Đêm nay, đầu Nam Cung Cẩm cứ mãi mơ mơ màng màng, nhưng lại có thể cảm nhận được thi thoảng có một bàn tay lành lạnh man mát sờ lên trán nàng, đặt khăn ướt lên trán nàng, rồi lấy xuống, sau khi nhúng vào nước mát, lại đắp lại. Còn có cả mùi hương tuyết liên nhàn nhạt thoang thoảng khắp xung quanh.
Sắc trời dần sáng, nàng thấy thoải mái hơn một chút, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt phượng nhìn lướt một vòng nhưng lại không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy người mà nàng cho rằng hẳn là đang ngồi đây, chỉ có Linh Nhi đứng canh chừng ở cửa cách đó không xa. Thấy nàng tỉnh lại, cô ấy vội bê một bát thuốc đến: “Cô nương, uống thuốc đi!”
Nam Cung Cẩm nhìn quanh bốn phía, cổ họng khô khốc, giọng hơi khàn đi: “Đây là đâu?” Nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra trên người mình đang mặc một chiếc áo trung y của nam giới, trước ngực vẫn còn đang quấn cẩn thận.
“Đây là dịch quán Dương Châu, tối qua cô nương ngất xỉu, Hoàng thượng đưa người về đây!” Linh Nhi đáp, mặt không biến sắc.
Nam Cung Cẩm nhíu mày, là tên Mộ Dung đoạn tụ ư? Nhưng rõ ràng vòng tay lành lạnh đêm qua không giống Mộ Dung Thiên Thu mà. Nàng ngẩng đầu nhìn Linh Nhi: “Em nói thật sao?”
“Cô nương à, lẽ nào thuộc hạ lại đi lừa người hay sao?” Linh Nhi nhíu mày, dường như hơi bất mãn với chuyện mình bị nghi ngờ.
Thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt như vậy, nên Nam Cung Cẩm chỉ có thể tin tưởng, đón lấy bát thuốc nhìn vừa đen vừa đắng kia rồi cố gắng nín nhịn cảm giác khó chịu buồn nôn để uống một hơi cạn sạch. Nàng vừa uống xong, Linh Nhi lập tức bước tới đưa mứt cho nàng ngậm, nàng mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Nàng cúi đầu, tâm trạng cực kỳ ủ dột. Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Nam Cung Cẩm không nhịn được nữa liền hỏi: “Hắn vẫn chưa quay về sao?”
Cũng chính vì cúi đầu, nên nàng lại không nhìn thấy ánh mắt của Linh Nhi thoáng có vẻ mất tự nhiên: “Không ạ!”
“Choang!” một tiếng, Nam Cung Cẩm ném chiếc bát trong tay mình xuống đất, vỡ tan tành!
Tiếng động chói tai vang lên khiến người ta inh cả tai, không chỉ Linh Nhi giật thót mình, mà ngay cả chính Nam Cung Cẩm cũng giật thót mình!
“Cô nương...” Linh Nhi sững sờ một lúc, rồi vội cúi đầu thu dọn.
Nam Cung Cẩm cũng như vừa giật mình tỉnh táo lại, mặt có vẻ hơi ngượng ngùng. Trước giờ nàng chưa từng mất kiểm soát quá mức thế này bao giờ! Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác thấp thỏm và khủng hoảng không thể nói rõ thành lời, còn có chút cảm giác ngượng quá hóa giận. Cuối cùng nàng cũng biết sợ rồi, thực sự sợ rồi. Chính vì từ trước tới giờ bất luận mình phạm lỗi gì, hắn cũng đều tha thứ cho mình, nên nàng mới càng ngày càng coi trời bằng vung như vậy. Cuối cùng nàng lại chọc hắn tức đến mức bỏ đi luôn rồi, thậm chí còn không buồn nói với nàng một lời tạm biệt nữa.
Có điều, hắn bỏ đi thì nàng phải từ bỏ như vậy sao? Hiển nhiên, đó không phải là phong cách của Nam Cung Cẩm nàng: “Truyền tin tức cho Ảnh bộ, nhờ nhóm Tàn tìm giúp đi!”
Linh Nhi trầm mặc một lúc rồi đáp: “Cô nương, tối qua em đã truyền tin qua đó rồi, nhưng hoàn toàn không tìm thấy một chút dấu vết nào. Hơn nữa, nếu bệ hạ đã cố tình né tránh, thì với năng lực của Ảnh bộ, họ cũng không tìm thấy được!”
Mấy chữ “cố tình né tránh” đã đả kích Nam Cung Cẩm một cách sâu sắc, khiến sắc mặt vốn trắng bệch của nàng càng nhợt nhạt hơn vài phần. “Vậy đừng tìm nữa, em ra ngoài trước đi!”
Linh Nhi hơi khựng lại một chút, thấy nàng như vậy, rốt cuộc cô vẫn có chút không nỡ, liền lên tiếng an ủi vỗ về: “Cô nương à, có thể là Nam Nhạc có việc, nên bệ hạ quay về trước chăng. Có lẽ vài hôm nữa sẽ quay lại ấy mà!”
“Em tin sao?” Nam Cung Cẩm ngước mắt lên nhìn cô, hỏi vặn lại, mặt không chút cảm xúc.
Linh Nhi không còn biết đáp lại thế nào. Làm sao có thể thế được. Nếu bệ hạ mà về Nam Nhạc thật, thì sao có thể không nói với cô nương một tiếng chứ. Dù cho ngài ấy giận cô nương, không muốn nói câu nào, thì cũng không bỏ đi không hé tiếng nào, còn cố tình không cho họ tìm thấy như bây giờ.
“Thôi bỏ đi, em ra ngoài đi!” Chuyện này cũng đâu phải lỗi của Linh Nhi, nàng cần gì phải trút giận lên Linh Nhi chứ.
Linh Nhi thu dọn mọi thứ rồi đi ra ngoài.
Nam Cung Cẩm ngã vật xuống giường, không thể nói hết được cảm giác thấp thỏm trong lòng. Trong cuộc đời của nàng, đây có thể gọi là lần đầu tiên nàng biết yêu, thế nên có rất nhiều lúc xảy ra vấn đề nhưng nàng hoàn toàn không biết phải giải quyết như thế nào. Ví dụ như chuyện lần này, với tính cách bình thường của nàng, chắc chắn nàng sẽ bực tức nói một câu “Chỉ là một người đàn ông thôi mà, muốn biến thì cứ biến đi”! Nhưng khi vấn đề xảy ra với nàng, là nàng phạm lỗi trước, ôm cái cảm giác hổ thẹn và tự trách mình, người đàn ông đối diện lại vừa khéo là hắn, thì nàng thực sự không biết phải làm sao cho ổn nữa.
Một ngọn lửa vô danh cứ thế bùng lên. Nàng tung chăn ra, ngồi dậy, bực bội vò đầu bứt tai. Tên đàn ông đáng chết này, có chuyện gì thì giải quyết hòa bình không được sao?! Bất luận là trừng phạt nàng hay gì thì nàng cũng sẵn sàng chấp nhận, nhưng giờ hắn lại lẳng lặng né tránh thế này là sao chứ?!
“Kẹt!”, cửa bị mở ra, Lãnh Tử Hàn cười bước vào: “Tiểu Cẩm, ta đưa người về trả nàng đây này!”
Hắn vừa dứt lời, Phong liền đi theo hắn vào trong phòng.
Nam Cung Cẩm ổn định lại tinh thần, cố làm ra vẻ không sao cả, quay sang nhìn hai người kia, mặt Phong đầy vẻ áy này: “Tướng gia, sau khi hai người đi, thuộc hạ đã bị Mộ Dung Thiên Thu và Lãnh Tử Hàn nhận ra ngay rồi, thế nên...”
Hai người đó đều cực kỳ tinh mắt, làm sao không nhận ra rằng mình cao hơn Hoàng hậu một chút chứ. Mà cũng không phải hắn ta không nghĩ đến chuyện gửi tin báo đi, nhưng võ công của tên Mộ Dung Thiên Thu kia lại cao hơn mình, khiến hắn ta hoàn toàn không có chút cơ hội nào để báo tin hay chạy trốn. Nếu cuối cùng không có Lãnh Tử Hàn cầu xin cho hắn ta, thì e rằng cái tên Mộ Dung Thiên Thu độc ác tàn bạo đó đã giết hắn ta luôn rồi! Hai lần gài bẫy hắn ta liên tiếp đều có phần của mình cả. Mà lúc đó Tướng gia cũng nói muốn đến Dương Châu rồi, nên Mộ Dung Thiên Thu hoàn toàn không cần phải ép cung nữa, lập tức đi thẳng đến Dương Châu luôn.
“Cảm ơn!” Nam Cung Cẩm gật đầu với Lãnh Tử Hàn. Dù Phong không nói, nàng cũng biết nếu Phong muốn sống sót trên tay cái tên có thù tất báo Mộ Dung Thiên Thu kia, thì chắc chắn không thể thiếu được công lao của Lãnh Tử Hàn.
“Tiểu Cẩm, giữa ta và nàng cần gì phải khách khí như vậy chứ!” Hắn mỉm cười bước đến bên cạnh giường nàng, đôi mắt đen như mực thản nhiên nhìn nàng: “Đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Thế nên Phong vốn hơi cảm kích ơn cứu mạng của Lãnh Tử Hàn, giờ thấy hắn ta nhiệt tình với Hoàng hậu như vậy, hắn chợt thấy mất hứng, đen mặt đi ra ngoài!
Ánh mắt đầy thâm tình nhìn nàng chỉ khiến Nam Cung Cẩm cảm thấy toàn thân khó chịu. Nàng né tránh ánh mắt của hắn, ngại ngùng nói: “Khỏe hơn chút rồi!”
Lãnh Tử Hàn cũng biết nàng không quen với ánh mắt như thế này của mình, nhưng cái tên ngu xuẩn Bách Lý Kinh Hồng đó lại đưa cho mình một cơ hội tốt như vậy, nếu không biểu hiện một chút thì chẳng phải quá lãng phí sao? “Tiểu Cẩm, nếu nàng không thoải mái ở đâu thì nhớ nói với ta, nhé?”
Giọng nói ngông cuồng tùy tiện nhưng nghe lại vô cùng dịu dàng. Linh Nhi đứng ngoài cửa tức đến nghiến răng nghiến lợi! Lần này bệ hạ làm thế này thì có khác nào cho người khác cơ hội chen vào chỗ trống chứ, thật đúng là...!
“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu, nhưng vẫn không nhìn vào mắt hắn ta. Nhìn chỉ thấy lúng túng mà thôi. Cũng có thể do nàng đang ốm, nên tinh thần cũng trở nên yếu ớt uể oải hơn.
Thấy sắc mặt nàng hơi khó coi, Lãnh Tử Hàn bèn đứng dậy chuẩn bị ra về: “Tiểu Cẩm à, ta về trước nhé. Nàng nghỉ ngơi đi cho khỏe, chưa biết chừng lát nữa nàng lại phải ứng phó với vị Hoàng huynh kia của ta đấy!” Nhắc đến Mộ Dung Thiên Thu, giọng điệu của hắn hơi có vẻ trào phúng.
“Ừm!” Nam Cung Cẩm lại gật đầu, mặt mệt mỏi. Lãnh Tử Hàn nghe vậy mới đứng dậy. Vừa đi được hai bước, hắn lại bị nàng kéo tay lại.
Lãnh Tử Hàn cứng người lại, có thứ gì đó như muốn bùng lên từ tận đáy lòng.
Linh Nhi cũng tức đến nghiến răng ken két, trong lòng thầm chửi ầm lên. Bệ hạ ơi là bệ hạ, ai bảo ngài đi làm mình làm mẩy, giờ thì hay rồi đây này!
Giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng hắn, ngữ khí mang theo chút thấp thỏm: “Lãnh Tử Hàn, huynh có thể tìm hắn giúp ta được không?”
Nói xong chính nàng cũng cảm thấy rất khó nói rõ cảm xúc trong lòng mình. Tính ra, đây là lần đầu tiên nàng cầu xin người khác. Lãnh Tử Hàn là giáo chủ ma giáo, thế lực trải rộng khắp thiên hạ, có thể sẽ có hy vọng hơn mình một chút.
Tâm trạng vốn đang rất vui vẻ của Lãnh Tử Hàn lập tức rơi xuống đáy vực, sự chênh lệch trong lòng giống như đang từ thiên đường mà rơi thẳng xuống địa ngục vậy, nên sắc mặt hắn ta cũng cứng lại vài phần.
Thấy hắn ta không nói gì, Nam Cung Cẩm hơi ngại ngùng, rụt tay lại, nói: “Xin lỗi, làm khó cho huynh quá! Không tiện thì thôi vậy!”
“Tiểu Cẩm, nàng biết hắn đi rồi mà nàng vẫn muốn tìm sao?” Lãnh Tử Hàn chợt quay đầu nhìn nàng. Đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm, lọn tóc mai rơi xuống tạo nên một đường cong vô cùng quyến rũ lại mạnh mẽ, nhưng nhìn hắn ta bây giờ lại thực sự có vẻ giận đến không kìm được.
Nam Cung Cẩm cắn môi dưới, sắc mặt vốn bợt bạt giờ lại trắng thêm vài phần. Nàng cũng không phải người không biết xấu hổ, người ta đã bỏ đi rồi vẫn còn cố mà đeo bám không chịu buông tay, nhưng mà… “Bất luận thế nào, cũng phải nói rõ ràng chứ!”
Cứ lẳng lặng bỏ đi thế này là có ý gì? Cứ đi một lèo không nói rõ ràng thế này là sao? Như thế nào thì cũng phải cho nàng một lời chứ?!
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, người lảo đảo như muốn ngất xỉu, cuối cùng Lãnh Tử Hàn cũng không nỡ, thở dài gật đầu: “Thôi được, ta giúp nàng! Nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi trước đi!” Trong lòng hắn ta lại thầm nói, nếu Bách Lý Kinh Hồng đã muốn né tránh, thì trong thiên hạ này làm gì có ai có thể tìm được hắn chứ?!
Nam Cung Cẩm cười gật đầu: “Cảm ơn huynh!” Nói xong, nàng nằm lại xuống giường. Trước giờ Lãnh Tử Hàn luôn là người nói là làm, nếu hắn ta đã hứa sẽ tìm hắn giúp nàng, thì chắc chắn hắn ta sẽ tìm giúp nàng! Tức giận cũng được, chia tay cũng được, bất luận thế nào, cũng phải nói rõ ràng một câu mới đúng chứ.
Vừa nằm xuống, nàng lại ngủ thiếp đi tới tận chiều mới tỉnh dậy. Linh Nhi đang hầu hạ nàng ăn cơm tối thì Mộ Dung Thiên Thu tới. Hắn ta liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Yến khanh à, hôm nay trẫm đến đây ba lần, hai lần khanh đều ngủ say như chết, cuối cùng trẫm cũng gặp được một lần.”
“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thần vô cùng cảm kích!” Nam Cung Cẩm gật đầu nói. Tâm trạng không tốt nên nàng cũng không có hứng mà đối đáp với Mộ Dung Thiên Thu.
Mộ Dung Thiên Thu mỉm cười, bước tới ngồi xuống bên giường nàng: “Khanh xem khanh kìa, đang yên đang lành, ngày đông giá rét lại chạy đi đóng giả con gái múa may cái gì chứ. Giờ thì hay chưa? Ốm đến mức này rồi, thật sự khiến trẫm nhìn cũng đau lòng.”
Khóe môi nàng giật giật, đau lòng à? Mẹ cha nhà ngươi, cười tươi như hoa thế kia còn không biết ngại mà nói đau lòng nữa à? Tuy trong lòng thì phỉ nhổ hắn ta, nhưng ngoài mặt vẫn rất cung kính: “Làm Hoàng thượng lo lắng, thần có lỗi quá!”
Thấy y hiếm khi ngoan ngoãn không mồm năm miệng mười với mình như thế này, tâm trạng của Mộ Dung Thiên Thu cũng tốt hơn nhiều: “Vậy khanh chịu khó tĩnh dưỡng cho khỏe đi, vì sức khỏe của Yến khanh, trẫm đã hạ lệnh nghỉ ngơi tại đây ba ngày rồi đó. Sau ba ngày, Yến khanh nhất định phải khỏe lại, để cùng trẫm về triều nhé!”
“Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm, chắc chắn thần sẽ cố gắng dưỡng bệnh!” Nói chuyện một hồi nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo. Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thiên Thu, chợt lên tiếng tra hỏi: “Hoàng thượng, đêm qua ngài đưa thần về sao?”
Mộ Dung Thiên Thu ngẩn người, đêm qua hắn ta bỏ về trước, sau đó nghe nói Thừa tướng ngất xỉu nên mới quay lại. Mà lúc đó, y đã thay trung y màu trắng rồi, không còn mặc bộ váy con gái khiến người ta cảm thấy vô cùng chướng mắt đó. Hắn ta vốn định đích thân bế y về, nhưng Linh Nhi lại bác bỏ ý tốt của hắn ta, ôm Yến Kinh Hồng đi theo sau mình.
Lúc đó hắn ta cũng không muốn so đo tính toán, trong lòng cũng đang tức giận vì tên tiểu tử thối này lại dám bỏ trốn cùng Mộ Cẩn Thần nên mới không khăng khăng đòi bế y. Nhưng nói vậy thì cũng coi như là hắn ta đưa y về nhỉ? “Yến khanh à, không phải trẫm đưa khanh về, thì chẳng lẽ lại là cái tên Mộ Cẩn Thần kia sao? Phải rồi, Mộ Cẩn Thần đâu?”
Nghe vậy, tia hy vọng le lói còn sót lại trong lòng Nam Cung Cẩm phút chốc bị dập tắt. Thấy Mộ Dung Thiên Thu lại nhắc đến Bách Lý Kinh Hồng, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, nói: “Đa tạ Hoàng thượng hôm qua đã giúp đỡ thần. Thần hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút!”
Nàng vừa dứt lời, Mộ Dung Thiên Thu liền mất hứng. Bé con này to gan thật, lại dám lên tiếng đuổi khách với mình à?! Hắn ta đang định phát tác, nhưng nhìn thấy sắc mặt yếu ớt bợt bạt của nàng, hắn ta lại không nỡ nhẫn tâm, liền phất tay áo, để lại một câu “nghỉ ngơi cho khỏe”, rồi bỏ về!
Chờ hắn ta đi rồi, Nam Cung Cẩm càng cảm thấy đầu óc choáng váng, tối sầm mắt mũi rồi lại mất đi ý thức.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm thấy mùi hương tuyết liên bay thoang thoảng trong không khí, có người lau cơ thể nóng hầm hập của nàng, nhưng nàng lại không mở nổi mắt ra. Nàng chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của hắn lượn lờ trong không khí. Đúng thế, là hơi thở của hắn. Nàng không kìm được liền đưa tay ra, nắm chặt lấy tay hắn. Tay người đó giật giật mấy lần, cuối cùng không giằng ra được, đành để mặc cho nàng nắm.
Sắc trời dần sáng, nàng thấy thoải mái hơn một chút, từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt phượng nhìn lướt một vòng nhưng lại không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy người mà nàng cho rằng hẳn là đang ngồi đây, chỉ có Linh Nhi đứng canh chừng ở cửa cách đó không xa. Thấy nàng tỉnh lại, cô ấy vội bê một bát thuốc đến: “Cô nương, uống thuốc đi!”
Nam Cung Cẩm nhìn quanh bốn phía, cổ họng khô khốc, giọng hơi khàn đi: “Đây là đâu?” Nàng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra trên người mình đang mặc một chiếc áo trung y của nam giới, trước ngực vẫn còn đang quấn cẩn thận.
“Đây là dịch quán Dương Châu, tối qua cô nương ngất xỉu, Hoàng thượng đưa người về đây!” Linh Nhi đáp, mặt không biến sắc.
Nam Cung Cẩm nhíu mày, là tên Mộ Dung đoạn tụ ư? Nhưng rõ ràng vòng tay lành lạnh đêm qua không giống Mộ Dung Thiên Thu mà. Nàng ngẩng đầu nhìn Linh Nhi: “Em nói thật sao?”
“Cô nương à, lẽ nào thuộc hạ lại đi lừa người hay sao?” Linh Nhi nhíu mày, dường như hơi bất mãn với chuyện mình bị nghi ngờ.
Thấy cô ấy lộ ra vẻ mặt như vậy, nên Nam Cung Cẩm chỉ có thể tin tưởng, đón lấy bát thuốc nhìn vừa đen vừa đắng kia rồi cố gắng nín nhịn cảm giác khó chịu buồn nôn để uống một hơi cạn sạch. Nàng vừa uống xong, Linh Nhi lập tức bước tới đưa mứt cho nàng ngậm, nàng mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Nàng cúi đầu, tâm trạng cực kỳ ủ dột. Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Nam Cung Cẩm không nhịn được nữa liền hỏi: “Hắn vẫn chưa quay về sao?”
Cũng chính vì cúi đầu, nên nàng lại không nhìn thấy ánh mắt của Linh Nhi thoáng có vẻ mất tự nhiên: “Không ạ!”
“Choang!” một tiếng, Nam Cung Cẩm ném chiếc bát trong tay mình xuống đất, vỡ tan tành!
Tiếng động chói tai vang lên khiến người ta inh cả tai, không chỉ Linh Nhi giật thót mình, mà ngay cả chính Nam Cung Cẩm cũng giật thót mình!
“Cô nương...” Linh Nhi sững sờ một lúc, rồi vội cúi đầu thu dọn.
Nam Cung Cẩm cũng như vừa giật mình tỉnh táo lại, mặt có vẻ hơi ngượng ngùng. Trước giờ nàng chưa từng mất kiểm soát quá mức thế này bao giờ! Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác thấp thỏm và khủng hoảng không thể nói rõ thành lời, còn có chút cảm giác ngượng quá hóa giận. Cuối cùng nàng cũng biết sợ rồi, thực sự sợ rồi. Chính vì từ trước tới giờ bất luận mình phạm lỗi gì, hắn cũng đều tha thứ cho mình, nên nàng mới càng ngày càng coi trời bằng vung như vậy. Cuối cùng nàng lại chọc hắn tức đến mức bỏ đi luôn rồi, thậm chí còn không buồn nói với nàng một lời tạm biệt nữa.
Có điều, hắn bỏ đi thì nàng phải từ bỏ như vậy sao? Hiển nhiên, đó không phải là phong cách của Nam Cung Cẩm nàng: “Truyền tin tức cho Ảnh bộ, nhờ nhóm Tàn tìm giúp đi!”
Linh Nhi trầm mặc một lúc rồi đáp: “Cô nương, tối qua em đã truyền tin qua đó rồi, nhưng hoàn toàn không tìm thấy một chút dấu vết nào. Hơn nữa, nếu bệ hạ đã cố tình né tránh, thì với năng lực của Ảnh bộ, họ cũng không tìm thấy được!”
Mấy chữ “cố tình né tránh” đã đả kích Nam Cung Cẩm một cách sâu sắc, khiến sắc mặt vốn trắng bệch của nàng càng nhợt nhạt hơn vài phần. “Vậy đừng tìm nữa, em ra ngoài trước đi!”
Linh Nhi hơi khựng lại một chút, thấy nàng như vậy, rốt cuộc cô vẫn có chút không nỡ, liền lên tiếng an ủi vỗ về: “Cô nương à, có thể là Nam Nhạc có việc, nên bệ hạ quay về trước chăng. Có lẽ vài hôm nữa sẽ quay lại ấy mà!”
“Em tin sao?” Nam Cung Cẩm ngước mắt lên nhìn cô, hỏi vặn lại, mặt không chút cảm xúc.
Linh Nhi không còn biết đáp lại thế nào. Làm sao có thể thế được. Nếu bệ hạ mà về Nam Nhạc thật, thì sao có thể không nói với cô nương một tiếng chứ. Dù cho ngài ấy giận cô nương, không muốn nói câu nào, thì cũng không bỏ đi không hé tiếng nào, còn cố tình không cho họ tìm thấy như bây giờ.
“Thôi bỏ đi, em ra ngoài đi!” Chuyện này cũng đâu phải lỗi của Linh Nhi, nàng cần gì phải trút giận lên Linh Nhi chứ.
Linh Nhi thu dọn mọi thứ rồi đi ra ngoài.
Nam Cung Cẩm ngã vật xuống giường, không thể nói hết được cảm giác thấp thỏm trong lòng. Trong cuộc đời của nàng, đây có thể gọi là lần đầu tiên nàng biết yêu, thế nên có rất nhiều lúc xảy ra vấn đề nhưng nàng hoàn toàn không biết phải giải quyết như thế nào. Ví dụ như chuyện lần này, với tính cách bình thường của nàng, chắc chắn nàng sẽ bực tức nói một câu “Chỉ là một người đàn ông thôi mà, muốn biến thì cứ biến đi”! Nhưng khi vấn đề xảy ra với nàng, là nàng phạm lỗi trước, ôm cái cảm giác hổ thẹn và tự trách mình, người đàn ông đối diện lại vừa khéo là hắn, thì nàng thực sự không biết phải làm sao cho ổn nữa.
Một ngọn lửa vô danh cứ thế bùng lên. Nàng tung chăn ra, ngồi dậy, bực bội vò đầu bứt tai. Tên đàn ông đáng chết này, có chuyện gì thì giải quyết hòa bình không được sao?! Bất luận là trừng phạt nàng hay gì thì nàng cũng sẵn sàng chấp nhận, nhưng giờ hắn lại lẳng lặng né tránh thế này là sao chứ?!
“Kẹt!”, cửa bị mở ra, Lãnh Tử Hàn cười bước vào: “Tiểu Cẩm, ta đưa người về trả nàng đây này!”
Hắn vừa dứt lời, Phong liền đi theo hắn vào trong phòng.
Nam Cung Cẩm ổn định lại tinh thần, cố làm ra vẻ không sao cả, quay sang nhìn hai người kia, mặt Phong đầy vẻ áy này: “Tướng gia, sau khi hai người đi, thuộc hạ đã bị Mộ Dung Thiên Thu và Lãnh Tử Hàn nhận ra ngay rồi, thế nên...”
Hai người đó đều cực kỳ tinh mắt, làm sao không nhận ra rằng mình cao hơn Hoàng hậu một chút chứ. Mà cũng không phải hắn ta không nghĩ đến chuyện gửi tin báo đi, nhưng võ công của tên Mộ Dung Thiên Thu kia lại cao hơn mình, khiến hắn ta hoàn toàn không có chút cơ hội nào để báo tin hay chạy trốn. Nếu cuối cùng không có Lãnh Tử Hàn cầu xin cho hắn ta, thì e rằng cái tên Mộ Dung Thiên Thu độc ác tàn bạo đó đã giết hắn ta luôn rồi! Hai lần gài bẫy hắn ta liên tiếp đều có phần của mình cả. Mà lúc đó Tướng gia cũng nói muốn đến Dương Châu rồi, nên Mộ Dung Thiên Thu hoàn toàn không cần phải ép cung nữa, lập tức đi thẳng đến Dương Châu luôn.
“Cảm ơn!” Nam Cung Cẩm gật đầu với Lãnh Tử Hàn. Dù Phong không nói, nàng cũng biết nếu Phong muốn sống sót trên tay cái tên có thù tất báo Mộ Dung Thiên Thu kia, thì chắc chắn không thể thiếu được công lao của Lãnh Tử Hàn.
“Tiểu Cẩm, giữa ta và nàng cần gì phải khách khí như vậy chứ!” Hắn mỉm cười bước đến bên cạnh giường nàng, đôi mắt đen như mực thản nhiên nhìn nàng: “Đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Thế nên Phong vốn hơi cảm kích ơn cứu mạng của Lãnh Tử Hàn, giờ thấy hắn ta nhiệt tình với Hoàng hậu như vậy, hắn chợt thấy mất hứng, đen mặt đi ra ngoài!
Ánh mắt đầy thâm tình nhìn nàng chỉ khiến Nam Cung Cẩm cảm thấy toàn thân khó chịu. Nàng né tránh ánh mắt của hắn, ngại ngùng nói: “Khỏe hơn chút rồi!”
Lãnh Tử Hàn cũng biết nàng không quen với ánh mắt như thế này của mình, nhưng cái tên ngu xuẩn Bách Lý Kinh Hồng đó lại đưa cho mình một cơ hội tốt như vậy, nếu không biểu hiện một chút thì chẳng phải quá lãng phí sao? “Tiểu Cẩm, nếu nàng không thoải mái ở đâu thì nhớ nói với ta, nhé?”
Giọng nói ngông cuồng tùy tiện nhưng nghe lại vô cùng dịu dàng. Linh Nhi đứng ngoài cửa tức đến nghiến răng nghiến lợi! Lần này bệ hạ làm thế này thì có khác nào cho người khác cơ hội chen vào chỗ trống chứ, thật đúng là...!
“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu, nhưng vẫn không nhìn vào mắt hắn ta. Nhìn chỉ thấy lúng túng mà thôi. Cũng có thể do nàng đang ốm, nên tinh thần cũng trở nên yếu ớt uể oải hơn.
Thấy sắc mặt nàng hơi khó coi, Lãnh Tử Hàn bèn đứng dậy chuẩn bị ra về: “Tiểu Cẩm à, ta về trước nhé. Nàng nghỉ ngơi đi cho khỏe, chưa biết chừng lát nữa nàng lại phải ứng phó với vị Hoàng huynh kia của ta đấy!” Nhắc đến Mộ Dung Thiên Thu, giọng điệu của hắn hơi có vẻ trào phúng.
“Ừm!” Nam Cung Cẩm lại gật đầu, mặt mệt mỏi. Lãnh Tử Hàn nghe vậy mới đứng dậy. Vừa đi được hai bước, hắn lại bị nàng kéo tay lại.
Lãnh Tử Hàn cứng người lại, có thứ gì đó như muốn bùng lên từ tận đáy lòng.
Linh Nhi cũng tức đến nghiến răng ken két, trong lòng thầm chửi ầm lên. Bệ hạ ơi là bệ hạ, ai bảo ngài đi làm mình làm mẩy, giờ thì hay rồi đây này!
Giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng hắn, ngữ khí mang theo chút thấp thỏm: “Lãnh Tử Hàn, huynh có thể tìm hắn giúp ta được không?”
Nói xong chính nàng cũng cảm thấy rất khó nói rõ cảm xúc trong lòng mình. Tính ra, đây là lần đầu tiên nàng cầu xin người khác. Lãnh Tử Hàn là giáo chủ ma giáo, thế lực trải rộng khắp thiên hạ, có thể sẽ có hy vọng hơn mình một chút.
Tâm trạng vốn đang rất vui vẻ của Lãnh Tử Hàn lập tức rơi xuống đáy vực, sự chênh lệch trong lòng giống như đang từ thiên đường mà rơi thẳng xuống địa ngục vậy, nên sắc mặt hắn ta cũng cứng lại vài phần.
Thấy hắn ta không nói gì, Nam Cung Cẩm hơi ngại ngùng, rụt tay lại, nói: “Xin lỗi, làm khó cho huynh quá! Không tiện thì thôi vậy!”
“Tiểu Cẩm, nàng biết hắn đi rồi mà nàng vẫn muốn tìm sao?” Lãnh Tử Hàn chợt quay đầu nhìn nàng. Đôi mắt đen láy nhìn nàng chằm chằm, lọn tóc mai rơi xuống tạo nên một đường cong vô cùng quyến rũ lại mạnh mẽ, nhưng nhìn hắn ta bây giờ lại thực sự có vẻ giận đến không kìm được.
Nam Cung Cẩm cắn môi dưới, sắc mặt vốn bợt bạt giờ lại trắng thêm vài phần. Nàng cũng không phải người không biết xấu hổ, người ta đã bỏ đi rồi vẫn còn cố mà đeo bám không chịu buông tay, nhưng mà… “Bất luận thế nào, cũng phải nói rõ ràng chứ!”
Cứ lẳng lặng bỏ đi thế này là có ý gì? Cứ đi một lèo không nói rõ ràng thế này là sao? Như thế nào thì cũng phải cho nàng một lời chứ?!
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, người lảo đảo như muốn ngất xỉu, cuối cùng Lãnh Tử Hàn cũng không nỡ, thở dài gật đầu: “Thôi được, ta giúp nàng! Nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi trước đi!” Trong lòng hắn ta lại thầm nói, nếu Bách Lý Kinh Hồng đã muốn né tránh, thì trong thiên hạ này làm gì có ai có thể tìm được hắn chứ?!
Nam Cung Cẩm cười gật đầu: “Cảm ơn huynh!” Nói xong, nàng nằm lại xuống giường. Trước giờ Lãnh Tử Hàn luôn là người nói là làm, nếu hắn ta đã hứa sẽ tìm hắn giúp nàng, thì chắc chắn hắn ta sẽ tìm giúp nàng! Tức giận cũng được, chia tay cũng được, bất luận thế nào, cũng phải nói rõ ràng một câu mới đúng chứ.
Vừa nằm xuống, nàng lại ngủ thiếp đi tới tận chiều mới tỉnh dậy. Linh Nhi đang hầu hạ nàng ăn cơm tối thì Mộ Dung Thiên Thu tới. Hắn ta liếc nhìn nàng một cái, cười nói: “Yến khanh à, hôm nay trẫm đến đây ba lần, hai lần khanh đều ngủ say như chết, cuối cùng trẫm cũng gặp được một lần.”
“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thần vô cùng cảm kích!” Nam Cung Cẩm gật đầu nói. Tâm trạng không tốt nên nàng cũng không có hứng mà đối đáp với Mộ Dung Thiên Thu.
Mộ Dung Thiên Thu mỉm cười, bước tới ngồi xuống bên giường nàng: “Khanh xem khanh kìa, đang yên đang lành, ngày đông giá rét lại chạy đi đóng giả con gái múa may cái gì chứ. Giờ thì hay chưa? Ốm đến mức này rồi, thật sự khiến trẫm nhìn cũng đau lòng.”
Khóe môi nàng giật giật, đau lòng à? Mẹ cha nhà ngươi, cười tươi như hoa thế kia còn không biết ngại mà nói đau lòng nữa à? Tuy trong lòng thì phỉ nhổ hắn ta, nhưng ngoài mặt vẫn rất cung kính: “Làm Hoàng thượng lo lắng, thần có lỗi quá!”
Thấy y hiếm khi ngoan ngoãn không mồm năm miệng mười với mình như thế này, tâm trạng của Mộ Dung Thiên Thu cũng tốt hơn nhiều: “Vậy khanh chịu khó tĩnh dưỡng cho khỏe đi, vì sức khỏe của Yến khanh, trẫm đã hạ lệnh nghỉ ngơi tại đây ba ngày rồi đó. Sau ba ngày, Yến khanh nhất định phải khỏe lại, để cùng trẫm về triều nhé!”
“Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm, chắc chắn thần sẽ cố gắng dưỡng bệnh!” Nói chuyện một hồi nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo. Nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thiên Thu, chợt lên tiếng tra hỏi: “Hoàng thượng, đêm qua ngài đưa thần về sao?”
Mộ Dung Thiên Thu ngẩn người, đêm qua hắn ta bỏ về trước, sau đó nghe nói Thừa tướng ngất xỉu nên mới quay lại. Mà lúc đó, y đã thay trung y màu trắng rồi, không còn mặc bộ váy con gái khiến người ta cảm thấy vô cùng chướng mắt đó. Hắn ta vốn định đích thân bế y về, nhưng Linh Nhi lại bác bỏ ý tốt của hắn ta, ôm Yến Kinh Hồng đi theo sau mình.
Lúc đó hắn ta cũng không muốn so đo tính toán, trong lòng cũng đang tức giận vì tên tiểu tử thối này lại dám bỏ trốn cùng Mộ Cẩn Thần nên mới không khăng khăng đòi bế y. Nhưng nói vậy thì cũng coi như là hắn ta đưa y về nhỉ? “Yến khanh à, không phải trẫm đưa khanh về, thì chẳng lẽ lại là cái tên Mộ Cẩn Thần kia sao? Phải rồi, Mộ Cẩn Thần đâu?”
Nghe vậy, tia hy vọng le lói còn sót lại trong lòng Nam Cung Cẩm phút chốc bị dập tắt. Thấy Mộ Dung Thiên Thu lại nhắc đến Bách Lý Kinh Hồng, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, nói: “Đa tạ Hoàng thượng hôm qua đã giúp đỡ thần. Thần hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút!”
Nàng vừa dứt lời, Mộ Dung Thiên Thu liền mất hứng. Bé con này to gan thật, lại dám lên tiếng đuổi khách với mình à?! Hắn ta đang định phát tác, nhưng nhìn thấy sắc mặt yếu ớt bợt bạt của nàng, hắn ta lại không nỡ nhẫn tâm, liền phất tay áo, để lại một câu “nghỉ ngơi cho khỏe”, rồi bỏ về!
Chờ hắn ta đi rồi, Nam Cung Cẩm càng cảm thấy đầu óc choáng váng, tối sầm mắt mũi rồi lại mất đi ý thức.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ cảm thấy mùi hương tuyết liên bay thoang thoảng trong không khí, có người lau cơ thể nóng hầm hập của nàng, nhưng nàng lại không mở nổi mắt ra. Nàng chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của hắn lượn lờ trong không khí. Đúng thế, là hơi thở của hắn. Nàng không kìm được liền đưa tay ra, nắm chặt lấy tay hắn. Tay người đó giật giật mấy lần, cuối cùng không giằng ra được, đành để mặc cho nàng nắm.
/323
|