Translator: Nguyetmai
Minh Triệt hỏi ông đã gặp Nhược Thủy đạo quân rồi ư?
Thanh Phong nhớ đến đêm hôm đó, một con trong một cặp bọ cánh cứng được nuôi dưỡng trong hộp bạch ngọc bỗng phát ra tiếng xào xạc, âm thanh rất rợn người.
Đây là con linh trùng đực trong một đôi linh trùng cấp năm. Ông có thuộc tính Thổ nên mới nuôi một đôi bọ cánh cứng làm linh sủng. Lúc Nhược Thủy đạo quân bế quan, ông đưa linh trùng cái cho ông ấy, trịnh trọng nói với Nhược Thủy đạo quân: "Lúc bế quan, toàn bộ phòng ngự ở điện Thiên Xu sẽ được triển khai, nếu có biến cố không tiện truyền tin tức ra ngoài, hãy bóp chết một con bọ cánh cứng, lúc ấy ta sẽ linh cảm được, Thanh Phong có thể đến góp một chút sức lực cho đạo quân."
Mấy chục năm trôi qua, ông không nghĩ rằng có một ngày Nhược Thủy đạo quân sẽ bóp chết trùng cái thật.
Hôm nay đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.
Đồ đệ Dư Quang của Ngọc Hòa chân nhân thế mà lại là một trong Bát Phương Thiên Thần Tướng của Ma Môn. Hắn ta đã mai phục trong Nguyên Đạo Tông mười năm. Hôm đó, thừa dịp Hàn Tu Văn không có mặt ở điện Bắc Thần, hắn ta đã để lộ tu vi Nguyên Anh, đánh sập cửa lớn phòng luyện đan.
Bị người của Ma Môn trà trộn vào hàng đệ tử chân truyền, công phá phòng luyện đan của chưởng giáo đạo quân, Nguyên Đạo Tông như bị đánh một bạt tai, đến khi Dư Quang chơi chiêu Kim Thiền thoát xác ở ngay trước mặt hai tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ, để Nguyên Anh của hắn ta trốn thoát, Nguyên Đạo Tông lại như bị tát một cái vào bên mặt còn lại, bị đánh cho ngu luôn.
Cả điện bắt đầu rà soát lại, đề phòng còn có người trong Ma Môn lẻn vào.
Vì thế chưởng giáo Hàn Tu Văn đặc biệt sử dụng bảo vật trấn tông Tù Long Trận, bảo vệ điện Thiên Xu và Nhược Thủy đạo quân.
Đêm nay, ông phát hiện con trùng đực kia chợt động đậy.
Ông đã từng nghiên cứu qua Tù Long Trận. Trận pháp này rất khó, khi có người tiến vào sẽ lập tức báo động. Ông không thể tiến vào trận pháp mà không gây ra bất cứ động tĩnh gì, nên đành sử dụng thần thức tinh nguyên nhập vào bọ cánh cứng, nhớ lại sơ đồ của Tù Long Trận, lặng lẽ đi vào.
Thần thức hóa thành hư ảnh đi đến bên ngoài điện Thiên Xu. Nhược Thủy đạo quân phát hiện ông đến, mở kết giới phòng ngự ra.
Thanh Phong trưởng lão kinh ngạc vì thấy Nhược Thủy đạo quân không ở trạng thái tu luyện.
Ông tiến vào điện Thiên Xu đã đóng cửa mấy chục năm, tựa như ma quỷ đi xuyên qua tòa điện, cửa ngọc thạch của phòng luyện đan mở ra. Ông nhìn thấy Nhược Thủy đạo quân.
…
Vì sao người của đại lục Thương Lan phải tu luyện?
Bước vào con đường tu tiên thì thay đổi thể chất, luyện được chân khí, học được pháp thuật mới có khả năng vượt qua năng lực thế tục trong người, có thể đi lại tự do trên sông núi, cơ thể và hồn phách đều khỏe mạnh, sức sống trẻ trung, thọ tựa Nam Sơn.
Trăm năm về sau, nhìn lại quá khứ thì những người bạn lúc nhỏ đã bạc trắng cả đầu, mặt đầy nếp nhăn, không cử động được. Còn các tu sĩ thì vẫn cứ trẻ tuổi, có thể lập gia đình, sinh con dưỡng cái. Dù sau này tuổi già sức yếu thì cũng ra đi với gương mặt trẻ trung. So sánh giữa hai cái, chỉ có đồ đần mới không muốn tu luyện.
Tu sĩ Nguyên Anh ở Hạ Tiên giới có thể có tám trăm năm tuổi thọ, nghe nói sau khi Nguyên Anh không còn bị trói buộc bởi thân thể trần tục sẽ thăng cấp bay lên Thượng Tiên giới, có thể trường sinh bất lão.
"Trường sinh bất lão", bốn chữ này khiến người ta khó lòng mà kiềm chế được.
Nhưng mà để hóa thần là rất gian nan.
Sau khi Thượng Hạ tiên giới phân ra, khí bẩn chìm xuống, linh khí ở Hạ Tiên giới không đủ, đan dược cũng không đủ, số người tám trăm tuổi có thể tu tới Nguyên Anh Hậu kỳ viên mãn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Muốn vào đúng thời điểm để làm cho Nguyên Anh ngưng thành thực thể để rồi ly thể xuất khiếu là một việc rất khó khăn.
Năm ngàn năm nay, khắp đại lục Thương Lan không có một tu sĩ Nguyên Anh nào hóa thần thành công. Đối với việc các tu sĩ muốn bay lên Thượng Tiên giới mà tuổi thọ đã quá tám trăm tuổi đều cảm thấy tuyệt vọng. Có thể nâng cao tu vi trong thời gian ngắn trở thành nguyện vọng bức thiết nhất của mọi người.
Cũng có những tu sĩ tính tình bình thản, có thể luyện đến đâu hay đến đó, sống cuộc sống tự do tự tại.
Cũng có người không ngại giết người đoạt bảo, cướp đoạt tài nguyên, giẫm lên máu tươi, bước qua xác chết mà thăng cấp.
Điển hình là Hàn Tu Văn, vì muốn xông qua cửa ải khó khăn để tiến giai, gã không tiếc hạ độc thủ đối với Dịch Khinh Trần, người đã thành hôn với gã hơn một trăm bảy mươi năm.
Các tu sĩ Đạo Môn ở đại lục Thương Lan lấy ba tông bốn môn làm chủ, sai đâu đánh đó. Tài nguyên tu luyện ở các tông môn lớn rất nhiều thế nên cũng có nhiều tu sĩ Nguyên Anh nhất, trong đó Nhược Thủy đạo quân sáu trăm tuổi đã bế tử quan, hy vọng có thể hóa thần trước khi hết tuổi thọ, ông trở thành người được các tu sĩ ký thác hy vọng.
Chỉ cần một người có thể tiến vào Hóa Thần thì dù có bao nhiêu khó khăn cũng có thể chứng minh rằng Hóa Thần không chỉ có trong truyền thuyết.
Nhưng tiếc là Nhược Thủy đạo quân vẫn thất bại.
Ông đã thất bại vào hai mươi năm trước rồi.
Nguyên Anh tan rã, kinh mạch đứt rời từng khúc. Ông cố gắng sử dụng chân khí nhưng lại cảm thấy như có những con dao nhỏ cứa vào mạch máu, có thể sống sót đã là một kỳ tích rồi. Trong một đêm, từ người đàn ông trung niên biến thành một lão già hơn bảy mươi tuổi, sinh mạng mong manh như ngọn nến trước gió.
"Nguyên Anh nhất định phải ly khiếu vào lúc thời cơ đã chín muồi. Nếu miễn cưỡng hóa thần, có thể còn sống sót đã may mắn lắm rồi. Chẳng bằng bế quan không ra, đợi đến khi hết hơn trăm năm tuổi thọ. Có lẽ khi ấy, trong các tu sĩ ở đại lục Thương Lan đã có người hóa thần thành công. Làm như vậy thứ nhất có thể bảo vệ Nguyên Đạo Tông thêm vài năm, thứ hai không cắt đứt hi vọng của các tu sĩ."
Nhược Thủy đạo quân quyết định che giấu tin tức này, bế quan chờ đợi tuổi thọ hao hết.
"Người duy nhất ta không buông bỏ được chính là Khinh Trần. Con bé thành danh từ khi tuổi còn rất trẻ nhưng lại không nghiêm túc tu luyện, chẳng hề quan tâm đến việc tiến vào Hóa Thần. Có thể ở bên Hàn Tu Văn đến khi chết đi, đó là nguyện vọng cả đời này của con bé rồi. Mười tám năm trước, trước sinh nhật Hàn Tu Văn hai ngày, con bé quay về Nguyên Đạo Tông, lặng lẽ dập đầu trước điện của ta, rồi quay người rời đi. Sau đó ta không còn gặp con bé nữa. Vốn cho rằng con bé chỉ ra ngoài lịch luyện, ta không ngờ hôm nay người của Ma Môn lại dùng pháp thuật phá vỡ kết giới phòng ngự bảo vệ ra, ném ngọc bài bản mệnh của con bé vào. Vì sao ngọc bài bản mệnh của con bé lại không ở điện Tông Vụ chứ?"
Vừa dứt lời, Thanh Phong trưởng lão liền biến sắc. Mười tám năm trước, thần thức của Dịch Khinh Trần trên ngọc bài bản mệnh tan biến. Nhớ khi đó, Hàn Tu Văn cực kỳ bi thương, còn đi đến Bắc Mạc tìm kiếm, vậy mà giờ đây Nhược Thủy đạo quân lại nói, Dịch Khinh Trần trở về vào hai ngày trước sinh nhật Hàn Tu Văn, lặng lẽ dập đầu trước sư tôn tại điện Thiên Xu, sau đó lại rời đi.
Thanh Phong trưởng lão nhớ đến vụ nổ kỳ lạ ở phía Hồng Diệp Cốc tại sau núi vào năm đó.
Ngày ấy, chưởng giáo Hàn Tu Văn thuận lợi tiến vào Nguyên Anh Trung kỳ, nhất thời vui mừng nên thử tu vi một chút, hủy diệt cả Hồng Diệp Cốc.
Chuyện này quả thật rất kỳ lạ.
"Trong Nguyên Đạo Tông, có bao nhiêu người có thể tráo đổi ngọc bài bản mệnh của Khinh Trần ở trong điện Tông Vụ chứ? Hàn Tu Văn là một trong số đó. Hôm nay Dư Quang, đệ tử Ma Môn đánh tan phòng luyện đan của gã, ngọc bài của Khinh Trần lại xuất hiện. Nếu ngọc bài này không phải được Dư Quang mang theo bên người, vậy thì nhất định là đã lấy được bên trong phòng luyện đan của Hàn Tu Văn."
"Dư Quang cố ý chạy đến điện Thiên Xu, ném ngọc bài vào là để nhắc nhở lão phu rằng Khinh Trần đã xảy ra chuyện rồi."
"Quả nhiên, vào mười tám năm trước, con bé đã xảy ra chuyện."
Lời của Nhược Thủy đạo quân khiến Thanh Phong trưởng lão cảm thấy đã có chuyện lớn xảy ra.
Rõ ràng là Hàn Tu Văn đã tráo đổi ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần.
Dịch Khinh Trần chưa chết, vậy nàng đã đi đâu? Tại sao Hàn Tu Văn lại tráo đổi ngọc bài bản mệnh của nàng, nói với bên ngoài là nàng đã mất?
Thanh Phong trưởng lão cho rằng, có lẽ thừa dịp Hàn Tu Văn ngồi thiền để tiến giai, người trong Ma Môn đã lặng lẽ lẩn vào, bắt Dịch Khinh Trần đi mất rồi. Để bảo đảm an toàn cho Dịch Khinh Trần, Hàn Tu Văn không để lộ tin tức ra ngoài và tráo đổi ngọc bài bản mệnh.
Ông cảm thấy Bát Phương Thiên Thần Tướng Dư Quang của Ma Môn mai phục ở điện Bắc Thần, làm đệ tử mười năm là để theo dõi Hàn Tu Văn. Lúc bị phát hiện nên bèn trộm ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần ném vào điện Thiên Xu, mục đích là để quấy nhiễu tâm trạng của Nhược Thủy đạo quân, để ông tiến vào Hóa Thần thất bại.
Sang năm, Ma Môn và Đạo Môn sẽ luận võ để phân chia lại ranh giới. Đợi đến lúc đó, Ma Môn sẽ dùng Dịch Khinh Trần đe dọa Hàn Tu Văn, ép gã đi vào khuôn khổ, yêu cầu Nguyên Đạo Tông phản chiến vào đúng lúc đó.
"Đúng là phân tích bừa. Có phải ông cảm thấy việc nghi ngờ chưởng giáo Nguyên Đạo Tông là tự đánh vào chính mặt mình?"
Hư ảnh được tạo ra bởi thần thức của Thanh Phong trưởng lão lung lay, nghĩ thầm, năm đó chính ông là người truyền vị trí chưởng giáo cho Hàn Tu Văn. Ông có cảm thấy tự tát vào mặt mình không?
Lời này vẫn không thể nói ra trước mặt Nhược Thủy đạo quân - người mà ông tôn kính nhất ở Nguyên Đạo Tông được.
Thanh Phong trưởng lão rất hoang mang: "Dịch Khinh Trần chưa chết. Nhưng mà ta vẫn không hiểu, việc con bé mất tích thì có liên quan đến Hàn Tu Văn chứ?"
Nhược Thủy đạo quân rũ mái tóc bạc phơ, ánh mắt lộ vẻ kiêu ngạo: "Nếu ta biết thì cần gì phải bóp chết con bọ cánh cứng kia để ông đến đây và trông thấy bộ dạng thê thảm của ta chứ? Đến núi Hắc Ma điều tra đi."
Làm sao ông ấy biết ông quen thiếu quân Ma Môn vậy? Thần thức của Thanh Phong trưởng lão run lên, suýt nữa đã tan thành từng mảnh.
"Ma Môn… Trước kia chỉ là một gia tộc tu tiên ẩn cư trên núi Hắc Ma. Vì ở trên núi Hắc Ma, hành tung lại kỳ dị, pháp thuật cao thâm, Đạo Môn không thể chống lại được nên mới gọi là Ma Môn. Quen biết người của Ma Môn cũng không phải là chuyện gì to tát cả. Lúc lão phu còn trẻ tuổi có tới núi Hắc Ma câu cá Mỹ Nhân. Vạn năm qua, Ma và Đạo không chung đường, trong lòng mọi người luôn thấu hiểu điều này. Cẩn thận lời nói, chú ý tránh né, đừng để người ta lấy cớ công kích là được."
"Ta không tin Hàn Tu Văn, dù gã từng là đệ tử của ta, cũng là người mà ta truyền cho vị trí chưởng giáo."
Cuối cùng, Nhược Thủy đạo quân nói với giọng điệu khinh bỉ: "Khinh Trần tự nguyện bôn ba bên ngoài, tìm kiếm thiên tài dị bảo cho hắn. Hắn có thể an tâm hưởng thụ đến thế thì sẽ yêu con bé được bao nhiêu chứ?"
Thanh Phong trưởng lão tuyên bố bế quan, lo lắng tiểu đồ đệ nhà mình bị thầy trò Hàn Tu Văn bắt tay cùng nhau tán tỉnh, không còn cách nào, ông mới thuận tay đẩy nàng vào bên trong động đá vôi ở núi Thanh Mục để tu luyện. Ông âm thầm rời Nguyên Đạo Tông đến núi Hắc Ma tìm Minh Triệt.
Ông muốn chứng minh phán đoán của mình là đúng, Nhược Thủy đạo quân sai.
Nếu ngược lại sẽ thế nào?
Thanh Phong không dám nghĩ tới. Dựa vào giao tình với Nhược Thủy đạo quân, ông cũng phải tìm Dịch Khinh Trần, bảo vệ nàng thật tốt.
…
Đạo Môn và Ma Môn sẽ tỷ võ phân chia ranh giới vào năm tới. Nhược Thủy đạo quân Nguyên Anh viên mãn là viên Định Tâm Hoàn của người trong Đạo Môn. Nên dù thế nào thì Thanh Phong trưởng lão cũng không thể nói tình hình thực tại của Nhược Thủy đạo quân cho Minh Triệt biết được.
"Nhược Thủy đạo quân đang tiến vào Hóa Thần, sao ta có thể gặp được ông ấy?"
Minh Triệt khẽ gõ mặt bàn, rõ ràng không tin: "Thanh Phong, chỉ sợ ông quên một chuyện, Nguyên Anh Dư Quang đã trở về núi Hắc Ma. Hắn đã ném ngọc bài bản mệnh trong phòng luyện đan của Hàn Tu Văn vào điện Thiên Xu. Với quan hệ của ông ấy và Dịch Khinh Trần, chẳng lẽ lại không có động tĩnh gì sao? Ông ấy muốn tiến vào Hóa Thần, nhưng không yên tâm về Dịch Khinh Trần nên mới nhờ ông phải cất công đến đây, đúng không?"
"Hay lắm, Dư Quang cố ý ném ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần vào điện Thiên Xu, muốn quấy nhiễu Nhược Thủy đạo quân tĩnh tu. Người trong Ma Môn làm việc thật sự rất ác độc, ngươi giam giữ Dịch Khinh Trần để ép Hàn Tu Văn nhượng bộ trong kỳ luận võ năm sau phải không?"
Thanh Phong trưởng lão thầm nghĩ, nếu quả thật như vậy thì nên làm gì đây? Để Hàn Tu Văn vì đại nghĩa diệt thân? Chém thêm một đao cho Nhược Thủy đạo quân – người đã gần đất xa trời? Chỉ sợ Ma Môn và Đạo Môn đã kết nợ máu nhiều lần như thế, Đạo Môn chắc chắn sẽ khai chiến với Ma Môn để báo thù cho Dịch Khinh Trần. Đến lúc đó, không biết bao nhiêu tu sĩ ở đại lục Thương Lan sẽ ngã xuống.
"Ha ha ha!" Minh Triệt cất tiếng cười to, liếc nhìn Thanh Phong, kiêu ngạo nói: "Luận pháp thuật, Ma Môn ta có cửa thua chắc? Còn phải dùng phụ nữ để uy hiếp làm gì? Cứ cho là Nhược Thủy đạo quân xuất quan ứng chiến, cùng lắm ông ta cũng chỉ có thể thắng được một trận mà thôi. Ma Môn ta vốn hoạt động ở phía Tây núi Hắc Ma, thắng một trận để bảo vệ núi Hắc Ma, thắng hai trận cũng chỉ là lấy đồ trong mâm của mình mà thôi."
Minh Triệt hỏi ông đã gặp Nhược Thủy đạo quân rồi ư?
Thanh Phong nhớ đến đêm hôm đó, một con trong một cặp bọ cánh cứng được nuôi dưỡng trong hộp bạch ngọc bỗng phát ra tiếng xào xạc, âm thanh rất rợn người.
Đây là con linh trùng đực trong một đôi linh trùng cấp năm. Ông có thuộc tính Thổ nên mới nuôi một đôi bọ cánh cứng làm linh sủng. Lúc Nhược Thủy đạo quân bế quan, ông đưa linh trùng cái cho ông ấy, trịnh trọng nói với Nhược Thủy đạo quân: "Lúc bế quan, toàn bộ phòng ngự ở điện Thiên Xu sẽ được triển khai, nếu có biến cố không tiện truyền tin tức ra ngoài, hãy bóp chết một con bọ cánh cứng, lúc ấy ta sẽ linh cảm được, Thanh Phong có thể đến góp một chút sức lực cho đạo quân."
Mấy chục năm trôi qua, ông không nghĩ rằng có một ngày Nhược Thủy đạo quân sẽ bóp chết trùng cái thật.
Hôm nay đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa.
Đồ đệ Dư Quang của Ngọc Hòa chân nhân thế mà lại là một trong Bát Phương Thiên Thần Tướng của Ma Môn. Hắn ta đã mai phục trong Nguyên Đạo Tông mười năm. Hôm đó, thừa dịp Hàn Tu Văn không có mặt ở điện Bắc Thần, hắn ta đã để lộ tu vi Nguyên Anh, đánh sập cửa lớn phòng luyện đan.
Bị người của Ma Môn trà trộn vào hàng đệ tử chân truyền, công phá phòng luyện đan của chưởng giáo đạo quân, Nguyên Đạo Tông như bị đánh một bạt tai, đến khi Dư Quang chơi chiêu Kim Thiền thoát xác ở ngay trước mặt hai tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ, để Nguyên Anh của hắn ta trốn thoát, Nguyên Đạo Tông lại như bị tát một cái vào bên mặt còn lại, bị đánh cho ngu luôn.
Cả điện bắt đầu rà soát lại, đề phòng còn có người trong Ma Môn lẻn vào.
Vì thế chưởng giáo Hàn Tu Văn đặc biệt sử dụng bảo vật trấn tông Tù Long Trận, bảo vệ điện Thiên Xu và Nhược Thủy đạo quân.
Đêm nay, ông phát hiện con trùng đực kia chợt động đậy.
Ông đã từng nghiên cứu qua Tù Long Trận. Trận pháp này rất khó, khi có người tiến vào sẽ lập tức báo động. Ông không thể tiến vào trận pháp mà không gây ra bất cứ động tĩnh gì, nên đành sử dụng thần thức tinh nguyên nhập vào bọ cánh cứng, nhớ lại sơ đồ của Tù Long Trận, lặng lẽ đi vào.
Thần thức hóa thành hư ảnh đi đến bên ngoài điện Thiên Xu. Nhược Thủy đạo quân phát hiện ông đến, mở kết giới phòng ngự ra.
Thanh Phong trưởng lão kinh ngạc vì thấy Nhược Thủy đạo quân không ở trạng thái tu luyện.
Ông tiến vào điện Thiên Xu đã đóng cửa mấy chục năm, tựa như ma quỷ đi xuyên qua tòa điện, cửa ngọc thạch của phòng luyện đan mở ra. Ông nhìn thấy Nhược Thủy đạo quân.
…
Vì sao người của đại lục Thương Lan phải tu luyện?
Bước vào con đường tu tiên thì thay đổi thể chất, luyện được chân khí, học được pháp thuật mới có khả năng vượt qua năng lực thế tục trong người, có thể đi lại tự do trên sông núi, cơ thể và hồn phách đều khỏe mạnh, sức sống trẻ trung, thọ tựa Nam Sơn.
Trăm năm về sau, nhìn lại quá khứ thì những người bạn lúc nhỏ đã bạc trắng cả đầu, mặt đầy nếp nhăn, không cử động được. Còn các tu sĩ thì vẫn cứ trẻ tuổi, có thể lập gia đình, sinh con dưỡng cái. Dù sau này tuổi già sức yếu thì cũng ra đi với gương mặt trẻ trung. So sánh giữa hai cái, chỉ có đồ đần mới không muốn tu luyện.
Tu sĩ Nguyên Anh ở Hạ Tiên giới có thể có tám trăm năm tuổi thọ, nghe nói sau khi Nguyên Anh không còn bị trói buộc bởi thân thể trần tục sẽ thăng cấp bay lên Thượng Tiên giới, có thể trường sinh bất lão.
"Trường sinh bất lão", bốn chữ này khiến người ta khó lòng mà kiềm chế được.
Nhưng mà để hóa thần là rất gian nan.
Sau khi Thượng Hạ tiên giới phân ra, khí bẩn chìm xuống, linh khí ở Hạ Tiên giới không đủ, đan dược cũng không đủ, số người tám trăm tuổi có thể tu tới Nguyên Anh Hậu kỳ viên mãn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Muốn vào đúng thời điểm để làm cho Nguyên Anh ngưng thành thực thể để rồi ly thể xuất khiếu là một việc rất khó khăn.
Năm ngàn năm nay, khắp đại lục Thương Lan không có một tu sĩ Nguyên Anh nào hóa thần thành công. Đối với việc các tu sĩ muốn bay lên Thượng Tiên giới mà tuổi thọ đã quá tám trăm tuổi đều cảm thấy tuyệt vọng. Có thể nâng cao tu vi trong thời gian ngắn trở thành nguyện vọng bức thiết nhất của mọi người.
Cũng có những tu sĩ tính tình bình thản, có thể luyện đến đâu hay đến đó, sống cuộc sống tự do tự tại.
Cũng có người không ngại giết người đoạt bảo, cướp đoạt tài nguyên, giẫm lên máu tươi, bước qua xác chết mà thăng cấp.
Điển hình là Hàn Tu Văn, vì muốn xông qua cửa ải khó khăn để tiến giai, gã không tiếc hạ độc thủ đối với Dịch Khinh Trần, người đã thành hôn với gã hơn một trăm bảy mươi năm.
Các tu sĩ Đạo Môn ở đại lục Thương Lan lấy ba tông bốn môn làm chủ, sai đâu đánh đó. Tài nguyên tu luyện ở các tông môn lớn rất nhiều thế nên cũng có nhiều tu sĩ Nguyên Anh nhất, trong đó Nhược Thủy đạo quân sáu trăm tuổi đã bế tử quan, hy vọng có thể hóa thần trước khi hết tuổi thọ, ông trở thành người được các tu sĩ ký thác hy vọng.
Chỉ cần một người có thể tiến vào Hóa Thần thì dù có bao nhiêu khó khăn cũng có thể chứng minh rằng Hóa Thần không chỉ có trong truyền thuyết.
Nhưng tiếc là Nhược Thủy đạo quân vẫn thất bại.
Ông đã thất bại vào hai mươi năm trước rồi.
Nguyên Anh tan rã, kinh mạch đứt rời từng khúc. Ông cố gắng sử dụng chân khí nhưng lại cảm thấy như có những con dao nhỏ cứa vào mạch máu, có thể sống sót đã là một kỳ tích rồi. Trong một đêm, từ người đàn ông trung niên biến thành một lão già hơn bảy mươi tuổi, sinh mạng mong manh như ngọn nến trước gió.
"Nguyên Anh nhất định phải ly khiếu vào lúc thời cơ đã chín muồi. Nếu miễn cưỡng hóa thần, có thể còn sống sót đã may mắn lắm rồi. Chẳng bằng bế quan không ra, đợi đến khi hết hơn trăm năm tuổi thọ. Có lẽ khi ấy, trong các tu sĩ ở đại lục Thương Lan đã có người hóa thần thành công. Làm như vậy thứ nhất có thể bảo vệ Nguyên Đạo Tông thêm vài năm, thứ hai không cắt đứt hi vọng của các tu sĩ."
Nhược Thủy đạo quân quyết định che giấu tin tức này, bế quan chờ đợi tuổi thọ hao hết.
"Người duy nhất ta không buông bỏ được chính là Khinh Trần. Con bé thành danh từ khi tuổi còn rất trẻ nhưng lại không nghiêm túc tu luyện, chẳng hề quan tâm đến việc tiến vào Hóa Thần. Có thể ở bên Hàn Tu Văn đến khi chết đi, đó là nguyện vọng cả đời này của con bé rồi. Mười tám năm trước, trước sinh nhật Hàn Tu Văn hai ngày, con bé quay về Nguyên Đạo Tông, lặng lẽ dập đầu trước điện của ta, rồi quay người rời đi. Sau đó ta không còn gặp con bé nữa. Vốn cho rằng con bé chỉ ra ngoài lịch luyện, ta không ngờ hôm nay người của Ma Môn lại dùng pháp thuật phá vỡ kết giới phòng ngự bảo vệ ra, ném ngọc bài bản mệnh của con bé vào. Vì sao ngọc bài bản mệnh của con bé lại không ở điện Tông Vụ chứ?"
Vừa dứt lời, Thanh Phong trưởng lão liền biến sắc. Mười tám năm trước, thần thức của Dịch Khinh Trần trên ngọc bài bản mệnh tan biến. Nhớ khi đó, Hàn Tu Văn cực kỳ bi thương, còn đi đến Bắc Mạc tìm kiếm, vậy mà giờ đây Nhược Thủy đạo quân lại nói, Dịch Khinh Trần trở về vào hai ngày trước sinh nhật Hàn Tu Văn, lặng lẽ dập đầu trước sư tôn tại điện Thiên Xu, sau đó lại rời đi.
Thanh Phong trưởng lão nhớ đến vụ nổ kỳ lạ ở phía Hồng Diệp Cốc tại sau núi vào năm đó.
Ngày ấy, chưởng giáo Hàn Tu Văn thuận lợi tiến vào Nguyên Anh Trung kỳ, nhất thời vui mừng nên thử tu vi một chút, hủy diệt cả Hồng Diệp Cốc.
Chuyện này quả thật rất kỳ lạ.
"Trong Nguyên Đạo Tông, có bao nhiêu người có thể tráo đổi ngọc bài bản mệnh của Khinh Trần ở trong điện Tông Vụ chứ? Hàn Tu Văn là một trong số đó. Hôm nay Dư Quang, đệ tử Ma Môn đánh tan phòng luyện đan của gã, ngọc bài của Khinh Trần lại xuất hiện. Nếu ngọc bài này không phải được Dư Quang mang theo bên người, vậy thì nhất định là đã lấy được bên trong phòng luyện đan của Hàn Tu Văn."
"Dư Quang cố ý chạy đến điện Thiên Xu, ném ngọc bài vào là để nhắc nhở lão phu rằng Khinh Trần đã xảy ra chuyện rồi."
"Quả nhiên, vào mười tám năm trước, con bé đã xảy ra chuyện."
Lời của Nhược Thủy đạo quân khiến Thanh Phong trưởng lão cảm thấy đã có chuyện lớn xảy ra.
Rõ ràng là Hàn Tu Văn đã tráo đổi ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần.
Dịch Khinh Trần chưa chết, vậy nàng đã đi đâu? Tại sao Hàn Tu Văn lại tráo đổi ngọc bài bản mệnh của nàng, nói với bên ngoài là nàng đã mất?
Thanh Phong trưởng lão cho rằng, có lẽ thừa dịp Hàn Tu Văn ngồi thiền để tiến giai, người trong Ma Môn đã lặng lẽ lẩn vào, bắt Dịch Khinh Trần đi mất rồi. Để bảo đảm an toàn cho Dịch Khinh Trần, Hàn Tu Văn không để lộ tin tức ra ngoài và tráo đổi ngọc bài bản mệnh.
Ông cảm thấy Bát Phương Thiên Thần Tướng Dư Quang của Ma Môn mai phục ở điện Bắc Thần, làm đệ tử mười năm là để theo dõi Hàn Tu Văn. Lúc bị phát hiện nên bèn trộm ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần ném vào điện Thiên Xu, mục đích là để quấy nhiễu tâm trạng của Nhược Thủy đạo quân, để ông tiến vào Hóa Thần thất bại.
Sang năm, Ma Môn và Đạo Môn sẽ luận võ để phân chia lại ranh giới. Đợi đến lúc đó, Ma Môn sẽ dùng Dịch Khinh Trần đe dọa Hàn Tu Văn, ép gã đi vào khuôn khổ, yêu cầu Nguyên Đạo Tông phản chiến vào đúng lúc đó.
"Đúng là phân tích bừa. Có phải ông cảm thấy việc nghi ngờ chưởng giáo Nguyên Đạo Tông là tự đánh vào chính mặt mình?"
Hư ảnh được tạo ra bởi thần thức của Thanh Phong trưởng lão lung lay, nghĩ thầm, năm đó chính ông là người truyền vị trí chưởng giáo cho Hàn Tu Văn. Ông có cảm thấy tự tát vào mặt mình không?
Lời này vẫn không thể nói ra trước mặt Nhược Thủy đạo quân - người mà ông tôn kính nhất ở Nguyên Đạo Tông được.
Thanh Phong trưởng lão rất hoang mang: "Dịch Khinh Trần chưa chết. Nhưng mà ta vẫn không hiểu, việc con bé mất tích thì có liên quan đến Hàn Tu Văn chứ?"
Nhược Thủy đạo quân rũ mái tóc bạc phơ, ánh mắt lộ vẻ kiêu ngạo: "Nếu ta biết thì cần gì phải bóp chết con bọ cánh cứng kia để ông đến đây và trông thấy bộ dạng thê thảm của ta chứ? Đến núi Hắc Ma điều tra đi."
Làm sao ông ấy biết ông quen thiếu quân Ma Môn vậy? Thần thức của Thanh Phong trưởng lão run lên, suýt nữa đã tan thành từng mảnh.
"Ma Môn… Trước kia chỉ là một gia tộc tu tiên ẩn cư trên núi Hắc Ma. Vì ở trên núi Hắc Ma, hành tung lại kỳ dị, pháp thuật cao thâm, Đạo Môn không thể chống lại được nên mới gọi là Ma Môn. Quen biết người của Ma Môn cũng không phải là chuyện gì to tát cả. Lúc lão phu còn trẻ tuổi có tới núi Hắc Ma câu cá Mỹ Nhân. Vạn năm qua, Ma và Đạo không chung đường, trong lòng mọi người luôn thấu hiểu điều này. Cẩn thận lời nói, chú ý tránh né, đừng để người ta lấy cớ công kích là được."
"Ta không tin Hàn Tu Văn, dù gã từng là đệ tử của ta, cũng là người mà ta truyền cho vị trí chưởng giáo."
Cuối cùng, Nhược Thủy đạo quân nói với giọng điệu khinh bỉ: "Khinh Trần tự nguyện bôn ba bên ngoài, tìm kiếm thiên tài dị bảo cho hắn. Hắn có thể an tâm hưởng thụ đến thế thì sẽ yêu con bé được bao nhiêu chứ?"
Thanh Phong trưởng lão tuyên bố bế quan, lo lắng tiểu đồ đệ nhà mình bị thầy trò Hàn Tu Văn bắt tay cùng nhau tán tỉnh, không còn cách nào, ông mới thuận tay đẩy nàng vào bên trong động đá vôi ở núi Thanh Mục để tu luyện. Ông âm thầm rời Nguyên Đạo Tông đến núi Hắc Ma tìm Minh Triệt.
Ông muốn chứng minh phán đoán của mình là đúng, Nhược Thủy đạo quân sai.
Nếu ngược lại sẽ thế nào?
Thanh Phong không dám nghĩ tới. Dựa vào giao tình với Nhược Thủy đạo quân, ông cũng phải tìm Dịch Khinh Trần, bảo vệ nàng thật tốt.
…
Đạo Môn và Ma Môn sẽ tỷ võ phân chia ranh giới vào năm tới. Nhược Thủy đạo quân Nguyên Anh viên mãn là viên Định Tâm Hoàn của người trong Đạo Môn. Nên dù thế nào thì Thanh Phong trưởng lão cũng không thể nói tình hình thực tại của Nhược Thủy đạo quân cho Minh Triệt biết được.
"Nhược Thủy đạo quân đang tiến vào Hóa Thần, sao ta có thể gặp được ông ấy?"
Minh Triệt khẽ gõ mặt bàn, rõ ràng không tin: "Thanh Phong, chỉ sợ ông quên một chuyện, Nguyên Anh Dư Quang đã trở về núi Hắc Ma. Hắn đã ném ngọc bài bản mệnh trong phòng luyện đan của Hàn Tu Văn vào điện Thiên Xu. Với quan hệ của ông ấy và Dịch Khinh Trần, chẳng lẽ lại không có động tĩnh gì sao? Ông ấy muốn tiến vào Hóa Thần, nhưng không yên tâm về Dịch Khinh Trần nên mới nhờ ông phải cất công đến đây, đúng không?"
"Hay lắm, Dư Quang cố ý ném ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần vào điện Thiên Xu, muốn quấy nhiễu Nhược Thủy đạo quân tĩnh tu. Người trong Ma Môn làm việc thật sự rất ác độc, ngươi giam giữ Dịch Khinh Trần để ép Hàn Tu Văn nhượng bộ trong kỳ luận võ năm sau phải không?"
Thanh Phong trưởng lão thầm nghĩ, nếu quả thật như vậy thì nên làm gì đây? Để Hàn Tu Văn vì đại nghĩa diệt thân? Chém thêm một đao cho Nhược Thủy đạo quân – người đã gần đất xa trời? Chỉ sợ Ma Môn và Đạo Môn đã kết nợ máu nhiều lần như thế, Đạo Môn chắc chắn sẽ khai chiến với Ma Môn để báo thù cho Dịch Khinh Trần. Đến lúc đó, không biết bao nhiêu tu sĩ ở đại lục Thương Lan sẽ ngã xuống.
"Ha ha ha!" Minh Triệt cất tiếng cười to, liếc nhìn Thanh Phong, kiêu ngạo nói: "Luận pháp thuật, Ma Môn ta có cửa thua chắc? Còn phải dùng phụ nữ để uy hiếp làm gì? Cứ cho là Nhược Thủy đạo quân xuất quan ứng chiến, cùng lắm ông ta cũng chỉ có thể thắng được một trận mà thôi. Ma Môn ta vốn hoạt động ở phía Tây núi Hắc Ma, thắng một trận để bảo vệ núi Hắc Ma, thắng hai trận cũng chỉ là lấy đồ trong mâm của mình mà thôi."
/192
|