Translator: Nguyetmai
Cửa đá màu xanh ngọc của phòng luyện đan được mài nhẵn thín, tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt.
Mười năm, làm đệ tử của Ngọc Hòa chân nhân đứng đầu trong các đệ tử của Hàn Tu Văn, Dư Quang đã đi hết tất cả các nơi trong đại điện Bắc Thần rồi. Hắn cũng từng đi cùng Ngọc Hòa chân nhân đến thư phòng và phòng ngủ của Hàn Tu Văn, chỉ riêng có phòng luyện đan, nơi chỉ có chưởng giáo các đời mới được sử dụng ấy là hắn chưa từng vào bao giờ thôi.
Dư Quang vỗ ngực một cái, chín chiếc đinh ngọc bắn ra từ lồng ngực hắn. Tu vi mà mấy vị trưởng lão Ma Môn đồng thời thi triển pháp thuật phong ấn lại được thả ra trong chớp mắt. Khí thế của hắn thay đổi hẳn, làm gì còn là tiểu đệ tử Luyện Khí bị Lãnh Quyền đánh ngã xuống khỏi võ đài kia nữa.
Hắn chăm chú nhìn vào cửa đá của phòng luyện đan, ánh mắt rất nặng nề. Ngón tay hắn khẽ chuyển động vẽ trên không trung, từng sợi từng sợi chân khí màu xanh bốc lên cuồn cuộn như rồng, tạo thành một hình vẽ bùa chú rất phức tạp. Miệng hắt huýt một tiếng, tấm bùa chú bay tới, dán vào cửa đá.
Tia sáng chói mắt lóe lên, tấm cửa đá dâng lên một ngọn lửa cháy hừng hực màu tím nhạt, mãnh liệt như muốn thiêu đốt lá bùa kia. Màu xanh trên lá bùa từ từ nhạt dần.
Dư Quang cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên lá bùa. Tia sáng xanh lại bùng lên, nhưng lửa tím cũng theo đó lớn dần.
Tuy Dư Quang đã thiết lập trận pháp phong ấn hơi thở trên hành lang, nhưng cấm chế ở phòng luyện đan của các đời chưởng giáo Nguyên Đạo Tông rất cao siêu. Vào khoảnh khắc lá bùa kia dán vào cửa đá phòng luyện đan, mấy con thần thú điêu khắc bằng đá trên nóc đại điện Bắc Thần bùng phát uy phong của mình, từng bóng ảnh ảo phá tượng lao ra, bay về phía phòng luyện đan.
Hơn mười ảo ảnh thần thú xông thẳng vào trận pháp mà Dư Quang thiết lập trên hành lang, không gian bị xao động liên hồi.
Dư Quang nhìn thoáng xuống chín chiếc đinh ngọc trong lòng bàn tay mình. Đinh ngọc rời khỏi cơ thể, hắn sẽ không thể nào đè ép tu vi xuống được nữa, nhất định sẽ bị Nguyên Đạo Tông phát hiện. Lúc này nhanh chóng lùi lại thì vẫn còn có thể chạy thoát khỏi Nguyên Đạo Tông.
"Đã gần năm mươi năm, thiếu quân không thể chờ được nữa rồi!" Dư Quang hạ quyết tâm, chín chiếc đinh ngọc cắm phập vào chín vị trí trên lá bùa, từng ngụm máu tươi phun ra. Hắn liều mạng bị hao tổn tu vi cũng vẫn muốn phá vỡ cấm chế trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Vào khoảnh khắc bị máu tươi kích thích, tia sáng xanh chợt sáng rực lên gấp mười lần, hai tay Dư Quang đánh mạnh một cái, tấm cửa đá ầm ầm đổ xuống.
Lúc này, ảo ảnh thần thú đã bổ nhào xuống cơ thể hắn, đâm vào lồng ngực hắn.
Hai tay Dư Quang điểm nhanh vào người, hô to: "Bát Phương Thiên Thần, hiện!"
Cơ thể hắn bỗng tăng cao một thước, một ảo ảnh màu xanh thoát ra khỏi thân thể hắn, ảo ảnh thần thú bị ép đẩy ra ngoài cơ thể trong chớp mắt. Người Dư Quang thu nhỏ lại như cũ, choáng váng mất hết sức lực. Ánh mắt của hắn nhanh chóng tìm kiếm khắp phòng luyện đan, trên tấm ngọc bài trắng muốt lơ lửng giữa không trung kia, ba chữ Dịch Khinh Trần vẫn phát ra ánh sáng lấp lóe. Lông mày khẽ nhíu lại, hắn đưa tay ra thu tấm ngọc bài về.
Trong phòng luyện đan, ảo ảnh thoát ra khỏi cơ thể hắn như một con rồng, quấn lấy chiến đấu với ảo ảnh của thần thú. Dư Quang thừa cơ hội này trốn ra khỏi phòng luyện đan.
Sự khác thường của thần thú khiến cả đại điện Bắc Thần không ngừng chấn động. Ngọc Hòa chân nhân đang ở ngoài điện xử lý tông vụ, thấy vậy bèn la lên: "Không ổn rồi!" sau đó bay vội đi như một tia sáng.
Hàn Tu Văn vừa tới tiền sơn môn, đang thông qua thần thức truyền âm gọi Tiêu Minh Y ra. Hai người đang định bay về phía Tiêu gia trang, trong lòng Hàn Tu Văn bỗng cảnh giác, bất chợt quay đầu lại. Gã không kịp nói gì với Tiêu Minh Y nữa, quay người bay nhanh về đỉnh núi.
Vừa chạy tới cửa đại điện Bắc Thần, Ngọc Hòa chân nhân nhìn thấy khóe môi Dư Quang vẫn còn dính máu lảo đảo chạy ra ngoài. Hắn như bị thương rất nặng, đến mức khó có thể mở lời được, đưa tay chỉ về phía sau.
Cảm nhận được trận chiến trong phòng luyện đan, Ngọc Hòa chân nhân không kịp nghĩ ngợi nhiều, bỏ lại Dư Quang để chạy thẳng vào trong.
Hiện tượng bất thường của đại điện Bắc Thần làm kinh động tất cả mọi người trong nội sơn môn. Các trưởng lão Nguyên Anh, tu sĩ Kim Đan không bế quan đều vội vàng lao tới. Chỉ trong thoáng chốc, tia sáng của pháp bảo đã lóe lên đầy bầu trời phía trên điện Bắc Thần, vây đại điện chặt như nêm cối.
Lúc mọi người bay tới, Dư Quang đã lau vết máu bên khóe môi, đứng lẩn vào trong đám đệ tử rồi.
Bảy điện Bắc Đẩu trong nội sơn môn của Nguyên Đạo Tông vốn là một trận pháp lớn để trấn núi, mà đại điện Bắc Thần còn là nơi thiết lập mắt trận. Cửa phòng luyện đan bị phá, ảo ảnh thần thú trên nóc điện mang theo cơn phẫn nộ của thần thú tấn công tới. Hắn dùng nguyên anh hóa thành rồng xanh chiến đấu giữ chân thần thú, còn cơ thể thì rời khỏi đây. Dư Quang biết, hắn không còn cách nào tiếp tục thi triển thần niệm đánh lạc hướng để chạy trốn khỏi Nguyên Đạo Tông nữa rồi.
Bên ngoài đại điện Bắc Thần đã tụ tập đầy tu sĩ. Dư Quang cuống cuồng nhìn quanh để tìm cơ hội thoát thân. Hắn chết không có gì đáng tiếc, nhưng nhất định phải nghĩ cách gửi tin tức và miếng ngọc bài này về Ma Môn.
Hắn nhìn thấy Thanh Phong trưởng lão đang bay tới, sắp đến nơi rồi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cùng với tiếng nói vang lên, Hàn Tu Văn đã đáp xuống trước điện.
Cơ thể Thanh Phong trưởng lão lóe lên, bay đến cửa điện.
Hai người đang định bước vào trong thì Ngọc Hòa chân nhân bỗng chạy từ trong điện ra, la lớn: "Dư Quang lừa ta! Chính hắn đã phá vỡ phòng luyện đan của chưởng giáo!"
Tim Hàn Tu Văn giật thót, chợt nhớ tới tấm ngọc bài của Dịch Khinh Trần còn chưa kịp cất đi.
Ánh mắt Dư Quang nhìn thẳng về phía điện Thiên Xu, thân thể biến thành một tia sáng bỏ chạy.
Vào thời khắc hắn chuyển động, Hàn Tu Văn và Thanh Phong trưởng lão cũng lập tức cảm nhận được, hai bóng người một xanh một vàng đuổi sát theo sau.
Đám tu sĩ Kim Đan cũng không hề chậm chạp, mười mấy ánh sáng chân khí lóe lên trên không trung, tu sĩ Trúc Cơ và đệ tử Luyện Khí cũng theo sát phía sau.
Điều khiến Hàn Tu Văn và Thanh Phong trưởng lão kinh hãi đó là, thân pháp của kẻ đang chạy trốn này rất nhanh. Hai người nhìn nhau, trong thần thức đồng thời vang lên giọng nói của đối phương: "Là tu sĩ Nguyên Anh!"
Tiếng chuông dài ong ong vang lên, đại trận trong nội sơn môn đã khởi động.
Dư Quang biết, chắc chắn hắn không thể chạy thoát ra khỏi đỉnh Thiên Khung được, bèn cắm đầu lao về phía điện Thiên Xu bế quan đã lâu.
Nhược Thủy đạo quân đang bế quan chết, lớp phòng ngự trong suốt bao trùm cả điện Thiên Xu. Dư Quang lao xuống bên dưới như một mũi tên. Hắn nôn ra tiếp một ngụm máu tươi nữa, đầu ngón tay vẽ nhanh một lá bùa máu, ấn lên trên kết giới phòng ngự. Kết giới phòng ngự âm thầm tách ra một khe hở, tấm ngọc bài trắng rơi vào trong.
Hắn tung người lên cao, nhìn như vừa bị kết giới phòng ngự kia ngăn cản mà bắn ngược ra vậy. Dư Quang đứng trên không trung, cười to một cách ngông cuồng: "Nguyên Đạo Tông đứng thứ ba trong ba tông bốn môn chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi!"
Chỉ trong chớp mắt, người của Nguyên Đạo Tông đã đuổi kịp tới, bao vây kín mít xung quanh hắn.
"Là Dư Quang!" Có đệ tử điện Bắc Thần tinh mắt, nhìn thoáng qua đã nhận ra hắn.
"Dư Quang!" Người tức giận nhất là Ngọc Hòa chân nhân. Dư Quang là đệ tử của ông ta, nhưng đến hôm nay mới biết hắn là gian tế. Ngọc Hòa chân nhân xấu hổ vô cùng.
Dư Quang nhìn về phía Ngọc Hòa, gật đầu nói: "Mười năm nay, đa tạ chân nhân đã hết lòng chăm sóc. Ta sẽ không giết ngươi, lùi lại đi."
Đây là lần đầu tiên trong suốt mười năm qua, Ngọc Hòa chân nhân nghe thấy ngữ khí của kẻ bề trên thế này, ông ta suýt thì tức đến mức ngã ngửa ra.
Hàn Tu Văn chầm chậm bước tới hỏi: "Tôn giá là người nào? Dùng tu vi Nguyên Anh để vào Nguyên Đạo Tông ta, nằm vùng trong điện Bắc Thần mười năm nay có ý đồ gì?"
"Ông đây đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, tên thật là Dư Quang. Mặt ông đây cũng vốn như thế này. Là Dư Quang, Bát Phương Thiên Thần Tướng hộ giáo của Ma Môn. Chưa từng nghe nói đến sao?" Dư Quang vô cùng đắc ý, khoanh tay cười nói, "Ma Đạo không chung đường. Ma Môn phái gian tế tới Đạo Môn cũng là chuyện quá bình thường. Chẳng lẽ Đạo Môn chưa từng nghĩ đến chuyện phải thám tử tới núi Hắc Ma hay sao? Không có bản lĩnh thì thôi đi. Muốn bắt ta à? Không có cửa đâu!"
Vừa dứt lời, cơ thể Dư Quang lập tức hóa thành một đám sương máu.
Mỗi một giọt máu đều như có sinh mệnh, chen chen lấn lấn tản ra bốn phía bỏ trốn.
"Huyết Độn!" Hàn Tu Văn và Thanh Phong trưởng lão cùng lúc la lên. Hai luồng chân khí tinh khiết nhất tạo thành một hình tròn hoàn mỹ rơi từ trên không trung xuống, ngăn cản đám sương máu này.
Hai nửa hình tròn một xanh một vàng đồng thời tụ lại chính giữa. Đám sương máu bốc lên ra sức muốn phá vỡ sự ngăn cản của hai vị Nguyên Anh. Vòng tròn càng thu càng nhỏ lại, đến cuối cùng sương máu bị vây trong phạm vi chỉ khoảng ba thước.
Trong lòng bàn tay Hàn Tu Văn bay lên một ngọn lửa tím, ném thẳng vào trong.
Tiếng xì xèo vang lên không ngừng.
Chỉ thoáng chốc sau, sương máu bị thiêu sạch không còn chút vết tích gì.
Hàn Tu Văn đón lấy túi chứa đồ của Dư Quang rơi lại trên không trung, dùng thần thức tìm kiếm nhưng lại không tìm thấy miếng ngọc bài kia. "Chúng ta bị lừa rồi!" Gã chợt la lên, lao nhanh về phía đại điện Bắc Thần.
Mọi người nghe thấy vậy bèn quay đầu nhìn, một bóng xanh cực nhạt bay ra từ đại điện Bắc Thần, vút thẳng lên trời rồi biến mất trong chớp mắt.
"Giương Đông kích Tây! Tu sĩ Ma Môn thật gian xảo! Không ngờ hắn lại để Nguyên Anh lại trong điện Bắc Thần!" Thanh Phong trưởng lão cảm thán nói.
Hàn Tu Văn mang tâm trạng phức tạp đi vào trong phòng luyện đan. Nhìn thấy cánh cửa đá của phòng luyện đan đã đổ nát, mắt gã hơi nheo lại. Gã lẩm bẩm tự nhủ: "Không đúng, Nguyên Anh của hắn chỉ mới thành hình, không thể tùy ý rời khỏi cơ thể được. Thân xác hắn bị thương nặng, cũng không thể mang được bất cứ vật gì khác theo. Vậy thì miếng ngọc bài đâu? Ngọc Hòa không thể giấu đi được, như vậy chắc chắn là bị Dư Quang cầm đi rồi."
Tim gã đập thình thịch liên hồi. Hàn Tu Văn đi ra khỏi phòng luyện đan, đứng bên ngoài điện Bắc Thần. Ở cách đó không xa, lớp kết giới phòng ngự trong suốt của điện Thiên Xu phát ra những tia sáng bảy màu dưới ánh mặt trời.
Bây giờ Tiêu Liên Nhi mới theo tới điện Thiên Xu nhưng nàng cũng không quay ngược về điện Bắc Thần theo Hàn Tu Văn.
Thanh Phong trưởng lão mang theo đám đệ tử điện Dao Quang đứng lại trên không trung, cũng không cử động. Trên trời rất ồn ào náo nhiệt, nhưng điện Thiên Xu vẫn không có chút động tĩnh gì như cũ. Ông khe khẽ thở dài nói: "Tính ra, Nhược Thủy đạo quân cũng đã bế quan gần tám mươi năm rồi đó. Chúng ta về thôi, trong thời gian này, các đệ tử không được phép rời khỏi tông môn."
Nhìn về phía điện Thiên Xu, Tiêu Liên Nhi lưu luyến không rời.
Một trăm năm đối với việc tu luyện dài lâu tĩnh lặng ấy cũng chỉ là cái chớp mắt mà thôi. Trong vòng một trăm năm, nàng nhất định phải luyện được Tăng Nguyên Đan cho sư tôn. Nghĩ đến hai vị thuốc chính còn thiếu kia, Tiêu Liên Nhi thực sự không còn tâm trạng nào mà ở lại Nguyên Đạo Tông nữa.
Mọi người của điện Dao Quang đang định đi thì Hàn Tu Văn đã dẫn một đám đệ tử điện Bắc Thần bay tới. Gã chắp tay với Thanh Phong trưởng lão, nói: "Trước đây chưa từng xảy ra việc như thế này bao giờ, không biết vừa rồi giao đấu có làm phiền đến Nhược Thủy đạo quân không. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, thiết lập thêm một trận pháp nữa trong vòng năm dặm quanh điện Thiên Xu đi, tránh để cho Ma Môn lại một lần nữa lẩn vào Nguyên Đạo Tông, quấy rầy Nhược Thủy đạo quân tu luyện."
"Chưởng giáo tính toán rất chu toàn. Chúng ta cứ làm vậy đi."
Sau khi đệ tử kết anh, tuy không còn xưng hô là sư đồ nữa, nhưng vẫn có thể tôn kính, bảo vệ tôn trưởng, không uổng quãng thời gian từng làm sư đồ.
Thanh Phong trưởng lão cũng rất vui mừng.
Nhược Thủy đạo quân tu luyện trong phòng luyện đan. Hóa thần vốn là việc vô cùng nguy hiểm, mà trận đấu của Nguyên Anh lại quá ồn ào chấn động. Tu luyện đến thời khắc mấu chốt, chỉ rụng một sợi tóc thôi cũng dễ dàng bị kinh động khiến chân khí ngừng trệ rồi.
Không một ai cảm thấy lời nói của Hàn Tu Văn có gì bất ổn.
Chỉ trừ Tiêu Liên Nhi!
Kể từ sau cái ngày nàng phủ nhận nhân phẩm của Hàn Tu Văn thì nàng tuyệt đối không cho rằng gã sẽ có thể suy nghĩ cho Nhược Thủy đạo quân.
Đệ tử điện Bắc Thần vây xung quanh điện Thiên Xu trong phạm vi năm dặm, chôn trận cờ xuống. Trận pháp vừa hình thành, một lớp sương mù dựng lên như một bức tường kiên cố, ẩn giấu cả điện Thiên Xu đi.
Trong lòng Tiêu Liên Nhi thấy rất bất an. Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy trận pháp này như trận pháp cầm tù vậy, giam chặt sư tôn ở bên trong. Thấy mặt Thanh Phong trưởng lão đầy vẻ vui mừng, nàng chỉ đành giấu sự lo lắng sâu trong đáy lòng mình.
Quay về điện Dao Quang, Tiêu Liên Nhi vẫn không nhịn được hỏi: "Sư phụ ơi, chưởng giáo đạo quân thiết lập trận pháp gì ở điện Thiên Xu vậy ạ?"
"Trận Tù Long."
Ba chữ này khiến sắc mặt Tiêu Liên Nhi biến đổi hẳn.
"Chưởng giáo từng là đại đệ tử của Nhược Thủy đạo quân, chắc chắn sẽ không có ý không tôn kính Nhược Thủy đạo quân đâu. Chỉ có trận pháp này mới có thể ngăn cản, không để động tĩnh giao đấu giữa các tu sĩ Nguyên Anh làm ảnh hưởng đến điện Thiên Xu mà thôi." Thanh Phong trưởng lão nhìn nàng, buồn cười hỏi, "Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?"
Tiêu Liên Nhi cúi đầu, mắt bất giác đỏ hoe: "Hôm nay con tới điện Tông Vụ lưu lại ngọc bài bản mệnh, nhìn thấy bên dưới điện Thiên Xu trống vắng không có một ai. Con cảm thấy Nhược Thủy đạo quân thật cô đơn."
"Chỉ còn lại khoảng một trăm năm tuổi thọ thôi, cố gắng thăng cấp Hóa Thần thực sự quá khó khăn." Nghĩ đến mình chỉ còn ba trăm năm tuổi thọ mà vẫn chưa đạt tới tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ, Thanh Phong trưởng lão cũng không khỏi lộ ra vẻ âu sầu.
"Sư phụ, đệ tử muốn xuống núi đi tìm nguyên liệu Tăng Nguyên Đan!" Tiêu Liên Nhi không còn do dự nữa. Giờ đã sắp vào đông, chỉ còn chưa tới một năm nữa thôi là đến trận tỉ thí sang năm của Ma Môn và Đạo Môn, Hàn Tu Văn không thể nào rời khỏi Nguyên Đạo Tông. Như vậy chi bằng nàng xuống núi tìm nguyên liệu, tranh thủ kết đan sớm một chút.
"Con mới về tông môn có hai ngày mà! Chờ sau Tết hẵng xuống núi." Trong lòng Thanh Phong trưởng lão rất cảm động, cũng có chút không nỡ.
Thấy Tiêu Liên Nhi vẫn muốn đi, Thanh Phong trưởng lão thở dài nói: "Trong buổi đấu giá hàng năm, một khi xuất hiện nguyên liệu luyện chế Tăng Nguyên Đan, tông môn đều sẽ nghĩ cách để giữ lại, dù gì cũng dễ dàng hơn lao đầu tìm kiếm vô định như con. Nghe lời sư phụ đi."
Trong đầu Tiêu Liên Nhi lại dâng lên một suy nghĩ khác. Nàng chào tạm biệt Thanh Phong trưởng lão rồi cười tít mắt đi tìm Nhị sư huynh Ứng Xuân Sơn của mình.
…
Ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần lẳng lặng nằm trên mặt đất ở điện Thiên Xu.
Lúc trận Tù Long được thiết lập, tấm ngọc bài kia bay vào trong phòng luyện đan, rơi xuống một bàn tay nhăn nheo già cỗi…
…
Cửa đá màu xanh ngọc của phòng luyện đan được mài nhẵn thín, tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt.
Mười năm, làm đệ tử của Ngọc Hòa chân nhân đứng đầu trong các đệ tử của Hàn Tu Văn, Dư Quang đã đi hết tất cả các nơi trong đại điện Bắc Thần rồi. Hắn cũng từng đi cùng Ngọc Hòa chân nhân đến thư phòng và phòng ngủ của Hàn Tu Văn, chỉ riêng có phòng luyện đan, nơi chỉ có chưởng giáo các đời mới được sử dụng ấy là hắn chưa từng vào bao giờ thôi.
Dư Quang vỗ ngực một cái, chín chiếc đinh ngọc bắn ra từ lồng ngực hắn. Tu vi mà mấy vị trưởng lão Ma Môn đồng thời thi triển pháp thuật phong ấn lại được thả ra trong chớp mắt. Khí thế của hắn thay đổi hẳn, làm gì còn là tiểu đệ tử Luyện Khí bị Lãnh Quyền đánh ngã xuống khỏi võ đài kia nữa.
Hắn chăm chú nhìn vào cửa đá của phòng luyện đan, ánh mắt rất nặng nề. Ngón tay hắn khẽ chuyển động vẽ trên không trung, từng sợi từng sợi chân khí màu xanh bốc lên cuồn cuộn như rồng, tạo thành một hình vẽ bùa chú rất phức tạp. Miệng hắt huýt một tiếng, tấm bùa chú bay tới, dán vào cửa đá.
Tia sáng chói mắt lóe lên, tấm cửa đá dâng lên một ngọn lửa cháy hừng hực màu tím nhạt, mãnh liệt như muốn thiêu đốt lá bùa kia. Màu xanh trên lá bùa từ từ nhạt dần.
Dư Quang cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu tươi lên lá bùa. Tia sáng xanh lại bùng lên, nhưng lửa tím cũng theo đó lớn dần.
Tuy Dư Quang đã thiết lập trận pháp phong ấn hơi thở trên hành lang, nhưng cấm chế ở phòng luyện đan của các đời chưởng giáo Nguyên Đạo Tông rất cao siêu. Vào khoảnh khắc lá bùa kia dán vào cửa đá phòng luyện đan, mấy con thần thú điêu khắc bằng đá trên nóc đại điện Bắc Thần bùng phát uy phong của mình, từng bóng ảnh ảo phá tượng lao ra, bay về phía phòng luyện đan.
Hơn mười ảo ảnh thần thú xông thẳng vào trận pháp mà Dư Quang thiết lập trên hành lang, không gian bị xao động liên hồi.
Dư Quang nhìn thoáng xuống chín chiếc đinh ngọc trong lòng bàn tay mình. Đinh ngọc rời khỏi cơ thể, hắn sẽ không thể nào đè ép tu vi xuống được nữa, nhất định sẽ bị Nguyên Đạo Tông phát hiện. Lúc này nhanh chóng lùi lại thì vẫn còn có thể chạy thoát khỏi Nguyên Đạo Tông.
"Đã gần năm mươi năm, thiếu quân không thể chờ được nữa rồi!" Dư Quang hạ quyết tâm, chín chiếc đinh ngọc cắm phập vào chín vị trí trên lá bùa, từng ngụm máu tươi phun ra. Hắn liều mạng bị hao tổn tu vi cũng vẫn muốn phá vỡ cấm chế trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Vào khoảnh khắc bị máu tươi kích thích, tia sáng xanh chợt sáng rực lên gấp mười lần, hai tay Dư Quang đánh mạnh một cái, tấm cửa đá ầm ầm đổ xuống.
Lúc này, ảo ảnh thần thú đã bổ nhào xuống cơ thể hắn, đâm vào lồng ngực hắn.
Hai tay Dư Quang điểm nhanh vào người, hô to: "Bát Phương Thiên Thần, hiện!"
Cơ thể hắn bỗng tăng cao một thước, một ảo ảnh màu xanh thoát ra khỏi thân thể hắn, ảo ảnh thần thú bị ép đẩy ra ngoài cơ thể trong chớp mắt. Người Dư Quang thu nhỏ lại như cũ, choáng váng mất hết sức lực. Ánh mắt của hắn nhanh chóng tìm kiếm khắp phòng luyện đan, trên tấm ngọc bài trắng muốt lơ lửng giữa không trung kia, ba chữ Dịch Khinh Trần vẫn phát ra ánh sáng lấp lóe. Lông mày khẽ nhíu lại, hắn đưa tay ra thu tấm ngọc bài về.
Trong phòng luyện đan, ảo ảnh thoát ra khỏi cơ thể hắn như một con rồng, quấn lấy chiến đấu với ảo ảnh của thần thú. Dư Quang thừa cơ hội này trốn ra khỏi phòng luyện đan.
Sự khác thường của thần thú khiến cả đại điện Bắc Thần không ngừng chấn động. Ngọc Hòa chân nhân đang ở ngoài điện xử lý tông vụ, thấy vậy bèn la lên: "Không ổn rồi!" sau đó bay vội đi như một tia sáng.
Hàn Tu Văn vừa tới tiền sơn môn, đang thông qua thần thức truyền âm gọi Tiêu Minh Y ra. Hai người đang định bay về phía Tiêu gia trang, trong lòng Hàn Tu Văn bỗng cảnh giác, bất chợt quay đầu lại. Gã không kịp nói gì với Tiêu Minh Y nữa, quay người bay nhanh về đỉnh núi.
Vừa chạy tới cửa đại điện Bắc Thần, Ngọc Hòa chân nhân nhìn thấy khóe môi Dư Quang vẫn còn dính máu lảo đảo chạy ra ngoài. Hắn như bị thương rất nặng, đến mức khó có thể mở lời được, đưa tay chỉ về phía sau.
Cảm nhận được trận chiến trong phòng luyện đan, Ngọc Hòa chân nhân không kịp nghĩ ngợi nhiều, bỏ lại Dư Quang để chạy thẳng vào trong.
Hiện tượng bất thường của đại điện Bắc Thần làm kinh động tất cả mọi người trong nội sơn môn. Các trưởng lão Nguyên Anh, tu sĩ Kim Đan không bế quan đều vội vàng lao tới. Chỉ trong thoáng chốc, tia sáng của pháp bảo đã lóe lên đầy bầu trời phía trên điện Bắc Thần, vây đại điện chặt như nêm cối.
Lúc mọi người bay tới, Dư Quang đã lau vết máu bên khóe môi, đứng lẩn vào trong đám đệ tử rồi.
Bảy điện Bắc Đẩu trong nội sơn môn của Nguyên Đạo Tông vốn là một trận pháp lớn để trấn núi, mà đại điện Bắc Thần còn là nơi thiết lập mắt trận. Cửa phòng luyện đan bị phá, ảo ảnh thần thú trên nóc điện mang theo cơn phẫn nộ của thần thú tấn công tới. Hắn dùng nguyên anh hóa thành rồng xanh chiến đấu giữ chân thần thú, còn cơ thể thì rời khỏi đây. Dư Quang biết, hắn không còn cách nào tiếp tục thi triển thần niệm đánh lạc hướng để chạy trốn khỏi Nguyên Đạo Tông nữa rồi.
Bên ngoài đại điện Bắc Thần đã tụ tập đầy tu sĩ. Dư Quang cuống cuồng nhìn quanh để tìm cơ hội thoát thân. Hắn chết không có gì đáng tiếc, nhưng nhất định phải nghĩ cách gửi tin tức và miếng ngọc bài này về Ma Môn.
Hắn nhìn thấy Thanh Phong trưởng lão đang bay tới, sắp đến nơi rồi.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cùng với tiếng nói vang lên, Hàn Tu Văn đã đáp xuống trước điện.
Cơ thể Thanh Phong trưởng lão lóe lên, bay đến cửa điện.
Hai người đang định bước vào trong thì Ngọc Hòa chân nhân bỗng chạy từ trong điện ra, la lớn: "Dư Quang lừa ta! Chính hắn đã phá vỡ phòng luyện đan của chưởng giáo!"
Tim Hàn Tu Văn giật thót, chợt nhớ tới tấm ngọc bài của Dịch Khinh Trần còn chưa kịp cất đi.
Ánh mắt Dư Quang nhìn thẳng về phía điện Thiên Xu, thân thể biến thành một tia sáng bỏ chạy.
Vào thời khắc hắn chuyển động, Hàn Tu Văn và Thanh Phong trưởng lão cũng lập tức cảm nhận được, hai bóng người một xanh một vàng đuổi sát theo sau.
Đám tu sĩ Kim Đan cũng không hề chậm chạp, mười mấy ánh sáng chân khí lóe lên trên không trung, tu sĩ Trúc Cơ và đệ tử Luyện Khí cũng theo sát phía sau.
Điều khiến Hàn Tu Văn và Thanh Phong trưởng lão kinh hãi đó là, thân pháp của kẻ đang chạy trốn này rất nhanh. Hai người nhìn nhau, trong thần thức đồng thời vang lên giọng nói của đối phương: "Là tu sĩ Nguyên Anh!"
Tiếng chuông dài ong ong vang lên, đại trận trong nội sơn môn đã khởi động.
Dư Quang biết, chắc chắn hắn không thể chạy thoát ra khỏi đỉnh Thiên Khung được, bèn cắm đầu lao về phía điện Thiên Xu bế quan đã lâu.
Nhược Thủy đạo quân đang bế quan chết, lớp phòng ngự trong suốt bao trùm cả điện Thiên Xu. Dư Quang lao xuống bên dưới như một mũi tên. Hắn nôn ra tiếp một ngụm máu tươi nữa, đầu ngón tay vẽ nhanh một lá bùa máu, ấn lên trên kết giới phòng ngự. Kết giới phòng ngự âm thầm tách ra một khe hở, tấm ngọc bài trắng rơi vào trong.
Hắn tung người lên cao, nhìn như vừa bị kết giới phòng ngự kia ngăn cản mà bắn ngược ra vậy. Dư Quang đứng trên không trung, cười to một cách ngông cuồng: "Nguyên Đạo Tông đứng thứ ba trong ba tông bốn môn chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi!"
Chỉ trong chớp mắt, người của Nguyên Đạo Tông đã đuổi kịp tới, bao vây kín mít xung quanh hắn.
"Là Dư Quang!" Có đệ tử điện Bắc Thần tinh mắt, nhìn thoáng qua đã nhận ra hắn.
"Dư Quang!" Người tức giận nhất là Ngọc Hòa chân nhân. Dư Quang là đệ tử của ông ta, nhưng đến hôm nay mới biết hắn là gian tế. Ngọc Hòa chân nhân xấu hổ vô cùng.
Dư Quang nhìn về phía Ngọc Hòa, gật đầu nói: "Mười năm nay, đa tạ chân nhân đã hết lòng chăm sóc. Ta sẽ không giết ngươi, lùi lại đi."
Đây là lần đầu tiên trong suốt mười năm qua, Ngọc Hòa chân nhân nghe thấy ngữ khí của kẻ bề trên thế này, ông ta suýt thì tức đến mức ngã ngửa ra.
Hàn Tu Văn chầm chậm bước tới hỏi: "Tôn giá là người nào? Dùng tu vi Nguyên Anh để vào Nguyên Đạo Tông ta, nằm vùng trong điện Bắc Thần mười năm nay có ý đồ gì?"
"Ông đây đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, tên thật là Dư Quang. Mặt ông đây cũng vốn như thế này. Là Dư Quang, Bát Phương Thiên Thần Tướng hộ giáo của Ma Môn. Chưa từng nghe nói đến sao?" Dư Quang vô cùng đắc ý, khoanh tay cười nói, "Ma Đạo không chung đường. Ma Môn phái gian tế tới Đạo Môn cũng là chuyện quá bình thường. Chẳng lẽ Đạo Môn chưa từng nghĩ đến chuyện phải thám tử tới núi Hắc Ma hay sao? Không có bản lĩnh thì thôi đi. Muốn bắt ta à? Không có cửa đâu!"
Vừa dứt lời, cơ thể Dư Quang lập tức hóa thành một đám sương máu.
Mỗi một giọt máu đều như có sinh mệnh, chen chen lấn lấn tản ra bốn phía bỏ trốn.
"Huyết Độn!" Hàn Tu Văn và Thanh Phong trưởng lão cùng lúc la lên. Hai luồng chân khí tinh khiết nhất tạo thành một hình tròn hoàn mỹ rơi từ trên không trung xuống, ngăn cản đám sương máu này.
Hai nửa hình tròn một xanh một vàng đồng thời tụ lại chính giữa. Đám sương máu bốc lên ra sức muốn phá vỡ sự ngăn cản của hai vị Nguyên Anh. Vòng tròn càng thu càng nhỏ lại, đến cuối cùng sương máu bị vây trong phạm vi chỉ khoảng ba thước.
Trong lòng bàn tay Hàn Tu Văn bay lên một ngọn lửa tím, ném thẳng vào trong.
Tiếng xì xèo vang lên không ngừng.
Chỉ thoáng chốc sau, sương máu bị thiêu sạch không còn chút vết tích gì.
Hàn Tu Văn đón lấy túi chứa đồ của Dư Quang rơi lại trên không trung, dùng thần thức tìm kiếm nhưng lại không tìm thấy miếng ngọc bài kia. "Chúng ta bị lừa rồi!" Gã chợt la lên, lao nhanh về phía đại điện Bắc Thần.
Mọi người nghe thấy vậy bèn quay đầu nhìn, một bóng xanh cực nhạt bay ra từ đại điện Bắc Thần, vút thẳng lên trời rồi biến mất trong chớp mắt.
"Giương Đông kích Tây! Tu sĩ Ma Môn thật gian xảo! Không ngờ hắn lại để Nguyên Anh lại trong điện Bắc Thần!" Thanh Phong trưởng lão cảm thán nói.
Hàn Tu Văn mang tâm trạng phức tạp đi vào trong phòng luyện đan. Nhìn thấy cánh cửa đá của phòng luyện đan đã đổ nát, mắt gã hơi nheo lại. Gã lẩm bẩm tự nhủ: "Không đúng, Nguyên Anh của hắn chỉ mới thành hình, không thể tùy ý rời khỏi cơ thể được. Thân xác hắn bị thương nặng, cũng không thể mang được bất cứ vật gì khác theo. Vậy thì miếng ngọc bài đâu? Ngọc Hòa không thể giấu đi được, như vậy chắc chắn là bị Dư Quang cầm đi rồi."
Tim gã đập thình thịch liên hồi. Hàn Tu Văn đi ra khỏi phòng luyện đan, đứng bên ngoài điện Bắc Thần. Ở cách đó không xa, lớp kết giới phòng ngự trong suốt của điện Thiên Xu phát ra những tia sáng bảy màu dưới ánh mặt trời.
Bây giờ Tiêu Liên Nhi mới theo tới điện Thiên Xu nhưng nàng cũng không quay ngược về điện Bắc Thần theo Hàn Tu Văn.
Thanh Phong trưởng lão mang theo đám đệ tử điện Dao Quang đứng lại trên không trung, cũng không cử động. Trên trời rất ồn ào náo nhiệt, nhưng điện Thiên Xu vẫn không có chút động tĩnh gì như cũ. Ông khe khẽ thở dài nói: "Tính ra, Nhược Thủy đạo quân cũng đã bế quan gần tám mươi năm rồi đó. Chúng ta về thôi, trong thời gian này, các đệ tử không được phép rời khỏi tông môn."
Nhìn về phía điện Thiên Xu, Tiêu Liên Nhi lưu luyến không rời.
Một trăm năm đối với việc tu luyện dài lâu tĩnh lặng ấy cũng chỉ là cái chớp mắt mà thôi. Trong vòng một trăm năm, nàng nhất định phải luyện được Tăng Nguyên Đan cho sư tôn. Nghĩ đến hai vị thuốc chính còn thiếu kia, Tiêu Liên Nhi thực sự không còn tâm trạng nào mà ở lại Nguyên Đạo Tông nữa.
Mọi người của điện Dao Quang đang định đi thì Hàn Tu Văn đã dẫn một đám đệ tử điện Bắc Thần bay tới. Gã chắp tay với Thanh Phong trưởng lão, nói: "Trước đây chưa từng xảy ra việc như thế này bao giờ, không biết vừa rồi giao đấu có làm phiền đến Nhược Thủy đạo quân không. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, thiết lập thêm một trận pháp nữa trong vòng năm dặm quanh điện Thiên Xu đi, tránh để cho Ma Môn lại một lần nữa lẩn vào Nguyên Đạo Tông, quấy rầy Nhược Thủy đạo quân tu luyện."
"Chưởng giáo tính toán rất chu toàn. Chúng ta cứ làm vậy đi."
Sau khi đệ tử kết anh, tuy không còn xưng hô là sư đồ nữa, nhưng vẫn có thể tôn kính, bảo vệ tôn trưởng, không uổng quãng thời gian từng làm sư đồ.
Thanh Phong trưởng lão cũng rất vui mừng.
Nhược Thủy đạo quân tu luyện trong phòng luyện đan. Hóa thần vốn là việc vô cùng nguy hiểm, mà trận đấu của Nguyên Anh lại quá ồn ào chấn động. Tu luyện đến thời khắc mấu chốt, chỉ rụng một sợi tóc thôi cũng dễ dàng bị kinh động khiến chân khí ngừng trệ rồi.
Không một ai cảm thấy lời nói của Hàn Tu Văn có gì bất ổn.
Chỉ trừ Tiêu Liên Nhi!
Kể từ sau cái ngày nàng phủ nhận nhân phẩm của Hàn Tu Văn thì nàng tuyệt đối không cho rằng gã sẽ có thể suy nghĩ cho Nhược Thủy đạo quân.
Đệ tử điện Bắc Thần vây xung quanh điện Thiên Xu trong phạm vi năm dặm, chôn trận cờ xuống. Trận pháp vừa hình thành, một lớp sương mù dựng lên như một bức tường kiên cố, ẩn giấu cả điện Thiên Xu đi.
Trong lòng Tiêu Liên Nhi thấy rất bất an. Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy trận pháp này như trận pháp cầm tù vậy, giam chặt sư tôn ở bên trong. Thấy mặt Thanh Phong trưởng lão đầy vẻ vui mừng, nàng chỉ đành giấu sự lo lắng sâu trong đáy lòng mình.
Quay về điện Dao Quang, Tiêu Liên Nhi vẫn không nhịn được hỏi: "Sư phụ ơi, chưởng giáo đạo quân thiết lập trận pháp gì ở điện Thiên Xu vậy ạ?"
"Trận Tù Long."
Ba chữ này khiến sắc mặt Tiêu Liên Nhi biến đổi hẳn.
"Chưởng giáo từng là đại đệ tử của Nhược Thủy đạo quân, chắc chắn sẽ không có ý không tôn kính Nhược Thủy đạo quân đâu. Chỉ có trận pháp này mới có thể ngăn cản, không để động tĩnh giao đấu giữa các tu sĩ Nguyên Anh làm ảnh hưởng đến điện Thiên Xu mà thôi." Thanh Phong trưởng lão nhìn nàng, buồn cười hỏi, "Sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?"
Tiêu Liên Nhi cúi đầu, mắt bất giác đỏ hoe: "Hôm nay con tới điện Tông Vụ lưu lại ngọc bài bản mệnh, nhìn thấy bên dưới điện Thiên Xu trống vắng không có một ai. Con cảm thấy Nhược Thủy đạo quân thật cô đơn."
"Chỉ còn lại khoảng một trăm năm tuổi thọ thôi, cố gắng thăng cấp Hóa Thần thực sự quá khó khăn." Nghĩ đến mình chỉ còn ba trăm năm tuổi thọ mà vẫn chưa đạt tới tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ, Thanh Phong trưởng lão cũng không khỏi lộ ra vẻ âu sầu.
"Sư phụ, đệ tử muốn xuống núi đi tìm nguyên liệu Tăng Nguyên Đan!" Tiêu Liên Nhi không còn do dự nữa. Giờ đã sắp vào đông, chỉ còn chưa tới một năm nữa thôi là đến trận tỉ thí sang năm của Ma Môn và Đạo Môn, Hàn Tu Văn không thể nào rời khỏi Nguyên Đạo Tông. Như vậy chi bằng nàng xuống núi tìm nguyên liệu, tranh thủ kết đan sớm một chút.
"Con mới về tông môn có hai ngày mà! Chờ sau Tết hẵng xuống núi." Trong lòng Thanh Phong trưởng lão rất cảm động, cũng có chút không nỡ.
Thấy Tiêu Liên Nhi vẫn muốn đi, Thanh Phong trưởng lão thở dài nói: "Trong buổi đấu giá hàng năm, một khi xuất hiện nguyên liệu luyện chế Tăng Nguyên Đan, tông môn đều sẽ nghĩ cách để giữ lại, dù gì cũng dễ dàng hơn lao đầu tìm kiếm vô định như con. Nghe lời sư phụ đi."
Trong đầu Tiêu Liên Nhi lại dâng lên một suy nghĩ khác. Nàng chào tạm biệt Thanh Phong trưởng lão rồi cười tít mắt đi tìm Nhị sư huynh Ứng Xuân Sơn của mình.
…
Ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần lẳng lặng nằm trên mặt đất ở điện Thiên Xu.
Lúc trận Tù Long được thiết lập, tấm ngọc bài kia bay vào trong phòng luyện đan, rơi xuống một bàn tay nhăn nheo già cỗi…
…
/192
|