"Lục Hướng Bắc, xin anh hãy tỉnh táo lại đi được không hả? Chúng ta đã ly hôn rồi, bây giờ anh lại như vậy là muốn gì hả? Anh hại tôi còn chưa đủ sao? Khó khăn lắm tôi mới thoát ra được, anh còn muốn hại tôi đến khi nào chứ?" Cô không thể nào nhìn thẳng vào sự thật là khi bản thân tỉnh dậy lại phát hiện mình cùng ngủ với chồng trước trên một chiếc giường. Hơn nữa chồng trước của cô còn có mối thù hận như vậy với cô nữa.
Hại cô sao?
Đối với cô mà nói anh xuất hiện bên cạnh cô là hại cô sao?
Câu nói này còn làm anh đau hơn cả lấy dao đâm anh nữa, chỗ trên mặt bị cô tát, cảm giác đau đớn nóng rát cũng không còn rõ ràng nữa nhưng khi nhìn thấy sự đau khổ trên mặt cô thì trong lòng anh cũng đau đớn đến cực điểm.
"Niệm Niệm!" Anh đau lòng gọi tên cô: "Sao anh có thể hại em chứ?"
Cô đầy giận dữ nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lạnh như băng: "Anh hại tôi nhà tan cửa nát, người thân thì chết còn chưa đủ sao? Còn muốn như thế nào thì mới tính là hại tôi nữa đây? Coi như tôi cầu xin anh được không? Cục trưởng Lục, anh tha cho tôi đi! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa có được không?"
Sự lạnh lẽo trong mắt cô dường như trong phút chốc đã xâm nhập vào trong cơ thể anh, máu trong người anh dường như bỗng chốc đóng băng lại, cảm giác duy nhất chỉ có đau mà thôi, vị trí bên ngực trái giống như bị băng xuyên qua, đau vô cùng, lạnh vô cùng.
"Nhìn thấy anh làm em khó chịu vậy sao?" Rõ ràng đang là một buổi sáng đây nắng ấm áp nhưng anh lại nghe thấy giọng nói của mình đang lạnh đến phát run.
Sự đau đớn có thể nhìn thấy rất rõ ràng trong mắt anh làm cô cảm thấy muốn nghẹt thở, cô hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn ra phía ngoài: "Đúng vậy!"
Một từ rất đơn giản nhưng lại vô cùng đau đớn.
Anh ngồi trên giường, cô cũng vậy.
Khoảng cách giữa hai người cũng chỉ khoảng gang tấc, chỉ cần anh đưa tay ra là có thể chạm vào được người cô nhưng lại giống như bị ngăn cách nhau bởi một bức tưởng vô hình vậy, dường như anh có đập đầu chảy máu thì cũng không thể đập vỡ được bức tường đó.
Một chiếc giường nhỏ từng là nơi chứa đựng những ngày tháng hòa hợp nhất của họ, là hạnh phúc gần gũi nhất của họ nhưng vào buổi sáng hôm nay lại giống như một cái hầm băng làm cho sự nhiệt tình của họ đều giảm xuống dưới không dộ.
Anh bỗng đứng dậy, mặc áo khoác vào, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng, quay lưng lại với cô, xa cách như người lạ: "Đừng ở bên cạnh Hạ Tử Tường, em không chơi nổi cùng anh ta đâu!"
Cô cười lạnh: "Đây được coi là gì đây? Cảnh báo của chồng trước sao? Tôi có cần cám ơn anh không đây?"
Anh sửa sang lại quần áo định nhấc bước rời đi thì lại nghe được câu này, cơ thể hơi cứng lại, nói một cách nhàn nhạt: "Coi là gì cũng được, cứ coi như là một lời cảnh báo của một cảnh sát đi!"
Cô ngậm miệng lại, không nói gì.
Đúng thế, quan hệ giữa bọn họ chỉ đơn giản vậy thôi, anh là cảnh sát, còn cô chỉ là một người dân bình thường của thành phố.
Như vậy là tốt nhất.
Anh nói xong liền đi thẳng không thèm quay đầu lại, cô nhìn thấy thân hình anh biến mất ở ngoài cửa liền thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng mềm nhũn, ngã xuống giường, giống như vừa trải qua một trận chiến vậy.
Mỗi lần đối mặt với Lục Hướng Bắc đều như phải đối diện với cường địch vậy, bắt buộc phải lấy hết vũ trang ra mới đánh lui được anh, thật sự là rất mệt.
Cô nằm trên giường không muốn nghĩ gì cả, đây là trạng thái mệt mỏi sau trận chiến lớn, chăn mềm mại ấm áp, còn có mùi rượu mà anh chưa mang đi.
Cô lại nhớ về đêm qua, giấc ngủ lại yên ổn một cách lạ thường, vậy mà lại không có một giấc mơ nào.
Tuy rằng gần đây giấc ngủ của cô đã được cải thiện hơn nhiều, nhưng chất lượng cũng chỉ bình thường, thường rất hay nằm mơ, chỉ có tối qua là rất giống như tìm được vòng ôm của mẹ, giống như nằm ngủ trên cánh tay của mẹ vậy, rất chân thực và ấm áp.
Cô mệt mỏi nên lại muốn ngủ thêm nhưng trái tim lại không khống chế được mà cứ nhớ lại hồi ức ấm áp của đêm qua, không thể bình ổn lại được.
Cô mong chờ một loại ấm áp, một loại yên ổn, lẽ nào trên thế giới này không có gì có thể thay thế được sao?
Cô nhớ lại con gấu kia, bộ lông vô cùng lớn, nhìn có vẻ rất mềm mại, ôm chắc là sẽ rất dễ chịu nhỉ?
Cô lập tức quay về phòng ngủ ôm lấy con gấu kia, cố gắng tìm kiếm cảm giác mà cô muốn, loại cảm giác chỉ cần nhắm mắt lại là thấy ấm áp đến mãn nguyện thỏa mãn, cảm giác giống như nguyện ý cả đời này đều trầm mê trong sự ấm áp đó không muốn tỉnh dậy nữa vậy. Cảm giác đó được gọi là cảm giác hạnh phúc.
Hạnh phúc.
Cô lại bị hai chữ này làm cho bất ngờ, cô cảm thấy kinh khủng và buồn cười, mới bị Lục Hướng Bắc ôm một đêm mà cô đã hèn yếu muốn có được hai chữ hạnh phúc này sao? Hạnh phúc của cô lại nhỏ bé và hèn hạ như vậy sao?
Không đâu! Nhất định không phải.
Cô ôm chặt con gấu muốn chứng minh với chính mình rằng đó không phải là hạnh phúc! Nếu như đó gọi là hạnh phúc thì chẳng phải là quá rẻ rúng rồi sao? Gấu cũng có thể cho được!
Cô lấy hết sức dán chặt mặt vào con gấu đồ chơi đầy lông này, con gấu này rất nhiều lông, lại rất mềm, chắc chắn là thoải mái hơn cơ thể cứng đơ kia của Lục Hướng Bắc nhiều! Nhất định là vậy.
Nhưng dù cô có dựa vào thế nào, dù cô có chen vào người con gấu này như thế nào thì cũng không tìm được cảm giác đó. Bởi vì không có hơi thở của anh sao? Vậy thì cô sẽ không hít thở nữa! Cô nhịn thở, côc gắng nhịn thở, chỉ cần không hít thở thì có thể quên được hơi thở của anh, đúng không?
Kết quả là không chỉ không tìm được cảm giác ấm áp và thoải mái mà cô cần, ngược lại còn khó chịu hơn.
Cuối cùng không chịu được, sự khó chịu trong phổi đã làm cô vỡ trận vội ra sức hít thở.
Cô hốt hoảng và không biết làm gì, buổi sáng sớm bị Lục Hướng Bắc làm loạn này đã làm cô như mất hồn, mất vía rồi.
Cô chán trường ôm lấy con gấu rồi ném đi, con gấu va vào một đống đồ, gồm cả lịch bàn trên kệ đầu giường, cô cúi đầu xuống thì phát hiện trên lịch có dấu vết bị sửa.
Cô nhặt lên, nhìn theo hướng mũi tên chỉ có mấy chữ rõ ràng: Bà Lục, vẫn mãi yêu em.
Trước ngực như bị đấm một nhát cực mạnh vậy, nước mắt cũng không báo trước mà rơi liên tiếp, bên tai dường như vang lên tiếng anh đọc mấy chữ này: Bà Lục, vẫn mãi yêu em.. Bà Lục, vẫn mãi yêu em.. "
Hết lần này đến lần khác, âm cuối vẫn lên cao, mắt đầy ý cười.
" Lục Hướng Bắc, tôi ghét anh chết đi được! "Cô tức giận ném lịch bàn đi, khóc lớn. Cũng chỉ là mấy chữ mà đã làm cô khóc không ngừng rồi.
Lịch bàn va vào tường rồi rơi xuống, có một tờ bung ra rơi trên đất.
Lòng cô lại co rút mạnh. Vội chạy đến nhặt lịch bàn lên, tờ rơi ra vừa đúng lại là tờ mà anh đã viết lên.
Trái tim vô cùng đau đớn.
Nhặt tờ lịch đó lên, nhìn vào nét chữ của anh, nước mắt cô lại chảy ra, từng giọt từng giọt rơi trên tờ lịch làm mờ mấy chữ đó đi.
Mấy chữ đó dần mờ đi, trái tim cũng càng đau hơn, cô ép tờ lịch đó vào trước ngực, nơi đau đớn nhất của mình, khóc không thành tiếng, tiếng hò hét duy nhất trong lòng vọng đi vọng lại là câu đó: Lục Hướng Bắc, tôi ghét anh, tôi ghét anh chết đi được.
Cũng chỉ có lúc như thế này, cô mới có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng cô vẫn yêu anh như vậy, ghét chỉ là từ thay thế cho tình yêu không thể nói ra mà thôi.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến cái gì là nói tuỳ tiện, chỉ là dùng từ ngữ mạnh mẽ nhất để thể hiện tình cảm của mình thôi.
Cô muốn anh cút đi, xin anh tha cho cô, muốn anh đừng xuất hiện trước mặt cô, thậm chí.. Nói anh đang hại cô.. Những từ ngữ kịch liệt gây tổn thương nhất khi nói ra khỏi miệng cô thật ra đã nói rõ chỉ là do bản thân cô đang sợ hãi.
Sợ hãi bản thân không chống đỡ được muốn đến gần anh, sợ bản thân lại lần nữa rơi vào lưới mà anh giăng sẵn, sợ hãi sự mê hoặc chí mạng của anh với cô, sợ hãi.. Tình yêu chí mạng kia.
Vì thế cô chỉ có thể dựng hết lông trên người lên, dùng cái sắc nhọn nhất, dễ làm tổn thương người khác nhất để đâm vào anh, đâm cho anh sợ không dám lại gần cô, đâm cho anh chạy thật xa.
Còn anh có biết không, khi đâm anh thì bản thân cô cũng ở phía sau, trong một góc anh không nhìn thấy mà đau đớn.
Không phải là không yêu mà là không dám, không thể.
Không dám quay trở về cuộc sống trước đây, không thể, không thể yêu người không nên yêu, nếu không cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể đối mặt với ba.
Cô đã quyết định rồi, niêm phong quá khứ, bắt đầu lại, nhưng Lục Hướng Bắc đáng chết tại sao lại cứ đến khuấy động cô chứ? Cả hai cùng bắt đầu cuộc sống mới không được sao?
Cô vừa khóc vừa mắng anh trong lòng, liên tục hỏi anh. Vì thế khi Hạ Tử Tường đến tìm cô thì vừa hay nhìn thấy cô đang ngồi khóc trên đất.
" Niệm Niệm! Em làm sao vậy? Mới sáng ra đã khóc cái gì vậy? "Anh ta kinh ngạc vội đến bế cô lên.
Cô ý thức được liền vội nhét tờ lịch kia vào trong túi áo ngủ, vừa khóc vừa lắc đầu nói không thành lời.
Hành động nhỏ này không giấu được đôi mắt của anh ta! Nhưng nếu như cô không muốn để anh ta nhìn thấy thì anh ta giả vờ như không thấy là được rồi, đặt cô xuống ghế rồi anh ta quỳ xuống đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Trong sự lờ mờ của nước mắt, cô nhìn thấy gương mặt của Hạ Tử Tường lại biến thành dáng vẻ của Lục Hướng Bắc. Đã từng có trước đây, anh cũng lau nước mắt cho cô như vậy nhỉ? Không, anh không chỉ như vậy, anh dường như còn thích dùng môi mình hôn từng giọt nước mắt của cô.
" Niệm Niệm? "Hạ Tử Tường nhìn thấy cô sững người, chỉ chảy nước mắt mà không nói gì liền thử gọi cô.
Cô bị anh ta gọi tỉnh ra, trước mắt cô giờ là Hạ Tử Tường không phải là Lục Hướng Bắc.
Cô ngây ngốc nhìn anh ta, bỗng nhiên nghẹn giọng nói:" Hạ Nhị, ôm em. "
Cô nghĩ, có thể là vì gấu không phải là vật sống nên cô không tìm được cảm giác mình muốn, nhưng Hạ Tử Tường không phải, anh ta cũng là đàn ông, có hơi thở của đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông rất hiểu ý phụ nữ liệu có thể cho cô" hạnh phúc"mà cô cần không?
Hại cô sao?
Đối với cô mà nói anh xuất hiện bên cạnh cô là hại cô sao?
Câu nói này còn làm anh đau hơn cả lấy dao đâm anh nữa, chỗ trên mặt bị cô tát, cảm giác đau đớn nóng rát cũng không còn rõ ràng nữa nhưng khi nhìn thấy sự đau khổ trên mặt cô thì trong lòng anh cũng đau đớn đến cực điểm.
"Niệm Niệm!" Anh đau lòng gọi tên cô: "Sao anh có thể hại em chứ?"
Cô đầy giận dữ nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lạnh như băng: "Anh hại tôi nhà tan cửa nát, người thân thì chết còn chưa đủ sao? Còn muốn như thế nào thì mới tính là hại tôi nữa đây? Coi như tôi cầu xin anh được không? Cục trưởng Lục, anh tha cho tôi đi! Đừng để tôi nhìn thấy anh nữa có được không?"
Sự lạnh lẽo trong mắt cô dường như trong phút chốc đã xâm nhập vào trong cơ thể anh, máu trong người anh dường như bỗng chốc đóng băng lại, cảm giác duy nhất chỉ có đau mà thôi, vị trí bên ngực trái giống như bị băng xuyên qua, đau vô cùng, lạnh vô cùng.
"Nhìn thấy anh làm em khó chịu vậy sao?" Rõ ràng đang là một buổi sáng đây nắng ấm áp nhưng anh lại nghe thấy giọng nói của mình đang lạnh đến phát run.
Sự đau đớn có thể nhìn thấy rất rõ ràng trong mắt anh làm cô cảm thấy muốn nghẹt thở, cô hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn ra phía ngoài: "Đúng vậy!"
Một từ rất đơn giản nhưng lại vô cùng đau đớn.
Anh ngồi trên giường, cô cũng vậy.
Khoảng cách giữa hai người cũng chỉ khoảng gang tấc, chỉ cần anh đưa tay ra là có thể chạm vào được người cô nhưng lại giống như bị ngăn cách nhau bởi một bức tưởng vô hình vậy, dường như anh có đập đầu chảy máu thì cũng không thể đập vỡ được bức tường đó.
Một chiếc giường nhỏ từng là nơi chứa đựng những ngày tháng hòa hợp nhất của họ, là hạnh phúc gần gũi nhất của họ nhưng vào buổi sáng hôm nay lại giống như một cái hầm băng làm cho sự nhiệt tình của họ đều giảm xuống dưới không dộ.
Anh bỗng đứng dậy, mặc áo khoác vào, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng, quay lưng lại với cô, xa cách như người lạ: "Đừng ở bên cạnh Hạ Tử Tường, em không chơi nổi cùng anh ta đâu!"
Cô cười lạnh: "Đây được coi là gì đây? Cảnh báo của chồng trước sao? Tôi có cần cám ơn anh không đây?"
Anh sửa sang lại quần áo định nhấc bước rời đi thì lại nghe được câu này, cơ thể hơi cứng lại, nói một cách nhàn nhạt: "Coi là gì cũng được, cứ coi như là một lời cảnh báo của một cảnh sát đi!"
Cô ngậm miệng lại, không nói gì.
Đúng thế, quan hệ giữa bọn họ chỉ đơn giản vậy thôi, anh là cảnh sát, còn cô chỉ là một người dân bình thường của thành phố.
Như vậy là tốt nhất.
Anh nói xong liền đi thẳng không thèm quay đầu lại, cô nhìn thấy thân hình anh biến mất ở ngoài cửa liền thở phào nhẹ nhõm, cả người cũng mềm nhũn, ngã xuống giường, giống như vừa trải qua một trận chiến vậy.
Mỗi lần đối mặt với Lục Hướng Bắc đều như phải đối diện với cường địch vậy, bắt buộc phải lấy hết vũ trang ra mới đánh lui được anh, thật sự là rất mệt.
Cô nằm trên giường không muốn nghĩ gì cả, đây là trạng thái mệt mỏi sau trận chiến lớn, chăn mềm mại ấm áp, còn có mùi rượu mà anh chưa mang đi.
Cô lại nhớ về đêm qua, giấc ngủ lại yên ổn một cách lạ thường, vậy mà lại không có một giấc mơ nào.
Tuy rằng gần đây giấc ngủ của cô đã được cải thiện hơn nhiều, nhưng chất lượng cũng chỉ bình thường, thường rất hay nằm mơ, chỉ có tối qua là rất giống như tìm được vòng ôm của mẹ, giống như nằm ngủ trên cánh tay của mẹ vậy, rất chân thực và ấm áp.
Cô mệt mỏi nên lại muốn ngủ thêm nhưng trái tim lại không khống chế được mà cứ nhớ lại hồi ức ấm áp của đêm qua, không thể bình ổn lại được.
Cô mong chờ một loại ấm áp, một loại yên ổn, lẽ nào trên thế giới này không có gì có thể thay thế được sao?
Cô nhớ lại con gấu kia, bộ lông vô cùng lớn, nhìn có vẻ rất mềm mại, ôm chắc là sẽ rất dễ chịu nhỉ?
Cô lập tức quay về phòng ngủ ôm lấy con gấu kia, cố gắng tìm kiếm cảm giác mà cô muốn, loại cảm giác chỉ cần nhắm mắt lại là thấy ấm áp đến mãn nguyện thỏa mãn, cảm giác giống như nguyện ý cả đời này đều trầm mê trong sự ấm áp đó không muốn tỉnh dậy nữa vậy. Cảm giác đó được gọi là cảm giác hạnh phúc.
Hạnh phúc.
Cô lại bị hai chữ này làm cho bất ngờ, cô cảm thấy kinh khủng và buồn cười, mới bị Lục Hướng Bắc ôm một đêm mà cô đã hèn yếu muốn có được hai chữ hạnh phúc này sao? Hạnh phúc của cô lại nhỏ bé và hèn hạ như vậy sao?
Không đâu! Nhất định không phải.
Cô ôm chặt con gấu muốn chứng minh với chính mình rằng đó không phải là hạnh phúc! Nếu như đó gọi là hạnh phúc thì chẳng phải là quá rẻ rúng rồi sao? Gấu cũng có thể cho được!
Cô lấy hết sức dán chặt mặt vào con gấu đồ chơi đầy lông này, con gấu này rất nhiều lông, lại rất mềm, chắc chắn là thoải mái hơn cơ thể cứng đơ kia của Lục Hướng Bắc nhiều! Nhất định là vậy.
Nhưng dù cô có dựa vào thế nào, dù cô có chen vào người con gấu này như thế nào thì cũng không tìm được cảm giác đó. Bởi vì không có hơi thở của anh sao? Vậy thì cô sẽ không hít thở nữa! Cô nhịn thở, côc gắng nhịn thở, chỉ cần không hít thở thì có thể quên được hơi thở của anh, đúng không?
Kết quả là không chỉ không tìm được cảm giác ấm áp và thoải mái mà cô cần, ngược lại còn khó chịu hơn.
Cuối cùng không chịu được, sự khó chịu trong phổi đã làm cô vỡ trận vội ra sức hít thở.
Cô hốt hoảng và không biết làm gì, buổi sáng sớm bị Lục Hướng Bắc làm loạn này đã làm cô như mất hồn, mất vía rồi.
Cô chán trường ôm lấy con gấu rồi ném đi, con gấu va vào một đống đồ, gồm cả lịch bàn trên kệ đầu giường, cô cúi đầu xuống thì phát hiện trên lịch có dấu vết bị sửa.
Cô nhặt lên, nhìn theo hướng mũi tên chỉ có mấy chữ rõ ràng: Bà Lục, vẫn mãi yêu em.
Trước ngực như bị đấm một nhát cực mạnh vậy, nước mắt cũng không báo trước mà rơi liên tiếp, bên tai dường như vang lên tiếng anh đọc mấy chữ này: Bà Lục, vẫn mãi yêu em.. Bà Lục, vẫn mãi yêu em.. "
Hết lần này đến lần khác, âm cuối vẫn lên cao, mắt đầy ý cười.
" Lục Hướng Bắc, tôi ghét anh chết đi được! "Cô tức giận ném lịch bàn đi, khóc lớn. Cũng chỉ là mấy chữ mà đã làm cô khóc không ngừng rồi.
Lịch bàn va vào tường rồi rơi xuống, có một tờ bung ra rơi trên đất.
Lòng cô lại co rút mạnh. Vội chạy đến nhặt lịch bàn lên, tờ rơi ra vừa đúng lại là tờ mà anh đã viết lên.
Trái tim vô cùng đau đớn.
Nhặt tờ lịch đó lên, nhìn vào nét chữ của anh, nước mắt cô lại chảy ra, từng giọt từng giọt rơi trên tờ lịch làm mờ mấy chữ đó đi.
Mấy chữ đó dần mờ đi, trái tim cũng càng đau hơn, cô ép tờ lịch đó vào trước ngực, nơi đau đớn nhất của mình, khóc không thành tiếng, tiếng hò hét duy nhất trong lòng vọng đi vọng lại là câu đó: Lục Hướng Bắc, tôi ghét anh, tôi ghét anh chết đi được.
Cũng chỉ có lúc như thế này, cô mới có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng cô vẫn yêu anh như vậy, ghét chỉ là từ thay thế cho tình yêu không thể nói ra mà thôi.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến cái gì là nói tuỳ tiện, chỉ là dùng từ ngữ mạnh mẽ nhất để thể hiện tình cảm của mình thôi.
Cô muốn anh cút đi, xin anh tha cho cô, muốn anh đừng xuất hiện trước mặt cô, thậm chí.. Nói anh đang hại cô.. Những từ ngữ kịch liệt gây tổn thương nhất khi nói ra khỏi miệng cô thật ra đã nói rõ chỉ là do bản thân cô đang sợ hãi.
Sợ hãi bản thân không chống đỡ được muốn đến gần anh, sợ bản thân lại lần nữa rơi vào lưới mà anh giăng sẵn, sợ hãi sự mê hoặc chí mạng của anh với cô, sợ hãi.. Tình yêu chí mạng kia.
Vì thế cô chỉ có thể dựng hết lông trên người lên, dùng cái sắc nhọn nhất, dễ làm tổn thương người khác nhất để đâm vào anh, đâm cho anh sợ không dám lại gần cô, đâm cho anh chạy thật xa.
Còn anh có biết không, khi đâm anh thì bản thân cô cũng ở phía sau, trong một góc anh không nhìn thấy mà đau đớn.
Không phải là không yêu mà là không dám, không thể.
Không dám quay trở về cuộc sống trước đây, không thể, không thể yêu người không nên yêu, nếu không cô sẽ không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể đối mặt với ba.
Cô đã quyết định rồi, niêm phong quá khứ, bắt đầu lại, nhưng Lục Hướng Bắc đáng chết tại sao lại cứ đến khuấy động cô chứ? Cả hai cùng bắt đầu cuộc sống mới không được sao?
Cô vừa khóc vừa mắng anh trong lòng, liên tục hỏi anh. Vì thế khi Hạ Tử Tường đến tìm cô thì vừa hay nhìn thấy cô đang ngồi khóc trên đất.
" Niệm Niệm! Em làm sao vậy? Mới sáng ra đã khóc cái gì vậy? "Anh ta kinh ngạc vội đến bế cô lên.
Cô ý thức được liền vội nhét tờ lịch kia vào trong túi áo ngủ, vừa khóc vừa lắc đầu nói không thành lời.
Hành động nhỏ này không giấu được đôi mắt của anh ta! Nhưng nếu như cô không muốn để anh ta nhìn thấy thì anh ta giả vờ như không thấy là được rồi, đặt cô xuống ghế rồi anh ta quỳ xuống đưa tay ra lau nước mắt cho cô.
Trong sự lờ mờ của nước mắt, cô nhìn thấy gương mặt của Hạ Tử Tường lại biến thành dáng vẻ của Lục Hướng Bắc. Đã từng có trước đây, anh cũng lau nước mắt cho cô như vậy nhỉ? Không, anh không chỉ như vậy, anh dường như còn thích dùng môi mình hôn từng giọt nước mắt của cô.
" Niệm Niệm? "Hạ Tử Tường nhìn thấy cô sững người, chỉ chảy nước mắt mà không nói gì liền thử gọi cô.
Cô bị anh ta gọi tỉnh ra, trước mắt cô giờ là Hạ Tử Tường không phải là Lục Hướng Bắc.
Cô ngây ngốc nhìn anh ta, bỗng nhiên nghẹn giọng nói:" Hạ Nhị, ôm em. "
Cô nghĩ, có thể là vì gấu không phải là vật sống nên cô không tìm được cảm giác mình muốn, nhưng Hạ Tử Tường không phải, anh ta cũng là đàn ông, có hơi thở của đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông rất hiểu ý phụ nữ liệu có thể cho cô" hạnh phúc"mà cô cần không?
/281
|