Translator: Nguyetmai
"Lại là ngươi!" Mấy vị trưởng lão Nguyên Đạo Tông nhìn chằm chằm vào Minh Triệt, thầm hạ quyết tâm tuyệt đối không thể thả hắn rời khỏi núi Thanh Mục.
Hàn Tu Văn châm chọc, "Một trận chiến ở núi Hắc Ma, đã định ra biên giới. Thiếu quân lại thỉnh thoảng xuất hiện ở địa bàn của Đạo Môn, không gây hấn gây chuyện thì Đạo Môn cũng liền nhịn. Sơn mạch Thanh Mục là địa bàn của Nguyên Đạo Tông. Thiếu quân muốn cướp dị bảo ở nơi này làm của riêng sao, chờ đến lúc luận võ vào Trung Thu thắng được núi Thanh Mục đi đã. Nếu không thì cũng đừng trách Đạo Môn chúng ta không tuân theo quy củ."
Dị bảo xuất hiện trong địa bàn Đạo Môn, người trong Đạo Môn đều có thể tranh đoạt. Ai cướp được là bản lĩnh của người đó. Nhưng tuyệt đối không cho phép người Ma Môn tham gia vào. Cũng thế, nếu dị bảo xuất hiện trong địa bàn Ma Môn thì Đạo Môn cũng không thể tới tranh đoạt.
Rất rõ ràng, Minh Triệt đã vượt quá giới hạn. Hắn đã phá vỡ quy củ trước, vậy thì người Đạo Môn cũng có thể đi vào địa bàn Ma Môn mà cướp đoạt tài nguyên. Hòa bình ở Hạ Tiên Giới sẽ bị phá vỡ.
Minh Triệt nhìn đám mây năm màu rồi nói rất nhàn nhã, "Dị bảo xuất hiện, bản tọa rất là tò mò. Nguyên Đạo Tông sẽ không hẹp hòi như thế chứ, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn một chút sao?"
"Chưởng giáo dài dòng với hắn làm gì? Hắn xông vào núi Thiên Khung ý đồ là tiến vào trận Tù Long để quấy nhiễu Nhược Thủy Đạo Quân hóa thần. Chỉ bằng vào điều đó, chúng ta đã không cần phải khách khí với hắn rồi." Thiên Quyền trưởng lão kiếm chỉ Minh Triệt, đem toàn bộ sai phạm của Lưu Nguyên và Lãnh Quyền đổ lên người Minh Triệt, hận không thể một kiếm giết chết hắn.
Minh Triệt ngạc nhiên nói, "Thiên Quyền trưởng lão tận mắt trông thấy bản tọa xông vào trận Tù Long sao?"
Thiên Quyền trưởng lão vô ý thức đưa mắt nhìn Hàn Tu Văn, thầm nghĩ lời của chưởng giáo còn có thể sai sao. Tối hôm qua người phá vỡ đại trận chính là hắn, "Ngươi lén xông vào núi Thiên Khung mà giờ còn lý luận sao?"
"Trưởng lão có thể tùy thời đi núi Hắc Ma. Bản tọa tuyệt đối sẽ không cản ngươi."
Người trong Đạo Môn mà đi núi Hắc Ma thì mười đi chín không trở về, nếu không cũng sẽ không kiêng kỵ Ma Môn như vậy. Thiên Quyền trưởng lão giương kiếm, "Chớ nói nhiều, dám xông vào Nguyên Đạo Tông ta thì đừng mong rời khỏi."
"Muốn giữ ta lại, chỉ sợ là có chút khó." Minh Triệt nhìn đệ tử Nguyên Đạo Tông đứng đen kịt kia một chút, rồi lại nhìn sơn cốc đang bị bao vây lại, mỉm cười nói, "Muốn đánh nhau phải không, không có vấn đề. Chư vị không sợ hủy đi nơi này sao?"
Mấy vị trưởng lão Nguyên Đạo Tông sững sờ, lập tức nhớ tới hắn có tu vi hậu kỳ Nguyên Anh. Nếu như mà ra tay, bản thân mình thì không sao, nhưng những đệ tử này sợ là sẽ đều bị liên lụy.
Hàn Tu Văn đề khí quát lên, "Đệ tử Nguyên Đạo Tông lui lại phía sau trăm dặm."
Các đệ tử nhao nhao lui lại phía sau, nhưng lại không nỡ rút lui quá xa, không nhìn thấy tu sĩ Nguyên Anh đánh nhau. Bọn họ chỉ lui lại trên không trung mấy dặm rồi chuẩn bị sẵn sàng thủ đoạn trốn chạy, sau đó thì hưng phấn chờ đợi.
Minh Triệt cười nói, "Không phải ta lo lắng cho đệ tử Nguyên Đạo Tông. Điều ta lo lắng là sẽ hủy đi dị bảo chưa xuất thế này. Bản tọa chỉ tò mò muốn nhìn một chút thôi. Không bằng chờ nó xuất thế, bản tọa thỏa mãn nguyện vọng, sau đó sẽ sảng khoái so chiêu với chư vị có được không?"
Nói tới nói lui, hắn cũng chỉ đang kéo dài thời gian cho Tiêu Liên Nhi mà thôi.
Bốn người bọn họ đều là tu sĩ trung kỳ Nguyên Anh. Minh Triệt chỉ là một tu sĩ hậu kỳ Nguyên Anh. Nếu đánh nhau, Minh Triệt cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Năm người khoanh chân, ngồi tại đám mây.
Lần ngồi xuống này, chính là một ngày.
Bầu trời trăng sáng sao thưa. Chiếu lên tầng mây phía trên thung lũng một tầng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt. Đám mây năm màu kia ở dưới ánh trăng lại biến ảo sắc thái, trông cực kỳ mỹ lệ.
Đột nhiên, năm người đồng thời mở to mắt. Chỉ thấy đám mây kia sôi trào lên, đám mây giống như một ngọn lửa, từng đám từng đám lửa bay về phía không trung, dần dần phiêu tán.
Trong lòng Minh Triệt căng lên. Đan vân tiêu tán, chẳng lẽ Kết Đan thất bại sao?
Trong động, Tiêu Liên Nhi dựa theo kinh nghiệm kiếp trước thật sự đã áp súc chân dịch thành đan. Chân dịch trong đan điền thật sự đã dần dần ngưng thực, mắt thấy sắp ép chặt thành một viên to cỡ nắm tay thì đột nhiên lại tản ra. Giống như là biển cả dâng thủy triều, ùn ùn che phủ nàng lại.
Chân khí chảy ngược nhập vào kinh mạch và các vị trí trong cơ thể. Nàng cảm thấy trong nháy mắt mình như bị thổi căng ra, nếu không thể hút chân khí trở lại, chắc chắn sẽ bị nổ tung thành mảnh nhỏ. Nàng hoàn toàn không biết sẽ còn xuất hiện tình huống này. Nàng liều mạng muốn thu hồi lại chân khí đang chạy trốn về đan điền.
Một mảnh lá non mọc ra từ nhánh cây. Hàn Tinh Lan hóa thành một đạo hư ảnh không ngừng xoay tròn. Chân khí lại bị bọn chúng hút trở về.
Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Một hoa một lá lại phun ra hai luồng chân dịch, một xanh một trắng, cực kỳ rõ ràng.
Nàng không có cách nào, lại bắt đầu ngưng chân dịch, một lần nữa bắt đầu kết đan.
Năm người ngồi trên không trung nhìn đám mây tiêu tán, ngay lúc đang âm thầm phỏng đoán thì trên không trung lại ngưng kết ra một đám mây màu.
Minh Triệt thì thào nói, "Dị bảo xuất thế không dễ. Cố đợi đi."
Bốn người Hàn Tu Văn kiềm chế lại bản thân. Minh Triệt đơn độc đối đầu với bốn người bọn họ không có phần thắng nào. Lỡ như hắn hủy đi nơi này thì được không bù nổi mất.
Lúc này trong đan điền Tiêu Liên Nhi hai luồng chân khí một xanh một trắng đã bị áp súc thành hai khối cầu nhỏ cỡ nắm tay, cho dù thế nào cũng không chịu dung hợp. Nàng cắn răng quyết tâm, dùng hết toàn lực đem hai đoàn chân khí này hung hăng đụng vào nhau.
Một cỗ lực lượng cường hãn phát ra từ bên trong hai đoàn chân khí bắn ngược lại. Giống như là bị người ta đánh cho hai quyền nặng nề, Tiêu Liên Nhi phun ra một ngụm máu. Ngực nàng ứ đọng vô cùng khó chịu, nàng xòe bàn tay ra vỗ xuống. Một chưởng chân khí thuần một màu trắng, một chưởng thì chân khí màu xanh đậm.
Màn sáng và kết giới ở thông đạo trong động trong nháy mắt vỡ nát.
Sau khi lực đạo thoát ra được cơ thể, Tiêu Liên Nhi mở mắt ra, rã rời và bất lực.
"Thất bại."
Kết đan thất bại, một đệ tử Luyện Khí yếu đuối cũng có thể giết nàng.
Chân dịch trong đan điền tụ tập thành hai cục sền sệt, đứng riêng rẽ ở dưới Hàn Tinh Lan và nhánh cây. Nàng vô cùng phẫn hận mà nghĩ, bận rộn thật lâu, cuối cùng mình không ngưng kết được Kim Đan mà lại nặn được hai khối bùn tham ăn. Tu vi hiện tại cũng không phải Kim Đan hay Trúc Cơ, mà đã tiến vào trạng thái Giả Đan.
Trong nháy mắt nàng mở mắt ra, đám mây kia liền chia năm xẻ bảy.
Năm người chờ trong giây lát, nhưng không thấy dị tượng tiếp tục sinh ra.
Trong lòng Minh Triệt rõ ràng, Tiêu Liên Nhi kết đan thất bại. Mấy ngày sau khi kết đan thất bại là thời gian suy yếu nhất. Dị tượng biến mất, có trận pháp bảo hộ, hắn chỉ việc đưa người ra là được. Minh Triệt ngáp một cái, "Không giống với dị bảo hiện thế. Bản tọa cũng không có hứng thú ở lại. Cáo từ!"
"Chạy đâu!" Thiên Quyền trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng. Ném trường kiếm trong tay ra ngoài, lóe ra kiếm quang đầy trời.
Hai vị trưởng lão Thiên Cơ và Thiên Toàn cũng ném ra pháp bảo của mình.
Trong lúc nhất thời, bầu trời đêm sáng chói lọi. Một đám đệ tử mở to mắt mà nhìn.
"Đừng để hắn chạy trốn!"
Hàn Tu Văn kêu lên, một chùm lửa màu tím giống như mây bay nước chảy về hướng Minh Triệt, ngọn lửa đột nhiên tách ra, biến thành một cái lưới lớn, ngăn cản đường đi của Minh Triệt. Lưới chạm đến tầng mây trên không trung. Xuy xuy xuy xuy mấy tiếng vang lên nhẹ nhàng. Trận pháp bị tan rã, lộ ra sơn cốc phía dưới.
"Tu vi Nguyên Anh thi triển Sơn Hà Võng lại có uy lực như vậy sao!" Trong mắt Thạch Thanh Phong lộ ra vẻ hâm mộ, nhìn thấy sơn cốc phía dưới, hắn nhớ lại, "Đó là sơn cốc chúng ta hái quả Túy Tiên."
Vì sao Minh Triệt lại canh giữ ở chỗ này? Có thật là vì dị bảo xuất thế không? Thạch Thanh Phong ngay lập tức nhớ tới Tiêu Liên Nhi. Hắn không để ý trận đánh trên không trung náo nhiệt thế nào, bay xuống mặt đất, chạy thật nhanh về phía sơn cốc.
Kiếm mang đón đầu nhào về phía Minh Triệt, trong bầu trời đềm giống như là mưa sao băng.
Thiên Cơ trưởng lão hừ lạnh, ném mộc trượng trong tay ra. Mộc trượng hóa thành vô số dây leo khô, trên đó sinh ra vô số gai nhọn. Tất cả như có sinh mệnh mà quấn về phía Minh Triệt.
Pháp bảo của Thiên Toàn trưởng lão là một cái cái vòng tay. Bay lên không trung liền hóa thành một đàn chim trong suốt, mỏ nhọn móng sắc.
Minh Triệt thấy đầm nước trong cố hiện lên một mảnh áo bào trắng, thì ngay lập tức ném ra Loan Nguyệt Luân rồi bay đi.
Loan Nguyệt Luân to lên thành mấy trượng, xoay trong một cách bình thường mà trải rộng ra, giống như một cái mâm bằng băng rét lạnh trong suốt được điêu khắc, đón nhận lấy pháp thuật của bốn người bọn họ.
Vang lên vài tiếng đinh đinh đang đang. Pháp thuật đầy trời đột nhiên biến mất. Kiếm của Thiên Quyền trưởng lão, mộc trượng của Thiên Cơ trưởng lão, vòng tay của Thiên Toàn trưởng lão đều rơi vào trong mâm.
Ánh trăng chiếu xuống, ngàn vạn ánh trăng màu bạc giống như mưa rơi xuống, im lặng chiếu xuống cái mâm băng trong suốt này. Phản xạ ra một vòng ánh sáng dịu dàng và thánh khiết.
Bốn người ngây dại mà nhìn. Pháp bảo của tu sĩ trung kỳ Nguyên Anh đấy, cứ như vậy mà đinh đinh đang đang, không cần tốn nhiều sức cũng đã thu được sao?
"Pháp bảo Thượng Tiên Giới! Đây là pháp bảo mà chỉ Thượng Tiên Giới mới có!" Hàn Tu Văn tự lẩm bẩm, ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt.
Lúc này, Tiêu Liên Nhi đang không còn hơi sức nào mà nổi lên khỏi mặt nước.
"Liên Nhi!"
Thạch Thanh Phong bay vào sơn cốc, thấy được nàng đang trôi nổi trong đầm nước thì liền nhảy vào.
Ngay cả cười một cái cũng mệt mỏi như vậy. Tiêu Liên Nhi miễn cưỡng hỏi hắn một câu, "Sao huynh lại tới đây?
Máu tươi phun ra thấm trên pháp bào bị thấm nước, chậm rãi nhòe ra. Thạch Thanh Phong cảm thấy đau đớn trong lòng, ôm lấy nàng rồi bay ra khỏi đầm nước.
Mắt nàng hoa lên một cái, chỉ đảo mắt mà Tiêu Liên Nhi đã thấy mình rơi vào trong ngực Minh Triệt.
Tiêu Liên Nhi cảm thấy nhất định là mình mệt đến hồ đồ rồi, trong nháy mắt, người trước mặt đã biến đổi khuôn mặt. Sao lại là Minh Triệt rồi? Nàng thấy môi hắn cong lên, nhịn không được mà đưa tay lên sờ sờ mặt của hắn, nhưng nhấc tay cũng rất tốn sức. Nàng chống đầu vào ngực hắn, "Hôm nay ta mệt quá!"
Sắc mặt của nàng không chút hồng hào, trong mắt có một tầng sương mù, mông lung không có tiêu cự.
Minh Triệt thi triển ra một pháp quyết hong khô quần áo của nàng, vuốt vuốt tóc nàng rồi cười nói, "Kết đan là việc rất tốn sức. Cần phải ăn uống no đủ, dưỡng đủ tinh thần. Còn phải chọn một nơi thoải mái. Tại cái hốc núi vớ vẩn này kết đan sao được, muỗi kêu vo ve, cực kỳ ầm ĩ."
"Chúng ta đi." Minh Triệt vươn tay, Loan Nguyệt Luân thu nhỏ lại, vèo một cái đã rơi vào trong tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vạch một cái lên không trung, không gian hơi rung nhẹ, lộ ra một cái khe.
"Đừng đi cùng hắn!" Thạch Thanh Phong bị đẩy ngã trên mặt đất, thấy cái khe này thì cuống quýt hô lên, "Liên Nhi, muội không thể đi cùng hắn! Sư tôn nghi ngờ Thanh Phong trưởng lão cấu kết với Ma Môn, đã phong tỏa điện Dao Quang! Muội mà đi với hắn, tương đương với việc tội danh của Thanh Phong trưởng lão được chứng minh! Mưu phản Đạo Môn, là phải bị hủy tu vi!"
Tiêu Liên Nhi rất mệt mỏi, Thạch Thanh Phong gào lên khiến cho đầu nàng ong ong. Đây là chuyện gì? Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Thanh Phong, "Huynh nói gì? điện Dao Quang bị phong tỏa sao? Bọn họ nghi ngờ sư phụ sao?"
Thạch Thanh Phong liều lĩnh tiến lên, nắm lấy cánh tay Tiêu Liên Nhi, nhin chằm chằm Minh Triệt rồi nói, "Ngươi sẽ hại nàng, ngươi đưa nàng đi sẽ hại Thanh Phong trưởng lão! Hại tất cả mọi người điện Dao Quang!"
"Buông tay ra!" Ánh mắt Minh Triệt lạnh lùng, "Thạch Thanh Phong, ta không ngại chặt tay ngươi đâu!"
Thạch Thanh Phong cố chấp không thả, "Liên Nhi, muội thật sự muốn đi cùng hắn sao? Muội thật sự thích Thiếu quân Ma Môn sao? Muội quên muội đã nói gì với ta sao? Muội một lòng hướng đạo, không muốn vướng bận nhi nữ tình trường…"
"Thạch Thanh Phong!" Minh Triệt thấy trên không trung có bốn người bay tới, biết đã không có khả năng lặng yên đưa Tiêu Liên Nhi đi, sẽ còn bị mấy người này nghi ngờ mình che chở cho nàng kết đan, nhịn không được mà giận dữ.
Một cỗ lực lượng chấn cho Thạch Thanh Phong bay ra ngoài.
"Lại là ngươi!" Mấy vị trưởng lão Nguyên Đạo Tông nhìn chằm chằm vào Minh Triệt, thầm hạ quyết tâm tuyệt đối không thể thả hắn rời khỏi núi Thanh Mục.
Hàn Tu Văn châm chọc, "Một trận chiến ở núi Hắc Ma, đã định ra biên giới. Thiếu quân lại thỉnh thoảng xuất hiện ở địa bàn của Đạo Môn, không gây hấn gây chuyện thì Đạo Môn cũng liền nhịn. Sơn mạch Thanh Mục là địa bàn của Nguyên Đạo Tông. Thiếu quân muốn cướp dị bảo ở nơi này làm của riêng sao, chờ đến lúc luận võ vào Trung Thu thắng được núi Thanh Mục đi đã. Nếu không thì cũng đừng trách Đạo Môn chúng ta không tuân theo quy củ."
Dị bảo xuất hiện trong địa bàn Đạo Môn, người trong Đạo Môn đều có thể tranh đoạt. Ai cướp được là bản lĩnh của người đó. Nhưng tuyệt đối không cho phép người Ma Môn tham gia vào. Cũng thế, nếu dị bảo xuất hiện trong địa bàn Ma Môn thì Đạo Môn cũng không thể tới tranh đoạt.
Rất rõ ràng, Minh Triệt đã vượt quá giới hạn. Hắn đã phá vỡ quy củ trước, vậy thì người Đạo Môn cũng có thể đi vào địa bàn Ma Môn mà cướp đoạt tài nguyên. Hòa bình ở Hạ Tiên Giới sẽ bị phá vỡ.
Minh Triệt nhìn đám mây năm màu rồi nói rất nhàn nhã, "Dị bảo xuất hiện, bản tọa rất là tò mò. Nguyên Đạo Tông sẽ không hẹp hòi như thế chứ, ngay cả nhìn cũng không cho nhìn một chút sao?"
"Chưởng giáo dài dòng với hắn làm gì? Hắn xông vào núi Thiên Khung ý đồ là tiến vào trận Tù Long để quấy nhiễu Nhược Thủy Đạo Quân hóa thần. Chỉ bằng vào điều đó, chúng ta đã không cần phải khách khí với hắn rồi." Thiên Quyền trưởng lão kiếm chỉ Minh Triệt, đem toàn bộ sai phạm của Lưu Nguyên và Lãnh Quyền đổ lên người Minh Triệt, hận không thể một kiếm giết chết hắn.
Minh Triệt ngạc nhiên nói, "Thiên Quyền trưởng lão tận mắt trông thấy bản tọa xông vào trận Tù Long sao?"
Thiên Quyền trưởng lão vô ý thức đưa mắt nhìn Hàn Tu Văn, thầm nghĩ lời của chưởng giáo còn có thể sai sao. Tối hôm qua người phá vỡ đại trận chính là hắn, "Ngươi lén xông vào núi Thiên Khung mà giờ còn lý luận sao?"
"Trưởng lão có thể tùy thời đi núi Hắc Ma. Bản tọa tuyệt đối sẽ không cản ngươi."
Người trong Đạo Môn mà đi núi Hắc Ma thì mười đi chín không trở về, nếu không cũng sẽ không kiêng kỵ Ma Môn như vậy. Thiên Quyền trưởng lão giương kiếm, "Chớ nói nhiều, dám xông vào Nguyên Đạo Tông ta thì đừng mong rời khỏi."
"Muốn giữ ta lại, chỉ sợ là có chút khó." Minh Triệt nhìn đệ tử Nguyên Đạo Tông đứng đen kịt kia một chút, rồi lại nhìn sơn cốc đang bị bao vây lại, mỉm cười nói, "Muốn đánh nhau phải không, không có vấn đề. Chư vị không sợ hủy đi nơi này sao?"
Mấy vị trưởng lão Nguyên Đạo Tông sững sờ, lập tức nhớ tới hắn có tu vi hậu kỳ Nguyên Anh. Nếu như mà ra tay, bản thân mình thì không sao, nhưng những đệ tử này sợ là sẽ đều bị liên lụy.
Hàn Tu Văn đề khí quát lên, "Đệ tử Nguyên Đạo Tông lui lại phía sau trăm dặm."
Các đệ tử nhao nhao lui lại phía sau, nhưng lại không nỡ rút lui quá xa, không nhìn thấy tu sĩ Nguyên Anh đánh nhau. Bọn họ chỉ lui lại trên không trung mấy dặm rồi chuẩn bị sẵn sàng thủ đoạn trốn chạy, sau đó thì hưng phấn chờ đợi.
Minh Triệt cười nói, "Không phải ta lo lắng cho đệ tử Nguyên Đạo Tông. Điều ta lo lắng là sẽ hủy đi dị bảo chưa xuất thế này. Bản tọa chỉ tò mò muốn nhìn một chút thôi. Không bằng chờ nó xuất thế, bản tọa thỏa mãn nguyện vọng, sau đó sẽ sảng khoái so chiêu với chư vị có được không?"
Nói tới nói lui, hắn cũng chỉ đang kéo dài thời gian cho Tiêu Liên Nhi mà thôi.
Bốn người bọn họ đều là tu sĩ trung kỳ Nguyên Anh. Minh Triệt chỉ là một tu sĩ hậu kỳ Nguyên Anh. Nếu đánh nhau, Minh Triệt cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Năm người khoanh chân, ngồi tại đám mây.
Lần ngồi xuống này, chính là một ngày.
Bầu trời trăng sáng sao thưa. Chiếu lên tầng mây phía trên thung lũng một tầng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt. Đám mây năm màu kia ở dưới ánh trăng lại biến ảo sắc thái, trông cực kỳ mỹ lệ.
Đột nhiên, năm người đồng thời mở to mắt. Chỉ thấy đám mây kia sôi trào lên, đám mây giống như một ngọn lửa, từng đám từng đám lửa bay về phía không trung, dần dần phiêu tán.
Trong lòng Minh Triệt căng lên. Đan vân tiêu tán, chẳng lẽ Kết Đan thất bại sao?
Trong động, Tiêu Liên Nhi dựa theo kinh nghiệm kiếp trước thật sự đã áp súc chân dịch thành đan. Chân dịch trong đan điền thật sự đã dần dần ngưng thực, mắt thấy sắp ép chặt thành một viên to cỡ nắm tay thì đột nhiên lại tản ra. Giống như là biển cả dâng thủy triều, ùn ùn che phủ nàng lại.
Chân khí chảy ngược nhập vào kinh mạch và các vị trí trong cơ thể. Nàng cảm thấy trong nháy mắt mình như bị thổi căng ra, nếu không thể hút chân khí trở lại, chắc chắn sẽ bị nổ tung thành mảnh nhỏ. Nàng hoàn toàn không biết sẽ còn xuất hiện tình huống này. Nàng liều mạng muốn thu hồi lại chân khí đang chạy trốn về đan điền.
Một mảnh lá non mọc ra từ nhánh cây. Hàn Tinh Lan hóa thành một đạo hư ảnh không ngừng xoay tròn. Chân khí lại bị bọn chúng hút trở về.
Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Một hoa một lá lại phun ra hai luồng chân dịch, một xanh một trắng, cực kỳ rõ ràng.
Nàng không có cách nào, lại bắt đầu ngưng chân dịch, một lần nữa bắt đầu kết đan.
Năm người ngồi trên không trung nhìn đám mây tiêu tán, ngay lúc đang âm thầm phỏng đoán thì trên không trung lại ngưng kết ra một đám mây màu.
Minh Triệt thì thào nói, "Dị bảo xuất thế không dễ. Cố đợi đi."
Bốn người Hàn Tu Văn kiềm chế lại bản thân. Minh Triệt đơn độc đối đầu với bốn người bọn họ không có phần thắng nào. Lỡ như hắn hủy đi nơi này thì được không bù nổi mất.
Lúc này trong đan điền Tiêu Liên Nhi hai luồng chân khí một xanh một trắng đã bị áp súc thành hai khối cầu nhỏ cỡ nắm tay, cho dù thế nào cũng không chịu dung hợp. Nàng cắn răng quyết tâm, dùng hết toàn lực đem hai đoàn chân khí này hung hăng đụng vào nhau.
Một cỗ lực lượng cường hãn phát ra từ bên trong hai đoàn chân khí bắn ngược lại. Giống như là bị người ta đánh cho hai quyền nặng nề, Tiêu Liên Nhi phun ra một ngụm máu. Ngực nàng ứ đọng vô cùng khó chịu, nàng xòe bàn tay ra vỗ xuống. Một chưởng chân khí thuần một màu trắng, một chưởng thì chân khí màu xanh đậm.
Màn sáng và kết giới ở thông đạo trong động trong nháy mắt vỡ nát.
Sau khi lực đạo thoát ra được cơ thể, Tiêu Liên Nhi mở mắt ra, rã rời và bất lực.
"Thất bại."
Kết đan thất bại, một đệ tử Luyện Khí yếu đuối cũng có thể giết nàng.
Chân dịch trong đan điền tụ tập thành hai cục sền sệt, đứng riêng rẽ ở dưới Hàn Tinh Lan và nhánh cây. Nàng vô cùng phẫn hận mà nghĩ, bận rộn thật lâu, cuối cùng mình không ngưng kết được Kim Đan mà lại nặn được hai khối bùn tham ăn. Tu vi hiện tại cũng không phải Kim Đan hay Trúc Cơ, mà đã tiến vào trạng thái Giả Đan.
Trong nháy mắt nàng mở mắt ra, đám mây kia liền chia năm xẻ bảy.
Năm người chờ trong giây lát, nhưng không thấy dị tượng tiếp tục sinh ra.
Trong lòng Minh Triệt rõ ràng, Tiêu Liên Nhi kết đan thất bại. Mấy ngày sau khi kết đan thất bại là thời gian suy yếu nhất. Dị tượng biến mất, có trận pháp bảo hộ, hắn chỉ việc đưa người ra là được. Minh Triệt ngáp một cái, "Không giống với dị bảo hiện thế. Bản tọa cũng không có hứng thú ở lại. Cáo từ!"
"Chạy đâu!" Thiên Quyền trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng. Ném trường kiếm trong tay ra ngoài, lóe ra kiếm quang đầy trời.
Hai vị trưởng lão Thiên Cơ và Thiên Toàn cũng ném ra pháp bảo của mình.
Trong lúc nhất thời, bầu trời đêm sáng chói lọi. Một đám đệ tử mở to mắt mà nhìn.
"Đừng để hắn chạy trốn!"
Hàn Tu Văn kêu lên, một chùm lửa màu tím giống như mây bay nước chảy về hướng Minh Triệt, ngọn lửa đột nhiên tách ra, biến thành một cái lưới lớn, ngăn cản đường đi của Minh Triệt. Lưới chạm đến tầng mây trên không trung. Xuy xuy xuy xuy mấy tiếng vang lên nhẹ nhàng. Trận pháp bị tan rã, lộ ra sơn cốc phía dưới.
"Tu vi Nguyên Anh thi triển Sơn Hà Võng lại có uy lực như vậy sao!" Trong mắt Thạch Thanh Phong lộ ra vẻ hâm mộ, nhìn thấy sơn cốc phía dưới, hắn nhớ lại, "Đó là sơn cốc chúng ta hái quả Túy Tiên."
Vì sao Minh Triệt lại canh giữ ở chỗ này? Có thật là vì dị bảo xuất thế không? Thạch Thanh Phong ngay lập tức nhớ tới Tiêu Liên Nhi. Hắn không để ý trận đánh trên không trung náo nhiệt thế nào, bay xuống mặt đất, chạy thật nhanh về phía sơn cốc.
Kiếm mang đón đầu nhào về phía Minh Triệt, trong bầu trời đềm giống như là mưa sao băng.
Thiên Cơ trưởng lão hừ lạnh, ném mộc trượng trong tay ra. Mộc trượng hóa thành vô số dây leo khô, trên đó sinh ra vô số gai nhọn. Tất cả như có sinh mệnh mà quấn về phía Minh Triệt.
Pháp bảo của Thiên Toàn trưởng lão là một cái cái vòng tay. Bay lên không trung liền hóa thành một đàn chim trong suốt, mỏ nhọn móng sắc.
Minh Triệt thấy đầm nước trong cố hiện lên một mảnh áo bào trắng, thì ngay lập tức ném ra Loan Nguyệt Luân rồi bay đi.
Loan Nguyệt Luân to lên thành mấy trượng, xoay trong một cách bình thường mà trải rộng ra, giống như một cái mâm bằng băng rét lạnh trong suốt được điêu khắc, đón nhận lấy pháp thuật của bốn người bọn họ.
Vang lên vài tiếng đinh đinh đang đang. Pháp thuật đầy trời đột nhiên biến mất. Kiếm của Thiên Quyền trưởng lão, mộc trượng của Thiên Cơ trưởng lão, vòng tay của Thiên Toàn trưởng lão đều rơi vào trong mâm.
Ánh trăng chiếu xuống, ngàn vạn ánh trăng màu bạc giống như mưa rơi xuống, im lặng chiếu xuống cái mâm băng trong suốt này. Phản xạ ra một vòng ánh sáng dịu dàng và thánh khiết.
Bốn người ngây dại mà nhìn. Pháp bảo của tu sĩ trung kỳ Nguyên Anh đấy, cứ như vậy mà đinh đinh đang đang, không cần tốn nhiều sức cũng đã thu được sao?
"Pháp bảo Thượng Tiên Giới! Đây là pháp bảo mà chỉ Thượng Tiên Giới mới có!" Hàn Tu Văn tự lẩm bẩm, ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt.
Lúc này, Tiêu Liên Nhi đang không còn hơi sức nào mà nổi lên khỏi mặt nước.
"Liên Nhi!"
Thạch Thanh Phong bay vào sơn cốc, thấy được nàng đang trôi nổi trong đầm nước thì liền nhảy vào.
Ngay cả cười một cái cũng mệt mỏi như vậy. Tiêu Liên Nhi miễn cưỡng hỏi hắn một câu, "Sao huynh lại tới đây?
Máu tươi phun ra thấm trên pháp bào bị thấm nước, chậm rãi nhòe ra. Thạch Thanh Phong cảm thấy đau đớn trong lòng, ôm lấy nàng rồi bay ra khỏi đầm nước.
Mắt nàng hoa lên một cái, chỉ đảo mắt mà Tiêu Liên Nhi đã thấy mình rơi vào trong ngực Minh Triệt.
Tiêu Liên Nhi cảm thấy nhất định là mình mệt đến hồ đồ rồi, trong nháy mắt, người trước mặt đã biến đổi khuôn mặt. Sao lại là Minh Triệt rồi? Nàng thấy môi hắn cong lên, nhịn không được mà đưa tay lên sờ sờ mặt của hắn, nhưng nhấc tay cũng rất tốn sức. Nàng chống đầu vào ngực hắn, "Hôm nay ta mệt quá!"
Sắc mặt của nàng không chút hồng hào, trong mắt có một tầng sương mù, mông lung không có tiêu cự.
Minh Triệt thi triển ra một pháp quyết hong khô quần áo của nàng, vuốt vuốt tóc nàng rồi cười nói, "Kết đan là việc rất tốn sức. Cần phải ăn uống no đủ, dưỡng đủ tinh thần. Còn phải chọn một nơi thoải mái. Tại cái hốc núi vớ vẩn này kết đan sao được, muỗi kêu vo ve, cực kỳ ầm ĩ."
"Chúng ta đi." Minh Triệt vươn tay, Loan Nguyệt Luân thu nhỏ lại, vèo một cái đã rơi vào trong tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vạch một cái lên không trung, không gian hơi rung nhẹ, lộ ra một cái khe.
"Đừng đi cùng hắn!" Thạch Thanh Phong bị đẩy ngã trên mặt đất, thấy cái khe này thì cuống quýt hô lên, "Liên Nhi, muội không thể đi cùng hắn! Sư tôn nghi ngờ Thanh Phong trưởng lão cấu kết với Ma Môn, đã phong tỏa điện Dao Quang! Muội mà đi với hắn, tương đương với việc tội danh của Thanh Phong trưởng lão được chứng minh! Mưu phản Đạo Môn, là phải bị hủy tu vi!"
Tiêu Liên Nhi rất mệt mỏi, Thạch Thanh Phong gào lên khiến cho đầu nàng ong ong. Đây là chuyện gì? Nàng giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Thanh Phong, "Huynh nói gì? điện Dao Quang bị phong tỏa sao? Bọn họ nghi ngờ sư phụ sao?"
Thạch Thanh Phong liều lĩnh tiến lên, nắm lấy cánh tay Tiêu Liên Nhi, nhin chằm chằm Minh Triệt rồi nói, "Ngươi sẽ hại nàng, ngươi đưa nàng đi sẽ hại Thanh Phong trưởng lão! Hại tất cả mọi người điện Dao Quang!"
"Buông tay ra!" Ánh mắt Minh Triệt lạnh lùng, "Thạch Thanh Phong, ta không ngại chặt tay ngươi đâu!"
Thạch Thanh Phong cố chấp không thả, "Liên Nhi, muội thật sự muốn đi cùng hắn sao? Muội thật sự thích Thiếu quân Ma Môn sao? Muội quên muội đã nói gì với ta sao? Muội một lòng hướng đạo, không muốn vướng bận nhi nữ tình trường…"
"Thạch Thanh Phong!" Minh Triệt thấy trên không trung có bốn người bay tới, biết đã không có khả năng lặng yên đưa Tiêu Liên Nhi đi, sẽ còn bị mấy người này nghi ngờ mình che chở cho nàng kết đan, nhịn không được mà giận dữ.
Một cỗ lực lượng chấn cho Thạch Thanh Phong bay ra ngoài.
/192
|