Translator: Nguyetmai
Hoàng hôn chuẩn bị buông xuống. Phía Tây hiện ra một mảng trời màu đen. Nếu như ở phía Đông, chắc chắn sẽ khiến người ta cho rằng trời đã sẩm tối. Ánh chiều tà rọi sáng lên sa mạc, nhưng chẳng thể rọi tới vùng trời hắc ám đó.
Thanh Phong trưởng lão dừng lại trên không giây lát, ông biết bóng đen kia chính là núi Hắc Ma của Ma Môn.
Dùng thân thể của Nguyên Anh, lại có sự giúp đỡ của pháp bảo phi hành, ngày đi được vạn dặm, nhưng Thanh Phong trưởng lão vẫn phải bay suốt hai tháng rưỡi mới đến.
"Không nói đến việc thần niệm của Ma Môn phá giải được nhiều thứ khác, chỉ việc đi đường thôi cũng tiện lắm rồi!"
Ông thở dài hâm mộ rồi tiếp tục cuộc hành trình.
Chân khí màu vàng cùng chân khí màu lam tạo ra một cái bóng thật dài trên không. Càng đi về phía Tây, tất cả núi đá đều có màu đỏ, không một cành cây ngọn cỏ nào. Tầm mắt trên sa mạc không bị che chắn, phía trước trông rất hoang vu, trống vắng.
Cuối cùng, khi trên trời xuất hiện các vì sao sáng lấp lánh, ông đã tới được dưới chân núi Hắc Ma.
Một loạt những mỏm đá màu đen đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao chọc trời. Đứng ở không trung, mơ hồ có thể cảm nhận được một hơi thở độc ác, dữ dằn đang ập đến.
Thanh Phong trưởng lão ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Núi nhấp nhô liên miên, không thể nhìn thấy điểm cuối, cũng chẳng hề có đèn đuốc, trời tối như bưng, người như hòa vào bóng đêm. Giọng nói của Thanh Phong trưởng lão ung dung cất lên: "Thiếu quân Minh Triệt, ta đến để lấy cá Mỹ Nhân theo hẹn."
Giọng nói văng vẳng trong núi, tiếng vọng quẩn quanh.
Âm thanh dần biến mất, trong núi im ắng trở lại. Thanh Phong ngước nhìn ra xa, khóe miệng hiện lên ý cười.
Sau khoảng một nén nhang, ánh đèn ở sâu trong dãy núi phía xa rọi tới. Tiếng cười lanh lảnh và giòn tan cất lên, như tiếng cười đùa của một tốp các cô gái trẻ.
Ngay sau đó, một làn gió thơm ngát thổi tới, trong nháy mắt, có khoảng mười mỹ nữ mặc trang phục trong cung cầm đèn lồng bằng lụa, tay nâng một chiếc kiệu mềm che vải mỏng bay đến trước mặt Thanh Phong trưởng lão.
"Ái chà, là đạo trưởng đấy ư?"
Làn gió thơm ngát phả vào mặt, giọng nói dịu dàng mà ngọt ngào, từng làn váy dày bồng bềnh, quyến rũ động lòng người.
Phô trương quá! Thanh Phong trưởng lão ngán ngẩm một câu, hắng giọng nói: "Lão đạo là Thanh Phong của Nguyên Đạo Tông."
Đám mỹ nữ mặc trang phục cung điện làm như không nghe thấy, tò mò nhìn ông, thì thầm tai nhau: "Còn nhớ chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông không? Vài chục năm trước, trong lúc luận võ tại sơn môn, tác phong nhanh nhẹn, khi trẻ tuổi còn được ca ngợi là công tử Thương Lan Trúc đấy."
"Sao không phải là gã đến nhỉ?"
"Nghe Tiểu Bạch tỷ tỷ nói, đồ đệ của Hàn chưởng giáo tên là Thạch Thanh Phong, như một đóa hoa ngọc lan thanh cao, nhã nhặn, chẳng vướng bụi trần."
"Ngươi suốt ngày nhắc tới Nguyên Đạo Tông như thế, sao không gia nhập vào Nguyên Đạo Tông luôn đi?"
Các cô gái nói đến đây thì xông tới trước mặt ông: "Đạo trưởng, hãy nhận thiếp làm đệ tử đi."
"Sư phụ, thiếp có thể làm nữ đệ tử của người không?"
Thanh Phong trưởng lão chỉ cảm thấy cánh tay nổi da gà. Ông biết đây là trò đùa mà Minh Triệt cố ý dành cho mình, ai nghiêm túc thì kẻ đó thua. Ông mỉm cười nhìn bọn họ, trong lòng lại chửi mắng Minh Triệt một trận.
Thấy ông cố tình giả điếc, tiếng cười nói và trêu chọc của các cô gái dần dần vơi đi. Lúc này, thiếu nữ mặc trang phục trong cung dẫn đầu mới hành lễ với Thanh Phong trưởng lão: "Thiếp là Vu Hàm. Thiếu quân lệnh cho chúng thiếp tới trước nghênh đón đạo quân. Những tỷ muội này của thiếp hơi hoạt bát, xin đạo quân đừng trách. Các muội còn nghệt ra đó làm gì? Còn không mau hầu hạ đạo quân lên kiệu?"
Các cô gái nở nụ cười: "Vâng! Mời đạo quân lên kiệu."
Nói xong liền cùng nhau chen lên, đưa tay kéo Thanh Phong lên kiệu.
Trong nháy mắt, Thanh Phong trưởng lão tiến vào cỗ kiệu, cười khan nói: "Lão đạo không dám làm phiền các vị tiên nữ."
Vu Hàm nhếch miệng cười: "Khởi kiệu."
Đám người đứng xung quanh liền khiêng kiệu, bay về phía núi sâu.
Sau nửa canh giờ, họ dừng lại ở một khe núi. Thanh Phong trưởng lão là cao thủ trận pháp, trong nháy mắt khi xuyên qua kết giới trên không, ông liền cảm nhận được sự dao động của trận pháp. Sau khi xuống bên dưới đám mây, trước mắt ông lập tức sáng lên.
Ánh đèn sáng như sao phủ kín khắp sườn núi. Khí thế và mức độ phồn hoa hoàn toàn không thua gì thành Thanh Dương.
Đến cung điện, các cô gái không đợi Thanh Phong từ chối đã nâng tay lên đỡ, vây quanh Thanh Phong trưởng lão dẫn vào tòa cung điện nguy nga ngay tại lưng chừng núi.
"Đạo quân đến vội vã, thời gian quá ngắn nên chỉ bày biện được căn phòng sơ sài này." Vu Hàm quay đầu lại nhìn rồi cười nói: "Mời đạo quân đến Luân Âm Cốc tắm rửa, thay quần áo rồi nghỉ ngơi một đêm. Đợi đến ngày mai, thiếu quân có thời gian rảnh hạ lệnh, thiếp sẽ đưa người tiến cung."
Ông đây muốn gặp hắn mà còn phải tắm rửa, thay quần áo, dâng hương ư? Cung điện của hắn hoa lệ hơn nhiều so với chính điện Dao Quang, thế mà phòng ốc ngoài cung lại sơ sài vậy à? Còn phải đợi hắn có thời gian rảnh mới được nữa? Đuôi cũng vểnh cao quá rồi đấy! Trên mặt Thanh Phong trưởng lão bày ra vẻ cao nhân đắc đạo, nụ cười lúc ẩn lúc hiện, nhưng trong lòng suýt nữa thì tức giận đến nỗi chòm râu cũng run rẩy.
Gió thơm vờn quanh, vòng trâm đinh đang, một tốp thiếu nữ yểu điệu nhiệt tình như lửa vây lấy ông, mở miệng nũng nịu gọi từng tiếng đạo quân.
Dần dần, nụ cười như có như không trên mặt trên mặt Thanh Phong đã tắt hoàn toàn. Ông thầm nghĩ, mặc dù nhan sắc của các ngươi như hoa thì lão đạo cũng coi các ngươi là bộ xương hồng phấn đấy. Muốn mê hoặc lão đạo ư, đạo hạnh còn kém xa! Chân khí ông vờn quanh bốn phía, khiến bàn tay nhỏ của các tiểu cô nương không chạm được tới mình, ông gượng cười tiến vào điện trong cảnh bị bao vây.
Tầng tầng lớp lớp tấm màn lụa đang rủ xuống dần rẽ ra, dẫn vào bên trong tẩm điện.
Tấm thảm trắng thuần, đèn lồng sáng chói, ở giữa bày một chiếc giường lớn bằng gỗ thơm khảm viên minh châu lớn, đối diện là một ban công lớn, có bày một chiếc bàn, tầm mắt nhìn ra sơn cốc sáng trưng ở đối diện. Phía bên phải có bày một tấm bình phong, có thể nhìn thấy một bồn nước nóng ẩn hiện, hơi nước bốc lên.
"Đạo quân, thiếp hầu hạ người thay quần áo." Một đôi tay trắng ngần sờ xuống thắt lưng bằng lụa bên hông Thanh Phong trưởng lão.
Cô gái cởi bỏ bộ váy bên ngoài của mình, lộ ra cánh tay ngó sen cùng cặp chân dài trắng như tuyết, cười đùa: "Đạo quân, thiếp hầu hạ người tắm rửa."
"Không không không, ta tự mình làm được rồi. Đã khuya lắm rồi, các cô mau về nghỉ ngơi đi." Thanh Phong trưởng lão hoảng hốt, dùng chân khí nhấc những bộ váy hoa lệ rơi lả tả dưới đất lên, nhân tiện đẩy các cô nương ra khỏi phòng.
Thanh Phong trưởng lão thở dài. Vu Hàm quay đầu, đôi mắt quyến rũ như tơ, chỉ vào một cái kẻng bằng ngọc trắng ở đầu giường nói: "Đạo quân, nếu có chuyện gì thì người đừng ngại gõ kẻng, gọi thần thiếp để tâm sự đêm khuya."
"Đa tạ tiên nữ." Thanh Phong trưởng lão dở khóc dở cười.
Đợi đến khi mọi người đều rời khỏi, Thanh Phong trưởng lão lập tức khóa cửa phòng rồi niệm Địch Trần Quyết một lần, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng và khoan khoái. Ông đi vòng quanh bể tắm, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, bên trên bể tắm không có trần nhà, ánh sao nhẹ nhàng chiếu vào trong nước, ông đưa tay vốc một vốc nước lên, cảm giác như bàn tay đang giữ một cỗ linh khí.
Thanh Phong trưởng lão oán hận mắng: "Đúng là xa xỉ! Thạch nhũ vạn năm lại lấy ra tắm rửa!"
Thần thức ông dò xét xem bên ngoài phòng ngủ có người không. Khoảng mười cô gái đang ngồi xếp bằng bên ngoài đại sảnh.
"Thạch nhũ vạn năm, lão đạo cũng được hưởng thụ một lần." Thanh Phong trưởng lão cởi đạo bào, khoan khoái ngâm mình trong nước. Linh khí theo từng lỗ chân lông dẫn vào cơ thể. Ông thoải mái thở dài: "Thảo nào nam nữ Ma Môn đều có nhan sắc tuyệt trần. Ngày nào cũng dùng thạch nhũ vạn năm để tắm rửa, muốn không trẻ đẹp cũng khó mà."
Vừa thở dài xong, ông lại nghe thấy một tiếng cười, ông trừng mắt lên trần nhà, tức giận không có chỗ xả: "Ngươi còn có sở thích nhìn lén lão già tắm rửa cơ à?"
"Hóa ra ông cũng chẳng vội gặp ta. Vậy được rồi, ngày mai chờ ta ăn ngon ngủ kĩ, rồi xem tâm trạng có tốt hay không. Nếu tâm trạng tốt, ta để bọn họ dẫn ông tiến cung, còn nếu tâm trạng ta không tốt, ông hãy đi ngắm phong cảnh ở ngoại môn, trêu chọc mỹ nhân đi."
Thấy dáng vẻ như muốn đi của hắn, Thanh Phong trưởng lão vội vàng gọi lại, cả giận nói: "Ngươi qua bên kia ngồi đi. Còn muốn nhìn lão đạo tắm hay sao?"
Minh Triệt bay xuống đất, ung dung đi đến ban công và ngồi xuống: "Đích thân Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ tới rước ông vào núi Hắc Ma, ngay cả ta cũng chưa được hưởng thụ đãi ngộ này đâu."
"Định làm lão đạo mất đi bốn trăm năm tuổi thọ ở núi Hắc Ma ư, không có cửa đâu!" Thanh Phong trưởng lão đã mặc quần áo gọn gàng, bước ra khỏi bồn tắm, cảm giác da thịt mềm mại hơn nhiều. Ông bước về phía ban công, ngồi xuống, trông thấy hai chén linh trà đã pha sẵn liền bưng một chén lên uống: "Trà ngon!"
Minh Triệt hờ hững nói: "Lúc trước ta ăn của ông mười con cá Lưu Ly, tặng một con cho Tiêu Liên Nhi. Nhưng chúng ta đã thỏa thuận rồi, nếu nàng ấy đến thì ta sẽ cho nàng ấy câu mười con cá Mỹ Nhân trả lại ông. Nếu không phải vậy thì sao ông có thể tùy tiện thu nàng ấy làm đệ tử? Đâu phải ông không biết, cá Mỹ Nhân ở núi Hắc Ma này, không phải thiếu nữ còn trinh trắng thì không câu được. Muốn ăn thì đưa người đến đây, ông đích thân câu cũng vô ích."
"Ban đầu có thể để con bé ở điện Dao Quang làm đệ tử tạp dịch. Nhưng con bé cứ quấn lấy ta, ta cũng không đành lòng lợi dụng tiểu nha đầu nên mới thuận đà nhận con bé làm đồ đệ." Thanh Phong trưởng lão nhớ lại cảnh nhận Tiêu Liên Nhi làm đồ đệ, lòng vô cùng bùi ngùi, "Hôm nay ta tới đây cũng không phải vì cá Mỹ Nhân."
"Vậy ông cao giọng hô to gọi nhỏ làm gì?" Minh Triệt khinh thường liếc ông.
Thanh Phong trưởng lão "ớ" một tiếng, nhìn hắn chăm chú từ trên xuống dưới, mang theo vẻ dò xét, nói: "Thì ra ngươi cho rằng ta dẫn Liên Nhi đến đây. Lại còn phái Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ nữa, thiếu quân Ma Môn bày nhiều trò như vậy là muốn rước đồ đệ của ta sao? Thấy con bé không đến liền trêu đùa lão đạo! Ý đồ bất chính!"
Thượng Quan Tiểu Bạch! Thành sự không có, thất bại có thừa! Xem ra bị nhốt vào phòng tối vẫn chưa đủ rồi. Minh Triệt ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng không chịu nói đấy chẳng phải chủ ý của mình, cười lạnh nói: "Bất kỳ cô nương nào ở Ma Môn ta cũng đẹp hơn nàng ấy, cớ sao bản tọa phải thương nhớ nha đầu đó làm gì chứ?"
"Ha ha. Vậy thì tốt!" Thanh Phong trưởng lão như trút được gánh nặng, nở nụ cười, "Không thương nhớ là tốt rồi. Ai bảo ngươi là thiếu quân Ma Môn. Đây gọi là 'không cùng đạo, không cùng quan điểm'. Thạch Thanh Phong phù hợp với đồ nhi của lão đạo hơn."
Minh Triệt lập tức lạnh mặt: "Nếu như ông đến đây không phải để ăn cá Mỹ Nhân thì ngày mai hãy đi ngay!"
Thanh Phong trưởng lão ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại đầy căng thẳng, cuối cùng không nhịn được nói: "Minh Triệt, ngươi không nên thích Liên Nhi. Con bé chỉ mới mười tám tuổi thôi! Hơn nữa, nó có thích ngươi không?"
Giọng điệu như vậy là đang chê hắn già sao? Minh Triệt chán nản, giọng nói có phần lạnh hơn: "Nàng ấy nói không thích ta sao?"
"Đúng vậy!" Thanh Phong trưởng lão nói chắc như đinh đóng cột, "Chẳng qua con bé chỉ lợi dụng ngươi để lấy đầu cá Lưu Ly và Lôi Kiếp Tâm thôi, không có ý đồ gì khác. Ngu sao mà không lấy?"
Minh Triệt nhìn ông, đột nhiên cười.
Một tiếng cười của hắn làm đèn đuốc đang sáng chói cũng trở nên u tối. Thanh Phong trưởng lão thầm nghĩ, với bộ dạng này của Minh Triệt, xem ra nha đầu kia miệng thì nói không thích nhưng trong lòng cũng sẽ nhớ thương.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Minh Triệt không tranh cãi với ông nữa mà thản nhiên ngồi xuống: "Nàng ấy mới có mười tám tuổi thôi, ta lại có nhiều thứ tốt, cũng có nhiều thời gian để quyến rũ nàng ấy. Sau một thời gian nữa, nàng ấy cũng sẽ thích ta thôi."
Thanh Phong trưởng lão kêu lên: "Không phải bất cứ cô nương nào trong Ma Môn cũng đẹp hơn con bé à, sao ngươi lại coi trọng nó chứ?"
"Tiểu nha đầu rất thú vị. Ta thích!"
Thấy Thanh Phong sốt ruột như thế, Minh Triệt cảm thấy khó hiểu: "Ông ngàn dặm xa xôi chạy đến núi Hắc Ma không phải là vì Tiêu Liên Nhi chứ? Muốn ta buông tha cho nàng ấy? Ta đã làm gì nàng ấy đâu chứ."
"Chuyện này cũng chỉ thuận miệng nhắc đến thôi." Thanh Phong đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Ngươi để Dư Quang ở điện Bắc Thần làm nội gián hơn mười năm, lại đưa Liên Nhi đến bên cạnh ta. Ngươi muốn biết chuyện gì? Nhờ họ, không bằng hỏi trưởng lão Nguyên Đạo Tông như ta thì hơn."
Minh Triệt nở nụ cười, bộ áo bào màu đen hòa vào trong đêm tối, đường nét gương mặt càng hiện ra rõ ràng, trong nụ cười mang theo vài phần sáng rỡ: "Ông gặp Nhược Thủy đạo quân rồi ư?"
Hoàng hôn chuẩn bị buông xuống. Phía Tây hiện ra một mảng trời màu đen. Nếu như ở phía Đông, chắc chắn sẽ khiến người ta cho rằng trời đã sẩm tối. Ánh chiều tà rọi sáng lên sa mạc, nhưng chẳng thể rọi tới vùng trời hắc ám đó.
Thanh Phong trưởng lão dừng lại trên không giây lát, ông biết bóng đen kia chính là núi Hắc Ma của Ma Môn.
Dùng thân thể của Nguyên Anh, lại có sự giúp đỡ của pháp bảo phi hành, ngày đi được vạn dặm, nhưng Thanh Phong trưởng lão vẫn phải bay suốt hai tháng rưỡi mới đến.
"Không nói đến việc thần niệm của Ma Môn phá giải được nhiều thứ khác, chỉ việc đi đường thôi cũng tiện lắm rồi!"
Ông thở dài hâm mộ rồi tiếp tục cuộc hành trình.
Chân khí màu vàng cùng chân khí màu lam tạo ra một cái bóng thật dài trên không. Càng đi về phía Tây, tất cả núi đá đều có màu đỏ, không một cành cây ngọn cỏ nào. Tầm mắt trên sa mạc không bị che chắn, phía trước trông rất hoang vu, trống vắng.
Cuối cùng, khi trên trời xuất hiện các vì sao sáng lấp lánh, ông đã tới được dưới chân núi Hắc Ma.
Một loạt những mỏm đá màu đen đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao chọc trời. Đứng ở không trung, mơ hồ có thể cảm nhận được một hơi thở độc ác, dữ dằn đang ập đến.
Thanh Phong trưởng lão ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Núi nhấp nhô liên miên, không thể nhìn thấy điểm cuối, cũng chẳng hề có đèn đuốc, trời tối như bưng, người như hòa vào bóng đêm. Giọng nói của Thanh Phong trưởng lão ung dung cất lên: "Thiếu quân Minh Triệt, ta đến để lấy cá Mỹ Nhân theo hẹn."
Giọng nói văng vẳng trong núi, tiếng vọng quẩn quanh.
Âm thanh dần biến mất, trong núi im ắng trở lại. Thanh Phong ngước nhìn ra xa, khóe miệng hiện lên ý cười.
Sau khoảng một nén nhang, ánh đèn ở sâu trong dãy núi phía xa rọi tới. Tiếng cười lanh lảnh và giòn tan cất lên, như tiếng cười đùa của một tốp các cô gái trẻ.
Ngay sau đó, một làn gió thơm ngát thổi tới, trong nháy mắt, có khoảng mười mỹ nữ mặc trang phục trong cung cầm đèn lồng bằng lụa, tay nâng một chiếc kiệu mềm che vải mỏng bay đến trước mặt Thanh Phong trưởng lão.
"Ái chà, là đạo trưởng đấy ư?"
Làn gió thơm ngát phả vào mặt, giọng nói dịu dàng mà ngọt ngào, từng làn váy dày bồng bềnh, quyến rũ động lòng người.
Phô trương quá! Thanh Phong trưởng lão ngán ngẩm một câu, hắng giọng nói: "Lão đạo là Thanh Phong của Nguyên Đạo Tông."
Đám mỹ nữ mặc trang phục cung điện làm như không nghe thấy, tò mò nhìn ông, thì thầm tai nhau: "Còn nhớ chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông không? Vài chục năm trước, trong lúc luận võ tại sơn môn, tác phong nhanh nhẹn, khi trẻ tuổi còn được ca ngợi là công tử Thương Lan Trúc đấy."
"Sao không phải là gã đến nhỉ?"
"Nghe Tiểu Bạch tỷ tỷ nói, đồ đệ của Hàn chưởng giáo tên là Thạch Thanh Phong, như một đóa hoa ngọc lan thanh cao, nhã nhặn, chẳng vướng bụi trần."
"Ngươi suốt ngày nhắc tới Nguyên Đạo Tông như thế, sao không gia nhập vào Nguyên Đạo Tông luôn đi?"
Các cô gái nói đến đây thì xông tới trước mặt ông: "Đạo trưởng, hãy nhận thiếp làm đệ tử đi."
"Sư phụ, thiếp có thể làm nữ đệ tử của người không?"
Thanh Phong trưởng lão chỉ cảm thấy cánh tay nổi da gà. Ông biết đây là trò đùa mà Minh Triệt cố ý dành cho mình, ai nghiêm túc thì kẻ đó thua. Ông mỉm cười nhìn bọn họ, trong lòng lại chửi mắng Minh Triệt một trận.
Thấy ông cố tình giả điếc, tiếng cười nói và trêu chọc của các cô gái dần dần vơi đi. Lúc này, thiếu nữ mặc trang phục trong cung dẫn đầu mới hành lễ với Thanh Phong trưởng lão: "Thiếp là Vu Hàm. Thiếu quân lệnh cho chúng thiếp tới trước nghênh đón đạo quân. Những tỷ muội này của thiếp hơi hoạt bát, xin đạo quân đừng trách. Các muội còn nghệt ra đó làm gì? Còn không mau hầu hạ đạo quân lên kiệu?"
Các cô gái nở nụ cười: "Vâng! Mời đạo quân lên kiệu."
Nói xong liền cùng nhau chen lên, đưa tay kéo Thanh Phong lên kiệu.
Trong nháy mắt, Thanh Phong trưởng lão tiến vào cỗ kiệu, cười khan nói: "Lão đạo không dám làm phiền các vị tiên nữ."
Vu Hàm nhếch miệng cười: "Khởi kiệu."
Đám người đứng xung quanh liền khiêng kiệu, bay về phía núi sâu.
Sau nửa canh giờ, họ dừng lại ở một khe núi. Thanh Phong trưởng lão là cao thủ trận pháp, trong nháy mắt khi xuyên qua kết giới trên không, ông liền cảm nhận được sự dao động của trận pháp. Sau khi xuống bên dưới đám mây, trước mắt ông lập tức sáng lên.
Ánh đèn sáng như sao phủ kín khắp sườn núi. Khí thế và mức độ phồn hoa hoàn toàn không thua gì thành Thanh Dương.
Đến cung điện, các cô gái không đợi Thanh Phong từ chối đã nâng tay lên đỡ, vây quanh Thanh Phong trưởng lão dẫn vào tòa cung điện nguy nga ngay tại lưng chừng núi.
"Đạo quân đến vội vã, thời gian quá ngắn nên chỉ bày biện được căn phòng sơ sài này." Vu Hàm quay đầu lại nhìn rồi cười nói: "Mời đạo quân đến Luân Âm Cốc tắm rửa, thay quần áo rồi nghỉ ngơi một đêm. Đợi đến ngày mai, thiếu quân có thời gian rảnh hạ lệnh, thiếp sẽ đưa người tiến cung."
Ông đây muốn gặp hắn mà còn phải tắm rửa, thay quần áo, dâng hương ư? Cung điện của hắn hoa lệ hơn nhiều so với chính điện Dao Quang, thế mà phòng ốc ngoài cung lại sơ sài vậy à? Còn phải đợi hắn có thời gian rảnh mới được nữa? Đuôi cũng vểnh cao quá rồi đấy! Trên mặt Thanh Phong trưởng lão bày ra vẻ cao nhân đắc đạo, nụ cười lúc ẩn lúc hiện, nhưng trong lòng suýt nữa thì tức giận đến nỗi chòm râu cũng run rẩy.
Gió thơm vờn quanh, vòng trâm đinh đang, một tốp thiếu nữ yểu điệu nhiệt tình như lửa vây lấy ông, mở miệng nũng nịu gọi từng tiếng đạo quân.
Dần dần, nụ cười như có như không trên mặt trên mặt Thanh Phong đã tắt hoàn toàn. Ông thầm nghĩ, mặc dù nhan sắc của các ngươi như hoa thì lão đạo cũng coi các ngươi là bộ xương hồng phấn đấy. Muốn mê hoặc lão đạo ư, đạo hạnh còn kém xa! Chân khí ông vờn quanh bốn phía, khiến bàn tay nhỏ của các tiểu cô nương không chạm được tới mình, ông gượng cười tiến vào điện trong cảnh bị bao vây.
Tầng tầng lớp lớp tấm màn lụa đang rủ xuống dần rẽ ra, dẫn vào bên trong tẩm điện.
Tấm thảm trắng thuần, đèn lồng sáng chói, ở giữa bày một chiếc giường lớn bằng gỗ thơm khảm viên minh châu lớn, đối diện là một ban công lớn, có bày một chiếc bàn, tầm mắt nhìn ra sơn cốc sáng trưng ở đối diện. Phía bên phải có bày một tấm bình phong, có thể nhìn thấy một bồn nước nóng ẩn hiện, hơi nước bốc lên.
"Đạo quân, thiếp hầu hạ người thay quần áo." Một đôi tay trắng ngần sờ xuống thắt lưng bằng lụa bên hông Thanh Phong trưởng lão.
Cô gái cởi bỏ bộ váy bên ngoài của mình, lộ ra cánh tay ngó sen cùng cặp chân dài trắng như tuyết, cười đùa: "Đạo quân, thiếp hầu hạ người tắm rửa."
"Không không không, ta tự mình làm được rồi. Đã khuya lắm rồi, các cô mau về nghỉ ngơi đi." Thanh Phong trưởng lão hoảng hốt, dùng chân khí nhấc những bộ váy hoa lệ rơi lả tả dưới đất lên, nhân tiện đẩy các cô nương ra khỏi phòng.
Thanh Phong trưởng lão thở dài. Vu Hàm quay đầu, đôi mắt quyến rũ như tơ, chỉ vào một cái kẻng bằng ngọc trắng ở đầu giường nói: "Đạo quân, nếu có chuyện gì thì người đừng ngại gõ kẻng, gọi thần thiếp để tâm sự đêm khuya."
"Đa tạ tiên nữ." Thanh Phong trưởng lão dở khóc dở cười.
Đợi đến khi mọi người đều rời khỏi, Thanh Phong trưởng lão lập tức khóa cửa phòng rồi niệm Địch Trần Quyết một lần, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng và khoan khoái. Ông đi vòng quanh bể tắm, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, bên trên bể tắm không có trần nhà, ánh sao nhẹ nhàng chiếu vào trong nước, ông đưa tay vốc một vốc nước lên, cảm giác như bàn tay đang giữ một cỗ linh khí.
Thanh Phong trưởng lão oán hận mắng: "Đúng là xa xỉ! Thạch nhũ vạn năm lại lấy ra tắm rửa!"
Thần thức ông dò xét xem bên ngoài phòng ngủ có người không. Khoảng mười cô gái đang ngồi xếp bằng bên ngoài đại sảnh.
"Thạch nhũ vạn năm, lão đạo cũng được hưởng thụ một lần." Thanh Phong trưởng lão cởi đạo bào, khoan khoái ngâm mình trong nước. Linh khí theo từng lỗ chân lông dẫn vào cơ thể. Ông thoải mái thở dài: "Thảo nào nam nữ Ma Môn đều có nhan sắc tuyệt trần. Ngày nào cũng dùng thạch nhũ vạn năm để tắm rửa, muốn không trẻ đẹp cũng khó mà."
Vừa thở dài xong, ông lại nghe thấy một tiếng cười, ông trừng mắt lên trần nhà, tức giận không có chỗ xả: "Ngươi còn có sở thích nhìn lén lão già tắm rửa cơ à?"
"Hóa ra ông cũng chẳng vội gặp ta. Vậy được rồi, ngày mai chờ ta ăn ngon ngủ kĩ, rồi xem tâm trạng có tốt hay không. Nếu tâm trạng tốt, ta để bọn họ dẫn ông tiến cung, còn nếu tâm trạng ta không tốt, ông hãy đi ngắm phong cảnh ở ngoại môn, trêu chọc mỹ nhân đi."
Thấy dáng vẻ như muốn đi của hắn, Thanh Phong trưởng lão vội vàng gọi lại, cả giận nói: "Ngươi qua bên kia ngồi đi. Còn muốn nhìn lão đạo tắm hay sao?"
Minh Triệt bay xuống đất, ung dung đi đến ban công và ngồi xuống: "Đích thân Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ tới rước ông vào núi Hắc Ma, ngay cả ta cũng chưa được hưởng thụ đãi ngộ này đâu."
"Định làm lão đạo mất đi bốn trăm năm tuổi thọ ở núi Hắc Ma ư, không có cửa đâu!" Thanh Phong trưởng lão đã mặc quần áo gọn gàng, bước ra khỏi bồn tắm, cảm giác da thịt mềm mại hơn nhiều. Ông bước về phía ban công, ngồi xuống, trông thấy hai chén linh trà đã pha sẵn liền bưng một chén lên uống: "Trà ngon!"
Minh Triệt hờ hững nói: "Lúc trước ta ăn của ông mười con cá Lưu Ly, tặng một con cho Tiêu Liên Nhi. Nhưng chúng ta đã thỏa thuận rồi, nếu nàng ấy đến thì ta sẽ cho nàng ấy câu mười con cá Mỹ Nhân trả lại ông. Nếu không phải vậy thì sao ông có thể tùy tiện thu nàng ấy làm đệ tử? Đâu phải ông không biết, cá Mỹ Nhân ở núi Hắc Ma này, không phải thiếu nữ còn trinh trắng thì không câu được. Muốn ăn thì đưa người đến đây, ông đích thân câu cũng vô ích."
"Ban đầu có thể để con bé ở điện Dao Quang làm đệ tử tạp dịch. Nhưng con bé cứ quấn lấy ta, ta cũng không đành lòng lợi dụng tiểu nha đầu nên mới thuận đà nhận con bé làm đồ đệ." Thanh Phong trưởng lão nhớ lại cảnh nhận Tiêu Liên Nhi làm đồ đệ, lòng vô cùng bùi ngùi, "Hôm nay ta tới đây cũng không phải vì cá Mỹ Nhân."
"Vậy ông cao giọng hô to gọi nhỏ làm gì?" Minh Triệt khinh thường liếc ông.
Thanh Phong trưởng lão "ớ" một tiếng, nhìn hắn chăm chú từ trên xuống dưới, mang theo vẻ dò xét, nói: "Thì ra ngươi cho rằng ta dẫn Liên Nhi đến đây. Lại còn phái Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ nữa, thiếu quân Ma Môn bày nhiều trò như vậy là muốn rước đồ đệ của ta sao? Thấy con bé không đến liền trêu đùa lão đạo! Ý đồ bất chính!"
Thượng Quan Tiểu Bạch! Thành sự không có, thất bại có thừa! Xem ra bị nhốt vào phòng tối vẫn chưa đủ rồi. Minh Triệt ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng không chịu nói đấy chẳng phải chủ ý của mình, cười lạnh nói: "Bất kỳ cô nương nào ở Ma Môn ta cũng đẹp hơn nàng ấy, cớ sao bản tọa phải thương nhớ nha đầu đó làm gì chứ?"
"Ha ha. Vậy thì tốt!" Thanh Phong trưởng lão như trút được gánh nặng, nở nụ cười, "Không thương nhớ là tốt rồi. Ai bảo ngươi là thiếu quân Ma Môn. Đây gọi là 'không cùng đạo, không cùng quan điểm'. Thạch Thanh Phong phù hợp với đồ nhi của lão đạo hơn."
Minh Triệt lập tức lạnh mặt: "Nếu như ông đến đây không phải để ăn cá Mỹ Nhân thì ngày mai hãy đi ngay!"
Thanh Phong trưởng lão ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại đầy căng thẳng, cuối cùng không nhịn được nói: "Minh Triệt, ngươi không nên thích Liên Nhi. Con bé chỉ mới mười tám tuổi thôi! Hơn nữa, nó có thích ngươi không?"
Giọng điệu như vậy là đang chê hắn già sao? Minh Triệt chán nản, giọng nói có phần lạnh hơn: "Nàng ấy nói không thích ta sao?"
"Đúng vậy!" Thanh Phong trưởng lão nói chắc như đinh đóng cột, "Chẳng qua con bé chỉ lợi dụng ngươi để lấy đầu cá Lưu Ly và Lôi Kiếp Tâm thôi, không có ý đồ gì khác. Ngu sao mà không lấy?"
Minh Triệt nhìn ông, đột nhiên cười.
Một tiếng cười của hắn làm đèn đuốc đang sáng chói cũng trở nên u tối. Thanh Phong trưởng lão thầm nghĩ, với bộ dạng này của Minh Triệt, xem ra nha đầu kia miệng thì nói không thích nhưng trong lòng cũng sẽ nhớ thương.
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Minh Triệt không tranh cãi với ông nữa mà thản nhiên ngồi xuống: "Nàng ấy mới có mười tám tuổi thôi, ta lại có nhiều thứ tốt, cũng có nhiều thời gian để quyến rũ nàng ấy. Sau một thời gian nữa, nàng ấy cũng sẽ thích ta thôi."
Thanh Phong trưởng lão kêu lên: "Không phải bất cứ cô nương nào trong Ma Môn cũng đẹp hơn con bé à, sao ngươi lại coi trọng nó chứ?"
"Tiểu nha đầu rất thú vị. Ta thích!"
Thấy Thanh Phong sốt ruột như thế, Minh Triệt cảm thấy khó hiểu: "Ông ngàn dặm xa xôi chạy đến núi Hắc Ma không phải là vì Tiêu Liên Nhi chứ? Muốn ta buông tha cho nàng ấy? Ta đã làm gì nàng ấy đâu chứ."
"Chuyện này cũng chỉ thuận miệng nhắc đến thôi." Thanh Phong đi thẳng vào vấn đề, hỏi: "Ngươi để Dư Quang ở điện Bắc Thần làm nội gián hơn mười năm, lại đưa Liên Nhi đến bên cạnh ta. Ngươi muốn biết chuyện gì? Nhờ họ, không bằng hỏi trưởng lão Nguyên Đạo Tông như ta thì hơn."
Minh Triệt nở nụ cười, bộ áo bào màu đen hòa vào trong đêm tối, đường nét gương mặt càng hiện ra rõ ràng, trong nụ cười mang theo vài phần sáng rỡ: "Ông gặp Nhược Thủy đạo quân rồi ư?"
/192
|