Translator: Nguyetmai
Ba người vừa đến điện Dao Quang, Thạch Thanh Phong đã đuổi theo tới nơi.
Đối với tiểu đồ đệ này của Hàn Tu Văn, Thanh Phong trưởng lão thực sự cũng không tìm ra được thằng bé có điểm gì sai. Tu tiên vốn không kiêng dục vọng, chỉ chú trọng chuyện nước chảy thành sông, thuận theo tâm ý của mình mà làm. Những người tâm đầu ý hợp kết thành bạn lữ song tu, đôi bên yêu thương lẫn nhau ngược lại còn có thể trợ giúp chuyện tu hành. Nếu có một ngày vợ chồng phản bội trở mặt thành thù cũng sẽ được coi là sự trui rèn đối với đạo tâm của mình. Vung kiếm bạc, chặt đứt tơ tình, bước qua cửa ải của tình duyên, cũng có rất nhiều người tu vi thăng tiến thêm một bậc.
Tám năm trôi qua, tấm lòng của Thạch Thanh Phong dành cho Tiêu Liên Nhi vẫn không hề thay đổi. Thanh Phong trưởng lão cũng ngại chẳng muốn chen chân vào ngăn cấm. Thấy Hư Cốc vẫn ngỡ ngàng đứng bên cạnh không chịu đi, để Thạch Thanh Phong phải dùng ánh mắt thổ lộ nỗi tương tư, ông chợt thấy buồn cười, nói: "Hư Cốc, tiểu sư tổ của con đã rời khỏi hồ Trừng Tâm vài năm rồi, con đi thu dọn giúp con bé đi. Nhớ là chuẩn bị nhiều gạo mì và rau xanh nhé, làm vài món ngon."
Hư Cốc nhớ đến tay nghề nấu nướng của Tiêu Liên Nhi, lập tức hiểu ngay: "Vâng ạ! Đệ tử sẽ đi ngay!"
Thanh Phong trưởng lão liếc nhìn Thạch Thanh Phong một cái rồi quay người đi vào điện.
Bốn năm mà ngỡ như cách cả một đời. Thạch Thanh Phong đã hơn hai mươi tuổi, khí chất tao nhã của hắn còn vượt qua cả Hàn Tu Văn thuở trai tráng. Hai người đứng bên ngoài điện, có thần thức của tu sĩ Nguyên Anh len lén nghe trộm, có tiểu đệ tử tạp dịch tò mò đi ngang qua. Cả hai đều có lời muốn nói, nhưng lại ngại mở lời. Đứng lặng một lúc lâu, Tiêu Liên Nhi mới phá vỡ bầu không khí im ắng này: "Ta quay về hồ Trừng Tâm đây, nếu Thạch sư huynh không bận gì thì vừa đi vừa nói nhé?"
"Ta không bận gì cả!" Thạch Thanh Phong buột miệng đáp, khuôn mặt như ngọc thoáng ửng đỏ.
Xa cách nhiều năm như vậy rồi mà thói quen cứ xấu hổ là đỏ mặt của hắn vẫn không hề thay đổi. Tiêu Liên Nhi mím môi mỉm cười. Hai người ra khỏi chính điện, chậm rãi bước trên con đường mòn nhỏ.
"Chớp mắt đã vào thu rồi." Nhìn lên ngọn núi xa xa rực rỡ, Tiêu Liên Nhi có chút bùi ngùi. Ra khỏi bí cảnh, từ thành Vọng Hải về đến núi Thanh Mục cũng phải đi mất hai ba tháng.
Thạch Thanh Phong lại nhớ tới cuối mùa thu của mấy năm trước, cả đám chạy vào núi Thanh Mục hái quả Túy Tiên. Ai mà nghĩ được rằng, đệ tử tạp dịch năm đó còn không thể tu luyện được, ngày hôm nay đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ chứ? Sau kỳ Trúc Cơ, làn da của Tiêu Liên Nhi càng láng mịn hơn. Hiện giờ nàng đã là một cô nương yêu kiều xinh đẹp rồi. Nhớ tới cảnh nàng gỡ mũ thư sinh xuống để lộ ra cái đầu đinh, Thạch Thanh Phong lại hơi đau lòng: "Liên Nhi, giờ này năm sau chắc tóc muội mới có thể dài được tới vai. Muội thích lông màu gì? Ta đi kiếm cho muội, vừa khéo mùa đông này cũng có thể làm thành mũ đội."
"Màu gì cũng được, cảm ơn sư huynh." Tiêu Liên Nhi cũng không từ chối.
Nàng quá thờ ơ sẽ chỉ làm trái tim hắn bị tổn thương. Nàng vẫn muốn làm bạn với Thạch Thanh Phong.
"Vương Đại Long đã thành công tiến vào kỳ Trúc Cơ rồi. Nhưng thật không may, lúc muội quay về thì đệ ấy lại ra ngoài trải nghiệm." Tiêu Liên Nhi không từ chối khiến tâm tư của Thạch Thanh Phong lại rục rịch, hắn cố tìm chủ đề khiến nàng vui vẻ để nói.
"Thật sao? Tốt quá rồi. Bốn năm trước lúc vào bí cảnh, huynh ấy mới chuẩn bị đột phá Trúc Cơ. Thời gian trôi nhanh thật."
Thạch Thanh Phong cười nói: "Chờ đệ ấy về, chúng ta lại tụ tập nhé. Muội lại làm canh cá Phi Bạch nhé, chắc giờ Trường Mi sẽ không keo kiệt đống quả Túy Tiên của nó nữa đâu…" Nhắc đến canh cá Phi Bạch và quả Túy Tiên, Thạch Thanh Phong lại nhớ tới Tiêu Minh Y.
Tiêu Liên Nhi cũng nghĩ đến nàng ta. Nàng nói: "Thạch sư huynh, có thể làm bạn với huynh và Vương sư huynh là cái phúc lớn nhất mà ta gặp được trong đời này. Tiêu sư tỷ cũng đã đột phá Trúc Cơ rồi. Những lời ta từng nói trong bí cảnh ta cũng vẫn còn nhớ. Chỉ cần nàng ta không chọc đến ta, ta cũng sẽ không làm gì nàng ta cả."
"Liên Nhi, ta không có ý đó." Thạch Thanh Phong hơi cuống. Mỗi lần nhắc đến Tiêu Minh Y, Tiêu Liên Nhi lại luôn hiểu lầm hắn. Đúng là hắn dễ mềm lòng, nhưng hắn đâu có ngốc, "Bốn năm nay, đa số thời gian ta đều bế quan tu luyện, rất ít gặp Tiêu Minh Y."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến khu rừng bên ngoài hồ Trừng Tâm.
Khu rừng rậm rất im ắng, gió thoang thoảng vọng lại tiếng chuông gió. Từng tiếng chuông chợt khiến cho Thạch Thanh Phong bật ra những lời sâu thẳm trong trái tim mình: "Liên Nhi à, ta không muốn chỉ làm bạn với muội. Trước đây ta còn ít kinh nghiệm, chưa từng trải, tính tình cũng dễ mềm lòng. Nhưng ta vẫn hiểu rõ mình thích ai."
Tuy mặt hắn vẫn ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
"Ta biết muội đã từng nói muội sẽ không… Nhưng đã bốn năm trôi qua rồi, con người ai cũng sẽ đổi thay. Chẳng lẽ, muội không thể cho ta một chút cơ hội nào sao?"
Thấy Tiêu Liên Nhi im lặng cúi gằm đầu xuống, Thạch Thanh Phong cũng không tức giận bỏ đi, hắn chỉ ung dung cười nói: "Đã vào thu rồi, gió thổi cũng khá lạnh đấy. Để ta đi bắt cho muội một con hồ ly tím nhé. Màu lông tím nhạt làm thành mũ chắc sẽ đẹp lắm."
Đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả đệ tử Luyện Khí cũng sẽ không sợ chút lạnh lẽo này. Phải chăng là trái tim hắn bị gió thổi lạnh rồi ư?!
Nàng thích sự chân tình của Thạch Thanh Phong. Tấm lòng hắn dành cho nàng trong veo như thủy tinh vậy, không chút mục đích, không chút toan tính, vô duyên vô cớ lại thích mình. Nàng thích mỗi khi hắn đỏ mặt ngốc nghếch tìm cách lấy lòng mình. Thế nhưng, cũng chỉ là thích mà thôi.
Tiêu Liên Nhi hơi thương cảm. Nàng chỉ hi vọng cuộc đời này nàng sẽ mãi mãi không thừa nhận mình là Dịch Khinh Trần. Nàng không muốn kiếp này của mình có dính líu một chút quan hệ nào với Hàn Tu Văn nữa, điều đó thực sự khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
Dù thế nào thì hắn cũng là đệ tử của Hàn Tu Văn. Nếu nàng đón nhận tình cảm của hắn, nàng có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra được ư? Còn phải dập đầu hành lễ, kính gã là bậc trưởng bối của mình ư?! Như vậy, chính nàng còn cảm thấy khinh thường bản thân mình.
Nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Thạch sư huynh, ta hiểu tấm lòng của huynh. Ta không muốn đối xử với huynh lạnh nhạt như trước đây, nhưng ta đã quyết một lòng hướng đạo rồi, sẽ không dính dáng vào nhi nữ tình trường nữa. Huynh có thể hiểu cho ta được không?"
Một lòng hướng đạo tu hành, không vướng bận tình cảm trai gái. Tu sĩ như vậy chiếm tuyệt đại đa số người tu hành trong giới tu tiên, đương nhiên Thạch Thanh Phong có thể hiểu được. Có điều, trong lòng hắn vẫn không thể dứt bỏ được hình ảnh dải lụa Thiên Hỏa Doanh bao lấy hai cơ thể đang ôm nhau dưới ánh trăng sáng kia.
"Liệu có phải, nếu đổi lại là hắn, muội sẽ không từ chối như thế này không?"
Lúc ấy, Minh Triệt ôm lấy vai mình, dùng thần thức để nói với nàng rằng, hãy vờ như đang thân mật với nhau đi, cũng tiện chọc cho Thạch Thanh Phong tức giận bỏ đi. Hắn đi rồi, đương nhiên Tiêu Minh Y cũng sẽ đi theo.
Tiêu Liên Nhi lấy cành cây xanh kia ra: "Đó chẳng qua là vì muốn chọc tức huynh, để huynh bỏ đi mà thôi. Sau cùng, cành cây xanh này vẫn thuộc về ta. Vị thiếu quân của Ma Môn đó muốn dùng Lôi Kiếp Tâm cứu ta một mạng, có lẽ… vì hắn cảm thấy ta đã hất tảng đá lớn đi cứu hắn, nên mới cảm ơn ta đó thôi."
Nàng cũng không nói dối, chỉ không tiện nói cho hắn biết rằng mình đã sớm quen biết với Minh Triệt từ trước rồi thôi.
Tất cả đều có lý do hợp lý để giải thích, tảng đá đè trĩu lòng Thạch Thanh Phong đã được hất văng. Hắn cảm thấy mình chẳng còn gì tiếc nuối nữa: "Muội yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không thể để người khác biết được chuyện hai người bày mưu tính kế, hợp tác cướp đoạt bảo vật. Lưu Nguyên chết cũng xứng đáng, nếu ta biết chuyện, chính ta cũng sẽ ra tay giết gã. Có điều, Ma và Đạo vốn không chung đường, nếu để Thiên Quyền trưởng lão giận lây sang muội thì chuyện thế này cũng chẳng giải thích rõ ràng được."
"Cảm ơn huynh đã nói đỡ cho ta." Nếu không, với lửa giận của Thiên Quyền trưởng lão thì nàng thực sự cũng không thể nói rõ được ở trên đại điện.
Lúc này Thạch Thanh Phong mới cảm thấy thoải mái hơn, toàn thân đều dễ chịu: "Không cần cảm ơn ta. Ta biết muội có chí hướng, ta sẽ không gây khó dễ cho muội. Muội cũng không cần phải lo cho ta. Tất cả những gì ta nói, ta làm, đều là thuận theo tấm lòng của ta mà thôi, chính ta cũng cảm thấy rất thoải mái mà."
Hắn lấy chiếc hộp mà Hàn Tu Văn tặng ra đưa cho Tiêu Liên Nhi: "Sư tôn sai ta tặng cho muội món quà để an ủi tâm trạng."
Hàn Tu Văn cố tình tặng ư?! Tiêu Liên Nhi mỉm cười cảm ơn nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy căng thẳng rồi.
"Muội về đi. Chắc chắn Hư Cốc cũng có rất nhiều điều muốn nói với muội. Ta cũng về đây."
Bóng người màu trắng phóng khoáng bay đi. Tiêu Liên Nhi thu lại nụ cười của mình, mở chiếc hộp kia ra nhìn, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy.
"Đầu cài trâm ngọc, đôi mắt phượng. Đảo ngược bàn tay, vẽ mày ngài. Ngân nga khúc hát, cỏ xanh mãi. Uyên ương gài áo, ngời sắc xuân.*"
(*) Trích trong bài thơ "Điệp Luyến Hoa" của tác giả Án Kỷ Đạo. Ý nói về tình cảm lưu luyến của đôi uyên ương trẻ.
Trong hộp là một chiếc trâm ngọc trắng có một đôi phượng bằng vàng lá. Không phải pháp bảo, mà là một món đồ trang sức rất tinh xảo do thợ chế tác chốn phàm trần làm ra. Lúc kết hôn với Hàn Tu Văn, gã dịu dàng và tình tứ cài chiếc trâm này lên búi tóc nàng. Khi đi ra ngoài trải nghiệm, nàng chỉ sợ làm hỏng hoặc làm mất nên mới cất nó vào trong nhẫn chứa đồ.
Dù là thăm dò hay biết chính xác thì Tiêu Liên Nhi cũng hiểu rõ rằng, cuộc chiến với Hàn Tu Văn đã bắt đầu kể từ giây phút này.
Nàng cất chiếc hộp vào trong vòng Thiên Cơ, quay người đi về phía điện Dao Quang cầu kiến Thanh Phong trưởng lão.
Vừa đến cửa điện, nàng còn chưa kịp mở lời với Thanh Phong trưởng lão thì Đạo Minh đã ở bên ngoài bẩm báo: "Bẩm sư tổ, Ngọc Kê chân nhân của điện Bắc Thần có việc tìm tiểu sư thúc ạ."
Lòng Tiêu Liên Nhi trầm xuống, nàng nhỏ giọng nói: "Sư phụ, giúp con với."
Nhìn sắc mặt hoảng hốt của nàng, Thanh Phong trưởng lão cảm thấy rất khó hiểu. Ông đánh mắt ra hiệu cho nàng cứ yên tâm rồi nói: "Vào đi."
Ngọc Kê chân nhân hành lễ với Thanh Phong trưởng lão xong thì cười nói với Tiêu Liên Nhi: "Ta vừa tới hồ Trừng Tâm nhưng thấy sư điệt không ở đó nên mới tới điện chính."
"Hôm nay đồ nhi của ta vừa mới quay về tông môn, sao điện Bắc Thần của các ngươi lắm việc thế?" Thanh Phong trưởng lão bực bội nói.
Ngọc Kê chân nhân cũng cảm thấy ngại ngần, đành phải cười xin lỗi: "Theo quy củ của tông môn, phàm là các đệ tử rời khỏi tông môn để ra ngoài du ngoạn đều phải lưu lại ngọc bài bản mệnh của mình, như thế tông môn mới có thể biết được tình hình của đệ tử. Bốn năm trước vì Tiêu sư điệt bế quan, đến ngày xuất quan lại vội rời khỏi tông môn ngay nên vẫn chưa kịp làm. Trưởng lão quên rồi sao? Sau khi họ vào bí cảnh, ngài không nhìn thấy ngọc bài của Tiêu sư điệt, còn mắng đệ tử một trận nữa mà. Trước kia chỉ khi đệ tử ra ngoài mới để lại ngọc bài bản mệnh, đi vội quá cũng sẽ có lúc quên. Đạo Môn và Ma Môn đã hẹn sẽ tỉ thí vào năm sau, để tránh cho Ma Môn có hành động gì trước lúc đó gây bất lợi cho đệ tử, nên chưởng giáo đạo quân đã hạ lệnh để tất cả các đệ tử nội môn lưu lại ngọc bài bản mệnh. Theo thống kê, chỉ còn thiếu mỗi ngọc bài của Tiêu sư điệt, vì thế đệ tử đành phải chạy tới đây một chuyến vậy!"
Hành động nhanh thật!
Tiêu Liên Nhi cười nói: "Chút chuyện nhỏ này đâu cần sư thúc phải đích thân tới điện Dao Quang như thế. Người chỉ cần gửi hạc giấy truyền âm cho ta, tự ta sẽ đi tới điện Tông Vụ lưu lại thần thức trên ngọc bài là được mà."
Ngọc Kê mở tay ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bài trắng trống không: "Vậy giờ lưu lại luôn đi, sư điệt cũng đỡ mất công đi lại nữa."
Trái tim của Tiêu Liên Nhi thót lên tới tận cổ. Nếu để lại thần thức, Hàn Tu Văn so sánh với miếng ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần kia, thì gã có thể chắc chắn thân phận của mình rồi.
Thanh Phong trưởng lão vung tay bắt lấy miếng ngọc bài kia vào tay mình: "Ngọc bài bản mệnh là thứ quan trọng đến nhường nào chứ? Trước giờ chỉ có đệ tử tự tới điện Tông Vụ lưu lại chứ không cho bất cứ kẻ nào động chạm đến. Chuyện này ta đã biết rồi, ngươi cứ về trước đi. Để Liên Nhi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đi tới điện Tông Vụ lưu lại thần thức là được."
Trong lòng Ngọc Kê cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng chưởng giáo sư tôn đã có lệnh, hắn không thể không tới đây. Nghe Thanh Phong trưởng lão nói vậy, hắn cũng thoáng chần chừ.
Thanh Phong trưởng lão trừng mắt dựng râu nạt: "Sao hả? Ta nói có gì sai sao? Điện Bắc Thần các ngươi làm sao vậy? Sao còn lo lắng cho Tiêu Liên Nhi hơn cả người làm sư phụ như ta thế hả? Con bé vừa quay về tông môn còn chưa trò chuyện với ông sư phụ này được mấy câu đã bị các người gọi tới gọi lui rồi. Ngày mai con bé cũng có rời khỏi tông môn đâu, gấp gáp như vậy, chẳng lẽ có gì khuất tất hay sao?"
"Trưởng lão bớt giận!" Ngọc Kê chân nhân cười khổ, "Ta vốn định bớt cho Tiêu sư điệt phải đi lại một chuyến thôi nên mới cầm một miếng ngọc bài rỗng tới đây mà. Đệ tử vi phạm quy củ rồi, đệ tử xin phép cáo từ trước, ngày mai sẽ chờ Tiêu sư điệt ở điện Tông Vụ."
Chờ Đạo Minh tiễn Ngọc Kê ra về, Tiêu Liên Nhi lập tức quỳ xuống trước mặt Thanh Phong trưởng lão, mắt rưng rưng nói: "Sư phụ, cầu xin người giúp con!"
Ba người vừa đến điện Dao Quang, Thạch Thanh Phong đã đuổi theo tới nơi.
Đối với tiểu đồ đệ này của Hàn Tu Văn, Thanh Phong trưởng lão thực sự cũng không tìm ra được thằng bé có điểm gì sai. Tu tiên vốn không kiêng dục vọng, chỉ chú trọng chuyện nước chảy thành sông, thuận theo tâm ý của mình mà làm. Những người tâm đầu ý hợp kết thành bạn lữ song tu, đôi bên yêu thương lẫn nhau ngược lại còn có thể trợ giúp chuyện tu hành. Nếu có một ngày vợ chồng phản bội trở mặt thành thù cũng sẽ được coi là sự trui rèn đối với đạo tâm của mình. Vung kiếm bạc, chặt đứt tơ tình, bước qua cửa ải của tình duyên, cũng có rất nhiều người tu vi thăng tiến thêm một bậc.
Tám năm trôi qua, tấm lòng của Thạch Thanh Phong dành cho Tiêu Liên Nhi vẫn không hề thay đổi. Thanh Phong trưởng lão cũng ngại chẳng muốn chen chân vào ngăn cấm. Thấy Hư Cốc vẫn ngỡ ngàng đứng bên cạnh không chịu đi, để Thạch Thanh Phong phải dùng ánh mắt thổ lộ nỗi tương tư, ông chợt thấy buồn cười, nói: "Hư Cốc, tiểu sư tổ của con đã rời khỏi hồ Trừng Tâm vài năm rồi, con đi thu dọn giúp con bé đi. Nhớ là chuẩn bị nhiều gạo mì và rau xanh nhé, làm vài món ngon."
Hư Cốc nhớ đến tay nghề nấu nướng của Tiêu Liên Nhi, lập tức hiểu ngay: "Vâng ạ! Đệ tử sẽ đi ngay!"
Thanh Phong trưởng lão liếc nhìn Thạch Thanh Phong một cái rồi quay người đi vào điện.
Bốn năm mà ngỡ như cách cả một đời. Thạch Thanh Phong đã hơn hai mươi tuổi, khí chất tao nhã của hắn còn vượt qua cả Hàn Tu Văn thuở trai tráng. Hai người đứng bên ngoài điện, có thần thức của tu sĩ Nguyên Anh len lén nghe trộm, có tiểu đệ tử tạp dịch tò mò đi ngang qua. Cả hai đều có lời muốn nói, nhưng lại ngại mở lời. Đứng lặng một lúc lâu, Tiêu Liên Nhi mới phá vỡ bầu không khí im ắng này: "Ta quay về hồ Trừng Tâm đây, nếu Thạch sư huynh không bận gì thì vừa đi vừa nói nhé?"
"Ta không bận gì cả!" Thạch Thanh Phong buột miệng đáp, khuôn mặt như ngọc thoáng ửng đỏ.
Xa cách nhiều năm như vậy rồi mà thói quen cứ xấu hổ là đỏ mặt của hắn vẫn không hề thay đổi. Tiêu Liên Nhi mím môi mỉm cười. Hai người ra khỏi chính điện, chậm rãi bước trên con đường mòn nhỏ.
"Chớp mắt đã vào thu rồi." Nhìn lên ngọn núi xa xa rực rỡ, Tiêu Liên Nhi có chút bùi ngùi. Ra khỏi bí cảnh, từ thành Vọng Hải về đến núi Thanh Mục cũng phải đi mất hai ba tháng.
Thạch Thanh Phong lại nhớ tới cuối mùa thu của mấy năm trước, cả đám chạy vào núi Thanh Mục hái quả Túy Tiên. Ai mà nghĩ được rằng, đệ tử tạp dịch năm đó còn không thể tu luyện được, ngày hôm nay đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ chứ? Sau kỳ Trúc Cơ, làn da của Tiêu Liên Nhi càng láng mịn hơn. Hiện giờ nàng đã là một cô nương yêu kiều xinh đẹp rồi. Nhớ tới cảnh nàng gỡ mũ thư sinh xuống để lộ ra cái đầu đinh, Thạch Thanh Phong lại hơi đau lòng: "Liên Nhi, giờ này năm sau chắc tóc muội mới có thể dài được tới vai. Muội thích lông màu gì? Ta đi kiếm cho muội, vừa khéo mùa đông này cũng có thể làm thành mũ đội."
"Màu gì cũng được, cảm ơn sư huynh." Tiêu Liên Nhi cũng không từ chối.
Nàng quá thờ ơ sẽ chỉ làm trái tim hắn bị tổn thương. Nàng vẫn muốn làm bạn với Thạch Thanh Phong.
"Vương Đại Long đã thành công tiến vào kỳ Trúc Cơ rồi. Nhưng thật không may, lúc muội quay về thì đệ ấy lại ra ngoài trải nghiệm." Tiêu Liên Nhi không từ chối khiến tâm tư của Thạch Thanh Phong lại rục rịch, hắn cố tìm chủ đề khiến nàng vui vẻ để nói.
"Thật sao? Tốt quá rồi. Bốn năm trước lúc vào bí cảnh, huynh ấy mới chuẩn bị đột phá Trúc Cơ. Thời gian trôi nhanh thật."
Thạch Thanh Phong cười nói: "Chờ đệ ấy về, chúng ta lại tụ tập nhé. Muội lại làm canh cá Phi Bạch nhé, chắc giờ Trường Mi sẽ không keo kiệt đống quả Túy Tiên của nó nữa đâu…" Nhắc đến canh cá Phi Bạch và quả Túy Tiên, Thạch Thanh Phong lại nhớ tới Tiêu Minh Y.
Tiêu Liên Nhi cũng nghĩ đến nàng ta. Nàng nói: "Thạch sư huynh, có thể làm bạn với huynh và Vương sư huynh là cái phúc lớn nhất mà ta gặp được trong đời này. Tiêu sư tỷ cũng đã đột phá Trúc Cơ rồi. Những lời ta từng nói trong bí cảnh ta cũng vẫn còn nhớ. Chỉ cần nàng ta không chọc đến ta, ta cũng sẽ không làm gì nàng ta cả."
"Liên Nhi, ta không có ý đó." Thạch Thanh Phong hơi cuống. Mỗi lần nhắc đến Tiêu Minh Y, Tiêu Liên Nhi lại luôn hiểu lầm hắn. Đúng là hắn dễ mềm lòng, nhưng hắn đâu có ngốc, "Bốn năm nay, đa số thời gian ta đều bế quan tu luyện, rất ít gặp Tiêu Minh Y."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến khu rừng bên ngoài hồ Trừng Tâm.
Khu rừng rậm rất im ắng, gió thoang thoảng vọng lại tiếng chuông gió. Từng tiếng chuông chợt khiến cho Thạch Thanh Phong bật ra những lời sâu thẳm trong trái tim mình: "Liên Nhi à, ta không muốn chỉ làm bạn với muội. Trước đây ta còn ít kinh nghiệm, chưa từng trải, tính tình cũng dễ mềm lòng. Nhưng ta vẫn hiểu rõ mình thích ai."
Tuy mặt hắn vẫn ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
"Ta biết muội đã từng nói muội sẽ không… Nhưng đã bốn năm trôi qua rồi, con người ai cũng sẽ đổi thay. Chẳng lẽ, muội không thể cho ta một chút cơ hội nào sao?"
Thấy Tiêu Liên Nhi im lặng cúi gằm đầu xuống, Thạch Thanh Phong cũng không tức giận bỏ đi, hắn chỉ ung dung cười nói: "Đã vào thu rồi, gió thổi cũng khá lạnh đấy. Để ta đi bắt cho muội một con hồ ly tím nhé. Màu lông tím nhạt làm thành mũ chắc sẽ đẹp lắm."
Đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả đệ tử Luyện Khí cũng sẽ không sợ chút lạnh lẽo này. Phải chăng là trái tim hắn bị gió thổi lạnh rồi ư?!
Nàng thích sự chân tình của Thạch Thanh Phong. Tấm lòng hắn dành cho nàng trong veo như thủy tinh vậy, không chút mục đích, không chút toan tính, vô duyên vô cớ lại thích mình. Nàng thích mỗi khi hắn đỏ mặt ngốc nghếch tìm cách lấy lòng mình. Thế nhưng, cũng chỉ là thích mà thôi.
Tiêu Liên Nhi hơi thương cảm. Nàng chỉ hi vọng cuộc đời này nàng sẽ mãi mãi không thừa nhận mình là Dịch Khinh Trần. Nàng không muốn kiếp này của mình có dính líu một chút quan hệ nào với Hàn Tu Văn nữa, điều đó thực sự khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
Dù thế nào thì hắn cũng là đệ tử của Hàn Tu Văn. Nếu nàng đón nhận tình cảm của hắn, nàng có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra được ư? Còn phải dập đầu hành lễ, kính gã là bậc trưởng bối của mình ư?! Như vậy, chính nàng còn cảm thấy khinh thường bản thân mình.
Nàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Thạch sư huynh, ta hiểu tấm lòng của huynh. Ta không muốn đối xử với huynh lạnh nhạt như trước đây, nhưng ta đã quyết một lòng hướng đạo rồi, sẽ không dính dáng vào nhi nữ tình trường nữa. Huynh có thể hiểu cho ta được không?"
Một lòng hướng đạo tu hành, không vướng bận tình cảm trai gái. Tu sĩ như vậy chiếm tuyệt đại đa số người tu hành trong giới tu tiên, đương nhiên Thạch Thanh Phong có thể hiểu được. Có điều, trong lòng hắn vẫn không thể dứt bỏ được hình ảnh dải lụa Thiên Hỏa Doanh bao lấy hai cơ thể đang ôm nhau dưới ánh trăng sáng kia.
"Liệu có phải, nếu đổi lại là hắn, muội sẽ không từ chối như thế này không?"
Lúc ấy, Minh Triệt ôm lấy vai mình, dùng thần thức để nói với nàng rằng, hãy vờ như đang thân mật với nhau đi, cũng tiện chọc cho Thạch Thanh Phong tức giận bỏ đi. Hắn đi rồi, đương nhiên Tiêu Minh Y cũng sẽ đi theo.
Tiêu Liên Nhi lấy cành cây xanh kia ra: "Đó chẳng qua là vì muốn chọc tức huynh, để huynh bỏ đi mà thôi. Sau cùng, cành cây xanh này vẫn thuộc về ta. Vị thiếu quân của Ma Môn đó muốn dùng Lôi Kiếp Tâm cứu ta một mạng, có lẽ… vì hắn cảm thấy ta đã hất tảng đá lớn đi cứu hắn, nên mới cảm ơn ta đó thôi."
Nàng cũng không nói dối, chỉ không tiện nói cho hắn biết rằng mình đã sớm quen biết với Minh Triệt từ trước rồi thôi.
Tất cả đều có lý do hợp lý để giải thích, tảng đá đè trĩu lòng Thạch Thanh Phong đã được hất văng. Hắn cảm thấy mình chẳng còn gì tiếc nuối nữa: "Muội yên tâm. Ta tuyệt đối sẽ không thể để người khác biết được chuyện hai người bày mưu tính kế, hợp tác cướp đoạt bảo vật. Lưu Nguyên chết cũng xứng đáng, nếu ta biết chuyện, chính ta cũng sẽ ra tay giết gã. Có điều, Ma và Đạo vốn không chung đường, nếu để Thiên Quyền trưởng lão giận lây sang muội thì chuyện thế này cũng chẳng giải thích rõ ràng được."
"Cảm ơn huynh đã nói đỡ cho ta." Nếu không, với lửa giận của Thiên Quyền trưởng lão thì nàng thực sự cũng không thể nói rõ được ở trên đại điện.
Lúc này Thạch Thanh Phong mới cảm thấy thoải mái hơn, toàn thân đều dễ chịu: "Không cần cảm ơn ta. Ta biết muội có chí hướng, ta sẽ không gây khó dễ cho muội. Muội cũng không cần phải lo cho ta. Tất cả những gì ta nói, ta làm, đều là thuận theo tấm lòng của ta mà thôi, chính ta cũng cảm thấy rất thoải mái mà."
Hắn lấy chiếc hộp mà Hàn Tu Văn tặng ra đưa cho Tiêu Liên Nhi: "Sư tôn sai ta tặng cho muội món quà để an ủi tâm trạng."
Hàn Tu Văn cố tình tặng ư?! Tiêu Liên Nhi mỉm cười cảm ơn nhưng trong lòng đã bắt đầu thấy căng thẳng rồi.
"Muội về đi. Chắc chắn Hư Cốc cũng có rất nhiều điều muốn nói với muội. Ta cũng về đây."
Bóng người màu trắng phóng khoáng bay đi. Tiêu Liên Nhi thu lại nụ cười của mình, mở chiếc hộp kia ra nhìn, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch như tờ giấy.
"Đầu cài trâm ngọc, đôi mắt phượng. Đảo ngược bàn tay, vẽ mày ngài. Ngân nga khúc hát, cỏ xanh mãi. Uyên ương gài áo, ngời sắc xuân.*"
(*) Trích trong bài thơ "Điệp Luyến Hoa" của tác giả Án Kỷ Đạo. Ý nói về tình cảm lưu luyến của đôi uyên ương trẻ.
Trong hộp là một chiếc trâm ngọc trắng có một đôi phượng bằng vàng lá. Không phải pháp bảo, mà là một món đồ trang sức rất tinh xảo do thợ chế tác chốn phàm trần làm ra. Lúc kết hôn với Hàn Tu Văn, gã dịu dàng và tình tứ cài chiếc trâm này lên búi tóc nàng. Khi đi ra ngoài trải nghiệm, nàng chỉ sợ làm hỏng hoặc làm mất nên mới cất nó vào trong nhẫn chứa đồ.
Dù là thăm dò hay biết chính xác thì Tiêu Liên Nhi cũng hiểu rõ rằng, cuộc chiến với Hàn Tu Văn đã bắt đầu kể từ giây phút này.
Nàng cất chiếc hộp vào trong vòng Thiên Cơ, quay người đi về phía điện Dao Quang cầu kiến Thanh Phong trưởng lão.
Vừa đến cửa điện, nàng còn chưa kịp mở lời với Thanh Phong trưởng lão thì Đạo Minh đã ở bên ngoài bẩm báo: "Bẩm sư tổ, Ngọc Kê chân nhân của điện Bắc Thần có việc tìm tiểu sư thúc ạ."
Lòng Tiêu Liên Nhi trầm xuống, nàng nhỏ giọng nói: "Sư phụ, giúp con với."
Nhìn sắc mặt hoảng hốt của nàng, Thanh Phong trưởng lão cảm thấy rất khó hiểu. Ông đánh mắt ra hiệu cho nàng cứ yên tâm rồi nói: "Vào đi."
Ngọc Kê chân nhân hành lễ với Thanh Phong trưởng lão xong thì cười nói với Tiêu Liên Nhi: "Ta vừa tới hồ Trừng Tâm nhưng thấy sư điệt không ở đó nên mới tới điện chính."
"Hôm nay đồ nhi của ta vừa mới quay về tông môn, sao điện Bắc Thần của các ngươi lắm việc thế?" Thanh Phong trưởng lão bực bội nói.
Ngọc Kê chân nhân cũng cảm thấy ngại ngần, đành phải cười xin lỗi: "Theo quy củ của tông môn, phàm là các đệ tử rời khỏi tông môn để ra ngoài du ngoạn đều phải lưu lại ngọc bài bản mệnh của mình, như thế tông môn mới có thể biết được tình hình của đệ tử. Bốn năm trước vì Tiêu sư điệt bế quan, đến ngày xuất quan lại vội rời khỏi tông môn ngay nên vẫn chưa kịp làm. Trưởng lão quên rồi sao? Sau khi họ vào bí cảnh, ngài không nhìn thấy ngọc bài của Tiêu sư điệt, còn mắng đệ tử một trận nữa mà. Trước kia chỉ khi đệ tử ra ngoài mới để lại ngọc bài bản mệnh, đi vội quá cũng sẽ có lúc quên. Đạo Môn và Ma Môn đã hẹn sẽ tỉ thí vào năm sau, để tránh cho Ma Môn có hành động gì trước lúc đó gây bất lợi cho đệ tử, nên chưởng giáo đạo quân đã hạ lệnh để tất cả các đệ tử nội môn lưu lại ngọc bài bản mệnh. Theo thống kê, chỉ còn thiếu mỗi ngọc bài của Tiêu sư điệt, vì thế đệ tử đành phải chạy tới đây một chuyến vậy!"
Hành động nhanh thật!
Tiêu Liên Nhi cười nói: "Chút chuyện nhỏ này đâu cần sư thúc phải đích thân tới điện Dao Quang như thế. Người chỉ cần gửi hạc giấy truyền âm cho ta, tự ta sẽ đi tới điện Tông Vụ lưu lại thần thức trên ngọc bài là được mà."
Ngọc Kê mở tay ra, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bài trắng trống không: "Vậy giờ lưu lại luôn đi, sư điệt cũng đỡ mất công đi lại nữa."
Trái tim của Tiêu Liên Nhi thót lên tới tận cổ. Nếu để lại thần thức, Hàn Tu Văn so sánh với miếng ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần kia, thì gã có thể chắc chắn thân phận của mình rồi.
Thanh Phong trưởng lão vung tay bắt lấy miếng ngọc bài kia vào tay mình: "Ngọc bài bản mệnh là thứ quan trọng đến nhường nào chứ? Trước giờ chỉ có đệ tử tự tới điện Tông Vụ lưu lại chứ không cho bất cứ kẻ nào động chạm đến. Chuyện này ta đã biết rồi, ngươi cứ về trước đi. Để Liên Nhi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai đi tới điện Tông Vụ lưu lại thần thức là được."
Trong lòng Ngọc Kê cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng chưởng giáo sư tôn đã có lệnh, hắn không thể không tới đây. Nghe Thanh Phong trưởng lão nói vậy, hắn cũng thoáng chần chừ.
Thanh Phong trưởng lão trừng mắt dựng râu nạt: "Sao hả? Ta nói có gì sai sao? Điện Bắc Thần các ngươi làm sao vậy? Sao còn lo lắng cho Tiêu Liên Nhi hơn cả người làm sư phụ như ta thế hả? Con bé vừa quay về tông môn còn chưa trò chuyện với ông sư phụ này được mấy câu đã bị các người gọi tới gọi lui rồi. Ngày mai con bé cũng có rời khỏi tông môn đâu, gấp gáp như vậy, chẳng lẽ có gì khuất tất hay sao?"
"Trưởng lão bớt giận!" Ngọc Kê chân nhân cười khổ, "Ta vốn định bớt cho Tiêu sư điệt phải đi lại một chuyến thôi nên mới cầm một miếng ngọc bài rỗng tới đây mà. Đệ tử vi phạm quy củ rồi, đệ tử xin phép cáo từ trước, ngày mai sẽ chờ Tiêu sư điệt ở điện Tông Vụ."
Chờ Đạo Minh tiễn Ngọc Kê ra về, Tiêu Liên Nhi lập tức quỳ xuống trước mặt Thanh Phong trưởng lão, mắt rưng rưng nói: "Sư phụ, cầu xin người giúp con!"
/192
|