Translator: Nguyetmai
Không đợi hắn rơi xuống đất, một luồng chân khí đã cuốn cả người hắn lên. Thạch Thanh Phong ngẩng đầu nhìn lên, Hàn Tu Văn cùng ba vị trưởng lão đã xuất hiện trước mặt.
Vừa nhìn thấy Tiêu Liên Nhi, mấy người họ đã hiểu ra. Gì mà dị bảo xuất thế chứ, chẳng qua là Tiêu Liên Nhi kết đan sinh ra dị tượng mà thôi. Thiếu quân Ma Môn lừa hết tất cả bọn họ, cất công trông chừng cho nàng ta kết đan thành công.
Không ngờ nàng ta lại có thể kết đan sớm như vậy! Vốn dĩ chỉ là một nha đầu thế tục có kinh mạch bị tắc nghẽn, vậy mà tốc độ tu luyện còn nhanh hơn cả Thạch Thanh Phong với thể chất tính Hỏa tốt nhất.
Hàn Tu Văn nhớ tới lời Tiêu Minh Y: "… Đứa trẻ bị người ta vứt bỏ ở bờ sông vào mùa đông, lạnh cứng chỉ còn một hơi thở, được nữ đầu bếp trong trang hảo tâm nhặt về."
Từ cuối thu, hồn phách của nàng phiêu đãng hai tháng, rốt cuộc cũng tìm được một đứa trẻ bị vứt bỏ mới tắt thở để nhập vào.
Hàn Tu Văn gần như có thể khẳng định Tiêu Liên Nhi chính là hồn phách của Dịch Khinh Trần chuyển thế. Điểm đáng ngờ duy nhất là ngọc bài bản mệnh ở điện Tông Vụ lại không tương xứng. Điều này thì chẳng có gì khó, chỉ cần để nàng sử dụng thần thức một lần là gã có thể xác nhận ngay lập tức.
Hiện tại gã sẽ không giết nàng ngay. Gã phải chờ nàng kết đan, gã sẽ lẳng lặng nhìn tu vi của nàng tăng dần, rồi lại một lần nữa dùng nàng như lô đỉnh.
Nhớ tới lần đó hút hết tu vi của nàng, một mạch đột phá bình chướng của Nguyên Anh Trung kỳ, thật sự rất sảng khoái!
Ngoại trừ nàng, biết đi đâu tìm được cái lô đỉnh có tu vi vừa cao lại vừa an toàn chứ?
Nàng hết lòng tu luyện vì báo thù, nhưng kết quả vẫn rơi vào số phận bị hút hết tu vi. Chỉ cần nghĩ đến đấy đã khiến gã cảm thấy kết cục này vô cùng đẹp đẽ rồi.
Tiện nhân này có vẻ đã thông minh ra rồi, biết lợi dụng khuôn mặt yếu đuối này để cấu kết với thiếu quân Ma Môn. Nàng ta muốn mượn sức Ma Môn để báo thù mình ư? Gã tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn nàng ở bên Minh Triệt. Gã muốn giám sát nàng dưới tầm mắt, muốn nắm nàng trong lòng bàn tay.
Nàng ỷ vào việc có chỗ dựa là thiếu quân Ma Môn mà muốn chạy thoát? Ngay cả Nhược Thủy đạo quân cũng nằm trong tay gã, giờ lại thêm một tên Thanh Phong. Nàng dám chạy trốn cùng Minh Triệt ư?
Hàn Tu Văn vô cùng tiếc nuối thở dài: "Tiêu Liên Nhi, bản tọa vốn dĩ vô cùng tin tường ngươi… Vậy mà ngươi lại phụ lòng tín nhiệm của bản tọa như thế. Tình hình ngày hôm nay các trưởng lão đều đã nhìn thấy. Thiếu quân Ma Môn che chở cho ngươi như vậy, ngươi còn dám nói là không quen biết hắn?"
Là Tiêu Liên Nhi cấu kết với thiếu quân Ma Môn để giết Lưu Nguyên! Thiên Quyền trưởng lão nhớ lại tình hình trong đại điện Bắc Thần ngày hôm đó, ngực như bị một tảng đá đè lên. Sau sự việc lần đó, ông ta cảm thấy mình luôn kém hơn Thanh Phong một cái đầu, bây giờ rốt cuộc cũng có thể xả cục tức này.
"Lão phu nhìn thấy rất rõ ràng. Chưởng giáo, sư đồ Thanh Phong cấu kết với Ma Môn, chắc chắn có ý đồ mưu hại Nhược Thủy đạo quân, phản bội Đạo Môn. Phải thông báo cho toàn thể ba tông bốn môn, phế đi tu vi của họ. Đem toàn bộ đệ tử của điện Dao Quang đi làm lao dịch hai mươi năm."
"Không phải như vậy! Ta không hề quen biết hắn. Chưởng giáo, ba vị trưởng lão, đệ tử tuyệt đối không dám qua lại với người trong Ma Môn! Tên ác ma nhà ngươi! Ngươi buông tay ra! Chính hắn bắt cóc đệ tử. Oan cho đệ tử quá!" Tiêu Liên Nhi giằng co la lên.
Hàn Tu Văn cùng ba vị trưởng lão không ngờ nàng lại vu cáo ngược cho Minh Triệt bắt cóc mình, lập tức ngỡ ngàng.
Thạch Thanh Phong cũng la lên: "Có đệ tử làm chứng! Lời Liên Nhi nói đều là thật! Lúc đệ tử tiến vào sơn cốc, nhìn thấy Tiêu Liên Nhi từ trong đầm nước đi lên, đang kéo nàng lên bờ thì thiếu quân Ma Môn đã bắt cóc nàng ngay rồi!"
Tay Minh Triệt đặt ở hông nàng như mọc rễ, nàng gạt ra nhưng không được. Nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn, đừng ngu ngốc như vậy được không? Không để bọn họ bắt thóp chẳng phải sẽ tốt hơn ư? Thạch Thanh Phong cũng đứng ra làm chứng rồi, chẳng lẽ huynh còn ngu ngốc hơn hắn?
Minh Triệt đáp lại nàng bằng một ánh nhìn đầy ý vị, nâng mặt nàng lên cợt nhả: "Bản tọa thích nhất là tiểu mỹ nhân yếu ớt như ngươi đấy."
Tiêu Liên Nhi suýt cười ra tiếng, bàn tay kiệt sức đánh hắn: "Tên háo sắc mặt dày vô liêm sỉ! Hu hu hu, ngươi thả ta ra đi! Ta đường đường là đệ tử Đạo Môn, có chết ta cũng không chịu đi theo ngươi!"
Diễn kịch đến đây là đủ rồi. Nàng vốn dĩ đã không còn chút sức lực nào, lập tức "giận quá hại tim" mềm oặt ngã vào lòng Minh Triệt, nhịn cười đến không thở nổi.
Minh Triệt nắm chặt tay nàng, để nàng nằm trong lòng mình thoải mái một chút. Hắn biết những lời mình nói mấy tu sĩ Nguyên Anh đều có thể nghe thấy rõ ràng nên cúi đầu xuống, thì thầm bên tai nàng: "Mảnh mai đến nỗi làm bản tọa phải đau lòng…"
Bờ môi lướt qua làm cổ nàng khiến nàng nổi một lớp da gà. Nếu hắn không kịp ôm lấy, hai chân Tiêu Liên Nhi suýt nữa lại mềm nhũn, ngồi trượt xuống đất. Biết rõ là hắn cố ý, Tiêu Liên Nhi vẫn không nhịn được nóng hết cả mặt, run giọng cầu xin hắn: "Ngươi đừng có quá đáng…"
Ta biết ngay ngươi nhất định không thể bỏ mặc Thanh Phong và đệ tử điện Dao Quang mà. Hàn Tu Văn giận tím mặt: "Buông nàng ta ra! Đệ tử của Nguyên Đạo Tông ta sao có thể mặc cho ngươi đùa giỡn như vậy!"
Một màn này qua mắt nhìn của Thạch Thanh Phong lại chính là cảnh hai người đang liếc mắt đưa tình.
Hắn nhớ lại rất lâu từ ngày xưa, lần đầu tiên hắn lấy hết dũng khí để thổ lộ với Tiêu Liên Nhi. Gió đêm thổi loạn búi tóc của nàng khiến vài lọn tóc bung ra. Hắn lấy hết dũng khí đi qua, vén tóc ra sau tai cho nàng.
Ánh mắt nàng thật trong trẻo, không có vẻ bối rối, cũng không có chút thẹn thùng. Nàng… từ trước đến nay dù chỉ một chút hờn dỗi, tức giận hay ngượng ngùng cũng đều chưa từng để cho hắn nhìn thấy.
Hắn hét lớn một tiếng, đầu ngón tay bắn ra hai mươi bảy luồng lửa, đan xen thành lưới, chụp vào Minh Triệt: "Thả nàng ấy ra!"
Minh Triệt lui về sau một bước, Sơn Hà Võng trùm hụt lên đất, "xèo xèo" mấy tiếng, một khoảng đất rộng hai trượng đều trở nên khô cằn.
Tiểu tử này đang tức giận thật đấy à?
Thạch Thanh Phong vừa ra tay, Hàn Tu Văn cùng ba vị tu sĩ Nguyên Anh cũng đồng thời ra tay.
Minh Triệt lại một lần nữa ném Loan Nguyệt Luân ra.
Ánh sáng rực rỡ lạnh như băng chặn lại phía trước đám người kia. Minh Triệt lưu luyến không rời nhéo mặt Tiêu Liên Nhi, dùng thần thức truyền âm: "Trở về đi, trung thu ta sẽ tới đón nàng."
Pháp bảo Loan Nguyệt Luân thu nhỏ lại, lơ lửng trong tay Minh Triệt. Những pháp bảo tấn công tới đều rơi xuống đất.
Minh Triệt thả Tiêu Liên Nhi xuống, cợt nhả nói: "Hàn chưởng giáo, bản tọa nhìn trúng nàng ấy rồi. Ngươi làm mai cho bản tọa được không? Bản tọa đồng ý lấy địa bàn của một trận tỷ võ để đổi lấy nàng ấy, đưa tới Ma Môn hầu hạ. Đến trung thu, bản tọa sẽ lại đến nghe câu trả lời của ngươi."
Hắn vừa nói vừa cười ha ha, quay người tiến vào khe hở không gian, biến mất không thấy hình bóng.
Một đệ tử mà đổi lại được địa bàn của một trận tỷ võ? Ba trưởng lão nhìn Tiêu Liên Nhi như mèo thấy mỡ.
Đừng có mơ! Gã sẽ không đáp ứng, nhất định là không! Nàng là lô đỉnh của gã! Hàn Tu Văn tái xanh mặt, nhìn thần sắc của ba vị trưởng lão, biết bọn họ đang suy nghĩ gì liền oai phong lẫm liệt nói: "Nguyên Đạo Tông sẽ không bỏ rơi đệ tử!"
Trong nháy mắt ba vị trưởng lão đã hoàn hồn, cảm thấy hổ thẹn vạn phần: "Chưởng giáo nói một câu như cảnh tỉnh. Ôi, luận võ trung thu, nếu thiếu quân Ma Môn nhắc lại điều kiện này trước mặt mọi người, những tông môn khác nhất định sẽ không thương tiếc đệ tử như chúng ta. Đến lúc đó Đạo Môn đều oán trách chúng ta thì biết phải làm sao?"
"Liên Nhi!" Thạch Thanh Phong đỡ Tiêu Liên Nhi dậy, nghe đến đó đột nhiên ngẩng đầu lên nói, "Sư tôn, ba vị trưởng lão, con sẽ cưới muội ấy!"
Tiện phụ dâm đãng này, dám quyến rũ cả đệ tử của gã! Hàn Tu Văn phất tay áo: "Tiêu Liên Nhi coi như không có quan hệ với Ma Môn. Chuyện Thanh Phong trưởng lão vô cớ đi khỏi tông môn, ta muốn hỏi cho rõ ràng. Quay về tông môn!"
…
Trên đường trở về, Tiêu Liên Nhi bị ngất. Nàng chỉ biết mình đã ngủ rất lâu. Khi tỉnh lại, Tiêu Liên Nhi cảm thấy có người đang cầm tay nàng.
Gương mặt dịu dàng tuấn tú của Thạch Thanh Phong xuất hiện trước mắt nàng.
"Thạch sư huynh." Tiêu Liên Nhi cười, nhẹ nhàng rút tay ra.
"Muội chưa kết đan thành công, mấy ngày nay không thể điều động chân khí, quả thực rất suy yếu. Tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏe lại."
Tiêu Liên Nhi nhìn quanh tứ phía: "Đây là đâu?"
Sự xấu hổ hiện rõ trên mặt Thạch Thanh Phong: "Đây là chỗ của ta. Điện Dao Quang vẫn bị phong tỏa nên ta mang muội về đây. Muội đã ngủ một ngày một đêm rồi. Sáng nay Thanh Phong trưởng lão vừa trở về, người đồng ý rồi."
"Sáng nay sư phụ đã trở về rồi à? Chưởng giáo với các trưởng lão còn nghi ngờ người không? Điện Dao Quang vẫn bị phong tỏa ư?" Tiêu Liên Nhi sốt ruột vội xuống giường, vai nàng liền bị Thạch Thanh Phong đè xuống. "Thanh Phong trưởng lão cầm linh thảo mà muội hái ở trong bí cảnh lặng lẽ tới Đan Tông một chuyến, mang về hai mươi viên đan dược cao cấp. Các trưởng lão đều rất vui mừng, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi."
"Muội khỏe lại nhiều rồi." Tiêu Liên Nhi đẩy tay hắn ra, "Sư phụ đã trở về rồi thì muội nên đi gặp người đã."
"Liên Nhi!" Sắc mặt Thạch Thanh Phong hơi khác thường, "Thanh Phong trưởng lão đã đồng ý rồi, đợi đến trung thu sẽ cử hành nghi lễ kết hôn song tu cho chúng ta. Làm như vậy, kể cả khi thiếu quân Ma Môn muốn bắt muội để đổi địa giới thì sư tôn cũng có thể từ chối hắn…"
Hắn còn chưa nói dứt lời, Tiêu Liên Nhi đã xuống giường rồi đi ra ngoài, sau đó nàng bỗng nhiên quay đầu: "Huynh nói linh tinh gì vậy?"
Ánh mắt Thạch Thanh Phong tối lại: "Ta… ta biết muội nhất định sẽ không bằng lòng. Liên Nhi, đây chỉ là hình thức thôi. Ta xin lấy tâm ma ra thề, nếu muội không đồng ý thì ta tuyệt đối sẽ không mạo phạm muội. Chẳng lẽ muội thật sự tình nguyện tới Ma Môn hầu hạ hắn hay sao?"
"Nếu Đạo Môn thật sự coi muội như hàng hóa mà đem đi trao đổi thì muội nhất định phải là hàng hóa chắc? Hay là trong lòng huynh, muội đã trở thành hàng hóa để đem đi trao đổi với Ma Môn rồi? Chỉ có dùng cách của huynh thì muội mới có thể thoát khỏi vận mệnh này sao? Thạch sư huynh, huynh thật sự không hiểu muội." Tiêu Liên Nhi đau lòng nhìn hắn.
Thạch Thanh Phong bị ánh mắt của nàng đẩy lui một bước: "Ta thích muội."
Rất lâu về trước, nàng đã từng động lòng bởi tấm chân tình của chàng thiếu niên trong sáng như nước này. Thế nhưng nàng không phải hàng hóa, không cần phải sử dụng cách thức này để bảo vệ nàng. Hơn nữa, hắn là đệ tử của Hàn Tu Văn. Tiêu Liên Nhi dứt khoát nói: "Thạch sư huynh, muội đã biết. Cảm ơn huynh."
Nàng không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Nàng biết. Nàng cảm tạ hắn.
"Muội không có một chút cảm động nào hay sao? Không phải ta coi muội thành hàng hóa để trao đổi với Ma Môn, mà là do muội. Do muội thích hắn mà thôi!" Thạch Thanh Phong lẳng lặng đứng đấy, con ngươi tối đen như mực, âm u một màu, "Bởi vì hắn mạnh hơn ta? Vì hắn đã có tu vi Nguyên Anh, cho nên người muội thích chính là hắn? Ta sẽ vượt qua hắn, nhất định sẽ vượt qua!"
Đã một ngày một đêm rồi sao? Đi ra khỏi viện, Tiêu Liên Nhi nhìn thấy mặt trời mọc lúc sáng sớm.
Nơi này quả thật là điện Bắc Thần. Nàng nhìn thấy thần thú ngồi trên nóc điện. Thủy Kỳ Lân còn nháy mắt với nàng. Trong tim nàng bỗng thấy chua chát, lập tức quay đầu đi về phía điện Dao Quang.
"Liên Nhi! Liên Nhi!"
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Tu Văn cùng Thanh Phong trưởng lão đang đứng cười tại cửa đại điện Bắc Thần vẫy nàng.
Tiêu Liên Nhi vội đi tới, quên cả hành lễ: "Sư phụ, người trở về rồi ạ?"
"Nha đầu này, kết đan thất bại không lo mà nghỉ ngơi đi, chạy lung tung làm gì?" Ánh mắt của Thanh Phong trưởng lão dạt dào sự ôn hòa và lo lắng, cũng không khác nhiều với trước kia. Ông quay người nói với Hàn Tu Văn, "Cứ quyết định như thế đi. Ta đưa Liên Nhi về điện Dao Quang đã."
Quyết định cái gì chứ? Những gì Thạch Thanh Phong nói đều là thật? Tiêu Liên Nhi phóng mắt nhìn về phía Thạch Thanh Phong, rồi ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Thanh Phong trưởng lão.
Hai người bay về phía điện Dao Quang.
Thạch Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn, đi đến hành lễ với Hàn Tu Văn.
Hàn Tu Văn mỉm cười nói: "Đúng như ý nguyện của con, con dùng gì để cảm tạ vi sư đây?"
Thạch Thanh Phong ngập ngừng nói: "Sư tôn, nàng ấy không bằng lòng. Đệ tử cũng chỉ là trong tình thế cấp bách nên mới nhất thời…"
"Thiếu quân Ma Môn ra điều kiện cũng được lắm. Mặc dù Nguyên Đạo Tông không đến nỗi phải dùng nữ đệ tử để đổi lấy địa bàn, nhưng luận võ trung thu có liên quan đến lợi ích của toàn bộ Đạo Môn. Nếu con cưới nàng ấy thì mọi người mới có thể nể mặt ta mà không có ý đồ khác với nàng ấy." Hàn Tu Văn nhẹ nhàng nói, "Thanh Phong trưởng lão cũng hiểu rõ đạo lý này. Cho nên vi sư vừa mới mở lời, ông ấy đã đồng ý rồi."
Nếu như không để ngươi cưới nàng ta, thì với điều kiện phong phú mà Minh Triệt đưa ra, gã cũng không thể chịu nổi yêu cầu của đám người Đạo Môn. Gã tuyệt đối không cho phép nàng ta thoát khỏi tầm mắt của mình.
"Kết hôn chỉ là để Ma Môn cùng các tông môn khác xem, nàng ấy không bằng lòng, đệ tử sẽ không động vào nàng ấy." Thạch Thanh Phong nhẹ nhàng nói.
Hàn Tu Văn liếc hắn rồi nghĩ, bản tọa muốn nguyên âm của nàng ta, còn chưa tới lượt ngươi đâu.
Không đợi hắn rơi xuống đất, một luồng chân khí đã cuốn cả người hắn lên. Thạch Thanh Phong ngẩng đầu nhìn lên, Hàn Tu Văn cùng ba vị trưởng lão đã xuất hiện trước mặt.
Vừa nhìn thấy Tiêu Liên Nhi, mấy người họ đã hiểu ra. Gì mà dị bảo xuất thế chứ, chẳng qua là Tiêu Liên Nhi kết đan sinh ra dị tượng mà thôi. Thiếu quân Ma Môn lừa hết tất cả bọn họ, cất công trông chừng cho nàng ta kết đan thành công.
Không ngờ nàng ta lại có thể kết đan sớm như vậy! Vốn dĩ chỉ là một nha đầu thế tục có kinh mạch bị tắc nghẽn, vậy mà tốc độ tu luyện còn nhanh hơn cả Thạch Thanh Phong với thể chất tính Hỏa tốt nhất.
Hàn Tu Văn nhớ tới lời Tiêu Minh Y: "… Đứa trẻ bị người ta vứt bỏ ở bờ sông vào mùa đông, lạnh cứng chỉ còn một hơi thở, được nữ đầu bếp trong trang hảo tâm nhặt về."
Từ cuối thu, hồn phách của nàng phiêu đãng hai tháng, rốt cuộc cũng tìm được một đứa trẻ bị vứt bỏ mới tắt thở để nhập vào.
Hàn Tu Văn gần như có thể khẳng định Tiêu Liên Nhi chính là hồn phách của Dịch Khinh Trần chuyển thế. Điểm đáng ngờ duy nhất là ngọc bài bản mệnh ở điện Tông Vụ lại không tương xứng. Điều này thì chẳng có gì khó, chỉ cần để nàng sử dụng thần thức một lần là gã có thể xác nhận ngay lập tức.
Hiện tại gã sẽ không giết nàng ngay. Gã phải chờ nàng kết đan, gã sẽ lẳng lặng nhìn tu vi của nàng tăng dần, rồi lại một lần nữa dùng nàng như lô đỉnh.
Nhớ tới lần đó hút hết tu vi của nàng, một mạch đột phá bình chướng của Nguyên Anh Trung kỳ, thật sự rất sảng khoái!
Ngoại trừ nàng, biết đi đâu tìm được cái lô đỉnh có tu vi vừa cao lại vừa an toàn chứ?
Nàng hết lòng tu luyện vì báo thù, nhưng kết quả vẫn rơi vào số phận bị hút hết tu vi. Chỉ cần nghĩ đến đấy đã khiến gã cảm thấy kết cục này vô cùng đẹp đẽ rồi.
Tiện nhân này có vẻ đã thông minh ra rồi, biết lợi dụng khuôn mặt yếu đuối này để cấu kết với thiếu quân Ma Môn. Nàng ta muốn mượn sức Ma Môn để báo thù mình ư? Gã tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn nàng ở bên Minh Triệt. Gã muốn giám sát nàng dưới tầm mắt, muốn nắm nàng trong lòng bàn tay.
Nàng ỷ vào việc có chỗ dựa là thiếu quân Ma Môn mà muốn chạy thoát? Ngay cả Nhược Thủy đạo quân cũng nằm trong tay gã, giờ lại thêm một tên Thanh Phong. Nàng dám chạy trốn cùng Minh Triệt ư?
Hàn Tu Văn vô cùng tiếc nuối thở dài: "Tiêu Liên Nhi, bản tọa vốn dĩ vô cùng tin tường ngươi… Vậy mà ngươi lại phụ lòng tín nhiệm của bản tọa như thế. Tình hình ngày hôm nay các trưởng lão đều đã nhìn thấy. Thiếu quân Ma Môn che chở cho ngươi như vậy, ngươi còn dám nói là không quen biết hắn?"
Là Tiêu Liên Nhi cấu kết với thiếu quân Ma Môn để giết Lưu Nguyên! Thiên Quyền trưởng lão nhớ lại tình hình trong đại điện Bắc Thần ngày hôm đó, ngực như bị một tảng đá đè lên. Sau sự việc lần đó, ông ta cảm thấy mình luôn kém hơn Thanh Phong một cái đầu, bây giờ rốt cuộc cũng có thể xả cục tức này.
"Lão phu nhìn thấy rất rõ ràng. Chưởng giáo, sư đồ Thanh Phong cấu kết với Ma Môn, chắc chắn có ý đồ mưu hại Nhược Thủy đạo quân, phản bội Đạo Môn. Phải thông báo cho toàn thể ba tông bốn môn, phế đi tu vi của họ. Đem toàn bộ đệ tử của điện Dao Quang đi làm lao dịch hai mươi năm."
"Không phải như vậy! Ta không hề quen biết hắn. Chưởng giáo, ba vị trưởng lão, đệ tử tuyệt đối không dám qua lại với người trong Ma Môn! Tên ác ma nhà ngươi! Ngươi buông tay ra! Chính hắn bắt cóc đệ tử. Oan cho đệ tử quá!" Tiêu Liên Nhi giằng co la lên.
Hàn Tu Văn cùng ba vị trưởng lão không ngờ nàng lại vu cáo ngược cho Minh Triệt bắt cóc mình, lập tức ngỡ ngàng.
Thạch Thanh Phong cũng la lên: "Có đệ tử làm chứng! Lời Liên Nhi nói đều là thật! Lúc đệ tử tiến vào sơn cốc, nhìn thấy Tiêu Liên Nhi từ trong đầm nước đi lên, đang kéo nàng lên bờ thì thiếu quân Ma Môn đã bắt cóc nàng ngay rồi!"
Tay Minh Triệt đặt ở hông nàng như mọc rễ, nàng gạt ra nhưng không được. Nàng phải ngẩng đầu nhìn hắn, đừng ngu ngốc như vậy được không? Không để bọn họ bắt thóp chẳng phải sẽ tốt hơn ư? Thạch Thanh Phong cũng đứng ra làm chứng rồi, chẳng lẽ huynh còn ngu ngốc hơn hắn?
Minh Triệt đáp lại nàng bằng một ánh nhìn đầy ý vị, nâng mặt nàng lên cợt nhả: "Bản tọa thích nhất là tiểu mỹ nhân yếu ớt như ngươi đấy."
Tiêu Liên Nhi suýt cười ra tiếng, bàn tay kiệt sức đánh hắn: "Tên háo sắc mặt dày vô liêm sỉ! Hu hu hu, ngươi thả ta ra đi! Ta đường đường là đệ tử Đạo Môn, có chết ta cũng không chịu đi theo ngươi!"
Diễn kịch đến đây là đủ rồi. Nàng vốn dĩ đã không còn chút sức lực nào, lập tức "giận quá hại tim" mềm oặt ngã vào lòng Minh Triệt, nhịn cười đến không thở nổi.
Minh Triệt nắm chặt tay nàng, để nàng nằm trong lòng mình thoải mái một chút. Hắn biết những lời mình nói mấy tu sĩ Nguyên Anh đều có thể nghe thấy rõ ràng nên cúi đầu xuống, thì thầm bên tai nàng: "Mảnh mai đến nỗi làm bản tọa phải đau lòng…"
Bờ môi lướt qua làm cổ nàng khiến nàng nổi một lớp da gà. Nếu hắn không kịp ôm lấy, hai chân Tiêu Liên Nhi suýt nữa lại mềm nhũn, ngồi trượt xuống đất. Biết rõ là hắn cố ý, Tiêu Liên Nhi vẫn không nhịn được nóng hết cả mặt, run giọng cầu xin hắn: "Ngươi đừng có quá đáng…"
Ta biết ngay ngươi nhất định không thể bỏ mặc Thanh Phong và đệ tử điện Dao Quang mà. Hàn Tu Văn giận tím mặt: "Buông nàng ta ra! Đệ tử của Nguyên Đạo Tông ta sao có thể mặc cho ngươi đùa giỡn như vậy!"
Một màn này qua mắt nhìn của Thạch Thanh Phong lại chính là cảnh hai người đang liếc mắt đưa tình.
Hắn nhớ lại rất lâu từ ngày xưa, lần đầu tiên hắn lấy hết dũng khí để thổ lộ với Tiêu Liên Nhi. Gió đêm thổi loạn búi tóc của nàng khiến vài lọn tóc bung ra. Hắn lấy hết dũng khí đi qua, vén tóc ra sau tai cho nàng.
Ánh mắt nàng thật trong trẻo, không có vẻ bối rối, cũng không có chút thẹn thùng. Nàng… từ trước đến nay dù chỉ một chút hờn dỗi, tức giận hay ngượng ngùng cũng đều chưa từng để cho hắn nhìn thấy.
Hắn hét lớn một tiếng, đầu ngón tay bắn ra hai mươi bảy luồng lửa, đan xen thành lưới, chụp vào Minh Triệt: "Thả nàng ấy ra!"
Minh Triệt lui về sau một bước, Sơn Hà Võng trùm hụt lên đất, "xèo xèo" mấy tiếng, một khoảng đất rộng hai trượng đều trở nên khô cằn.
Tiểu tử này đang tức giận thật đấy à?
Thạch Thanh Phong vừa ra tay, Hàn Tu Văn cùng ba vị tu sĩ Nguyên Anh cũng đồng thời ra tay.
Minh Triệt lại một lần nữa ném Loan Nguyệt Luân ra.
Ánh sáng rực rỡ lạnh như băng chặn lại phía trước đám người kia. Minh Triệt lưu luyến không rời nhéo mặt Tiêu Liên Nhi, dùng thần thức truyền âm: "Trở về đi, trung thu ta sẽ tới đón nàng."
Pháp bảo Loan Nguyệt Luân thu nhỏ lại, lơ lửng trong tay Minh Triệt. Những pháp bảo tấn công tới đều rơi xuống đất.
Minh Triệt thả Tiêu Liên Nhi xuống, cợt nhả nói: "Hàn chưởng giáo, bản tọa nhìn trúng nàng ấy rồi. Ngươi làm mai cho bản tọa được không? Bản tọa đồng ý lấy địa bàn của một trận tỷ võ để đổi lấy nàng ấy, đưa tới Ma Môn hầu hạ. Đến trung thu, bản tọa sẽ lại đến nghe câu trả lời của ngươi."
Hắn vừa nói vừa cười ha ha, quay người tiến vào khe hở không gian, biến mất không thấy hình bóng.
Một đệ tử mà đổi lại được địa bàn của một trận tỷ võ? Ba trưởng lão nhìn Tiêu Liên Nhi như mèo thấy mỡ.
Đừng có mơ! Gã sẽ không đáp ứng, nhất định là không! Nàng là lô đỉnh của gã! Hàn Tu Văn tái xanh mặt, nhìn thần sắc của ba vị trưởng lão, biết bọn họ đang suy nghĩ gì liền oai phong lẫm liệt nói: "Nguyên Đạo Tông sẽ không bỏ rơi đệ tử!"
Trong nháy mắt ba vị trưởng lão đã hoàn hồn, cảm thấy hổ thẹn vạn phần: "Chưởng giáo nói một câu như cảnh tỉnh. Ôi, luận võ trung thu, nếu thiếu quân Ma Môn nhắc lại điều kiện này trước mặt mọi người, những tông môn khác nhất định sẽ không thương tiếc đệ tử như chúng ta. Đến lúc đó Đạo Môn đều oán trách chúng ta thì biết phải làm sao?"
"Liên Nhi!" Thạch Thanh Phong đỡ Tiêu Liên Nhi dậy, nghe đến đó đột nhiên ngẩng đầu lên nói, "Sư tôn, ba vị trưởng lão, con sẽ cưới muội ấy!"
Tiện phụ dâm đãng này, dám quyến rũ cả đệ tử của gã! Hàn Tu Văn phất tay áo: "Tiêu Liên Nhi coi như không có quan hệ với Ma Môn. Chuyện Thanh Phong trưởng lão vô cớ đi khỏi tông môn, ta muốn hỏi cho rõ ràng. Quay về tông môn!"
…
Trên đường trở về, Tiêu Liên Nhi bị ngất. Nàng chỉ biết mình đã ngủ rất lâu. Khi tỉnh lại, Tiêu Liên Nhi cảm thấy có người đang cầm tay nàng.
Gương mặt dịu dàng tuấn tú của Thạch Thanh Phong xuất hiện trước mắt nàng.
"Thạch sư huynh." Tiêu Liên Nhi cười, nhẹ nhàng rút tay ra.
"Muội chưa kết đan thành công, mấy ngày nay không thể điều động chân khí, quả thực rất suy yếu. Tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khỏe lại."
Tiêu Liên Nhi nhìn quanh tứ phía: "Đây là đâu?"
Sự xấu hổ hiện rõ trên mặt Thạch Thanh Phong: "Đây là chỗ của ta. Điện Dao Quang vẫn bị phong tỏa nên ta mang muội về đây. Muội đã ngủ một ngày một đêm rồi. Sáng nay Thanh Phong trưởng lão vừa trở về, người đồng ý rồi."
"Sáng nay sư phụ đã trở về rồi à? Chưởng giáo với các trưởng lão còn nghi ngờ người không? Điện Dao Quang vẫn bị phong tỏa ư?" Tiêu Liên Nhi sốt ruột vội xuống giường, vai nàng liền bị Thạch Thanh Phong đè xuống. "Thanh Phong trưởng lão cầm linh thảo mà muội hái ở trong bí cảnh lặng lẽ tới Đan Tông một chuyến, mang về hai mươi viên đan dược cao cấp. Các trưởng lão đều rất vui mừng, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi."
"Muội khỏe lại nhiều rồi." Tiêu Liên Nhi đẩy tay hắn ra, "Sư phụ đã trở về rồi thì muội nên đi gặp người đã."
"Liên Nhi!" Sắc mặt Thạch Thanh Phong hơi khác thường, "Thanh Phong trưởng lão đã đồng ý rồi, đợi đến trung thu sẽ cử hành nghi lễ kết hôn song tu cho chúng ta. Làm như vậy, kể cả khi thiếu quân Ma Môn muốn bắt muội để đổi địa giới thì sư tôn cũng có thể từ chối hắn…"
Hắn còn chưa nói dứt lời, Tiêu Liên Nhi đã xuống giường rồi đi ra ngoài, sau đó nàng bỗng nhiên quay đầu: "Huynh nói linh tinh gì vậy?"
Ánh mắt Thạch Thanh Phong tối lại: "Ta… ta biết muội nhất định sẽ không bằng lòng. Liên Nhi, đây chỉ là hình thức thôi. Ta xin lấy tâm ma ra thề, nếu muội không đồng ý thì ta tuyệt đối sẽ không mạo phạm muội. Chẳng lẽ muội thật sự tình nguyện tới Ma Môn hầu hạ hắn hay sao?"
"Nếu Đạo Môn thật sự coi muội như hàng hóa mà đem đi trao đổi thì muội nhất định phải là hàng hóa chắc? Hay là trong lòng huynh, muội đã trở thành hàng hóa để đem đi trao đổi với Ma Môn rồi? Chỉ có dùng cách của huynh thì muội mới có thể thoát khỏi vận mệnh này sao? Thạch sư huynh, huynh thật sự không hiểu muội." Tiêu Liên Nhi đau lòng nhìn hắn.
Thạch Thanh Phong bị ánh mắt của nàng đẩy lui một bước: "Ta thích muội."
Rất lâu về trước, nàng đã từng động lòng bởi tấm chân tình của chàng thiếu niên trong sáng như nước này. Thế nhưng nàng không phải hàng hóa, không cần phải sử dụng cách thức này để bảo vệ nàng. Hơn nữa, hắn là đệ tử của Hàn Tu Văn. Tiêu Liên Nhi dứt khoát nói: "Thạch sư huynh, muội đã biết. Cảm ơn huynh."
Nàng không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Nàng biết. Nàng cảm tạ hắn.
"Muội không có một chút cảm động nào hay sao? Không phải ta coi muội thành hàng hóa để trao đổi với Ma Môn, mà là do muội. Do muội thích hắn mà thôi!" Thạch Thanh Phong lẳng lặng đứng đấy, con ngươi tối đen như mực, âm u một màu, "Bởi vì hắn mạnh hơn ta? Vì hắn đã có tu vi Nguyên Anh, cho nên người muội thích chính là hắn? Ta sẽ vượt qua hắn, nhất định sẽ vượt qua!"
Đã một ngày một đêm rồi sao? Đi ra khỏi viện, Tiêu Liên Nhi nhìn thấy mặt trời mọc lúc sáng sớm.
Nơi này quả thật là điện Bắc Thần. Nàng nhìn thấy thần thú ngồi trên nóc điện. Thủy Kỳ Lân còn nháy mắt với nàng. Trong tim nàng bỗng thấy chua chát, lập tức quay đầu đi về phía điện Dao Quang.
"Liên Nhi! Liên Nhi!"
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Tu Văn cùng Thanh Phong trưởng lão đang đứng cười tại cửa đại điện Bắc Thần vẫy nàng.
Tiêu Liên Nhi vội đi tới, quên cả hành lễ: "Sư phụ, người trở về rồi ạ?"
"Nha đầu này, kết đan thất bại không lo mà nghỉ ngơi đi, chạy lung tung làm gì?" Ánh mắt của Thanh Phong trưởng lão dạt dào sự ôn hòa và lo lắng, cũng không khác nhiều với trước kia. Ông quay người nói với Hàn Tu Văn, "Cứ quyết định như thế đi. Ta đưa Liên Nhi về điện Dao Quang đã."
Quyết định cái gì chứ? Những gì Thạch Thanh Phong nói đều là thật? Tiêu Liên Nhi phóng mắt nhìn về phía Thạch Thanh Phong, rồi ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Thanh Phong trưởng lão.
Hai người bay về phía điện Dao Quang.
Thạch Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn, đi đến hành lễ với Hàn Tu Văn.
Hàn Tu Văn mỉm cười nói: "Đúng như ý nguyện của con, con dùng gì để cảm tạ vi sư đây?"
Thạch Thanh Phong ngập ngừng nói: "Sư tôn, nàng ấy không bằng lòng. Đệ tử cũng chỉ là trong tình thế cấp bách nên mới nhất thời…"
"Thiếu quân Ma Môn ra điều kiện cũng được lắm. Mặc dù Nguyên Đạo Tông không đến nỗi phải dùng nữ đệ tử để đổi lấy địa bàn, nhưng luận võ trung thu có liên quan đến lợi ích của toàn bộ Đạo Môn. Nếu con cưới nàng ấy thì mọi người mới có thể nể mặt ta mà không có ý đồ khác với nàng ấy." Hàn Tu Văn nhẹ nhàng nói, "Thanh Phong trưởng lão cũng hiểu rõ đạo lý này. Cho nên vi sư vừa mới mở lời, ông ấy đã đồng ý rồi."
Nếu như không để ngươi cưới nàng ta, thì với điều kiện phong phú mà Minh Triệt đưa ra, gã cũng không thể chịu nổi yêu cầu của đám người Đạo Môn. Gã tuyệt đối không cho phép nàng ta thoát khỏi tầm mắt của mình.
"Kết hôn chỉ là để Ma Môn cùng các tông môn khác xem, nàng ấy không bằng lòng, đệ tử sẽ không động vào nàng ấy." Thạch Thanh Phong nhẹ nhàng nói.
Hàn Tu Văn liếc hắn rồi nghĩ, bản tọa muốn nguyên âm của nàng ta, còn chưa tới lượt ngươi đâu.
/192
|