Translator: Nguyetmai
Đầu tiên, hắn ta nhìn thấy Thiên Quyền trưởng lão ở trước mặt, phát hiện ra chưởng giáo đạo quân ngồi trên ghế chủ trì, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt sáng rõ và lạnh lùng của Thanh Phong trưởng lão. Lãnh Quyền nhớ lại tất cả, vội quỳ trên mặt đất, "Tổ sư gia, đệ tử… cuối cùng cũng có thể sống sót trở về gặp người rồi!"
"Nói, ngươi có biết Lưu Nguyên chết thế nào không?" Thiên Quyền trưởng lão quát.
Mồ hôi lạnh thấm ra trên trán hắn ta, Lãnh Quyền ngẩng đầu, bỗng nhận ra trong điện còn có những người khác nữa. Hắn ta vừa quay đầu lại đã thấy Hư Cốc và Tiêu Liên Nhi đứng trong điện, trong lòng kinh hãi, nghĩ là mọi chuyện đã bại lộ nên cuống quít dập đầu, "Tổ sư gia tha mạng! Đều là do Lưu Nguyên tham lam. Hắn là đội trưởng, đệ tử không thể không làm theo lệnh hắn!"
Sắc mặt Thiên Quyền trưởng lão biến đổi hẳn, ông ta hơi nheo mắt rồi nói, "Ngươi kể chi tiết ra đi!"
Sự uy nghiêm và áp lực như núi của tu sĩ Nguyên Anh đè xuống vai Lãnh Quyền, hắn ta quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy: "Đệ tử điện Dao Quang tự ý rời đội. Lưu sư huynh phát hiện ra hành tung của bọn họ có gì đó bất thường, nghi ngờ bọn họ âm thầm đoạt được bảo vật. Lúc hung thú chạy đến, chúng con trốn vào trong di tích thì vô tình chạm trán bọn họ. Trong lòng Lưu sư huynh ngứa ngáy khó nhịn, muốn bọn họ giao đồ vật ra… Là Lưu sư huynh ra tay trước, vừa ra tay thì đệ tử cũng không có đường lui nữa. Lưu sư huynh uy hiếp con, nói là giờ mà không giết bọn họ thì khi ra khỏi bí cảnh sẽ chẳng còn đường sống."
"To gan lớn mật!" Thiên Quyền trưởng lão tức giận đánh một chưởng về phía hắn ta.
Giữa không trung có một luồng chân khí nhu hòa ngăn lại. Hàn Tu Văn nói, "Trưởng lão chớ tức giận, mười vạn đệ tử Nguyên Đạo Tông, sao có thể đảm bảo ai ai cũng có phẩm hạnh tốt đẹp cho được? Lãnh Quyền, ngươi nói tiếp đi, Lưu Nguyên chết thế nào?"
"Con… con đuổi tới dưới sườn núi thì thấy Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc ngã lăn trên đất, kiếm khí của Lưu sư huynh đang lao về phía bọn họ. Đúng lúc ấy, có người chạy xuống dốc núi, giơ tay lên, trên không liền xuất hiện một luồng sáng màu vàng kim, như thủy triều cuốn đi kiếm khí của Lưu sư huynh. Chỉ chớp nhoáng thôi, Lưu sư huynh đã… đã… đã…"
Cả đại điện yên lặng, răng Lãnh Quyền va vào nhau cầm cập, âm thanh hết sức rợn người
Tính tình của Thiên Quyền trưởng lão vốn nóng nảy, "Đã làm sao?"
Giọng ông ta như tiếng chuông đồng, chấn động đến nỗi hai tai Lãnh Quyền ù cả đi, lập tức gào lên, "Đã bị tan chảy ạ! Đầu tiên là chân rồi đến người, giống như một đống bùn nhão nhoẹt, tan ra sạch sẽ, ngay cả cọng tóc cũng không còn! Đệ tử bị dọa đến đờ đẫn, sau đó thì mơ hồ, không biết gì nữa!"
"Hừ! Là yêu thuật Ma Môn!" Thiên Quyền trưởng lão hung hãn gằn một tiếng. Khi nhìn Lãnh Quyền, ông ta rất hận vì hắn ta đã đánh mất thể diện của điện Thiên Quyền, bèn đánh một chưởng tới, Lãnh Quyền không kịp rên lên tiếng nào thì đã xuống hoàng tuyền rồi.
Thiên Quyền trưởng lão giận dữ nói, "Cả đời lão phu vốn vô cùng căm ghét mấy kẻ tàn ác xấu xa! Loại đồ đệ giết hại đồng môn thế này, nhất định không thể để hắn sống trên đời được."
Ra tay giết đệ tử của mình, trong lòng Thiên Quyền trưởng lão vẫn không thoải mái, ông ta dồn hết thù hận lên người Minh Triệt, "Đồ nhi của lão phu làm sai, tự lão phu chịu trách nhiệm. Thủ đoạn của thiếu quân Ma Môn kia quá mức tàn nhẫn! Lão phu thề không đội trời chung với Ma Môn, sẽ có ngày ta lấy lại công bằng cho đồ nhi ta!"
Vừa rồi Thanh Phong trưởng lão không nói gì, lúc này lại tiếp lời, "Ai nói không phải chứ, hai đệ tử này của ta còn tưởng rằng hắn là người tốt. Làm hại Liên Nhi vì báo ân cứu mạng mà suýt nữa phải chết!"
Mắt Hàn Tu Văn sáng lên, "Nghe Thanh Phong nói, thằng bé và Tiêu Minh Y gặp phải thiếu quân Ma Môn ở trong bí cảnh. Thanh Phong còn tưởng rằng hắn là đệ tử Ngô Bằng bị mất tích của Vạn Thú Môn, từng muốn ngăn cản hắn, để sau khi hắn ra khỏi bí cảnh thì sẽ làm sáng tỏ với Vạn Thú Môn chuyện Tiêu Liên Nhi không giết hắn đoạt bảo vật. Thiếu quân Ma Môn không để ý tới, trong lúc giằng co đã kích thích trận Thiểm Điện. Rõ ràng hắn rời đi một mình, sao lại ra tay cứu Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc được? Chẳng lẽ các ngươi quen nhau sao?"
Ánh mắt sáng rực của gã rơi xuống người Tiêu Liên Nhi.
"Lúc quen biết bên trong bí cảnh, hắn mặc quần áo của Vạn Thú Môn, nói mình là Ngô Bằng. Đệ tử và Hư Cốc dùng một quả Đan đổi một cây nấm Huyễn Thải cấp bảy của hắn. Đệ tử…" Tiêu Liên Nhi tỏ vẻ hổ thẹn, "Đệ tử nghe nói nấm Huyễn Thải có thể luyện được Dưỡng Nhan Đan, cho nên đã đổi với hắn."
"Hồ đồ!" Thanh Phong trưởng lão chỉ về phía nàng mà đau lòng xót ruột khiển trách, "Nha đầu ngốc này! Con có biết quả Đan là cái gì không? Là nguyên liệu luyện chế Tăng Nguyên Đan mà tất cả các tu sĩ Nguyên Anh trên đại lục Thương Lan khao khát! Sao con lại thiếu hiểu biết đến thế chứ? Ây, thật đáng tiếc! Năm đó Nguyên Đạo Tông không hái được một quả Đan nào, trong bí cảnh năm nay lại không có quả Đan. Hầy!"
"Con xin lỗi, sư phụ! Đồ nhi vốn cũng không nhận biết được linh thảo gì cả!" Tiêu Liên Nhi xấu hổ nhíu mày lại, còn chưa khóc nhưng nước mắt lại như sắp sửa trào ra đến nơi.
Rõ ràng là dùng nấm Huyễn Thải đổi lấy quả Đan, tiểu sư tổ lại nói ngược lại. Hư Cốc biết rõ nhất các sự việc kỳ quặc của Tiêu Liên Nhi trong bí cảnh, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi han Tiêu Liên Nhi. Hư Cốc vội vàng bước tới phía trước nhận tội: "Tổ sư gia, đệ tử… cũng không nhận ra được đó là quả Đan. Là do tên Ngô Bằng kia nuốt vào mới biết được."
Thanh Phong trưởng lão sa sầm mặt xuống trách móc hai người, "Biết mình bị lừa chưa hả? Biết người ta là ai không? Là thiếu quân của Ma Môn! Tu vi Nguyên Anh đấy! Lừa hai tên nhóc Luyện Khí các con chẳng dễ như trở bàn tay sao? Thật đúng là, hầy, cũng không trách các con được, trước đó Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y gặp phải Ngô Bằng, chẳng phải cũng không nhận ra hắn sao?"
Thạch Thanh Phong đầy vẻ xấu hổ, "Đệ tử vẫn còn thiếu kinh nghiệm, không nhận ra tên Ngô Bằng kia là do thiếu quân Ma Môn giả dạng thành. Xin sư tôn trách phạt."
Đồ đầu gỗ ngu xuẩn này! Hàn Tu Văn vừa giận vừa bực mình. Thấy Tiêu Minh Y không phục mà nhìn Tiêu Liên Nhi, rồi lại cúi đầu, trong lòng gã thoáng động. Nữ đệ tử này thông minh như vậy, liệu có biết được chuyện gì khác không?
"Đúng vậy, với tu vi và thủ đoạn của thiếu quân Ma Môn, mấy tên đệ tử Luyện Khí các ngươi sao có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của hắn chứ?" Hàn Tu Văn thở dài nói, sau đó lại chuyển hướng, "Nhưng mà, hắn từng đại náo hội đấu giá tám năm trước ở thành Thanh Dương, Tiêu Liên Nhi cũng đã gặp được. Ta còn tưởng rằng các ngươi đã sớm quen biết nhau cho nên khi ở trong bí cảnh hắn mới ra tay cứu giúp chứ."
Lời này vừa nói ra, Thiên Quyền trưởng lão liền vỗ bàn đứng dậy, "Chẳng lẽ là ngươi cấu kết với thiếu quân Ma Môn, khiến cho Lưu Nguyên chết thảm hay sao?"
Vì sao Hàn Tu Văn lại cứ bám riết lấy mình không buông như vậy? Là để thăm dò mối quan hệ của mình với Minh Triệt sao? Tiêu Liên Nhi sinh nghi trong lòng. Nàng quỳ xuống đất, bưng mặt òa khóc, "Đệ tử oan quá! Tám năm trước đệ tử mới mười một tuổi, được sư phụ đồng ý, đi tới hội đấu giá thành Thanh Dương. Sao đệ tử có thể quen được với thiếu quân của Ma Môn chứ! Sư phụ! Có đánh chết đệ tử cũng không dám có quan hệ với người trong Ma Môn đâu."
Hư Cốc đã quỳ xuống bên cạnh nàng: "Đệ tử đoán là, lúc đầu tên thiếu quân Ma Môn kia đã bị Thạch sư huynh và Tiêu sư muội đánh chạy. Ra tay cứu ta và tiểu sư tổ chỉ là để che giấu thân phận mà thôi. Sau đó, tiểu sư tổ vì muốn báo đáp hắn mà suýt nữa mất mạng còn gì!"
"Hư Cốc sư đệ nói không sai! Nếu như không phải Ngô Bằng cứu được Liên Nhi sư muội và Hư Cốc thì đệ tử cũng không vứt bỏ hiềm khích lúc trước với hắn. Có lẽ hắn vào bí cảnh là vì cái cây kỳ quặc có thể phóng sét đó. Thấy chúng ta nhiều người, vì để đoạt được bảo vật, nên hắn mới giả vờ làm người tốt rồi thừa cơ đoạt đi." Thạch Thanh Phong cũng cướp lời mà nói.
Thanh Phong trưởng lão mắng, "Thiếu quân Ma Môn, gian trá giảo hoạt, tính tình độc ác, quả nhiên không từ thủ đoạn để đạt được mục đích! May mà Liên Nhi mạng lớn, đoạt được bảo vật của thiếu quân Ma Môn, nên mới khởi tử hồi sinh!"
"Đúng vậy, có thể chết đi rồi sống lại từ cõi chết như vậy, coi như phúc phận của Liên Nhi cũng khá dày đó chứ." Hàn Tu Văn không hỏi tiếp nữa, mỉm cười nhìn Tiêu Liên Nhi.
Tất cả mọi người cho rằng ý gã là Tiêu Liên Nhi suýt chết bởi kiếm khí của Lưu Nguyên, rồi lại suýt chết bởi sét đánh. Nhưng khi mấy chữ chết đi sống lại lọt vào tai thì trong đầu Tiêu Liên Nhi ong lên một tiếng. Không cần dùng thần thức nàng cũng cảm nhận được ánh mắt Hàn Tu Văn đang nhìn chăm chú về phía mình. Tiêu Liên Nhi biết, cuối cùng Hàn Tu Văn cũng đã nghi ngờ mình rồi.
Trong cái khó ló cái khôn, nàng đưa tay tháo chiếc mũ trên đầu xuống, phơi bày bộ tóc chỉ dài khoảng hơn một tấc trông vô cùng đáng thương, rồi nói, "Sư phụ, ngay cả tóc của đệ tử cũng bị đốt trụi cả rồi, suýt nữa không về được! Xấu chết mất!"
Động tác tự nhiên, không chút giả tạo nào.
Thanh Phong trưởng lão xót xa kéo nàng tới cạnh mình, cầm chiếc mũ thư sinh đội lên cho nàng, "Tóc không có còn có thể mọc lại. Nhất định sẽ đẹp hơn lúc trước nhiều."
Xưa nay Dịch Khinh Trần vốn không hề để ý tới dung mạo của mình. Chẳng lẽ không phải là nàng ta sao? Trong nháy mắt, Hàn Tu Văn hơi hoài nghi mình đã nhận lầm người. Gã cười lạnh một tiếng, gã nhất định sẽ có biện pháp kiểm tra được nàng ta.
Đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện đều đã rõ ràng, Thiên Quyền trưởng lão thở dài một tiếng, "Thanh Phong, điện Thiên Quyền ta không biết cách dạy bảo đồ đệ. Ông chớ trách thái độ lúc trước của ta không tốt." Dứt lời, ông ta ủ rũ rời đi.
Thanh Phong trưởng lão cũng dẫn theo Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc rời khỏi điện Bắc Thần.
"Thanh Phong, Tiêu Liên Nhi sống sót sau kiếp nạn, ngươi thay vi sư đưa một món quà tới an ủi đi." Hàn Tu Văn lấy ra một cái hộp.
"Vâng ạ." Thạch Thanh Phong khó giấu vẻ vui mừng, cầm lấy cái hộp rồi đi.
Trong đại điện chỉ còn lại một mình Tiêu Minh Y, nàng ta hơi bất an.
"Vừa rồi ta thấy sắc mặt của ngươi có gì đó khác thường. Ngươi có lời gì thì đừng ngại nói cho ta biết xem. Nơi đây không có ai cả. Ta cam đoan sẽ không cho người thứ ba biết được. Ngươi không cần lo lắng hai vị trưởng lão điện Dao Quang và điện Thiên Quyền sẽ tìm ngươi tính sổ."
Hàn Tu Văn nhìn Tiêu Minh Y, ánh mắt rất bình thản và ấm áp.
"Chưởng giáo đạo quân mắt sáng như gương. Đúng là đệ tử có chuyện, như nghẹn ở cổ họng, không nói ra thì không thoải mái." Tiêu Minh Y nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ chưởng giáo đạo quân đúng là khéo hiểu lòng người. Nếu như Thạch Thanh Phong biết nàng ta nói mấy lời này với chưởng giáo đạo quân, hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm đến nàng ta nữa, "Tiêu Liên Nhi không chỉ quen biết với thiếu quân Ma Môn, mà còn… yêu mến hắn nữa. Đệ tử và Thạch sư huynh tận mắt nhìn thấy hai người họ ôm nhau rất tình tứ."
"Choang!"
Trong điện truyền tới một tiếng vang lớn. Hàn Tu Văn đập nát chiếc bàn ngọc bên cạnh.
Tiêu Minh Y bị dọa rụt cả người lại, cảm giác vui sướng trào dâng trong lòng. Đây không tính là nàng ta hãm hại sau lưng Tiêu Liên Nhi, nàng ta chỉ nói ra sự thật mà thôi. Nàng ta đứng thẳng lưng, hùng hồn nói, "Đệ tử dám lấy tâm ma ra thề đối với những lời đã nói."
"Ngươi về đi, trong lòng ta biết rõ. Nghe nói ngươi đã đột phá Trúc Cơ, kiếm Thôn Vân phẩm cấp quá thấp, bản tọa ban thưởng cho ngươi một thanh kiếm Ứng Long. Ngươi lập được công lớn, bản tọa cho phép ngươi tới Tàng Kinh Các tu luyện công pháp và pháp thuật hệ Thủy hệ Mộc cấp Thiên." Gã chậm rãi thở ra một hơi, ném một thanh kiếm cho Tiêu Minh Y.
Kiếm Ứng Long hiện lên từng tia sáng màu vàng nhàn nhạt, thân kiếm bao trùm một lớp vảy rồng tinh tế, khắc họa một con Ứng Long có cánh đang bay. Nhẹ nhàng tiếp được, Tiêu Minh Y vui mừng điên cuồng, nói: "Đệ tử tạ ơn chưởng giáo ưu ái."
Trong đại điện chỉ còn lại một mình Hàn Tu Văn. Gương mặt trắng bệch của gã nghiêm lại, gã hung tợn mắng một tiếng, "Dâm phụ!"
Chỉ từ chuyện Tiêu Liên Nhi quen biết với Minh Triệt thì gã cũng không có đủ chứng cứ.
Hoài nghi nàng ta là Dịch Khinh Trần chuyển thế thì đã sao? Gã vẫn không có chứng cứ. Cho dù có chứng cứ, gã cũng không thể lột trần thân phận của nàng ta trước mặt mọi người được. Nếu Tiêu Liên Nhi thừa nhận mình là Dịch Khinh Trần, muốn đoạn tuyệt với gã thì gã còn phải đi lấy lòng nàng ta, chiều chuộng nàng ta, để tất cả mọi người đều biết gã vẫn là một Hàn Tu Văn thâm tình trước kia.
"Đúng là một ả đàn bà ác độc!" Nghĩ tới hiện giờ Tiêu Liên Nhi là đồ đệ của hai vị trưởng lão Nguyên Anh, Hàn Tu Văn giận mà không có chỗ xả.
Kế sách hiện thời chỉ có thể lặng lẽ xác nhận thân phận của nàng ta. Hoặc là thừa dịp nàng ta rời khỏi tông môn rồi giết nàng ta, hoặc là có được chứng cứ nàng ta cấu kết với Ma Môn. Chỉ có như thế, dù cho toàn thân nàng ta mọc ra trăm cái miệng cũng không thể nào chối cãi được.
Đầu tiên, hắn ta nhìn thấy Thiên Quyền trưởng lão ở trước mặt, phát hiện ra chưởng giáo đạo quân ngồi trên ghế chủ trì, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt sáng rõ và lạnh lùng của Thanh Phong trưởng lão. Lãnh Quyền nhớ lại tất cả, vội quỳ trên mặt đất, "Tổ sư gia, đệ tử… cuối cùng cũng có thể sống sót trở về gặp người rồi!"
"Nói, ngươi có biết Lưu Nguyên chết thế nào không?" Thiên Quyền trưởng lão quát.
Mồ hôi lạnh thấm ra trên trán hắn ta, Lãnh Quyền ngẩng đầu, bỗng nhận ra trong điện còn có những người khác nữa. Hắn ta vừa quay đầu lại đã thấy Hư Cốc và Tiêu Liên Nhi đứng trong điện, trong lòng kinh hãi, nghĩ là mọi chuyện đã bại lộ nên cuống quít dập đầu, "Tổ sư gia tha mạng! Đều là do Lưu Nguyên tham lam. Hắn là đội trưởng, đệ tử không thể không làm theo lệnh hắn!"
Sắc mặt Thiên Quyền trưởng lão biến đổi hẳn, ông ta hơi nheo mắt rồi nói, "Ngươi kể chi tiết ra đi!"
Sự uy nghiêm và áp lực như núi của tu sĩ Nguyên Anh đè xuống vai Lãnh Quyền, hắn ta quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy: "Đệ tử điện Dao Quang tự ý rời đội. Lưu sư huynh phát hiện ra hành tung của bọn họ có gì đó bất thường, nghi ngờ bọn họ âm thầm đoạt được bảo vật. Lúc hung thú chạy đến, chúng con trốn vào trong di tích thì vô tình chạm trán bọn họ. Trong lòng Lưu sư huynh ngứa ngáy khó nhịn, muốn bọn họ giao đồ vật ra… Là Lưu sư huynh ra tay trước, vừa ra tay thì đệ tử cũng không có đường lui nữa. Lưu sư huynh uy hiếp con, nói là giờ mà không giết bọn họ thì khi ra khỏi bí cảnh sẽ chẳng còn đường sống."
"To gan lớn mật!" Thiên Quyền trưởng lão tức giận đánh một chưởng về phía hắn ta.
Giữa không trung có một luồng chân khí nhu hòa ngăn lại. Hàn Tu Văn nói, "Trưởng lão chớ tức giận, mười vạn đệ tử Nguyên Đạo Tông, sao có thể đảm bảo ai ai cũng có phẩm hạnh tốt đẹp cho được? Lãnh Quyền, ngươi nói tiếp đi, Lưu Nguyên chết thế nào?"
"Con… con đuổi tới dưới sườn núi thì thấy Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc ngã lăn trên đất, kiếm khí của Lưu sư huynh đang lao về phía bọn họ. Đúng lúc ấy, có người chạy xuống dốc núi, giơ tay lên, trên không liền xuất hiện một luồng sáng màu vàng kim, như thủy triều cuốn đi kiếm khí của Lưu sư huynh. Chỉ chớp nhoáng thôi, Lưu sư huynh đã… đã… đã…"
Cả đại điện yên lặng, răng Lãnh Quyền va vào nhau cầm cập, âm thanh hết sức rợn người
Tính tình của Thiên Quyền trưởng lão vốn nóng nảy, "Đã làm sao?"
Giọng ông ta như tiếng chuông đồng, chấn động đến nỗi hai tai Lãnh Quyền ù cả đi, lập tức gào lên, "Đã bị tan chảy ạ! Đầu tiên là chân rồi đến người, giống như một đống bùn nhão nhoẹt, tan ra sạch sẽ, ngay cả cọng tóc cũng không còn! Đệ tử bị dọa đến đờ đẫn, sau đó thì mơ hồ, không biết gì nữa!"
"Hừ! Là yêu thuật Ma Môn!" Thiên Quyền trưởng lão hung hãn gằn một tiếng. Khi nhìn Lãnh Quyền, ông ta rất hận vì hắn ta đã đánh mất thể diện của điện Thiên Quyền, bèn đánh một chưởng tới, Lãnh Quyền không kịp rên lên tiếng nào thì đã xuống hoàng tuyền rồi.
Thiên Quyền trưởng lão giận dữ nói, "Cả đời lão phu vốn vô cùng căm ghét mấy kẻ tàn ác xấu xa! Loại đồ đệ giết hại đồng môn thế này, nhất định không thể để hắn sống trên đời được."
Ra tay giết đệ tử của mình, trong lòng Thiên Quyền trưởng lão vẫn không thoải mái, ông ta dồn hết thù hận lên người Minh Triệt, "Đồ nhi của lão phu làm sai, tự lão phu chịu trách nhiệm. Thủ đoạn của thiếu quân Ma Môn kia quá mức tàn nhẫn! Lão phu thề không đội trời chung với Ma Môn, sẽ có ngày ta lấy lại công bằng cho đồ nhi ta!"
Vừa rồi Thanh Phong trưởng lão không nói gì, lúc này lại tiếp lời, "Ai nói không phải chứ, hai đệ tử này của ta còn tưởng rằng hắn là người tốt. Làm hại Liên Nhi vì báo ân cứu mạng mà suýt nữa phải chết!"
Mắt Hàn Tu Văn sáng lên, "Nghe Thanh Phong nói, thằng bé và Tiêu Minh Y gặp phải thiếu quân Ma Môn ở trong bí cảnh. Thanh Phong còn tưởng rằng hắn là đệ tử Ngô Bằng bị mất tích của Vạn Thú Môn, từng muốn ngăn cản hắn, để sau khi hắn ra khỏi bí cảnh thì sẽ làm sáng tỏ với Vạn Thú Môn chuyện Tiêu Liên Nhi không giết hắn đoạt bảo vật. Thiếu quân Ma Môn không để ý tới, trong lúc giằng co đã kích thích trận Thiểm Điện. Rõ ràng hắn rời đi một mình, sao lại ra tay cứu Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc được? Chẳng lẽ các ngươi quen nhau sao?"
Ánh mắt sáng rực của gã rơi xuống người Tiêu Liên Nhi.
"Lúc quen biết bên trong bí cảnh, hắn mặc quần áo của Vạn Thú Môn, nói mình là Ngô Bằng. Đệ tử và Hư Cốc dùng một quả Đan đổi một cây nấm Huyễn Thải cấp bảy của hắn. Đệ tử…" Tiêu Liên Nhi tỏ vẻ hổ thẹn, "Đệ tử nghe nói nấm Huyễn Thải có thể luyện được Dưỡng Nhan Đan, cho nên đã đổi với hắn."
"Hồ đồ!" Thanh Phong trưởng lão chỉ về phía nàng mà đau lòng xót ruột khiển trách, "Nha đầu ngốc này! Con có biết quả Đan là cái gì không? Là nguyên liệu luyện chế Tăng Nguyên Đan mà tất cả các tu sĩ Nguyên Anh trên đại lục Thương Lan khao khát! Sao con lại thiếu hiểu biết đến thế chứ? Ây, thật đáng tiếc! Năm đó Nguyên Đạo Tông không hái được một quả Đan nào, trong bí cảnh năm nay lại không có quả Đan. Hầy!"
"Con xin lỗi, sư phụ! Đồ nhi vốn cũng không nhận biết được linh thảo gì cả!" Tiêu Liên Nhi xấu hổ nhíu mày lại, còn chưa khóc nhưng nước mắt lại như sắp sửa trào ra đến nơi.
Rõ ràng là dùng nấm Huyễn Thải đổi lấy quả Đan, tiểu sư tổ lại nói ngược lại. Hư Cốc biết rõ nhất các sự việc kỳ quặc của Tiêu Liên Nhi trong bí cảnh, nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi han Tiêu Liên Nhi. Hư Cốc vội vàng bước tới phía trước nhận tội: "Tổ sư gia, đệ tử… cũng không nhận ra được đó là quả Đan. Là do tên Ngô Bằng kia nuốt vào mới biết được."
Thanh Phong trưởng lão sa sầm mặt xuống trách móc hai người, "Biết mình bị lừa chưa hả? Biết người ta là ai không? Là thiếu quân của Ma Môn! Tu vi Nguyên Anh đấy! Lừa hai tên nhóc Luyện Khí các con chẳng dễ như trở bàn tay sao? Thật đúng là, hầy, cũng không trách các con được, trước đó Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y gặp phải Ngô Bằng, chẳng phải cũng không nhận ra hắn sao?"
Thạch Thanh Phong đầy vẻ xấu hổ, "Đệ tử vẫn còn thiếu kinh nghiệm, không nhận ra tên Ngô Bằng kia là do thiếu quân Ma Môn giả dạng thành. Xin sư tôn trách phạt."
Đồ đầu gỗ ngu xuẩn này! Hàn Tu Văn vừa giận vừa bực mình. Thấy Tiêu Minh Y không phục mà nhìn Tiêu Liên Nhi, rồi lại cúi đầu, trong lòng gã thoáng động. Nữ đệ tử này thông minh như vậy, liệu có biết được chuyện gì khác không?
"Đúng vậy, với tu vi và thủ đoạn của thiếu quân Ma Môn, mấy tên đệ tử Luyện Khí các ngươi sao có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của hắn chứ?" Hàn Tu Văn thở dài nói, sau đó lại chuyển hướng, "Nhưng mà, hắn từng đại náo hội đấu giá tám năm trước ở thành Thanh Dương, Tiêu Liên Nhi cũng đã gặp được. Ta còn tưởng rằng các ngươi đã sớm quen biết nhau cho nên khi ở trong bí cảnh hắn mới ra tay cứu giúp chứ."
Lời này vừa nói ra, Thiên Quyền trưởng lão liền vỗ bàn đứng dậy, "Chẳng lẽ là ngươi cấu kết với thiếu quân Ma Môn, khiến cho Lưu Nguyên chết thảm hay sao?"
Vì sao Hàn Tu Văn lại cứ bám riết lấy mình không buông như vậy? Là để thăm dò mối quan hệ của mình với Minh Triệt sao? Tiêu Liên Nhi sinh nghi trong lòng. Nàng quỳ xuống đất, bưng mặt òa khóc, "Đệ tử oan quá! Tám năm trước đệ tử mới mười một tuổi, được sư phụ đồng ý, đi tới hội đấu giá thành Thanh Dương. Sao đệ tử có thể quen được với thiếu quân của Ma Môn chứ! Sư phụ! Có đánh chết đệ tử cũng không dám có quan hệ với người trong Ma Môn đâu."
Hư Cốc đã quỳ xuống bên cạnh nàng: "Đệ tử đoán là, lúc đầu tên thiếu quân Ma Môn kia đã bị Thạch sư huynh và Tiêu sư muội đánh chạy. Ra tay cứu ta và tiểu sư tổ chỉ là để che giấu thân phận mà thôi. Sau đó, tiểu sư tổ vì muốn báo đáp hắn mà suýt nữa mất mạng còn gì!"
"Hư Cốc sư đệ nói không sai! Nếu như không phải Ngô Bằng cứu được Liên Nhi sư muội và Hư Cốc thì đệ tử cũng không vứt bỏ hiềm khích lúc trước với hắn. Có lẽ hắn vào bí cảnh là vì cái cây kỳ quặc có thể phóng sét đó. Thấy chúng ta nhiều người, vì để đoạt được bảo vật, nên hắn mới giả vờ làm người tốt rồi thừa cơ đoạt đi." Thạch Thanh Phong cũng cướp lời mà nói.
Thanh Phong trưởng lão mắng, "Thiếu quân Ma Môn, gian trá giảo hoạt, tính tình độc ác, quả nhiên không từ thủ đoạn để đạt được mục đích! May mà Liên Nhi mạng lớn, đoạt được bảo vật của thiếu quân Ma Môn, nên mới khởi tử hồi sinh!"
"Đúng vậy, có thể chết đi rồi sống lại từ cõi chết như vậy, coi như phúc phận của Liên Nhi cũng khá dày đó chứ." Hàn Tu Văn không hỏi tiếp nữa, mỉm cười nhìn Tiêu Liên Nhi.
Tất cả mọi người cho rằng ý gã là Tiêu Liên Nhi suýt chết bởi kiếm khí của Lưu Nguyên, rồi lại suýt chết bởi sét đánh. Nhưng khi mấy chữ chết đi sống lại lọt vào tai thì trong đầu Tiêu Liên Nhi ong lên một tiếng. Không cần dùng thần thức nàng cũng cảm nhận được ánh mắt Hàn Tu Văn đang nhìn chăm chú về phía mình. Tiêu Liên Nhi biết, cuối cùng Hàn Tu Văn cũng đã nghi ngờ mình rồi.
Trong cái khó ló cái khôn, nàng đưa tay tháo chiếc mũ trên đầu xuống, phơi bày bộ tóc chỉ dài khoảng hơn một tấc trông vô cùng đáng thương, rồi nói, "Sư phụ, ngay cả tóc của đệ tử cũng bị đốt trụi cả rồi, suýt nữa không về được! Xấu chết mất!"
Động tác tự nhiên, không chút giả tạo nào.
Thanh Phong trưởng lão xót xa kéo nàng tới cạnh mình, cầm chiếc mũ thư sinh đội lên cho nàng, "Tóc không có còn có thể mọc lại. Nhất định sẽ đẹp hơn lúc trước nhiều."
Xưa nay Dịch Khinh Trần vốn không hề để ý tới dung mạo của mình. Chẳng lẽ không phải là nàng ta sao? Trong nháy mắt, Hàn Tu Văn hơi hoài nghi mình đã nhận lầm người. Gã cười lạnh một tiếng, gã nhất định sẽ có biện pháp kiểm tra được nàng ta.
Đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện đều đã rõ ràng, Thiên Quyền trưởng lão thở dài một tiếng, "Thanh Phong, điện Thiên Quyền ta không biết cách dạy bảo đồ đệ. Ông chớ trách thái độ lúc trước của ta không tốt." Dứt lời, ông ta ủ rũ rời đi.
Thanh Phong trưởng lão cũng dẫn theo Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc rời khỏi điện Bắc Thần.
"Thanh Phong, Tiêu Liên Nhi sống sót sau kiếp nạn, ngươi thay vi sư đưa một món quà tới an ủi đi." Hàn Tu Văn lấy ra một cái hộp.
"Vâng ạ." Thạch Thanh Phong khó giấu vẻ vui mừng, cầm lấy cái hộp rồi đi.
Trong đại điện chỉ còn lại một mình Tiêu Minh Y, nàng ta hơi bất an.
"Vừa rồi ta thấy sắc mặt của ngươi có gì đó khác thường. Ngươi có lời gì thì đừng ngại nói cho ta biết xem. Nơi đây không có ai cả. Ta cam đoan sẽ không cho người thứ ba biết được. Ngươi không cần lo lắng hai vị trưởng lão điện Dao Quang và điện Thiên Quyền sẽ tìm ngươi tính sổ."
Hàn Tu Văn nhìn Tiêu Minh Y, ánh mắt rất bình thản và ấm áp.
"Chưởng giáo đạo quân mắt sáng như gương. Đúng là đệ tử có chuyện, như nghẹn ở cổ họng, không nói ra thì không thoải mái." Tiêu Minh Y nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ chưởng giáo đạo quân đúng là khéo hiểu lòng người. Nếu như Thạch Thanh Phong biết nàng ta nói mấy lời này với chưởng giáo đạo quân, hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm đến nàng ta nữa, "Tiêu Liên Nhi không chỉ quen biết với thiếu quân Ma Môn, mà còn… yêu mến hắn nữa. Đệ tử và Thạch sư huynh tận mắt nhìn thấy hai người họ ôm nhau rất tình tứ."
"Choang!"
Trong điện truyền tới một tiếng vang lớn. Hàn Tu Văn đập nát chiếc bàn ngọc bên cạnh.
Tiêu Minh Y bị dọa rụt cả người lại, cảm giác vui sướng trào dâng trong lòng. Đây không tính là nàng ta hãm hại sau lưng Tiêu Liên Nhi, nàng ta chỉ nói ra sự thật mà thôi. Nàng ta đứng thẳng lưng, hùng hồn nói, "Đệ tử dám lấy tâm ma ra thề đối với những lời đã nói."
"Ngươi về đi, trong lòng ta biết rõ. Nghe nói ngươi đã đột phá Trúc Cơ, kiếm Thôn Vân phẩm cấp quá thấp, bản tọa ban thưởng cho ngươi một thanh kiếm Ứng Long. Ngươi lập được công lớn, bản tọa cho phép ngươi tới Tàng Kinh Các tu luyện công pháp và pháp thuật hệ Thủy hệ Mộc cấp Thiên." Gã chậm rãi thở ra một hơi, ném một thanh kiếm cho Tiêu Minh Y.
Kiếm Ứng Long hiện lên từng tia sáng màu vàng nhàn nhạt, thân kiếm bao trùm một lớp vảy rồng tinh tế, khắc họa một con Ứng Long có cánh đang bay. Nhẹ nhàng tiếp được, Tiêu Minh Y vui mừng điên cuồng, nói: "Đệ tử tạ ơn chưởng giáo ưu ái."
Trong đại điện chỉ còn lại một mình Hàn Tu Văn. Gương mặt trắng bệch của gã nghiêm lại, gã hung tợn mắng một tiếng, "Dâm phụ!"
Chỉ từ chuyện Tiêu Liên Nhi quen biết với Minh Triệt thì gã cũng không có đủ chứng cứ.
Hoài nghi nàng ta là Dịch Khinh Trần chuyển thế thì đã sao? Gã vẫn không có chứng cứ. Cho dù có chứng cứ, gã cũng không thể lột trần thân phận của nàng ta trước mặt mọi người được. Nếu Tiêu Liên Nhi thừa nhận mình là Dịch Khinh Trần, muốn đoạn tuyệt với gã thì gã còn phải đi lấy lòng nàng ta, chiều chuộng nàng ta, để tất cả mọi người đều biết gã vẫn là một Hàn Tu Văn thâm tình trước kia.
"Đúng là một ả đàn bà ác độc!" Nghĩ tới hiện giờ Tiêu Liên Nhi là đồ đệ của hai vị trưởng lão Nguyên Anh, Hàn Tu Văn giận mà không có chỗ xả.
Kế sách hiện thời chỉ có thể lặng lẽ xác nhận thân phận của nàng ta. Hoặc là thừa dịp nàng ta rời khỏi tông môn rồi giết nàng ta, hoặc là có được chứng cứ nàng ta cấu kết với Ma Môn. Chỉ có như thế, dù cho toàn thân nàng ta mọc ra trăm cái miệng cũng không thể nào chối cãi được.
/192
|