*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Sơ Ảnh nhướng mày, hỏi khẽ: “Không phải điện hạ đã quên mất hôn ước giữa hai ta rồi đấy chứ?”
“Ngươi có thể chọn cách hủy hôn trước để tránh mất thể diện!” Hắn không thèm quay đầu, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa cuốn hút. Hắn giống như quỷ hút máu trong đêm tối, tuy lạnh lùng nhưng lại có sức hấp dẫn chết người.
Hắn nói vậy chẳng khác nào thông báo với Tiêu Sơ Ảnh: nếu nàng không chủ động hủy hôn thì hắn sẽ hủy hôn trước.
Những lời này của hắn giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim nàng, đau đớn tột cùng. Những lời ấy khiến nàng bỗng dưng chết lặng, hít thở không thông. Nàng không còn nghe thấy nhịp đập trái tim mình nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh lòng mình đang rỉ3máu. Nàng nhíu chân mày, cất lời: “Điện hạ đã quyết?”
“Đúng! Xin lỗi! Ngươi biết là ta không thích ngươi, đã vậy thì ngươi cũng không cần thích ta!” Long Ngạo Địch nói ra lời này bằng giọng điệu càng thêm lạnh lùng.
Trong mắt Tiêu Sơ Ảnh lóe lên vẻ sắc bén. Nàng nói: “Vậy thì, nếu ta giết Lạc Tử Dạ thì sao?”
Nàng vừa dứt lời, hắn bất chợt xoay người nhìn thẳng vào mặt nàng. Cặp mắt màu đỏ máu rét lạnh nhìn chằm chằm vào gương mặt Tiêu Sơ Ảnh, ánh mắt kia hệt như có thể uống máu người. Hắn cười lạnh lùng: “Ngươi không giết được nàng đâu!”
Hắn vừa dứt lời, Tiêu Sơ Ảnh liền bật cười, trong nụ cười kia nhuốm đầy bi thương: “Ngài nói không sai, ta không giết được y. Nhưng mà chỉ khi nào ta muốn1giết y, ngài mới quay lại nhìn ta!”
Long Ngọc Địch nhíu đuôi lông mày, ánh mắt nhìn nàng chợt sâu thăm thẳm. Dường như hắn không biết nên đáp lại câu này như thế nào.
Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Ngươi là một cô gái tốt, không cần thiết phải như vậy. Ở kinh thành vương triều Mặc thị có rất nhiều người thích ngươi, ngươi không cần cố chấp níu giữ ta. Cho dù ngươi níu giữ cũng vô ích thôi, và cũng không đáng!”
Tiêu Sơ Ảnh nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Đúng vậy, ở kinh thành vương triều Mặc thị có rất nhiều vị vương tôn công tử mến mộ nàng, thế nhưng... Thế nhưng người nàng thích chỉ có duy nhất một người là hắn mà thôi. Cuối cùng, nàng cười thê lương: “Người ta yêu không yêu ta, cho dù có9nhiều người yêu ta hơn nữa thì cũng có ích gì?”
Tình yêu này nảy mầm vì hắn, hắn không cần thì nàng biết đặt nơi đâu?
Long Ngạo Địch lại im lặng một lần nữa, dường như không biết nên đáp lại lời tỏ tình của con gái nhà người ta như thế nào mới có thể tránh tiếp tục làm người ta tổn thương và giảm mức độ tổn thương xuống mức thấp nhất.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, Tiêu Sơ Ảnh lên tiếng trước: “Vậy thì diện hạ, ta có thể hỏi ngài một câu được không? Ngài thích Lạc Tử Dạ ở điểm nào? Ta... thua ở điểm nào?”
“Trong mắt ta, người đàn ông có thể trở thành đối thủ của ta hiển nhiên không thể say giấc bên giường ta. Bởi vì trong cuộc chiến sinh tử có một kẻ phải chết3và một người được sống. Nhưng nếu đối phương là phụ nữ thì ta sẽ chinh phục nàng. Chỉ người phụ nữ có thể trở thành đối thủ của ta mới có tư cách ở bên ta!” Giọng điệu hắn rất lạnh lùng. Lúc hắn nói những lời này, tuy ánh mắt rét lạnh nhưng tầm mắt lại nhìn về phía Lạc Tử Dạ đằng xa.
Tiêu Sơ Ảnh giật mình! Cho nên ý của Long Ngạo Địch là Lạc Tử Dạ là nữ có đúng không?
Trong lúc hai người đối mặt, Long Ngạo Địch lạnh lùng nói: “Ta tin rằng ngươi đủ thông minh, sẽ không lợi dụng những gì ta vừa nói với ngươi để đối phó với Lạc Tử Dạ! Nếu không, cho dù ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải cân nhắc xem vương phủ Dục Thành các ngươi có thể gánh3chịu được hậu quả hay không!”
Hắn đang uy hiếp nàng. Trước tiên hắn bày tỏ một phần tin tưởng nàng, nói cho nàng biết nguyên nhân thật sự. Sau đó hắn lại uy hiếp nàng, bảo nàng học cách im lặng.
Nàng khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nàng không chỉ hiểu ý của điện hạ mà còn nhìn thấy vẻ say đắm nóng bỏng trong ánh mắt điện hạ. Điều đó giúp nàng nhận ra rằng hắn thích Lạc Tử Dạ không nông cạn như hắn miêu tả mà còn có những cái khác, chẳng khác gì chính nàng nhiều năm về trước nhìn thấy điện hạ giống như chiến thần xuất thế tại bãi săn, chỉ một cái nhìn thoáng qua mà trái tim đã rung động. Và hiển nhiên, điện hạ cũng...
Dường như Long Ngạo Địch biết nàng đang nghĩ gì. Giọng nói lạnh như băng vang lên một lần nữa: “Cũng đúng! Có lúc ta nhìn nàng ấy mà cảm thấy... không thể dời mắt! Ngươi có vừa lòng với đáp án này không?”
Đúng là không thể dời mắt, nhất là trong cuộc đi săn nửa tháng trước.
Tiêu Sở Ảnh gượng cười: “Nếu câu trả lời của thần nữ là ‘hài lòng’, phải chăng điện hạ sẽ đề nghị thần nữ lập tức trở về cố đô, không tiếp tục xuất hiện ở đây nữa?”
“Đây không phải là nơi ngươi nên đến!” Hắn không trả lời thẳng mà chỉ thốt ra một câu như thế.
Tiêu Sơ Ảnh không nói thêm điều gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Điện hạ, ta hiểu rồi.”
Nàng tỏ vẻ thản nhiên khiến người ta không nhìn thấu cảm xúc. Nhưng Long Ngạo Địch nhìn dáng vẻ này của nàng thì chợt nhíu mày, trong lòng dấy lên dự cảm không lành. Hắn đang định cất lời thì Tiêu Sơ Ảnh đã mỉm cười lên tiếng: “Điện hạ cứ tự nhiên. Thần nữ xin phép cáo lui tước!”
Nàng nói xong liền xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc nàng xoay người, nước mắt trong đôi mắt xinh đẹp kia chợt rơi xuống. Thật ra nàng họ Mặc, hắn cũng họ Mặc. Nhiều năm về trước nàng yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại tưởng hai người cùng dòng họ, số trời định sẵn vô duyên. Thế nhưng lúc ấy Hoàng đế thuận miệng nói đùa một câu đính ước cho bọn họ.
Lúc ấy nàng mới biết nhà mình không phải họ Mặc chính tông, tổ tiên vốn họ Tiêu nhưng bởi vì có công với đất nước nên được ban quốc họ. Nàng vĩnh viễn không thể nào quên chuyện năm ấy mình ngã xuống vũng bùn, rồi đột nhiên được người ta nhấc lên cao, nâng rất cao, khiến nàng ngỡ rằng mình đang bay trên mây.
Nhưng hôm nay, cuối cùng trái tim nàng lại rơi xuống một lần nữa, vỡ tan tành, đau đớn vô cùng. Nếu như từ trước tới giờ nàng chưa từng hy vọng thì phải chăng khi biết mình không thể giành được trái tim hắn, lòng nàng sẽ không đau đớn đến vậy?
Sau lưng vang lên tiếng bước chân. Đó là tiếng bước chân Long Ngạo Địch rời đi.
Cho đến khi hắn đã đi xa, nàng mới dừng bước. Nàng ngoảnh đầu nhìn hắn, siết chặt lòng bàn tay, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng u ám cùng với sự đố kỵ và thù hận thấu xương. Nàng lẩm bẩm một mình, giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ một mình nàng nghe thấy: “Điện hạ, có lẽ ngài không biết lòng đố kỵ của phụ nữ là thứ cực kỳ đáng sợ. Ta thật sự... không giết được Lạc Tử Dạ sao?”
Nàng nói xong, trên môi nở nụ cười lạnh lùng, sau đó sải bước đi thẳng.
Mà lúc này, Lạc Tử Dạ còn không biết mình xui xẻo như vậy, vô duyên vô cớ bị người ta để mắt đến…
Tiêu Sơ Ảnh nhướng mày, hỏi khẽ: “Không phải điện hạ đã quên mất hôn ước giữa hai ta rồi đấy chứ?”
“Ngươi có thể chọn cách hủy hôn trước để tránh mất thể diện!” Hắn không thèm quay đầu, giọng điệu vừa lạnh lùng vừa cuốn hút. Hắn giống như quỷ hút máu trong đêm tối, tuy lạnh lùng nhưng lại có sức hấp dẫn chết người.
Hắn nói vậy chẳng khác nào thông báo với Tiêu Sơ Ảnh: nếu nàng không chủ động hủy hôn thì hắn sẽ hủy hôn trước.
Những lời này của hắn giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim nàng, đau đớn tột cùng. Những lời ấy khiến nàng bỗng dưng chết lặng, hít thở không thông. Nàng không còn nghe thấy nhịp đập trái tim mình nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh lòng mình đang rỉ3máu. Nàng nhíu chân mày, cất lời: “Điện hạ đã quyết?”
“Đúng! Xin lỗi! Ngươi biết là ta không thích ngươi, đã vậy thì ngươi cũng không cần thích ta!” Long Ngạo Địch nói ra lời này bằng giọng điệu càng thêm lạnh lùng.
Trong mắt Tiêu Sơ Ảnh lóe lên vẻ sắc bén. Nàng nói: “Vậy thì, nếu ta giết Lạc Tử Dạ thì sao?”
Nàng vừa dứt lời, hắn bất chợt xoay người nhìn thẳng vào mặt nàng. Cặp mắt màu đỏ máu rét lạnh nhìn chằm chằm vào gương mặt Tiêu Sơ Ảnh, ánh mắt kia hệt như có thể uống máu người. Hắn cười lạnh lùng: “Ngươi không giết được nàng đâu!”
Hắn vừa dứt lời, Tiêu Sơ Ảnh liền bật cười, trong nụ cười kia nhuốm đầy bi thương: “Ngài nói không sai, ta không giết được y. Nhưng mà chỉ khi nào ta muốn1giết y, ngài mới quay lại nhìn ta!”
Long Ngọc Địch nhíu đuôi lông mày, ánh mắt nhìn nàng chợt sâu thăm thẳm. Dường như hắn không biết nên đáp lại câu này như thế nào.
Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Ngươi là một cô gái tốt, không cần thiết phải như vậy. Ở kinh thành vương triều Mặc thị có rất nhiều người thích ngươi, ngươi không cần cố chấp níu giữ ta. Cho dù ngươi níu giữ cũng vô ích thôi, và cũng không đáng!”
Tiêu Sơ Ảnh nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Đúng vậy, ở kinh thành vương triều Mặc thị có rất nhiều vị vương tôn công tử mến mộ nàng, thế nhưng... Thế nhưng người nàng thích chỉ có duy nhất một người là hắn mà thôi. Cuối cùng, nàng cười thê lương: “Người ta yêu không yêu ta, cho dù có9nhiều người yêu ta hơn nữa thì cũng có ích gì?”
Tình yêu này nảy mầm vì hắn, hắn không cần thì nàng biết đặt nơi đâu?
Long Ngạo Địch lại im lặng một lần nữa, dường như không biết nên đáp lại lời tỏ tình của con gái nhà người ta như thế nào mới có thể tránh tiếp tục làm người ta tổn thương và giảm mức độ tổn thương xuống mức thấp nhất.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, Tiêu Sơ Ảnh lên tiếng trước: “Vậy thì diện hạ, ta có thể hỏi ngài một câu được không? Ngài thích Lạc Tử Dạ ở điểm nào? Ta... thua ở điểm nào?”
“Trong mắt ta, người đàn ông có thể trở thành đối thủ của ta hiển nhiên không thể say giấc bên giường ta. Bởi vì trong cuộc chiến sinh tử có một kẻ phải chết3và một người được sống. Nhưng nếu đối phương là phụ nữ thì ta sẽ chinh phục nàng. Chỉ người phụ nữ có thể trở thành đối thủ của ta mới có tư cách ở bên ta!” Giọng điệu hắn rất lạnh lùng. Lúc hắn nói những lời này, tuy ánh mắt rét lạnh nhưng tầm mắt lại nhìn về phía Lạc Tử Dạ đằng xa.
Tiêu Sơ Ảnh giật mình! Cho nên ý của Long Ngạo Địch là Lạc Tử Dạ là nữ có đúng không?
Trong lúc hai người đối mặt, Long Ngạo Địch lạnh lùng nói: “Ta tin rằng ngươi đủ thông minh, sẽ không lợi dụng những gì ta vừa nói với ngươi để đối phó với Lạc Tử Dạ! Nếu không, cho dù ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải cân nhắc xem vương phủ Dục Thành các ngươi có thể gánh3chịu được hậu quả hay không!”
Hắn đang uy hiếp nàng. Trước tiên hắn bày tỏ một phần tin tưởng nàng, nói cho nàng biết nguyên nhân thật sự. Sau đó hắn lại uy hiếp nàng, bảo nàng học cách im lặng.
Nàng khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Nàng không chỉ hiểu ý của điện hạ mà còn nhìn thấy vẻ say đắm nóng bỏng trong ánh mắt điện hạ. Điều đó giúp nàng nhận ra rằng hắn thích Lạc Tử Dạ không nông cạn như hắn miêu tả mà còn có những cái khác, chẳng khác gì chính nàng nhiều năm về trước nhìn thấy điện hạ giống như chiến thần xuất thế tại bãi săn, chỉ một cái nhìn thoáng qua mà trái tim đã rung động. Và hiển nhiên, điện hạ cũng...
Dường như Long Ngạo Địch biết nàng đang nghĩ gì. Giọng nói lạnh như băng vang lên một lần nữa: “Cũng đúng! Có lúc ta nhìn nàng ấy mà cảm thấy... không thể dời mắt! Ngươi có vừa lòng với đáp án này không?”
Đúng là không thể dời mắt, nhất là trong cuộc đi săn nửa tháng trước.
Tiêu Sở Ảnh gượng cười: “Nếu câu trả lời của thần nữ là ‘hài lòng’, phải chăng điện hạ sẽ đề nghị thần nữ lập tức trở về cố đô, không tiếp tục xuất hiện ở đây nữa?”
“Đây không phải là nơi ngươi nên đến!” Hắn không trả lời thẳng mà chỉ thốt ra một câu như thế.
Tiêu Sơ Ảnh không nói thêm điều gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Điện hạ, ta hiểu rồi.”
Nàng tỏ vẻ thản nhiên khiến người ta không nhìn thấu cảm xúc. Nhưng Long Ngạo Địch nhìn dáng vẻ này của nàng thì chợt nhíu mày, trong lòng dấy lên dự cảm không lành. Hắn đang định cất lời thì Tiêu Sơ Ảnh đã mỉm cười lên tiếng: “Điện hạ cứ tự nhiên. Thần nữ xin phép cáo lui tước!”
Nàng nói xong liền xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc nàng xoay người, nước mắt trong đôi mắt xinh đẹp kia chợt rơi xuống. Thật ra nàng họ Mặc, hắn cũng họ Mặc. Nhiều năm về trước nàng yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại tưởng hai người cùng dòng họ, số trời định sẵn vô duyên. Thế nhưng lúc ấy Hoàng đế thuận miệng nói đùa một câu đính ước cho bọn họ.
Lúc ấy nàng mới biết nhà mình không phải họ Mặc chính tông, tổ tiên vốn họ Tiêu nhưng bởi vì có công với đất nước nên được ban quốc họ. Nàng vĩnh viễn không thể nào quên chuyện năm ấy mình ngã xuống vũng bùn, rồi đột nhiên được người ta nhấc lên cao, nâng rất cao, khiến nàng ngỡ rằng mình đang bay trên mây.
Nhưng hôm nay, cuối cùng trái tim nàng lại rơi xuống một lần nữa, vỡ tan tành, đau đớn vô cùng. Nếu như từ trước tới giờ nàng chưa từng hy vọng thì phải chăng khi biết mình không thể giành được trái tim hắn, lòng nàng sẽ không đau đớn đến vậy?
Sau lưng vang lên tiếng bước chân. Đó là tiếng bước chân Long Ngạo Địch rời đi.
Cho đến khi hắn đã đi xa, nàng mới dừng bước. Nàng ngoảnh đầu nhìn hắn, siết chặt lòng bàn tay, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng u ám cùng với sự đố kỵ và thù hận thấu xương. Nàng lẩm bẩm một mình, giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ một mình nàng nghe thấy: “Điện hạ, có lẽ ngài không biết lòng đố kỵ của phụ nữ là thứ cực kỳ đáng sợ. Ta thật sự... không giết được Lạc Tử Dạ sao?”
Nàng nói xong, trên môi nở nụ cười lạnh lùng, sau đó sải bước đi thẳng.
Mà lúc này, Lạc Tử Dạ còn không biết mình xui xẻo như vậy, vô duyên vô cớ bị người ta để mắt đến…
/1476
|