Translator: Nguyetmai
Với sự kiêu ngạo của Minh Triệt và thực lực của Ma Môn, hắn không thèm nói khoác, càng khinh thường chuyện dùng Dịch Khinh Trần làm con tin.
Thanh Phong trưởng lão cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran, dường như lại thấy Nhược Thủy đạo quân đang cười nhạo mình. Dịch Khinh Trần mất tích không liên quan đến Ma Môn, xem ra chuyện này là liên quan đến Hàn Tu Văn rồi.
Ông vẫn cố chấp dò xét: "Vẫn là vấn đề lúc nãy, Dư Quang mai phục ở điện Bắc Thần mười năm là muốn giúp Ma Môn thăm dò động tĩnh của Nguyên Đạo Tông?"
"Ông không tự cần dát vàng lên mặt mình." Minh Triệt cười nhạo: "Muốn bóp chết các ngươi, ta chỉ cần thu phục Đan Tông là được. Ta mà muốn khống chế động tĩnh của Đạo Môn thì chỉ cần ra tay với Đan Tông mà thôi, sẽ không thèm để mắt tới Nguyên Đạo Tông đâu."
Nói vậy cũng đúng! Thanh Phong trưởng lão không thể phủ nhận Minh Triệt nói rất có lý. Bây giờ ông có hai trăm hộp linh thảo bên trong bí cảnh, dự định lúc trở về sẽ ghé đưa cho Đan Tông luyện thành đan dược.
Khắp sườn núi dày đặc những ánh đèn li ti. Nhà nhà đốt đèn, nhưng lại không biết nàng đang ở đâu trong những ngọn đèn phía dưới.
Minh Triệt cũng có nỗi khổ tâm: "Ta muốn đi tìm Dịch Khinh Trần, tìm nàng đến phát điên rồi, rõ ràng là nàng còn sống nhưng lại biến mất ở đại lục Thương Lan. Nàng với Hàn Tu Văn là vợ chồng tình nghĩa sâu nặng, ta chỉ có thể phái nội gián tới bên cạnh Hàn Tu Văn. Còn về Tiêu Liên Nhi, là chuyện ngoài ý muốn. Thêm một 'con mắt' với ta mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu."
Nếu Minh Triệt để ý kĩ sẽ thấy tay cầm chén trà của Thanh Phong run lên.
Suy đoán mơ hồ lúc đầu ngày càng rõ ràng, hồn phách của Dịch Khinh Trần đã đầu thai chuyển thế nhập vào một thân thể khác. Thần thức vẫn còn nên mọi người mới cho rằng nàng còn sống.
Một vài manh mối xuất hiện trước mặt Thanh Phong trưởng lão:
Để đả thông kinh mạch, Tiêu Liên Nhi nghĩ đến cá Lưu Ly, cũng nghĩ biện pháp vào sơn động, kết quả nàng gặp được Minh Triệt, hắn mời nàng ăn một con cá. Nàng không nghĩ đến việc nhờ Hàn Tu Văn giúp đỡ chuyện này.
Lần đầu gặp mặt, Hàn Tu Văn thưởng cho nàng áo Tuyết Tằm. Tiêu Liên Nhi cho rằng mình sẽ bị nữ đệ tử ghen ghét nên nàng không mặc y phục mà Hàn Tu Văn tặng.
Lúc Ngọc Kê chân nhân cầm ngọc bài bị bỏ trống vào, Tiêu Liên Nhi sợ xanh mặt, cầu xin ông giúp nàng. Nàng biết ngọc bài bản mệnh của mình ở trong tay Hàn Tu Văn, nàng sợ sẽ để lại thần thức.
Tiêu Liên Nhi đưa trâm phượng có khắc hai từ Khinh Trần - Tu Văn cho ông xem.
Nàng ở điện Tông Vụ nhìn thấy điện Thiên Xu của Nhược Thủy đạo quân không một bóng người thì đau khổ muôn phần.
Hàn Tu Văn bày Tù Long Trận, sắc mặt nàng thay đổi mạnh, lập tức xuống núi tìm kiếm nguyên liệu để luyện chế Tăng Nguyên Đan.
Mười tám năm trước, Dịch Khinh Trần biến mất.
Năm nay Tiêu Liên Nhi vừa tròn mười tám tuổi.
Sao ông không nghĩ đến chứ? Hồn phách Dịch Khinh Trần đã tan biến, đầu thai thành Tiêu Liên Nhi.
Minh Triệt đã nghi ngờ con bé rồi sao? Thanh Phong trưởng lão giả vờ như vô ý, thuận miệng hỏi: "Ta nhớ ban đầu ở đỉnh núi tuyết, sau khi lấy cá, hai chúng ta đã chia nhau ăn. Ta tiếp cận ngươi để lấy cá Mỹ Nhân. Ngươi nói: nếu có nữ đệ tử của Nguyên Đạo Tông nào nhìn thuận mắt, ngươi sẽ thưởng cho nó ăn cá. Người đó cũng sẽ vì ta mà đến núi Hắc Ma để câu cá Mỹ Nhân. Vì sao ngươi lại chọn Tiêu Liên Nhi?"
Bởi vì nàng hiểu được cách tránh né Ngàn Hoa Nhập Mộng, một trong những bí thuật của Ma Môn. Lúc đó hắn nghi ngờ phụ mẫu của Tiêu Liên Nhi có thể là người trong Ma Môn, nàng bái sư ở Nguyên Đạo Tông để rửa mối hận gia tộc thay cha mẹ.
Nếu như vậy, đương nhiên hắn sẽ sẵn sàng giúp đỡ nàng.
"Nàng ấy rất thông minh, lại cực kỳ hiếu thuận với sư tôn. Không phải ông cũng rất thích nàng ấy sao?"
Minh Triệt nói nửa thật nửa giả, không nói hết tất cả mọi chuyện cho Thanh Phong biết.
Thanh Phong trưởng lão nhớ tới niềm hy vọng của các tu sĩ trong Đạo Môn, nhớ đến Nhược Thủy đạo quân đang bế quan không ra, trong lòng có nỗi chua xót không tên: "Ta rất thích con bé."
"Ngọc bài tình cờ được tìm thấy trong phòng luyện đan của Hàn Tu Văn, các ngươi cho rằng gã nhã nhặn đằm thắm với Dịch Khinh Trần, gã tuyên bố với bên ngoài rằng nàng ấy đã chết. Nhưng thực ra là nghĩ rằng nàng ấy đã rơi vào tay Ma Môn, lo rằng lúc luận võ, Ma Môn sẽ lấy nàng ấy ra áp chế gã, phá hủy đại nghiệp Đạo Môn." Minh Triệt khinh bỉ nói: "Chỉ bằng chuyện ở thành Thanh Dương, Hàn Tu Văn đã lấy đan dược của ta lại còn muốn cướp lại đồ vật đã trao đổi thì ta đã không quá tin vào nhân phẩm của gã rồi!"
Thanh Phong trưởng lão chấn động trong lòng, đây là tu sĩ Nguyên Anh thứ hai không tin Hàn Tu Văn.
Nhược Thủy đạo quân nói, mặc dù Hàn Tu Văn là đại đệ tử của ông nhưng ông vẫn không tin gã.
Vào ngày ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần rơi vào điện Thiên Xu, Hàn Tu Văn bày Tù Long Trận bên ngoài điện, hành động đó càng làm cho Nhược Thủy đạo quân nghi ngờ.
Thanh Phong trưởng lão cảm thấy xấu hổ.
Đủ loại sự tình bày ra trước mặt ông đều đủ để chứng minh một chuyện: Mười tám năm trước, Dịch Khinh Trần đã gặp nguy hiểm, hồn phách nàng chạy thoát, chuyển thế thành Tiêu Liên Nhi.
Kiếp trước cực kỳ ân ái, kiếp này Tiêu Liên Nhi chỉ đề phòng Hàn Tu Văn, không có ý định thừa nhận thân phận, càng không muốn quay về với gã. Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc ấy ông chỉ lo lắng khi mình rời đi, nha đầu này lại bị thầy trò nhà kia bắt tay nhau tới tán tỉnh, không còn cách nào khác mới nhốt con bé bên trong động đá vôi ở núi Thanh Mục để tu luyện. Bây giờ xem ra cũng coi như giúp con bé tránh mặt Hàn Tu Văn.
Hiển nhiên Hàn Tu Văn đã nghi ngờ con bé chính là Dịch Khinh Trần chuyển thế nên mới thăm dò đủ kiểu như vậy.
Vì sao Dịch Khinh Trần lại đầu thai chuyển thế thành Tiêu Liên Nhi mà không có động tĩnh gì?
Rốt cuộc mười tám năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Phong trưởng lão nghĩ mãi vẫn không ra.
Chuyến đi đến núi Hắc Ma này đã giải quyết được một nghi vấn lớn nhất. Xác định thân phận của Tiêu Liên Nhi là thu hoạch rất lớn của Thanh Phong trưởng lão. Còn về điểm đáng ngờ của vị chưởng giáo Hàn Tu Văn kia là việc nội bộ của Nguyên Đạo Tông.
"Hầy… Không câu được cá Mỹ Nhân, lần sau ta lại đến. Ngày mai lão đạo trở về Nguyên Đạo Tông."
Biết được tin tức là xoay người rời đi. Vậy không phải là hắn rất thiệt thòi sao?
Minh Triệt cười nói: "Không ăn được cá Mỹ Nhân thì làm sao có thể rời đi được? Tốt xấu gì ông cũng ăn một con đi, không uổng công đến núi Hắc Ma một chuyến."
Thanh Phong trưởng lão sợ hắn sinh nghi, cười ha hả đáp lại: "Đúng đúng, thời gian cũng chưa muộn lắm mà."
Minh Triệt đột nhiên đổi đề tài: "Thanh Phong, Dịch Khinh Trần không ở trong tay ta, vậy tại sao Hàn Tu Văn lại tạo tin tức giả rằng nàng ấy đã chết? Xem ra gã nhất định biết tung tích của nàng ấy. Ông nói có phải hay không?"
"Ngọc bài bản mệnh ở trong tay Hàn Tu Văn, làm sao ngươi biết con bé không chết? Ngươi tìm Dịch Khinh Trần làm gì?"
"Ma Môn có bí thuật cả, còn việc tại sao ta tìm nàng ấy là bí mật của Ma Môn." Đôi mắt Minh Triệt lấp lánh dưới ánh đèn sáng chói, làm Thanh Phong trưởng lão liên tưởng đến khung cảnh khi con yêu thú tiếp cận con mồi. Hắn thổi hơi nước đọng lại trên miệng chén trà rồi uống cạn: "Ông cho rằng ta sẽ vô duyên vô cớ chọn địa điểm luận võ ở đỉnh Thiên Khung sao?"
Tay Thanh Phong run lên, chén trà suýt rơi xuống đất: "Ngươi đồng ý để hai Môn luận võ là để tìm Dịch Khinh Trần?"
Hai người họ nhìn nhau, Thanh Phong trưởng lão nhìn thấy sự khát máu và lãnh khốc trong mắt Minh Triệt: "Gần năm mươi năm rồi. Vất vả lắm mới biết ngọc bài bản mệnh của nàng ấy ở trong tay Hàn Tu Văn, ta không thể làm gì khác ngoài chuyện ép gã nói ra tin tức của Dịch Khinh Trần."
"Ngươi nói rõ đi. Ngươi tìm con bé làm gì? Sư phụ của con bé là Nhược Thủy đạo quân có tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ viên mãn đấy."
"Ta mà sợ chắc?" Minh Triệt uể oải ngồi lại: "Thanh Phong, giao Dịch Khinh Trần ra cho ta, ta sẽ lui cột mốc Ma và Đạo về Hồng Thạch Than. Người trong Ma Môn sẽ không vượt qua cột mốc này dù chỉ một bước. Đây là một cuộc trao đổi lớn."
Quả thật là một cuộc trao đổi lớn! Thanh Phong trưởng lão cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Nếu được như vậy, Đạo Môn ở đại lục Thương Lan sẽ được hưởng lợi. Ông nhìn Minh Triệt chăm chú: "Nói thật cho ta biết đi, ngươi chấp nhất với chuyện đó như thế, không phải là có ý đó chứ?"
"Có ý gì cơ?"
"Chính là muốn đào góc tường của Hàn Tu Văn đó!"
Thanh Phong trừng hắn: "Hàn Tu Văn là chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông, đừng nói đến việc ngươi lui cột mốc ra ngoài Hồng Thạch Than, cho dù ngươi có lui về núi Hắc Ma, trên dưới Nguyên Đạo Tông vẫn sẽ khai chiến với Ma Môn."
"Ta không quen Dịch Khinh Trần, ngay cả ngoại hình nàng ấy ra sao ta còn không biết. Ông quay về hỏi Nhược Thủy đạo quân và Hàn Tu Văn, dùng mạng của Dịch Khinh Trần đổi lấy vô số tính mạng của các tu sĩ Ma Môn và Đạo Môn xem bọn họ có đồng ý không?" Minh Triệt cảm thấy đã nói lời vô nghĩa cả một đêm, nên dứt khoát cho Thanh Phong đáp án. "Đừng hỏi ta tại sao. Ta chỉ cần câu trả lời thôi."
Thanh Phong trưởng lão nghiêm túc nói: "Ngươi biết con bé là ai không? Ngươi có chắc là mình không tìm nhầm người không? Hay chỉ là hiểu lầm thôi?"
Thê tử của chưởng giáo Nguyên Đạo Tông, ái đồ của tu sĩ Nguyên Anh Hậu kỳ viên mãn. Vậy thì đã sao nào? Minh Triệt nhẹ nhàng rời khỏi.
Thanh Phong trưởng lão thấy rõ ràng sắc mặt của hắn, biết không thể thương lượng được, một mình ngồi đó thật lâu, thì thầm lên tiếng: "Phải làm thế nào mới tốt đây?"
Với sự kiêu ngạo của Minh Triệt và thực lực của Ma Môn, hắn không thèm nói khoác, càng khinh thường chuyện dùng Dịch Khinh Trần làm con tin.
Thanh Phong trưởng lão cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran, dường như lại thấy Nhược Thủy đạo quân đang cười nhạo mình. Dịch Khinh Trần mất tích không liên quan đến Ma Môn, xem ra chuyện này là liên quan đến Hàn Tu Văn rồi.
Ông vẫn cố chấp dò xét: "Vẫn là vấn đề lúc nãy, Dư Quang mai phục ở điện Bắc Thần mười năm là muốn giúp Ma Môn thăm dò động tĩnh của Nguyên Đạo Tông?"
"Ông không tự cần dát vàng lên mặt mình." Minh Triệt cười nhạo: "Muốn bóp chết các ngươi, ta chỉ cần thu phục Đan Tông là được. Ta mà muốn khống chế động tĩnh của Đạo Môn thì chỉ cần ra tay với Đan Tông mà thôi, sẽ không thèm để mắt tới Nguyên Đạo Tông đâu."
Nói vậy cũng đúng! Thanh Phong trưởng lão không thể phủ nhận Minh Triệt nói rất có lý. Bây giờ ông có hai trăm hộp linh thảo bên trong bí cảnh, dự định lúc trở về sẽ ghé đưa cho Đan Tông luyện thành đan dược.
Khắp sườn núi dày đặc những ánh đèn li ti. Nhà nhà đốt đèn, nhưng lại không biết nàng đang ở đâu trong những ngọn đèn phía dưới.
Minh Triệt cũng có nỗi khổ tâm: "Ta muốn đi tìm Dịch Khinh Trần, tìm nàng đến phát điên rồi, rõ ràng là nàng còn sống nhưng lại biến mất ở đại lục Thương Lan. Nàng với Hàn Tu Văn là vợ chồng tình nghĩa sâu nặng, ta chỉ có thể phái nội gián tới bên cạnh Hàn Tu Văn. Còn về Tiêu Liên Nhi, là chuyện ngoài ý muốn. Thêm một 'con mắt' với ta mà nói cũng không phải là chuyện gì xấu."
Nếu Minh Triệt để ý kĩ sẽ thấy tay cầm chén trà của Thanh Phong run lên.
Suy đoán mơ hồ lúc đầu ngày càng rõ ràng, hồn phách của Dịch Khinh Trần đã đầu thai chuyển thế nhập vào một thân thể khác. Thần thức vẫn còn nên mọi người mới cho rằng nàng còn sống.
Một vài manh mối xuất hiện trước mặt Thanh Phong trưởng lão:
Để đả thông kinh mạch, Tiêu Liên Nhi nghĩ đến cá Lưu Ly, cũng nghĩ biện pháp vào sơn động, kết quả nàng gặp được Minh Triệt, hắn mời nàng ăn một con cá. Nàng không nghĩ đến việc nhờ Hàn Tu Văn giúp đỡ chuyện này.
Lần đầu gặp mặt, Hàn Tu Văn thưởng cho nàng áo Tuyết Tằm. Tiêu Liên Nhi cho rằng mình sẽ bị nữ đệ tử ghen ghét nên nàng không mặc y phục mà Hàn Tu Văn tặng.
Lúc Ngọc Kê chân nhân cầm ngọc bài bị bỏ trống vào, Tiêu Liên Nhi sợ xanh mặt, cầu xin ông giúp nàng. Nàng biết ngọc bài bản mệnh của mình ở trong tay Hàn Tu Văn, nàng sợ sẽ để lại thần thức.
Tiêu Liên Nhi đưa trâm phượng có khắc hai từ Khinh Trần - Tu Văn cho ông xem.
Nàng ở điện Tông Vụ nhìn thấy điện Thiên Xu của Nhược Thủy đạo quân không một bóng người thì đau khổ muôn phần.
Hàn Tu Văn bày Tù Long Trận, sắc mặt nàng thay đổi mạnh, lập tức xuống núi tìm kiếm nguyên liệu để luyện chế Tăng Nguyên Đan.
Mười tám năm trước, Dịch Khinh Trần biến mất.
Năm nay Tiêu Liên Nhi vừa tròn mười tám tuổi.
Sao ông không nghĩ đến chứ? Hồn phách Dịch Khinh Trần đã tan biến, đầu thai thành Tiêu Liên Nhi.
Minh Triệt đã nghi ngờ con bé rồi sao? Thanh Phong trưởng lão giả vờ như vô ý, thuận miệng hỏi: "Ta nhớ ban đầu ở đỉnh núi tuyết, sau khi lấy cá, hai chúng ta đã chia nhau ăn. Ta tiếp cận ngươi để lấy cá Mỹ Nhân. Ngươi nói: nếu có nữ đệ tử của Nguyên Đạo Tông nào nhìn thuận mắt, ngươi sẽ thưởng cho nó ăn cá. Người đó cũng sẽ vì ta mà đến núi Hắc Ma để câu cá Mỹ Nhân. Vì sao ngươi lại chọn Tiêu Liên Nhi?"
Bởi vì nàng hiểu được cách tránh né Ngàn Hoa Nhập Mộng, một trong những bí thuật của Ma Môn. Lúc đó hắn nghi ngờ phụ mẫu của Tiêu Liên Nhi có thể là người trong Ma Môn, nàng bái sư ở Nguyên Đạo Tông để rửa mối hận gia tộc thay cha mẹ.
Nếu như vậy, đương nhiên hắn sẽ sẵn sàng giúp đỡ nàng.
"Nàng ấy rất thông minh, lại cực kỳ hiếu thuận với sư tôn. Không phải ông cũng rất thích nàng ấy sao?"
Minh Triệt nói nửa thật nửa giả, không nói hết tất cả mọi chuyện cho Thanh Phong biết.
Thanh Phong trưởng lão nhớ tới niềm hy vọng của các tu sĩ trong Đạo Môn, nhớ đến Nhược Thủy đạo quân đang bế quan không ra, trong lòng có nỗi chua xót không tên: "Ta rất thích con bé."
"Ngọc bài tình cờ được tìm thấy trong phòng luyện đan của Hàn Tu Văn, các ngươi cho rằng gã nhã nhặn đằm thắm với Dịch Khinh Trần, gã tuyên bố với bên ngoài rằng nàng ấy đã chết. Nhưng thực ra là nghĩ rằng nàng ấy đã rơi vào tay Ma Môn, lo rằng lúc luận võ, Ma Môn sẽ lấy nàng ấy ra áp chế gã, phá hủy đại nghiệp Đạo Môn." Minh Triệt khinh bỉ nói: "Chỉ bằng chuyện ở thành Thanh Dương, Hàn Tu Văn đã lấy đan dược của ta lại còn muốn cướp lại đồ vật đã trao đổi thì ta đã không quá tin vào nhân phẩm của gã rồi!"
Thanh Phong trưởng lão chấn động trong lòng, đây là tu sĩ Nguyên Anh thứ hai không tin Hàn Tu Văn.
Nhược Thủy đạo quân nói, mặc dù Hàn Tu Văn là đại đệ tử của ông nhưng ông vẫn không tin gã.
Vào ngày ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần rơi vào điện Thiên Xu, Hàn Tu Văn bày Tù Long Trận bên ngoài điện, hành động đó càng làm cho Nhược Thủy đạo quân nghi ngờ.
Thanh Phong trưởng lão cảm thấy xấu hổ.
Đủ loại sự tình bày ra trước mặt ông đều đủ để chứng minh một chuyện: Mười tám năm trước, Dịch Khinh Trần đã gặp nguy hiểm, hồn phách nàng chạy thoát, chuyển thế thành Tiêu Liên Nhi.
Kiếp trước cực kỳ ân ái, kiếp này Tiêu Liên Nhi chỉ đề phòng Hàn Tu Văn, không có ý định thừa nhận thân phận, càng không muốn quay về với gã. Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc ấy ông chỉ lo lắng khi mình rời đi, nha đầu này lại bị thầy trò nhà kia bắt tay nhau tới tán tỉnh, không còn cách nào khác mới nhốt con bé bên trong động đá vôi ở núi Thanh Mục để tu luyện. Bây giờ xem ra cũng coi như giúp con bé tránh mặt Hàn Tu Văn.
Hiển nhiên Hàn Tu Văn đã nghi ngờ con bé chính là Dịch Khinh Trần chuyển thế nên mới thăm dò đủ kiểu như vậy.
Vì sao Dịch Khinh Trần lại đầu thai chuyển thế thành Tiêu Liên Nhi mà không có động tĩnh gì?
Rốt cuộc mười tám năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Thanh Phong trưởng lão nghĩ mãi vẫn không ra.
Chuyến đi đến núi Hắc Ma này đã giải quyết được một nghi vấn lớn nhất. Xác định thân phận của Tiêu Liên Nhi là thu hoạch rất lớn của Thanh Phong trưởng lão. Còn về điểm đáng ngờ của vị chưởng giáo Hàn Tu Văn kia là việc nội bộ của Nguyên Đạo Tông.
"Hầy… Không câu được cá Mỹ Nhân, lần sau ta lại đến. Ngày mai lão đạo trở về Nguyên Đạo Tông."
Biết được tin tức là xoay người rời đi. Vậy không phải là hắn rất thiệt thòi sao?
Minh Triệt cười nói: "Không ăn được cá Mỹ Nhân thì làm sao có thể rời đi được? Tốt xấu gì ông cũng ăn một con đi, không uổng công đến núi Hắc Ma một chuyến."
Thanh Phong trưởng lão sợ hắn sinh nghi, cười ha hả đáp lại: "Đúng đúng, thời gian cũng chưa muộn lắm mà."
Minh Triệt đột nhiên đổi đề tài: "Thanh Phong, Dịch Khinh Trần không ở trong tay ta, vậy tại sao Hàn Tu Văn lại tạo tin tức giả rằng nàng ấy đã chết? Xem ra gã nhất định biết tung tích của nàng ấy. Ông nói có phải hay không?"
"Ngọc bài bản mệnh ở trong tay Hàn Tu Văn, làm sao ngươi biết con bé không chết? Ngươi tìm Dịch Khinh Trần làm gì?"
"Ma Môn có bí thuật cả, còn việc tại sao ta tìm nàng ấy là bí mật của Ma Môn." Đôi mắt Minh Triệt lấp lánh dưới ánh đèn sáng chói, làm Thanh Phong trưởng lão liên tưởng đến khung cảnh khi con yêu thú tiếp cận con mồi. Hắn thổi hơi nước đọng lại trên miệng chén trà rồi uống cạn: "Ông cho rằng ta sẽ vô duyên vô cớ chọn địa điểm luận võ ở đỉnh Thiên Khung sao?"
Tay Thanh Phong run lên, chén trà suýt rơi xuống đất: "Ngươi đồng ý để hai Môn luận võ là để tìm Dịch Khinh Trần?"
Hai người họ nhìn nhau, Thanh Phong trưởng lão nhìn thấy sự khát máu và lãnh khốc trong mắt Minh Triệt: "Gần năm mươi năm rồi. Vất vả lắm mới biết ngọc bài bản mệnh của nàng ấy ở trong tay Hàn Tu Văn, ta không thể làm gì khác ngoài chuyện ép gã nói ra tin tức của Dịch Khinh Trần."
"Ngươi nói rõ đi. Ngươi tìm con bé làm gì? Sư phụ của con bé là Nhược Thủy đạo quân có tu vi Nguyên Anh Hậu kỳ viên mãn đấy."
"Ta mà sợ chắc?" Minh Triệt uể oải ngồi lại: "Thanh Phong, giao Dịch Khinh Trần ra cho ta, ta sẽ lui cột mốc Ma và Đạo về Hồng Thạch Than. Người trong Ma Môn sẽ không vượt qua cột mốc này dù chỉ một bước. Đây là một cuộc trao đổi lớn."
Quả thật là một cuộc trao đổi lớn! Thanh Phong trưởng lão cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Nếu được như vậy, Đạo Môn ở đại lục Thương Lan sẽ được hưởng lợi. Ông nhìn Minh Triệt chăm chú: "Nói thật cho ta biết đi, ngươi chấp nhất với chuyện đó như thế, không phải là có ý đó chứ?"
"Có ý gì cơ?"
"Chính là muốn đào góc tường của Hàn Tu Văn đó!"
Thanh Phong trừng hắn: "Hàn Tu Văn là chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông, đừng nói đến việc ngươi lui cột mốc ra ngoài Hồng Thạch Than, cho dù ngươi có lui về núi Hắc Ma, trên dưới Nguyên Đạo Tông vẫn sẽ khai chiến với Ma Môn."
"Ta không quen Dịch Khinh Trần, ngay cả ngoại hình nàng ấy ra sao ta còn không biết. Ông quay về hỏi Nhược Thủy đạo quân và Hàn Tu Văn, dùng mạng của Dịch Khinh Trần đổi lấy vô số tính mạng của các tu sĩ Ma Môn và Đạo Môn xem bọn họ có đồng ý không?" Minh Triệt cảm thấy đã nói lời vô nghĩa cả một đêm, nên dứt khoát cho Thanh Phong đáp án. "Đừng hỏi ta tại sao. Ta chỉ cần câu trả lời thôi."
Thanh Phong trưởng lão nghiêm túc nói: "Ngươi biết con bé là ai không? Ngươi có chắc là mình không tìm nhầm người không? Hay chỉ là hiểu lầm thôi?"
Thê tử của chưởng giáo Nguyên Đạo Tông, ái đồ của tu sĩ Nguyên Anh Hậu kỳ viên mãn. Vậy thì đã sao nào? Minh Triệt nhẹ nhàng rời khỏi.
Thanh Phong trưởng lão thấy rõ ràng sắc mặt của hắn, biết không thể thương lượng được, một mình ngồi đó thật lâu, thì thầm lên tiếng: "Phải làm thế nào mới tốt đây?"
/192
|