Ngày hôm sau, đến tận trưa Nam Cung Cẩm mới tỉnh lại. Nàng ôm tâm trạng vui vẻ mở mắt ra nhìn, nhưng lại nhìn thấy mình đang nắm tay của Linh Nhi. Nàng khẽ cắn môi dưới, lòng đầy mất mát, rụt tay lại: “Đêm qua vất vả cho em quá!”
Nhìn dáng vẻ chán nản mất hứng của nàng, ánh mắt Linh Nhi hơi lóe lên muốn nói gì đó, khẽ mấp máy môi, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì cả. Cô lắc đầu đáp: “Có vất vả gì đâu! Cô nương, người thấy cơ thể thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi!” Nam Cung Cẩm thực sự cảm thấy cơ thể thoải mái hơn hôm qua rất nhiều. Nói xong nàng chuẩn bị xuống giường.
“Cô nương, người...”
“Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút!” Nàng muốn ra ngoài hít thở một chút, chưa biết chừng… có lẽ còn có thể gặp được hắn.
Linh Nhi không khuyên được nàng, mà hiện giờ Mộ Dung Thiên Thu và Lãnh Tử Hàn đều bị tri châu của Dương Châu mời đi rồi, cuối cùng vẫn không ngăn nàng được, đành phải để nàng ra khỏi dịch trạm. Trên đường phố người người qua lại tấp nập, tiếng nói tiếng cười, tiếng rao hàng không ngớt. Nam Cung Cẩm khoác áo lông cáo, sắc mặt hơi bợt bạt, đi dạo trên đường cùng Linh Nhi.
Trên đường đi, Linh Nhi cứ tìm chuyện cười kể cho nàng nghe để nàng vui vẻ, nhưng lại phát hiện ra, bất kể cô nói gì, mặt Nam Cung Cẩm vẫn không chút cảm xúc nào, ngay cả mỉm cười cũng miễn cưỡng, điều này khiến cô không khỏi hơi trách móc bệ hạ trong lòng. Dù ngài ấy có tức giận muốn răn đe cô nương một chút, thì cũng đâu cần phải răn đe như thế này chứ, đến cô nhìn còn thấy đau lòng, cô không tin bệ hạ không đau lòng! Hừ, thôi kệ đi, bệ hạ thích tự ngược đãi bản thân thì cô biết làm thế nào được!
Đi dọc theo đường cái một lúc lâu, bên tai lại nghe thấy tiếng mọi người trò chuyện vui vẻ: “Úi chà, Vương đại ca, anh lại tới mua bánh cho nương tử nhà anh đấy à?”
“Ha ha, mụ già nhà tôi tham ăn lắm, tôi mà không mua á, đến tối nay đừng có mơ bò được lên giường bà ấy. Anh nghĩ mà xem, tôi có thể không mua sao?” Một người đàn ông cao to cười nói.
“Toàn nói lung tung, trước mặt mọi người mà không giữ mồm giữ miệng gì cả! Không biết xấu hổ!” Một bà cụ đứng bên cạnh bật cười, nhưng bà cụ đó cũng không nhịn được nói: “Cũng chẳng trách vợ cậu tham ăn được, đúng là bánh của Duyệt Ký này rất ngon mà!”
Duyệt Ký? Nam Cung Cẩm nhíu mày, năm xưa ở Đông Lăng, Thiển Ức nói cô ấy muốn ăn bánh của Duyệt Ký, mình mua giúp cô ấy một chút mang về, sau đó còn gây ra một số chuyện ồn ào đến mức phiền ông chủ phải nói dối giúp nên mình mới không bị tiện nhân Mộ Dung Song kia hãm hại. Đến tận bây giờ, nàng vẫn không hiểu được vì sao ông bà chủ Duyệt Ký lại nói dối giúp mình. Nhưng lúc đó, chẳng phải tiệm bánh Duyệt Ký bị người ta đốt rồi sao? Ngày đó lúc nàng từ phủ Dật Vương quay về hoàng cung, còn nhìn thấy rõ mồn một, cũng nghe từ đầu đến cuối mà. Hơn nữa, đây còn đang ở Tây Võ!!! Nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm được nói với Linh Nhi: “Em đi hỏi xem, Duyệt Ký đó ở đâu?”
Linh Nhi gật đầu, chỉ tưởng là cô nương cũng nổi hứng muốn nếm thử món mơi thôi, nên bèn đi tới hỏi ngay.
Người đi đường lập tức chỉ đường cho họ. Nam Cung Cẩm đi cùng Linh Nhi qua đó. Tiệm Duyệt Ký này to hơn cái ở Đông Lăng năm đó nhiều, nhưng ông bà chủ trong tiệm, thực sự chính là hai người nàng đã gặp ở Đông Lăng! Thấy họ, Nam Cung Cẩm mừng rỡ, cũng không bận tâm được đến thân phận của mình nữa, cười nói: “Ông chủ, bà chủ, hai người còn nhớ ta không?”
Thực ra từ hồi đó tới giờ nàng luôn cho rằng chính mình đã hại đôi vợ chồng tốt bụng này, nên hôm nay nhìn thấy họ vẫn còn sống, nàng vô cùng vui vẻ.
Ông bà chủ quán cùng ngẩng đầu lên, nhìn nàng một lúc. Cuối cùng, bà chủ kia vỗ tay một cái, nói: “Cô nương, thì ra là cô à?! Ông nó ơi, ông còn nhớ không? Chính là cô nương đi cùng một vị công tử đến tiệm của chúng ta vào lễ hoa đăng năm ngoái đấy!” Đó là một đôi tình nhân xứng lứa vừa đôi xuất sắc nhất đời này mà họ từng gặp, nên không phải muốn quên là có thể quên được! Huống gì sau đó còn xảy ra một số chuyện kia nữa.
Ông chủ cũng nhanh chóng nhận ra nàng, vỗ tay cười nói: “Thì ra là cô à! Ở đây mà vẫn gặp được lại cô, nhưng vị công tử kia đâu rồi?” Tuy Nam Cung Cẩm mặc đồ nam, nhưng lần trước họ gặp nàng rồi nên cũng không khó nhận ra.
Nghe ông ấy hỏi như vậy, nụ cười trên mặt Nam Cung Cẩm cứng lại. Nàng vẫn còn nhớ năm ngoái khi họ gặp đôi vợ chồng này, tên kia còn giận nàng chỉ vì nàng tặng hắn một bông hoa, nên nhất quyết không thèm để ý tới nàng. Hai người còn bị ông bà chủ tưởng nhầm là vợ chồng, trêu chọc họ mãi. Hôm nay gặp lại, cũng vẫn là hắn bị nàng chọc giận, thậm chí, còn giận đến mức bỏ đi luôn rồi!
Bà chủ kia thấy sắc mặt nàng không bình thường, bèn huých vào cánh tay ông chủ một cái, ông chủ mới hiểu ra, vội vàng ngậm miệng lại.
“Năm xưa nghe nói cửa hàng của hai vị bị đốt, ta còn tưởng rằng...” Lúc đó ở Hoàng cung, hai vợ chồng này còn làm chứng giúp họ, trong lòng Nam Cung Cẩm đương nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn họ.
Bà chủ kia mỉm cười bước từ trong quầy ra, kéo Nam Cung Cẩm sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ngày đó sau khi hai người đi, có mấy người áo đen đến nói với chúng tôi là tuyệt đối không được tiết lộ chuyện hai người tới đây, nếu không sẽ giết chúng tôi. Tôi và ông nhà tôi cũng không hiểu thế nào, lúc đầu đâu có đồng ý, nhưng sau lại nghĩ đến chuyện nhìn cô và vị công tử kia không giống người xấu, nên chúng tôi mới nói dối giúp hai người. Rồi sau đó nữa, vừa quay về nhà, mấy người áo đen kia đã nói với chúng tôi rằng có người muốn giết chúng tôi, bảo chúng tôi cầm tiền rồi mau chạy trốn, rời khỏi Đông Lăng. Tôi và ông nhà tôi còn không tin, ban đầu còn lén nán lại ở một khách điếm, nhưng đêm hôm đó tiệm của chúng tôi bị thiêu, không thể không tin lời họ, khiến chúng tôi sợ đến mức phải chạy trốn ngay trong đêm hôm đó!”
Như vậy xem ra chuyện này là do tên kia làm rồi. Hắn xử lý mọi chuyện thực sự tinh tế chu đáo hơn mình rất nhiều, mà, cũng hiếm khi thấy hắn để ý tới sự sống còn của đôi vợ chồng này như thế: “Vậy bây giờ hai người sống vẫn ổn đúng không?”
“Ổn chứ! Ổn quá đi ấy chứ! Lúc trước người áo đen kia cho chúng tôi đến hai vạn lượng ngân phiếu mà. Từ trước chúng tôi đã nghe nói phong cảnh Dương Châu rất đẹp, nên ông nhà tôi liền đưa tôi đến đây, buôn bán kinh doanh nhỏ, kiếm chút tiền. Hiện giờ ở Dương Châu, chúng tôi cũng khá có tiếng tăm rồi. Có điều, chúng tôi vẫn không nỡ bỏ nghề gia truyền, nên mới bàn bạc với ông nhà tôi mở một Duyệt Ký mới, cách mấy ngày mới mở cửa một lần, hôm nay cô nương đến vừa đúng lúc!” Bà chủ nói hết mọi chuyện cho nàng nghe, vì trong lòng bà luôn cảm thấy những người áo đen kia là do vị cô nương này hoặc vị công tử kia phái đến.
Nam Cung Cẩm cũng chú ý đến chất liệu vải trên người bà ấy, đã không phải dạng vải vóc mà các gia đình tầm thường mặc nữa, nàng cũng thấy nguôi ngoai hơn nhiều, bèn cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi, lúc trước ta còn lo tại ta liên lụy làm hai người xảy ra chuyện. Chuyện hôm nay ta có ghé qua đây, hai người cũng đừng nói ra với ai, khi nào có dịp ta lại tới thăm hai người!”
Bà chủ đáp: “Cô thấy ta giống kẻ lắm điều lắm sao?” Nói rồi bà vội vàng chạy về phía quầy của mình: “Cô nương à, cô chờ chút, để bà già tặng cô hai hộp bánh hoa quế, hy vọng cô và phu quân của cô sớm hóa giải được mâu thuẫn, vợ chồng trẻ đừng cãi nhau nhiều. Tôi nhìn hai người còn xứng lứa vừa đôi hơn cả thần tiên trên trời ấy chứ!”
Nói rồi bà cầm hai hộp bánh đưa cho nàng. Bà sống gần cả đời người rồi, làm sao không nhận ra được là Nam Cung Cẩm đang không vui chứ, hẳn là đôi vợ chồng trẻ xích mích đây mà! Ông chủ cũng cười nói: “Vợ chồng ấy mà, làm gì có đôi nào không cãi cọ xích mích, đầu giường giận, cuối giường lành, cô về dỗ dành chút là ổn thôi!”
Nam Cung Cẩm chỉ cười gật đầu chứ không nói gì nhiều, chỉ chợt có cảm giác chua xót, cay mũi. Về khuyên à, nàng biết đi đâu tìm hắn về mà khuyên bây giờ?
Linh Nhi thấy bà chủ bước tới liền vội tiến lên đón lấy hai hộp bánh kia, trong lòng chợt thấy rất quý mến đôi vợ chồng tốt bụng này. Vừa đón lấy, bà chủ kia đột nhiên chỉ vào cái bớt hình trái tim trên mu bàn tay phải của cô, rồi kinh ngạc kêu lên: “Cô nương, cô… cô…”
“Bác sao thế ạ?” Linh Nhi hơi ngạc nhiên.
Bà chủ kia trợn trừng mắt nhìn tay Linh Nhi một lúc lâu, sau đó đôi mắt chợt nhạt nhòa nước mắt, bà túm lấy tay Linh Nhi không chịu buông ra, run rẩy nói: “Ông nó ơi, ông nó ơi, ông nhìn này!”
Linh Nhi hơi khó chịu, bản thân cô là con gái chưa chồng, lại cho người đàn ông khác nhìn tay là thế nào? Nghĩ vậy, cô muốn rụt tay về, nhưng ông chủ đã chạy vội qua đây rồi. Vừa nhìn tay cô, sắc mặt ông ấy cũng giống hệt như bà chủ tiệm, kích động kêu lên: “Là Uyển Nhi, là Uyển Nhi của chúng ta!”
“Hai người đang nói gì vậy?” Linh Nhi khó hiểu hỏi.
Chỉ trong thoáng giây, mặt bà chủ đã đẫm nước mắt. Bà vừa chùi nước mắt vừa nói: “Nha đầu à, cô có thể nói cho ta biết, có phải trên eo của cô có cái bớt giống thế này không?”
Linh Nhi hoảng hốt đáp: “Sao bác biết?”
“Uyển Nhi, đúng là Uyển Nhi rồi! Trên người con gái của chúng tôi có bớt gì, làm sao chúng tôi không biết được chưa!” Bà chủ kia vừa khóc vừa cười, vẫn túm chặt tay Linh Nhi không chịu buông ra.
Tay Linh Nhi run lên, chiếc hộp trong tay cũng rơi xuống đất.
Bà chủ khóc lóc nói: “Năm xưa ở Hòa Trang, ta đưa con lúc đó mới hai tuổi về quê thăm họ hàng. Nhưng trên đường về, ta vào mua ít đồ, con lại bị kẻ bắt cóc bế đi mất. Ta như phát điên đuổi theo gã, nhưng không đuổi theo kịp. Có người nói nhìn thấy bọn buôn người bán con vào gia đình nhà giàu ở kinh thành, nên ta và cha con mới đi tới kinh thành mở tiệm bánh. Chúng ta ở kinh thành, tìm con mười mấy năm rồi!”
Linh Nhi cũng hơi giật mình, đúng là lúc hai tuổi cô bị bán vào phủ Vinh Vương của Đông Lăng làm nha đầu, nhưng đến lúc năm tuổi, cô không chịu nổi ngược đãi mới chạy trốn ra ngoài. Trên đường đi, cô phải ăn xin chạy trốn mải miết mới ra khỏi được Đông Lăng, sau đó gặp thủ lĩnh, thủ lĩnh mới đưa cô về Dạ Mạc sơn trang.
Hai người này, là cha mẹ của cô thật sao?
...
Nam Cung Cẩm mỉm cười nhìn bọn họ. Trước đây nàng không hề tin cái gì mà ‘người tốt sẽ được báo đáp’, nhưng hôm nay, nàng lại không thể không tin. Nếu không phải vì đôi vợ chồng lương thiện này đã từng giúp họ, còn để lại ấn tượng tốt trong nàng, thì hôm nay nàng cũng sẽ không tới đây, mà cả cuộc đời này, chắc họ cũng sẽ chẳng tìm thấy được con gái của mình.
Nhìn gia đình họ đoàn tụ, một mình nàng đứng một bên chợt cảm thấy hơi cô quạnh. Nhà, ai cũng đều có nhà cả. Nhà của Thiển Ức ở Dương Châu, nhà của Linh Nhi ở đây, còn nhà của nàng, ở chỗ nào chứ?! Cảm giác buồn thương bất chợt dâng lên trong lòng nàng. Chỉ có mình nàng là giống như lục bình trôi dạt phải không?! Ở đây, nàng không có nhà, cũng chẳng có người thân. Ngay cả hắn, cũng bị nàng chọc tức mà bỏ đi rồi.
Linh Nhi nhận lại cha mẹ, nhưng cuối cùng vẫn gạt lệ chào từ biệt đi theo Nam Cung Cẩm. Nam Cung Cẩm cũng không can thiệp, để tùy cho cô ấy lựa chọn. Tuy cha mẹ Linh Nhi không nỡ xa con, nhưng cũng không cố ép buộc, đứng nhìn theo bóng họ rời đi. Họ đi một đoạn xa rồi, bà chủ kia vẫn gọi với theo: “Con à, có thời gian rảnh nhớ về nhé!”
“Vâng! Con sẽ về ạ!” Linh Nhi quay đầu mỉm cười, vẫy tay chào họ.
Trên đường về dịch trạm, Linh Nhi nhạy cảm nhận ra được tâm trạng của Nam Cung Cẩm lại càng tệ hơn, nhưng cô cũng không dám hỏi.
“Linh Nhi, sao em không ở lại bên cha mẹ em?” Họ tìm Linh Nhi bao nhiêu năm nay, trong lòng Linh Nhi hẳn cũng rất mong chờ ngày này nhỉ.
Sắc mặt Linh Nhi hơi cứng lại: “Đã không còn là người của cùng một thế giới nữa rồi!” Cha mẹ cô đều là người dân lương thiện thuần phác, mà trên tay cô lại đã dính biết bao nhiêu máu tươi rồi. Nếu cô sống cùng họ, để họ nhìn thấy vẻ lạnh lùng của cô, sẽ chỉ khiến họ đau lòng xót xa cho mình hơn mà thôi. Hơn nữa, tính mạng của cô đã giao cho Dạ Mạc sơn trang từ lâu, rời khỏi Dạ Mạc sơn trang, quay về bên cha mẹ, cô cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Nam Cung Cẩm cũng có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy, nàng cầm hai hộp bánh quay về phòng mình. Vừa đứng lại, người nàng lại lảo đảo một cái như muốn ngã, Linh Nhi vội đỡ lấy nàng: “Cô nương, người mau về nghỉ ngơi đi, người vẫn chưa khỏe hẳn đâu!”
Nam Cung Cẩm gật đầu, không phản bác. Đúng là nàng không thoải mái, cơ thể không thoải mái, tâm trạng cũng không thoải mái. Nhất là lúc nãy sau khi nhìn thấy Linh Nhi đoàn tụ với cha mẹ, nàng cảm nhận một cách sâu sắc rằng từ đầu đến cuối mình vẫn chỉ có một thân một mình, thì tâm trạng lại càng khó chịu hơn. Nàng về phòng nằm xuống giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm nhận được có một bàn tay lành lạnh luôn đặt trên trán mình, nàng khe khẽ nói mơ: “Bách Lý Kinh Hồng, không cho chàng đi…”
Bàn tay trên trán nàng hơi khựng lại một chút, sau đó rụt về, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi hương tuyết liên nhàn nhạt...
...
Ở cách đó không xa, Tu nhìn Bách Lý Kinh Hồng với vẻ không thể tin nổi: “Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài không thấy Hoàng hậu rất nhớ ngài sao? Hôm nào ngài cũng chờ đến nửa đêm khuya khoắt vào chăm sóc nàng rồi tới khi trời gần sáng lại đi ra. Ngài định làm gì vậy?” Chẳng lẽ trong lòng ngài không thấy khó chịu sao? Nhưng câu cuối cùng lại bị hắn ta nuốt xuống không dám nói ra.
Hôm đó sau khi Hoàng hậu múa xong điệu múa kia, bệ hạ vô cùng tức giận, phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng phi như bay rất xa rồi, ngài ấy lại chợt ngừng lại, tức tối hất tay, một cơn cuồng phong đánh sập cả nửa ngọn núi, sau đó ngài như nhớ ra chuyện gì, lại quay lại. Nhưng vừa quay lại, họ lại bắt gặp đúng cảnh Mộ Dung Thiên Thu chìa tay ra giúp đỡ Hoàng hậu, tuy họ đều biết hai người kia đang diễn kịch thôi, nhưng câu nói “thiếp bằng lòng” của Hoàng hậu lại khiến cho mặt bệ hạ đen như đít nồi.
Cuối cùng, bệ hạ mới kiên quyết không thèm xuất hiện nữa, nhưng không lâu sau Hoàng hậu lại đột ngột ngất xỉu, dù thế nào thì bệ hạ cũng vẫn không nỡ, đành bước ra. Sau đó ngày nào bệ hạ cũng chờ đến lúc Hoàng hậu ngủ rồi mới xuất hiện, tỉnh là lại biến mất.
Lúc này, Bách Lý Kinh Hồng đang dựa vào thân cây khô, chân phải gập lại, cánh tay phải gác lên đầu gối, chân trái buông thõng. Hắn lãnh đạm nhìn về phía gian phòng cách đó không xa, không nói câu gì.
Tu không nhịn được lại hỏi: “Bệ hạ, Hoàng hậu đi tìm ngài như phát điên rồi vậy. Ngài trốn như thế này, Hoàng hậu...” Hoàng hậu cũng sẽ khó chịu lắm! Nhưng hắn ta cũng biết, trong lòng bệ hạ lúc này cũng chẳng vui vẻ gì, đặc biệt là mấy hôm trước. Từ trước đến giờ, hắn ta chưa từng thấy bệ hạ bị chọc tức đến mức đó bao giờ, hoàn toàn mất hết sự khống chế, kiểm soát bản thân!
Đôi mắt sáng như sao khẽ nhắm lại, giống như đang suy tư. Không lâu sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, giọng nói thanh thanh trong trẻo vang lên: “Cũng phải dạy cho nàng một bài học thích đáng mới được.”
Trước đây, chính vì bất luận nàng làm gì hắn cũng đều tha thứ, cho nên càng ngày nàng mới càng không e dè nể nang gì như thế. Nếu tiếp tục như thế này, hắn không biết mình còn phải ghen tuông đến mức nào, còn bao nhiêu lần ghen tuông không ngớt nữa?! Chỉ cần nhớ đến chuyện nàng ăn mặc như thế, nhảy múa trước mặt bao nhiêu người như vậy, ngọn lửa trong lòng hắn đã bùng bùng trỗi dậy rồi. Thế nên lần này, hắn nhất định phải dạy cho nàng một bài học, chính vì hạnh phúc tương lai của họ.
Tu lập tức ngậm miệng lại. Thật ra hắn ta cũng phải thừa nhận rằng điệu múa đó của Hoàng hậu quá ‘nóng bỏng’, thực sự cũng múa hơi quá đáng một chút, bệ hạ giận như vậy cũng phải thôi. Nếu đổi thành người đàn ông khác nhìn thấy vợ mình ra ngoài múa mấy điệu kiểu thế này, chỉ e họ sẽ về viết thư bỏ vợ rồi bỏ lồng trôi sông luôn ấy chứ. Bệ hạ vẫn còn kiềm chế được lửa giận, ngày ngày tới chăm sóc Hoàng hậu thế này là giỏi lắm rồi.
...
Sáng sớm, Nam Cung Cẩm tỉnh dậy vẫn không nhìn thấy người mà mình muốn gặp, tâm trạng rơi xuống đáy vực. Mộ Dung Thiên Thu thì từ sáng sớm đã đến một chuyến an ủi hỏi han, thấy nàng dần khỏe lại nhưng tâm trạng lại càng ngày càng sa sút, hắn ta cũng thầm đoán ra được vài phần. Mà tâm trạng của chính hắn ta thì tốt hẳn lên. Tình cảm giảm sút à, càng giảm sút thì càng có lợi cho mình. An ủi nàng xong, hắn ta phe phẩy quạt ra về.
Không lâu sau Lãnh Tử Hàn cũng đến. Vừa thấy Nam Cung Cẩm, hắn ta lại lắc đầu ra vẻ không tìm thấy: “Mọi việc của Nam Nhạc đều được tiến hành đâu vào đấy, chứng tỏ hắn vẫn ngầm thao túng điều khiển, nhưng người của ta vẫn không tìm được hắn. Thế nên...”
Thế nên chỉ có một cách giải thích, đó là chính hắn tự trốn đi rồi!
Điều này khiến Nam Cung Cẩm cảm thấy vô cùng chán nản, nàng gục đầu xuống im lặng một lúc lâu, sau đó mới yếu ớt hỏi người bên cạnh: “Lãnh Tử Hàn, có phải hôm đó ta quá đáng quá không?” Ở hiện đại, múa cột và múa bụng rất được ưa chuộng, nhưng ở cổ đại thì chưa chắc đã có người có thể đón nhận được cấp độ này.
Ngày hôm đó nàng múa, Lãnh Tử Hàn không đi vì không nghĩ tới nàng lại ở đó. Nhưng sau khi nghe mọi người kể lại, hắn ta cũng cảm thấy điệu múa này thực sự hơi to gan một chút. Nàng để lộ hết cả rốn và cánh tay sao? Nếu chuyện này là do một cô nương trong thanh lâu làm thì cũng chẳng sao cả, nhưng Tiểu Cẩm đâu phải gái thanh lâu chứ! Hắn ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng đành thật thà gật đầu: “Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ vô cùng tức giận!”
Có điều, mỗi người có cách giải quyết vấn đề khác nhau. Cái tên bụng dạ đen tối, kiêu ngạo lạnh lùng Bách Lý Kinh Hồng đó cố tình trốn đi là để sau này nàng biết nặng biết nhẹ thôi. Tiểu Cẩm không nhận ra, chứ chẳng lẽ hắn ta không nhận ra sao? Nhưng nếu là hắn ta, thì hắn ta sẽ kiếm luôn cái khóa dây, khóa nàng trong phòng, từ rày về sau không cho đi đâu hết, muốn múa thì chỉ được mua cho một mình hắn ta xem thôi!
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân nàng chọn Bách Lý Kinh Hồng chăng. Vì người đàn ông đó, rất biết cách nắm bắt lòng người, cho dù trong lòng hắn có không muốn đến mức nào đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ ép mình phải cho nàng tự do. Còn Lãnh Tử Hàn hắn ta, thì sẽ ngang ngược ngông cuồng hơn nhiều, khó tránh khỏi có lúc không tôn trọng ý muốn của nàng. Hơn nữa, để cho nàng tự giác ngộ chẳng phải sẽ tốt hơn chuyện dùng bạo lực cưỡng ép nàng nhiều sao? Thế nên, lúc này, giáo chủ ma giáo vĩ đại lại không khỏi cảm thấy khâm phục đối thủ của mình. Thủ đoạn quản vợ của hắn, thực sự quá cao siêu, bởi vì, đây cũng chẳng phải là quản, nhưng sau này chắc chắn Tiểu Cẩm sẽ an phận hơn nhiều!
Dũng khí khó khăn lắm mới trỗi dậy trong lòng Nam Cung Cẩm, chỉ vì một câu nói này của Lãnh Tử Hàn mà lập tức tan biến như mây khói, người co lại như con gấu!
Lãnh Tử Hàn ngồi trò chuyện với nàng một lúc, nhưng lại nhận ra nàng căn bản không lọt tai câu nào. Hắn ta thở dài, không nói nhiều nữa, đứng dậy nói: “Ngày mai sẽ khởi hành quay về Hoàng thành, tối nay nàng nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”
“Ừm!” Nam Cung Cẩm vẫn co rụt như gấu, chờ Lãnh Tử Hàn đi rồi nàng mới ngã vật xuống giường. Lẽ nào nàng đang bị thất tình trong truyền thuyết đó sao? Nàng thực sự rất muốn giống như đấu sĩ, bật dậy khỏi giường, sau đó gầm lên một câu “Chỉ là một người đàn ông thôi mà, có cần phải thế không? Muốn đi thì cứ đi đi! Đi rồi đừng có quay về nữa!” Nhưng nàng lại bất lực phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không làm được!
Cho đến tận tối, đêm khuya thanh vắng, Linh Nhi bước vào, cúi thấp đầu không dám nhìn vào mắt Nam Cung Cẩm, bẩm báo kết quả hôm nay: “Cô nương, vẫn không tìm thấy!”
“Ta biết rồi!” Nàng đáp một tiếng rồi ra hiệu cho cô lui ra ngoài.
Nàng nửa nằm nửa ngồi, dựa lên đầu giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chờ đợi rất lâu. Cảm xúc lúc nửa đêm mấy ngày hôm nay thực sự không giống Linh Nhi. Nếu đúng là hắn, thì thế nào mình cũng sẽ chờ được hắn chứ nhỉ?!
Ngồi khoảng hai canh giờ, đã đến hừng đông rồi, chân của nàng tê dại, liền dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Khi Bách Lý Kinh Hồng bước vào, hắn phát hiện sắc mặt nàng đỏ đến khiếp người, nhìn như lại phát sốt rồi vậy. Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, bước đến bên cạnh nàng, đưa tay ra sờ trán nàng, đột nhiên bị nàng giữ chặt tay lại!
Đôi mắt phượng mở ra, đáy mắt ẩn chứa vẻ giảo hoạt! Nàng biết hắn sẽ không bỏ rơi nàng thật mà. Nàng gần như có thể xác định người chăm sóc nàng hàng đêm chính là hắn, nhất là vừa rồi nàng nhớ đến mỗi lần Linh Nhi vào bẩm báo với nàng chuyện của hắn, cô ấy đều cúi đầu không để mình nhìn vào mắt cô ấy. Nếu không chột dạ, thì việc gì cô ấy phải như vậy?
Bị nàng túm lấy tay như vậy, trên mặt hắn hơi lộ vẻ lúng túng, nhưng nhiều hơn cả là sự tức giận và lạnh nhạt.
Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh, Nam Cung Cẩm chậm rãi buông ngón tay lạnh như băng của hắn ra: “Chàng giận ta thật sao?”
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
“Ta nhớ chàng.” Nàng cúi đầu, tự mình nói tiếp.
Hắn nghe xong không phản ứng gì, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nàng nói vậy.
Trầm mặc một lúc lâu, ánh trăng hắt từ ngoài ô cửa sổ vào, chiếu lên chăn của nàng. Nàng cúi đầu ngồi đó, không nói câu nào, còn hắn thì đứng bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn nàng.
Khi bầu không khí kỳ quái này kéo dài một lúc lâu, hắn muốn quay đầu bỏ đi, thì ‘lách tách’ một tiếng, giọt nước mắt rơi xuống thấm vào chăn của nàng. Nàng cúi thấp đầu cắn môi nói: “Chàng thật sự không cần ta nữa rồi sao?”
Nàng dứt lời, hắn cũng không đáp lại, chỉ nhìn vết nước thấm trên chăn nàng, giọng nói trong trẻo vang lên: “Khóc à?”
“Không có!” Nàng quệt nước mũi, cố ra vẻ cứng đầu.
Hai người đối đầu một lúc lâu, cuối cùng hắn thở dài: “Ta thua nàng rồi.” Làm gì có chuyện nàng muốn khóc, chẳng qua là diễn cho hắn xem mà thôi. Nhưng bản thân hắn biết rõ nàng đang diễn kịch, ấy vậy mà đối diện có một chút xíu đã chịu thua rồi.
Vì thế, Nam Cung Cẩm biết ngay dù mưu kế nhỏ của mình bị nhìn thấu thì cũng thành công rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đầy vẻ đắc ý, cười rất vui vẻ, có điều trên mặt vẫn còn nhòe nhoẹt nước mắt nên nhìn vô cùng buồn cười.
Hắn đưa tay ra khẽ lau nước mắt trên mặt nàng, giọng nói thanh thoát chậm rãi vang lên: “Xấu chết đi được.”
Nam Cung Cẩm rất đắc ý túm tay áo bào rộng của hắn lại, kéo lên lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt mình. Nàng biết tên này có bệnh cuồng sạch sẽ mà, cho hắn ghê tởm chết luôn, xem hắn còn dám chơi trò mất tích nữa không! Quả nhiên, đôi mày đẹp của hắn khẽ nhíu lại, nhưng không nói gì nữa. Lau xong, nàng lại hí hửng nói: “Cho chàng ghê tởm chết luôn!”
Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, chỉ khẽ nhướng mày hỏi: “Là lỗi của ta sao?”
Thế là, cô nàng nào đó vừa vô cùng hí hửng đắc ý lập tức sun vòi lại! Nàng nhào vào lòng hắn nhanh như chớp, ôm lấy eo hắn: “Thôi mà thôi mà, ta thề sẽ không có lần sau nữa! Tuyệt đối không có!”
Trước đây nàng luôn ra vẻ lưu manh xin hắn tha thứ, chỉ có hôm nay là nàng hoảng hốt ôm lấy eo hắn, ôm rất chặt. Chút khác biệt nhỏ nhoi này đương nhiên hắn cũng phát hiện ra. Xem ra, lần này nàng sợ thật rồi. Cánh môi mỏng cong lên, giọng nói như tiếng hát của trời xanh chậm rãi vang lên: “Nhưng ta vẫn rất giận.”
Thực sự rất giận. Chỉ cần nghĩ đến điệu múa nóng bỏng kia, còn cả chuyện hôm nay nàng bày mưu gài bẫy mình, ép mình biết rõ là mưu kế mà vẫn không thể không nói câu “thua nàng rồi” kia. Gộp cả hai chuyện này lại khiến hắn rất mất hứng, khó chịu.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn, sụt sịt mũi như vô cùng tủi thân: “Vậy chàng muốn thế nào? Chàng đã trốn người ta bao nhiêu ngày rồi!”
Hắn kéo nàng từ giường dậy, kéo vào trong lòng, sau đó nhẹ giật một cái, y phục tan ra thành từng mảnh. Ngón tay thon dài như ngọc tìm tới nơi mềm mại yếu ớt dưới người nàng, sau đó thăm dò vào bên trong không chút dịu dàng: “Muốn thế nào à? Muốn làm hỏng nàng luôn, được không?”
Nhìn dáng vẻ chán nản mất hứng của nàng, ánh mắt Linh Nhi hơi lóe lên muốn nói gì đó, khẽ mấp máy môi, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì cả. Cô lắc đầu đáp: “Có vất vả gì đâu! Cô nương, người thấy cơ thể thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi!” Nam Cung Cẩm thực sự cảm thấy cơ thể thoải mái hơn hôm qua rất nhiều. Nói xong nàng chuẩn bị xuống giường.
“Cô nương, người...”
“Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút!” Nàng muốn ra ngoài hít thở một chút, chưa biết chừng… có lẽ còn có thể gặp được hắn.
Linh Nhi không khuyên được nàng, mà hiện giờ Mộ Dung Thiên Thu và Lãnh Tử Hàn đều bị tri châu của Dương Châu mời đi rồi, cuối cùng vẫn không ngăn nàng được, đành phải để nàng ra khỏi dịch trạm. Trên đường phố người người qua lại tấp nập, tiếng nói tiếng cười, tiếng rao hàng không ngớt. Nam Cung Cẩm khoác áo lông cáo, sắc mặt hơi bợt bạt, đi dạo trên đường cùng Linh Nhi.
Trên đường đi, Linh Nhi cứ tìm chuyện cười kể cho nàng nghe để nàng vui vẻ, nhưng lại phát hiện ra, bất kể cô nói gì, mặt Nam Cung Cẩm vẫn không chút cảm xúc nào, ngay cả mỉm cười cũng miễn cưỡng, điều này khiến cô không khỏi hơi trách móc bệ hạ trong lòng. Dù ngài ấy có tức giận muốn răn đe cô nương một chút, thì cũng đâu cần phải răn đe như thế này chứ, đến cô nhìn còn thấy đau lòng, cô không tin bệ hạ không đau lòng! Hừ, thôi kệ đi, bệ hạ thích tự ngược đãi bản thân thì cô biết làm thế nào được!
Đi dọc theo đường cái một lúc lâu, bên tai lại nghe thấy tiếng mọi người trò chuyện vui vẻ: “Úi chà, Vương đại ca, anh lại tới mua bánh cho nương tử nhà anh đấy à?”
“Ha ha, mụ già nhà tôi tham ăn lắm, tôi mà không mua á, đến tối nay đừng có mơ bò được lên giường bà ấy. Anh nghĩ mà xem, tôi có thể không mua sao?” Một người đàn ông cao to cười nói.
“Toàn nói lung tung, trước mặt mọi người mà không giữ mồm giữ miệng gì cả! Không biết xấu hổ!” Một bà cụ đứng bên cạnh bật cười, nhưng bà cụ đó cũng không nhịn được nói: “Cũng chẳng trách vợ cậu tham ăn được, đúng là bánh của Duyệt Ký này rất ngon mà!”
Duyệt Ký? Nam Cung Cẩm nhíu mày, năm xưa ở Đông Lăng, Thiển Ức nói cô ấy muốn ăn bánh của Duyệt Ký, mình mua giúp cô ấy một chút mang về, sau đó còn gây ra một số chuyện ồn ào đến mức phiền ông chủ phải nói dối giúp nên mình mới không bị tiện nhân Mộ Dung Song kia hãm hại. Đến tận bây giờ, nàng vẫn không hiểu được vì sao ông bà chủ Duyệt Ký lại nói dối giúp mình. Nhưng lúc đó, chẳng phải tiệm bánh Duyệt Ký bị người ta đốt rồi sao? Ngày đó lúc nàng từ phủ Dật Vương quay về hoàng cung, còn nhìn thấy rõ mồn một, cũng nghe từ đầu đến cuối mà. Hơn nữa, đây còn đang ở Tây Võ!!! Nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không kìm được nói với Linh Nhi: “Em đi hỏi xem, Duyệt Ký đó ở đâu?”
Linh Nhi gật đầu, chỉ tưởng là cô nương cũng nổi hứng muốn nếm thử món mơi thôi, nên bèn đi tới hỏi ngay.
Người đi đường lập tức chỉ đường cho họ. Nam Cung Cẩm đi cùng Linh Nhi qua đó. Tiệm Duyệt Ký này to hơn cái ở Đông Lăng năm đó nhiều, nhưng ông bà chủ trong tiệm, thực sự chính là hai người nàng đã gặp ở Đông Lăng! Thấy họ, Nam Cung Cẩm mừng rỡ, cũng không bận tâm được đến thân phận của mình nữa, cười nói: “Ông chủ, bà chủ, hai người còn nhớ ta không?”
Thực ra từ hồi đó tới giờ nàng luôn cho rằng chính mình đã hại đôi vợ chồng tốt bụng này, nên hôm nay nhìn thấy họ vẫn còn sống, nàng vô cùng vui vẻ.
Ông bà chủ quán cùng ngẩng đầu lên, nhìn nàng một lúc. Cuối cùng, bà chủ kia vỗ tay một cái, nói: “Cô nương, thì ra là cô à?! Ông nó ơi, ông còn nhớ không? Chính là cô nương đi cùng một vị công tử đến tiệm của chúng ta vào lễ hoa đăng năm ngoái đấy!” Đó là một đôi tình nhân xứng lứa vừa đôi xuất sắc nhất đời này mà họ từng gặp, nên không phải muốn quên là có thể quên được! Huống gì sau đó còn xảy ra một số chuyện kia nữa.
Ông chủ cũng nhanh chóng nhận ra nàng, vỗ tay cười nói: “Thì ra là cô à! Ở đây mà vẫn gặp được lại cô, nhưng vị công tử kia đâu rồi?” Tuy Nam Cung Cẩm mặc đồ nam, nhưng lần trước họ gặp nàng rồi nên cũng không khó nhận ra.
Nghe ông ấy hỏi như vậy, nụ cười trên mặt Nam Cung Cẩm cứng lại. Nàng vẫn còn nhớ năm ngoái khi họ gặp đôi vợ chồng này, tên kia còn giận nàng chỉ vì nàng tặng hắn một bông hoa, nên nhất quyết không thèm để ý tới nàng. Hai người còn bị ông bà chủ tưởng nhầm là vợ chồng, trêu chọc họ mãi. Hôm nay gặp lại, cũng vẫn là hắn bị nàng chọc giận, thậm chí, còn giận đến mức bỏ đi luôn rồi!
Bà chủ kia thấy sắc mặt nàng không bình thường, bèn huých vào cánh tay ông chủ một cái, ông chủ mới hiểu ra, vội vàng ngậm miệng lại.
“Năm xưa nghe nói cửa hàng của hai vị bị đốt, ta còn tưởng rằng...” Lúc đó ở Hoàng cung, hai vợ chồng này còn làm chứng giúp họ, trong lòng Nam Cung Cẩm đương nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn họ.
Bà chủ kia mỉm cười bước từ trong quầy ra, kéo Nam Cung Cẩm sang một bên, nhỏ giọng nói: “Ngày đó sau khi hai người đi, có mấy người áo đen đến nói với chúng tôi là tuyệt đối không được tiết lộ chuyện hai người tới đây, nếu không sẽ giết chúng tôi. Tôi và ông nhà tôi cũng không hiểu thế nào, lúc đầu đâu có đồng ý, nhưng sau lại nghĩ đến chuyện nhìn cô và vị công tử kia không giống người xấu, nên chúng tôi mới nói dối giúp hai người. Rồi sau đó nữa, vừa quay về nhà, mấy người áo đen kia đã nói với chúng tôi rằng có người muốn giết chúng tôi, bảo chúng tôi cầm tiền rồi mau chạy trốn, rời khỏi Đông Lăng. Tôi và ông nhà tôi còn không tin, ban đầu còn lén nán lại ở một khách điếm, nhưng đêm hôm đó tiệm của chúng tôi bị thiêu, không thể không tin lời họ, khiến chúng tôi sợ đến mức phải chạy trốn ngay trong đêm hôm đó!”
Như vậy xem ra chuyện này là do tên kia làm rồi. Hắn xử lý mọi chuyện thực sự tinh tế chu đáo hơn mình rất nhiều, mà, cũng hiếm khi thấy hắn để ý tới sự sống còn của đôi vợ chồng này như thế: “Vậy bây giờ hai người sống vẫn ổn đúng không?”
“Ổn chứ! Ổn quá đi ấy chứ! Lúc trước người áo đen kia cho chúng tôi đến hai vạn lượng ngân phiếu mà. Từ trước chúng tôi đã nghe nói phong cảnh Dương Châu rất đẹp, nên ông nhà tôi liền đưa tôi đến đây, buôn bán kinh doanh nhỏ, kiếm chút tiền. Hiện giờ ở Dương Châu, chúng tôi cũng khá có tiếng tăm rồi. Có điều, chúng tôi vẫn không nỡ bỏ nghề gia truyền, nên mới bàn bạc với ông nhà tôi mở một Duyệt Ký mới, cách mấy ngày mới mở cửa một lần, hôm nay cô nương đến vừa đúng lúc!” Bà chủ nói hết mọi chuyện cho nàng nghe, vì trong lòng bà luôn cảm thấy những người áo đen kia là do vị cô nương này hoặc vị công tử kia phái đến.
Nam Cung Cẩm cũng chú ý đến chất liệu vải trên người bà ấy, đã không phải dạng vải vóc mà các gia đình tầm thường mặc nữa, nàng cũng thấy nguôi ngoai hơn nhiều, bèn cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi, lúc trước ta còn lo tại ta liên lụy làm hai người xảy ra chuyện. Chuyện hôm nay ta có ghé qua đây, hai người cũng đừng nói ra với ai, khi nào có dịp ta lại tới thăm hai người!”
Bà chủ đáp: “Cô thấy ta giống kẻ lắm điều lắm sao?” Nói rồi bà vội vàng chạy về phía quầy của mình: “Cô nương à, cô chờ chút, để bà già tặng cô hai hộp bánh hoa quế, hy vọng cô và phu quân của cô sớm hóa giải được mâu thuẫn, vợ chồng trẻ đừng cãi nhau nhiều. Tôi nhìn hai người còn xứng lứa vừa đôi hơn cả thần tiên trên trời ấy chứ!”
Nói rồi bà cầm hai hộp bánh đưa cho nàng. Bà sống gần cả đời người rồi, làm sao không nhận ra được là Nam Cung Cẩm đang không vui chứ, hẳn là đôi vợ chồng trẻ xích mích đây mà! Ông chủ cũng cười nói: “Vợ chồng ấy mà, làm gì có đôi nào không cãi cọ xích mích, đầu giường giận, cuối giường lành, cô về dỗ dành chút là ổn thôi!”
Nam Cung Cẩm chỉ cười gật đầu chứ không nói gì nhiều, chỉ chợt có cảm giác chua xót, cay mũi. Về khuyên à, nàng biết đi đâu tìm hắn về mà khuyên bây giờ?
Linh Nhi thấy bà chủ bước tới liền vội tiến lên đón lấy hai hộp bánh kia, trong lòng chợt thấy rất quý mến đôi vợ chồng tốt bụng này. Vừa đón lấy, bà chủ kia đột nhiên chỉ vào cái bớt hình trái tim trên mu bàn tay phải của cô, rồi kinh ngạc kêu lên: “Cô nương, cô… cô…”
“Bác sao thế ạ?” Linh Nhi hơi ngạc nhiên.
Bà chủ kia trợn trừng mắt nhìn tay Linh Nhi một lúc lâu, sau đó đôi mắt chợt nhạt nhòa nước mắt, bà túm lấy tay Linh Nhi không chịu buông ra, run rẩy nói: “Ông nó ơi, ông nó ơi, ông nhìn này!”
Linh Nhi hơi khó chịu, bản thân cô là con gái chưa chồng, lại cho người đàn ông khác nhìn tay là thế nào? Nghĩ vậy, cô muốn rụt tay về, nhưng ông chủ đã chạy vội qua đây rồi. Vừa nhìn tay cô, sắc mặt ông ấy cũng giống hệt như bà chủ tiệm, kích động kêu lên: “Là Uyển Nhi, là Uyển Nhi của chúng ta!”
“Hai người đang nói gì vậy?” Linh Nhi khó hiểu hỏi.
Chỉ trong thoáng giây, mặt bà chủ đã đẫm nước mắt. Bà vừa chùi nước mắt vừa nói: “Nha đầu à, cô có thể nói cho ta biết, có phải trên eo của cô có cái bớt giống thế này không?”
Linh Nhi hoảng hốt đáp: “Sao bác biết?”
“Uyển Nhi, đúng là Uyển Nhi rồi! Trên người con gái của chúng tôi có bớt gì, làm sao chúng tôi không biết được chưa!” Bà chủ kia vừa khóc vừa cười, vẫn túm chặt tay Linh Nhi không chịu buông ra.
Tay Linh Nhi run lên, chiếc hộp trong tay cũng rơi xuống đất.
Bà chủ khóc lóc nói: “Năm xưa ở Hòa Trang, ta đưa con lúc đó mới hai tuổi về quê thăm họ hàng. Nhưng trên đường về, ta vào mua ít đồ, con lại bị kẻ bắt cóc bế đi mất. Ta như phát điên đuổi theo gã, nhưng không đuổi theo kịp. Có người nói nhìn thấy bọn buôn người bán con vào gia đình nhà giàu ở kinh thành, nên ta và cha con mới đi tới kinh thành mở tiệm bánh. Chúng ta ở kinh thành, tìm con mười mấy năm rồi!”
Linh Nhi cũng hơi giật mình, đúng là lúc hai tuổi cô bị bán vào phủ Vinh Vương của Đông Lăng làm nha đầu, nhưng đến lúc năm tuổi, cô không chịu nổi ngược đãi mới chạy trốn ra ngoài. Trên đường đi, cô phải ăn xin chạy trốn mải miết mới ra khỏi được Đông Lăng, sau đó gặp thủ lĩnh, thủ lĩnh mới đưa cô về Dạ Mạc sơn trang.
Hai người này, là cha mẹ của cô thật sao?
...
Nam Cung Cẩm mỉm cười nhìn bọn họ. Trước đây nàng không hề tin cái gì mà ‘người tốt sẽ được báo đáp’, nhưng hôm nay, nàng lại không thể không tin. Nếu không phải vì đôi vợ chồng lương thiện này đã từng giúp họ, còn để lại ấn tượng tốt trong nàng, thì hôm nay nàng cũng sẽ không tới đây, mà cả cuộc đời này, chắc họ cũng sẽ chẳng tìm thấy được con gái của mình.
Nhìn gia đình họ đoàn tụ, một mình nàng đứng một bên chợt cảm thấy hơi cô quạnh. Nhà, ai cũng đều có nhà cả. Nhà của Thiển Ức ở Dương Châu, nhà của Linh Nhi ở đây, còn nhà của nàng, ở chỗ nào chứ?! Cảm giác buồn thương bất chợt dâng lên trong lòng nàng. Chỉ có mình nàng là giống như lục bình trôi dạt phải không?! Ở đây, nàng không có nhà, cũng chẳng có người thân. Ngay cả hắn, cũng bị nàng chọc tức mà bỏ đi rồi.
Linh Nhi nhận lại cha mẹ, nhưng cuối cùng vẫn gạt lệ chào từ biệt đi theo Nam Cung Cẩm. Nam Cung Cẩm cũng không can thiệp, để tùy cho cô ấy lựa chọn. Tuy cha mẹ Linh Nhi không nỡ xa con, nhưng cũng không cố ép buộc, đứng nhìn theo bóng họ rời đi. Họ đi một đoạn xa rồi, bà chủ kia vẫn gọi với theo: “Con à, có thời gian rảnh nhớ về nhé!”
“Vâng! Con sẽ về ạ!” Linh Nhi quay đầu mỉm cười, vẫy tay chào họ.
Trên đường về dịch trạm, Linh Nhi nhạy cảm nhận ra được tâm trạng của Nam Cung Cẩm lại càng tệ hơn, nhưng cô cũng không dám hỏi.
“Linh Nhi, sao em không ở lại bên cha mẹ em?” Họ tìm Linh Nhi bao nhiêu năm nay, trong lòng Linh Nhi hẳn cũng rất mong chờ ngày này nhỉ.
Sắc mặt Linh Nhi hơi cứng lại: “Đã không còn là người của cùng một thế giới nữa rồi!” Cha mẹ cô đều là người dân lương thiện thuần phác, mà trên tay cô lại đã dính biết bao nhiêu máu tươi rồi. Nếu cô sống cùng họ, để họ nhìn thấy vẻ lạnh lùng của cô, sẽ chỉ khiến họ đau lòng xót xa cho mình hơn mà thôi. Hơn nữa, tính mạng của cô đã giao cho Dạ Mạc sơn trang từ lâu, rời khỏi Dạ Mạc sơn trang, quay về bên cha mẹ, cô cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Nam Cung Cẩm cũng có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy, nàng cầm hai hộp bánh quay về phòng mình. Vừa đứng lại, người nàng lại lảo đảo một cái như muốn ngã, Linh Nhi vội đỡ lấy nàng: “Cô nương, người mau về nghỉ ngơi đi, người vẫn chưa khỏe hẳn đâu!”
Nam Cung Cẩm gật đầu, không phản bác. Đúng là nàng không thoải mái, cơ thể không thoải mái, tâm trạng cũng không thoải mái. Nhất là lúc nãy sau khi nhìn thấy Linh Nhi đoàn tụ với cha mẹ, nàng cảm nhận một cách sâu sắc rằng từ đầu đến cuối mình vẫn chỉ có một thân một mình, thì tâm trạng lại càng khó chịu hơn. Nàng về phòng nằm xuống giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm nhận được có một bàn tay lành lạnh luôn đặt trên trán mình, nàng khe khẽ nói mơ: “Bách Lý Kinh Hồng, không cho chàng đi…”
Bàn tay trên trán nàng hơi khựng lại một chút, sau đó rụt về, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi hương tuyết liên nhàn nhạt...
...
Ở cách đó không xa, Tu nhìn Bách Lý Kinh Hồng với vẻ không thể tin nổi: “Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài không thấy Hoàng hậu rất nhớ ngài sao? Hôm nào ngài cũng chờ đến nửa đêm khuya khoắt vào chăm sóc nàng rồi tới khi trời gần sáng lại đi ra. Ngài định làm gì vậy?” Chẳng lẽ trong lòng ngài không thấy khó chịu sao? Nhưng câu cuối cùng lại bị hắn ta nuốt xuống không dám nói ra.
Hôm đó sau khi Hoàng hậu múa xong điệu múa kia, bệ hạ vô cùng tức giận, phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng phi như bay rất xa rồi, ngài ấy lại chợt ngừng lại, tức tối hất tay, một cơn cuồng phong đánh sập cả nửa ngọn núi, sau đó ngài như nhớ ra chuyện gì, lại quay lại. Nhưng vừa quay lại, họ lại bắt gặp đúng cảnh Mộ Dung Thiên Thu chìa tay ra giúp đỡ Hoàng hậu, tuy họ đều biết hai người kia đang diễn kịch thôi, nhưng câu nói “thiếp bằng lòng” của Hoàng hậu lại khiến cho mặt bệ hạ đen như đít nồi.
Cuối cùng, bệ hạ mới kiên quyết không thèm xuất hiện nữa, nhưng không lâu sau Hoàng hậu lại đột ngột ngất xỉu, dù thế nào thì bệ hạ cũng vẫn không nỡ, đành bước ra. Sau đó ngày nào bệ hạ cũng chờ đến lúc Hoàng hậu ngủ rồi mới xuất hiện, tỉnh là lại biến mất.
Lúc này, Bách Lý Kinh Hồng đang dựa vào thân cây khô, chân phải gập lại, cánh tay phải gác lên đầu gối, chân trái buông thõng. Hắn lãnh đạm nhìn về phía gian phòng cách đó không xa, không nói câu gì.
Tu không nhịn được lại hỏi: “Bệ hạ, Hoàng hậu đi tìm ngài như phát điên rồi vậy. Ngài trốn như thế này, Hoàng hậu...” Hoàng hậu cũng sẽ khó chịu lắm! Nhưng hắn ta cũng biết, trong lòng bệ hạ lúc này cũng chẳng vui vẻ gì, đặc biệt là mấy hôm trước. Từ trước đến giờ, hắn ta chưa từng thấy bệ hạ bị chọc tức đến mức đó bao giờ, hoàn toàn mất hết sự khống chế, kiểm soát bản thân!
Đôi mắt sáng như sao khẽ nhắm lại, giống như đang suy tư. Không lâu sau, hắn chậm rãi mở mắt ra, giọng nói thanh thanh trong trẻo vang lên: “Cũng phải dạy cho nàng một bài học thích đáng mới được.”
Trước đây, chính vì bất luận nàng làm gì hắn cũng đều tha thứ, cho nên càng ngày nàng mới càng không e dè nể nang gì như thế. Nếu tiếp tục như thế này, hắn không biết mình còn phải ghen tuông đến mức nào, còn bao nhiêu lần ghen tuông không ngớt nữa?! Chỉ cần nhớ đến chuyện nàng ăn mặc như thế, nhảy múa trước mặt bao nhiêu người như vậy, ngọn lửa trong lòng hắn đã bùng bùng trỗi dậy rồi. Thế nên lần này, hắn nhất định phải dạy cho nàng một bài học, chính vì hạnh phúc tương lai của họ.
Tu lập tức ngậm miệng lại. Thật ra hắn ta cũng phải thừa nhận rằng điệu múa đó của Hoàng hậu quá ‘nóng bỏng’, thực sự cũng múa hơi quá đáng một chút, bệ hạ giận như vậy cũng phải thôi. Nếu đổi thành người đàn ông khác nhìn thấy vợ mình ra ngoài múa mấy điệu kiểu thế này, chỉ e họ sẽ về viết thư bỏ vợ rồi bỏ lồng trôi sông luôn ấy chứ. Bệ hạ vẫn còn kiềm chế được lửa giận, ngày ngày tới chăm sóc Hoàng hậu thế này là giỏi lắm rồi.
...
Sáng sớm, Nam Cung Cẩm tỉnh dậy vẫn không nhìn thấy người mà mình muốn gặp, tâm trạng rơi xuống đáy vực. Mộ Dung Thiên Thu thì từ sáng sớm đã đến một chuyến an ủi hỏi han, thấy nàng dần khỏe lại nhưng tâm trạng lại càng ngày càng sa sút, hắn ta cũng thầm đoán ra được vài phần. Mà tâm trạng của chính hắn ta thì tốt hẳn lên. Tình cảm giảm sút à, càng giảm sút thì càng có lợi cho mình. An ủi nàng xong, hắn ta phe phẩy quạt ra về.
Không lâu sau Lãnh Tử Hàn cũng đến. Vừa thấy Nam Cung Cẩm, hắn ta lại lắc đầu ra vẻ không tìm thấy: “Mọi việc của Nam Nhạc đều được tiến hành đâu vào đấy, chứng tỏ hắn vẫn ngầm thao túng điều khiển, nhưng người của ta vẫn không tìm được hắn. Thế nên...”
Thế nên chỉ có một cách giải thích, đó là chính hắn tự trốn đi rồi!
Điều này khiến Nam Cung Cẩm cảm thấy vô cùng chán nản, nàng gục đầu xuống im lặng một lúc lâu, sau đó mới yếu ớt hỏi người bên cạnh: “Lãnh Tử Hàn, có phải hôm đó ta quá đáng quá không?” Ở hiện đại, múa cột và múa bụng rất được ưa chuộng, nhưng ở cổ đại thì chưa chắc đã có người có thể đón nhận được cấp độ này.
Ngày hôm đó nàng múa, Lãnh Tử Hàn không đi vì không nghĩ tới nàng lại ở đó. Nhưng sau khi nghe mọi người kể lại, hắn ta cũng cảm thấy điệu múa này thực sự hơi to gan một chút. Nàng để lộ hết cả rốn và cánh tay sao? Nếu chuyện này là do một cô nương trong thanh lâu làm thì cũng chẳng sao cả, nhưng Tiểu Cẩm đâu phải gái thanh lâu chứ! Hắn ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng đành thật thà gật đầu: “Nếu ta là hắn, ta cũng sẽ vô cùng tức giận!”
Có điều, mỗi người có cách giải quyết vấn đề khác nhau. Cái tên bụng dạ đen tối, kiêu ngạo lạnh lùng Bách Lý Kinh Hồng đó cố tình trốn đi là để sau này nàng biết nặng biết nhẹ thôi. Tiểu Cẩm không nhận ra, chứ chẳng lẽ hắn ta không nhận ra sao? Nhưng nếu là hắn ta, thì hắn ta sẽ kiếm luôn cái khóa dây, khóa nàng trong phòng, từ rày về sau không cho đi đâu hết, muốn múa thì chỉ được mua cho một mình hắn ta xem thôi!
Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân nàng chọn Bách Lý Kinh Hồng chăng. Vì người đàn ông đó, rất biết cách nắm bắt lòng người, cho dù trong lòng hắn có không muốn đến mức nào đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ ép mình phải cho nàng tự do. Còn Lãnh Tử Hàn hắn ta, thì sẽ ngang ngược ngông cuồng hơn nhiều, khó tránh khỏi có lúc không tôn trọng ý muốn của nàng. Hơn nữa, để cho nàng tự giác ngộ chẳng phải sẽ tốt hơn chuyện dùng bạo lực cưỡng ép nàng nhiều sao? Thế nên, lúc này, giáo chủ ma giáo vĩ đại lại không khỏi cảm thấy khâm phục đối thủ của mình. Thủ đoạn quản vợ của hắn, thực sự quá cao siêu, bởi vì, đây cũng chẳng phải là quản, nhưng sau này chắc chắn Tiểu Cẩm sẽ an phận hơn nhiều!
Dũng khí khó khăn lắm mới trỗi dậy trong lòng Nam Cung Cẩm, chỉ vì một câu nói này của Lãnh Tử Hàn mà lập tức tan biến như mây khói, người co lại như con gấu!
Lãnh Tử Hàn ngồi trò chuyện với nàng một lúc, nhưng lại nhận ra nàng căn bản không lọt tai câu nào. Hắn ta thở dài, không nói nhiều nữa, đứng dậy nói: “Ngày mai sẽ khởi hành quay về Hoàng thành, tối nay nàng nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”
“Ừm!” Nam Cung Cẩm vẫn co rụt như gấu, chờ Lãnh Tử Hàn đi rồi nàng mới ngã vật xuống giường. Lẽ nào nàng đang bị thất tình trong truyền thuyết đó sao? Nàng thực sự rất muốn giống như đấu sĩ, bật dậy khỏi giường, sau đó gầm lên một câu “Chỉ là một người đàn ông thôi mà, có cần phải thế không? Muốn đi thì cứ đi đi! Đi rồi đừng có quay về nữa!” Nhưng nàng lại bất lực phát hiện ra rằng mình hoàn toàn không làm được!
Cho đến tận tối, đêm khuya thanh vắng, Linh Nhi bước vào, cúi thấp đầu không dám nhìn vào mắt Nam Cung Cẩm, bẩm báo kết quả hôm nay: “Cô nương, vẫn không tìm thấy!”
“Ta biết rồi!” Nàng đáp một tiếng rồi ra hiệu cho cô lui ra ngoài.
Nàng nửa nằm nửa ngồi, dựa lên đầu giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chờ đợi rất lâu. Cảm xúc lúc nửa đêm mấy ngày hôm nay thực sự không giống Linh Nhi. Nếu đúng là hắn, thì thế nào mình cũng sẽ chờ được hắn chứ nhỉ?!
Ngồi khoảng hai canh giờ, đã đến hừng đông rồi, chân của nàng tê dại, liền dựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Khi Bách Lý Kinh Hồng bước vào, hắn phát hiện sắc mặt nàng đỏ đến khiếp người, nhìn như lại phát sốt rồi vậy. Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, bước đến bên cạnh nàng, đưa tay ra sờ trán nàng, đột nhiên bị nàng giữ chặt tay lại!
Đôi mắt phượng mở ra, đáy mắt ẩn chứa vẻ giảo hoạt! Nàng biết hắn sẽ không bỏ rơi nàng thật mà. Nàng gần như có thể xác định người chăm sóc nàng hàng đêm chính là hắn, nhất là vừa rồi nàng nhớ đến mỗi lần Linh Nhi vào bẩm báo với nàng chuyện của hắn, cô ấy đều cúi đầu không để mình nhìn vào mắt cô ấy. Nếu không chột dạ, thì việc gì cô ấy phải như vậy?
Bị nàng túm lấy tay như vậy, trên mặt hắn hơi lộ vẻ lúng túng, nhưng nhiều hơn cả là sự tức giận và lạnh nhạt.
Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh, Nam Cung Cẩm chậm rãi buông ngón tay lạnh như băng của hắn ra: “Chàng giận ta thật sao?”
Hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
“Ta nhớ chàng.” Nàng cúi đầu, tự mình nói tiếp.
Hắn nghe xong không phản ứng gì, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời nàng nói vậy.
Trầm mặc một lúc lâu, ánh trăng hắt từ ngoài ô cửa sổ vào, chiếu lên chăn của nàng. Nàng cúi đầu ngồi đó, không nói câu nào, còn hắn thì đứng bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn nàng.
Khi bầu không khí kỳ quái này kéo dài một lúc lâu, hắn muốn quay đầu bỏ đi, thì ‘lách tách’ một tiếng, giọt nước mắt rơi xuống thấm vào chăn của nàng. Nàng cúi thấp đầu cắn môi nói: “Chàng thật sự không cần ta nữa rồi sao?”
Nàng dứt lời, hắn cũng không đáp lại, chỉ nhìn vết nước thấm trên chăn nàng, giọng nói trong trẻo vang lên: “Khóc à?”
“Không có!” Nàng quệt nước mũi, cố ra vẻ cứng đầu.
Hai người đối đầu một lúc lâu, cuối cùng hắn thở dài: “Ta thua nàng rồi.” Làm gì có chuyện nàng muốn khóc, chẳng qua là diễn cho hắn xem mà thôi. Nhưng bản thân hắn biết rõ nàng đang diễn kịch, ấy vậy mà đối diện có một chút xíu đã chịu thua rồi.
Vì thế, Nam Cung Cẩm biết ngay dù mưu kế nhỏ của mình bị nhìn thấu thì cũng thành công rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đầy vẻ đắc ý, cười rất vui vẻ, có điều trên mặt vẫn còn nhòe nhoẹt nước mắt nên nhìn vô cùng buồn cười.
Hắn đưa tay ra khẽ lau nước mắt trên mặt nàng, giọng nói thanh thoát chậm rãi vang lên: “Xấu chết đi được.”
Nam Cung Cẩm rất đắc ý túm tay áo bào rộng của hắn lại, kéo lên lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt mình. Nàng biết tên này có bệnh cuồng sạch sẽ mà, cho hắn ghê tởm chết luôn, xem hắn còn dám chơi trò mất tích nữa không! Quả nhiên, đôi mày đẹp của hắn khẽ nhíu lại, nhưng không nói gì nữa. Lau xong, nàng lại hí hửng nói: “Cho chàng ghê tởm chết luôn!”
Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, chỉ khẽ nhướng mày hỏi: “Là lỗi của ta sao?”
Thế là, cô nàng nào đó vừa vô cùng hí hửng đắc ý lập tức sun vòi lại! Nàng nhào vào lòng hắn nhanh như chớp, ôm lấy eo hắn: “Thôi mà thôi mà, ta thề sẽ không có lần sau nữa! Tuyệt đối không có!”
Trước đây nàng luôn ra vẻ lưu manh xin hắn tha thứ, chỉ có hôm nay là nàng hoảng hốt ôm lấy eo hắn, ôm rất chặt. Chút khác biệt nhỏ nhoi này đương nhiên hắn cũng phát hiện ra. Xem ra, lần này nàng sợ thật rồi. Cánh môi mỏng cong lên, giọng nói như tiếng hát của trời xanh chậm rãi vang lên: “Nhưng ta vẫn rất giận.”
Thực sự rất giận. Chỉ cần nghĩ đến điệu múa nóng bỏng kia, còn cả chuyện hôm nay nàng bày mưu gài bẫy mình, ép mình biết rõ là mưu kế mà vẫn không thể không nói câu “thua nàng rồi” kia. Gộp cả hai chuyện này lại khiến hắn rất mất hứng, khó chịu.
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn, sụt sịt mũi như vô cùng tủi thân: “Vậy chàng muốn thế nào? Chàng đã trốn người ta bao nhiêu ngày rồi!”
Hắn kéo nàng từ giường dậy, kéo vào trong lòng, sau đó nhẹ giật một cái, y phục tan ra thành từng mảnh. Ngón tay thon dài như ngọc tìm tới nơi mềm mại yếu ớt dưới người nàng, sau đó thăm dò vào bên trong không chút dịu dàng: “Muốn thế nào à? Muốn làm hỏng nàng luôn, được không?”
/323
|