trăng, gương mặt đang ngủ của cô lúc ẩn lúc hiện, mái tóc đen bóng hơi rối loạn trên trán, chăn không bị đạp ra mà chỉ bị cô cuộn lại lộn xộn.
Nơi dịu dàng nhất trong tim lại lần nữa bị cô chạm vào, cô gái ngốc này ở bên ngoài luôn tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong thì vẫn là một vật nhỏ lộn xộn của anh.
Không sao, anh thích vậy.
"Niệm Niệm? Niệm Niệm?" Anh gọi nhẹ tên cô.
Cô không trả lời dường như là ngủ rất say.
Anh thấy nhẹ nhõm hơn, như vậy rất tốt, những ngày tháng trước đây cô luôn bị giấc ngủ dày vò, xem ra rời xa anh, cuộc sống của cô thật sự là thoải mái hơn nhiều.
Suy nghĩ này lại làm anh có chút u ám.
Nhưng cuối cùng vẫn thấy vui vì dù thế nào thì anh vẫn mong cô không bị nỗi đau đớn dày vò, dù anh muốn lần nữa có lại được cô nhưng anh cũng mong mình có thể đem lại vui vẻ cho cô, anh cũng tin rằng mình có thể làm được, chỉ là có một số việc vẫn chưa đến lúc.
Niệm Niệm, Niệm Niệm, chúng ta đã trải qua nhiều việc như vậy rồi mà không ngờ anh vẫn phải nói với em câu này, có thể cho anh chút thời gian không?
Mắt anh bắt đầu thích nghi với bóng tối trong phòng, dung nhan của cô lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Mang thai hình như không làm cho sắc mặt của cô kém đi mà vẫn mịn màng sáng bóng như cũ, xem ra gần đây bảo mẫu đã chăm sóc cô rất tốt.
Không biết đã từng nghe thấy ở đâu đó, nếu như khi phụ nữ mang thai, sắc mặt của phụ nữ trở nên tốt hơn bình thường thì rất có khả năng sẽ là con gái, như vậy cũng không sao, nếu như là con gái, anh hi vọng sẽ giống như mẹ nó, mắt đen to, luôn muốn làm việc xấu dưới sự chú ý của anh, được yêu thương một cô công chúa như vậy thì chỉ nghĩ thôi cũng là một việc vô cùng đẹp đẽ và hạnh phúc rồi.
Anh vừa nghĩ rồi lại không nhịn được mỉm cười, dường như có thể nhìn thấy hai rầy rà nhỏ trước mặt anh trù môi nũng nịu vậy. Kiếm Hiệp Hay
Khi cô ngủ rất thích hơi trù môi ra, đôi môi mọng nước hồng hào dường như luôn mê hoặc anh, muốn anh hôn cô vậy.
Trong lòng anh xúc động liền cúi đầu xuống.
Chỉ chạm một cái rất nhẹ, giống như chuồn chuồn đạp nước rồi lập tức rời đi, sợ cô tỉnh dậy, nếu vậy thì cơ hội để anh lén lút nhìn ngắm cô sẽ không còn nữa mất.
Nhưng cái chạm này lại làm bên trong cơ thể anh nổi lên một cơn sóng lớn, trên môi anh dường như còn vương lại cảm giác tiếp xúc mềm mại với cô, khát vọng muốn có cô cũng lại ngày càng dâng trào.
Anh muốn ôm cô, muốn ôm cô vào lòng yêu thương cô, anh tự nói với mình chỉ cần ôm một chút, chỉ ôm một chút là được.
Anh cởi cáo khoác ngoài ra, cẩn thận lật một góc chăn của cô lên, nhẹ nhàng nằm xuống, hơi ấm của cô lập tức như tràn vào cơ thể anh, cuộn trào mãnh liệt, chảy xiết trong cơ thể anh.
Trong mắt anh dâng lên sự cảm động ấm áp, nóng hổi, giống như nghèo khó cả đời chỉ vì thời khắc này vậy.
Mùi hương quen thuộc làm anh không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô, thăm dò từng chút một, lại gần từng chút một, đến khi xác nhận là cô không tỉnh thì anh mới thả lỏng cơ thể dựa vào bên cạnh cô không dám động đậy nữa.
Tư thế này không biết đã duy trì bao lâu, anh cảm thấy cánh tay mình hơi mỏi rồi nhưng cũng không dám động đậy chút nào chỉ lo dọa sợ sự gần gũi ấm áp khó có được này.
Bỗng nhiên anh cảm thấy cơ thể mềm mại ấm áp trong lòng sát lại gần mình hơn, hơn nữa còn cử động mấy cái, chắc là để tìm một vị trí thoải mái nhất, sau đó thì không động nữa, mặt cô chôn trong ngực anh, hai cánh tay cũng ôm lấy eo anh.
Anh bỗng nhiên vui vẻ như điên.
Nhưng sau đó, cô lại nói ra mấy chữ làm anh như rơi xuống hầm băng.
Âm thanh mơ hồ của cô lại rất rõ ràng làm kinh động màng nhĩ của anh: "Mẹ, ô.. Hạ Tử Tường..
Cái gì cơ? Cô gọi mẹ anh có thể hiểu, nhưng sao lại gọi Hạ Tử Tường!
Anh tất nhiên là không biết bản thân từng một lúc nào đó cũng đã ở trong lúc ý thức mơ hồ trước mặt cô gọi tên một người con gái khác.
Anh nghĩ nếu như một người đến cả trong mơ cũng gọi một cái tên nào đó thì chắc chắn người đó là người mà người này để ý và nhớ nhung nhất, mấy chữ" Hạ Nhị "đã hoàn toàn tấn công vào sự tin tưởng của anh.
Chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi mà Hạ Tử Tường lại có thể trở nên quan trọng như vậy trong lòng cô sao?
Anh có ý định muốn lay tỉnh cô dậy để hỏi vấn đề này nhưng anh cũng biết lúc này mà gọi cô tỉnh thì hậu quả duy nhất chính là bản thân phải cút khỏi đây.
Anh cố nhịn sự ghen ghét mãnh liệt trong lòng lại, bình ổn ôm lấy cô, tự nói với mình là bỏ đi, đừng tính toán, dù cho cô thật sự động lòng với Hạ Tử Tường thì cũng là do lỗi của anh mà ra, là do mọi lời nói việc làm của mình đã đẩy cô ra xa.
Dù thế nào cũng không nỡ mất đi sự ấm áp ngắn ngủi này, việc duy nhất có thể làm lúc này chính là hưởng thụ và quý trọng.
Cứ ôm nhau như vậy rồi anh cũng ngủ mất không biết từ lúc nào. Anh dần dần cảm thấy bản thân như đang nằm trên một đống lông mềm mại, mê man, bồng bềnh, đến cả trong giấc mơ cũng là trăm hoa đua nở.
Một giấc mơ ngọt ngào như vậy có là ai thì cũng đều không muốn tỉnh lại, không biết từ lúc nào anh lại ngủ say không biết gì, tận đến khi một âm thanh kinh ngạc thét lên, cùng với một cái tát thật mạnh rơi xuống mặt anh thì anh mới tỉnh lại từ trong cơn mơ. Anh mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt giận dữ của Đồng Nhất Niệm.
" Lục Hướng Bắc, sao anh lại ở trên giường của tôi?"Cô chỉ vào anh hỏi tội.
Cô nhớ rõ là tối qua Lục Hướng Bắc say bí tỉ ngủ trong phòng ngủ của cô mà, còn cô thì tự chạy đến phòng khách ngủ nhưng sáng nay lại phát hiện mình nằm ngủ trong lòng anh, cô còn ôm lấy anh nữa.
Chẳng trách đêm qua lại thấy ấm áp như vậy.
Lúc đó cô đang mơ thấy mình ngủ cùng mẹ, cái ôm của mẹ rất ấm áp, cô không nhịn được mà dịch lại gần hơn, cô có rất nhiều điều muốn nói với mẹ, có liên quan đến Lục Hướng Bắc, có cả những việc liên quan đến Hạ Tử Tường, cô rất sợ Hạ Tử Tường, cô muốn hỏi mẹ xem mình làm thế có đúng không.
Hình như vừa nhắc đến Hạ Tử Tường thì ý thức cô không còn rõ ràng nữa mà hoàn toàn bị hơi ấm trên người mẹ làm cho mê man, không muốn mơ tiếp nữa.
Nhưng hóa ra sự ấm áp này không phải từ mẹ cô mà là Lục Hướng Bắc!
Lục Hướng Bắc bị cái tát của cô làm cho tỉnh táo lại, lúc đầu cũng chưa nhận ra bản thân đang ở đâu, rất lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy nên anh có chút mơ màng.
Anh nhè nhẹ đến gần, dưới ánh sáng trăng, gương mặt đang ngủ của cô lúc ẩn lúc hiện, mái tóc đen bóng hơi rối loạn trên trán, chăn không bị đạp ra mà chỉ bị cô cuộn lại lộn xộn.
Nơi dịu dàng nhất trong tim lại lần nữa bị cô chạm vào, cô gái ngốc này ở bên ngoài luôn tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong thì vẫn là một vật nhỏ lộn xộn của anh.
Không sao, anh thích vậy.
"Niệm Niệm? Niệm Niệm?" Anh gọi nhẹ tên cô.
Cô không trả lời dường như là ngủ rất say.
Anh thấy nhẹ nhõm hơn, như vậy rất tốt, những ngày tháng trước đây cô luôn bị giấc ngủ dày vò, xem ra rời xa anh, cuộc sống của cô thật sự là thoải mái hơn nhiều.
Suy nghĩ này lại làm anh có chút u ám.
Nhưng cuối cùng vẫn thấy vui vì dù thế nào thì anh vẫn mong cô không bị nỗi đau đớn dày vò, dù anh muốn lần nữa có lại được cô nhưng anh cũng mong mình có thể đem lại vui vẻ cho cô, anh cũng tin rằng mình có thể làm được, chỉ là có một số việc vẫn chưa đến lúc.
Niệm Niệm, Niệm Niệm, chúng ta đã trải qua nhiều việc như vậy rồi mà không ngờ anh vẫn phải nói với em câu này, có thể cho anh chút thời gian không?
Mắt anh bắt đầu thích nghi với bóng tối trong phòng, dung nhan của cô lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Mang thai hình như không làm cho sắc mặt của cô kém đi mà vẫn mịn màng sáng bóng như cũ, xem ra gần đây bảo mẫu đã chăm sóc cô rất tốt.
Không biết đã từng nghe thấy ở đâu đó, nếu như khi phụ nữ mang thai, sắc mặt của phụ nữ trở nên tốt hơn bình thường thì rất có khả năng sẽ là con gái, như vậy cũng không sao, nếu như là con gái, anh hi vọng sẽ giống như mẹ nó, mắt đen to, luôn muốn làm việc xấu dưới sự chú ý của anh, được yêu thương một cô công chúa như vậy thì chỉ nghĩ thôi cũng là một việc vô cùng đẹp đẽ và hạnh phúc rồi.
Anh vừa nghĩ rồi lại không nhịn được mỉm cười, dường như có thể nhìn thấy hai rầy rà nhỏ trước mặt anh trù môi nũng nịu vậy. Kiếm Hiệp Hay
Khi cô ngủ rất thích hơi trù môi ra, đôi môi mọng nước hồng hào dường như luôn mê hoặc anh, muốn anh hôn cô vậy.
Trong lòng anh xúc động liền cúi đầu xuống.
Chỉ chạm một cái rất nhẹ, giống như chuồn chuồn đạp nước rồi lập tức rời đi, sợ cô tỉnh dậy, nếu vậy thì cơ hội để anh lén lút nhìn ngắm cô sẽ không còn nữa mất.
Nhưng cái chạm này lại làm bên trong cơ thể anh nổi lên một cơn sóng lớn, trên môi anh dường như còn vương lại cảm giác tiếp xúc mềm mại với cô, khát vọng muốn có cô cũng lại ngày càng dâng trào.
Anh muốn ôm cô, muốn ôm cô vào lòng yêu thương cô, anh tự nói với mình chỉ cần ôm một chút, chỉ ôm một chút là được.
Anh cởi cáo khoác ngoài ra, cẩn thận lật một góc chăn của cô lên, nhẹ nhàng nằm xuống, hơi ấm của cô lập tức như tràn vào cơ thể anh, cuộn trào mãnh liệt, chảy xiết trong cơ thể anh.
Trong mắt anh dâng lên sự cảm động ấm áp, nóng hổi, giống như nghèo khó cả đời chỉ vì thời khắc này vậy.
Mùi hương quen thuộc làm anh không nhịn được vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô, thăm dò từng chút một, lại gần từng chút một, đến khi xác nhận là cô không tỉnh thì anh mới thả lỏng cơ thể dựa vào bên cạnh cô không dám động đậy nữa.
Tư thế này không biết đã duy trì bao lâu, anh cảm thấy cánh tay mình hơi mỏi rồi nhưng cũng không dám động đậy chút nào chỉ lo dọa sợ sự gần gũi ấm áp khó có được này.
Bỗng nhiên anh cảm thấy cơ thể mềm mại ấm áp trong lòng sát lại gần mình hơn, hơn nữa còn cử động mấy cái, chắc là để tìm một vị trí thoải mái nhất, sau đó thì không động nữa, mặt cô chôn trong ngực anh, hai cánh tay cũng ôm lấy eo anh.
Anh bỗng nhiên vui vẻ như điên.
Nhưng sau đó, cô lại nói ra mấy chữ làm anh như rơi xuống hầm băng.
Âm thanh mơ hồ của cô lại rất rõ ràng làm kinh động màng nhĩ của anh: "Mẹ, ô.. Hạ Tử Tường..
Cái gì cơ? Cô gọi mẹ anh có thể hiểu, nhưng sao lại gọi Hạ Tử Tường!
Anh tất nhiên là không biết bản thân từng một lúc nào đó cũng đã ở trong lúc ý thức mơ hồ trước mặt cô gọi tên một người con gái khác.
Anh nghĩ nếu như một người đến cả trong mơ cũng gọi một cái tên nào đó thì chắc chắn người đó là người mà người này để ý và nhớ nhung nhất, mấy chữ" Hạ Nhị "đã hoàn toàn tấn công vào sự tin tưởng của anh.
Chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi mà Hạ Tử Tường lại có thể trở nên quan trọng như vậy trong lòng cô sao?
Anh có ý định muốn lay tỉnh cô dậy để hỏi vấn đề này nhưng anh cũng biết lúc này mà gọi cô tỉnh thì hậu quả duy nhất chính là bản thân phải cút khỏi đây.
Anh cố nhịn sự ghen ghét mãnh liệt trong lòng lại, bình ổn ôm lấy cô, tự nói với mình là bỏ đi, đừng tính toán, dù cho cô thật sự động lòng với Hạ Tử Tường thì cũng là do lỗi của anh mà ra, là do mọi lời nói việc làm của mình đã đẩy cô ra xa.
Dù thế nào cũng không nỡ mất đi sự ấm áp ngắn ngủi này, việc duy nhất có thể làm lúc này chính là hưởng thụ và quý trọng.
Cứ ôm nhau như vậy rồi anh cũng ngủ mất không biết từ lúc nào. Anh dần dần cảm thấy bản thân như đang nằm trên một đống lông mềm mại, mê man, bồng bềnh, đến cả trong giấc mơ cũng là trăm hoa đua nở.
Một giấc mơ ngọt ngào như vậy có là ai thì cũng đều không muốn tỉnh lại, không biết từ lúc nào anh lại ngủ say không biết gì, tận đến khi một âm thanh kinh ngạc thét lên, cùng với một cái tát thật mạnh rơi xuống mặt anh thì anh mới tỉnh lại từ trong cơn mơ. Anh mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt giận dữ của Đồng Nhất Niệm.
" Lục Hướng Bắc, sao anh lại ở trên giường của tôi?"Cô chỉ vào anh hỏi tội.
Cô nhớ rõ là tối qua Lục Hướng Bắc say bí tỉ ngủ trong phòng ngủ của cô mà, còn cô thì tự chạy đến phòng khách ngủ nhưng sáng nay lại phát hiện mình nằm ngủ trong lòng anh, cô còn ôm lấy anh nữa.
Chẳng trách đêm qua lại thấy ấm áp như vậy.
Lúc đó cô đang mơ thấy mình ngủ cùng mẹ, cái ôm của mẹ rất ấm áp, cô không nhịn được mà dịch lại gần hơn, cô có rất nhiều điều muốn nói với mẹ, có liên quan đến Lục Hướng Bắc, có cả những việc liên quan đến Hạ Tử Tường, cô rất sợ Hạ Tử Tường, cô muốn hỏi mẹ xem mình làm thế có đúng không.
Hình như vừa nhắc đến Hạ Tử Tường thì ý thức cô không còn rõ ràng nữa mà hoàn toàn bị hơi ấm trên người mẹ làm cho mê man, không muốn mơ tiếp nữa.
Nhưng hóa ra sự ấm áp này không phải từ mẹ cô mà là Lục Hướng Bắc!
Lục Hướng Bắc bị cái tát của cô làm cho tỉnh táo lại, lúc đầu cũng chưa nhận ra bản thân đang ở đâu, rất lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy nên anh có chút mơ màng.
/281
|