Translator: Nguyetmai
Mỗi tầng nội sơn môn của Nguyên Đạo Tông đều có lập một điện Tông Vụ riêng, càng lên đỉnh núi, quy cách và phòng ngự càng mạnh hơn. Đệ tử chân truyền của nội môn là nguồn lực chính để duy trì và phát triển tông môn, nên ít người hơn đệ tử nội môn của trung sơn môn. Gộp cả mấy điện lớn lại mới được có vài trăm người thôi.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Liên Nhi tới nơi này. Nàng lướt mắt một vòng qua những tấm ngọc bài bản mệnh đang trôi nổi trên đỉnh đại điện, rồi nhìn về phía vị trí của điện Thiên Xu. Bảy điện Bắc Đẩu cộng thêm cả đại điện Bắc Thần, duy chỉ có bên dưới cái tên của điện Thiên Xu là chẳng có một ai.
Tu sĩ qua đời, thần thức trên ngọc bài tan biến, sau đó sẽ được gỡ xuống.
Dịch Khinh Trần, cũng không phải ngoại lệ.
Những tấm ngọc bài lưu giữ thần thức tỏa ra chút ánh sáng dịu nhẹ, giống như một bầu trời sao trên đỉnh đại điện vậy.
"Tiêu sư điệt đến rồi à?" Ngọc Kê chân nhân đã đợi trong điện Tông Vụ từ lâu, đích thân xử lý ngọc bài bản mệnh của Tiêu Liên Nhi.
Tiêu Liên Nhi chỉ về phía điện Thiên Xu, tò mò hỏi: "Sư thúc, Nhược Thủy trưởng lão của điện Thiên Xu không nhận đồ đệ ạ?"
Ngọc Kê chân nhân cười đáp: "Tiểu đệ tử nào lần đầu đến điện Tông Vụ đều hỏi câu này. Nhược Thủy đạo quân không có đồ đệ tu vi dưới kỳ Nguyên Anh, thế nên bên dưới điện Thiên Xu không treo ngọc bài bản mệnh của đệ tử nào hết."
Đúng thế, đệ tử nào lần đầu tới điện Tông Vụ đều sẽ hỏi, nên nếu nàng không hỏi thì sẽ rất kỳ lạ.
"Ngọc Kê, đã sắp xếp xong hết ngọc bài bản mệnh của các đệ tử nội môn chưa?" Giọng Hàn Tu Văn vang lên rất đúng lúc.
Ta chỉ sợ ngươi không đến thôi!
Tiêu Liên Nhi quay người lại. Hàn Tu Văn đang đứng ở cửa điện. Vài tia nắng sớm hắt lên sườn mặt gã. Nhã nhặn, thanh tao, phong thái vẫn nhẹ nhàng như xưa.
"Tiêu Liên Nhi tham kiến chưởng giáo đạo quân!" Tiêu Liên Nhi vội hành lễ.
Hàn Tu Văn bước một bước qua ngưỡng cửa cao cao kia, khẽ đưa tay đỡ hờ: "Không cần đa lễ."
Ngọc Kê chân nhân cũng hành lễ rồi nói: "Chỉ còn thiếu ngọc bài bản mệnh của Tiêu Liên Nhi thôi ạ."
Miếng ngọc bài trống bay xuống trước mặt, Hàn Tu Văn làm như không có chuyện gì xảy ra, nhìn nàng chăm chú.
Tiêu Liên Nhi không hề hoảng loạn sợ hãi, bắn một dải thần thức khắc lên trên ngọc bài, nhìn Ngọc Kê chân nhân ném ngọc bài của nàng về phía vị trí của điện Dao Quang, xếp sau Tam sư huynh Cố Tiểu Phong.
"Sau khi lưu lại ngọc bài bản mệnh rồi, nếu không có chuyện gì thì không được phép xâm nhập vào điện Tông Vụ." Hàn Tu Văn nhẹ nhàng nói.
Chưa gì đã đuổi nàng đi rồi à? Vội vàng vậy sao?
Tiêu Liên Nhi khẽ cắn môi, xấu hổ nhìn gã rồi lại nhanh chóng đưa mắt nhìn Ngọc Kê một cái, ngón tay khe khẽ vằn vò dải lụa bên hông, muốn nói nhưng vẫn ngại ngùng, cứ đứng mãi không chịu ra về.
Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được nàng có chuyện cần nói.
Hàn Tu Văn nghĩ một lát rồi quay người đi ra cửa điện.
Tiêu Liên Nhi mỉm cười e thẹn xin lỗi Ngọc Kê rồi đi ra theo. Nàng đứng ngay ở cửa, chọn nơi mà Ngọc Kê có thể nhìn thấy được, dùng hai tay dâng chiếc hộp đựng trâm phượng lên, sáng sớm nay nàng vừa đòi ở chỗ Thanh Phong trưởng lão về xong. Chuyện vả thẳng vào mặt như thế này, nàng đích thân làm thì vẫn sướng hơn: "Hôm qua nhận được món quà xoa dịu tinh thần của chưởng giáo, Liên Nhi mất ngủ cả một đêm, lo lắng không yên. Vừa khéo hôm nay lại gặp chưởng giáo ở đây, Liên Nhi to gan gửi lại món quà này, mong chưởng giáo nhận lại cho."
Chiếc trâm phượng này khiến nàng sợ hãi hốt hoảng ư? Nàng càng không muốn, thì Hàn Tu Văn càng phải bắt nàng giữ nó lại. Gã mỉm cười nói: "Thấy ngươi khóc lóc đáng thương như vậy ở trên điện vì tóc bị hao tổn, ta chợt nhớ trong điện của mình có món trang sức này nên ban cho ngươi thôi."
Trong điện ư? Quả nhiên suy tính rất chu toàn. Dịch Khinh Trần để lại đồ trang sức của mình không mang theo người, đương nhiên Hàn Tu Văn hoàn toàn có thể lấy ra được, cũng giống như đôi cánh Thủy Thiên Giao vậy thôi. Sẽ không có ai nghi ngờ rằng thứ này được lấy ra từ nhẫn chứa đồ của Dịch Khinh Trần.
"Quà trưởng bối ban tặng, đệ tử vốn không dám chối từ. Có điều, sư phụ nói đây là cây trâm ước hẹn của chưởng giáo đạo quân và phu nhân đã khuất. Chưởng giáo, có phải người đã lấy nhầm không ạ?" Giọng của Tiêu Liên Nhi càng lúc càng nhỏ. Khuôn mặt của nàng vốn có vẻ rất đáng thương, lúc này nàng ra vẻ xấu hổ ngại ngùng nhìn yếu ớt mảnh mai như một cánh hoa run run trong gió vậy.
Trong ấn tượng của Hàn Tu Văn, trước đây dù Dịch Khinh Trần có làm nũng cũng rất hoạt bát tươi vui, hoàn toàn không giống một cô gái yếu ớt chút nào. Chẳng lẽ gã đoán sai rồi sao?! Nhưng với tuổi của Tiêu Liên Nhi, rồi chuyện nàng qua lại với thiếu quân Ma Môn đó thì phải giải thích thế nào?!
"Chưởng giáo!" Tiêu Liên Nhi lại gọi một tiếng. Sự ái mộ, sự thấp thỏm không yên và sự mong chờ đều viết hết trên mặt.
Hàn Tu Văn chợt hồi thần lại, trong lòng thầm cười lạnh. Mười mấy năm nay, gã chỉ nghi ngờ một mình Tiêu Liên Nhi, tuyệt đối không thể chỉ vì mấy câu nói của nàng ta mà đập tan sự nghi ngờ được. Hắn dịu giọng nói: "Ngươi không muốn cũng không sao. Bản tọa hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ vì muốn an ủi ngươi thôi. Chờ sang năm tóc dài ra là ngươi có thể búi tóc được rồi."
Giọng nói ôn hòa, ánh mắt chăm chú, khóe môi khẽ mỉm cười, không một điểm nào không khiến lòng người mơ mộng xa xôi.
Lời gã nói không thể bới móc ra được một vấn đề nào, hoàn toàn là một vị chưởng giáo quan tâm đến đệ tử của mình mà thôi.
Tiêu Liên Nhi thình lình nhét chiếc hộp vào tay gã, vô cùng đau khổ nói: "Nhưng trong lòng Liên Nhi đã có người thương rồi, chỉ có thể phụ lại ý tốt của chưởng giáo mà thôi."
Nói xong, bóng người vụt một cái biến thành một tia sáng trắng, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa.
Hai người đứng bên ngoài điện, Ngọc Kê không dám to gan dùng thần thức đi nghe lén. Có điều, đột nhiên Tiêu Liên Nhi lại không ngại ngần nữa, giọng nói cũng không còn nhỏ như muỗi kêu, nên Ngọc Kê không cần phải nghe lén thì âm thanh cũng đã lớn đến mức hắn muốn bịt tai cũng chẳng kịp nữa rồi.
Hàn Tu Văn đứng nghệt ra một lúc, thần thức thoáng bắt gặp ánh mắt đang nhìn về phía này của Ngọc Kê chân nhân, gã chợt tức đến tái mặt. Cả nội môn đều biết Thạch Thanh Phong thích Tiêu Liên Nhi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì khác nào gã là sư phụ mà không đàng hoàng, đi tranh giành nữ nhân với đồ đệ cơ chứ? Cơn tức chặn cứng ở lồng ngực khiến gã suýt bóp nát chiếc hộp gỗ trong tay!
Tiện nhân! Là nàng ta, chắc chắn là nàng ta!
Hàn Tu Văn cất chiếc hộp đi, sải bước vào trong điện Tông Vụ. Thấy Ngọc Kê sắp vùi cả đầu vào trong ngực, gã tức giận nói: "Ngươi đi ra ngoài!"
Lúc này Ngọc Kê chân nhân chỉ ước mình điếc luôn đi cho xong. Hiếm khi thấy chưởng giáo sư tôn tức giận như thế này, nên thậm chí hắn còn quên luôn cả chuyện Hàn Tu Văn cũng thuộc dạng những người không phận sự, không được phép bước vào điện Tông Vụ, nên chỉ vội vàng lui nhanh ra ngoài thôi.
Khi Hàn Tu Văn bước vào trong điện, cơn giận của gã cũng đã qua rồi.
Gã biết Ngọc Kê rất thật thà, ắt hẳn sẽ ngăn cản không cho các đệ tử khác vào đây, vừa khéo thuận tiện cho gã làm việc. Gã búng tay lên mái vòm đại điện, đã quen đường quen lối rồi nên trong mắt gã, trận pháp thiết lập bên ngoài ngọc bài bản mệnh của các đệ tử nội môn kia căn bản chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi. Gã dễ dàng gỡ ngọc bài của Tiêu Liên Nhi xuống.
Gã lật lòng bàn tay lên, ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần xuất hiện trong tay gã. So sánh hai miếng ngọc bài, rõ ràng thần thức lưu lại trên hai miếng không giống nhau. Hàn Tu Văn kinh hãi: "Sao có thể không giống nhau được chứ?"
Gã vốn nhận định rằng Tiêu Liên Nhi là Dịch Khinh Trần, nhưng lại không ngờ được rằng thần thức trên ngọc bài bản mệnh hoàn toàn không giống nhau.
Đệ tử Trúc Cơ tách ra một sợi thần thức ghi lại trong ngọc bài, nếu muốn làm giả cũng sẽ không qua mắt được gã. Chính mắt gã nhìn thấy đầu ngón tay của Tiêu Liên Nhi bắn thần thức ra ghi vào ngọc bài rồi mà, sao có thể không giống với Dịch Khinh Trần được chứ?
Hàn Tu Văn treo lại ngọc bài bản mệnh của Tiêu Liên Nhi lên trên mái vòm của điện, trong lòng rối như tơ vò, không giải thích được.
Gã cũng không tiện ở lại trong điện Tông Vụ lâu, bèn gọi Ngọc Kê vào, nhẹ nhàng nói: "Tiêu Liên Nhi hiểu lầm ý của bản tọa rồi."
Ngọc Kê chân nhân lúng búng đáp: "Đệ tử không nghe thấy gì cả ạ."
Chuyện như thế này, hắn không hề muốn nghe một chút nào hết! Hắn chỉ hận không thể tìm một cái khe mà chui vào thôi ấy chứ! Ngọc Kê chân nhân là người rất thật thà nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu sư tôn ngài không có ý đó, thì tặng trâm cho tiểu cô nương nhà người ta để làm gì?!
Đúng là càng bôi càng đen, Hàn Tu Văn hít sâu một hơi, nói: "Vi sư hoàn toàn ủng hộ Thạch sư đệ của con qua lại với con bé. Cây trâm này, vi sư để cho Thanh Phong đem tặng, nhưng da mặt thằng bé lại mỏng quá."
Thì ra là như vậy! Chưởng giáo sư tôn muốn giúp Thạch Thanh Phong theo đuổi nữ đệ tử mà đệ ấy thích thôi. Chắc chắn Thạch Thanh Phong ngại nói ra, nên Tiêu Liên Nhi mới hiểu lầm đây mà. Tự dưng sư tôn nhà mình lại bị mang tiếng oan mất rồi!
Ngọc Kê chân nhân cảm thông sâu sắc, cũng thầm trách Thạch Thanh Phong: "Đệ tử sẽ nói chuyện với Thạch sư đệ. Đệ ấy cứ ngại ngùng thế này… Để Tiêu Liên Nhi hiểu nhầm như vậy thì mọi người sẽ nhìn sư tôn như thế nào chứ?!"
"Không cần đâu. Chuyện gì cũng thế, càng bôi lại càng đen. Hẳn là Thanh Phong trưởng lão cũng sẽ không để đệ tử của ông ấy nói lung tung ra ngoài đâu. Không cần phải nói với Thanh Phong nữa, không có sau này thằng bé không cưới được nàng dâu về nhà, lại trách người sư huynh như con đấy." Hàn Tu Văn bật cười nói.
Ngọc Kê chân nhân vui vẻ đồng ý: "Thạch sư đệ được trở thành đệ tử của sư tôn đúng là cái phúc của đệ ấy!"
Quay về phòng luyện đan của mình ở điện Bắc Thần, tuy đã cứu vãn được ấn tượng của Ngọc Kê về mình, nhưng trên mặt Hàn Tu Văn vẫn nóng rát cả lên. Gã có cảm giác như vừa bị Tiêu Liên Nhi tát mạnh một cái vào mặt vậy.
"Chỉ là một đệ tử Trúc Cơ mà cũng dám sỉ nhục bản tọa! Bản tọa mà lại thích ngươi ư?" Ngồi trong phòng luyện đan, cuối cùng Hàn Tu Văn cũng không cần phải giữ gương mặt tươi cười và phong độ của mình nữa. Gã bắn một tấm gương thủy tinh ra.
Hình ảnh phản chiếu trong gương chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi, bộ râu dài dưới cằm làm gã tăng thêm vài tuổi, nhưng vô cùng phong độ, tuấn tú.
Trong đầu gã bất giác hiện lên hình ảnh hai người. Một Thạch Thanh Phong thanh tao nhã nhặn và một thiếu quân Ma Môn tuấn tú, ngông cuồng. Tiêu Liên Nhi đã có người trong lòng rồi ư? Nàng ta thích người nào?! Nghĩ vậy gã lại chợt cáu tiết: "Bản tọa đường đường là chưởng giáo một tông môn lớn, chẳng lẽ lại đi so đo với đám trẻ ranh các ngươi sao?"
Gã vung tay áo cất gương thủy tinh đi, lấy ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần ra để mặc cho nó lơ lửng trên không trung, lại một lần nữa rơi vào trầm ngâm: "Sao lại không giống nhau được chứ?"
Trong đầu gã chợt nảy ra một ý, nhớ đến thân thế lai lịch của Tiêu Liên Nhi. Trước khi vào Nguyên Đạo Tông, nàng còn là một tiểu nha đầu không thể tu luyện, làm việc ở Tiêu gia trang suốt mười năm. Chắc chắn Tiêu Minh Y sẽ biết rất nhiều chuyện liên quan đến Tiêu Liên Nhi.
Hàn Tu Văn vội vàng rời khỏi phòng luyện đan, cũng quên thu lại miếng ngọc bài kia. Ra khỏi đại điện, vừa đúng lúc nhìn thấy Dư Quang đang đi qua bên ngoài điện, Hàn Tu Văn bèn gọi hắn lại.
"Sư tổ có gì cần sai bảo ạ!" Dư Quang cung kính đứng dưới bậc thềm.
Không, chuyện hỏi han Tiêu Minh Y không thể để cho Tiêu Liên Nhi biết được. Không thể gọi con bé tới điện Bắc Thần, gã đích thân đi tìm con bé thì hơn, mà tốt nhất là gã nên tới Tiêu gia trang một chuyến. Nghĩ vậy, Hàn Tu Văn xua tay: "Nếu gặp sư phụ ngươi, thì nói với hắn một tiếng, hôm nay ta ra khỏi tông môn, muộn một chút mới về được."
Một tia sáng xanh nâng Hàn Tu Văn bay lên rời khỏi đại điện Bắc Thần.
Dư Quang nhìn theo bóng gã biến mất, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc có chuyện gì mà vội vàng vậy nhỉ? Phải rời khỏi tông môn cả một ngày sao?"
Hắn nhìn xung quanh thấy không có ai bèn lách người vào trong đại điện Bắc Thần, quen đường quen nẻo né tránh được các loại cấm chế, đi tới trước cửa phòng luyện đan.
Phòng luyện đan là nơi bí mật riêng tư nhất của các tu sĩ Nguyên Anh, lớp phòng ngự cũng mạnh mẽ nhất. Phòng luyện đan này lại còn là nơi ở của các đời chưởng giáo, nên phòng ngự cũng khác hẳn những người khác. Dù cho các tu sĩ Nguyên Anh khác có đến đây thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào công phá được, mà thời gian dài một chút lại dễ bị phát hiện. Đây cũng là lý do vì sao Hàn Tu Văn lại buông lỏng cảnh giác ở phòng luyện đan, quên không cất ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần đi.
"Một cơ hội quá tốt. Vào đại diện Bắc Thần mười năm rồi, trước giờ chưa từng có cơ hội vào phòng luyện đan của Hàn Tu Văn."
Mười năm nay, đây là lần thứ hai Hàn Tu Văn rời khỏi đại điện Bắc Thần trong một khoảng thời gian dài, lần trước là khi gã đi tham dự buổi bán đấu giá ở thành Thanh Dương. Dư Quang vừa tới điện Bắc Thần, còn chưa quen thuộc tình hình, nên cơ hội lần này, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Trong mắt Dư Quang ánh lên vẻ kiên quyết, hắn ném vô số trận cờ vào trong lối đi. Không gian chấn động, bóng hình của hắn cũng biến mất.
Mỗi tầng nội sơn môn của Nguyên Đạo Tông đều có lập một điện Tông Vụ riêng, càng lên đỉnh núi, quy cách và phòng ngự càng mạnh hơn. Đệ tử chân truyền của nội môn là nguồn lực chính để duy trì và phát triển tông môn, nên ít người hơn đệ tử nội môn của trung sơn môn. Gộp cả mấy điện lớn lại mới được có vài trăm người thôi.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Liên Nhi tới nơi này. Nàng lướt mắt một vòng qua những tấm ngọc bài bản mệnh đang trôi nổi trên đỉnh đại điện, rồi nhìn về phía vị trí của điện Thiên Xu. Bảy điện Bắc Đẩu cộng thêm cả đại điện Bắc Thần, duy chỉ có bên dưới cái tên của điện Thiên Xu là chẳng có một ai.
Tu sĩ qua đời, thần thức trên ngọc bài tan biến, sau đó sẽ được gỡ xuống.
Dịch Khinh Trần, cũng không phải ngoại lệ.
Những tấm ngọc bài lưu giữ thần thức tỏa ra chút ánh sáng dịu nhẹ, giống như một bầu trời sao trên đỉnh đại điện vậy.
"Tiêu sư điệt đến rồi à?" Ngọc Kê chân nhân đã đợi trong điện Tông Vụ từ lâu, đích thân xử lý ngọc bài bản mệnh của Tiêu Liên Nhi.
Tiêu Liên Nhi chỉ về phía điện Thiên Xu, tò mò hỏi: "Sư thúc, Nhược Thủy trưởng lão của điện Thiên Xu không nhận đồ đệ ạ?"
Ngọc Kê chân nhân cười đáp: "Tiểu đệ tử nào lần đầu đến điện Tông Vụ đều hỏi câu này. Nhược Thủy đạo quân không có đồ đệ tu vi dưới kỳ Nguyên Anh, thế nên bên dưới điện Thiên Xu không treo ngọc bài bản mệnh của đệ tử nào hết."
Đúng thế, đệ tử nào lần đầu tới điện Tông Vụ đều sẽ hỏi, nên nếu nàng không hỏi thì sẽ rất kỳ lạ.
"Ngọc Kê, đã sắp xếp xong hết ngọc bài bản mệnh của các đệ tử nội môn chưa?" Giọng Hàn Tu Văn vang lên rất đúng lúc.
Ta chỉ sợ ngươi không đến thôi!
Tiêu Liên Nhi quay người lại. Hàn Tu Văn đang đứng ở cửa điện. Vài tia nắng sớm hắt lên sườn mặt gã. Nhã nhặn, thanh tao, phong thái vẫn nhẹ nhàng như xưa.
"Tiêu Liên Nhi tham kiến chưởng giáo đạo quân!" Tiêu Liên Nhi vội hành lễ.
Hàn Tu Văn bước một bước qua ngưỡng cửa cao cao kia, khẽ đưa tay đỡ hờ: "Không cần đa lễ."
Ngọc Kê chân nhân cũng hành lễ rồi nói: "Chỉ còn thiếu ngọc bài bản mệnh của Tiêu Liên Nhi thôi ạ."
Miếng ngọc bài trống bay xuống trước mặt, Hàn Tu Văn làm như không có chuyện gì xảy ra, nhìn nàng chăm chú.
Tiêu Liên Nhi không hề hoảng loạn sợ hãi, bắn một dải thần thức khắc lên trên ngọc bài, nhìn Ngọc Kê chân nhân ném ngọc bài của nàng về phía vị trí của điện Dao Quang, xếp sau Tam sư huynh Cố Tiểu Phong.
"Sau khi lưu lại ngọc bài bản mệnh rồi, nếu không có chuyện gì thì không được phép xâm nhập vào điện Tông Vụ." Hàn Tu Văn nhẹ nhàng nói.
Chưa gì đã đuổi nàng đi rồi à? Vội vàng vậy sao?
Tiêu Liên Nhi khẽ cắn môi, xấu hổ nhìn gã rồi lại nhanh chóng đưa mắt nhìn Ngọc Kê một cái, ngón tay khe khẽ vằn vò dải lụa bên hông, muốn nói nhưng vẫn ngại ngùng, cứ đứng mãi không chịu ra về.
Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được nàng có chuyện cần nói.
Hàn Tu Văn nghĩ một lát rồi quay người đi ra cửa điện.
Tiêu Liên Nhi mỉm cười e thẹn xin lỗi Ngọc Kê rồi đi ra theo. Nàng đứng ngay ở cửa, chọn nơi mà Ngọc Kê có thể nhìn thấy được, dùng hai tay dâng chiếc hộp đựng trâm phượng lên, sáng sớm nay nàng vừa đòi ở chỗ Thanh Phong trưởng lão về xong. Chuyện vả thẳng vào mặt như thế này, nàng đích thân làm thì vẫn sướng hơn: "Hôm qua nhận được món quà xoa dịu tinh thần của chưởng giáo, Liên Nhi mất ngủ cả một đêm, lo lắng không yên. Vừa khéo hôm nay lại gặp chưởng giáo ở đây, Liên Nhi to gan gửi lại món quà này, mong chưởng giáo nhận lại cho."
Chiếc trâm phượng này khiến nàng sợ hãi hốt hoảng ư? Nàng càng không muốn, thì Hàn Tu Văn càng phải bắt nàng giữ nó lại. Gã mỉm cười nói: "Thấy ngươi khóc lóc đáng thương như vậy ở trên điện vì tóc bị hao tổn, ta chợt nhớ trong điện của mình có món trang sức này nên ban cho ngươi thôi."
Trong điện ư? Quả nhiên suy tính rất chu toàn. Dịch Khinh Trần để lại đồ trang sức của mình không mang theo người, đương nhiên Hàn Tu Văn hoàn toàn có thể lấy ra được, cũng giống như đôi cánh Thủy Thiên Giao vậy thôi. Sẽ không có ai nghi ngờ rằng thứ này được lấy ra từ nhẫn chứa đồ của Dịch Khinh Trần.
"Quà trưởng bối ban tặng, đệ tử vốn không dám chối từ. Có điều, sư phụ nói đây là cây trâm ước hẹn của chưởng giáo đạo quân và phu nhân đã khuất. Chưởng giáo, có phải người đã lấy nhầm không ạ?" Giọng của Tiêu Liên Nhi càng lúc càng nhỏ. Khuôn mặt của nàng vốn có vẻ rất đáng thương, lúc này nàng ra vẻ xấu hổ ngại ngùng nhìn yếu ớt mảnh mai như một cánh hoa run run trong gió vậy.
Trong ấn tượng của Hàn Tu Văn, trước đây dù Dịch Khinh Trần có làm nũng cũng rất hoạt bát tươi vui, hoàn toàn không giống một cô gái yếu ớt chút nào. Chẳng lẽ gã đoán sai rồi sao?! Nhưng với tuổi của Tiêu Liên Nhi, rồi chuyện nàng qua lại với thiếu quân Ma Môn đó thì phải giải thích thế nào?!
"Chưởng giáo!" Tiêu Liên Nhi lại gọi một tiếng. Sự ái mộ, sự thấp thỏm không yên và sự mong chờ đều viết hết trên mặt.
Hàn Tu Văn chợt hồi thần lại, trong lòng thầm cười lạnh. Mười mấy năm nay, gã chỉ nghi ngờ một mình Tiêu Liên Nhi, tuyệt đối không thể chỉ vì mấy câu nói của nàng ta mà đập tan sự nghi ngờ được. Hắn dịu giọng nói: "Ngươi không muốn cũng không sao. Bản tọa hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ vì muốn an ủi ngươi thôi. Chờ sang năm tóc dài ra là ngươi có thể búi tóc được rồi."
Giọng nói ôn hòa, ánh mắt chăm chú, khóe môi khẽ mỉm cười, không một điểm nào không khiến lòng người mơ mộng xa xôi.
Lời gã nói không thể bới móc ra được một vấn đề nào, hoàn toàn là một vị chưởng giáo quan tâm đến đệ tử của mình mà thôi.
Tiêu Liên Nhi thình lình nhét chiếc hộp vào tay gã, vô cùng đau khổ nói: "Nhưng trong lòng Liên Nhi đã có người thương rồi, chỉ có thể phụ lại ý tốt của chưởng giáo mà thôi."
Nói xong, bóng người vụt một cái biến thành một tia sáng trắng, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa.
Hai người đứng bên ngoài điện, Ngọc Kê không dám to gan dùng thần thức đi nghe lén. Có điều, đột nhiên Tiêu Liên Nhi lại không ngại ngần nữa, giọng nói cũng không còn nhỏ như muỗi kêu, nên Ngọc Kê không cần phải nghe lén thì âm thanh cũng đã lớn đến mức hắn muốn bịt tai cũng chẳng kịp nữa rồi.
Hàn Tu Văn đứng nghệt ra một lúc, thần thức thoáng bắt gặp ánh mắt đang nhìn về phía này của Ngọc Kê chân nhân, gã chợt tức đến tái mặt. Cả nội môn đều biết Thạch Thanh Phong thích Tiêu Liên Nhi, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì khác nào gã là sư phụ mà không đàng hoàng, đi tranh giành nữ nhân với đồ đệ cơ chứ? Cơn tức chặn cứng ở lồng ngực khiến gã suýt bóp nát chiếc hộp gỗ trong tay!
Tiện nhân! Là nàng ta, chắc chắn là nàng ta!
Hàn Tu Văn cất chiếc hộp đi, sải bước vào trong điện Tông Vụ. Thấy Ngọc Kê sắp vùi cả đầu vào trong ngực, gã tức giận nói: "Ngươi đi ra ngoài!"
Lúc này Ngọc Kê chân nhân chỉ ước mình điếc luôn đi cho xong. Hiếm khi thấy chưởng giáo sư tôn tức giận như thế này, nên thậm chí hắn còn quên luôn cả chuyện Hàn Tu Văn cũng thuộc dạng những người không phận sự, không được phép bước vào điện Tông Vụ, nên chỉ vội vàng lui nhanh ra ngoài thôi.
Khi Hàn Tu Văn bước vào trong điện, cơn giận của gã cũng đã qua rồi.
Gã biết Ngọc Kê rất thật thà, ắt hẳn sẽ ngăn cản không cho các đệ tử khác vào đây, vừa khéo thuận tiện cho gã làm việc. Gã búng tay lên mái vòm đại điện, đã quen đường quen lối rồi nên trong mắt gã, trận pháp thiết lập bên ngoài ngọc bài bản mệnh của các đệ tử nội môn kia căn bản chỉ như thùng rỗng kêu to mà thôi. Gã dễ dàng gỡ ngọc bài của Tiêu Liên Nhi xuống.
Gã lật lòng bàn tay lên, ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần xuất hiện trong tay gã. So sánh hai miếng ngọc bài, rõ ràng thần thức lưu lại trên hai miếng không giống nhau. Hàn Tu Văn kinh hãi: "Sao có thể không giống nhau được chứ?"
Gã vốn nhận định rằng Tiêu Liên Nhi là Dịch Khinh Trần, nhưng lại không ngờ được rằng thần thức trên ngọc bài bản mệnh hoàn toàn không giống nhau.
Đệ tử Trúc Cơ tách ra một sợi thần thức ghi lại trong ngọc bài, nếu muốn làm giả cũng sẽ không qua mắt được gã. Chính mắt gã nhìn thấy đầu ngón tay của Tiêu Liên Nhi bắn thần thức ra ghi vào ngọc bài rồi mà, sao có thể không giống với Dịch Khinh Trần được chứ?
Hàn Tu Văn treo lại ngọc bài bản mệnh của Tiêu Liên Nhi lên trên mái vòm của điện, trong lòng rối như tơ vò, không giải thích được.
Gã cũng không tiện ở lại trong điện Tông Vụ lâu, bèn gọi Ngọc Kê vào, nhẹ nhàng nói: "Tiêu Liên Nhi hiểu lầm ý của bản tọa rồi."
Ngọc Kê chân nhân lúng búng đáp: "Đệ tử không nghe thấy gì cả ạ."
Chuyện như thế này, hắn không hề muốn nghe một chút nào hết! Hắn chỉ hận không thể tìm một cái khe mà chui vào thôi ấy chứ! Ngọc Kê chân nhân là người rất thật thà nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu sư tôn ngài không có ý đó, thì tặng trâm cho tiểu cô nương nhà người ta để làm gì?!
Đúng là càng bôi càng đen, Hàn Tu Văn hít sâu một hơi, nói: "Vi sư hoàn toàn ủng hộ Thạch sư đệ của con qua lại với con bé. Cây trâm này, vi sư để cho Thanh Phong đem tặng, nhưng da mặt thằng bé lại mỏng quá."
Thì ra là như vậy! Chưởng giáo sư tôn muốn giúp Thạch Thanh Phong theo đuổi nữ đệ tử mà đệ ấy thích thôi. Chắc chắn Thạch Thanh Phong ngại nói ra, nên Tiêu Liên Nhi mới hiểu lầm đây mà. Tự dưng sư tôn nhà mình lại bị mang tiếng oan mất rồi!
Ngọc Kê chân nhân cảm thông sâu sắc, cũng thầm trách Thạch Thanh Phong: "Đệ tử sẽ nói chuyện với Thạch sư đệ. Đệ ấy cứ ngại ngùng thế này… Để Tiêu Liên Nhi hiểu nhầm như vậy thì mọi người sẽ nhìn sư tôn như thế nào chứ?!"
"Không cần đâu. Chuyện gì cũng thế, càng bôi lại càng đen. Hẳn là Thanh Phong trưởng lão cũng sẽ không để đệ tử của ông ấy nói lung tung ra ngoài đâu. Không cần phải nói với Thanh Phong nữa, không có sau này thằng bé không cưới được nàng dâu về nhà, lại trách người sư huynh như con đấy." Hàn Tu Văn bật cười nói.
Ngọc Kê chân nhân vui vẻ đồng ý: "Thạch sư đệ được trở thành đệ tử của sư tôn đúng là cái phúc của đệ ấy!"
Quay về phòng luyện đan của mình ở điện Bắc Thần, tuy đã cứu vãn được ấn tượng của Ngọc Kê về mình, nhưng trên mặt Hàn Tu Văn vẫn nóng rát cả lên. Gã có cảm giác như vừa bị Tiêu Liên Nhi tát mạnh một cái vào mặt vậy.
"Chỉ là một đệ tử Trúc Cơ mà cũng dám sỉ nhục bản tọa! Bản tọa mà lại thích ngươi ư?" Ngồi trong phòng luyện đan, cuối cùng Hàn Tu Văn cũng không cần phải giữ gương mặt tươi cười và phong độ của mình nữa. Gã bắn một tấm gương thủy tinh ra.
Hình ảnh phản chiếu trong gương chỉ tầm hai lăm hai sáu tuổi, bộ râu dài dưới cằm làm gã tăng thêm vài tuổi, nhưng vô cùng phong độ, tuấn tú.
Trong đầu gã bất giác hiện lên hình ảnh hai người. Một Thạch Thanh Phong thanh tao nhã nhặn và một thiếu quân Ma Môn tuấn tú, ngông cuồng. Tiêu Liên Nhi đã có người trong lòng rồi ư? Nàng ta thích người nào?! Nghĩ vậy gã lại chợt cáu tiết: "Bản tọa đường đường là chưởng giáo một tông môn lớn, chẳng lẽ lại đi so đo với đám trẻ ranh các ngươi sao?"
Gã vung tay áo cất gương thủy tinh đi, lấy ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần ra để mặc cho nó lơ lửng trên không trung, lại một lần nữa rơi vào trầm ngâm: "Sao lại không giống nhau được chứ?"
Trong đầu gã chợt nảy ra một ý, nhớ đến thân thế lai lịch của Tiêu Liên Nhi. Trước khi vào Nguyên Đạo Tông, nàng còn là một tiểu nha đầu không thể tu luyện, làm việc ở Tiêu gia trang suốt mười năm. Chắc chắn Tiêu Minh Y sẽ biết rất nhiều chuyện liên quan đến Tiêu Liên Nhi.
Hàn Tu Văn vội vàng rời khỏi phòng luyện đan, cũng quên thu lại miếng ngọc bài kia. Ra khỏi đại điện, vừa đúng lúc nhìn thấy Dư Quang đang đi qua bên ngoài điện, Hàn Tu Văn bèn gọi hắn lại.
"Sư tổ có gì cần sai bảo ạ!" Dư Quang cung kính đứng dưới bậc thềm.
Không, chuyện hỏi han Tiêu Minh Y không thể để cho Tiêu Liên Nhi biết được. Không thể gọi con bé tới điện Bắc Thần, gã đích thân đi tìm con bé thì hơn, mà tốt nhất là gã nên tới Tiêu gia trang một chuyến. Nghĩ vậy, Hàn Tu Văn xua tay: "Nếu gặp sư phụ ngươi, thì nói với hắn một tiếng, hôm nay ta ra khỏi tông môn, muộn một chút mới về được."
Một tia sáng xanh nâng Hàn Tu Văn bay lên rời khỏi đại điện Bắc Thần.
Dư Quang nhìn theo bóng gã biến mất, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc có chuyện gì mà vội vàng vậy nhỉ? Phải rời khỏi tông môn cả một ngày sao?"
Hắn nhìn xung quanh thấy không có ai bèn lách người vào trong đại điện Bắc Thần, quen đường quen nẻo né tránh được các loại cấm chế, đi tới trước cửa phòng luyện đan.
Phòng luyện đan là nơi bí mật riêng tư nhất của các tu sĩ Nguyên Anh, lớp phòng ngự cũng mạnh mẽ nhất. Phòng luyện đan này lại còn là nơi ở của các đời chưởng giáo, nên phòng ngự cũng khác hẳn những người khác. Dù cho các tu sĩ Nguyên Anh khác có đến đây thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào công phá được, mà thời gian dài một chút lại dễ bị phát hiện. Đây cũng là lý do vì sao Hàn Tu Văn lại buông lỏng cảnh giác ở phòng luyện đan, quên không cất ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần đi.
"Một cơ hội quá tốt. Vào đại diện Bắc Thần mười năm rồi, trước giờ chưa từng có cơ hội vào phòng luyện đan của Hàn Tu Văn."
Mười năm nay, đây là lần thứ hai Hàn Tu Văn rời khỏi đại điện Bắc Thần trong một khoảng thời gian dài, lần trước là khi gã đi tham dự buổi bán đấu giá ở thành Thanh Dương. Dư Quang vừa tới điện Bắc Thần, còn chưa quen thuộc tình hình, nên cơ hội lần này, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Trong mắt Dư Quang ánh lên vẻ kiên quyết, hắn ném vô số trận cờ vào trong lối đi. Không gian chấn động, bóng hình của hắn cũng biến mất.
/192
|