Translator: Nguyetmai
Lãnh Quyền bị Thiên Quyền trưởng lão xách theo, càng không ngừng quay đầu nhìn về phía Tiêu Liên Nhi, ánh mắt đờ đẫn đã biến thành hoảng sợ.
Chẳng lẽ Lãnh Quyền không phải bị thú Hình Thiên dọa sợ, mà là do thấy được dáng vẻ lúc chết của Lưu Nguyên sao? Tiêu Liên Nhi nhớ tới lúc đó nàng thi triển ra quạt Tiêu Diêu, thức thứ ba của Thiên Hỏa Tam Thức. Bóng kiếm bắn ngược lại, nàng nghe thấy sau lưng có người kêu thảm thiết vì bị thương. Bây giờ xem ra, người bị thương chính là Lãnh Quyền rồi. Lưu Nguyên đuổi tới trước bị pháp thuật của Minh Triệt giết chết. Lãnh Quyền đến sau, thấy được cảnh tượng đó.
Hư Cốc không kìm được ghé tới, "Tiểu sư tổ, người không biết sao? Tên Ngô Bằng kia là thiếu quân Ma Môn giả mạo đó! Vậy mà chúng ta đều không nhìn ra, Ma Môn đúng là quá đáng."
"Phụt!" Tiêu Liên Nhi cảm thấy Hư Cốc thật sự quá có lòng rồi, sợ mình không hiểu rõ tình hình nên cố tình phổ cập đây mà.
Một tay Thanh Phong trưởng lão đẩy đầu Hư Cốc ra, "Thiếu quân Ma Môn có tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ, tổ sư gia của ngươi cũng không đánh lại được, với tu vi của ngươi mà cũng muốn nhìn thấu sao? Nằm mơ đi!"
Sư phụ cũng đang biến tướng nhắc nhở mình đấy à? Trong lòng Tiêu Liên Nhi cảm thấy rất ấm áp. Nàng hiểu rõ, một khi chính mình tự nói trước đây có quen biết Minh Triệt, vậy thì rõ ràng, chuyện Lưu Nguyên và Lãnh Quyền truy sát nàng và Hư Cốc liền biến thành nàng cấu kết với Ma Môn hạ độc thủ với đồng môn. Nàng chợt nhớ tới việc Minh Triệt rời đi một cách lạnh lùng không lời từ biệt. Lẽ nào hắn không muốn gặp lại mình, là lo lắng cho mình sao?
Tu sĩ hai phe Ma và Đạo tranh chấp nhau, thường là Đạo Môn chịu thiệt. Hai phe tàn sát lẫn nhau, trong mắt tu sĩ Đạo Môn thì thủ đoạn của Ma Môn rất tàn nhẫn, tự nhiên hình thành nên ấn tượng Ma Môn đều là người tàn ác.
Kiếp trước nàng hầu như không quen biết với Ma Môn. Ở bên ngoài trải nghiệm nhiều năm, chuyện mà nàng gặp phải nhiều nhất chính là tranh chấp, giết người đoạt bảo vật giữa các tu sĩ Đạo Môn.
Sư tôn Nhược Thủy đạo quân lén lút nói cho nàng một chút tin tức của Ma Môn, nói gần nói xa rằng đừng nên có quá nhiều thành kiến với Ma Môn, chẳng qua chỉ là công pháp tu hành khác biệt mà thôi. Sư phụ Thanh Phong trưởng lão cũng ngầm có quen biết với Minh Triệt, không nghiến răng hận thù. Dĩ nhiên, ban đầu khi mới quen Minh Triệt, trong lòng Tiêu Liên Nhi cũng có cảm giác sợ hãi, nhưng thời gian trôi qua, Minh Triệt không làm gì xấu với nàng cả, nàng cũng không còn cảm thấy Minh Triệt tà ác nữa.
Trong mắt Tiêu Liên Nhi, Hàn Tu Văn, thân là một trong những chưởng giáo lãnh tụ của ba tông bốn môn trong Đạo Môn đó, nhưng chuyện mà gã gây nên có khác nào là nhập ma không? Trải qua chuyện như vậy rồi, nàng sẽ càng không cho rằng Đạo Môn và Ma Môn đơn giản là sự phân biệt chính nghĩa và tà phái nữa.
Nhưng mà từ bốn mươi mấy năm trước, sau khi luận võ phân chia địa giới của hai phe Ma Môn và Đạo Môn, người trong Đạo Môn càng căm hận Ma Môn hơn. Ý thức Ma Đạo không chung đường đã bắt rễ thật sâu trong tiềm thức của mỗi một đệ tử Đạo Môn. Nàng sẽ không lấy trứng chọi đá. Ngay cả Thanh Phong cũng kiêng dè, nàng mới chỉ đột phá Trúc Cơ, sẽ không ngu ngốc mà tranh luận thay cho Ma Môn.
Sau khi tiến vào chính điện Bắc Thần, nàng thấy Hàn Tu Văn ngồi chính giữa, Thiên Quyền trưởng lão ngồi ở bên phải. Thạch Thanh Phong, Tiêu Minh Y, Lãnh Quyền đều có mặt cả.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Liên Nhi bước vào, Thạch Thanh Phong vô cùng kích động hít vào một hơi thật sâu, không kìm được còn tiến lên phía trước một bước.
"Khụ!"
Trong điện vang lên một tiếng ho nhẹ, Thạch Thanh Phong cúi đầu xuống, lặng lẽ thu chân lại vị trí cũ.
Trước khi người của điện Thiên Quyền và điện Dao Quang tới, Hàn Tu Văn đã nhắc nhở hắn, "Ngươi là đệ tử chân truyền của chưởng giáo điện Bắc Thần. Vi sư xử sự có công bằng hay không sẽ liên quan tới toàn bộ Nguyên Đạo Tông. Ngươi chớ có lộ ra sự thân cận với điện Dao Quang, để Thiên Quyền trưởng lão đỡ phải nói điện Bắc Thần chúng ta thiên vị điện Dao Quang."
Vì giữ gìn uy vọng của điện Bắc Thần, hắn không thể lộ ra vẻ quá mức phấn khích trước mặt Thiên Quyền trưởng lão. Thạch Thanh Phong bình ổn lại cảm xúc, chỉ có thể dùng ánh mắt đau đáu nhìn Tiêu Liên Nhi.
Nàng đội mũ thư sinh, mặc trường sam của nam giới, ánh mắt mềm mại mà nhanh nhẹn, hơi cúi đầu nhìn xuống, hàng lông mày khóa chặt lại đầy vẻ khổ sở, u sầu buồn bã. Tất cả những điều đó đều khiến hắn cảm thấy nàng là một người cần bản thân mình bảo vệ vậy.
Tiêu Liên Nhi liếc nhìn hắn một cái.
Nhìn thấy nụ cười mỉm của nàng, khóe môi Thạch Thanh Phong chợt cong lên, vui sướng vô cùng.
Nhưng trong mắt Tiêu Minh Y thì đó lại là sự châm chọc.
Nàng ta có thể không mỉa mai mình sao? Nàng ta đã sống lại! Nàng ta bị tia chớp điện đốt cháy thành than, thế mà vẫn còn sống lại bay ra khỏi bí cảnh! Nàng ta đang giễu cợt mình đã hao hết tâm tư, cố gắng đủ kiểu cũng không đuổi kịp nàng ta sao? Chẳng lẽ số mệnh đã chú định rằng, mình sẽ luôn bị nha đầu này vượt lên trên sao? Tiêu Minh Y có chết cũng không phục, sắc mặt trắng bệch, thân thể khẽ run.
Lãnh Quyền phản ứng dữ dội nhất. Hắn ta vốn đứng nghệt ra đấy, bị cái nhìn của Tiêu Liên Nhi dọa sợ, chạy tới sau lưng Thạch Thanh Phong hét lớn: "Đừng giết ta! Đừng giết ta!"
Tiêu Liên Nhi thu lại ánh mắt, sau khi Thanh Phong trưởng lão ngồi vào chỗ, nàng mới hành lễ với Hàn Tu Văn và Thiên Quyền.
"Chưởng giáo, hai tên đệ tử của điện Dao Quang đã tới. Đến lúc chúng ta làm rõ chuyện xảy ra trong bí cảnh bốn năm trước rồi." Thiên Quyền trưởng lão liếc Lãnh Quyền đầy vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, trong lòng đầy cảm giác không cam lòng. Hai đệ tử điện Dao Quang sống sờ sờ đứng trước mặt đều đã đột phá Trúc Cơ. Trong khi điện Thiên Quyền của ông ta, Lưu Nguyên thì chết rồi, chỉ có một tên ngu dại là Lãnh Quyền về được đến nơi, lại còn nói đệ tử điện Thiên Quyền truy sát đồng môn đoạt bảo vật. Trong lòng ông ta sao có thể tin đây là sự thật cho được?
Nàng ta vẫn còn sống! Sự chấn động trong lòng Hàn Tu Văn không hề kém Thiên Quyền trưởng lão chút nào. Ngón giữa tay trái gã khẽ động, suýt nữa thì lấy ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần trong nhẫn chứa đồ ra. Gã nhìn Tiêu Liên Nhi không rời mắt, thấy được thần thái khiêm nhường, khuôn mặt mềm mại của nàng, gã chỉ hận không thể đuổi hết người trong điện ra ngoài để là hỏi nàng, là ngươi sao? Có phải là ngươi hay không?
Gã lấy ra một chiếc bình ngọc rồi nâng trong lòng bàn tay, "Thiên Quyển trưởng lão. Theo lời ông nhờ, Tu Văn đã luyện ra viên Định Thần Đan cấp sáu này. Tâm trí Lãnh Quyền đột ngột bị kích thích mãnh liệt mới trở nên ngu dại. Dùng đan dược này có thể khôi phục lại thần trí của hắn. Nhưng mà, dược lực của viên đan dược này cực mạnh, chỉ sợ tu vi trong tương lai của Lãnh Quyền đều phải dừng ở đây, không tiến thêm chút nào được nữa.
Thiên Quyền trưởng lão không hề nghĩ ngợi gì mà nói ra: "Loại ngu dại như Lãnh Quyền này mà tu thành Nguyên Anh rồi ra ngoài khiến cho Nguyên Đạo Tông mất mặt sao? Dùng đi!"
Hàn Tu Văn đẩy bình ngọc về phía Thiên Quyền trưởng lão.
Thiên Quyền trưởng lão nhận lấy bình ngọc, hét lớn một tiếng, "Lãnh Quyền, tới đây!"
Cho dù có trở nên ngu dại, nhưng sự uy nghiêm của Thiên Quyền trưởng lão vẫn đã sớm in dấu trong thần thức của Lãnh Quyền. Hắn ta run rẩy đi tới bên cạnh Thiên Quyền trưởng lão.
"Dù cho tu vi không thể tiến bộ, cũng tốt hơn là ngươi cứ mãi ngu dại thế này. Nếu ngươi vô tội, bản tọa nhất định sẽ báo thù cho ngươi." Thiên Quyền trưởng lão nói xong thì bóp miệng hắn ta ra, nhét Định Thần Đan vào trong miệng hắn ta.
Đan dược vừa vào miệng, Lãnh Quyền kêu "oái" một tiếng, rồi ôm đầu kêu thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Thiên Quyền trưởng lão lập tức nhìn về phía Hàn Tu Văn.
"Đừng động vào hắn, đan dược này có dược tính rất mạnh, đâm thẳng vào thần thức. Qua một khắc sẽ tốt hơn." Mặt Hàn Tu Văn đầy vẻ không đành lòng, gã khe khẽ thở dài, "Thần thức, là thứ yếu ớt nhất và cũng khó tu luyện nhất. Lấy dược lực cưỡng ép xua tan sương mù đang che phủ trên thần thức của hắn, để hắn tỉnh táo lại, nhưng cũng sẽ khiến cho thần thức của hắn trọng thương, từ nay tu vi không cách nào tiến bộ được nữa. Do đó các đệ tử phải nhớ kĩ, chớ nên để cho thần thức bị hao tổn."
"Xin ghi nhớ lời dạy bảo của chưởng giáo đạo quân." Tiêu Liên Nhi cung kính đáp theo đám Thạch Thanh Phong. Trong lòng nàng thầm nghĩ, thần thức của nàng vốn là tu vi Nguyên Anh, lại trải qua lan Hàn Tinh nuôi dưỡng, không biết có phải đã mạnh hơn tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ hay không?
Sau một khắc đồng hồ, tiếng kêu đau đớn của Lãnh Quyền bé dần, người dần dần tỉnh táo lại. Hắn đau đến mức toàn thân đầm đìa mồ hôi, được Thiên Quyền trưởng lão thi triển một pháp quyết sửa sang lại sạch sẽ ngay ngắn. Vẻ ngu dại trong ánh mắt đã tiêu biến, tái hiện lại vẻ tỉnh táo như thường.
Lãnh Quyền bị Thiên Quyền trưởng lão xách theo, càng không ngừng quay đầu nhìn về phía Tiêu Liên Nhi, ánh mắt đờ đẫn đã biến thành hoảng sợ.
Chẳng lẽ Lãnh Quyền không phải bị thú Hình Thiên dọa sợ, mà là do thấy được dáng vẻ lúc chết của Lưu Nguyên sao? Tiêu Liên Nhi nhớ tới lúc đó nàng thi triển ra quạt Tiêu Diêu, thức thứ ba của Thiên Hỏa Tam Thức. Bóng kiếm bắn ngược lại, nàng nghe thấy sau lưng có người kêu thảm thiết vì bị thương. Bây giờ xem ra, người bị thương chính là Lãnh Quyền rồi. Lưu Nguyên đuổi tới trước bị pháp thuật của Minh Triệt giết chết. Lãnh Quyền đến sau, thấy được cảnh tượng đó.
Hư Cốc không kìm được ghé tới, "Tiểu sư tổ, người không biết sao? Tên Ngô Bằng kia là thiếu quân Ma Môn giả mạo đó! Vậy mà chúng ta đều không nhìn ra, Ma Môn đúng là quá đáng."
"Phụt!" Tiêu Liên Nhi cảm thấy Hư Cốc thật sự quá có lòng rồi, sợ mình không hiểu rõ tình hình nên cố tình phổ cập đây mà.
Một tay Thanh Phong trưởng lão đẩy đầu Hư Cốc ra, "Thiếu quân Ma Môn có tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ, tổ sư gia của ngươi cũng không đánh lại được, với tu vi của ngươi mà cũng muốn nhìn thấu sao? Nằm mơ đi!"
Sư phụ cũng đang biến tướng nhắc nhở mình đấy à? Trong lòng Tiêu Liên Nhi cảm thấy rất ấm áp. Nàng hiểu rõ, một khi chính mình tự nói trước đây có quen biết Minh Triệt, vậy thì rõ ràng, chuyện Lưu Nguyên và Lãnh Quyền truy sát nàng và Hư Cốc liền biến thành nàng cấu kết với Ma Môn hạ độc thủ với đồng môn. Nàng chợt nhớ tới việc Minh Triệt rời đi một cách lạnh lùng không lời từ biệt. Lẽ nào hắn không muốn gặp lại mình, là lo lắng cho mình sao?
Tu sĩ hai phe Ma và Đạo tranh chấp nhau, thường là Đạo Môn chịu thiệt. Hai phe tàn sát lẫn nhau, trong mắt tu sĩ Đạo Môn thì thủ đoạn của Ma Môn rất tàn nhẫn, tự nhiên hình thành nên ấn tượng Ma Môn đều là người tàn ác.
Kiếp trước nàng hầu như không quen biết với Ma Môn. Ở bên ngoài trải nghiệm nhiều năm, chuyện mà nàng gặp phải nhiều nhất chính là tranh chấp, giết người đoạt bảo vật giữa các tu sĩ Đạo Môn.
Sư tôn Nhược Thủy đạo quân lén lút nói cho nàng một chút tin tức của Ma Môn, nói gần nói xa rằng đừng nên có quá nhiều thành kiến với Ma Môn, chẳng qua chỉ là công pháp tu hành khác biệt mà thôi. Sư phụ Thanh Phong trưởng lão cũng ngầm có quen biết với Minh Triệt, không nghiến răng hận thù. Dĩ nhiên, ban đầu khi mới quen Minh Triệt, trong lòng Tiêu Liên Nhi cũng có cảm giác sợ hãi, nhưng thời gian trôi qua, Minh Triệt không làm gì xấu với nàng cả, nàng cũng không còn cảm thấy Minh Triệt tà ác nữa.
Trong mắt Tiêu Liên Nhi, Hàn Tu Văn, thân là một trong những chưởng giáo lãnh tụ của ba tông bốn môn trong Đạo Môn đó, nhưng chuyện mà gã gây nên có khác nào là nhập ma không? Trải qua chuyện như vậy rồi, nàng sẽ càng không cho rằng Đạo Môn và Ma Môn đơn giản là sự phân biệt chính nghĩa và tà phái nữa.
Nhưng mà từ bốn mươi mấy năm trước, sau khi luận võ phân chia địa giới của hai phe Ma Môn và Đạo Môn, người trong Đạo Môn càng căm hận Ma Môn hơn. Ý thức Ma Đạo không chung đường đã bắt rễ thật sâu trong tiềm thức của mỗi một đệ tử Đạo Môn. Nàng sẽ không lấy trứng chọi đá. Ngay cả Thanh Phong cũng kiêng dè, nàng mới chỉ đột phá Trúc Cơ, sẽ không ngu ngốc mà tranh luận thay cho Ma Môn.
Sau khi tiến vào chính điện Bắc Thần, nàng thấy Hàn Tu Văn ngồi chính giữa, Thiên Quyền trưởng lão ngồi ở bên phải. Thạch Thanh Phong, Tiêu Minh Y, Lãnh Quyền đều có mặt cả.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Liên Nhi bước vào, Thạch Thanh Phong vô cùng kích động hít vào một hơi thật sâu, không kìm được còn tiến lên phía trước một bước.
"Khụ!"
Trong điện vang lên một tiếng ho nhẹ, Thạch Thanh Phong cúi đầu xuống, lặng lẽ thu chân lại vị trí cũ.
Trước khi người của điện Thiên Quyền và điện Dao Quang tới, Hàn Tu Văn đã nhắc nhở hắn, "Ngươi là đệ tử chân truyền của chưởng giáo điện Bắc Thần. Vi sư xử sự có công bằng hay không sẽ liên quan tới toàn bộ Nguyên Đạo Tông. Ngươi chớ có lộ ra sự thân cận với điện Dao Quang, để Thiên Quyền trưởng lão đỡ phải nói điện Bắc Thần chúng ta thiên vị điện Dao Quang."
Vì giữ gìn uy vọng của điện Bắc Thần, hắn không thể lộ ra vẻ quá mức phấn khích trước mặt Thiên Quyền trưởng lão. Thạch Thanh Phong bình ổn lại cảm xúc, chỉ có thể dùng ánh mắt đau đáu nhìn Tiêu Liên Nhi.
Nàng đội mũ thư sinh, mặc trường sam của nam giới, ánh mắt mềm mại mà nhanh nhẹn, hơi cúi đầu nhìn xuống, hàng lông mày khóa chặt lại đầy vẻ khổ sở, u sầu buồn bã. Tất cả những điều đó đều khiến hắn cảm thấy nàng là một người cần bản thân mình bảo vệ vậy.
Tiêu Liên Nhi liếc nhìn hắn một cái.
Nhìn thấy nụ cười mỉm của nàng, khóe môi Thạch Thanh Phong chợt cong lên, vui sướng vô cùng.
Nhưng trong mắt Tiêu Minh Y thì đó lại là sự châm chọc.
Nàng ta có thể không mỉa mai mình sao? Nàng ta đã sống lại! Nàng ta bị tia chớp điện đốt cháy thành than, thế mà vẫn còn sống lại bay ra khỏi bí cảnh! Nàng ta đang giễu cợt mình đã hao hết tâm tư, cố gắng đủ kiểu cũng không đuổi kịp nàng ta sao? Chẳng lẽ số mệnh đã chú định rằng, mình sẽ luôn bị nha đầu này vượt lên trên sao? Tiêu Minh Y có chết cũng không phục, sắc mặt trắng bệch, thân thể khẽ run.
Lãnh Quyền phản ứng dữ dội nhất. Hắn ta vốn đứng nghệt ra đấy, bị cái nhìn của Tiêu Liên Nhi dọa sợ, chạy tới sau lưng Thạch Thanh Phong hét lớn: "Đừng giết ta! Đừng giết ta!"
Tiêu Liên Nhi thu lại ánh mắt, sau khi Thanh Phong trưởng lão ngồi vào chỗ, nàng mới hành lễ với Hàn Tu Văn và Thiên Quyền.
"Chưởng giáo, hai tên đệ tử của điện Dao Quang đã tới. Đến lúc chúng ta làm rõ chuyện xảy ra trong bí cảnh bốn năm trước rồi." Thiên Quyền trưởng lão liếc Lãnh Quyền đầy vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép, trong lòng đầy cảm giác không cam lòng. Hai đệ tử điện Dao Quang sống sờ sờ đứng trước mặt đều đã đột phá Trúc Cơ. Trong khi điện Thiên Quyền của ông ta, Lưu Nguyên thì chết rồi, chỉ có một tên ngu dại là Lãnh Quyền về được đến nơi, lại còn nói đệ tử điện Thiên Quyền truy sát đồng môn đoạt bảo vật. Trong lòng ông ta sao có thể tin đây là sự thật cho được?
Nàng ta vẫn còn sống! Sự chấn động trong lòng Hàn Tu Văn không hề kém Thiên Quyền trưởng lão chút nào. Ngón giữa tay trái gã khẽ động, suýt nữa thì lấy ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần trong nhẫn chứa đồ ra. Gã nhìn Tiêu Liên Nhi không rời mắt, thấy được thần thái khiêm nhường, khuôn mặt mềm mại của nàng, gã chỉ hận không thể đuổi hết người trong điện ra ngoài để là hỏi nàng, là ngươi sao? Có phải là ngươi hay không?
Gã lấy ra một chiếc bình ngọc rồi nâng trong lòng bàn tay, "Thiên Quyển trưởng lão. Theo lời ông nhờ, Tu Văn đã luyện ra viên Định Thần Đan cấp sáu này. Tâm trí Lãnh Quyền đột ngột bị kích thích mãnh liệt mới trở nên ngu dại. Dùng đan dược này có thể khôi phục lại thần trí của hắn. Nhưng mà, dược lực của viên đan dược này cực mạnh, chỉ sợ tu vi trong tương lai của Lãnh Quyền đều phải dừng ở đây, không tiến thêm chút nào được nữa.
Thiên Quyền trưởng lão không hề nghĩ ngợi gì mà nói ra: "Loại ngu dại như Lãnh Quyền này mà tu thành Nguyên Anh rồi ra ngoài khiến cho Nguyên Đạo Tông mất mặt sao? Dùng đi!"
Hàn Tu Văn đẩy bình ngọc về phía Thiên Quyền trưởng lão.
Thiên Quyền trưởng lão nhận lấy bình ngọc, hét lớn một tiếng, "Lãnh Quyền, tới đây!"
Cho dù có trở nên ngu dại, nhưng sự uy nghiêm của Thiên Quyền trưởng lão vẫn đã sớm in dấu trong thần thức của Lãnh Quyền. Hắn ta run rẩy đi tới bên cạnh Thiên Quyền trưởng lão.
"Dù cho tu vi không thể tiến bộ, cũng tốt hơn là ngươi cứ mãi ngu dại thế này. Nếu ngươi vô tội, bản tọa nhất định sẽ báo thù cho ngươi." Thiên Quyền trưởng lão nói xong thì bóp miệng hắn ta ra, nhét Định Thần Đan vào trong miệng hắn ta.
Đan dược vừa vào miệng, Lãnh Quyền kêu "oái" một tiếng, rồi ôm đầu kêu thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Thiên Quyền trưởng lão lập tức nhìn về phía Hàn Tu Văn.
"Đừng động vào hắn, đan dược này có dược tính rất mạnh, đâm thẳng vào thần thức. Qua một khắc sẽ tốt hơn." Mặt Hàn Tu Văn đầy vẻ không đành lòng, gã khe khẽ thở dài, "Thần thức, là thứ yếu ớt nhất và cũng khó tu luyện nhất. Lấy dược lực cưỡng ép xua tan sương mù đang che phủ trên thần thức của hắn, để hắn tỉnh táo lại, nhưng cũng sẽ khiến cho thần thức của hắn trọng thương, từ nay tu vi không cách nào tiến bộ được nữa. Do đó các đệ tử phải nhớ kĩ, chớ nên để cho thần thức bị hao tổn."
"Xin ghi nhớ lời dạy bảo của chưởng giáo đạo quân." Tiêu Liên Nhi cung kính đáp theo đám Thạch Thanh Phong. Trong lòng nàng thầm nghĩ, thần thức của nàng vốn là tu vi Nguyên Anh, lại trải qua lan Hàn Tinh nuôi dưỡng, không biết có phải đã mạnh hơn tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ hay không?
Sau một khắc đồng hồ, tiếng kêu đau đớn của Lãnh Quyền bé dần, người dần dần tỉnh táo lại. Hắn đau đến mức toàn thân đầm đìa mồ hôi, được Thiên Quyền trưởng lão thi triển một pháp quyết sửa sang lại sạch sẽ ngay ngắn. Vẻ ngu dại trong ánh mắt đã tiêu biến, tái hiện lại vẻ tỉnh táo như thường.
/192
|